Chương 5: Cặp Vợ Chồng Độc Ác

Ba năm sau đó, Trần Phóng và Thượng Ất quen biết nhau rồi tạo thành một gia đình, thời điểm đó bọn họ cũng chỉ mới gặp nhau vài lần chứ không tiếp xúc gì quá nhiều. Vì ngại quan hệ họ hàng, Thượng Ất cũng chưa từng nhắc tới việc lấy lại căn nhà kia, không ngờ hôm nay Trần Đại Vĩ lại dám tới gây chuyện, còn làm cho Nhạc Nhạc khóc nữa!

Thượng Ất cảm thấy trong lòng mình như đang bị ngọn lửa thiêu đốt.

“Trần Phóng, cô họ Trần, anh cũng họ Trần, chúng ta thật sự là họ hàng. Sao cô lại có thể làm ra chuyện táng tận lương tâm như vậy chứ, cô muốn buộc gia đình anh đây chết hay sao?”

Vừa vào tới cửa, Thượng Ất lập tức nghe thấy một giọng nói thô khàn, tiếng thút thít của con trai Nhạc Nhạc cũng truyền tới ngay sau đó. Rõ ràng là đứa nhỏ còn chưa đầy tháng này đã bị giọng nói lớn tiếng kia dọa sợ rồi!

“Anh họ à, em không có ép buộc gì anh mà! Nhưng em cũng không còn cách nào khác mới phải bán căn nhà kia đi. Gia đình em thật sự đang cần tiền!” Giọng nói của Trần Phóng cũng truyền đến, bởi vì mới vừa sinh con nên trong giọng nói thấp kia có mang theo sự yếu ớt, muốn cãi lại Trần Đại Vĩ cũng là chuyện có lòng mà không có lực.

“À, nếu Trần Phóng nói như vậy thì người làm chị dâu như chị cũng muốn nói một chút. Gả chồng mà, mặc quần áo hay ăn cơm mà trong nhà cần tiền thì cứ để đàn ông họ lo. Chị có nghe dì cả nói, căn nhà này là mua trước khi em kết hôn, tên cũng chỉ có em ký. Bây giờ gia đình cần tiền thì tại sao lại để một người phụ nữ như em bán nhà chứ? Có bán thì cũng phải bán căn nhà dưới danh nghĩa của Thượng Ất. Không phải chị nhiều chuyện gì nhưng đàn ông rất hay tính toán. Trần Phóng à, em đừng để bị người ta bán mà còn giúp người ta đếm tiền đó!”

Giọng nói bén nhọn mà om sòm giống như một con vịt mái bị nắm lấy cổ, Thượng Ất vừa nghe thì lập tức nhận ra người phụ nữ đó là vợ của Trần Đại Vĩ, một người phụ nữ nông thôn tên Triệu Nguyệt Nga. Ở kiếp trước, cũng bởi vì người phụ nữ điên này khóc lóc om sòm, giở đủ mánh khóe khiến mấy người muốn mua nhà đều lần lượt bỏ đi, như thế mới khiến cho Thượng Ất phải giảm giá để nhanh bán. Lúc này, tuy người phụ nữ kia làm như là đang khuyên bảo Trần Phóng nhưng trong ngôn ngữ lại toàn là ý gây xích mích và dụ dỗ.

“Chị nói bậy, Thượng Ất nhà em không phải loại người như thế! Chị đừng nói nữa, nhà bọn em cũng đã chăm sóc, chiều ý anh chị lắm rồi. Với vật giá bây giờ thì chị đi đâu tìm được nhà thuê một tháng chỉ có 200 đồng chứ! Khụ!Khụ!” Trần Phóng hình như nói hơi gấp nên ngữ khí tăng nhanh, không ngờ ngực lại bị khó chịu, vô thức ho khan.

“Hừ, cô còn không biết xấu hổ mà nhắc tới tiền thuê nhà à? Đều là họ hàng, thân thích với nhau nhưng các người lại nhẫn tâm thu tiền thuê nhà của chúng tôi à? Cô cũng không phải không biết là cả gia đình tôi đều sống nhờ vào tiền của Đại Vĩ, một tháng cô có biết Đại Vĩ phải dọn bao nhiêu khối gạch mới có được 200 đồng không hả? Cô nhìn trong ngăn tủ của cô đi, váy xanh xanh đỏ đỏ có hơn mười cái, còn chúng tôi thì sao? Ngay cả tiền tã của con nhỏ cũng không có tiền mua, cô còn mặt mũi thu tiền chúng tôi sao?” Giọng nói của Triệu Nguyệt Nga vô cùng bén nhọn, từng câu từng chữ giống như tiếng súng liên thanh.

Trần Đại Vĩ đừng kế bên xanh mặt, không nói tiếng nào mà đứng trước mặt Trần Phóng, bộ dạng giống như nếu Trần Phóng không đồng ý thì sẽ không thả cô ra.

Trần Phóng luống cuống tay an ủi Nhạc Nhạc trong ngực, trong hốc mắt tràn ra nước mắt ấm ức, sau đó, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, lấy hết can đảm nói: “Mấy người đừng nói nữa, đây là nhà tôi, mấy người đi ra cho tôi! Nếu mấy người không chịu đi, tôi sẽ báo cảnh sát!”

“Báo cảnh sát? Cô báo cảnh sát thử xem! Nói gì thì nói thì đây cũng là việc nhà, cảnh sát sẽ không can thiệp đâu! Giấy tờ nhà đâu? Lấy giấy tờ nhà ra đây! Tôi nói không cho là không được bán, cho dù là ông trời cũng không được bán!” Trần Đại Vĩ không ngờ Trần Phóng cố chấp như vậy, gã hơi mất kiên nhẫn, tiến lên một bước đẩy Trần Phóng.

Đúng lúc này, một âm thanh lạnh lùng vang lên sau lưng gã: “Anh muốn giấy tờ nhà phải không? Nó ở chỗ tôi, tới đây lấy đi!”

“Ông xã ơi!”

Cuối cùng Trần Phóng cũng đợi được tới khi Thượng Ất xuất hiện, Trần Phóng dựa vào trên người Thượng Ất, ấm ức khóc. Nhạc Nhạc trong ngực cô thì mở to mắt nhìn, dùng sức giơ tay nhỏ như muốn lau nước mắt cho Trần Phóng, dáng vẻ cực kỳ ngoan ngoãn.

“Bà xã à, làm em bị tủi thân rồi! Em đi tới nhà thím Thẩm chơi một chút đi, chỗ này giao cho anh! Em yên tâm đi, một hồi là tốt rồi!”

Thượng Ất nói xong thì đỡ Trần Phóng ra ngoài, gõ cửa nhà vợ chồng thím Thẩm kế bên rồi mới lướt qua về nhà.

“Con người tôi có hai vẩy ngược, một là không thể thấy phụ nữ khóc, đặc biệt là không muốn thấy vợ tôi khóc, hai là không muốn thấy con nít khóc, nhất là Nhạc Nhạc nhà tôi khóc!”

Thượng Ất vào phòng, vừa bình tĩnh nói vừa tiện tay dùng chìa khóa khóa cửa nhà lại, một tiếng “cùm cụp” của khoá cửa vang lên.

“Nếu như tôi gặp phải những chuyện này thì tôi sẽ không khống chế được bản thân mà sẽ làm ra những chuyện mà chính tôi cũng sợ đấy!” Thượng Ất như đang lẩm bẩm, hắn đi vào phòng bếp, cầm lấy một con dao róc xương sắc bén rồi đi thẳng tới chỗ hai vợ chồng Trần Đại Vĩ.

“Mày muốn làm gì? Muốn hù dọa chúng ta à? Hừ, đừng hòng chơi trò này với tao, thời điểm ông đây chém người thì đũng quần của tên nhóc nhà mày còn chưa mọc lông đâu!”

Trần Đại Vĩ lạnh lùng nhìn Thượng Ất, gã không sợ con dao lóe lên ánh sáng lạnh kia. Sở dĩ, Trần Đại Vĩ không thể tiếp tục sống ở quê nhà nữa, bởi vì lúc gã còn trẻ đánh bạc với người thua tới đỏ cả mắt rồi đâm đối phương bị thương nặng, vì thế nên mới chạy tới Thượng Kinh. Việc dùng đao đâm người cũng không phải là việc xa lạ gì với gã, nếu xét từ mặt thể hình thì cánh tay của Trần Đại Vĩ luôn làm việc nặng còn to hơn bắp đùi của Thượng Ất. Nếu thật sự đánh nhau thì Trần Đại Vĩ tin tưởng gã chỉ cần ba giây đồng hồ là có thể bẻ gãy bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể của Thượng Ất.

“Ha ha, anh hiểu lầm rồi! Tôi không có ý hù dọa gì anh đâu, con dao này thật sự là dành cho anh đấy! Tôi nghĩ chút nữa hai người sẽ cần dùng nó đó!” Thượng Ất mỉm cười, kéo một cái ghế ngồi đối diện Trần Đại Vĩ, quăng dao ra trước mặt Trần Đại Vĩ, sau đó bình tĩnh nói tiếp: “Thật ra tôi cũng rất tò mò, sao hai người có thể vô liêm sỉ tới mức độ này được. Mặc kệ căn nhà đứng tên ai, có bán hay không cũng là chuyện của tôi và Trần Phóng, còn các người có tư cách gì mà để ý chứ?”

“Mày nói ai vô liêm sỉ? Căn nhà vốn dĩ là chỗ bọn tao ở! Bây giờ mày lại muốn đuổi gia đình tao ra khỏi nhà thì sao không liên tới bọn tao hả?” Có chồng mình ở cạnh làm chỗ dựa, Triệu Nguyệt Nga hung hãn như chó dữ. Trên khuôn mặt béo phì mà ngu đần như heo, hai hàm răng vàng khè múa máy liên tục, ngón tay thô ngắn như cà rốt chỉ trỏ về hướng Thượng Ất.

“Chỉ vì là nơi các người ở thì nhà đó trở thành của các người rồi sao? Vậy đi ra ngoài, xuống lầu, rẽ trái năm mươi mét, chỗ đó rất rộng rãi, chị tới ở một đêm đi rồi sau này nó cũng thuộc về chị, chịu không?” Thượng Ất hài hước nhìn Triệu Nguyệt Nga.

Triệu Nguyệt Nga hình như nghe mà không hiểu, ngẩn người ra, nghĩ cả nửa ngày rồi đột nhiên hét lên: “Mẹ mày, mày dám trêu chọc bà à, chỗ đó là nhà vệ sinh công cộng! Mày kêu tao vào hố phân ngủ à! Chồng à, nó dám trêu ghẹo chúng ta kìa!”

“Trêu chọc các người? Hừ, đám rác rưởi như mấy người cũng xứng sao?” Sắc mặt Thượng Ất đột nhiên trở nên lạnh lẽo, vươn người ra nói: “Nể mặt quan hệ họ hàng, tôi cho các người một cơ hội cuối cùng, từ bây giờ, hai người chịu ngủ ba ngày trong hố phân thì chuyện này sẽ được bỏ qua, nếu không thì…”

“Nếu không thì mẹ mày ở sát vách đấy!” Trần Đại Vĩ đột nhiên vung một quyền lên, trong lòng như có một chảo dầu nóng, giống một làn sóng lửa lập tức phun trào.