Chương 18: Tay Gấu? Không Có!

Nửa phút sau, ba con cá đã vào nồi, một hóa đơn ghi 432800 đồng được đưa tớ trước mặt Thượng Ất.

“Ừ, cứ để đó giúp tôi đi! Tôi còn chọn thêm mấy món nữa!”

Thượng Ất chỉ nhẹ nhàng liếc mắt tờ hóa đơn một cái rồi tiện tay để một bên, tiếp tục đi lên bục chọn món. Nghe thấy hắn nói như thế, nhân viên phục vụ lảo đảo một cái, thiếu chút nữa té ngã xuống đất, lắc lắc đầu rồi vội vàng theo sau.

“Lộc nhung chưng với gạo nếp, một phần!”

“Vâng, một phần lộc nhung chưng gạo nếp, giá 898 đồng!”

“Lưỡi tước quấn tơ vàng, một phần!”

“Lưỡi tước quấn tơ vàng, giá 1288 đồng!”

“Tổ yến vách Kim Trản, mười phần!”

“Kim Trản… Tiên sinh à, tôi nhớ phòng 301 hình như tổng cộng lại chỉ có tám vị khách thôi mà!”

“Tôi biết, vợ tôi ăn khá khỏe, kêu thêm hai phần để tối nay cô ấy mang về ăn khuya!”

Ây… Vâng ạ, mười phần tổ yến vách Kim Trản, giá 6888 đồng!”

Tiếng nói trong miệng nhân viên phục vụ gần như đều là âm thanh nghiến răng nghiến lợi, cậu ta thật sự bội phục người thanh niên trẻ này rồi. Người chia là trăm loại, người lén lấy tổ yến về để ăn khuya trong cuộc tụ hội cũng không ít nhưng người không biết xấu hổ nói ra ngay tại chỗ thì đúng là hiếm có.

Giờ phút này, ánh mắt nhân viên phục vụ Thượng Ất cũng không còn chấn kinh nữa mà là càng thêm hoài nghi và căng thẳng, không lẽ đối phương định ăn quịt à?

Hạ Hoàng Ngưu vẫn luôn đi theo phía đằng sau nãy tới giờ, vẻ mặt cũng không khác gì nhân viên phục vụ nhưng gã không sợ Thượng Ất chơi xấu, ngược lại còn có chút hi vọng chuyện đó xảy ra. Một người đàn ông có thể vô liêm sỉ tới mức để cho vợ và con trai đi ăn quịt thì tên đàn ông đó cũng khhông còn thuốc chữa nữa rồi. khi đó, gã sẽ nhân cơ hội ấy để tiếp cận Trần Phóng.

“À, nguyên liệu nấu ăn trong khách sạn các người có vẻ cũng không đầy đủ lắm nhỉ! Sâm núi Trường Bạch làm sao chỉ có hai mươi năm thôi vậy? Không có loại lâu năm hơn sao?”

“Cái này… thật sự không có!”

Nhân viên phục vụ sắp khóc rồi, anh làm như nhân sâm núi thuần chủng là rau cải trắng à, một gốc như thế này cũng hơn 200 ngàn đấy, có biết không hả?

“Tay gấu đâu?”

“Đại ca à… Quốc gia cấm ăn tay gấu mà, ngài dùng móng heo được không ạ?” Nhân viên phục vụ thật sự muốn quỳ với Thượng Ất luôn, hàng này còn là người sao, trước mặt nhiều người như vậy mà muốn ăn món bị quốc gia cấm, đây là muốn giết cậu ta sao?

“Ha ha, móng heo cũng được, hầm một phần nhân sâm móng heo rồi đưa tới phòng 301 cho tôi nha! Nhớ kỹ là bỏ thêm nhiều đậu phộng một chút, cho ít muối. Tiền này cho cậu, xem như tiền boa đi, tí nữa cần thêm gì thì tôi sẽ gọi cậu lên!”

Nhìn gương mặt như khổ qua đầy vẻ đáng thương của nhân viên phục vụ, Thượng Ất cảm thấy người thanh niên này rất thú vị, hắn còn thuận tay mấy tờ một trăm đồng nhét vào trong túi đối phương. Nhân viên phục vụ trẻ kia rõ ràng không ngờ Thượng Ất lại ra tay hào phóng như thế, trong lúc nhất thời, cậu ta kích động tới mức kông biết nói gì cho phải, khi thấy Thượng Ất chậm rãi đi về phía thang máy, sốt ruột quá nên lập tức hét lên.

“Đại ca, em tên là Từ Thiên, nếu có gì cần thì annh nhớ tới tìm em nha! Với lại chị em tên Từ Kiều, chị ấy là hộ lý sau sinh, có chứng nhận…”

Cửa thang máy khép lại, Thượng Ất dở khóc dở cười nhìn Từ Thiên còn đang ngoắc ngoắc ở dưới lầu. Tên nhóc khoảng hai mươi này cũng có ý tứ đấy, chị cậu ta là hộ lý sau sinh thì liên quan gì tới hắn chứ!

Rất nhanh, thang máy chở Thượng Ất và Hạ Hoàng Ngưu đi thẳng tới lầu ba. Vừa bước ra khỏi thang máy, Thượng Ất đa nghe thấy giọng nói phụ nữ ríu rít được truyền ra từ trong phòng 301, giống như đang nhiệt tình thào luận gì đó.

“Trần Phóng, cậu đúng là lợi hại! Mới tốt nghiệp có mấy năm thôi mà không chỉ sinh được một cục cưng dễ thương này, hiện tại còn ở trong khu nhà sang trọng nhất thủ đô, đúng là khiến người khác hâm mộ nha!”

“Đúng rồi, đúng rồi! Trần Phóng, chắc không phải cậu đổi chồng đấy chứ, nếu không thì lương giáo viên thì làm sao ở trong đại viện Hoa Tụng nổi tiếng nhất Thủ đô?”

Trong phòng, bên cạnh Trần Phóng có năm, sáu nam, nữ đang vây quanh, cô đang ở giữa, sốt ruột nói gì đó. Có hai người trong đó có vẻ rất thân với Trần Phóng, họ vừa chơi đùa với cục cưng trong ngực Trần Phóng vừa dùng vẻ mặt ghen tỵ, hâm mộ nhìn Trần Phóng.

“Đỗ Giai Tuệ, cậu đừng có nói lung tung, chúng ta ở chung phòng ký túc xá với Trần Phóng đã bốn năm rồi, cậu còn không hiểu tính cách Trần Phóng sao? Mấy vị con cái hào môn, công tử nhà giàu theo đuổi Trần Phóng thời đại học nhiều như vậy mà cậu đã từng thấy Trần Phóng thích những người đó chưa? Trần Phóng của chúng ta không phải là loại con gái mê giàu kia đâu, cậu ấy thích là người chứ không phải tiền, đúng không Trần Phóng?”

Hai cô gái kia, một cô có mặt trái xoan, mắt to, lông mày hơi thô, một người khác có cơ thể đầy đặn, trước ngực nở nang đến mức có vẻ qua mức, môi mỏng không thèm để ý mà nói: “Thôi đi, người nào mà không thay đổi chứ, người trong thế đạo này thay lòng đổi dạ vì tiền còn ít à? Bành Lỵ, tình cảm của cô chân thành, chung thủy như thế sao Vương Vĩ nhà cô không cưới cô chứ? Tôi nhớ là hai người đã hẹn hò từ đại học rồi nhỉ, cho tới bây giờ thì cũng được năm, sáu năm rồi! Cô đừng nói với tôi là tình yêu lãng mạn của hai người đã bị một căn nhà tân hôn đánh bại nhé!”

“Hừ, đừng nói tới chuyện của tôi, cô không phải cũng chọn tới chọn lui, tới bây giờ vẫn một mình đấy sao? Cô cho rằng đàn ông trên đời này đều thích bò sữa lớn, thấy hai đống trước ngực cô thì sẽ không nhấc nổi bước chân à?”

Ngôn ngữ vô cùng sắc bén, sắc sảo khiến cho Trần Phóng dở khóc dở cười nhìn hai người bạn tốt của mình.

Đỗ Giai Tuệvà Bành Lỵ, một người là kẻ đầu cơ với tính cách thực tế, cảm thấy đàn ông trên đời này không có ai tốt, chỉ có tiền mới đáng tin, người còn lại thì đa tình, lãng mạn, luôn khát vọng tình yêu như trong phim Hàn Quốc, không để ý tới bánh mì mà chỉ mong có thể gặp được tình yêu đẹp đẽ như trong cổ tích. Có thể nói, trong tình cảm và vấn đề thực tế thì hai người này là hai thái cực khác nhau, thậm chí có thể nói là nước, lửa không hợp nhau nhưng hết lần này tới lần khác, trong lúc đi học, hai người này đều trở thành bạn thân củaTrần Phóng, ba người cùng ra cùng vào vô cùng thân thiết, đúng là khiến người ta được mở rộng tầm mắt!

Trong buổi họp lớp hôm nay, hai người trùng hợp đều ở Thủ đô nên đều tới họp lớp, không ngờ vừa gặp là đã rùm beng thế này.

“Thôi, được rồi! Chồng mình là người bình thường thôi, hiện tại anh ấy cũng mới mất việc, tí nữa không chừng còn phải nhờ hai người giúp đỡ đó!”

Trần Phóng kiên nhẫn khuyên nhủ, không ngờ còn chưa nói xong thì lại nghe thấy tiếng nói giận dữ củaHạ Hoàng Ngưu truyền tới:

“Trần Phóng, cậu nói nhầm rồi phải không, chồng cậu còn cần đám người nghèo bọn mình giúp đỡ sao? Nói không chừng mấy người ngồi đây còn cần người giúp đỡ đấy!”

“Hạ Hoàng Ngưu, có chuyện gì vậy, sao cậu nói chuyện kiểu âm dương quái khí như vậy? Đồ ăn đâu, chẳng lẽ chọn cả nửa ngày xong rồi đều vô bụng cậu hết rồi hả?”

Đỗ Giai Tuệ là người hay tính toán, khuyết điểm trong tính tình là nóng nảy, thích che chở người thân, lời nói của Hạ Hoàng Ngưu chĩa về Trần Phóng, cô ấy tất nhiên sẽ không ngồi yên, cặp ngực lớn ưỡn một cái, thái độ hung dữ nhìn Hạ Hoàng Ngưu, dáng vẻ như là nếu gã không chịu nói rõ ràng thì sẽ không để yên.

“Chọn đồ ăn hả? Ha ha, cậu hỏi anh ta đi!”

Hạ Hoàng Ngưu cười lạnh một cái rồi đặt mông ngồi trên ghế, thuận tay quơ lấy một chén trà của bạn học nam kế bên, ngửa đầu lên rót hết nước trà vào trong bụng.

“Có chuyện gì vậy? Thượng Ất, hai người các anh sao thế?”

Thấy sắc mặt Hạ Hoàng Ngưu khó coi, trong lòng Trần Phóng trầm xuống, xem ra trực giác của cô đúng rồi, nhất định vừa rồi dưới lầu đã xảy ra chuyện gì đó.

“À, không có gì nghiêm trọng cả, anh chỉ kêu nhiều thêm vài món thôi, có lẽ người anh em Hạ Hoàng Ngưu cảm thấy nó hơi đắt nên vậy!”