Vào sáng sớm, ánh mặt trời rất ấm áp, chim chóc trong viện đang hót ríu rít, Ôn Liễu Niên dùng sức duỗi thắt lưng, sau đó lại tiếp tục rút vào ổ chăn, mơ mơ màng màng tính toán ngủ thêm một lúc nữa.
Triệu Việt nghiêng người tựa vào đầu giường, vươn tay chọt chọt khuôn mặt hắn.
Ôn Liễu Niên nhíu mày, rụt đầu vào trong chăn.
Triệu Việt tiếp tục chọt chọt tay hắn.
Lại là 'vèo' một cái liền rụt trở vào.
Triệu Việt bật cười thành tiếng, xoay người áp hắn dưới thân cúi đầu hôn xuống.
Xúc cảm trên môi nóng ướt, Ôn Liễu Niên cuối cùng không cam nguyện mở mắt.
Triệu Việt hai tay nắm lấy thắt lưng của hắn, nhắm mắt hôn môi càng thêm triền miên. Thân thể hai người áp sát nhau, xuyên thấu qua lớp lý y mỏng manh, nhiệt độ trong lòng cũng dần dần bốc lên. Ôn Liễu Niên vòng tay qua lưng hắn, cũng phối hợp ngẩng đầu lên, như trong dự kiến đổi lại một cái hôn kịch liệt hơn của đối phương đáp trả.
Đợi cho đến khi nụ hôn này kết thúc, y phục hai người đã hỗn độn, Triệu Việt kéo người vào trong lòng, một tay đặt ở thắt lưng hắn chậm rãi dời xuống, sau đó lại bám trụ vuốt lên vuốt xuống theo phương hướng của mình.
Xúc cảm mềm mại đàn hồi, càng không muốn buông ra.
Ôn Liễu Niên lỗ tai nóng lên, ghé vào trong lòng hắn giả chết.
Triệu Việt ghé vào lỗ tai hắn nhợt nhạt hôn lên, vành tai và tóc mai của hai người tiếp tục chạm vào nhau một lúc, thẳng đến khi động tĩnh bên ngoài dần dần lớn hơn, mới lưu luyến không rời tách ra.
Ôn Liễu Niên rụt người trong chăn nhìn hắn xuống giường rửa mặt, thuận tiện dè dặt mặc quần vào, mặt đỏ bừng.
Điểm tâm là trứng chiên và cháo rau, còn có đậu hũ cay, Ôn Liễu Niên cắn một miếng trứng, thỏa mãn đến cơ hồ ngay cả ánh mắt cũng híp lại.
Ăn ngon !
Triệu Việt giúp hắn thổi nguội cháo, đút qua từng muỗng từng muỗng.
Trong chủ viện Thượng phủ, Mộc Thanh Sơn ỉu xìu tựa vào đầu giường, cả người đều không có tinh thần.
Thượng Vân Trạch vừa dỗ vừa lừa đút hắn ăn cơm, rồi sau đó lại dỗ uống thuốc, cơ hồ mệt đến nỗi trên người đổ đầy mồ hôi.
Bình thường nhìn ngoan ngoãn vậy thôi, chứ sinh bệnh rồi thì rất khó hầu hạ.
Mộc Thanh Sơn nằm trên giường nhìn hắn.
"Còn nhức đầu không?" Thượng Vân Trạch hỏi.
Mộc Thanh Sơn nói: "Nhức."
"Đợi một lát thì sẽ không nhức nữa." Thượng Vân Trạch đắp chăn lại cho hắn, "Ngủ đi."
Mộc Thanh Sơn xoay người đưa lưng về phía hắn, còn rất tức giận !
Thượng bảo chủ có chút đau đầu.
Đêm qua trước lúc ngủ, hai người vốn dĩ nằm cùng một chỗ tay trong tay thấp giọng nói chuyện, lúc sau đại khái là không khí rất tốt, vì thế khó tránh khỏi không khống chế được, y phục từng kiện từng kiện bị lột ra, Mộc Thanh Sơn vừa mới bắt đầu còn mơ hồ, đợi cho đến khi kịp phản ứng thì đã quá muộn, tuy nói chưa tới bước cuối cùng, nhưng cũng là bị khi dễ không nhẹ, thế cho nên sáng sớm ngày hôm sau thì bắt đầu phát sốt, một nửa là vì lạnh, còn một nửa dự tính là sợ.
Nhớ tới thân thể nhỏ bé trắng mịn dưới ánh trăng kia, Thượng bảo chủ liền cảm thấy có một cỗ khí huyết xông lên đỉnh đầu, lại cảm khái chính mình thật là không dễ dàng, cư nhiên cũng có thể nhẫn nhịn như vậy.
Nằm nghiêng càng nhức hơn, Mộc Thanh Sơn lại rầu rĩ xoay trở về, cả người đều chui rút vào trong lòng hắn, tiếp tục ngủ.
Thượng Vân Trạch buồn cười, vươn tay vỗ nhẹ lên lưng hắn. Trên ngọn núi ngoài thành, chiến sự chắc hẳn cũng đang căng thẳng, hắn cũng không có tâm tình gì mà quan tâm, chung quy lúc này có triều đình ở đây, nếu còn không đối phó được Hổ Đầu bang, cũng thật sự là hơi mất mặt.
Giữa trưa, ngoài thành lại đưa tới chiến báo. Ôn Liễu Niên mở ra nhìn nhìn, chỉ thấy so với hôm qua cũng không có quá nhiều tiến triển, hai bên vẫn như trước đang giằng co ở bên trong.
"Có ý tưởng gì không?" Triệu Việt hỏi.
Ôn Liễu Niên thu hồi chiến báo: "Trước chờ ba năm ngày lại nói."
"Sau ba năm ngày thì sao?" Triệu Việt nói, "Ngươi muốn nhúng tay?"
Ôn Liễu Niên cười tủm tỉm, xoa bóp cằm nhìn hắn.
Vẻ mặt này... Triệu Việt buồn cười: "Muốn bán ta sao?"
"Cũng không phải không được, bất quá chờ ta lấy được tiền, ngươi tìm cơ hội chạy về là được." Ôn Liễu Niên nghiêm túc vỗ vỗ ngực hắn, "Nhớ kỹ chưa?"
Đúng vậy !
Ám vệ ở trên nóc nhà gật đầu, chúng ta cũng thường xuyên sẽ sản sinh loại ý nghĩ này. Tìm cơ hội bán cung chủ đi, chờ sau khi hắn chạy về thì bán lần nữa, cơ hội làm giàu sắp tới, nhịn không được liền muốn đếm tiền -- Đương nhiên nếu chạy không thoát thì càng tốt, kỳ thật chúng ta cũng không phải rất cần cung chủ.
Bàn tính đánh phi thường vang.
Chu Mộ Bạch vẫn ở tại khách điếm Phúc Nhuận, cũng là chưa rời khỏi cửa, chỉ là ngẫu nhiên sẽ đến núi Thương Mang xem thử tình hình chiến đấu.
Năm ngày sau, Ôn Liễu Niên thong thả, một đường bước đến hậu viện.
Vương thẩm vẫn như trước chưa trở về, trong tiểu viện chỉ có một mình Phương Thúy, ngay cả người nói chuyện cũng không có, muốn ra cửa thì bị ám vệ ngăn cản, lúc này đang ngồi ở trên ghế đá, cũng có chút sốt ruột.
"Phương cô nương hôm nay sao không giặt y phục nữa vậy?" Ôn Liễu Niên bước vào tiểu viện, nhìn qua cũng có chút kinh ngạc.
Phương Thúy vẻ mặt thoáng cứng đờ, sau đó nhân tiện nói: "Vừa giặt xong."
"Cô nương đừng trách, ý của bản quan không phải là bắt ngươi làm việc liên tục." Ôn Liễu Niên giải thích.
"Đại nhân tìm ta có chuyện gì không?" Phương Thúy giúp hắn pha một bình trà.
Ôn Liễu Niên nói: "Sáng nay vừa nhận được thư của Vương thẩm nhờ người mang đến, nói còn muốn ở quê thêm vài ngày, cho nên đến đây nói một tiếng cho cô nương."
Phương Thúy gật đầu: "Đa tạ đại nhân."
"Vậy bản quan trở về trước." Ôn Liễu Niên đứng lên, "Còn phải ra ngoài thành xem thử."
"Tình hình chiến đấu thế nào?" Phương Thúy nhân cơ hội hỏi.
"Tất nhiên là liên tiếp thắng lợi." Ôn Liễu Niên mi phi sắc vũ.
Phương Thúy trong lòng không yên: "Hổ Đầu bang đã bị tiêu diệt?"
"Vẫn chưa, bất quá cũng chỉ là chuyện hai ba ngày." Ôn Liễu Niên nói, "Đại quân triều đình đã công phá Sơn Khẩu, đang tiến thẳng vào bên trong. Đêm qua có một nhóm hắc y nhân bịt mặt nhảy ra muốn đánh lén, kết quả bị Hướng thống lĩnh phát hiện sau đó chém giết hết toàn bộ, không một ai chạy thoát."
Phương Thúy lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
"Quả nhiên là người bên cạnh Hoàng Thượng." Ôn Liễu Niên một bên đi ra ngoài một bên cảm khái, "Làm việc chính là không phải bình thường."
Triệu Việt đang ở cách đó không xa chờ hắn.
Ôn Liễu Niên cười tủm tỉm chạy tới.
"Sao rồi?" Triệu Việt xoa xoa tóc của hắn, "Đã nói loại chuyện này để ta đi là được, ngươi lại không chịu nghe."
"Ta đi mới có thể có độ tin cậy." Ôn Liễu Niên nói, "Huống hồ mấy chuyện nói dối này, tất nhiên phải tìm người có kinh nghiệm."
Triệu Việt nhướn mày, "Cho nên thì sao?"
"Ta nói cho nàng đại quân thế như chẻ tre, Hổ Đầu bang vài ngày nữa thì sẽ bị tiêu diệt." Ôn Liễu Niên nói, "Cũng không biết có thể tin tưởng hay không, bất quá cũng không quan trọng, một lần không tin thì nói hai lần, ba người thành hổ, đến cuối cùng giả cũng có thể biến thành thật."
"Thế nhưng ngươi lần này đến lần khác chạy đi tìm nàng như vậy, có chút không hợp với lẽ thường." Triệu Việt nắm tay hắn đi trở về.
"Ừm." Ôn Liễu Niên gật đầu, "Cho nên về sau ta không đi, giao cho chư vị anh hùng Truy Ảnh cung là được." Nếu luận về chuyện châm ngòi thổi gió, chỉ sợ cũng không ai có thể mạnh hơn so với bọn hắn.
"Không cần ta hỗ trợ?" Triệu Việt hỏi.
Ôn Liễu Niên giật tóc của hắn: "Ngươi vừa nhìn là biết không biết nói dối." Cho nên vẫn là không cần nhúng tay thì tốt hơn.
Triệu Việt buồn cười: "Ta cho rằng đây là ưu điểm."
"Thì đúng là ưu điểm." Ôn Liễu Niên ấn ấn đầu vai hắn, ghé vào trên lưng muốn cõng, suy nghĩ một hồi lại nhéo lỗ tai hắn dặn dò, "Sau khi thành thân, không được lừa gạt ta."
"Được." Triệu đại đương gia nhíu mày, "Lỗ tai sắp bị ngươi kéo đứt rồi."
"Nếu tương lai cãi nhau thì sao?" Ôn Liễu Niên tiếp tục hỏi.
Triệu Việt nói: "Ta tất nhiên sẽ không cãi nhau với ngươi."
"Ở chung với nhau, cuối cùng sẽ có xung đột mâu thuẫn." Ôn Liễu Niên nói, "Tính cách cha ta hiền lành như vậy, còn có thể xin lỗi nương ta."
"Vậy thì ta nói xin lỗi." Triệu đại đương gia rất biết nghe lời.
"Nếu người sai là ta thì phải làm sao?" Ôn Liễu Niên đặt cằm lên đầu vai hắn.
Triệu Việt kiên định nói: "Ngươi nhất định không sai."
Ôn Liễu Niên bật cười thành tiếng, nghiêng mặt qua hôn hắn một cái.
Triệu đại đương gia trong lòng thở phào một hơi, hoàn hảo không trả lời sai.
Thật sự là... So với đánh nhau còn khẩn trương hơn.
"A nha, đại nhân bị thương?" Trương Tam đốn củi trong phủ là hán tử thành thật, sau khi nhìn thấy thì giật mình, dọn dẹp một chút liền muốn chạy đi tìm đại phu.
"Ta không sao." Ôn Liễu Niên ngáp một cái.
Triệu Việt cõng hắn, tiếp tục bình tĩnh đi về phía phòng ngủ.
Trương Tam tức thì rất mờ mịt, không bị thương vì sao phải bị người khác cõng đi?
Lý Tứ nấu nước đồng tình nhìn hắn, vậy cũng không nhìn ra, trách không được đến bây giờ còn chưa cưới được vợ a...
"Muốn nghỉ ngơi một lúc không?" Triệu Việt hỏi, "Hôm nay vừa phơi chăn."
"Trước không ngủ." Ôn Liễu Niên đổi y phục, "Đi theo ta đến một nơi."
"Được." Triệu Việt gật đầu, "Nơi nào?"
Ôn Liễu Niên nói: "Thành Bắc."
Phía Bắc thành Thương Mang, là một mảng lớn phòng ốc cũ kĩ, trong đó có một tấm biển bị thiếu chữ, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một chữ 'Thư'.
"Mùi gì thế?" Còn chưa đi tới cửa, Triệu Việt liền ngửi thấy một mùi quái dị.
"Là trùng thực thảo." Ôn Liễu Niên nói, "Tuy rằng khó ngửi, bất quá dùng để huân sách rất hữu dụng. Gia đình học sinh nghèo khó mua không nổi hương chương mộc, thì nghĩ ra biện pháp này thay thế."
Càng đi vào bên trong sương khói càng dày đặc, Triệu Việt cơ hồ ngay cả mắt cũng không mở ra được, Ôn Liễu Niên ngược lại là rất bình thường.
"Không cay mắt sao?" Triệu Việt hỏi.
"Quen rồi, Giang Nam cũng có thư viện giống như vậy." Ôn Liễu Niên nhẹ nhàng gõ cửa.
"Nơi này là thư viện?" Triệu Việt nhìn nhìn bốn phía, rách nát như vậy, còn tưởng rằng là cửa hàng gia dụng chuyên bán đồ phế thải nhà ai.
"Ừm, bất quá đã hoang phế bảy tám năm." Ôn Liễu Niên nói, "Lúc trước thường xuyên sẽ có thổ phỉ đến quậy phá, gia đình bình thường cũng không dám đưa trẻ con đến đọc sách."
Khi hai người nói chuyện, trong viện truyền đến một trận tiếng bước chân, sau đó liền có một lão giả đầu bạc mở cửa, tuy nói đã lớn tuổi, xương cốt trên người nhìn qua vẫn còn rất chắc khỏe, một thân bố y sạch sẽ, cử chỉ cũng rất nhã nhặn.
"Đại nhân tới." Lão giả cười nói.
"Vương tiên sinh." Ôn Liễu Niên cung kính hành lễ, "Quấy rầy."
"Đại nhân không cần khách khí." Lão giả nghiêng người tránh đường ra, "Ta ngụ ở thôn nhỏ ngoài thành, trở về cũng tiện."
Ôn Liễu Niên cùng Triệu Việt một đường vào tiền thính, thấp giọng giải thích, "Vương tiên sinh vốn dĩ là tiên sinh dạy học ở trong thành, năm đó nạn trộm cướp rất nghiêm trọng, trong nhà bị cướp có thể có ba bốn lần, cũng không có ai tiếp tục đưa con mình tới đọc sách nữa, vì thế liền đóng cửa thư viện, mang theo vợ con một đường đến thôn nhỏ tìm người thân để nương tựa."
Triệu Việt hỏi: "Tìm Vương tiên sinh có chuyện?"
"Mượn mấy quyển sách xem." Ôn Liễu Niên nói, "Vương gia coi như là dòng dõi Thư Hương, tuy nói so ra kém thuyết viện Giang Nam, nhưng cũng mạnh hơn so với phủ nha. Lúc trước khi ta vừa tiền nhiệm, cũng từng đến qua một mảnh này, lúc ấy tưởng hoang phế không có nhà, gần đây mới biết được thì ra còn có thư viện, liền phái người thỉnh lão tiên sinh trở về."
Triệu Việt nói: "Trách không được." Vừa rồi còn đang buồn bực, dựa theo tính cách của hắn xem sách như mạng, sao còn có thể chờ tới bây giờ mới đến.
Vương Thanh Lam cười ha hả bưng trà tiến vào: "Không có lá trà ngon, đại nhân đừng ghét bỏ."
"Tất nhiên sẽ không." Ôn Liễu Niên vội vàng đứng lên, từ hắn trong tay tiếp nhận ấm trà.
Vương lão tiên sinh lần này trở về quê cũng hẹn vài lão hữu, biết được trong thành xây một tòa học đường, trong lòng tất nhiên là cao hứng, đối với Tri phủ đại nhân mới nhậm chức này rất có hảo cảm. Sau khi hàn huyên vài câu, liền đưa hai người đến hậu viện, đống thảo dược đã tắt, sách đều được đặt ngay ngắn chỉnh tề ở trên bàn.
"Đại nhân chậm rãi xem, ta trở về phòng trước." Vương Thanh Lam nói, "Có chuyện gì thì cứ gọi ta là được."
Ôn Liễu Niên gật đầu, sau khi nói lời cảm tạ thì tùy tay rút ra một quyển sách, đại khái lật ba bốn trang.
"Này phải xem tới khi nào." Triệu Việt nhìn thấy liền đau đầu, "Không bằng tạm thời chuyển về phủ nha?"
"Ngươi biết rõ ta muốn xem cái gì không?" Ôn Liễu Niên cười hỏi.
Triệu Việt dừng một chút: "Sách."
Ôn Liễu Niên ngồi ở bên án: "Ta muốn tìm sách ghi chép về Đại Minh Vương cùng Thanh Cầu."
Triệu Việt khẽ nhíu mày.
"Nếu có liên quan đến ngươi, xem nhiều cũng tốt." Ôn Liễu Niên nói, "Biết được càng nhiều, đối với chúng ta càng có lợi."
"Tuy là nói như thế, nhưng trong sách này cũng không hẳn là sẽ có." Triệu Việt ngồi xổm bên cạnh hắn, "Lại nói nhiều sách như vậy, phải xem đến năm nào tháng nào mới xong."
"Một đống kia đều không cần xem." Ôn Liễu Niên vươn tay chỉ một cái.
Triệu Việt buồn bực: "Sao ngươi biết?"
Ôn Liễu Niên tựa vào trên ghế, cười hì hì nói: "Mọt sách cũng có phân loại, tất nhiên chỉ có mọt sách tài giỏi nhìn mới biết, thổ phỉ thì không được."
Triệu Việt bị nghẹn một chút.
"Vài đống kia đều là sách sử cùng Đạo Khổng Mạnh." Ôn Liễu Niên nói, "Một đống này mới là tạp kí hương dã, cũng không tính nhiều."
"Như vậy còn chưa tính là nhiều?" Triệu Việt thầm nghĩ, đủ xem ba bốn năm.
Ôn Liễu Niên cười đến càng lộ ra vui vẻ.
Triệu Việt bất đắc dĩ nhận thua: "Ta từ nhỏ thì không thích đọc sách." Quả thực là khiến người ta đau đầu.
"Ta biết." Ôn Liễu Niên nâng cằm hắn lên, để sát vào hôn một cái, lưu manh nói, "Cho nên ngươi không cần xem."
"Thế nhưng dựa vào một mình ngươi, phải năm nào tháng nào mới có thể xem xong?" Triệu Việt lắc đầu, "Không thì tìm thêm vài người qua đây đi."
"Chuyện còn chưa điều tra rõ, tất nhiên là càng ít người biết thì càng tốt." Ôn Liễu Niên lấy qua một quyển sách, "Yên tâm đi, loại sách này ta xem rất nhanh."
Triệu Việt nhíu mày, nhanh là nhanh thế nào.
Sau đó hắn liền phát hiện, thật sự đúng là rất nhanh.
Nói là đọc sách, chi bằng nói đang lật tìm xem bên trong có dính ngân phiếu hay không -- Không lâu sau, bên cạnh cũng đã chồng lên một xấp.
"Như vậy tính là xem xong?" Triệu đại đương gia chấn kinh.
"Không thì sao?" Ôn Liễu Niên tiếp tục lật sách, cũng không ngẩng đầu lên, "Lại không cần sử dụng đầu óc." Nếu không phải là sách lâu năm, dùng lực mạnh lật sẽ rách, chỉ sợ còn có thể lật nhanh hơn một chút.
"Bản này." Một lát sau, Ôn Liễu Niên đột ngột đưa qua một quyển sách.
Triệu đại đương gia tò mò, cầm sách lật lật ba lần, mới tìm được một hàng chữ cực nhỏ, trong đó có ba chữ 'Vân Thất Hồn'....Cư nhiên vậy cũng có thể phát hiện?
Thời gian trôi qua rất nhanh, tới chạng vạng, Triệu Việt hỏi hắn, "Có nhức mắt không?"
Ôn Liễu Niên ngẩng đầu nhìn hắn: "Không nhức, đói bụng."
"Vậy đi dùng cơm trước." Triệu Việt kéo hắn đứng lên.
Ôn Liễu Niên ngáp một cái: "Gọi Vương tiên sinh cùng đi đi, chúng ta đi ăn mì gà."
"Vương tiên sinh đã sớm nghỉ ngơi." Triệu Việt giúp hắn xoa xoa huyệt vị quanh mắt, "Ngươi nghĩ ai cũng như ngươi sao, xem sách không ngủ không nghỉ."
"Đã trễ thế này rồi sao." Ôn Liễu Niên nhìn thoáng qua bên ngoài, "Trong phòng đốt đèn, cũng không phát hiện."
"Đi ăn cá hấp gừng?" Triệu Việt hỏi.
"Ừm." Ôn Liễu Niên bụng kêu ọt ọt.
Tửu lâu trong thành không tính lớn, bất quá tay nghề của đầu bếp ngược lại là không tồi, bởi vì nguyên quán của nương tử là ở Thục Trung, vì vậy vài món cay đều rất hợp khẩu vị của Ôn Liễu Niên. Đã qua giờ cơm, bên trong cũng không còn bao nhiêu người, thấy đại nhân tới, tiểu nhị ân cần đưa hai người lên lầu hai, kết quả còn chưa ngồi xuống liền nhìn thấy Chu Mộ Bạch, đang quay lưng về phía hai người uống rượu.
"Đại nhân Triệu công tử ngồi bên này a !" Thanh âm tiểu nhị rất lớn, sợ người khác không biết khách quý tới cửa.
Chu Mộ Bạch nghe được thanh âm, quả nhiên liền xoay người nhìn về phía bên này.
Ôn Liễu Niên nhu nhu mũi, kéo Triệu Việt ngồi vào bàn bên cạnh.
Chu Mộ Bạch cười cười, cũng không qua đó, xoay người tiếp tục tự rót tự uống.
"Vẫn giống như mọi ngày, một dĩa cánh gà nướng, một dĩa cá hấp gừng, một dĩa đồ chua sơn tiêu, một dĩa thịt bò, một dĩa đậu phụ chiên giòn, một tô canh sườn nấu chung với cải xanh?" Hỏa kế cao hứng phấn chấn, thuần thục báo tên đồ ăn, hơn nữa nói, "Chúng ta còn có món thịt kho tàu, đại nhân muốn nếm thử không?"
Chu Mộ Bạch tay dừng một chút, trong lòng cười lắc đầu.
Quả thật vẫn giống như lúc trước... Ăn rất nhiều.
"Sau khi dùng cơm xong, có muốn trở lại đó đọc sách tiếp không?" Triệu Việt hỏi hắn.
"Không." Ôn Liễu Niên lắc đầu, "Hơi buồn ngủ."
"Vậy sáng mai ta lại cùng ngươi đến đó." Triệu Việt rót cho hắn một ly trà nóng.
Ôn Liễu Niên ôm ấm tay, cúi đầu uống từng ngụm nhỏ, dư quang quét đến đường cái dưới lầu, khẽ nhíu mày.
"Sao vậy?" Triệu Việt hỏi.
"Ngươi có cảm thấy người kia hơi lén lút không?" Ôn Liễu Niên buông chén trà, ra hiệu hắn nhìn xuống dưới lầu.
Triệu Việt theo ánh mắt hắn nhìn xuống, chỉ thấy một nam tử trung niên đang vội vã gấp rút lên đường, vừa đi vừa nhìn xung quanh, tựa hồ rất chột dạ.
"Tối quá không nhìn thấy rõ mặt." Ôn Liễu Niên đứng lên, "Đi xem."
Vừa dứt lời, nam tử cũng đã chạy điên cuồng, thì ra cách đó không xa có một nhóm quan binh đang tuần tra.
"Lý bộ đầu !" Ôn Liễu Niên lớn tiếng gọi, "Bắt lấy hắn !"
Quan binh lập tức đuổi theo, Chu Mộ Bạch cũng thả người nhảy xuống đường, đá vào trước ngực nam tử một cước.
Bốn phía cây đuốc sáng trưng, nam tử thống khổ cuộn tròn người lăn lộn trên mặt đất.
"Ngươi là người phương nào?" Sau khi thấy rõ diện mạo, Lý bộ đầu có chút buồn bực, không phải người trong thành?