Chương 71: Có chút nói không nên lời!!!

Được tận mắt nhìn thấy Triệu công tử, chuyện này tất nhiên phải hảo hảo khoe một phen, cho nên thẳng đến giờ cơm chiều, dân chúng bên trong thành còn đang tụ tập ở dưới tàng cây hòe thảo luận, ai cũng tiếc nuối vì bỏ về trước.

"Triệu công tử thật sự gọi là Triệu Việt?" Có dân chúng bưng bát cơm hỏi.

"Tất nhiên, lão Trương bán hoành thánh nói, là Triệu công tử chính miệng nói." Người khác nói, "Sau khi đại nhân nghe được cũng không phản bác, có thể thấy đây là sự thật."

"Ta đã nói, người được vẽ trên quyển sách kia không phải là Triệu Việt đâu." Lại có người nói, "Vương Thiên Hổ thật sự là lớn mật, cư nhiên dám giả mạo Triệu công tử." Cũng khó trách bị quan phủ bao vây diệt trừ đầu tiên, đánh thành đầu heo ngay cả cha ruột của mình là ai cũng không biết.

"Cũng không biết khi nào Triệu công tử mới lộ diện lần nữa." Mọi người đều cảm thấy rất là chờ mong, đương nhiên, nếu thời gian xuất hiện dài hơn một chút, vậy thì càng tốt, chúng ta đều thập phần muốn nhìn.

Mà giờ này khắc này ở trong tiểu viện Thượng phủ, Triệu Việt đang ngồi bên cạnh bàn đá, tinh tế chà lau Tế Nguyệt đao.

Ôn Liễu Niên bưng một cái khay bước vào.

"Còn chưa nghỉ ngơi sao?" Triệu Việt đứng lên.

"Vừa xử lý xong công sự." Ôn Liễu Niên đặt khay lên bàn, "Đây là rượu Thượng bảo chủ mua, nghe nói không tệ."

Triệu Việt nói, "Vào phòng đi, trong viện hơi lạnh."

Ôn Liễu Niên gật đầu, cùng hắn một đường vào phòng ngủ.

Lục Truy đang uống rượu với một đám ám vệ, xa xa ở trên nóc nhà nhìn thấy một màn như vậy, trong lòng không khỏi cũng cảm khái một phen.

Đêm khuya thanh vắng, ở trong phòng ngủ mặt đối mặt nhấm nháp rượu, thiên thời địa lợi nhân hoà, không loạn tính cũng quá uổng phí.

"Là rượu gì vậy?" Triệu Việt hỏi.

Ôn Liễu Niên nói, "Thất Nguyệt Hà."

Triệu Việt thắp sáng đèn một chút.

"Ta không hiểu rượu, bất quá hình như vò rượu này rất khó tìm." Ôn Liễu Niên mở nắp ra.

"Thất Nguyệt Hà là được xuất từ hải đảo, rất hiếm thấy ở đất liền." Triệu Việt đem chén rượu đặt song song lên bàn, "Nguyên liệu ủ rượu không cay, mùi vị cũng không nồng, ngươi uống thử xem."

"Đại đương gia uống qua rồi?" Ôn Liễu Niên có chút ngoài ý muốn.

Triệu Việt gật đầu, "Lúc trước, khi hành tẩu giang hồ, uống qua không ít rượu."

Ôn Liễu Niên nói, "Có say không?"

"Ngươi đại khái có." Triệu Việt cười cười, "Ta thì không."

Ôn Liễu Niên uống thử một ngụm, sau đó chẹp miệng nói, "Rất ngọt."

"Lúc say, sẽ cảm thấy cả khoang miệng mình đều là mùi hoa." Triệu Việt nói, "Đây là chỗ kì diệu của Thất Nguyệt Hà."

Ôn Liễu Niên ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Triệu Việt: ...

Ôn Liễu Niên buông chén rượu nói, "Có thể ngửi được mùi hoa cũng không tệ."

Triệu Việt cười lắc đầu, lại giúp hắn rót một ly.

Vò rượu không tính lớn, không lâu sau đã vơi hơn một nửa, Ôn Liễu Niên nằm gục người trên bàn, rõ ràng có chút men say.

Triệu Việt ôm hắn lên, vốn dĩ muốn đưa hắn về phòng, đi tới cửa lại dừng bước.

Giống như lời Lục Truy nói, có một số việc nếu bản thân không chủ động, chỉ sợ sẽ chờ cả một đời.

Chần chừ cúi đầu liếc nhìn người trong ngực, chỉ thấy hai gò má hắn phiếm hồng, mày nhợt nhạt nhíu cùng một chỗ, hẳn là ngày thường chưa bao giờ có qua bộ dáng này.

Uống say... Hẳn là rất khó chịu đi, để hắn một mình như vậy, tựa hồ cũng không tốt.

Sau khi nghĩ rõ ràng điểm này, Triệu Việt ôm người xoay người, đặt hắn ở trên giường mình, lại gọi nước ấm đến.

Ôn Liễu Niên tuy nói không hiểu rượu, bất quá phẩm rượu ngược lại là rất tốt, uống say cũng không nháo, ngày thường trên mặt trắng trắng mềm mềm nay lại có chút ửng đỏ, miệng thường thường sẽ than thở một hai câu, nhưng cũng nghe không rõ rốt cục là đang nói cái gì.

Triệu Việt đầu tiên là dỗ hắn uống trà nóng súc miệng, sau đó tay chân lại rón rén cởi giày cùng ngoại bào, dùng khăn ấm lau mặt cho hắn, rồi mới kéo chăn qua đắp cho hắn, còn mình thì sau khi dùng nước ấm rửa mặt xong, liền dựa vào ở bên giường giúp hắn xoa ấn huyệt thái dương, nghĩ sáng mai có thể thoải mái hơn một chút.

Ôn Liễu Niên mơ mơ màng màng mở to mắt.

"Ngủ đi." Triệu Việt nhẹ giọng nói, "Ngày mai sẽ không đau đầu nữa."

Ôn Liễu Niên nghẹn giọng nói, "Lạnh."

Triệu Việt dừng tay một chút, rồi sau đó liền ôm hắn vào trong lòng.

Ôn Liễu Niên một lần nữa nhắm mắt lại, rất nhanh liền thiếp đi.

Triệu Việt trong lòng mềm mại một mảnh, cúi đầu hôn lên tóc hắn, sợ sẽ đem người bừng tỉnh.

Sáng sớm ngày hôm sau, ánh mặt trời rơi trên song cửa sổ, Ôn Liễu Niên bọc người trong chăn, còn đang mơ màng ngủ say.

Biết hắn ngày thường chưa uống rượu qua, Triệu Việt cũng không đánh thức, sau khi dịch lại góc chăn thì tự mình xuống giường trước, rửa mặt xong đi ra ngoài, liền thấy Lục Truy đang ở trong viện uống trà.

"Sớm." Triệu Việt xoay người đóng cửa phòng.

"Sớm." Lục Truy rất có thâm ý nhìn hắn.

Triệu Việt có chút không được tự nhiên, ngồi đối diện hắn tự rót một tách trà.

Lục Truy nói, "Có muốn chuẩn bị một bát mì trứng không?" Phong tục thành Thương Mang, mới lấy vợ về viên phòng ngày đầu tiên, phu thê hai người phải cùng nhau ăn một bát mì có hai trứng, tỏ vẻ bên nhau trọn đời.

Triệu Việt sắc mặt thoáng cứng ngắc, nói, "Tối hôm qua chỉ uống rượu mà thôi."

Lục Truy xua tay nói, "Đại đương gia không cần giải thích chuyện này, nguyên nhân không quan trọng, quá trình cũng không quan trọng." Chỉ cần đạt được mục đích cuối cùng là được, huống hồ sau khi say rượu loạn tính, nghe qua cũng có chút ý vị không kiềm chế được của người trong giang hồ, rất là tiêu sái.

Triệu Việt lại nói, "Cũng không phát sinh chuyện còn lại."

Lục Truy nhất thời rất kinh ngạc, "Có uống rượu không?"

Triệu Việt nói, "Có."

Lục Truy nói, "Sau đó thì không làm gì cả?"

Triệu Việt nói, "Đúng vậy."

Lục Truy: ...

Có phải là nam nhân không...

Triệu Việt cố nén xúc động muốn đánh hắn.

Lục Truy tận tình khuyên bảo, "Loại chuyện này, ngươi cũng không thể để đại nhân chủ động." Còn có thể có chút bộ dáng thổ phỉ hay không.

Triệu Việt nói, "Ta không muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà giở trò."

"Này mà tính lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà giở trò cái gì !" Lục Truy quả thật rất muốn gỡ đầu hắn ra nhìn, xem bên trong rốt cục là chứa cái gì !

Triệu Việt trầm mặc.

Lục Truy tận tình khuyên bảo nói, "Nếu không phải ngươi trì độn, thì đại nhân cũng không đến mức phải tự mình mang rượu chạy vào trong phòng."

Triệu Việt nhíu mày, "Có ý gì?"

"Chuyện này còn phải hỏi sao?" Lục Truy nói, "Từ lúc xuống núi Thương Mang đến giờ, đừng nói là đại nhân, ngay cả ta nhìn cũng nháo tâm." Tốc độ chậm chạm như vậy, cũng thật sự rất mất mặt.

Triệu Việt: ...

Mọt sách chê mình chậm?

"Sớm a." Ôn Liễu Niên lười biếng duỗi thắt lưng bước ra ngoài, "Di, nhị đương gia cũng ở đây sao?"

"Đại nhân sớm." Lục Truy đứng lên, "Đúng lúc, đại đương gia có lời muốn nói."

Triệu Việt bất động thanh sắc đá hắn một cước.

Lục Truy nói, "Ta đi tìm Thượng bảo chủ trước."

Ôn Liễu Niên gật đầu, "Nhị đương gia đi thong thả."

Đợi sau khi Lục Truy rời đi, tiểu viện một lần nữa an tĩnh lại, Triệu Việt đứng ở bên bàn đá nhìn thẳng hắn.

Ôn Liễu Niên hỏi, "Bộ ta rửa mặt không sạch sao?"

"A?" Triệu Việt hồi thần, "Không có."

"Vậy vì sao đại đương gia cứ nhìn chằm chằm vào ta?" Ôn Liễu Niên vô tội nói.

Triệu Việt tâm treo ngược nói, "Xinh đẹp."

Ôn Liễu Niên: ...

Triệu Việt nói, "Ta -- "

Ôn Liễu Niên nhìn hắn.

Triệu Việt hít sâu một hơi, cảm thấy... Nói không nên lời.

Ôn Liễu Niên nói, "Đại đương gia nếu là không nói, vậy ta muốn trở về phủ... Ngô."

Triệu Việt đi nhanh tiến lên, hai tay ôm trụ hai má của hắn cúi đầu hôn xuống.

Nếu không nói nên lời, vậy thì dùng hành động sẽ nhanh hơn.

Cánh môi mềm mại, cùng tư vị trong mộng quả thật giống nhau.

Triệu Việt vòng tay qua thắt lưng hắn, nụ hôn trên môi càng phát ra triền miên.

Ôn Liễu Niên nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lông mi dưới ánh mặt trời hơi run rẩy.

Trong viện một mảnh yên tĩnh, ngay cả tiếng lá khô bay xuống cũng rất rõ ràng. Một lúc lâu sau, Triệu Việt lưu luyến không rời buông người trong lòng ra, cúi đầu nhìn hắn.

Ôn Liễu Niên mở to mắt, vẻ mặt so với lúc trước, thì càng thêm vài phần mị hoặc.

Triệu Việt như bị mê hoặc, lại để sát vào liếm liếm.

Ôn Liễu Niên bật cười thành tiếng.

Triệu Việt dùng ngón cái nhẹ nhàng cọ qua hai má hắn, rồi sau đó liền gắt gao ôm người vào trong lòng, một chút cũng không muốn buông ra.

Ôn Liễu Niên nói, "Ta muốn về phủ nha."

Triệu Việt lưu luyến không rời buông tay.

Ôn Liễu Niên nói, "Muốn đi cùng không?"

Triệu Việt gật đầu, "Tất nhiên."

Hai người tay trong tay bước ra ngoài. Bên ngoài tiểu viện, ám vệ đang nhiệt tình bắt chuyện với Lục Truy, tỏ vẻ 'Chúng ta căn bản là không có nhìn lén', bên cạnh là Thượng Vân Trạch cùng Mộc Thanh Sơn, còn có Triệu Ngũ. Lúc sáng đi ra ngoài mua sủi cảo cho Hoa Đường, sau khi trở về liền thấy một đám người đang vịn khe cửa nhìn vào bên trong, thì mới tiến lên dò hỏi đến tột cùng.

Triệu Việt: ...

Ôn Liễu Niên kéo tay hắn, bình tĩnh đi ngang qua đám người.

Lục Truy trong lòng cảm khái, nhìn tư thế này, Triêu Mộ nhai không phải là nên chuẩn bị sính lễ, mà là của hồi môn a...

Trong thư phòng, đệ tử Đằng Vân Bảo phụ trách theo dõi vừa mới gấp rút trở về, đang chờ Ôn Liễu Niên.

"Xảy ra chuyện gì?" Thấy vẻ mặt hắn hơi bối rối, người còn lại cũng không dám qua loa.

"Vương Đại Quý chết rồi." Đệ tử trả lời.

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người tại hiện trường kinh ngạc một chút, hôm qua còn tốt mà, còn ở thiện đường ăn bún chua cay, hôm nay liền mất mạng?

"Nói rõ ràng, rốt cục là thế nào." Thượng Vân Trạch khẽ nhíu mày.

"Bảo chủ thứ tội, là thuộc hạ giám sát không tốt." Đệ tử nói, "Hôm qua sau khi Vương Đại Quý từ thiện đường trở về, thì vẫn đóng cửa không ra, thuộc hạ không nghĩ tới hắn sẽ xảy ra chuyện, vì thế vẫn thủ ở ngoài phòng. Sáng nay mắt thấy trời sáng, nhưng vẫn còn chưa thấy hắn ra ngoài đốn củi, vì thế liền xốc mái ngói lên nhìn thoáng qua, lại phát hiện hắn nằm trên đất ngẩng mặt lên trời, sớm đã mất mạng."

"Mang vài người qua đó trước đi, bao vây xung quanh tòa nhà lại." Ôn Liễu Niên nói, "Mang người khám nghiệm tử thi qua đó luôn, Tả hộ pháp đang có thai, việc này không cần làm phiền đến nàng."

"Vâng." Ám vệ gật đầu lĩnh mệnh, xoay người rời khỏi thư phòng.

"Tối qua có ai ra vào chỗ Vương Đại Quý không?" Ôn Liễu Niên hỏi.

"Không có." Đệ tử lắc đầu, "Ba huynh đệ chúng ta vẫn ngồi thủ, một chút cũng không lơi lỏng. Trong khoảng thời gian Vương Đại Quý về nhà cho đến khi mất mạng, trừ phi trong phòng có ám đạo, bằng không vẫn chưa gặp qua bất cứ người nào khác."

"Vậy có gì khác thường không?" Ôn Liễu Niên lại hỏi.

"Cũng không có." Đệ tử nói, "Vương đại Quý tựa hồ là người rất quái gở, khi về nhà gặp được hàng xóm trước cửa, cư nhiên cũng không chào hỏi một tiếng."

"Mặc kệ là tự sát hay là ngộ sát, chỉ bằng điểm hắn có liên hệ với Hổ Đầu bang này, e là có thể buộc tội được rồi." Ôn Liễu Niên nói, "Đi thôi, chúng ta đến nhà Vương Đại Quý xem thử."

Triệu Việt nói, "Ta cũng đi."

Ôn Liễu Niên dặn dò, "Đừng quấy rầy đến dân chúng còn lại." Chung quy tra án cũng không thể so với đùa giỡn, ở trong thiện đường cùng nhau ăn bún chua cay là có thể, nhưng lần này là liên lụy tới mạng người, vẫn là động tĩnh càng nhỏ càng tốt.

"Ta biết rồi." Triệu Việt cầm lấy Tế Nguyệt đao, "Ta đến nhà Vương Đại Quý chờ ngươi."

Ôn Liễu Niên gật đầu, sau khi thay một bộ y phục khác, thì cũng mang theo nha dịch một đường đến chỗ ở Vương Đại Quý.

Tuy không nói rõ rốt cục xảy ra chuyện gì, bất quá nhìn thấy một đống quan binh đột nhiên vây xung quanh tòa nhà, thậm chí còn có người khám nghiệm tử thi, dân chúng ít nhiều gì cũng là có thể đoán được chút trạng huống bên trong. Thành Thương Mang vốn đã nhỏ, tin tức truyền đi thì càng nhanh, đợi đến khi Ôn Liễu Niên đuổi tới, bên ngoài đã vây quanh không ít người.

"Đại nhân." Thấy hắn đến, dân chúng lập tức chào hỏi.

Bên cạnh có hai hộ gia đình, là hàng xóm của Vương Đại Quý, Ôn Liễu Niên nói, "Đêm qua có trạng huống gì khác thường không?"

"Hồi đại nhân, cái gì cũng không có." Có nam tử nói, "Hôm qua lúc ta về nhà, còn gặp được hắn ở cửa, vẫn giống như bình thường ngay cả chào hỏi cũng không có, liền đi thẳng vào trong nhà."

Cũng không chênh lệch mấy so lời đệ tử Đằng Vân bảo nói, Ôn Liễu Niên đẩy cửa viện ra, dẫn người đi vào.

Triệu Việt đã đuổi tới trước hắn một bước, đang ở trong nhà nhìn nhìn bốn phía.

Vương Đại Quý vẫn như trước nằm trên mặt đất, vẫn không động đậy, bên cạnh là người khám nghiệm tử thi cùng nha dịch, đang kiểm tra tình hình xung quanh.

Cách thi thể không xa là bàn ăn, phía trên đặt một chén cháo loãng cùng nửa chén thịt khô, trên mặt đất còn có mảnh vỡ của vò rượu. Sát vách phòng ngủ giường hơi lộn xộn, hiển nhiên là lúc sáng dậy còn chưa dọn dẹp, ngăn tủ bị mở ra, bên trong cũng bị lục đến loạn thất bát tao.

Ôn Liễu Niên lại bước vào phòng bếp.

Triệu Việt nói, "Không có thứ gì bị hạ độc."

Trong vại còn đầy gạo, vài bó rau xanh bị ném lung tung ở góc tường, trên xà nhà treo cá cùng thịt gà được hong khô, trong thùng còn nuôi hai ba con cá sống.

Ôn Liễu Niên sờ sờ cằm nói, "Ngược lại là rất biết tính toán sinh hoạt."

Triệu Việt nói, "Có phát hiện gì không?"

"Không giống như là tự sát." Ôn Liễu Niên nói, "Hôm qua khi nhìn thấy hắn ở thiện đường, cũng không thấy có gì khác thường, thậm chí ngay cả một tia sơ hở cảm xúc cũng không có, không giống như là bộ dáng người muốn tìm đường chết."

Triệu Việt gật đầu, cùng hắn rời khỏi phòng bếp.

"Huống hồ nhìn tình trạng phòng bếp, hắn hẳn là muốn hảo hảo sinh hoạt, bằng không cũng sẽ không mua nhiều thức ăn như vậy." Ôn Liễu Niên nói, "Lui một vạn bước mà nói, cho dù hắn thật sự muốn tự sát, mua nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy chắc là muốn ăn no rồi lên đường, quả quyết không có đạo lý như vậy."

Triệu Việt nói, "Vạn nhất mua xong, lại không muốn ăn thì sao?"

Ôn Liễu Niên lắc đầu, "Trên bàn, cháo cùng thịt khô đều bị ăn hơn một nửa, không giống như là người không có khẩu vị."

"Đại nhân." Khi hai người đang nói chuyện, ám vệ lại đây nói, "Vương Đại Quý hẳn là trúng cổ."

"Lại là cổ độc?" Triệu Việt nhíu mày.

Ôn Liễu Niên nói, "Làm thế nào thấy được?"

Ám vệ nói, "Vừa rồi lúc khám nghiệm tử thi, muốn mang thi thể về phủ nha, khi di chuyển lại cảm thấy có chút không đúng, không giống như là thể trạng của nam tử trưởng thành, cởi bỏ y phục mới phát hiện thân thể đã sớm cháy đen, giống y như đúc thi thể xuất hiện ở Ngũ Ngưu thôn vài ngày trước."

Triệu Việt lắc đầu, "Đại khái là thấy hắn đã không còn giá trị lợi dụng, lại bị quan phủ phát hiện, sẽ có nguy hiểm, cho nên liền hạ thủ vi cường."

"Là ta sơ sót." Ôn Liễu Niên trong lòng thở dài, vốn nên mang hắn về phủ nha hỏi sớm một chút mới đúng.

"Cũng không cần phải tự trách." Triệu Việt nói, "Hôm qua cũng không có người ra vào toà nhà này, cho dù biết là cổ độc nhưng cũng đã sớm ăn sâu vào cơ thể Vương Đại Quý, phát tác cũng là chuyện sớm muộn."

"Đi thăm dò xem trong nhà có ám đạo không." Ôn Liễu Niên nói, "Cẩn thận một chút."

Triệu Việt gật đầu, "Giao cho ta là được."

Dùng vải trắng bọc thân thể Vương Đại Quý lại, nha dịch một đường nâng ra khỏi tiểu viện, sau khi dân chúng nhìn thấy đều thổn thức, tuy nói bình thường cũng chưa giao tế qua, nhưng đang êm đẹp đột nhiên liền bị mất mạng, dù thế nào cũng sẽ có chút thương tâm. Có dân chúng lớn gan nhìn thấy Ôn Liễu Niên bước ra, kề sát hỏi, "Đại nhân, rốt cục là xảy ra chuyện gì ?"

"Hẳn là vì bệnh chết bất đắc kỳ tử." Ôn Liễu Niên nói, "Cụ thể thế nào, phải đợi nghiệm thi xong mới biết được."

Dân chúng trong lòng thở dài, cũng tội nghiệp hắn không nhà không cửa, vì thế tự động quyên góp chút ngân lượng chuẩn bị lo liệu tang sự.

Trong phủ nha, Hoa Đường đang ăn sơn trà, sau khi thấy Triệu Ngũ trở về liền đứng lên hỏi, "Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?"

"Trong thành có người chết." Triệu Ngũ ngồi đối diện nàng, "Đại nhân hoài nghi có liên quan đến Hổ Đầu bang."

"Sao cũng không ai báo cho ta biết." Hoa Đường đặt vật trong tay xuống, "Ta đi xem thử."

"Có nhiều người ở đây như vậy, thiếu ngươi cũng không sao." Triệu Ngũ kéo người ngồi lại trên ghế, "Đại nhân nói qua, việc này không cho phép ngươi nhúng tay."

Hoa Đường buồn cười, "Vậy chẳng lẽ bây giờ ta cái gì cũng không làm, chỉ ngồi ở đây phơi nắng?"

Triệu Ngũ nói, "Tóm lại là không cho phép đi, vạn nhất trong bụng thật sự là con gái thì sao, còn chưa ra đời thì mỗi ngày cùng ngươi ngắm thi thể, tương lai lớn lên sao có thể gả cho người khác."

Hoa Đường: ...

Ngươi suy nghĩ thật là sâu xa.

"Nếu có chỗ gì đó cần ngươi giúp đỡ, tất nhiên sẽ tìm ngươi." Triệu Ngũ nói, "Hiện tại không ai tìm ngươi, nói rõ là người còn lại có thể xử lý, cũng không cần bận tâm."

Hoa Đường chống quai hàm thở dài, tiếp tục một thân một mình ăn sơn trà.

Trong lòng biết nàng sợ nhàm chán, Triệu Ngũ tất nhiên cũng sốt ruột, thầm nghĩ mau chóng xử lý cho xong chuyện này, cũng có thể mang nàng trở về Truy Ảnh cung sớm một chút để dưỡng thai. Chỉ là Hổ Đầu bang vẫn còn chui đầu rút cổ không chịu ra, cường công lại công không vào, nghĩ đến khó tránh khỏi nén giận vạn phần.

"Triệu thiếu hiệp." Ôn Liễu Niên đang ở trong thư phòng sửa sang lại hồ sơ, sau khi thấy hắn tiến vào nói, "Tìm ta có việc?"

Triệu Ngũ nói, "Đại đương gia đâu?"

Ôn Liễu Niên nói, "Còn đang khám nghiệm tử thi."

Triệu Ngũ nói, "Đêm nay ta muốn đến Hổ Đầu bang một chuyến."

"Lại đi?" Ôn Liễu Niên nói, "Thế nhưng Triệu thiếu hiệp có kế hoạch gì không?"

Triệu Ngũ nói, "Nhìn trạng huống, có lẽ sẽ có phát hiện mới."

"Đó chính là còn chưa có kế hoạch." Ôn Liễu Niên nói, "Lần lượt đi thử vận may cũng không phải biện pháp, không bằng đêm nay họp lại cùng một chỗ, mọi người cùng nhau thương nghị đối sách."

"Cũng được." Triệu Ngũ gật đầu, "Đại nhân có ý tưởng gì không?"

"Có, xem như là đại đương gia đề suất." Ôn Liễu Niên nói, "Buổi tối chờ sau khi mọi người tụ tập đủ, lại thương nghị xem có thử được hay không."

Trong thành có người chết bất đắc kỳ tử, tuy nói không có liên quan đến nhà mình, nhưng tóm lại cũng không phải chuyện tốt. Lúc hoàng hôn, trước tòa nhà Vương Đại Quý treo màn cùng hoa trắng, nhìn qua càng khiến cảm xúc người ta âm trầm.

Lục Truy thở dài, "Nếu dân chúng biết nguyên nhân cái chết của Vương Đại Quý, chỉ sợ không khí sẽ càng âm trầm hơn."

Thượng Vân Trạch nói, "Cho nên đại nhân mới sốt ruột tìm mọi người thương nghị đối sách."

"Đi thôi, trở về." Lục Truy gấp quạt giấy lại, "Hi vọng lần này có thể tìm được biện pháp, một lưới bắt hết đám yêu nhân kia, cũng hảo để núi Thương Mang được an bình."

Trong thư phòng, Ôn Liễu Niên đang ngồi cạnh bàn xem hồ sơ, vẻ mặt như là có suy nghĩ.

Triệu Việt tựa vào bên cạnh hắn, hơi nhíu mày. Bận rộn cả ngày cũng không thấy hắn ăn gì, cơm chiều chỉ là uống hai muỗng canh liền đến thư phòng, tuy nói trong lòng có chuyện đè nén, nhưng không ăn cơm cũng không phải biện pháp.

Ôn Liễu Niên thở dài nói, "Suy nghĩ cả một ngày, rốt cục vì sao phải cấu kết với Hổ Đầu bang."

"Trên đời này suy nghĩ của mỗi người đều không giống nhau." Triệu Việt nói, "Mà một khi đã lựa chọn, thì phải trả giá tương ứng với nó, cũng không xem là ngạc nhiên."

Ôn Liễu Niên khép hồ sơ lại, đưa tay xoa xoa huyệt thái dương.

"Có muốn ăn chút gì không?" Triệu Việt hỏi, "Không thì nửa đêm sẽ đói."

Ôn Liễu Niên nói, "Không có khẩu vị."

Triệu Việt từ trong ngực lấy ra một bao kẹo đậu phộng, mở ra đút cho hắn một viên.

Ôn Liễu Niên ăn vài viên, phồng miệng hỏi, "Lại là cho Hắc Phong sao?"

Triệu Việt cười cười, "Cho ngươi."

Ôn Liễu Niên nói, "Lần sau phải mua thêm kẹo mè."

Triệu Việt đưa tay phủi chút vụn đường trên mặt hắn xuống, "Được."

"Đại nhân... Khụ !" Lục Truy vừa mới đẩy cửa tiến vào, liền thấy hai người đang ngồi đối diện nhau dưới ánh đèn liếc mắt đưa tình, vì thế chủ động dừng bước.

Người phía sau dừng không kịp, lập tức đụng vào người hắn, che mũi kêu ngao ngao.

Lục Truy vô cùng bình tĩnh, "Chúng ta tới nghị sự."

Triệu đại đương gia hiển nhiên tâm tình rất không tốt.

Lục nhị đương gia trong lòng rất là bi thương.

Lần sau lại có loại sự tình này, chính mình nhất định phải đi phía sau mọi người.