Sau khi hai người ăn điểm tâm xong, Ôn Liễu Niên liền trở về phủ nha. Một lát sau, Lục Truy đến, trong tay cầm một cái chén nhỏ màu trắng.
"Lại là thuốc à?" Triệu Việt hỏi.
"Không phải." Lục Truy đặt chén nhỏ lên bàn, "Đến xin Tả hộ pháp chút dược vật thanh mát, nấu từ đồ ngọt ra được."
Triệu Việt nghi hoặc, "Dược vật thanh mát?"
Lục Truy nói, "Miễn cho nửa đêm đại đương gia nôn nóng khó an, nằm trên giường lăn lộn."
Triệu Việt: ...
Lục Truy tiếp tục nói, "Cho nên vẫn là thanh mát thì tốt hơn."
Triệu Việt đầu đau muốn nứt, đầu tiên là bổ dưỡng sau đó là hạ hỏa, cứ mãi như thế, cũng thấy được chính mình sớm muộn gì cũng sẽ tẩu hỏa nhập ma a...
Sau khi thấy hắn uống xong canh, Lục Truy nói, "Đại đương gia có từng nghĩ tới, vì sao đại nhân lại đưa một chén canh ngưu tiên tới đây không?"
Triệu Việt nói, "Bởi vì bổ dưỡng."
Lục Truy nói, "Vật bổ dưỡng có rất nhiều."
Triệu Việt trầm mặc một chút, "Nghe nói là lúc đầu bếp đang mua thịt bò, lão bản thuận tiện cho thêm ngưu tiên, cũng không thể vứt bỏ." Chung quy mọt sách thanh liêm như vậy, cũng không có nhiều tiền.
Lục Truy tiếp tục nói, "Thứ này mỗi một con bò chỉ có một cái, giá không hề rẻ." Chung quy còn là vật không hề ít nam tử yêu cầu.
Triệu Việt mày nhảy lên.
Lục Truy nói, "Cho nên đại nhân tám phần là cố ý."
Triệu Việt nhất thời rất nóng nảy, "Vì sao lại cố ý cho ta ăn cái này?!"
Lục Truy nói, "Vì bổ dưỡng."
Triệu Việt: ...
Những lời này nghe qua hình như hơi quen tai nha.
Lục Truy nói, "Trăm ngàn lần đừng nói là đại nhân cảm thấy đại đương gia không được."
Triệu Việt trợn to mắt.
KHÔNG ĐƯỢC ????
Lục Truy vẻ mặt rất có thâm ý, bưng chén nhỏ ra khỏi phòng ngủ, để lại một mình Triệu Việt nóng nảy đi qua đi lại, rất muốn lật bàn.
Cư nhiên cảm thấy chính mình không được?!
Nhớ tới gương mặt kiều diễm kia, trong lòng Triệu Việt lúc này không chỉ là ngứa, ngay cả răng cũng bắt đầu ngứa, thậm chí rất muốn xách lỗ tai người kia lại đây, hảo hảo chứng minh cho hắn xem bản thân rốt cục có được hay không.
Mọt sách này, rất đáng giận !
Sát vách trong phủ nha, Ôn Liễu Niên một bên ăn bánh chẻo, một bên lật xem chiến tích dân sinh các nơi báo lên.
Hồng giáp lang ghé vào bên cạnh nghiên đài, đang chạy vòng vòng chơi. Bởi vì được Hoa Đường lau thuốc mỡ lại huân hương, cho nên vừa sáng lại vừa thơm ngào ngạt, trông rất đẹp mắt.
Nhìn thấy một chỗ địa phương có vấn đề, Ôn Liễu Niên khẽ nhíu mày, cầm lấy bút lông muốn khoanh vòng tròn, nhưng lại sơ ý, đẩy Hồng giáp lang vào trong hộp mực.
"Ai nha." Ôn Liễu Niên bị hoảng sợ, cũng cố không kinh hoảng, vội vàng bốc nó ra.
Hồng giáp lang kinh hồn chưa định, toàn thân đều bị nhuộm đen tuyền.
Bị đẩy vào !
Ôn Liễu Niên vội vàng rót một chén trà, thật cẩn thận rửa giúp nó.
Mực nước trên đầu ngược lại là rất nhanh liền bị rửa sạch, thế nhưng ánh sáng trên lưng lại lưu vài đốm đen, giống như một con... bọ rùa.
Ôn Liễu Niên hít một ngụm khí lạnh, tiêu rồi, nhuộm màu?!
Hồng giáp lang bị nước làm cho ướt sũng, rất buồn bực, vì thế bò xuống bàn muốn đi tìm Hoa Đường.
"Trở lại !" Ôn Liễu Niên chặn nó lại.
Hồng giáp lang xoay tới xoay lui giãy dụa.
Ôn Liễu Niên lại đưa ngón tay chà xát trên lưng nó.
Còn là một con bọ rùa !
Cái này...
Ôn đại nhân bình tĩnh một chút, chộp lấy Hồng giáp lang chạy đến phòng Hoa Đường.
"Có tốt lên được chút nào không?" Triệu Ngũ vỗ nhẹ lên lưng nàng, mi gian khó nén lo lắng.
"Ừm." Hoa Đường uống một ngụm nước, "Không sao, có lẽ là gần đây không nghỉ ngơi tốt."
"Tả hộ pháp." Ôn Liễu Niên vọt vào, ngay cả cửa cũng không gõ, có thể thấy được thật sự là rất sốt ruột.
"Xảy ra chuyện gì?" Hoa Đường đứng lên, "Có phải là đại đương gia không thoải mái hay không?"
"Không phải hắn, là Hồng giáp lang." Ôn Liễu Niên đặt hộp gỗ nhỏ lên bàn, "Có biện pháp nào có thể rửa sạch không?"
"Rửa?" Hoa Đường mở nắp nhìn thoáng qua, sau đó cũng bị kinh ngạc một chút, "Sao lại có thể như vậy?"
Hồng giáp lang sột soạt từ bên trong hộp bò ra ngoài, hoàn toàn không biết bản thân đã biến thành một con trùng hoa, còn đang khoái trá lắc lắc xúc tu.
Ôn Liễu Niên đem chuyện vừa rồi nói một lần.
"Không đúng a, sao lại rơi vào mực nước thì sẽ nhuộm màu?" Hoa Đường bốc Hồng giáp lang lên thận trọng nhìn, cảm thấy... Thật sự đúng là thấm vào rồi.
Triệu Ngũ nhíu mày, "Hình như mấy đốm lấm tấm này đang động đậy."
Ôn Liễu Niên cùng Hoa Đường lại để sát vào chút, chỉ thấy vài đốm đen kia... Hoặc nói là vết mực màu tối, hình như thật sự đang vặn vẹo.
Hoa Đường đặt Hồng giáp lang lên bàn, xoay người bước vào trong phòng cầm Thanh đầu Cổ Vương ra, đặt ở nó bên cạnh. Cổ Vương lúc đầu đang mơ màng ngủ say, bất quá một lát sau liền bắt đầu bò loạn, ngồi xổm bên cạnh Hồng giáp lang phát ra tiếng vang ong ong.
Sau đó liền thấy vài đốm đen kia một lần nữa lại chuyển động, chẳng qua lần này tốc độ nhanh hơn, hơn nữa dần dần thoát khỏi thân thể Hồng giáp lang, biến thành từng sợi tơ nhện mỏng manh, chạy về phía Cổ Vương.
Hồng giáp lang ngược lại là một chút không thích hợp cũng không có, còn đang nằm sấp ngẩn người.
Thanh đầu Cổ Vương ăn sạch sẽ vài tơ nhện kia, nhưng không giống với thường ngày là trở về chiếc hộp, mà là bò về phía Ôn Liễu Niên.
Ôn Liễu Niên bình tĩnh lui về phía sau ba bước.
Nếu nói Hồng giáp lang có thể miễn cưỡng có liên quan đến hồng bảo thạch với cua, vậy thì con trùng xanh mập mạp này, chỉ có thể là trùng, hoàn toàn không có đường sống để liên tưởng.
Hoa Đường biến sắc, "Đại nhân cũng dính phải mực nước?"
"Tất nhiên." Ôn Liễu Niên gật đầu, "Ta bốc nó ra."
Hoa Đường hỏi, "Tay nào?"
Ôn Liễu Niên giơ tay phải lên.
"Trong mực nước hẳn là có cổ trùng, đắc tội." Hoa Đường lấy tay làm đao, dứt khoát một đường đánh Ôn Liễu Niên hôn mê bất tỉnh.
Đúng lúc, Thượng Vân Trạch cùng Mộc Thanh Sơn từ ngoài viện bước vào, thấy thế đều bị hoảng sợ, "Xảy ra chuyện gì?"
Triệu Ngũ đem sự tình đại khái nói một lần.
"Cư nhiên còn có chuyện này?" Mộc Thanh Sơn lo lắng nói, "Vậy đại nhân không sao chứ?"
"Xử lý xong thì sẽ không sao." Hoa Đường để Ôn Liễu Niên ngồi dựa vào ghế, còn mình thì lấy ra một con dao nhỏ trong hòm thuốc.
Mộc Thanh Sơn sắc mặt trắng bệch, "Không phải là muốn chặt tay chứ?"
Thượng Vân Trạch vỗ vỗ đầu hắn.
Mộc Thanh Sơn thức thời câm miệng, tiếp tục lo lắng vạn phần nhìn Ôn Liễu Niên.
Hoa Đường rạch một đường trên đầu ngón giữa của hắn, nặn ra một ít máu, rồi sau đó lại thả Cổ Vương ở phía trên.
Mộc Thanh Sơn nhìn được cảm giác phía sau lưng run lên -- Trách không được phải đánh đại nhân ngất đi, bằng không bị một con trùng siêu mập như thế nằm sấp trên ngón tay hút máu, đại khái đời này của hắn cũng sẽ có bóng ma.
Đại khái qua nửa tách trà, Thanh đầu Cổ Vương lại bắt đầu ong ong gọi, không bao lâu sau từ bên trong miệng vết thương chui ra ba bốn con trùng mỏng như tơ nhện, đều bị nuốt sạch sẽ.
"Hết rồi đi?" Mộc Thanh Sơn hỏi.
"Hẳn là hết rồi, bằng không Cổ Vương cũng sẽ không an tĩnh lại." Hoa Đường nói, "Mặc dù là còn dư vài con, nhưng đều là ấu trùng chưa lớn, mấy ngày này để phòng bếp làm thêm vài món cay, ăn vài bữa thì sẽ không sao."
"Rốt cục là thứ gì vậy?" Thượng Vân Trạch nhíu mày, "Nhìn khiến trong lòng sợ hãi."
"Gọi là Tàm ti cổ." Hoa Đường nói, "Gặp được ký chủ thì sẽ nhanh chóng tiến vào trong cơ thể, ba năm tháng thì có thể lớn lên."
"Dùng để biến người khác thành con rối?" Thượng Vân Trạch suy đoán.
Hoa Đường lắc đầu, "Trực tiếp bị mất mạng."
"Ngươi có chạm qua mực nước kia không?" Thượng Vân Trạch hỏi Mộc Thanh Sơn.
"Không có." Mộc Thanh Sơn lắc đầu, "Mấy ngày nay đều xử lý chuyện khác, cũng chưa đến qua thư phòng."
"Đi thăm dò xem mực nước kia là từ đâu đến." Hoa Đường nói, "Còn nữa, dùng cỏ Hồng Đằng nấu với Ngải Diệp, đem mỗi một nơi trong phủ đều huân sạch một lần, một góc chết cũng không chừa, nhắc nhở mọi người phải chú ý."
"Được." Triệu Ngũ gật đầu, xoay người ra ngoài phân phó.
"Bảo chủ mang đại nhân trở về phòng nghỉ ngơi trước đi." Hoa Đường nói, "Ta đi báo chuyện này cho Lục nhị đương gia biết, cũng để hắn cùng đại đương gia có chuẩn bị."
"Cổ trùng mỏng như tơ nhện?" Sau khi nghe nói việc này, Lục Truy nhíu mày nói, "Cũng chỉ có người quái dị mới có thể nghĩ ra, muốn động tay chân vào trong mực nước."
"Là ta sơ sót." Hoa Đường nói, "Bình thường cổ trùng đều sẽ sợ Hồng giáp lang, cảm ứng được thì sẽ tức khắc chạy tứ tán. Chỉ có mùi mực nước nồng đậm, mới có thể che lấp khí tức của Hồng giáp lang, tính chất lại ôn hòa, có thể để cho cổ trùng sống ở bên trong." Bằng không nếu đổi thành một chậu sa tế, chỉ sợ có mấy trăm con cũng có thể chết sạch sẽ.
"Tả hộ pháp." Ám vệ gõ cửa nói, "Tiểu Ngũ tra được nơi phát ra mực nước, là cửa hàng giấy tuyên thành - Lý gia đưa đến, theo lý mà nói hẳn là không có vấn đề gì, hiện tại đang dẫn người đến điều tra."
"Đưa tới lúc nào?" Hoa Đường hỏi.
"Ngày hôm qua, mực nước của đại nhân dùng hết, thì sai người đi mua trở về." Ám vệ nói.
"Mua hôm qua, vậy là không có khả năng là người Mục gia trang động tay chân." Hoa Đường như có chút suy nghĩ, "Hổ Đầu bang?"
Lục Truy gật đầu, "Cũng chỉ có thể là bọn họ."
Hoa Đường nói, "Xem ra Mục gia trang gặp chuyện không may, đối với bọn họ ảnh hưởng cũng rất lớn, đại khái biết đại nhân khó đối phó, cho nên muốn hạ thủ vi cường."
"Đại nhân hiện tại sao rồi?" Lục Truy vấn.
"Còn đang ngủ, hẳn là rất nhanh thì có thể tỉnh lại." Hoa Đường nói.
"Có cần báo cho đại đương gia biết không?" Lục Truy lại hỏi.
Hoa Đường gật đầu, "Nói một tiếng đi, cũng để cho đại đương gia trong lòng nắm chắc."
"Lần này thật đúng là phải đa tạ Hồng giáp lang." Lục Truy nói, "Bằng không còn không biết muốn xảy ra nhiễu loạn gì."
Trong khay nhỏ trắng như tuyết, trên lưng Hồng giáp lang khôi phục thành tiểu bảo thạch xinh đẹp, đang lười biếng ngủ gật, xúc tu nhỏ thoắt ẩn thoắt hiện, thập phần thích ý.
Hoa Đường nói, "Cũng không uổng công lúc trước đại nhân lớn gan chiếu cố nó."
Lúc trước khi ở thành Vân Lam, thật sự là dù có thế nào cũng sẽ không nghĩ đến, ngay cả con gián thiêu thân đều khiến Ôn đại nhân sợ hãi, cư nhiên còn có thể cùng một con độc trùng thân thiết ở chung như thế.
Cũng là rất không dễ dàng.
Tuy rằng lúc Hoa Đường ra tay rất có chừng mực, bất quá Ôn Liễu Niên dù sao cũng là người đọc sách, đời này lần đầu bị người tươi sống đánh choáng, cho nên rất là tận chức tận trách hôn mê gần ba canh giờ, mới mơ màng tỉnh dậy.
"Sao rồi?" Triệu Việt đang ngồi ở bên giường hắn.
Ôn Liễu Niên nhìn hắn hồi lâu, mới kịp phản ứng bản thân đang ở đâu, nhíu mày nhỏ giọng nói, "Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Có người hạ cổ ngươi trong mực nước." Triệu Việt cũng không giấu diếm hắn.
"Hiện tại thế nào?" Ôn Liễu Niên muốn chống người ngồi dậy, lại không chú ý đè đến miệng vết thương, vì thế toàn thân đều giật mình một chút.
"Hiện tại không có việc gì, bất quá ngươi còn phải nghỉ ngơi nhiều." Triệu Việt nâng hắn ngồi dậy, "Lục Truy đang hiệp trợ bọn Tả hộ pháp một đường bài trừ trong phủ nha, hiện tại ngươi ở đây vài ngày đi."
Ôn Liễu Niên tựa vào trong lòng hắn, nhìn qua không có tinh thần.
Kỳ thật Triệu Việt vốn dĩ là muốn để hắn tựa vào trên đệm mềm, bất quá như bây giờ thì càng tốt.
"Ta bị cổ trùng cắn sao?" Ôn Liễu Niên nhìn nhìn vết thương trên ngón tay.
"Ừm, bất quá Tả hộ pháp đã giúp ngươi diệt trừ cổ trùng sạch sẽ." Triệu Việt nói, "Chỉ cần ăn món cay vài ngày, thì sẽ triệt để không có việc gì."
"Diệt trừ thế nào?" Ôn Liễu Niên hỏi, "Vì sao phải đánh ta ngất đi?"
Triệu Việt nói, "Hôn mê sẽ không đau." Về phần Thanh đầu Cổ Vương, vẫn là không nói thì tốt hơn.
"Ta đến phủ nha xem thử." Ôn Liễu Niên rốt cục không yên lòng, xốc chăn lên muốn xuống giường.
"Đi làm gì?" Triệu Việt giữ chặt người lại.
"Có người muốn quấy rối, ta tất nhiên phải điều tra rõ chân tướng." Ôn Liễu Niên nói.
"Có rất nhiều người giúp ngươi tra rồi." Triệu Việt nói, "Ngoan ngoãn nằm xuống đi."
Ôn Liễu Niên nói, "Thế nhưng -- "
"Nằm xuống !" Triệu Việt cắt ngang lời hắn, rất hung.
Ôn Liễu Niên run rẩy một chút.
Triệu Việt đành phải thả chậm ngữ điệu, "Mọi người đều rất lo lắng cho ngươi, hảo hảo dưỡng thân thể trọng yếu hơn."
"Người còn lại không sao chứ?" Ôn Liễu Niên hỏi.
"Mục tiêu của Hổ Đầu Cương là ngươi, không phải người còn lại." Triệu Việt nói, "Bất quá Tả hộ pháp vẫn là sẽ giúp mọi người kiểm tra toàn bộ lại một lần, không cần lo lắng."
"Xác định là Hổ Đầu Cương, không phải Mục gia trang?" Ôn Liễu Niên hỏi.
"Xác định." Triệu Việt nói, "Hai ngày trước mực nước vừa đưa tới, trừ phi Mục Vạn Lôi khởi tử hồi sinh."
"Quả thực vẫn là ngồi không yên." Ôn Liễu Niên nói, "Lúc đầu ta còn đang suy nghĩ, Mục gia Trang vị chiến trước vong, sao bọn họ một chút động tĩnh cũng không có."
"Về sau phải chú ý gấp bội." Triệu Việt nói, "Ta cũng sẽ hảo hảo bảo hộ ngươi."
Ôn Liễu Niên nhìn hắn một cái, "Được."
"Muốn ăn cơm không?" Triệu Việt giúp hắn vuốt lại tóc, "Ít nhiều gì cũng mất chút máu, phải hảo hảo bồi bổ."
"Hồng giáp lang đâu?" Ôn Liễu Niên hỏi.
Triệu Việt có chút ngoài ý muốn, còn có thể có một ngày chủ động tìm nó?
Ôn Liễu Niên nói, "Ta nên cảm tạ nó." Bằng không đại khái cũng sẽ không phát hiện bản thân đã trúng cổ.
Triệu Việt cười nói, "Có người giúp ngươi cảm tạ nó rồi."
"Sao cơ?" Ôn Liễu Niên có chút khó hiểu.
Trong phủ nha, Hồng giáp lang đang vui vẻ xoay quanh trên bàn đá, quả thực không biết nên ăn cái gì trước mới tốt !
Ám vệ ánh mắt nóng bỏng vây quanh nó, quả thật là trùng tử đại nhân dưỡng ra a, có thể phát sáng, lại có thể làm mối, còn có thể lập được công lớn như thế, rất đáng giá ăn hết độc trùng trong thành Thương Mang, thậm chí thêm cả thành Vân Lam cũng không có vấn đề !
"Sao rồi?" Hoa Đường hỏi Tiểu Ngũ.
"Người ở cửa hàng Lý gia hẳn là không có vấn đề, tám phần là trên đường đến bị người hạ dược." Triệu Ngũ nói, "Chung quy một xe văn phòng tứ bảo đi ở trên đường cái như vậy, ai cũng biết là muốn đưa đến phủ nha, phía trên nghiên mực thì phải bỏ thêm hương cao, cũng rất dễ khiến cho người khác bỏ cổ trùng vào."
"Về sau chỉ e là phải chú ý gấp bội." Hoa Đường nói.
"Đây cũng không phải là kế sách lâu dài." Triệu Ngũ nói, "Sớm nghĩ biện pháp giải quyết Hổ Đầu bang, mới là chuyện mấu chốt nhất."
"Chờ sau khi thân thể đại nhân bình phục, lại nói chuyện này đi." Hoa Đường nói, "Cũng bận cả ngày, trở về nghỉ ngơi sớm một chút."
Triệu Ngũ gật gật đầu, mang theo nàng một đường trở về phòng ngủ, còn chưa vào cửa, sắc mặt Hoa Đường đã trắng bệch, ngồi dưới tàng cây nôn khan hồi lâu.
"Hôm nay sao thế, nhìn cả buổi sáng không đúng." Triệu Ngũ kéo tay nàng qua bắt mạch.
"Thật sự không biết sao?" Hoa Đường nhìn hắn một cái, hai má hơi đỏ lên.
Triệu Ngũ đột nhiên phản ứng kịp, trong lòng vui vẻ nói, "Lại có?"
Hoa Đường gật đầu, "Hơn một tháng."
"Sao không báo cho ta biết sớm một chút." Triệu Ngũ suýt chút nữa mừng như điên.
"Lúc trước còn chưa chắc chắn." Hoa Đường nói, "Sợ ngươi uổng công cao hứng một hồi."
"Từ ngày mai bắt đầu, cái gì cũng không cần làm." Triệu Ngũ đánh ngang ôm nàng vào phòng, "Hảo hảo nghỉ ngơi, ta kêu phòng bếp nấu chút canh bồi bổ cho ngươi."
"Cái gì cũng không cần làm?" Hoa Đường nói, "Trên núi Thương Mang nhưng còn có rủi ro lớn."
"Giao cho ta là được." Triệu Ngũ nói, "Ngươi chỉ phụ trách sinh con gái."
"Vạn nhất là con trai thì sao." Hoa Đường nhướng mày.
"Cũng đã có hai con trai rồi, lúc này sinh con gái đi?" Triệu Ngũ ngồi ở trước giường nhìn bụng nàng, "Tóc thắt bím, dễ thương muốn chết."
Hoa Đường buồn cười, đưa tay nhéo lỗ tai hắn.
Vì không để người Hổ Đầu bang nghe được phong thanh, hai người vẫn không tính toán nói việc này ra, bất quá nói cho người trong nhà vẫn là không thành vấn đề, vì thế buổi tối hôm sau, trong phủ nha liền nấu một nồi lẩu lớn nóng hôi hổi, thứ nhất là cay, thứ hai là náo nhiệt !
"Thật tốt." Sau khi dùng cơm xong, Ôn Liễu Niên ngồi ở bên giường cảm khái, tại thời điểm lộn xộn như thế, cuối cùng là có chuyện có thể khiến người ta giãn ra một ít.
"Nghỉ ngơi sớm một chút." Triệu Việt giúp hắn đặt lại gối đầu.
"Có muốn trò chuyện một lúc không?" Ôn Liễu Niên hỏi.
Triệu Việt nói, "Tất nhiên."
"Chuyện diệt trừ thổ phỉ, ta muốn mau chóng đẩy mạnh." Ôn Liễu Niên nói, "Để cho Tả hộ pháp cùng Tiểu Ngũ trở về sớm một chút."
"Được." Triệu Việt gật đầu.
"Được?" Ôn Liễu Niên cũng là có chút ngoài ý muốn, sao lại sảng khoái như thế.
"Bọn họ muốn động tay với ngươi, tất nhiên đáng chết." Triệu Việt nói.
Ôn Liễu Niên nói, "Vậy đại đương gia có ý tưởng gì không?"
Triệu Việt nói, "Có."
"Thật sao?" Ôn Liễu Niên vui vẻ, "Nói thử xem."
"Ngày đó lúc Tiểu Ngũ theo dõi Mục Vạn Lôi, từng nghe được đối thoại của hắn với bang chủ Hổ Đầu bang." Triệu Việt nói, "Về thân thế của ta, còn có cái gọi là 'Thanh Cầu' ."
"Ta biết." Ôn Liễu Niên gật đầu.
"Tuy rằng không biết rốt cục trong đó có bí mật gì, bất quá có một việc ngược lại là có thể khẳng định." Triệu Việt nói, "Thân thế của ta tựa hồ rất hữu dụng với hắn."
"Cho nên?" Ôn Liễu Niên hỏi.
"Ta muốn đến Triêu Mộ nhai dụ hắn ra." Triệu Việt nói.
"Không được." Ôn Liễu Niên nhíu mày, "Rất nguy hiểm." Gì mà thân hình cực lớn, gì mà đi đường cứng ngắc, gì mà mặc áo choàng che mặt, bất kể nghe thế nào cũng không quá bình thường, chung quy ai cũng không biết công phu của hắn rốt cục cao bao nhiêu, nếu là thật sự chịu thiệt thì phải làm sao.
"Nhưng đây là biện pháp nhanh nhất." Triệu Việt nói, "Bằng không thì chỉ có dùng hỏa pháo cường công, như vậy tử thương càng lớn."
Ôn Liễu Niên trầm mặc.
"Việc này lưu lại ngày mai lại cân nhắc." Triệu Việt vỗ vai hắn, "Hảo hảo ngủ trước đi."
"Cùng ngủ đi." Ôn Liễu Niên nói.
Triệu Việt thấy chính mình hẳn là xuất hiện huyễn nghe, "Sao?"
"Ta ngủ không được." Ôn Liễu Niên nói, "Hai người còn có thể tán gẫu."
Triệu đại đương gia đối với chuyện này tất nhiên cầu còn không được.
Hai người rửa mặt xong, Triệu Việt nói, "Ta đi lấy một cái chăn đến."
Ôn Liễu Niên nói, "Nga."
Đi tới cửa, Triệu Việt lại bắt đầu cảm thấy mình xuẩn, vì thế bình tĩnh đi vòng trở lại, "Muộn như vậy, mọi người hẳn là ngủ hết rồi."
Ôn Liễu Niên xốc chăn lên chừa ra một chỗ trống.
Triệu Việt nằm vào, thoáng... Cứng ngắc.
Trên người mọt sách rất dễ chịu, trong ổ chăn cũng rất dễ chịu, thanh thanh thích thích, lại có một tia độ ấm.
Hai người song song nằm nhìn đỉnh giường, vừa quỷ dị lại vừa an tĩnh, thật giống như nơi đó có vô hạn phong cảnh.
Một lúc lâu sau, Triệu Việt nói, "Ta tắt nến?"
Ôn Liễu Niên nói, "Được."
Triệu Việt phất tay càn quét ngọn nến.
Ôn Liễu Niên nói, "Một chiêu này gọi cách sơn đánh ngưu sao?"
Triệu Việt nói, "Chỉ là chưởng phong mà thôi."
Ôn Liễu Niên nói, "Rất lợi hại."
Triệu Việt nói, "Đa tạ."
Trong phòng một lần nữa rơi vào yên tĩnh.
Một lát sau, Ôn Liễu Niên hô hấp bắt đầu dần dần lâu dài lên, Triệu Việt lại có chút trằn trọc trăn trở, bởi vì canh ngưu tiên đêm đó, tựa hồ tác dụng muộn một chút.
Triệu đại đương gia ở trong lòng thở dài, đêm dài đằng đẵng, rốt cục phải vượt qua thế nào mới tốt.
Khoảng cách hai người rất gần, gần đến nỗi tựa hồ có thể cảm nhận được độ ấm người bên cạnh. Triệu Việt nhắm mắt lại, cảm thấy ngọn lửa trong lòng càng ngày càng lớn, đơn giản cũng không ngủ, chống người ngồi dậy, nương theo ánh trăng nghiêng người nhìn hắn, nhưng càng nhìn càng xao động, ngay cả hô hấp cũng mang theo nhiệt độ nóng bỏng.
Vẫn luôn không biết, thì ra bản thân cũng sẽ có lúc xúc động như vậy.
Ôn Liễu Niên mở to mắt nhìn hắn.
Triệu Việt nhất thời có chút cứng đờ... Sao lại, tỉnh rồi?
Nhìn thẳng hắn một lát nữa, Ôn Liễu Niên tiếp tục nhắm mắt lại, toàn thân đều lười biếng cọ tiến vào trong lòng hắn -- tiếp tục ngủ.
Triệu Việt một cử động nhỏ cũng không dám, đây rốt cục là tỉnh hay là ngủ mơ?
Ôn Liễu Niên hiển nhiên không có ý muốn giải thích, ngủ so với ai cũng nhanh hơn, hoàn toàn không để ý người bên cạnh có vấn đề sắp nghẹn.
Triệu Việt dục hỏa đốt người khó chịu muốn chết, rất muốn đập đầu vào tường.
Nhuyễn ngọc ôn hương (*) nằm trong ngực, chạm không được cũng ăn không được, cũng không biết rốt cục là phúc khí hay là tra tấn.
(*) Nhuyễn ngọc ôn hương: miêu tả người trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp.