Tuy nói không có võ công trụ cột, bất quá bởi vì Triệu Việt dạy rất kiên nhẫn, hơn nữa ngộ tính Ôn Liễu Niên quả thật không thấp, cho nên chỉ hơn một canh giờ, cũng là có thể mô phỏng cách phản kích thổ phỉ.
Triệu Việt nói, "Luyện không tệ."
Ôn Liễu Niên xoa xoa cổ tay, "Bởi vì có bí quyết."
"Hả?" Triệu Việt ngoài ý muốn, "Bí quyết gì?"
Ôn Liễu Niên nói, "Không thể kích động, hạ bàn phải ổn, tìm đúng cơ hội liền đạp mạnh mệnh tử của đối phương !"
Triệu Việt: ...
Ngược lại là tổng kết rất nhanh.
Ôn Liễu Niên hài lòng nói, "Một chiêu này dùng rất tốt."
Triệu Việt lắc đầu, "Chỉ sợ là tương lai sẽ có vạn nhất, bất quá đêm khuya tốt nhất đừng đi ra ngoài một mình, biết không?"
Ôn Liễu Niên gật đầu, "Biết."
Hiếm khi thấy hắn ngoan như vậy, Triệu Việt trong lòng buồn cười, mắt thấy thời gian cũng không còn sớm, vì thế liền gọi người đưa nước ấm vào trong phòng, "Hẳn là cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm một chút."
"Ừm." Ôn Liễu Niên cởi y phục.
Triệu Việt: ...
Hắn vừa mới nghĩ muốn lảng tránh một chút.
Ôn Liễu Niên cởi ngoại bào, lại cởi bỏ đai lưng lý y.
Triệu Việt có chút không biết nên nhìn đi đâu.
Tuy nói lúc trước khi bị thương, chính mình đã giúp hắn tắm qua rất nhiều lần, nhưng lần này lại là có chút... Khẩn trương.
Ôn Liễu Niên cởi lý y, tùy tay khoác lên một bên giá, còn chưa đợi Triệu Việt đem ánh mắt dời khỏi cái lưng trắng nõn kia, lại khom lưng cởi quần, chỉ mặc quần lót cẩn thận bước vào thùng tắm.
Bụng dưới Triệu Việt căng cứng lên.
"Hô..." Ôn Liễu Niên thỏa mãn thở dài, lúc trước luyện võ toàn thân đều là mồ hôi, có thể ngâm nước ấm tắm thật sự là thoải mái a.
Thấy vẻ mặt hắn tràn ngập ngây thơ đơn thuần, Triệu Việt thầm mắng bản thân đê tiện, vì sao cứ nghĩ đến việc kia?
Ôn Liễu Niên ở dưới nước cởi quần lót, ướt sũng khoác lên bên cạnh mép thùng.
Triệu Việt nhất thời một cỗ máu vọt tới trán.
Ôn Liễu Niên nghi hoặc, "Đại đương gia không tắm sao? Vì sao vẫn cứ đứng ở đó."
Triệu Việt nhất thời vẻ mặt cứng đờ, chẳng lẽ là muốn tắm... chung?
Ôn Liễu Niên tiếp tục nói, "Có thể sai người đem một thùng nước nữa đến đây."
Triệu đại đương gia tuyệt đối sẽ không thừa nhận, khi nghe được câu này, trong lòng thế nhưng lập tức chợt lóe lên một tia mất mác.
Thì ra là hai thùng.
Một thùng nước khác rất nhanh cũng được đưa tới, Triệu Việt cởi áo, lộ ra nửa người trên tinh tráng.
Ôn Liễu Niên ghé vào mép thùng hưng trí bừng bừng nhìn.
Triệu Việt mặc quần lót màu trắng bước vào trong nước.
Ôn đại nhân nghiêm túc nói, "Không khó chịu sao? Tắm rửa tất nhiên phải cởi sạch."
Triệu Việt: ...
Khoảng cách hai thùng tắm rất gần, Ôn Liễu Niên vươn tay, lại sờ sờ vết sẹo trước ngực Triệu Việt.
Toàn thân Triệu Việt đều căng chặt lên, giống như có lửa đang thiêu đốt, bất quá may mà là ở dưới nước, không nhìn thấy cũng không xấu hổ.
Cánh tay Ôn Liễu Niên rất trắng, cũng rất nhỏ, giây lát sau, Triệu Việt mày nhảy lên, nắm cổ tay hắn -- Vì sao phải một mực sờ xuống?!
Ôn đại nhân vẻ mặt khó hiểu, "Sao vậy?"
Triệu Việt lao tâm lao lực quá độ, "Không có gì."
Ôn Liễu Niên nói, "Ta giúp ngươi chà lưng."
Triệu Việt nói, "Không cần."
Ôn Liễu Niên lại nói, "Vậy ngươi giúp ta chà lưng."
Triệu Việt còn chưa nói chuyện, hắn đã xoay người, đưa toàn bộ lưng qua.
Thập phần tự giác.
Triệu đại đương gia đành phải cầm lấy khăn, ở trên lưng hắn lau hai cái, ánh mắt lại có chút không khống chế được nhìn xuống, nước bên trong thùng rất trong, dưới ánh nến, chỉ có thể nhìn thấy một hình dáng mơ hồ, trắng nõn mềm mại lại tốt đẹp.
Máu mũi mãnh liệt phun ra, Triệu Việt cơ hồ giống như là thấy quỷ vọt ra khỏi thùng tắm.
"Sao thế?" Ôn Liễu Niên bị hoảng sợ, vội vàng quay đầu.
"Không sao." Triệu Việt che mũi nói, "Luyện công không tốt, có chút khí huyết nghịch hành."
"Nhiều máu như vậy a !" Ôn Liễu Niên hít một ngụm khí lạnh, đứng lên đưa lưng về phía hắn đi lấy bố khăn, tóc đen xõa lung tung dán ở trên lưng, eo rất nhỏ lại mềm, nhìn xuống chút nữa... Triệu đại đương gia choáng đầu hoa mắt, cơ hồ máu trong thân thể đều muốn phun từ trong mũi ra hết !
Ôn Liễu Niên vội vàng mặc lý y, ôm một đống băng vải lúc trước còn dư đến, giúp hắn lau vết máu, "Mau ngước đầu lên."
Triệu Việt rất muốn tìm một con sông băng nhảy vào.
Ôn Liễu Niên kéo hắn ngồi ở trên ghế, cầm một vài băng vải giúp hắn lau.
Triệu Việt đơn giản nhắm mắt lại, tưởng tượng hắn thành đại phu gà mờ trong núi Thương Mang, cũng để bản thân có thể bình tĩnh một chút.
Sau khi thay bảy tám băng vải, máu mũi cuối cùng cũng ngừng lại, Ôn Liễu Niên nhẹ nhàng thở ra, "Đang êm đẹp, sao khí huyết lại nghịch hành?"
Triệu Việt nói, "Người luyện võ thường xuyên sẽ như thế."
"Còn sẽ như vậy a?" Ôn Liễu Niên giật mình.
Triệu Việt lãnh tĩnh nói, "Đúng vậy."
"Vậy về sau phải hảo hảo ăn đồ bổ." Ôn Liễu Niên dùng khăn ướt giúp hắn lau sạch sẽ vết máu, "Bằng không lúc già sẽ có nguy cơ chảy máu rất cao."
Triệu Việt trong lòng rất nghẹn khuất, huyệt thái dương cũng đau đến sắp nổ tung, vì thế vươn tay xoa xoa, dư quang lại lơ đãng quét qua chính mình... Vừa rồi bởi vì gấp gáp xông ra, cho nên chỉ mặc một cái quần lót mỏng manh, sau khi bị thấm ướt, cơ hồ giống như là không mặc gì hết.
Ôn Liễu Niên dời mắt nhìn xuống.
Triệu Việt đại quẫn.
Ôn Liễu Niên ngược lại là rất bình tĩnh, vẻ mặt vô cùng thuần khiết, hai bên so sánh, cũng có vẻ Triệu đại đương gia suy nghĩ hơi nhiều.
Chung quy mọi người đều là nam, nhìn một cái cũng không có gì khó lường.
Vì thế Triệu Việt đành phải tiếp tục ngồi yên bất động, thẳng đến khi Ôn Liễu Niên dời tầm mắt, đứng lên.
Ôn đại nhân nói, "Muốn nghỉ tạm một chút không? Hay là uống chút canh táo đỏ tẩm bổ."
Triệu Việt nói, "Không cần."
Tới nước này rồi sao mà còn dám tẩm bổ nữa, sợ là chỉ cần nước lạnh hạ hỏa mới đúng.
Ôn Liễu Niên nói, "Nga."
Triệu Việt nhìn hắn tiến vào ổ chăn, chính mình cũng dựa vào ở bên cạnh.
Ôn Liễu Niên hướng qua cọ cọ.
Triệu Việt: ...
Ôn Liễu Niên nói, "Lạnh."
Triệu Việt giúp hắn đè lại góc chăn, "Ngủ đi."
Ôn Liễu Niên ngoan ngoãn nhắm mắt lại, từ phía trên nhìn xuống, lông mi rất dài, Triệu Việt phất tay tắt nến.
Bằng không nếu cứ tiếp tục nhìn, hắn cũng không biết chính mình còn có thể quân tử được bao lâu.
Trong bóng tối, Ôn Liễu Niên hô hấp rất nhanh liền lâu dài lên, Triệu Việt lại mảy may một chút buồn ngủ cũng không có, không chỉ không muốn ngủ, thậm chí còn có xu thế càng ngày càng tỉnh táo.
Ngoài phòng vang lên một tiếng sấm rền, Ôn Liễu Niên xoay người, cả người đều cọ tiến vào trong lòng hắn, nhu thuận giống như là một con mèo nhỏ.
Triệu Việt do dự ôm lấy hắn, bàn tay nhẹ nhàng xuyên qua mớ tóc đen như mực.
Ôn Liễu Niên ngủ đến càng ngọt ngào.
Người trong lòng tốt đẹp đến mức giống như mộng cảnh, hết thảy tựa hồ đều trở nên không chân thật, Triệu Việt hơi cúi người xuống, hôn lên khóe môi hắn.
Sáng sớm ngày hôm sau, đợi đến khi Ôn Liễu Niên tỉnh lại, Triệu Việt đã đến cách vách cùng Lục Truy nghị sự, đẩy cửa ra chỉ thấy Hoa Đường cùng Triệu Ngũ cũng đã đến, đang đút Hồng giáp lang ăn thịt khô.
Triệu Việt nhất thời vẻ mặt có chút cứng ngắt.
Bởi vì tối qua hắn quên mang Hồng giáp lang trở về...
Lúc trước rõ ràng đã nói, là vì muốn Hồng giáp lang ở lại trong phòng mọt sách, cho nên mới cùng nhau ở lại, miễn cho hắn kinh hoảng, nhưng lúc chiều chính mình giao nó cho Hoa Đường huân hương, sau đó thì... Quên mang về !
Hồng giáp lang ngược lại là hoàn toàn không cảm giác được bản thân bị vứt bỏ, sau khi nhìn thấy Triệu Việt liền hoan hoan hỉ hỉ lay động xúc tu chào hỏi - Đến đây a !
Triệu Việt cảm thấy bản thân rất có lỗi với nó.
"Đại đương gia." Hoa Đường đặt Hồng giáp lang lên trên bàn, "Đại nhân đâu?"
Triệu Việt nói, "Còn đang ngủ."
Hoa Đường thử, "Có cần hầm một ít canh không?" Cũng không biết tối hôm qua rốt cục xảy ra chuyện gì, cư nhiên đến bây giờ còn chưa dậy.
Triệu Việt lắc đầu, "Không cần."
Sao lại không cần ! Ám vệ lập tức dùng ánh mắt khiển trách nhìn hắn, còn có thể tiếp tục bạc tình quả nghĩa một chút không, ngay cả canh cũng không muốn hầm !
Triệu Việt hoàn toàn không muốn biết trong đầu bọn họ rốt cục đang suy nghĩ cái gì, vì thế nói thẳng, "Đêm nay khi nào xuất phát?"
Lục Truy theo nhanh nói, "Này e là phải đợi sau khi đại nhân tỉnh dậy mới có thể quyết định." Ta không làm chủ được, nói vậy ngươi cũng không làm chủ được.
Triệu đại đương gia cảm thấy rất là đau đầu.
May mắn Tả hộ pháp đúng lúc đem đề tài kéo trở về, "Tiểu Ngũ vẫn sẽ âm thầm theo dõi động tĩnh Mục gia trang."
Triệu Việt nói, "Tiếp tục theo dõi à?"
Hoa Đường gật đầu.
Triệu Việt khẽ nhíu mày.
Triệu Ngũ nói, "Đây cũng không hoàn toàn là vì đại đương gia, Mục Vạn Lôi làm người âm hiểm xảo trá, ở lâu tất nhiên là sẽ có chuẩn bị, cũng miễn cho dân chúng gặp tai ương, bất quá đại đương gia có thể yên tâm, Truy Ảnh cung tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào ân oán cá nhân."
Triệu Việt gật đầu, "Đa tạ."
"Còn có cái này." Hoa Đường đưa qua một gói thuốc nhỏ, "Đều là thuốc thường dùng, lo trước khỏi hoạ, đồng thời cũng phải mang theo Hồng giáp lang?"
Triệu Việt nói, "Không cần, để lại phủ nha đi."
Lục Truy xen mồm nói, "Đại nhân sẽ hỗ trợ chiếu cố."
"Thật sao?" Lần này đến phiên Hoa Đường cùng Triệu Ngũ giật mình, nhìn thấy một con thiêu thân cũng có thể trốn vào trong chăn không chịu ra, cư nhiên còn có thể chiếu cố Hồng giáp lang?
Tuy rằng không cắn người, nhưng cũng là kịch độc a...
"Đúng vậy." Triệu Việt nói, "Không cần lo lắng, con Hồng giáp lang này không biết cắn người."
Hoa Đường nói, "Này ngược lại là ta tin tưởng, nhưng sao đại nhân lại đột nhiên liền có thể tiếp nhận?" Hoàn toàn không hợp lý a...
Ám vệ còn lại lập tức dùng ánh mắt tràn ngập sùng bái nhìn hắn, quả nhiên vẫn phải là đại đương gia ra tay, trị tốt nghi nan tạp chứng nhiều năm này, rất đáng được thêu một lá cờ thưởng.
Thời điểm trễ một chút, Triệu Việt quả nhiên liền cùng Lục Truy một đường đi vòng vèo núi Thương Mang. Bên trong phủ nha, Ôn Liễu Niên ngồi ở bên cạnh bàn, nhìn hộp gỗ khắc hoa văn trên bàn.
Hồng giáp lang cố gắng vươn xúc tu từ bên trong khe hở ra -- Muốn ra ngoài chơi !
Ôn Liễu Niên: ...
Hồng giáp lang không ngừng dùng đầu cọ.
Ôn Liễu Niên nhìn quanh bốn phía, tìm cây gậy gỗ đẩy khóa hộp ra.
Hồng giáp lang lập tức cao hứng phấn chấn ló đầu.
Ôn Liễu Niên phản xạ có điều kiện, lập tức đè nó xuống.
Hồng giáp lang: ...
Lại bị đụng đầu !
Nhìn nó yên hề hề nằm sấp bất động, Ôn Liễu Niên lại thấy chính mình hình như là không thân thiện, vì thế đem gậy gỗ để ở một bên, ở trong lòng mặc niệm đây là một con cua, đây là một con cua, đây là một con cua !
Giây lát sau, Hồng giáp lang lại cẩn thận cọ đi ra.
Ôn Liễu Niên cố gắng không để bản thân chạy ra ngoài.
Không bị đụng đầu a...
Hồng giáp lang ra sức một phen, từ bên trong hộp gỗ lim bò ra, ở trên bàn lắc lắc xúc tu, bắt đầu bò vòng tròn quanh bàn.
Chơi hơi vui!
Ôn Liễu Niên nhìn chằm chằm nó, cảm thấy... Tựa hồ con bọ này xác thực không có dọa người.
Đỏ rực, lại tròn, nhìn qua còn có chút khờ.
Sau khi chạy vài vòng, Hồng giáp lang có chút mệt, vì thế ghé vào trước mặt Ôn Liễu Niên, xúc tu nhỏ giơ đến thẳng tắp.
Nhớ tới lời Hoa Đường nói lúc trước, Ôn Liễu Niên từ bên trong chai đổ ra một ít thịt khô, Hồng giáp lang quả nhiên liền vùi đầu ăn, ăn no thì tự mình bò vào trong hộp gỗ lim, tính toán ngủ.
Ôn Liễu Niên nhẹ nhàng thở ra, may mắn không chạy lung tung.
Một người một trùng ở chung miễn cưỡng hài hòa, thật sự là một chuyện rất không dễ dàng.
Lúc nửa đêm, Triệu Việt cùng Lục Truy cũng thuận lợi trở lại Triêu Mộ nhai, tuy rằng lúc trước đã đưa tất cả các đệ tử đến Đằng Vân bảo, bất quá bởi vì cơ quan trải rộng bốn phía, cho nên cũng không có dấu vết người ngoài xâm nhập.
Lục Truy thắp nến, "Chỉ sợ lần này sẽ là một hồi ác chiến."
Triệu Việt nói, "Đây là ân oán cá nhân của ta cùng với Mục gia trang, ngươi kỳ thật không cần phải nhúng tay."
"Người ngoài không nên nhúng tay, bất quá ngươi ta tình như thủ túc, cần gì phải khách khí." Lục Truy cười cười, "Huống hồ nhiều năm chưa từng hảo hảo đánh nhau qua, đúng lúc thư giãn gân cốt."
"Đa tạ." Triệu Việt vỗ vai hắn.
"Nếu thật sự muốn đa tạ, ngày khác khi đại đương gia cùng đại nhân thành thân, cho ta một hồng bao lớn là ta vui rồi." Lục Truy nói.
"Khụ khụ !" Triệu Việt bị nước miếng của mình làm sặc.
Vì sao đã nghĩ tới chuyện lâu dài như thế?
Lục Truy tiếp tục nói, "Lần này xuống núi, không sai biệt lắm cũng nên chuẩn bị sính lễ, nghe nói nhà Ôn đại nhân là phú hộ, quy củ cũng nhiều, loại chuyện này không được qua loa." Cho dù là bị người Ôn gia đánh, cũng chỉ có thể nhận.
Triệu Việt trừng to mắt, "Sính lễ."
"Đúng vậy, sính lễ." Lục Truy so với hắn còn giật mình hơn, đây chẳng lẽ không phải là chuyện mỗi người đều biết sao, cầu hôn hẳn là mang sính lễ, cũng không thể là... Đồ cưới đi?
Lục nhị đương gia bị chính mình làm chấn kinh một chút, loại khả năng này, vẫn là không cần phát sinh thì tốt hơn.
Triệu Việt nói, "Việc này về sau hẳn nói."
"Vì sao còn muốn về sau hẳn nói?" Lục Truy có chút buồn bực, "Tất nhiên là chuẩn bị càng sớm càng tốt, nghe nói Truy Ảnh cung ngay cả hạ lễ cũng đã đưa đến rồi."
Triệu Việt: ...
Cái gì?!
Lục Truy tiếp tục nói, "Về phần thiệp cưới -- "
"Đủ rồi !" Triệu Việt lao tâm lao lực quá độ.
Lục Truy: ...
Ta còn chưa nói xong.
Triệu Việt nói, "Việc này ta sẽ tự quyết định, hiện tại thương nghị phải đối phó Mục gia trang thế nào !"
Lục Truy nói, "Còn một câu cuối cùng."
"Câu gì?" Triệu Việt hỏi.
"Đại đương gia có nghe qua Chu lão tiền bối - Chu Đỉnh Thiên ở Khổng Tước môn chưa?" Lục Truy nói.
Triệu Việt gật đầu, "Tất nhiên."
Lục Truy nói, "Hắn là nghĩa phụ của Ôn đại nhân."
"Cái gì?!" Triệu Việt khiếp sợ vô cùng.
"Nghe Tả hộ pháp nói, hẳn là không sai." Lục Truy vỗ vai hắn, thành khẩn nói, "Cho nên ta nói, vẫn là chuẩn bị sớm thì tốt hơn, chuyện này để lâu không được."
Ngàn dặm ngoài Giang Nam, trong một tòa nhà xa hoa, hai nam tử trung niên đang uống rượu với nhau, một tư văn nho nhã, chính là Ôn phủ đương gia - Ôn Như Mặc, cũng là cha của Ôn Liễu Niên, người còn lại là uy mãnh cao lớn, vừa thấy liền biết là người luyện võ, là chưởng môn nhân Khổng Tước môn - Chu Đỉnh Thiên.
"Lần này lại phải làm phiền Chu huynh." Ôn Như Mặc giúp hắn rót rượu, "Dưỡng được một đứa con trai như vậy, cũng thật là khiến người ta đau đầu."
"Lời này thì ta không thích nghe." Chu Đỉnh Thiên bất mãn nói, "Con nuôi của ta làm sao, mười sáu tuổi liền đậu Thám Hoa, còn ngại mộ phần khói xanh không đủ nhiều?"
"Đậu Thám Hoa tất nhiên là chuyện tốt, nhưng phóng đến kinh thành thì không chịu, cố tình muốn chạy đi làm quan địa phương." Ôn Như Mặc nói, "Làm quan địa phương thì thôi đi, còn không muốn trở về Giang Nam, muốn chạy càng xa càng tốt."
"Chạy xa là được rồi." Chu Đỉnh Thiên nói, "Trở về đừng nói là ngươi, chỉ bằng đệ muội lải nhải nhắc pháp, đổi lại là ta cũng chịu không nổi !"
Ôn Như Mặc tiếp tục đau đầu, "Lúc trước ở thành Vân Lam còn tốt một chút, tuy nói hơi xa một chút, ít nhất dân phong thuần phác sinh hoạt giàu có, ai biết cố tình lại chạy tới thành Thương Mang, còn không nói cho người trong nhà, lần này nếu không phải Tiểu Lục tử cùng thương đội đi ngang qua thành Vân Lam, ta sợ là đến bây giờ còn không biết, hắn thế nhưng đến cái nơi thổ phỉ hoành hành." Ngay cả con bọ cũng sợ, sao có thể khiến người trong nhà an tâm.
"Ngươi đừng có gấp, cũng khuyên đệ muội không cần suốt ngày khóc lóc không ngừng." Chu Đỉnh Thiên nói, "Ta đi xem rốt cục là thế nào trước, nếu nơi kia quả thật rách nát như thế, ta liền đem nhãi con mang về !"
"Thật là làm phiền đại ca." Ôn Như Mặc cảm động đến rơi nước mắt, liên tục thở dài, nếu cứ tiếp tục không mang người về, chỉ sợ bản thân sớm muộn gì cũng sẽ bị phu nhân lải nhải nhắc chết a...
Tiểu Vũ: Dụ thụ trong truyền thuyết a ~ ta cũng muốn mất máu vì ẻm ╮(╯3╰)╭