Một đầu khác, Triệu Việt cùng Lục Truy cũng thuận lợi đến sơn khẩu Hổ Đầu Cương, hai người lúc trước ở trên đường đi gặp được một khối thi thể không đầu, nhìn kỹ thì chính là dã khôi ngày đó đả thương Ôn Liễu Niên, tuy rằng đã bị chém đầu cụt một tay, nhưng vẫn dùng tốc độ thật chậm đi về phía trước, trên chân xương trắng sâm sâm, y phục trên người từ lâu trở thành màu xám đen.
Lục Truy nói, "Trách không được gọi trăm chân cổ, chết mà không chống cự."
"May mắn còn ở trong núi, nếu là bị dân chúng nhìn thấy, ai mà biết sẽ nổi lên lời đồn gì nữa." Triệu Việt rút đao, chém đứt tâm mạch.
Dã khôi ở tại chỗ lắc lư hai cái, sau đó liền ngã quỵ xuống đất, phát ra từng trận khí tức.
"Sẽ không đứng dậy đi?" Lục truy hỏi.
"Sẽ không." Triệu Việt nói, "Không biết có gặp được dã khôi khác hay không, cẩn thận một chút."
Lục Truy gật đầu, cùng hắn một đường tiếp tục đi về phía trước.
Khác với lúc trước, lối vào lần này thủ vệ nhiều hơn không ít, nhìn sơ cũng có hai mươi người, ngọn đuốc chói lọi, đem bốn phía chiếu đến cực kỳ sáng sủa, đừng nói là người, ngay cả chim chóc chỉ sợ cũng không bay vào được.
"Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?" Triệu Việt khẽ nhíu mày, sao phòng thủ lại nghiêm mật như vậy.
"Không giống như xảy ra chuyện, mà giống như là đang đợi người." Lục Truy nói.
Triệu Việt tinh tế nhìn thấy, quả nhiên liền thấy một nam tử đi đầu đang nhìn quanh sơn đạo, xác thực là đang đợi người.
"Trong núi Thương Mang còn bao nhiêu bang thổ phỉ chưa bị tiêu diệt?" Triệu Việt nói.
Lục Truy trêu ghẹo, "Có tính chúng ta không?"
Triệu Việt: ...
"Đến rồi." Lục Truy hất cằm.
Một nam tử thân hình khôi ngô xuất hiện tại giao lộ, tốc độ đi đường rất nhanh, hiển nhiên cũng là có công phu trụ cột, lại đến gần một chút, tuy rằng mặt bị khăn đen che lại, nhưng còn có thể mơ hồ nhận ra, người này chính là Nhị trang chủ Mục gia trang - Mục Vạn Hùng.
Triệu Việt nắm chặt quyền đầu.
Lục Truy vỗ vỗ bả vai hắn, tiếp tục nhìn chằm chằm động tĩnh bên dưới.
"Khách quý đến." Nam tử đi đầu thái độ rất cung kính.
"Ngươi là người phương nào?" Mục Vạn Hùng tính cảnh giác rất cao.
"Là người Hổ Đầu bang." Nam tử nói, "Ta phụng mệnh bang chủ nhà ta, ở đây nghênh đón khách quý."
Mục Vạn Hùng hừ lạnh, "Hắn vì sao không tự mình đi ra?"
Nam tử vẫn chưa trả lời vấn đề của hắn, chỉ nói, "Những lời này đừng để cho bang chủ nghe được thì tốt hơn."
Mục Vạn Hùng nghe vậy tuy nói không có nhiều phản ứng, nhưng trong lòng lại khó tránh khỏi khinh thường, trốn ở trong thâm sơn cùng cốc, thật đúng là đem bản thân trở thành đại nhân vật.
Nam tử mang Mục Vạn Hùng vào núi, bóng dáng rất nhanh liền biến mất ở bên trong sương mù, lại qua ước chừng nửa chun trà, vài thủ vệ đệ tử kia mới tự mình tán đi, đợi đến khi Triệu Việt cùng Lục Truy vào núi, bốn phía một lần nữa khôi phục yên tĩnh, đừng nói là Mục Vạn Hùng, ngay cả bóng dáng cũng không thấy một ai.
"Chung quanh đều tối đen một mảnh, e là không dễ tìm." Lục Truy nói, "Theo như lời Tả hộ pháp nói ngày đó, chim báo tang đều được dưỡng ở dưới đất, vậy rất có khả năng còn có một ám thất lớn."
"Càng nói càng mơ hồ." Triệu Việt lắc đầu, "Bất quá ít nhất có thể xác định một chuyện, Mục gia trang xác thực đồng thời xuất hiện cùng Hổ Đầu Cương, mặc kệ bắt đầu từ khi nào, ít nhất chuyện dã khôi cùng thi thể cháy đen đều có thể tìm được chủ mưu, rắn chuột một ổ, ai cũng không oan uổng."
"Chim báo tang thích nơi âm hàn ẩm ướt, nơi ẩm ướt nhất, hẳn là một mảnh ở phía bắc kia." Lục Truy nói, "Trước qua nhìn thử."
Thành Thương Mang đường nước không tính phát đạt, dòng suối ở ngọn núi thì tương đối nhiều hơn một chút, bất quá cũng vĩnh viễn không thể đánh đồng với cá nước phì nhiêu ở Giang Nam. Ngay cả Hổ Đầu Cương chiếm một khoảng lớn, bên trong tòa trại cũng chỉ có một con sông ở phương Bắc, nước không chỉ đục ngầu hơn nữa còn chua, bình thường rất ít người uống, cho nên hai bờ sông mọc đầy rêu xanh, bộ dạng cỏ nước có thể cao bằng một người.
Bốn phía không có một bóng người, Triệu Việt đứng ở chỗ cao nhìn xuống, chỉ thấy một mảng lớn cỏ nước bị dẫm đạp, rêu xanh trên tảng đá ở bờ sông cũng mọc xanh một khối.
Hai người một đường nhảy xuống, Lục Truy đưa tay rút ra một gốc cỏ nước, kiểm tra một chút nói, "Xem ra hình như là vừa bị đạp đứt vài ngày trước, còn rất mới ."
"Dưới tảng đá còn buộc hai thùng nước, hẳn là muốn lấy nước." Triệu Việt nói, "Nước sông bẩn như thế, nấu cơm giặt giũ cũng không được, ngược lại là có thể cho gia súc uống."
Lục Truy suy đoán, "Chim báo tang?"
Triệu Việt gật đầu, "Hơn nữa có chín phần, là chim báo tang bị trúng cổ." Mới có thể uống nước sông đục ngầu như thế.
"Căn cứ nhiều năm kinh nghiệm của ta và ngươi ở trong núi, Hổ Đầu Cương ở chỗ trũng, hẳn là rất dễ dàng có thể đào ra giếng nước." Lục Truy nói, "Rõ ràng không thiếu nước lại tới nơi này lấy nước, chỉ có thể nói rõ là ham phương tiện."
"Đến phụ cận xem thử." Triệu Việt nói, "Nói không chừng thật sự có thể tìm được chim báo tang."
Lục Truy gật đầu, cùng hắn một đường đi vòng trở lại trong Hổ Đầu Cương. Chỉ là hai người tìm một vòng lớn, cũng không phát hiện có chỗ nào dị thường, về phần Mục Vạn Hùng cùng tên nam tử lúc trước, càng là không thấy tung tích.
Triệu Việt trong lòng hơi nóng nảy, liên tiếp ba lần mật thám, lúc trở về đều chỉ có thể nói bản thân đi xung quanh, nghe qua rất nghẹn khuất.
Lục Truy an ủi, "Đại nhân hẳn là sẽ không trách cứ đại đương gia."
Triệu Việt nghe vậy biểu tình cứng đờ, giống như bị người đánh vỡ tâm sự, quay đầu nhìn về phía Lục Truy.
Lục nhị đương gia phi thường bình tĩnh, "Chúng ta lại đến đằng trước xem thử." Nhất định phải nói sang chuyện khác, ngàn vạn lần không thể đánh nhau ở đây.
Triệu Việt tâm tình hơi phức tạp.
Loại cảm giác tựa hồ bị người ta hiểu thấu này, thật sự là phi thường... Không ổn.
Lục Truy nói, "Đại đương gia."
Triệu Việt rất muốn đem cái miệng của hắn may lại, nào có ai lúc đi mật thám còn nói nhiều như vậy?
Lục Truy nói, "Có phát hiện khó lường."
"Sao?" Triệu Việt bước nhanh tiến lên.
"Trong gian phòng này là hồ ma tử." Lục Truy nghiêng người nhường vị trí, để cho hắn từ cửa sổ nhìn vào bên trong.
"Hồ ma tử thì thế nào?" Triệu Việt khó hiểu.
Lục Truy nói, "Là thức ăn thông thường dành cho chim."
Triệu Việt lại nhìn thoáng qua bên trong, chỉ thấy ngoại trừ trên đất tản ra, góc tường còn hai mươi mấy bao tải to, bên trong hẳn là cùng một thứ.
Lục Truy nói, "Có nước có hồ ma tử, xác thực là đang dưỡng chim báo tang."
Triệu Việt từ trong ngực lấy ra một cọng kẽm, ba hai cái liền cạy cửa phòng ra.
Lục Truy nhíu mày theo vào, "Muốn làm gì?"
Triệu Việt từ trong ngực lấy ra hai bình bột phấn, mở ra rải vào trong hồ ma tử.
Lục Truy càng nghi hoặc.
"Đi thôi." Triệu Việt xoay người bước ra ngoài, một lần nữa chốt khóa.
Lục Truy nói, "Độc dược?"
Triệu Việt lắc đầu, "Không phải."
"Vậy là cái gì?" Lục Truy tiếp tục hỏi.
Triệu Việt nói, "Thuốc trợ hứng."
Lục Truy: ...
Lục Truy: ...
Lục Truy: ...
Triệu Việt ghét bỏ, "Ngươi đây là biểu tình gặp quỷ sao?"
Lục Truy nói, "Đại đương gia vì sao phải mang theo xuân dược ở trên người?" Vặn cửa cạy khóa thuần thục như vậy thì cũng thôi đi, cư nhiên trên người còn mang thứ này ! Nếu là bị Ôn đại nhân biết được thì sao đây.
Triệu Việt trừng mắt nói, "Là thuốc trợ hứng, không phải xuân dược !"
Đã đến nước này rồi vì sao còn phải dối trá như thế, Lục Truy hỏi, "Vậy trợ hứng chuyện gì?"
Triệu Việt trầm mặc.
Tất nhiên là chuyện kia.
"Được rồi, cho dù nó không phải xuân dược." Lục Truy chủ động lui về phía sau một bước, "Vậy đại đương gia vì sao phải mang theo thuốc trợ hứng ở trên người?" Đều rất không hợp lý a !
Triệu đại đương gia tiếp tục trầm mặc.
Bởi vì cái này là ám vệ đưa cho hắn.
Ngày hôm qua vốn dĩ đang ở trong viện lau chùi đao, đột nhiên liền bị nhét hai bình ngoạn ý này, còn mi phi sắc vũ nói một ít câu linh tinh 'Chỉ cần hai bên lưỡng tình tương duyệt, mặc kệ là thần tiên hay là yêu tinh, dùng đều nói tốt, công tử nhà ta có thể làm chứng' , sau đó nháy mắt liền biến mất, ngay cả đường cự tuyệt cũng không có.
Đợi đến sau khi người đi, Triệu Việt nhìn nhìn hai bình đỏ trên bàn, cuối cùng ma xui quỷ khiến cầm vào trong phòng, không nghĩ tới đêm nay vừa vặn có chỗ dùng.
"Cho chim báo tang ăn thuốc trợ hứng, sẽ xảy ra chuyện gì?" Thấy hắn như trước không đáp lời, Lục Truy đành phải đổi vấn đề thứ ba.
Lúc này Triệu Việt cuối cùng cũng mở miệng, "Không biết."
Lục Truy: ...
Không biết?
"Hoặc là vô dụng, hoặc là khiến cho Hổ Đầu bang thêm chút nhiễu loạn, tóm lại dù sao chúng ta cũng không chịu thiệt." Triệu Việt nói.
Lục Truy khen ngợi, "Đại đương gia quả thực anh minh."
Hỏi hai vấn đề không nên hỏi, không biết trở về có bị đánh hay không.
"Đi thôi, trời sắp sáng." Triệu Việt nói, "Nếu cứ tiếp tục ở đây, thì sẽ có nguy hiểm."
"Vậy Mục Vạn Hùng thì sao?" Lục Truy hỏi.
"Nếu tìm không thấy, vậy thì không tìm nữa." Triệu Việt nói, "Bào đắc hòa thượng, không cần phải lấy thân mạo hiểm."
Lục Truy cũng hơi giật mình. Lúc trước khi hai người ở Triêu Mộ nhai, cũng nghe Triệu Việt nói qua một ít chuyện phát sinh ở Tây Nam, thù giết cha không đội trời chung, hơn nữa còn một vài thù cũ lúc trước, cũng cảm thấy hắn đối Mục gia trang cực kỳ oán hận. Trận này, Mục Vạn Hùng lẻ loi xuất hiện một mình ở trong núi, nếu là giữa đường phục kích, kỳ thật đối phương cũng không có khả năng chạy thoát, lại không nghĩ rằng hắn thế nhưng nhắc cũng không nhắc một câu.
Đáp ứng quan phủ phải chờ tới khi diệt trừ thổ phỉ kết thúc, ngay cả một cơ hội tốt như thế cũng có thể bỏ qua, quả thật là... tôn trọng lời hứa a.
Lục nhị đương gia lại nghĩ tới vài tiểu thoại bản kia.
Quả nhiên là người làm quan, làm việc chính là cực có tiền chiêm tính.
Hai người một đường rời khỏi núi Thương Mang, chờ đến khi trở về Thượng phủ đã qua giữa trưa, Hoa Đường đang ngồi ở trong viện huân hương cho Hồng giáp lang -- Tối hôm qua ở trong bãi tha ma đợi hồi lâu, tuy rằng trên người cũng không dính thứ gì, bất quá vẫn là gột rửa xuyến xuyến có thể có bốn năm lần, lúc này đang nằm trên đệm mềm được đặc chế, mĩ mãn lay động xúc tu.
"Đại nhân đâu?" Triệu Việt hỏi.
"Còn ở trong phòng ngủ trưa." Hoa Đường nói, "Nghe nói tối qua một đêm không ngủ."
Ám vệ ở trên nóc nhà phơi nắng, thuận tiện dùng ánh mắt phi thường bao hàm thâm ý nhìn Triệu đại đương gia.
Một đêm không ngủ a...
Triệu Việt rất muốn vào phòng xem thử, nhưng cảm thấy hơi xấu hổ, chung quy trước mặt nhiều người như vậy, vì thế lại hỏi, "Bên kia tiến triển thế nào?"
"Cổ trùng trong hầm loạn táng không sai biệt lắm đã bị diệt trừ sạch sẽ, còn lại không bò ra, đại khái cũng là bị Cổ Vương hù chết." Hoa Đường nói, "Dã khôi hẳn là không đủ làm hại, còn có, Hồng giáp lang ăn được rất vui vẻ."
Triệu Việt lấy ngón tay gõ gõ nó.
Hồng giáp lang cố sức ninh ninh, tiếp tục phơi bụng lên trời ngủ.
Cuộc đời của trùng ăn được một bữa cơm thật no nê !
"Đại đương gia đầu kia thì sao?" Hoa Đường hỏi.
Lục Truy đột nhiên nói, "Hình như vừa rồi đại nhân đang ho khan thì phải?"
"Có sao?" Hoa Đường nhất thời không kịp phản ứng, "Ta không chú ý."
"Có" Lục Truy bình tĩnh, sau đó quay đầu, "Đại đương gia mau đi xem một chút."
Hoa Đường: ...
Triệu Việt mặt không thay đổi, "Vì sao ta phải đi?"
Bởi vì ngươi rõ ràng rất muốn đi a ! Lúc Tả hộ pháp nói chuyện, ngươi nói ít cũng nhìn cửa phòng ngủ năm sáu lần !
Lục nhị đương gia tiếp tục bình tĩnh nói, "Bởi vì ta lười, không muốn động." Thật sự là phi thường thức thời.
Triệu Việt đứng dậy vào phòng.
Ám vệ ở trên nóc nhà yên lặng vỗ tay.
Nhị đương gia làm tốt lắm !
Tương lai lúc thành thân, mọi người nhất định phải hoan hoan hỉ hỉ uống một chén rượu bà mối.
Bởi vì một đêm không ngủ, cho nên Ôn Liễu Niên trận này ngủ rất say, bọc kín chăn, tóc đen hơi rối loạn.
Triệu Việt ngồi ở bên giường, giúp hắn vuốt tóc lại.
Ôn Liễu Niên mơ mơ màng màng mở mắt.
"Tỉnh?" Triệu Việt hỏi.
"Ừm." Ôn Liễu Niên một tay lười biếng duỗi eo, sau đó chống người ngồi dậy, "Ngươi trở về khi nào vậy?"
"Nửa canh giờ trước." Triệu Việt đỡ lấy hắn, "Miệng vết thương thế nào rồi?"
"Đã đỡ rồi, hôm qua lại đổi dược." Ôn Liễu Niên nói, "Mật thám có phát hiện gì không?"
Triệu Việt đem chuyện Mục Vạn Hùng cùng hồ ma tử nói một lần.
"Mục Vạn Hùng đến Hổ Đầu bang?" Ôn Liễu Niên nghe vậy giật mình.
"Tuy rằng che mặt, bất quá thật sự là hắn." Triệu Việt gật đầu.
"Cùng một giuộc, quả thật là vật họp theo loài." Ôn Liễu Niên khẽ nhíu mày, xốc chăn lên liền muốn xuống giường.
"Muốn làm gì?" Triệu Việt đưa tay đè hắn lại.
Ôn Liễu Niên nói, "Đến thư phòng, cùng mọi người thương nghị chuyện diệt trừ thổ phỉ."
Triệu Việt nói, "Nói là dưỡng thương trước."
"Chuyện cũng phải phân nặng nhẹ, nếu Mục gia trang cùng Hổ Đầu Cương đã âm thầm có liên hệ, như vậy việc này để lâu không được." Ôn Liễu Niên khom lưng mang giày.
Triệu Việt nói, "Cũng không gấp một hai ngày, huống chi -- "
Còn chưa nói xong, Ôn Liễu Niên đã bước ra cửa.
Triệu Việt: ...
Rõ ràng là đang sinh bệnh, vì sao còn có thể đi nhanh như vậy?!
"Đại nhân sao lại ra đây." Lục Truy đang cùng Hoa Đường nói chuyện tối hôm qua, sau khi nhìn thấy Ôn Liễu Niên cũng vội vàng đứng lên.
"Làm phiền gọi sư gia trở về một chuyến." Ôn Liễu Niên ngẩng đầu lên nhìn ám vệ nói.
Vật biểu tượng nhanh chóng đem bánh bao còn lại nhét vào miệng, xoay người nhảy xuống, hơn nữa không quên cảm khái chúng ta chịu mệt nhọc như thế, làm việc lại chịu khó, rốt cuộc khi nào cung chủ mới nguyện ý đưa thêm tiền tiêu vặt hàng tháng.
Tiền đồ xa vời, thật sự là suy nghĩ một chút liền phi thường lo âu.
"Đại nhân cũng nghe nói chuyện Mục gia trang?" Hoa Đường hỏi.
Ôn Liễu Niên gật đầu, ngồi ở bên cạnh bàn đá nói, "Vì đề phòng vạn nhất, chúng ta phải chuẩn bị sớm chút mới thỏa đáng... Tả hộ pháp đang làm gì vậy? Ngửi còn rất thơm."
Hoa Đường: ...
Hồng giáp lang cố sức lật người, ghé vào trên đệm mềm nhìn Ôn Liễu Niên, xúc tu nhỏ bò nhanh lúc ẩn lúc hiện, vèo vèo liền bò đến.
Muốn chơi trò bị che kín !
Ôn đại nhân: ...
Vì thế Triệu đại đương gia mới vừa mới bước ra khỏi cửa, liền bị nhào vào lòng.
Lục Truy cùng Hoa Đường thức thời quay đầu, tỏ vẻ 'Chúng ta cái gì cũng không nhìn thấy.'
Ám vệ còn lại lập tức dùng ánh mắt sùng bái nhìn Hồng giáp lang, đây mới là nên uống rượu đa tạ tiểu trùng tử nhất a !
Triệu Việt trấn tĩnh ôm chặt thắt lưng hắn, "Lại là Hồng giáp lang?"
Ôn Liễu Niên liều mạng gật đầu.
Vừa rồi suýt chút nữa là bò vào trong tay.
"Nó không biết cắn người." Triệu Việt nói, "Không tin ngươi hỏi Tả hộ pháp đi."
"Có cắn người không?" Ôn Liễu Niên nhìn Hoa Đường.
Hoa Đường nói, "Có khi cắn."
Ôn Liễu Niên lại hỏi, "Có độc không?"
Hoa Đường nói, "Kịch độc."
Ôn Liễu Niên nhanh chóng quay đầu, dùng ánh mắt linh tinh 'Vậy còn nói là không cắn người rõ ràng sẽ cắn a, không chỉ cắn mà còn kịch độc' nhìn hắn !
Trong khoảng thời gian ngắn, Triệu Việt cũng không biết bản thân phải giải thích như thế nào. Hồng giáp lang là biết cắn người không sai, cũng có độc, thế nhưng con này lại rất thành thật, hơn nữa rõ ràng vẫn rất là thân thiện, ngược lại là mọt sách, mỗi lần gặp là chạy một lần, còn kêu 'A a', rõ ràng là hắn đang dọa Hồng giáp lang.
Hoa Đường nói, "Nó tựa hồ rất thích đại nhân."
"Bò lại đây?" Ôn Liễu Niên sắc mặt trắng bệch, ôm Triệu Việt càng chặt.
Hoa Đường cầm lấy bình, để Hồng giáp lang bò vào chơi cùng Cổ Vương.
Lục Truy dùng ánh mắt ngăn nàng nói chuyện -- Đại đương gia thật vất vả mới chờ được một cơ hội tốt như thế, tất nhiên phải ôm nhiều một chút mới tốt.
Hoa Đường thức thời ngậm miệng.
Vì thế Triệu Việt liền ôm Ôn Liễu Niên, một đường đi vào trong thư phòng Thượng phủ, gương mặt anh tuấn hơi đỏ lên, ngược lại không phải bởi vì da mặt mỏng, mà là vì người trong lòng vừa mềm vừa dễ ngửi, kìm lòng không được liền nghĩ tới vài giấc mơ trước kia, cho nên thoáng có chút không khống chế được.
Ôn Liễu Niên thong thả xê dịch, để cho bản thân không cùng hắn kề sát như vậy.
Bằng không có chút... Xấu hổ.
Sau khi cảm thấy được hành vi của hắn, Triệu Việt ngay cả đầu cũng bắt đầu bốc hơi, đem người đưa tới thư phòng liền lấy cớ đi ra ngoài, qua một lúc lâu mới trở về.
Tất cả mọi người đang đợi, ngay cả Mộc Thanh Sơn cũng ở đây.
Ôn Liễu Niên thầm nghĩ, thời gian còn rất dài.
Làm bạn chiến đấu trên giang hồ, Lục nhị đương gia nói, "Chúng ta đến thảo luận chút chuyện về bang thổ phỉ đi, đại đương gia ngươi thấy thế nào?"
Triệu Việt nhìn quanh một vòng, trong phòng cũng không còn dư chỗ nào, chỉ có ghế Ôn Liễu Niên còn dư chỗ, có thể ngồi hai người....Ôn lưu niên chủ động nhích sang một bên.
Triệu Việt bước nhanh tiến lên, ngồi ở bên cạnh hắn.
Ám vệ thoáng thất vọng, vì sao không phải là đem đại nhân ôm lên?
"Bản quan có một ý tưởng." Ôn Liễu Niên chậm rì rì nói.
"Ý tưởng gì?" Người còn lại trăm miệng một lời hỏi.
Rồi sau đó liền có quản gia Thượng phủ ở bên ngoài gõ cửa, nói là Mục trang chủ cầu kiến.
"Bây giờ?" Ôn Liễu Niên hỏi.
"Đúng, nhìn còn rất vội, ở đối diện phủ nha, nghe nói đại nhân dưỡng thương ở đây, liền đến đây." Quản gia nói, "Còn nói chuyện lớn quan trọng, dù thế nào cũng muốn nhìn thấy đại nhân."
"Ngược lại là rất biết chọn thời gian." Hoa Đường nói, "Hiện tại phải làm thế nào?"
"Nếu đã tìm tới cửa, gặp một lần cũng không sao." Ôn Liễu Niên sờ sờ cằm, "Chỉ là cần Tả hộ pháp giúp ta một chuyện."
Hoa Đường gật đầu, "Đại nhân cứ nói đừng ngại."
Sau nửa nén hương, quản gia mang theo Mục Vạn Lôi cùng Mục Vạn Hùng xuyên qua hoa viên, trực tiếp mang đến tiểu viện Ôn Liễu Niên ở tạm, nhẹ nhàng gõ cửa hai cái, "Đại nhân, Mục trang chủ đến."
"Mục trang chủ." Triệu Ngũ mở cửa phòng .
"Thì ra Triệu thiếu hiệp cũng ở đây." Mục Vạn Lôi hướng vào trong phòng nhìn thoáng qua, "Đại nhân còn đang nghỉ ngơi?"
"Lúc trước đang ngủ, bất quá nghe được Mục trang chủ đến, liền kiên quyết muốn ngồi dậy." Triệu Ngũ hơi nghiêng người, "Nhị vị vào lại nói, miễn cho mở cửa lâu gió vào, đại nhân sẽ cảm lạnh đau đầu.
Mục Vạn Hùng nghe thấy thì đau răng, cũng không phải 'bà cô' ở cữ, còn thổi gió lạnh đau đầu.
"Mục trang chủ đến a..." Ôn Liễu Niên đeo một cái khăn mặt ngồi trên giường, bọc một cái chăn rất dày, sắc mặt tiều tụy tái nhợt, quả thực chính là hấp hối.
Mục Vạn Lôi nao nao, mấy ngày trước khi tới thăm trạng thái còn tốt, qua lâu như vậy còn nghĩ là sẽ khỏi hẳn, vì sao nhìn qua lại còn không bằng lúc trước?
"Khụ khụ khụ." Ôn Liễu Niên thở hổn hển.
Hoa Đường ở một bên nói, "Thân thể đại nhân gần đây rất yếu, hai vị trang chủ nói ngắn gọn là được rồi."
Mục Vạn Lôi nói, "Là vì duyên cớ cương thi dã khôi?"
"Tất nhiên." Hoa Đường nói, "Đại nhân là người đọc sách, lúc trước đâu chịu nổi loại thương tổn này, nhất thời hồi lâu sẽ không bình phục cũng là chuyện bình thường, kính xin hai vị trang chủ thứ lỗi.
Mục Vạn Hùng trong lòng hồ nghi, đại khái là bởi vì Tri Phủ này thật sự là lòng dạ khó lường, hắn cũng cảm thấy bộ dáng sống dở chết dở này, phỏng chừng là đang giả vờ.
"Trang chủ tìm bản quan có chuyện gì?" Ôn Liễu Niên hỏi, hơi thở mong manh.
Mục Vạn Lôi bói, "Vì diệt trừ thổ phỉ."
Ôn Liễu Niên đem khăn mặt che lại, "Lúc trước đã nói trăm tám mươi lần, sẽ cùng nhau đưa ra yêu cầu ổn thỏa."
"Chỉ sợ đại nhân lần này ổn thỏa không được." Mục Vạn Hùng lạnh lùng nói.
"Có ý gì?" Ôn Liễu Niên hỏi.
Mục Vạn Lôi nói, "Kim đầu Cổ Vương vẫn là rất xao động."
Ôn Liễu Niên nói tiếp, "Đại khái là muốn làm gì."
Mục Vạn Lôi cố nén không khoái, tiếp tục nói, "Cổ Vương khác thường, nói rõ phụ cận có cổ trùng."
"Cổ trùng a..." Trên mặt Ôn Liễu Niên cuối cùng xuất hiện một chút biểu tình 'kinh hãi' cùng loại.
Mục Vạn Lôi tiếp tục nói, "Liên quan đến dã khôi lần trước gây thương tích cho đại nhân, ta phỏng đoán trong núi có thể có nhiều dã khôi hơn, nếu không động thủ diệt trừ nhanh một chút, chỉ sợ hậu hoạn sẽ vô cùng khó lường."
Ôn Liễu Niên ngồi thẳng người, "Phải trừ khử thế nào?"
Mục Vạn Lôi nói, "Tất nhiên là xuất binh thảo phạt !"
Ôn Liễu Niên lại dựa trở về đầu giường, "Thế nhưng bản quan còn chưa nghĩ ra kế tốt."
"Đợi đến khi đại nhân nghĩ xong, chỉ sợ mọi chuyện đều xong xuôi." Mục Vạn Hùng thật sự nhịn không được, giọng nói càng khó nghe.
"Nhức đầu quá." Ôn Liễu Niên khẽ nhíu mày, sau đó nhìn Hoa Đường, "Tả hộ pháp liệu có kế sách thần kỳ nào không?"
Hoa Đường nói, "Không có."
Ôn Liễu Niên lại nhìn Mục Vạn Lôi, "Vậy trang chủ có kế sách thần kỳ không?"
Mục Vạn Lôi gật đầu, từ trong ngực lấy ra một quyển bản đồ, hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến.
Ôn Liễu Niên bọc chăn lớn, nghiêm túc nghe hết toàn bộ kế hoạch diệt trừ thổ phỉ của Mục Vạn Lôi, sau đó gật đầu, "Nghe qua thật sự là có thể làm, vậy việc này giao cho Mục trang chủ."
Mục Vạn Hùng trừng to mắt, "Vậy quan phủ thì sao?"
Ôn Liễu Niên suy yếu nói, "Bản quan đang sinh bệnh."
Mục Vạn Lôi nói, "Sinh bệnh chỉ có một mình đại nhân, cũng không phải toàn bộ quân đội."
"Nói là nói như vậy không sai." Ôn Liễu Niên nói, "Nhưng bản quan sinh bệnh, ai mang binh tới?"
Mục Vạn Hùng cơ hồ muốn đập nát chén trà trong tay.
Cho dù ngươi không bị thương, chẳng lẽ còn muốn tự mình mang binh?!