Chương 4: Lực lượng bức họa!!!

"Như vậy thật sự hữu dụng sao?" Bên trong phủ nha, Mộc Thanh Sơn có chút lo lắng, "Ngược lại có thể chọc giận thổ phỉ hay không, khiến bọn họ dẫn người vào thành đại sát tứ phương?"

"Nếu thật sự là như vậy thì càng tốt." Thượng Vân Trạch nói, "Hiện tại trên các con đường vào thành đều có người của Đằng Vân bảo, chỉ cần đối phương lộ diện, ta chín phần nắm chắc có thể bắt được bọn chúng."

"Nhưng nếu đối phương là cao thủ thì sao?" Mộc Thanh Sơn như trước vẫn có chút sầu lo.

Thượng Vân Trạch khóe miệng khẽ cong lên, "Điểm ấy Mộc sư gia ngược lại là không cần lo lắng."

"Vì sao?" Mộc Thanh Sơn quyết tâm hỏi đến cùng, thao thao bất tuyệt nói, "Thượng bảo chủ cùng Triệu Việt vốn dĩ không quen biết, sao có thể biết được thực lực của hắn mạnh hay yếu? Nếu tùy tiện dán cáo thị như vậy, tại hạ cảm thấy không được ổn cho lắm, không bằng chúng ta lại nghĩ thêm vài biện pháp khác?"

"Nói cũng có lý." Thượng Vân Trạch gật đầu, "Vậy chuyện này tạm thời giao cho sư gia xử lý, nghĩ xem phải giải quyết thế nào mới ổn thoả."

Mộc Thanh Sơn: ...

Hắn vốn dĩ là muốn mọi người cùng nhau thảo luận.

Thế nhưng Thượng Vân Trạch đã nhanh chân bước ra khỏi thư phòng, hiển nhiên không có ý cùng hắn thảo luận.

Mộc Thanh Sơn không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía Ôn Liễu Niên.

Ôn đại nhân lắc đầu, "Sư gia lo xa rồi."

"Vì sao?" Mộc Thanh Sơn đáy mắt tràn ngập nghi hoặc.

"Đằng Vân bảo có thể ở Thương Nhĩ châu cắm rễ vài chục năm, tất nhiên là hiểu rõ thổ phỉ trên núi Thương Mang, ít nhất cũng hiểu hơn ta và ngươi." Ôn Liễu Niên giải thích, "Dân chúng cảm thấy người trong giang hồ kích động hiếu chiến, là vì bọn họ chưa từng thấy qua đại hiệp thật sự. Có thể ở nơi này sáng lập môn phái, chưởng môn cũng không phải kẻ ngốc. Nếu không biết tình huống xung quanh, thì cũng không tùy tiện cắm rễ lập nghiệp."

"Là vậy sao." Mộc Thanh Sơn cuối cùng cũng thông suốt.

"Cho nên ta mới đáp ứng đề nghị của Thượng bảo chủ." Ôn Liễu Niên nói, "Hiện tại trong phủ nha thứ nhất không có binh mã; thứ hai không ngân lượng, quân trú ở ngoài thành cũng chỉ là thùng rỗng. Nếu thật muốn diệt nạn trộm cướp, thì chỉ có thể dựa vào Đằng Vân bảo."

Mộc Thanh Sơn gật đầu, "Đại nhân nói rất có lý." Đến nhậm chức không được nửa tháng, có thể mời được Thượng Vân Trạch từ núi Đoạn Vân xuống, còn có thể mượn tất cả đệ tử Đằng Vân bảo đến tiêu diệt thổ phỉ. Chỉ dựa vào điểm này cũng đã có thể khiến người ta nhìn bằng cặp mắt khác xưa.

Đương nhiên, dân chúng trong thành cũng không biết Đằng Vân bảo cùng quan phủ đã hiệp nghị với nhau, càng không biết Thượng Vân Trạch đã được mời xuống núi, đang chuẩn bị tiêu diệt hết thổ phỉ -- Nhưng chuyện này hoàn toàn không ảnh hưởng đến hảo cảm của mọi người đối với Ôn Liễu Niên. Dù sao nạn trộm cướp ngoài thành tồn tại cũng đã lâu, cũng không phải trong khoảng thời gian ngắn là có thể giải quyết. Vị tân đại nhân này vừa mới nhậm chức liền bắt tay vào xây dựng thiện đường trong thành, chuẩn bị hoàn thành trước mùa đông giá rét cho những người già lưu lạc một nơi an cư, lại mang nha dịch đến từng nhà hỏi thăm dân tình, tốc độ phá án rất nhanh, thậm chí còn đem thuế má miễn giảm không ít, so với vài vị tri phủ lúc trước chỉ biết trốn thổ phỉ trong phủ nha thì vị đại nhân này đã tốt hơn họ không biết bao nhiêu lần.

Còn chưa nói đến tác phong cũng là mỹ nam tử khiến người ta say đắm!!

Bên trong thành, sau mọi sự nỗ lực của họa sư, chân dung của Triệu Việt rốt cục được dán đầy từng nhà, hết để đầu giường lại đặt gần lò sưởi, còn treo ngang hàng với bếp Vương gia (Ông Táo). Thậm chí cũng không ít những người trẻ tuổi bắt đầu mô phỏng theo kiểu tóc rối bù xù của hắn, cảm thấy mình dường như cũng anh tuấn hẳn lên, rất có vài phần phong phạm đại hiệp. Trong khoảng thời gian ngắn, chung quanh thành đều là đầu ổ gà. Nếu tình cờ xuất hiện một kiểu tóc chỉnh tề, thì có khi còn bị mọi người xúm lại chế giễu.

"Đại nhân." Mộc Thanh Sơn cùng Ôn Liễu Niên đứng ở cửa nha môn, lo lắng nói, "Nếu cứ tiếp tục như vậy, e là không ổn a."

Xa xa tại góc đường một hậu sinh trẻ tuổi đang đứng, mãnh liệt vò tóc của mình, động tác vô cùng cuồng dã.

Ôn Liễu Niên: ...

"Thượng bảo chủ có biện pháp gì không?" Vào lúc dùng cơm trưa, Mộc Thanh Sơn không nhịn được liền hỏi.

Thượng Vân Trạch nhẫn cười, "Không có."

Mộc Thanh Sơn nhíu mày khó nén khỏi sầu lo, tuy nói thành Thương Mang khởi đầu vốn cũng không giàu có gì, nhưng tốt xấu gì ai ai cũng nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ, không giống như bây giờ đầu tóc ai cũng bù xù, thực sự là mất hình tượng.

Thời điểm gần tới hoàng hôn, quan phủ lại sai nha dịch đến dán cáo thị mới, dân chúng đầu tiên là vui sướng, tiến lên phía trước, nhao nhao đoán xem có phải là sắp được nhìn thấy chân dung mới hay không, kết quả lại là thấy được một tờ giấy tràn ngập chữ, vì vậy rất là thất vọng.

Nội dung cáo thị là do Ôn Liễu Niên tự mình ghi chép, nói có sách mách có chứng nêu rõ tầm quan trọng của 'Quân tử phải mặc y phục chỉnh tề', muốn ngăn chặn phong trào đầu tóc bù xù không thể giải thích được này, mà dân chúng nhiều lắm là chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi tản ra bốn phía, đừng nói chi là việc xé về nhà nghiền ngẫm phỏng đoán, phi thường không cho Tri phủ đại nhân mặt mũi.

Tin tức truyền quay lại phủ nha, Mộc Thanh Sơn đề nghị, "Chi bằng thẳng thắn hạ lệnh, đầu tóc bù xù mặt mũi bẩn thỉu không được ra ngoài, ai vi phạm sẽ bị giam giữ ba ngày?"

Ôn Liễu Niên còn chưa nói, Thượng Vân Trạch đã thấy buồn cười, "Vậy ăn mày và dân chạy nạn trong thành phải xử lý thế nào? Huống chi coi như là đến ranh giới của nghiêm hình đại pháp, cũng chưa từng nghe qua dung nhan không chỉnh sẽ bị bắt giam." Quả thật là ý tưởng kỳ quặc.

Ôn Liễu Niên chắp tay sau lưng, tiếp tục trầm mặc đi đi lại lại ở trong phòng.

Mộc Thanh Sơn hơi nhắm mắt lại.

Chóng mặt a.

Sau ba ngày, Ôn Liễu Niên lại tìm họa sư tới.

"Đại nhân lại muốn vẽ người nào ?" Tào Đại hỏi.

"Vẫn là người lúc trước." Ôn Liễu Niên nói, "Bất quá phải thay đổi y phục."

"Còn muốn vẽ tranh sao?" Mộc Thanh Sơn nghe thấy việc này lập tức liền cảm thấy đau đầu.

"Vâng." Nha dịch gật đầu, "Người cũng đã mời tới."

Là còn ngại chuyện chưa đủ rối sao... Mộc Thanh Sơn cũng không còn tâm tư tính sổ sách nữa, bỏ lại bàn tính chạy đến thư phòng, muốn nhìn một chút xem đến tột cùng là xảy ra chuyện gì.

Thượng Vân Trạch vừa vặn đi ngang qua phòng thu chi, vì vậy bước vào cầm sổ sách lên lật xem, sau đó chậc chậc cảm thán.

Chẳng trách không bị cướp.

Nghèo đến như vậy, quả thực không có gì để cướp.

"Đại nhân." Mộc Thanh Sơn gõ cửa thư phòng, bước vào chỉ thấy Tào Đại đã vẽ xong một bức chân dung, đang đứng ở bên chậu rửa tay, vì vậy tiến lên liếc mắt nhìn một cái.

Người thì vẫn là người kia, mặt mũi hiển nhiên là không thay đổi, nhưng lại đổi thành y phục thư sinh, tóc được ngọc quan buộc chỉnh tề ở sau ót, mặc y phục trắng, ngọc bội treo lủng lẳng ở bên thắt lưng, trên tay cầm một quyển , có thể so sánh với 'Tiếng gió lao xao trong tán tùng, sáng lạn tinh quang như ánh bình minh.'

Chân dung mới rất nhanh liền được dán đầy khắp thành -- Lần này Ôn đại nhân đã có kinh nghiệm, trước tiên vẽ khoảng chừng trăm bức, để nha dịch ôm đến từng nhà trong thành phân phát, sau đó mới đem những bức còn thừa lại dán trên đường cái, miễn cho lại bị xé đi, thành cố gắng vô ích.

Càng thêm anh tuấn a! Dân chúng tấm tắc tán thưởng, tiếp tục dán ở trên tường.

"Có hữu dụng không?" Mộc Thanh Sơn hỏi.

Ôn Liễu Niên trả lời, "Mặc kệ có hữu dụng hay không, chung quy vẫn phải thử một lần". Bằng không, nếu như không ra tay can thiệp, chỉ sợ chưa đến một tháng sẽ bắt gặp rất nhiều thanh niên trẻ tuổi trong thành vì muốn thắng người khác mà cột tóc thẳng đứng dựng trên đỉnh đầu.

Quả thực không thể tưởng tượng nổi.

Mà sự thật chứng minh, sức mạnh của chân dung quả nhiên là cực kỳ to lớn -- Hoặc nói là sức mạnh của mỹ nam tử. Bởi vì vỏn vẹn qua hai ngày, thanh niên trong thành liền bắt đầu lấy y phục thư sinh làm tiêu chuẩn cái đẹp, mặc kệ biết chữ hay không biết chữ, đi lại trên đường trong tay đều phải cầm một quyển sách. Mà tạm thời không cần biết ra sao, ít nhất tóc cũng đã gọn gàng.

"Thật may a." Mộc Thanh Sơn đối với kết quả này rất hài lòng.

Ôn Liễu Niên ngồi ở trong sân vẫn là rất đau đầu.

Như vậy gọi là chuyện gì a...

Núi Thương Mang, trên Triêu Mộ nhai, Triệu Việt nhìn Lục Truy mang về bức chân dung mới, không ngoài dự đoán liền bị chấn động một phen, "Ta khi nào thì ăn mặc thành như vậy?"

Lục Nhị đương gia nhẫn cười, "Hay người này là huynh đệ sinh đôi của Đại đương gia."

"Vị tri phủ này cũng thật là..." Triệu Việt đối diện với chân dung của mình, cảm thấy tâm tình rất khó có thể nói nên lời.

"Đại đương gia có còn nhớ một người ?" Lục Truy hỏi.

"Ai?" Triệu Việt nhìn hắn.

"Mười mấy ngày trước, trên bờ ruộng ngoài thành Thương mang gặp được một thư sinh." Lục Truy đáp.

"Nhớ rõ." Triệu Việt gật đầu, sau đó tỉnh ngộ, "Hắn chính là tri phủ mới đến nhậm chức?"

Lục Truy cười cười, "Tên là Ôn Liễu Niên, khoảng chừng hai mươi tuổi, kinh nghiệm không ít. Nghe nói là từ Thục Trung Vân Lam thành điều nhiệm đến đây, có quan hệ rất tốt với mọi người Truy Ảnh cung."

"Nếu như hắn là tri phủ, khua chiêng gõ trống làm rầm rộ tìm ta như vậy ngược lại cũng không kỳ quái." Triệu Việt nói, "Dù sao ngày đó ta ở bờ ruộng cũng không có ý định che giấu thân phận." Tri phủ bắt thổ phỉ, thay trời hành đạo, nhưng mà suy nghĩ kỹ một chút tựa hồ vẫn là có chút không thông, "Vậy hai bức chân dung này là xảy ra chuyện gì ?" Bức họa đầu tiên ngược lại là rất giống, nhưng mà bố cáo được viết lời lẽ ôn hòa, chưa từng nhắc đến hai chữ 'Thổ phỉ' ; bức thứ hai thì lại đem mình biến thành thư sinh, phía dưới lưu loát ghi một đống đạo đức quân tử lễ nghĩa liêm sỉ, quả thực chính là không thể hiểu nổi.

"Người có quan hệ tốt cùng cung chủ Truy Ảnh cung, nói vậy cũng không phải dạng kém cỏi." Lục Truy nói, "Vị Ôn đại nhân này đến tột cùng muốn làm cái gì, chúng ta tạm thời không đoán được, bất quá có một việc, Đại đương gia nghe xong chắc chắn sẽ cao hứng."

"Chuyện gì?" Triệu Việt hỏi.

Lục Truy nói, "Hiện tại hai bức chân dung này đã dán khắp nơi trong thành Thương Mang, thanh niên trẻ tuổi dồn dập mô phỏng theo Đại đương gia, lấy làm tiêu chuẩn cái đẹp, lại càng không ít nữ tử trẻ tuổi, nằm mộng cũng muốn gả cho Đại đương gia."

Triệu Việt: ...

Triệu Việt: ...

Triệu Việt: ...

Lục Truy lại bổ sung một câu, "Cho nên Đại đương gia gần đây vẫn là đừng nên xuống núi thì tốt hơn, coi như không bị quan phủ bắt, cũng rất có thể sẽ bị trói lại ném vào khuê phòng của vị tiểu thư nào đó."

Triệu Việt biểu cảm trên mặt cứng đờ.

Lục Truy tiếp tục nói, "Còn có một việc -- "

"Không cần nói." Triệu Việt đau đầu cắt ngang, rất cần được an tĩnh một chút.

"Việc này e là không thể không nói." Lục Truy bật cười, "Bảo chủ Đằng Vân bảo đã vào phủ nha rồi."

"Thượng Vân Trạch?" Triệu Việt nghe vậy khẽ nhíu mày.

Lục Truy gật đầu, "Vị Ôn đại nhân này nhìn có vẻ giống như là con mọt sách cổ hủ, nhưng thật sự lại có chút bản lĩnh, đệ tử Đằng Vân bảo đã nằm vùng ở trên mỗi con đường vào núi, nhìn như là quyết tâm muốn tiêu diệt thổ phỉ."

"Cho nên những thứ này đều là muốn dụ ta xuống núi?" Triệu Việt cầm lấy bức chân dung trên bàn.

"Cũng không nhất định." Lục Truy đưa qua cho hắn một chén trà nóng, "Thổ phỉ trong núi Thương Mang này, cũng không phải chỉ có một nhóm chúng ta."