Câu hỏi của Ôn Liễu Niên cũng không nằm ngoài dự tính của huynh đệ nhà họ Mục —— Chung quy nhìn từ phương diện nào, một môn phái giang hồ xa lạ từ ngàn dặm xa xôi tới giúp quan phủ tiêu diệt thổ phỉ, bản thân mình cũng nghĩ là một chuyện kỳ quặc, huống chi Mục gia trang bình thường cũng không phải lấy chuyện giúp người làm niềm vui.
Mục Vạn Lôi cũng đã sớm soạn ra một lời thoái thác, “Bên trong Mục gia trang vốn dĩ có một bảo bối, sau đó bởi vì gia phụ dễ tin người mà bị lừa lấy đi, trải qua nhiều năm tìm kiếm, mới biết tặc nhân lúc trước giờ đang ở trong núi Thương Mang.”
“Thì ra là như vậy.” Ôn Liễu Niên bừng tỉnh gật đầu, lại hỏi, “Vậy tặc nhân tên là gì?”
Mục Vạn Lôi đáp, “Triệu Việt.”
“Triệu Việt.” Ôn Liễu Niên lập lại một lần, lại hỏi, “Dáng vẻ ra sao?”
Mục Vạn Lôi lấy ra một bức họa, hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến.
Sau khi thấy rõ diện mạo nam tử trên bức họa, Ôn Liễu Niên hít một ngụm khí lạnh, cả kinh nói, “Lại là hắn?”
Ngoại trừ huynh đệ nhà họ Mục, tất cả mọi người ở đây đều muốn quỳ lạy hắn.
Kỹ năng diễn xuất như thần này, người bình thường cũng không dễ mà có được a.
“Đại nhân biết người này?” Mục Vạn Lôi có chút bất ngờ.
“Có biết hay không thì ngược lại không thể nói được, nhưng trong này có phải là đã có hiểu lầm gì không?” Ôn Liễu Niên vẫn là vẻ mặt khó mà tin nổi.
Mục Vạn Lôi khẽ nhíu mày, “Đại nhân sao lại nói lời ấy?”
Ôn Liễu Niên nói một câu kinh người, “Ta từng gặp người này.”
Mục Vạn Hùng nghe vậy biến sắc, theo bản năng liếc sang nhìn đại ca mình.
Mục Vạn Lôi nhìn qua ngược lại giống như trước không có chút bất thường nào, “Đại nhân quen biết với hắn?”
Ôn Liễu Niên đáy mắt ba phần tiếc nuối năm phần hâm mộ, “Nếu như có thể quen biết thì tốt rồi.”
Mục Vạn Lôi bị hắn nói cho đầu óc mơ hồ.
“Lúc bản quan mới vừa nhậm chức, từng gặp mặt hắn một lần.” Ôn Liễu Niên nói, “Lúc đó bầu trời sấm sét từng trận, mưa to như trút nước, tuy đó là lúc giữa trưa, nhưng sắc trời cũng đã một mảnh mờ nhạt.”
Mục Vạn Hùng nói, “Sau đó thì sao?”
Ôn Liễu Niên nói, “Bản quan lúc đó còn ở ngoài thành không kịp chạy về, bởi vì chưa quen thuộc địa hình, hơn nữa mưa càng rơi càng lớn, trong lòng nhất thời hoảng loạn, không cẩn thận liền té xuống ruộng. Lúc ấy kêu trời không thấu gọi đất không linh, bầu trời đột nhiên lóe lên một tia chớp, sau đó liền thấy vị thiếu hiệp kia cưỡi ngựa ngẩng đầu, như thần xuất hiện ở trên bờ ruộng.”
Hình ảnh thực sự quá đặc sắc, Mục Vạn Hùng bị doạ đến ngây người.
“Sau đó hắn liền cứu đại nhân?” Mục Vạn Lôi thuận theo suy đoán.
Ôn Liễu Niên gật đầu, “Cho bản quan một cái ô.” Nói xong lại bổ sung, “Cùng với một cái màn thầu.”
Mục Vạn Lôi lắc đầu, “Gặp mặt một lần, làm sao có thể tin được.”
Ôn Liễu Niên cố chấp, “Nhưng mà bản quan vẫn cảm thấy hắn không phải là người xấu, dân chúng trong thành cũng cảm thấy hắn không là người xấu.”
Mục Vạn Hùng không rõ, “Này thì có liên quan gì với dân chúng trong thành?”
“Sau khi bản quan được cứu, vẫn còn cảm kích trong lòng, lại không biết hắn đến tột cùng là ai, vì vậy liền ở trong thành dán một bức họa.” Ôn Liễu Niên nói, “Kết quả dân chúng lập tức kinh động như gặp được người trên trời, đều nói chưa từng gặp qua mỹ nam tử anh tuấn như vậy.”
Mục Vạn Hùng 'xùy' khẽ xem thường, quả thật là cái nơi thâm sơn cùng cốc, chưa được thấy qua thế gian rộng lớn.
“Vài tay buôn sách thấy nó có thể sinh lời, lập tức liền in ra vô số tiểu thoại bản.” Ôn Liễu Niên tiện tay rút ra một quyển《 Triệu công tử đại chiến ôn thần 》đưa sang, lại căn dặn, “Đợi lát nữa khi đi ra ngoài tìm nhà, ngàn vạn lần nhớ kỹ không nên nhắc đến hận thù gì, nếu không dân chúng không chỉ không cho thuê phòng, nói không chừng còn có thể mang dao bổ củi đem hai vị đuổi ra ngoài.”
Mục Vạn Lôi tiện tay mở ra tập tranh nhỏ, chỉ thấy Triệu Việt ở bên trong đang mặc đồ diễn kịch, tay cầm đao bạc uy phong lẫm lẫm.
…
“Nếu như hắn thực sự là người đại gian đại ác, vậy thì thật đáng tiếc.” Ôn Liễu Niên thở dài, “Dù sao cũng anh tuấn như vậy, bản quan còn mong đợi có thể cùng hắn ngày đêm trò chuyện.”
Mục Vạn Hùng cảm thấy vị đại nhân này cũng thật là… Cũng không phải cô nương gia, tại sao nhìn thấy một người lớn lên đẹp đẽ liền ngày nhớ đêm mong muốn trò chuyện?
“Đại nhân chỉ gặp qua hắn một lần?” Mục Vạn Lôi khép lại tiểu thoại bản, lại hỏi lại.
Ôn Liễu Niên gật đầu, “Chỉ một lần.”
“Triệu Việt tuyệt đối không phải hạng người lương thiện, ngày đó sở dĩ không làm gì đại nhân, hoặc là bởi thấy không có uy hiếp, hoặc là đã biết thân phận của đại nhân, muốn nhân cơ hội lôi kéo.” Mục Vạn Lôi nói, “Năm đó hắn ở Mục gia trang của ta đại khai sát giới, oan hồn chết ở dưới thanh yêu đao không có một nghìn cũng có mấy trăm.”
“Thật vậy sao?” Ôn Liễu Niên nhíu mày.
“Tất nhiên là thật, nếu không ta làm sao lại phải ngàn dặm xa xôi tới thành Thương Mang này.” Mục Van Lôi nói, “Đại nhân sau này nếu lại nhìn thấy, vẫn là trốn xa một chút thì tốt hơn.”
Ôn Liễu Niên trầm mặc.
Thượng Vân Trạch cũng ở một bên nói, “Ngày đó ta cũng nói với đại nhân, trong núi Thương Mang có thổ phỉ nào không giết người như ma, không thể trông mặt mà bắt hình dong.”
Ôn Liễu Niên bi thương thở dài, hiển nhiên là không tình nguyện tiếp thu hiện thực.
Hoa Đường nói, “Bị trộm là bảo bối gì?”
Mục Vạn Lôi nói, “Đây là việc riêng của Mục gia trang, không tiện nói ra, mong Tả hộ pháp thứ lỗi.”
“Mục trang chủ hiểu lầm, ta cũng không phải là muốn thăm dò.” Hoa Đường nói, “Chỉ là đến lúc hai phe giao chiến, nếu như có người cầm bảo bối chạy mất, chúng ta dù có thấy cũng như không biết, như vậy chẳng phải mất công vô ích sao.”
Mục Vạn Lôi nghe vậy dừng một chút, sau đó thuận tiện nói, “Là một chiếc đèn lưu ly.”
“Đèn lưu ly?” Hoa Đường nói, “Đế hồng cạnh xanh hoa văn mây?”
Mục Vạn Lôi nhíu mày, “Tả hộ pháp nhìn thấy?”
“Ngược lại là không có, nhưng mà cung chủ cũng có một cái đèn lưu ly hoa văn mây, lần trước ở đại hội võ lâm, Mục trang chủ có thể cũng nhìn thấy.” Hoa Đường trả lời.
“Thì ra là như vậy.” Mục Vạn Lôi gật đầu, “Cái kia của ta hình dáng cũng không khác lắm.”
“Vậy thì cũng dễ hơn.” Hoa Đường nhìn sắc trời một chút, “Sư gia mau mau mang hai vị trang chủ đi tìm phòng ở đi, nếu không dân chúng sẽ ra ruộng hết.”
Mộc Thanh Sơn 'Ân' một tiếng, mang theo huynh đệ nhà họ Mục ra cửa, Thượng Vân Trạch tất nhiên là cũng đi cùng.
“Đèn lưu ly đế hồng cạnh xanh hoa văn mây?” Sau khi đóng lại cửa phòng, Ôn Liễu Niên hỏi Hoa Đường.
“Thuận miệng nói thôi.” Hoa Đường nói, “Thăm dò một chút hai người đó có phải nói bậy không.”
“Mục Vạn Lôi có lẽ cũng không ngờ tới chúng ta sẽ truy hỏi kĩ càng đến như vậy.” Triệu Ngũ nói, “Nên mới nói bừa cho qua.”
“Nhìn phản ứng vừa nãy của hắn, tám phần là đang nói dối.” Hoa Đường nói, “Nếu không thế gian này đèn lưu ly ít nhiều cũng có mấy chục loại, nào có đạo lý ta đoán một lần liền trúng.”
Ôn Liễu Niên lắc đầu, “Càng nói càng không giống hạng người lương thiện.”
Hoa Đường cười cười, “Trong giang hồ, cũng sẽ không có ai đem Mục gia trang coi là người lương thiện.”
“Triệu đại đương gia khi nào xuống núi?” Ôn Liễu Niên hỏi.
“Chắc tầm hai ngày nữa.” Hoa Đường nói, “Ở tòa nhà của Thượng bảo chủ phía đối diện.”
Ôn Liễu Niên gật đầu, một mặt suy tư.
Bên ngoài khí trời tốt, Mộc Thanh Sơn mang người đi tuốt về phía trước, xuyên qua từng nhà trong thành tìm người có nhà trống.
Mục Vạn Lôi nói, “Sư gia có thể đi mau lên một chút hay không?”
Mộc Thanh Sơn do dự một chút, “Ta đã đi nhanh lắm rồi.”
Mục Vạn Lôi: …
Cũng sắp dẫm chết vài tổ kiến rồi, đây cũng gọi là nhanh?
Mộc Thanh Sơn có chút ngượng ngùng, “Hai vị thứ lỗi, ta chính là đi hơi chậm.”
Nhìn hắn một bộ yếu không ra gió, Mục Vạn Lôi không thể làm gì khác hơn là cam chịu.
May là trong thành nhà trống cũng không ít, sau khi đi qua bảy, tám hộ gia đình, cuối cùng cũng coi như có thể đem hơn hai trăm người Mục gia trang thu xếp ổn thỏa.
Mục Vạn Lôi thở phào nhẹ nhõm, may là chuyện này coi như thuận lợi —— Điều duy nhất làm cho hắn buồn bực là bất kể đi vào nhà nào, cũng đều có thể nhìn thấy bức họa Triệu Việt, thực sự rất là chướng mắt.
Đi từ sáng sớm nên ai cũng mệt mỏi, mọi người liền tìm một quán trà nghỉ ngơi. Mộc Thanh Sơn từ hiệu buôn sát vách mượn bàn tính, gảy hai lần rồi hỏi, “Mục trang chủ định đưa bạc hay là ngân phiếu?”
Mục Vạn Lôi: …
Mục Vạn Hùng: …
Thấy hai người không nói, Mộc Thanh Sơn lại bổ sung thêm một câu, “Phòng cho thuê là phải có bạc.”
Mục Vạn Lôi lúc trước cảm thấy, Mục gia trang ngàn dặm xa xôi đến giúp đỡ tiêu diệt thổ phỉ, tạm thời chưa nói đến những thứ khác, ít nhất ăn ở hẳn là phải chiêu đãi mình mới phải, cũng không ngờ đã đánh giá thấp độ dày da mặt của vị Tri phủ đại nhân này.
Thượng Vân Trạch nhẫn cười.
Mục Vạn Lôi nói, “Ngân phiếu.”
“Ngân phiếu, được.” Mộc Thanh Sơn gảy bàn tính, một lát sau ngẩng đầu, “Tổng cộng là 730 lượng.”
Mục Vạn Hùng trợn to hai mắt, “Sao lại đắt như thế? !” Coi như là khách điếm tốt nhất kinh thành, cũng không đến mức giá trên trời cỡ này a!
Mộc Thanh Sơn nói, “Bởi vì những nhà này đều là nhà hoang.”
Mục Vạn Hùng đầu có chút cháng váng, nhà hoang chẳng lẽ không phải rẻ hơn sao?
“Đại nhân đã mời thợ thủ công từ bên ngoài, đã định ngày sửa chữa lại, thợ thủ công cũng đã trên đường đến.” Mộc Thanh Sơn giải thích, “Nhưng nếu người Mục gia trang muốn ở, chỉ có thể tạm thời bảo thợ thủ công quay về, cái này cần phải bồi thường bạc, hơn nữa còn làm lỡ chuyện, giá này đã rất rẻ rồi.”
Mục Vạn Lôi nói, “Đưa bạc.”
Mục Vạn Hùng: …
Mục Vạn Lôi quay đầu liếc mắt nhìn hắn.
Mục Vạn Hùng rút ngân phiếu đưa sang.
Mộc Thanh Sơn vừa cầm được trong tay, ngay cả một câu đa tạ cũng không có, từ mọt sách nhỏ biến thành tiểu tham tiền.
Thượng Vân Trạch thấy buồn cười, trong lòng càng thêm yêu thích.
“Vậy chúng ta đi trước.” Mộc Thanh Sơn thu ngân phiếu cẩn thận rồi đứng lên, “Chờ hai vị trang chủ sắp xếp thuộc hạ cẩn thận xong, thì trở lại phủ nha tìm đại nhân.”
Mục Vạn Lôi gật đầu, “Đa tạ.”
“Không cần khách khí.” Mộc Thanh Sơn cười hì hì tạm biệt, tiếp tục chậm rãi đi bộ trở về nha phủ.
“Sao rồi?” Ôn Liễu Niên đang ở trong viện đọc sách.
Mộc Thanh Sơn đem chuyện tìm nhà nói lại một lần.
Ôn Liễu Niên nghe vậy rất là tiếc nuối, “Sớm biết vậy tăng thêm vài trăm lượng.” Tóm lại tiện nghi không chiếm thì phí.
Thượng Vân Trạch khóe miệng cong lên, “Đại nhân nếu cảm thấy vơ vét chưa đủ, tiền thuê nhà cũng có thể tăng giá.”
Ôn Liễu Niên bắt đầu ở trong lòng tính toán, nên tăng lên bao nhiêu mới thích hợp, mà còn chưa để hắn tính cho rõ ràng thì ngoài sân đột nhiên truyền đến một trận ồn ào.
“Đại nhân.” Ám vệ tiến vào viện chào hỏi —— Mấy ngày trước Hoa Đường phái người đến núi Thương Mang, đi trước âm thầm dò xét một chút tình hình chung.
“Chư vị cực khổ rồi.” Ôn Liễu Niên dặn người đi pha trà, sau đó liền hỏi, “Tình huống thế nào?”
“Dãy núi thực sự quá lớn, cho dù là có bản đồ của Nhị đương gia, tìm ra được từng cái cũng mất khá nhiều công sức.” Ám vệ nói, “Nhưng căn cứ theo tin tức chúng ta âm thầm thăm dò được, từ lúc đại nhân nhậm chức cho tới nay, thổ phỉ chưa từng vào thành đánh cướp, miệng ăn núi lở đã lâu, đã sắp không thể tiếp tục kiên trì được nữa.”
“Không thể tiếp tục kiên trì được là có ý gì?” Ôn Liễu Niên hỏi, “Định liều mạng một lần cá chết lưới rách, hay là ngoan ngoãn quy thuận đầu hàng?”
“Hai loại tình huống đều có thể xảy ra, dù sao chúng cũng chưa quyết định sẽ làm gì.” Ám vệ nói, “Nên tiếp tục quan sát thêm.”
“Tình hình Hổ Đầu Cương thì sao?” Ôn Liễu Niên còn nhớ vị Trương gia đại bá bên trong thiện đường.
“Không thể đến được.” Ám vệ lắc đầu, “Chỉ có một con đường nhỏ lên núi, phòng thủ rất nghiêm ngặt, xông vào chắc chắn sẽ đánh rắn động cỏ.”
“Nhìn có vẻ hơi khó giải quyết.” Triệu Ngũ nói, “Đông một chỗ Tây một chỗ, phân tán đánh thì dễ, muốn tận diệt lại có chút khó khăn.”
”Trước tiên không cần đánh vội.” Ôn Liễu Niên nói, “Nếu chúng đã bắt đầu buông lỏng, vậy trước tiên nghĩ biện pháp đem chuyện này giải quyết một phần, còn lại để sau cũng không muộn.”
Hai ngày sau, Ôn Liễu Niên nhanh nhẹn đi tới ngôi nhà mới của Thượng Vân Trạch ở đối diện, ngồi trong viện uống trà.
Một lát sau, Triệu Việt cùng Lục Truy từ sau tường nhảy vào.
Ôn Liễu Niên chào hỏi.
“Những người còn lại đâu?” Lục Truy hỏi, “Vì sao chỉ có một mình đại nhân.”
“Đều ở bên trong thư phòng.” Ôn Liễu Niên nói, “Bản quan là ở chỗ này chờ Triệu đại đương gia.”
Triệu Việt có chút buồn bực, chờ ta làm gì?
Lục Truy gật đầu, “Vậy ta đến thư phòng trước.”
Triệu Việt: …
Người này, không khỏi cũng quá nghe lời rồi đi.
Đợi sau khi Lục Truy đi, Ôn Liễu Niên rót một chén trà cho Triệu Việt.
“Tìm ta có chuyện gì?” Triệu Việt ngồi đối diện hắn.
“Ta đã nói chuyện với Mục Vạn Lôi.” Ôn Liễu Niên nói, “Hắn nói vài năm trước Đại đương gia từng tàn sát Mục gia trang, còn cầm đi một cái đèn lưu ly hoa văn mây.”
Triệu Việt cười gằn, “Toàn là nói bậy.”
“Ta biết hắn nói bừa không có căn cứ, nhưng mà vẫn muốn hỏi lại lần nữa.” Ôn Liễu Niên nhìn hắn.
Triệu Việt nói, “Ta nói chưa bao giờ làm, ngươi liền tin?”
Ôn Liễu Niên gật đầu.
Triệu Việt nói, “Lý do.”
Ôn Liễu Niên nói, “Ta nhìn người từ trước đến giờ rất chuẩn, từ nhỏ đến lớn, một lần cũng chưa nhìn nhầm.”
Triệu Việt nhìn thẳng hắn chốc lát, sau đó liền cười ra tiếng.
“Đại đương gia cười cái gì?” Ôn Liễu Niên khó hiểu.
Triệu Việt nói, “Hiếm khi không làm người khác phiền.”
Ôn Liễu Niên suy nghĩ một chút, “Đại đương gia là đang nói chính mình?”
Triệu Việt vẻ mặt cứng đờ, “Ta là đang nói ngươi.”
Ôn Liễu Niên ngẩng đầu nghiêm mặt nói, “Ta đại đa số thời gian cũng không làm người khác phiền.”
Triệu Việt vẻ mặt ghét bỏ.
“Trà uống xong.” Ôn Liễu Niên vỗ vỗ y phục đứng lên, “Chúng ta cũng đến thư phòng.”
Triệu Việt đặt chén trà xuống, đi được hai bước thì nói, “Mọt sách.”
“Sao?” Ôn Liễu Niên quay đầu lại nhìn hắn.
“Mấy năm trước, Mục gia trang quả thực có hơn trăm người chết ở dưới lưỡi đao.” Triệu Việt nói.
Ôn Liễu Niên khẽ nhíu mày.
“Nhưng mà khi đó đao không ở trong tay ta.” Triệu Việt tiếp tục nói.
Ôn Liễu Niên rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, cũng đã đoán được một ít chuyện.
“Đi thôi.” Triệu Việt nói, “Tất cả mọi người đang đợi.”
Ôn Liễu Niên gật đầu, cùng với hắn đi đến thư phòng, hiếm khi một đường không thấy nói gì thêm.
Thực sự là vất vả.