Chương 193: Cuộc chiến cuối cùng (Hạ)

Trong biển lật ra cơn sóng gió động trời, từng tấm lưới cực lớn đầy gai sắt được tung vào trong biển, bầy hải hầu muốn dùng lực chọc thủng cách trở, nhưng ngược lại bị gai bén nhọn tẩm qua kịch độc hung hăng đâm vào thân thể, trong tiếng giãy giụa rít gào, máu nước nhanh chóng tản ra, đem nước biển cũng nhuộm thành màu đỏ đen.

Sở quân duy trì rút lui, hoàn toàn nhường lại chiến trường. Sở Uyên đứng ở trên tháp nhìn xa, nhìn chiếc thuyền lớn kia giương rộng cánh buồn, mang theo vạn quân lôi đình nghiền áp mà đến, ngẫu nhiên có hải hầu chọc thủng lưới sắt mang theo phẫn nộ khôn cùng nhào lên trước, muốn leo lên thuyền, nhưng lại bị thiết lê cắm trên thân thuyền vô tình đâm thủng, cuối cùng kêu thảm thiết ngã vào trong biển, bị sóng biển cắn nuốt bao phủ.

Mưa tên dày đặc xen lẫn đan thành một tấm lưới, như muốn xé toạt cả không khí, trên mặt biển nổi lên vô số thi thể của hải hầu, phát ra mùi hôi tanh tưởi.

Thuyền lớn quăng lưới sắt, bọc được một đám hải hầu cuối cùng, rồi sau đó liền mang theo chạy về phía xa. Chiến thuyền cỡ trung nhanh chóng bọc đánh, mấy trăm cây giáo sắt đồng loạt phóng tới, giết hết toàn bộ.

Chiến thuyền Sở quân thổi kèn, Thẩm Thiên Phàm tự mình suất lĩnh tiến công lần nữa, không có hải hầu che chở, đảo Bạch Sương cơ hồ giống như đảo hoang, tướng sĩ Sở quân sĩ khí tăng vọt, khí thế hừng hực xâm nhập địch doanh, phản quân lập tức quăng mũ cởi giáp quỳ xuống đất cầu xin tha mạng. Lại nhìn xa xa, đội thuyền cực lớn kia đã sớm không thấy tung tích, sương trắng mờ mịt vẫn như trước, thật sự giống như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh. Chỉ có thi thể hải hầu còn sót trên mặt biển, nhắc nhở vừa nãy đã từng phát sinh trận ác chiến này.

"Ca." Diệp Cẩn đi lên đài nhìn xa, đứng ở bên cạnh Sở Uyên.

"Hả?" Sở Uyên vẫn như trước nhìn về phía xa xa.

"Đại Minh vương đi rồi." Diệp Cẩn nói.

Sở Uyên thu hồi ánh mắt: "Sau tràng náo loạn ở Vương thành, nói vậy hắn cũng sẽ không hiếm lạ ba chữ 'Đại Minh vương'."

"Nhưng hắn vẫn là đã cứu chúng ta." Diệp Cẩn nói, "Giống như đã cứu Tiên hoàng năm đó." Điểm khác nhau duy nhất, là lần này sau khi cứu người xong không có ở lại, mà là lựa chọn rời đi.

"Ngươi nói xem, nếu là không có viện thủ, trận chiến dịch này sẽ có kết quả thế nào?" Sở Uyên hỏi.

"Có lẽ cũng sẽ không thua." Diệp Cẩn nói, "Chỉ là thương vong vô số."

"Phụ hoàng trên trời có linh, không biết tâm tình sẽ thế nào nhỉ." Sở Uyên tự giễu cười cười, năm đó chỉ vì một quyết định sai lầm, thì khiến cho dân chúng ở Đông Hải bị hôn quan hải tặc làm khổ hơn hai mươi năm, nếu không bây giờ đóng giữ Đông Hải có thể là Vân gia quân năm đó, chỉ sợ hết thảy đều là một bộ dáng khác.

"Tiên hoàng làm sai, ngươi không cần phải gánh vác hậu quả, ngươi là hoàng đế tốt." Diệp Cẩn vỗ vỗ hắn, "Về phần Vân tiền bối, nếu là mang mặt nạ không nguyện lộ mặt, thì cứ tạm biệt như vậy đi." Tương lai nếu là có duyên, có lẽ còn có thể cùng nhau uống chén rượu cũng không tệ.

"Khởi bẩm Hoàng thượng !" Phó tướng vội vàng lên thuyền, "Đại quân đã đánh lên đảo Bạch Sương, ngoại trừ Thanh Cầu và Sở Thừa, toàn bộ người còn lại đều đã bị bắt."

"Hai người bọn hắn ở đâu?" Sở Uyên khẽ nhíu mày.

"Thẩm tướng quân đã tự mình dẫn người lục soát, tất cả lối ra vào đều có Sở quân canh gác, đối phương hẳn là không có biện pháp trốn thoát." Phó tướng nói.

"Phân phối thêm vài nhân thủ." Sở Uyên xoay người rời thuyền, "Nhất định phải bắt được hai người bọn hắn !"

Trong bụi cỏ trên hải đảo, Ôn Liễu Niên đang nằm sấp ở trên lưng Triệu Việt, thường xuyên giúp hắn đẩy ra vật cản trước mặt - Vốn là cũng muốn tự mình đi bộ, nhưng bất đắc dĩ lối đi thật sự rất trơn, thường suýt ngã vài lần, cuối cùng Triệu Việt thật sự nhìn không được, vì thế cưỡng chế cõng hắn lên.

Ôn đại nhân trong lòng ấm ức, rốt cuộc nhận rõ sự thật thảm thiết mình là mọt sách, vào thời điểm nào đó, đích xác có chút... Vô dụng.

"Đừng nghĩ lung tung." Triệu Việt như là đoán trúng tâm sự của hắn, "Ngươi rất lợi hại."

"Đó là tất nhiên." Ôn Liễu Niên rất không khiêm tốn.

Triệu Việt bật cười, nghiêng đầu hôn hắn một cái

Ôn đại nhân ngại ngùng, lén lút nhìn nhìn hai bên.

Ám vệ và tướng sĩ Sở quân cùng nhau nhìn chung quanh, phi thường ăn ý.

Chúng ta cái gì cũng không nhìn thấy.

"Hiện tại muốn đi bên nào?" Ánh trăng ở chân trời dần dần ẩn nấp, Ôn Liễu Niên nhíu mày.

Triệu Việt thả hắn xuống, đại khái phân biệt phương hướng một chút, dư quang lại liếc đến một tia dị dạng.

"Cũng không biết tình thế trên chiến trường sao rồi." Ôn Liễu Niên lo lắng.

Triệu Việt liếc mắt nhìn ám vệ, còn mình bất động thanh sắc bảo hộ ở trước người Ôn Liễu Niên.

Ám vệ nhiệt tình cùng nhau đến bên cạnh đội tiên phong: "Đi a, cùng nhau đi tiểu."

"Loại chuyện này cũng muốn rủ rê đi cùng?" Đội tiên phong Sở quân ghét bỏ.

"Đi tiểu tất nhiên là phải đông người, mới có thể so coi ai tiểu xa hơn." Ám vệ rất có đạo lý, cấu kết làm bậy đi về phía trước, rồi sau đó đột nhiên đằng không nhảy lên, rút ra roi sắt quất về phía một bụi cỏ, khiến đội tiên phong bên cạnh hoảng sợ.

Một con chuột cực lớn kêu 'chít chít' chạy đi, vèo vèo nhảy vào trong biển.

"Thì ra chỉ là con chuột." Ám vệ hơi thất vọng, "Còn tưởng là muốn đánh lén."

Triệu Việt cũng thở phào, hợp đao trở về vỏ, Ôn Liễu Niên lại nhẹ nhàng giật giật ống tay áo của hắn.

Xa xa ngọn đuốc khi ẩn khi hiện, mọi người nhanh chóng ẩn nấp vào trong bụi cỏ, ngưng thần lưu ý động tĩnh bên ngoài.

Thanh Cầu mang theo vài tâm phúc từ đường nhỏ chạy ra, nương bụi cỏ hòn đá phân biệt phương hướng, chuẩn bị đến chỗ con thuyền rời bến, nhưng không ngờ được vừa vặn gặp phải đám người Triệu Việt.

Mây đen ở chân trời dần dần tản ra, trăng tròn màu bạc đem hết thảy mọi vật trên thế gian đều nhiễm lên màu ngân bạch.

Triệu Việt một tay chấp đao, lạnh lùng nhìn hắn.

"Đầu hàng đi." Ôn Liễu Niên nói, "Ngươi trốn không thoát đâu."

"Lúc trước khi ở trong địa đạo, hẳn là nên làm thịt ngươi." Sắc mặt Thanh Cầu dữ tợn.

Hai con Hồng giáp lang ghé vào trên vai Ôn Liễu Niên, lay xúc tu cho nhau, một lát sau, Kim giáp lang dọc theo vạt áo của hắn bò đến trên mặt đất, vèo vèo bò đến trong hải tảo.

Tiểu hồng giáp lang tiếp tục ngốc ngốc nằm sấp, cắn !

Nếu đầu hàng như vậy, thì chỉ có một con đường chết. Thanh Cầu rống lên quái dị, cơ hồ là ôm thái độ liều chết rút đao đánh nhau với Triệu Việt, ám vệ bảo hộ Ôn Liễu Niên ở chính giữa, đội tiên phong Sở quân thì một đường truy kích, bắt toàn bộ vài tâm phúc kia.

Khi đao kiếm chạm vào nhau, tóe ra vô số ánh lửa. Tuy nói võ công Thanh Cầu âm độc, nhưng hiển nhiên bây giờ không phải là đối thủ của Triệu Việt, sau mấy trăm chiêu thì dần dần rơi xuống hạ phong. Xa xa ở phía trước ánh lửa chớp nhoáng, sau khi ám vệ thấy rõ thì kinh hỉ: "Là Thẩm tướng quân !"

Lúc trước thấy Thanh Cầu hốt hoảng trốn đi, thì đã đoán được chiến cuộc thắng bại đã định, lần này lại có thể xác định, mọi người mới xem như thở phào nhẹ nhõm.

Thấy người đối phương càng ngày càng nhiều, trong lòng Thanh Cầu càng thêm bối rối, vì thế tấn công cũng càng hung hiểm hơn ba phần, nhưng không nghĩ tới vừa vặn lộ ra một tia sơ hở, bị Triệu Việt một đao đâm trúng xương sườn.

Tiếng xương cốt vỡ vụn truyền đến, trong miệng Thanh Cầu phun ra máu tươi, từ giữa không trung ngã xuống đất.

Sở quân nhanh chóng tiến lên, vây quanh hắn ở giữa.

"Không sao chứ?" Ôn Liễu Niên chạy lên phía trước.

"Tất nhiên là không sao." Triệu Việt vỗ vỗ đầu hắn, mang theo cùng nhau qua đó.

Thẩm Thiên Phàm cũng dẫn quân đuổi lại đây, lúc trước nghe được bên này có tiếng vang, thì lại đây xem tột cùng, nhưng không nghĩ tới vừa đến thì thấy đã bắt được Thanh Cầu, tất nhiên là vui mừng khôn xiết.

"Sở Thừa cũng đã bị chém đầu." Đội tiên phong nói, "Chúng ta gặp hải hầu phục kích, may mắn có đại đương gia."

"Lần này thật sự là đa tạ." Thẩm Thiên Phàm ôm quyền, "Tại hạ tất nhiên sẽ đăng báo việc này lên cho Hoàng thượng, thỉnh công cho đại đương gia."

"Thỉnh công ngược lại là không cần, vốn là chuyện ta nên làm." Triệu Việt cười cười, thò tay ôm chặt bả vai Ôn Liễu Niên.

Thanh Cầu ngồi chồm hỗm trên mặt đất, suy sụp nhìn bốn phía, đáy mắt càng lúc càng đỏ ngầu, cuối cùng đột nhiên dữ tợn nhìn Triệu Việt: "Bộ ngươi không biết cha ruột của mình cũng không phải Vân Đoạn Hồn sao?"

Ôn Liễu Niên trong lòng nháy mắt không còn, nơi này có vài trăm tướng sĩ Sở quân, nếu là bị hắn xả ra Tiên hoàng, chỉ e là sẽ có sai lầm.

Ám vệ thấy ánh mắt Ôn Liễu Niên không đúng, nhanh chóng vẩy xuống ba quả phi tiêu trong tay tính toán đánh lén, Thanh Cầu cũng đã âm hiểm cười nói: "Ngươi có biết năm đó ai mới thật sự là người mà Bạch..." Hai chữ Bạch Hà còn chưa nói xong, cổ liền truyền đến một trận lạnh lẽo tê dại.

Nọc độc dọc theo máu nhanh chóng chảy khắp tứ chi, cả người đều cương cứng há miệng, ngoại trừ con mắt, ngay cả một ngón tay cũng không thể nhúc nhích. Mặc dù dốc hết toàn lực, cổ họng cũng chỉ có thể phát ra âm điệu khàn khàn.

Ám vệ nắm phi tiêu kinh nghi, mình còn chưa kịp hành động, đây là xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ có cao nhân tương trợ?

Ôn Liễu Niên cũng có chút không hiểu gì hết.

Kim giáp lang từ trên người Thanh Cầu bò xuống, vèo vèo trở lại trên người Ôn Liễu Niên, cọ cọ điểm đỏ nho nhỏ bên cạnh, báo thù cho ngươi !

Tiểu hồng giáp lang ngốc ngốc lắc lắc xúc tu, tốt !

Ôn Liễu Niên: "..."

Ám vệ dứt khoát lưu loát, một chưởng đánh Thanh Cầu ngất xỉu, đỡ phải xảy ra thêm nhiều nhiễu loạn.

Thủ cấp Sở Thừa cũng đã tìm được ở trên thuyền, từng nhóm phản quân trên đảo bị áp giải lên thuyền lớn, chuẩn bị đưa về thành Đại Côn chờ xử lý.

Sở quân lấy được toàn thắng, ngư dân vùng Đông Hải nghe được tin tức, tất nhiên là vui mừng khôn xiết, lập tức rời bến tiến đến đưa ngư hóa, vốn dĩ một mảnh hải vực hoang vắng bây giờ khắp nơi đều là tiếng cười nói hoan hô, ngay cả thương thuyền cũng chạy đến góp vui.

"Lần này đại đương gia thật sự vất vả rồi." Sở Uyên nói, "Bằng không nếu là để hai người bọn hắn chạy thoát, chỉ sợ tương lai sẽ có chút đau đầu."

"Chỉ là đúng lúc gặp phải mà thôi." Triệu Việt nói, "Huống hồ vốn cũng là chuyện thuộc bổn phận, Hoàng thượng không cần để ở trong lòng."

"Có chiến công, tất nhiên phải được nhận thưởng." Sở Uyên nói, "Không biết đại đương gia muốn cái gì?"

"Khụ khụ." Ôn Liễu Niên ở bên cạnh ho khan.

"Ta muốn mang Tiểu Liễu tử đến Vân Nam." Triệu Việt nói, "Sau đó lại đến Giang Nam, Thục Trung và thành Thương Mang, xin Hoàng thượng đáp ứng."

Ôn Liễu Niên ánh mắt lấp lóe.

Sở Uyên nhướn mày: "Trẫm chỉ đáp ứng cho ngươi thời gian một năm."

Ôn đại nhân liều mạng gật đầu, được được được.

"Rồi sau đó liền trở về Vương thành." Sở Uyên nói, "Nếu chậm trễ một ngày, trẫm liền hạ chỉ các tiệm cá nướng trên toàn quốc đều đóng cửa."

Ôn Liễu Niên: "..."

Sở Uyên cười vỗ vỗ hắn: "Đi đi, vài năm nay cũng mệt mỏi rồi, hảo hảo nghỉ ngơi một trận, tương lai đến Thục Trung, giúp trẫm hỏi thăm Tần cung chủ."

"Đa tạ Hoàng thượng." Triệu Việt và Ôn Liễu Niên liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều tràn ngập ý cười.

Lại qua mấy ngày, Thanh Cầu ly kỳ chết bất đắc kỳ tử trong ngục, Diệp Cẩn kiểm tra qua nói: "Tự vẫn, đại khái là trên người ẩn giấu độc dược, tự biết tội chết khó thoát, cho nên cầu thống khoái."

Sở Uyên gật đầu, cũng không truy hỏi thêm về việc này, chỉ là hạ lệnh mang về thành Đại Côn quất roi thị chúng, bày tỏ khiển trách.

Hôm nay, sau giờ Ngọ, Diệp Cẩn đang ở trong viện mài trân châu, lại thấy Ôn Liễu Niên đẩy cửa bước đến: "Cốc chủ."

"Sao đại nhân lại đến đây." Diệp Cẩn rửa sạch tay, "Thiên Phong và đại đương gia bàn luận võ học, còn tưởng đại nhân cũng đi theo rồi chứ."

"Mặt trời rất thích hợp để phơi nắng." Ôn Liễu Niên ngồi ở bên cạnh bàn, dựa theo kích thước màu sắc trân châu phân ra giúp hắn, sau khi do dự hồi lâu, rốt cuộc mở miệng nói: "Đa tạ."

"Có gì đâu mà phải đa tạ." Diệp Cẩn lắc đầu, "Thiện ác có báo, đừng nói đến tội mưu nghịch, chỉ nói mấy năm nay Thanh Cầu và hải tặc tàn sát ngư dân vô tội, khi nam bá nữ cướp đoạt trẻ nhỏ, chết mười lần cũng không quá phận."

"Cốc chủ không muốn biết lý do?" Ôn Liễu Niên thử hỏi.

Sau khi Thanh Cầu bị bắt, thì bị giam giữ trong lao trọng phạm, ngoại trừ Sở Uyên, cũng không ai có thể kề cận. Bị bức bất đắc dĩ, Ôn Liễu Niên chỉ có thể đi tìm Diệp Cẩn.

"Ừm." Diệp Cẩn nói, một câu cũng không hỏi nhiều.

Ôn Liễu Niên hơi giật mình.

"Bất quá như vậy xem như tiện nghi cho hắn." Diệp Cẩn đặt một bình độc dược trên bàn, "Hoàng thượng vốn tính toán tháng sau thiên đao vạn quả hắn, lấy tế dân chúng vô tội chết thảm ở Đông Hải."

Thanh Cầu bị mất mạng trong ngục, có một số việc cũng vĩnh viễn trở thành bí mật.

"Ta nghe Thiên Phàm nói ngày đó khi Thanh Cầu bị bắt có nói một câu, cũng không ngoài ý muốn." Diệp Cẩn cười cười. Người ngoài có lẽ không rõ hàm nghĩa câu nói kia là gì, chỉ cho là Thanh Cầu đang hồ ngôn loạn ngữ, nhưng người trong cuộc vừa nghe liền biết. Hơn nữa dựa theo trình độ khẩn trương của Ôn Liễu Niên, cũng có thể đoán được ẩn tình bên trong.

"Chút phong ba nhỏ này, sẽ không ai nói cho Hoàng thượng, huống hồ hắn cũng sẽ không biết." Diệp Cẩn nói, "Đại nhân không cần để ở trong lòng."

"Đa tạ cốc chủ." Hốc mắt Ôn Liễu Niên nóng lên. Chuyện cho tới bây giờ, ngày đó Thanh Cầu rốt cuộc là hồ ngôn loạn ngữ hay là thật sự biết được ẩn tình bên trong, đều đã không còn quan trọng, phản quân đã trừ chiến sự đã nghỉ, Đông Hải bây giờ, đã khác xa với Đông Hải lúc trước.

Dân chúng đều đang chờ một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Trên bãi đất trống tại hải đảo, Triệu Việt thu chiêu rơi xuống đất, Thẩm Thiên Phong cười nói: "Đã nhường."

"Là ta phải đa tạ minh chủ hạ thủ lưu tình." Triệu Việt nói, "Khinh công Nhật Nguyệt sơn trang độc bộ thiên hạ, quả thực danh bất hư truyền."

"Khinh công có nhanh nữa, cũng không nhanh bằng đao của đại đương gia." Thẩm Thiên Phong nói, "Thế gian này, ngoại trừ đại đương gia, e là cũng không ai có thể luyện Hồng Liễu đao pháp đến tầng thứ mười."

"Ngày đó chỉ là muốn bảo hộ Tiểu Liễu tử không để hải hầu gây thương tích." Triệu Việt nói, "Không ngờ đánh bậy đánh bạ, cư nhiên lại triệt để luyện thành đao pháp."

"Cho nên nói số phận, hết thảy đều đã được định sẵn." Sau khi nghỉ ngơi một lát, Thẩm Thiên Phong đưa cho hắn một cái vỏ sò, "Tiểu Cẩn đưa ngươi."

"Diệp cốc chủ?" Triệu Việt ngoài ý muốn.

"Hắn không thích gọi người khác là ca ca." Thẩm Thiên Phong vỗ vỗ bả vai hắn, đứng lên đi trở về, "Chỉ có đưa chút lễ mọn, đại đương gia đừng ghét bỏ mới đúng."

Vỏ sò trong lòng bàn tay có hoa văn tinh xảo, một lúc lâu sau, Triệu Việt cười lắc đầu, gối cánh tay nằm ở trên bờ cát, nhìn đám mây trên trời bị gió thổi đi.

Lúc trước lời dưỡng phụ nói ngược lại là không sai, trong giang hồ này, quả thực không có ai là kẻ ngốc a.

Lại qua hai tháng, đại quân Sở quốc thắng lợi về triều. Trước khi đi Sở Uyên tự mình hạ chỉ, dựa theo nguyên dạng Vân Phủ hơn hai mươi năm trước xây dựng lại một lần nữa, biến thành một chỗ thiện đường. Dân chúng Đông Hải nội trong ba năm đều được miễn giảm thuế phú, chiến thuyền Sở quân ngày ngày ở trên biển tuần tra, quân giặc hải tặc nghe tin đã sợ mất mật, từ đó về sau biến mất không còn tung tích.

Cố sự Đại Minh vương một lần nữa được truyền lưu mở ra, chỉ là lần này có thêm một cái tên Triệu Việt. Bằng sức một người trước sau chém giết Thanh Cầu và Sở Thừa, trong lòng còn ôm Ôn đại nhân, quả thật là cao thủ trong cao thủ...Chung quy Ôn đại nhân ăn không ít, tuy nói nhìn thì gầy, nhưng hẳn là rất nặng.

Đoạn Bạch Nguyệt cũng dẫn người trở về Vân Nam, trong lòng dân chúng đều đang nói thầm, lúc này coi như là có chiến công, sao cư nhiên cái gì cũng không cần phong thưởng, không giống tác phong lúc trước a.

"Đi thì tốt." Diệp Cẩn lôi kéo ca mình nghiêm túc dặn dò, "Về sau không được gặp lại hắn nữa."

"Biết biết." Sở Hoàng rất đau đầu.

Thượng Vân Trạch xin triều đình miễn phong thưởng, chỉ lấy tiểu thạch điêu cho tiểu Mộc nhà mình, thì một đường giục ngựa trở về thành Thương Mang, nói muốn ở đó chờ Ôn Liễu Niên và Triệu Việt, cùng nhau đến ngọn núi uống rượu ngắm hoa.

Ám vệ cuốn gói bao phục, vui sướng chào từ biệt mọi người, khẩn cấp trở về Thục Trung - Hai năm không gặp công tử và Thiếu cung chủ, quả nhiên là phi thường tưởng niệm. Cũng không biết Cung chủ có bị lật đổ chưa, chúng ta một chút cũng không chờ mong.

Diệp Cẩn bị Thẩm Thiên Phong mang về Nhật Nguyệt sơn trang, trước khi đi không quên nhắc nhở ca mình lần nữa, hói đầu trị không hết đâu, nhất là hói ở giữa, càng trị không hết.

Sở Uyên: "..."

Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, nhét người vào xe ngựa.

Mờ mịt Đông Hải mênh mông vô bờ, Ôn Liễu Niên ngồi ở trong khoang thuyền, ôm chén trà ngắm cảnh nghe tiếng sóng vỗ, nhoáng một cái nhoáng một cái, trong lòng vô cùng nhàn nhã.

Hai người đến đảo Lạc Anh thăm sư phụ trước, lại đi thăm Tử Hoa thẩm thẩm và Hải Hoa nương, thì lại nhích người đến Tây Nam.

Trên trời bông tuyết bay bay, dĩ nhiên đã sắp đến cuối năm.

"Có lạnh không?" Triệu Việt nắm tay hắn.

"Không lạnh." Ôn Liễu Niên vạch cổ áo ra cho hắn xem, "Mang theo ba khối noãn ngọc."

Phu xe vén rèm lên thò đầu vào, vốn là muốn hỏi hai người muốn nghỉ ngơi hay không, kết quả lập tức bị dọa ngược ra ngoài.

Không phải nói là đệ nhất tài tử Đại Sở à, sao lại hào phóng như thế, ở trong xe liền bắt đầu thoát y, còn liều mạng nhích gần tới trước mặt đại đương gia.

Ôn đại nhân ánh mắt vô tội: "Ta còn chưa làm gì hết."

Triệu Việt cười, vươn tay xoa bóp cằm hắn: "Giữ lại buổi tối rồi làm."

Ôn Liễu Niên ngại ngùng gãi mặt: "Nga."

Triệu Việt ôm chặt hắn vào lòng, ôm rất chặt rất chặt.

Hai con Hồng giáp lang ghé vào trên đĩa sứ nhỏ, vây quanh một miếng thịt vụn.

Muốn về Miêu Cương...