“Không thể sao?” Thượng Vân Trạch bình tĩnh nhìn hắn, “Ăn xong cơm tất vẫn nên thức đêm đón giao thừa, đón xong thì cũng sắp hừng đông, lúc đó ta cũng không thể quay về Đằng Vân bảo.” Suy nghĩ một chút lại bổ sung, “Trong phủ nha có khi mọi người cũng đã ngủ hết rồi, bên ngoài lại lạnh như thế.” Nếu phải lưu lạc đầu đường, không khỏi cũng quá thê thảm.
Ngược lại cũng đúng a… Mộc Thanh Sơn cảm thấy mình suy nghĩ có chút không chu toàn, vậy mà lại không nghĩ tới chuyện này! Vì vậy sảng khoái nói, “Bảo chủ nếu không chê, thì lưu lại ở tạm một đêm đi.”
Thượng Vân Trạch trong lòng núi động biển gầm, trên mặt lại không có chút gợn sóng nào, “Làm phiền.”
“Không phiền gì.” Mộc Thanh Sơn nói, “Giường đại ca đại tẩu ta rất lớn, ba người ngủ dư sức.”
Thượng Vân Trạch trên đầu sét đánh ầm ầm, cả người đều chấn động. Nghe ý này, chẳng lẽ là muốn mình và đại ca đại tẩu hắn cùng nhau ngủ? !
ĐẠI CA, ĐẠI TẨU? ! ! !
“Đại tẩu rất tốt, hẳn là sẽ không để ý phải tạm thời ở chỗ này ở một đêm.” Mộc Thanh Sơn tiếp tục nói, “Chúng ta cùng đại ca, ba người ngủ giường lớn.”
Thượng Vân Trạch biểu tình cứng ngắc, “Này hình như không được tốt cho lắm.”
“Không sao.” Mộc Thanh Sơn nói, “Địa phương nhỏ không để ý nhiều như vậy, bình thường nhà hàng xóm có họ hàng đến, nếu không đủ chỗ cũng tới đây ngủ nhờ.”
“Ta ngủ ở chỗ này cũng được.” Thượng Vân Trạch nói, “Không cần phiền phức đại ca đại tẩu .”
Mộc Thanh Sơn sắc mặt hơi khó xử, có thể thì ngược lại là có thể, nhưng mà mình sẽ ngủ ở đâu?
Thượng Vân Trạch tất nhiên có thể đoán được tâm tư của hắn, mới định nói cùng nhau chen một chút cũng được, Mộc Thanh Sơn đã nói, “Vậy ta đến chỗ đại tẩu mượn chăn, trải đệm nằm dưới đất là được rồi.”
Nhìn vẻ mặt thành thật của hắn, Thượng Vân Trạch khá là bất đắc dĩ, đồng thời cũng thấy hơi ngứa răng.
Như Ôn Liễu Niên thì làm người ta đau đầu, mà ngốc quá cũng không phải chuyện tốt a…
Rốt cuộc bao giờ mới có thể lừa tới tay.
Tuy rằng thành Thương Mang rất nghèo, nhưng bởi vì Mộc đại ca luôn ở bên ngoài làm ăn, cho nên gia cảnh coi như miễn cưỡng giàu có, hơn nữa vì chiêu đãi khách nhân cho nên cơm tất niên càng phong phú, thậm chí còn có cá biển từ Nam Hải chuyển tới.
Đối với Thượng Vân Trạch mà nói, những món ăn này tất nhiên không có bao nhiêu hiếm lạ, nhưng mà bởi vì tâm trạng khác nhau, cho nên ăn vào cũng có một phen tư vị đặc biệt. Hơn nữa có đại tẩu vẫn luôn gắp thức ăn, còn có thể cùng đại ca uống rượu, cảm giác giống như đã là người một nhà, hiển nhiên ăn cái gì cũng đều cảm thấy mỹ vị.
“Nếm thử cái này.” Mộc Thanh Sơn gắp cho hắn một đũa thịt bò xào gừng, “Món này từ nhỏ ta đã thích ăn.”
“Đúng vậy a.” Mộc đại ca cũng cười nói, “Khi còn bé tính tình bướng bỉnh lại kén chọn, hiếm khi thấy nói thích ăn cái gì.”
Thượng Vân Trạch khóe miệng cong lên tự đắc, “Vừa nghe có vẻ rất khó nuôi.”
“Ai cần ngươi lo.” Mộc Thanh Sơn ở dưới bàn đá hắn.
Thượng Vân Trạch cảm thấy mình có lẽ bị trúng tà rồi, bị đá còn cảm thấy vui sướng.
Trên bàn nồi lẩu sôi ùng ục, Mộc Thanh Sơn cúi đầu ăn một muỗng cơm lớn —— Đã lâu chưa được ăn cơm đại tẩu làm, hơn nữa vì tết tâm tình tốt, cho nên khẩu vị cũng cùng tốt lên.
Thượng Vân Trạch bắt đầu cân nhắc phái đầu bếp ở Đằng Vân bảo cùng phủ nha luân phiên tới nơi này học trù nghệ. Nếu mỗi bữa đều có thể ăn nhiều như vậy, vậy thì không cần mất quá nhiều thời gian sẽ dưỡng ra chút thịt, ôm cũng sẽ càng thoải mái.
“Thượng bảo chủ?” Mộc Thanh Sơn ánh mắt nghi hoặc, lắc lắc tay trước mặt hắn, “Đại ca đang gọi ngươi.”
Thượng Vân Trạch hoàn hồn, “Xin lỗi, vừa đang suy nghĩ một ít… chuyện trong nhà.”
“Không sao không sao.” Mộc đại ca phúc hậu nói, “Ta vừa hỏi, Thượng bảo chủ tuổi nhỏ tài cao như vậy, cũng nên kết hôn từ lâu rồi chứ?”
“Không có.” Thượng Vân Trạch lắc đầu, “Nếu thật sự muốn thành thân, tất nhiên là phải tìm được một người thật tâm, nếu không tìm được, vậy thì không bằng không thành thân.”
“Thật khéo.” Mộc đại ca cười ha ha, “Lúc trước ta giục Tiểu Mộc kết hôn, hắn cũng nói như vậy.”
“Thật sao?” Thượng Vân Trạch bật cười, quay đầu liếc nhìn người bên cạnh.
Mộc Thanh Sơn bên tai nóng lên… Hắn vẫn cảm thấy ở trước mặt mọi người mà nhắc đến chuyện kết hôn như vậy, tựa hồ có chút ngượng ngùng.
Thượng Vân Trạch ngửa đầu uống cạn một chén rượu.
Nếu là không tìm được, vậy thì không bằng không thành thân, nhưng nếu tìm được rồi, tất nhiên là phải nghĩ mọi biện pháp giữ chặt ở bên người. Đời người nói ngắn cũng ngắn, mà nói dài cũng rất dài, nếu may mắn có được một người ở bên cạnh, dù sao vẫn tốt hơn đêm dài đơn côi gối chiếc.
Mà ở bên trong phủ nha, bầu không khí thì càng náo nhiệt hơn rất nhiều, nồi lẩu cay Tứ Xuyên ở trên bàn tỏa ra mùi thơm, suýt nữa làm cho người ta không kiềm chế được. Ôn Liễu Niên ngồi nghiêm chỉnh nhã nhặn trầm mặc, cầm đũa nhúng thịt bò như bay, ngay cả dầu vừng cũng đã đổi sang chén thứ ba. Ám vệ ở một bên cảm khái vạn lần, quả nhiên vẫn là Ôn đại nhân năm đó, phong cách dùng cơm một chút cũng không thay đổi, như trước lấy bất biến ứng vạn biến —— Mặc những người còn lại lại nói nói cười cười oẳn tù tì phạt rượu, bản thân ta vẫn sừng sững bất động ăn, cho dù có là chuyện lớn bằng trời thì cũng không xê dịch dù chỉ một chút.
Phi thường có nguyên tắc của người đọc sách.
Về phần Triêu Mộ nhai, lại là một cảnh tượng khác. Vô số ánh lửa trại cháy hừng hực, tiếng thịt nướng ở trên xiên gỗ lách tách vang lên, vò rượu ở một bên gần như xếp thành một tòa núi nhỏ, các huynh đệ gặm thịt cạn rượu, tiếng cười đùa vang vọng đến chín tầng mây.
“Quanh năm suốt tháng, bây giờ là lúc vui vẻ nhất.” Ở chỗ cao nhất trong lương đình, Lục Truy rót đầy hai chén rượu, “Đây đại khái sẽ là cái tết cuối cùng của chúng ta ở Triêu Mộ nhai.”
“Ngược lại cũng không hẳn.” Triệu Việt nói, “Sau khi diệt xong Mục gia trang, ta định tiếp tục quay về nơi này.”
Lục Truy hỏi, “Sống hết đời?”
Triệu Việt cười cười, “Có gì không thể? Có thể ở đây yên tĩnh tiêu dao sống hết đời, cũng coi như là một loại may mắn.”
Lục Truy gật đầu, cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ cùng hắn chạm nhẹ chén rượu.
Trên đường tiếng pháo dần dần vang động, Thượng Vân Trạch cùng Mộc Thanh Sơn ngồi ở bên bếp lửa, vừa thức đêm đón giao thừa vừa làm vằn thắn —— Đại ca đại tẩu mệt mỏi cả ngày cho nên sớm đã bị giục đi nghỉ ngơi.
“Được rồi.” Gói xong một cái sủi cảo cuối cùng, Mộc Thanh Sơn thoả mãn vỗ vỗ tay, đặt vào trong hộp chờ sáng mùng một mang ra nấu.
“Nghỉ ngơi sớm một chút?” Thượng Vân Trạch hỏi dò.
“Ừm.” Mộc Thanh Sơn chậm rãi dùng sức xoay người, cũng cảm thấy có chút mệt mỏi.
Trong phòng bếp có nước nóng, sau khi hai người rửa mặt xong, Mộc Thanh Sơn lấy chăn từ trong tủ ra, trải xuống chỗ đất gần giường chuẩn bị ngủ.
Thượng Vân Trạch nói, “Thực ra chúng ta có thể cùng chen một chút.”
“Không cần.” Mộc Thanh Sơn mở chăn ra, “Giường vốn cũng không lớn, bảo chủ lại cao, chen chung một chỗ sẽ không thoải mái.”
Sao lại có thể không thoải mái! Thượng Vân Trạch đem hắn xách về bên giường, “Trời lạnh như thế, ngươi nếu ngủ trên đất, ta phải ăn nói như thế nào với Ôn đại nhân?”
Mộc Thanh Sơn nói, “Đệm chăn rất dầy.”
“Dầy nữa cũng không được.” Thượng Vân Trạch đem người nhét vào ổ chăn,ra lệnh, “Ngủ trên giường!”
Mộc Thanh Sơn không thể làm gì khác hơn là dùng sức dán vào góc tường, cố gắng chừa cho hắn thêm chút không gian.
Mà giường chỉ rộng có bằng đấy, hai nam tử trưởng thành ngủ cùng nhau thì làm sao có thể rộng rãi được —— Chưa nói đến Thượng bảo chủ còn to cao như vậy.
Mộc Thanh Sơn quẫn bách nói, “Tốt nhất là ta đi trải chăn đệm nằm dưới đất.”
“Như vậy vừa vặn.” Thượng Vân Trạch kiên quyết không để người chạy mất.
Thế nhưng rất chật a… Mộc Thanh Sơn cảm giác mình gần như sắp dán vào trong ngực của hắn, vì vậy cả người cứng ngắc.
Thượng Vân Trạch kéo chăn, bình tĩnh đem hai người che lại, sau đó liền phất tay tắt nến.
Trong không khí có hương thơm nhàn nhạt, Mộc Thanh Sơn ở trong bóng tối nhìn chằm chằm nóc giường, một tia buồn ngủ cũng không có, đồng thời yên lặng quyết định, chờ tháng sau nhận được bổng lộc, nhất định phải mua một cái giường lớn đặt trong nhà, đắt nữa cũng phải mua!
Bởi vì thức đêm đón giao thừa, cho nên mùng một đầu năm người trong thành đều là buổi trưa mới rời giường, trên đường phố ngoại trừ vài tiểu hài tử thì cũng không có quán nhỏ nào.
Ôn Liễu Niên đứng ở trước tủ, lấy bộ y phục đẹp nhất của mình ra.
Hoa Đường sau khi thấy thì gật đầu, “Ăn tết cũng nên mặc y phục đẹp một chút, nhìn vui vẻ, chính mình cũng thấy vui lây.”
“Cũng không liên quan đến ăn tết.” Ôn Liễu Niên nói, “Bản quan tính tự mình đến Triêu Mộ nhai đón Triệu đại đương gia xuống núi.”
Hoa Đường nghe vậy có chút bất ngờ, “Long trọng như vậy?”
“Tóm lại ăn tết cũng không có chuyện gì, ở phủ nha nhàn rỗi cũng chán.” Ôn Liễu Niên nói, “Nếu là hai bên hợp tác, vậy biểu hiện một chút thành ý cũng tốt.”
Không sai, nói thì nói như vậy, nhưng Hoa Đường luôn cảm thấy Triệu Việt đại khái không sẽ cảm động, ngược lại hẳn là sẽ vì thế mà đau đầu.
Mà Thượng bảo chủ lúc này cũng rất đau đầu, bởi vì Mộc Thanh Sơn kiên quyết không chịu ngủ lại trong nhà, nói là ăn cơm tối xong phải trở về phủ nha.
Nơi ở đúng là không rộng lắm, cho nên đại ca đại tẩu cũng không cố giữ lại, chỉ nói mong sau này Thượng Vân Trạch thường xuyên đến làm khách.
Thượng bảo chủ trong lòng tiếc nuối, tối hôm qua ôm cả một đêm, cảm giác rất tốt, còn đang chờ đêm nay tiếp tục ôm vậy mà lại phải trở về, trong lòng hiển nhiên không muốn.
Mà Mộc Thanh Sơn rõ ràng không có ý định thỏa hiệp, trên thực tế đêm hôm qua hắn không tài nào ngủ được, lúc rạng sáng vất vả lắm mới có chút buồn ngủ, lại bị người ôm một cái vào trong ngực, cả kinh trong nháy mắt liền tỉnh táo, sao còn có thể ngủ tiếp.
Thượng Vân Trạch không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp.
Trên Triêu Mộ nhai, Triệu Việt cùng Lục Truy bàn sau khi xong việc hợp tác cùng quan phủ, thì đã sớm tự đi nghỉ ngơi, chỉ là sáng ngày hôm sau còn chưa kịp ăn điểm tâm xong, thì đã có tiểu đệ hấp tấp xông tới bẩm báo, nói đám người lần trước đánh cờ năm quân lại tới nữa rồi.
Triệu Việt vỗ bàn đứng dậy, trầm mặt bước nhanh ra ngoài.
Lục Truy đau đầu đuổi theo.
Ôn Liễu Niên như trước lấy tư thế cục bông xuất hiện, cười tủm tỉm nói, “Đại đương gia, năm mới vui vẻ.”
“Ta đã đồng ý xuống núi thì nhất định sẽ làm được, đại nhân còn cần gì phải tự mình đến đây.” Triệu Việt trong lòng có chút bất mãn, đây coi như là… đến đây uy hiếp?
“Để bày tỏ bản quan rất có thành ý.” Ôn Liễu Niên trả lời rất thản nhiên.
Ám vệ điên cuồng gật đầu, dồn dập biểu thị chúng ta thậm chí còn chuẩn bị một đoạn ương ca, chuẩn bị vừa múa vừa hát hoan nghênh chư vị xuống núi —— Thế nhưng Tả hộ pháp không cho chúng ta diễn!
Thực sự nhắc tới lại thấy ủy khuất.
Lục Truy hòa giải nói, “Chư vị đã ăn điểm tâm chưa?”
Ôn Liễu Niên lắc đầu, “Chưa ăn, Nhị đương gia cứ tùy tiện nấu bát mì sợi với thịt là được rồi.”
Triệu Việt: …
Nhà bếp một lần nữa nhóm lửa nấu mì, Ôn Liễu Niên đi tham quan chung quanh nhà ăn, tâm trạng phi thường tốt.
Triệu Việt rất muốn tìm một cái lu lớn đem người úp lại.
Chóng mặt.
“Đại đương gia!” Mỳ còn chưa nấu xong, bên dưới chân núi lại có một thủ vệ chạy đến, nói là có một tốp thổ phỉ tên là 'Sát tứ phương' đến, hơn trăm người đang xoắn xuýt ở trước sơn môn hò hét, nói muốn cùng Triệu Việt quyết một trận sống chết.
Ám vệ nhất thời chấn động mãnh liệt, lại còn có chuyện như vậy?
Không đi giúp vui, quả thực là có lỗi với vài kẻ lỗ mãng này a…