Chuyện Thanh Cầu đã tạm hoãn lại một thời gian, Hải Ưng bị thương khá nặng, còn chưa chờ Sở Uyên ban rượu độc thì đã trút xuống một hơi cuối cùng. Công việc còn lại thì giao cho Hướng Liệt xử lý, Ôn đại nhân từ khi đến Vương Thành cho đến giờ vẫn luôn bận rộn chưa nghỉ được ngày nào, cuối cùng là có một khoảng thời gian rảnh rỗi thật dài.
Lại qua thêm hai ngày, Triệu Việt mới tỉnh dậy.
"Ngươi tỉnh rồi a." Ôn Liễu Niên kinh hỉ.
Triệu Việt khẽ nhíu mày, trong đầu vẫn như trước không quá rõ ràng.
"Không phải là quên ta rồi chứ?" Ôn Liễu Niên trong nháy mắt bày ra vẻ mặt khóc tang.
Triệu Việt cười, vươn tay nghĩ muốn nhéo mặt hắn giống như thường ngày, lại cảm thấy cánh tay giống như bị kim đâm, lập tức nhịn không được rên một tiếng.
"Ngươi đừng có lộn xộn." Ôn Liễu Niên vội vàng đè hắn lại, "Xương cốt bị chấn thương, phải hảo hảo điều dưỡng."
"Phải dưỡng bao lâu?" Triệu Việt nghẹn giọng hỏi.
"Vết thương động đến xương cốt, ít nhiều gì cũng phải hai ba tháng." Ôn Liễu Niên rót ly trà ấm, dè dặt cẩn thận nâng hắn dậy, "Hiện tại Thanh Cầu cùng Hải Ưng đều đã bỏ mạng, ba tên nam tử dị quốc kia do Hướng thống lĩnh phụ trách thẩm vấn, bất quá ngôn ngữ không thông, cũng không có khả năng sẽ hỏi ra thứ gì. Về phần Cao Đại Tráng cùng tiểu nhị trong tiệm gạo, còn có những người chạy đến ám sát khi tửu lâu vừa mới khai trương đều đang nằm trong tay Vân tiền bối, đợi đến tương lai thẩm vấn cũng không muộn."
"Lúc ở địa đạo, bọn họ có ức hiếp ngươi không?" Triệu Việt hỏi.
"Không có." Ôn Liễu Niên cười hì hì, "Hơn nữa ta còn ăn sạch bánh của bọn họ !"
Triệu Việt bị chọc cười, ra hiệu hắn dựa vào trong lòng mình.
"Hoàng thượng nói ta có thể nghỉ ngơi một khoảng thời gian." Ôn Liễu Niên dán mặt ở trước ngực hắn, "Trước ở trong cung thêm vài ngày, đợi đến sau khi Diệp cốc chủ nói không sao nữa, thì chúng ta chuyển về nhà."
"Được." Triệu Việt cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên sợi tóc của hắn.
Ôn Liễu Niên ôm hắn chặt hơn chút nữa.
Không biết võ công, kỳ thật cũng không phải là chuyện gì lớn a.
Nghe được Triệu Việt tỉnh, người còn lại cũng lục tục tới thăm, ám vệ Truy Ảnh cung thậm chí còn xách theo một giỏ trứng gà đỏ.
Thượng Vân Trạch giật giật khóe miệng: "Đại đương gia là mới tỉnh, chứ không phải mới sinh."
"Giống nhau giống nhau." Vật biểu tượng thập phần không câu nệ tiểu tiết, "Tóm lại đều là chuyện tốt, huống hồ trứng gà mái này Ôn đại nhân cũng thích ăn."
Vừa nghe liền biết là người trong giang hồ, làm việc thập phần tiêu sái.
Lại qua thêm năm ngày, đợi đến khi Diệp Cẩn châm cứu lại một lần nữa, hai người liền trở về Ôn phủ.
Ôn Như Mặc cùng Ôn phu nhân sớm nhận được tin tức liền chạy trở về, vừa nghe được tin Ôn Liễu Niên bị phản tặc bắt cóc, Triệu Việt vì cứu người bản thân bị trọng thương, lập tức vừa sợ vừa đau lòng, nếu không phải Sở Uyên tự mình ra mặt khuyên giải an ủi, suýt nữa thì muốn mang theo hai người trở về Giang Nam làm địa chủ thu địa tô -- Dù sao cũng không thể tiếp tục làm quan.
"Lúc trước khi ở thành Thương Mang, cũng chưa từng nghe qua bị bắt cóc, như thế nào đến Vương Thành ngược lại còn xảy ra chuyện." Ôn phu nhân nhắc đến liền muốn gạt lệ, "May mắn không xảy ra chuyện lớn gì, bằng không nương cùng cha con phải biết làm sao a."
"Chuyện cũng đã qua rồi, mẫu thân cũng đừng tiếp tục lo lắng nữa." Ôn Liễu Niên một bên ăn canh gà một bên nói, "Huống hồ con cũng không chịu thiệt, còn ăn được rất nhiều bánh."
"Đã là lúc nào còn nói ăn !" Ôn phu nhân còn chưa thương tâm xong, thì lại bị hắn chọc tức đến muốn cười, "Cũng trễ rồi, ăn hết món này đi."
"Dạ dạ dạ." Ôn Liễu Niên ôm nồi, nghiêm túc lựa hạnh nhân ăn.
Ám vệ tiến đến đưa thuốc cho Triệu Việt, sau khi đi ngang qua nhìn thấy cũng cảm khái -- Sức ăn của đại nhân thật sự là đón gió gặp bão, một nồi canh lớn như vậy, chỉ sợ Mộc sư gia ăn mười ngày cũng không thể ăn hết.
Trong Hoàng cung, Diệp Cẩn đang canh giữ ở bên cạnh lô dược, cầm quạt quạt ấm thuốc.
"Tiểu Cẩn." Sở Uyên đẩy cửa bước vào.
"Sao lại chạy tới đây." Diệp Cẩn đứng lên, "Mọi chuyện xong hết rồi chứ?"
"Đi ra ngoài hít thở không khí." Sở Uyên đưa mắt nhìn ấm thuốc, "Nấu cho Triệu đại đương gia hả?"
"Nấu cho ngươi." Diệp Cẩn bắt ấm thuốc xuống, "Không có công hiệu gì lớn, chỉ bỏ thêm chút vị sơn tra, ngay cả Thiên Phong đều nói ngươi gần đây hơi gầy."
Sở Uyên từ trong tay hắn tiếp nhận ấm, tự mình đổ nước thuốc ra chén, sau đó thổi nguội uống một hơi cạn sạch.
Diệp Cẩn nói: "Hiện tại thiên hạ yên ổn tứ hải thái bình -- "
"Trẫm trở về Ngự Thư phòng trước, đột nhiên nhớ còn có chút việc chưa xử lý xong." Sở Uyên bình tĩnh xoay người.
Đúng lúc Thẩm Thiên Lăng ôm Tiểu Phượng Hoàng đi ngang qua.
"Đứng lại !" Diệp Cẩn chống nạnh giận.
Sở Uyên đứng thẳng.
Thẩm Thiên Lăng hiếu kỳ thò đầu tiến vào xem náo nhiệt.
"Ngươi cũng vào đây !" Diệp Cẩn vươn tay chỉ.
Thẩm Thiên Lăng chấn kinh: "Ta là vô tội, cái gì cũng không biết." Tẩu tử mình là muốn phun lửa sao.
"Chíp." Cục bông dùng cánh mập mạp che mắt.
"Ta biết ngươi chê mấy lão thần kia phiền phức, nhưng vẫn luôn ở một mình là sao thế hả?" Diệp Cẩn hiếm khi hạ tính tình, "Nếu không muốn nghe người khác lải nhải bên tai, thì tự mình tìm một người đi, ít nhất lúc không có ta ở đây, còn có thể có người cho nấu thuốc cho ngươi, cũng không phải chuyện xấu."
"Có một số việc, không phải trẫm muốn tìm thì có thể tìm được." Sở Uyên nói.
"Vì sao?" Diệp Cẩn nói, "Ngươi là Hoàng thượng, trong thiên hạ này có biết bao nhiêu cô nương muốn gả cho ngươi, chẳng lẽ một người cũng không vừa mắt?"
Sở Uyên trầm mặc.
Diệp Cẩn tà tà nhìn lướt qua Thẩm Thiên Lăng.
"Đúng vậy đúng vậy." Thẩm tiểu thụ nhanh chóng phụ họa, để tránh bị liên lụy.
"Chíp chíp chíp !" Cục bông cũng bắt chước gật đầu.
"Nếu không gặp được Thiên Phong, thì ngươi sẽ thế nào?" Sở Uyên hỏi Diệp Cẩn.
Diệp Cẩn không chút nghĩ ngợi nói: "Vậy thì ta sẽ đi tìm người khác sống."
Thẩm Thiên Lăng: "..."
Đại ca ta hắn có biết chuyện này không?
"Nếu ngươi không gặp được Tần cung chủ thì sao?" Sở Uyên nhìn Thẩm Thiên Lăng.
Dưới ánh mắt tràn ngập uy hiếp của tẩu tử mình, Thẩm tiểu thụ đành phải nhẫn nhục chịu đựng nói: "Không gặp được thì thôi, vẫn là phải thành thân."
Sở Uyên cười lắc đầu: "Được rồi, trẫm cũng nên trở về Ngự Thư phòng."
Tiếp tục bị hắn nói có lệ cho qua, tâm tình Diệp Cẩn rõ ràng không tốt.
"Ăn đường không?" Thẩm Thiên Lăng dè dặt cẩn thận hỏi, thuận tiện làm tốt chuẩn bị mang nhi tử chạy trốn.
"Không ăn." Diệp Cẩn ngồi ở trên cửa.
"Hoàng thượng không nguyện ý lập hậu thì thôi, loại chuyện này người ngoài cũng không ép buộc được." Thẩm Thiên Lăng nói, "Nói không chừng qua một hai năm nữa, hẳn là sẽ sửa lại chủ ý."
"Lúc trước còn có lý do để trốn tránh, bây giờ Tây Bắc Đông Bắc dĩ nhiên đã bình định, Tây Nam Vương cũng không có động tĩnh gì lớn, ngay cả lấy cớ cũng lười nghĩ." Diệp Cẩn nói, "Cũng không biết trong lòng hắn rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì."
"Nói không chừng là muốn chờ Đông Hải bình định?" Thẩm Thiên Lăng suy đoán, "Lúc trước nghe đại ca nói chuyện phiếm với Thiếu Vũ, nói Sở Hằng tựa hồ không an phận."
"Ngươi cũng biết ?" Diệp Cẩn gật đầu, "Cũng đúng, qua thêm một trận nữa, sau khi chờ các sứ thần quốc gia lục tục rời đi, Hoàng thượng đại khái muốn đến thành Đại Côn ở Đông Hải."
"Ngự giá thân chinh?" Thẩm Thiên Lăng hỏi.
"Hiện tại Sở Hằng vẫn chưa lộ ra ý muốn tạo phản, triều đình cũng không tùy tiện xuất binh." Diệp Cẩn nói, "Kế hoạch cụ thể còn đang thương nghị."
"Ngươi với đại ca cũng đi hả?" Thẩm Thiên Lăng ôm lấy Tiểu Phượng Hoàng.
"Ừ, không chỉ có chúng ta, Hoàng thượng vốn dĩ còn tính toán mang theo Ôn đại nhân." Diệp Cẩn nói, "Nhưng hiện tại thân thể Triệu đại đương gia bị trọng thương, không biết Hoàng thượng có thể sửa chủ ý không."
"Võ công thật sự bị phế rồi sao?" Nhắc tới chuyện này, Thẩm Thiên Lăng nhịn không được hỏi lại một lần.
"Đại khái còn có thể luyện chút công phu quyền cước." Diệp Cẩn nói, "Nhưng nội lực thì không thể luyện nữa."
Thẩm Thiên Lăng thở dài, xoa xoa bộ lông mềm mại trong lòng.
"Chíp." Tiểu Phượng Hoàng vươn cánh ra, muốn chơi ném cao cao, đôi mắt đậu đen rất sáng ngời.
"Vẫn là ngươi tốt nhất, cái gì cũng không biết." Diệp Cẩn vỗ vỗ nó, đứng dậy đến Ôn phủ đưa thuốc cho Triệu Việt.
Mặt trời rất tốt, Triệu Việt đang nằm trên xích đu trong viện, nhìn giàn hoa được trồng phía trên một mảng xanh thẳm.
Ôn Liễu Niên chu miệng lại đây.
Triệu Việt buồn cười, thò tay nhéo: "Vịt con."
Ôn đại nhân rất bất mãn, muốn hôn một cái.
Triệu Việt nâng cằm của hắn lên, vừa định kề sát lại gần, Diệp Cẩn đã đẩy cửa viện ra.
...
"Diệp cốc chủ." Ôn Liễu Niên bình tĩnh đứng lên.
"Quấy rầy." Diệp Cẩn bình tĩnh nói, "Ta đến đưa thuốc."
"Đa tạ Diệp cốc chủ." Ôn Liễu Niên tiếp nhận hộp gỗ lim, "Ta đến phòng bếp nấu, Diệp cốc chủ ngồi trước đi."
Diệp Cẩn gật đầu, ngồi trên ghế nhỏ bên cạnh bàn đá, nhìn thấy có một dĩa nho, thì tùy tay lấy một trái.
Chua quá.
"Đó đều là mấy trái vừa bị hắn lựa để qua một bên, cam đoan không có trái nào ngọt hết." Triệu Việt sau khi nhìn thấy liền nói, "Để ta sai người lấy vài trái mới lại đây."
Diệp Cẩn: "..."
Cách một lớp da nho, còn có thể nhìn ra được là chua hay ngọt?
"Có một việc, đúng lúc muốn hỏi cốc chủ." Triệu Việt nói.
"Trước nghỉ ngơi hai ba tháng, thì có thể xuống đất tự do đi lại." Diệp Cẩn tiếp tục ăn nho.
"Có phải là về sau ta không thể tiếp tục luyện võ được nữa đúng không?" Triệu Việt hỏi.
Tay Diệp Cẩn dừng một chút, trái nho chua xoay tròn lăn ở trên mặt đất.
Thấy hắn phản ứng như thế, Triệu Việt cười khổ: "Xem ra là thật rồi."
"Có phải là Ôn đại nhân..." Diệp Cẩn thử.
"Là ta tự mình cảm nhận được." Triệu Việt nói, "Tuy nói không phải cao thủ tuyệt thế, nhưng ít nhiều gì cũng đã luyện võ nhiều năm, không có khả năng hoàn toàn không biết."
"Kỳ thật... Hiện tại cũng nói không chính xác." Diệp Cẩn quan sát vẻ mặt của hắn một chút, mới nói, "Trước dưỡng thân thể tốt lên, ta cũng sẽ tiếp tục cân nhắc thử, nói không chừng sẽ có biện pháp ứng đối."
"Đa tạ Diệp cốc chủ." Triệu Việt gật đầu.
"Thật sự có thể nhìn ra hả?" Thấy vẻ mặt hắn cũng không có khác biệt quá lớn, Diệp Cẩn ngược lại có chút không yên lòng.
"Nhìn không ra thì có thể thế nào?" Triệu Việt lại bước đến ngoài cửa viện nhìn thoáng qua, "Hiện tại ta không phải chỉ có một mình, chẳng sợ chỉ là vì hắn, cũng phải nghĩ biện pháp chống đỡ qua."
"Ngươi có thể nghĩ như vậy, thì không thể tốt hơn." Diệp Cẩn nói, "Bất quá mặc kệ tương lai võ công có thể khôi phục hay không, đều phải chờ thân thể tốt lên rồi mới có thể nói tiếp, không cần sốt ruột nhất thời nửa khắc."
"Trà đến đây !" Ôn Liễu Niên bưng khay tiến vào, "Thẩm công tử đưa Bạch Diệp tới."
"Đó là ta cho hắn." Diệp Cẩn cười, "Không nghĩ tới lại chuyển cho đại nhân."
"Thì ra là trà của cốc chủ." Ôn Liễu Niên nói, "Vậy ta đi pha chút Lĩnh Nam Vân Đỉnh."
"Không cần phiền toái như thế." Diệp Cẩn nói, "Thiên Phong đầu kia còn có việc, ta muốn đến xem thử."
"Vậy ta tiễn cốc chủ ra ngoài." Ôn Liễu Niên buông khay, thổi thổi tay bị nóng.
"Đại nhân còn sợ ta sẽ đi lạc à." Diệp Cẩn nói, "Cũng không cần tiễn, đại đương gia có chuyện muốn nói với đại nhân."
"Thật hả?" Ôn Liễu Niên đưa mắt nhìn Triệu Việt.
Diệp Cẩn cáo từ bước ra ngoài, lúc gần đi không quên đút cho Tiểu hồng giáp lang một con cổ trùng.
Sau khi ăn được một nửa, Tiểu hồng giáp lang chừa lại nửa con trùng, chậm rì rì bò vào trong phòng đi tìm Hồng giáp lang, ăn !
"Ngươi muốn nói gì với ta?" Ôn Liễu Niên giúp hắn rót ly trà.
"Ngươi đoán xem." Triệu Việt nhìn hắn.
...
Một lát sau, Ôn Liễu Niên gật đầu: "Được."
"Được ?" Triệu Việt khẽ nhíu mày.
Ôn Liễu Niên bẻ ngón tay thôi tính: "Bất quá phải chọn ngày lành trước."