"Ôn ái khanh bị bệnh?" Trong Hoàng cung, sau khi Sở Uyên nghe được tin tức thì khẽ nhíu mày.
"Đúng vậy, vừa có người đến thông truyền, có cần mời Ngự y đến Ôn phủ chẩn trị cho đại nhân không?" Tứ Hỉ công công cẩn thận hỏi.
"Tiểu Cẩn ở ngoài cung, hắn cùng Ôn ái khanh có quan hệ rất tốt, hẳn là sẽ đến xem thử, không cần tìm người khác." Sở Uyên nói, "Đại khái là tối qua thức đêm, lúc trở về bị nhiễm lạnh, kêu y quan tìm chút thuốc bổ đưa qua đi."
"Dạ." Tứ Hỉ lĩnh mệnh, khom người rời khỏi Ngự Thư phòng sai người đi chuẩn bị.
Sở Uyên lắc đầu, tiếp tục nhìn sổ con trong tay. Mà Vưu Đại Dư sau khi nghe nói Ôn Liễu Niên nằm trên giường dậy không nổi, ngược lại là trong lòng thở phào một hơi, thậm chí ước gì hắn bệnh càng nặng càng tốt -- Tuy nói ngoại trừ Trương Uẩn, hạng mục buổi lễ lần này người còn lại cũng không mắc phải sai lầm, cũng không sợ sẽ tra ra manh mối gì, nhưng mặc kệ thế nào, cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm cũng không coi là tốt, đừng nói chi người nọ còn là sủng thần của đương kim hoàng thượng, trong miệng dân chúng là đệ nhất tài tử.
Gần đây tiếng gió tựa hồ có chút chật vật a.
...
Vưu Đại Dư buông chén trà trong tay, gọi quản gia chuẩn bị cỗ kiệu, một đường đến tiệm gạo.
Bên trong Ôn phủ, Ôn Liễu Niên đang tựa vào đầu giường, nhìn hoa rơi ngoài cửa sổ đến xuất thần.
Triệu Việt đẩy cửa tiến vào.
"Di, sao lại trở về nhanh thế." Ôn Liễu Niên nghe được động tĩnh quay đầu, "Mọi việc thuận lợi chứ?"
"Ừm." Triệu Việt gật đầu, ngồi ở bên giường nói, "Đúng lúc gặp được tiểu nhị kia ra ngoài đưa hàng."
"Không kinh động đến người khác đi?" Ôn Liễu Niên hỏi.
"Chỉ có hai người, ta với Lục Truy." Triệu Việt nói, "Tốc chiến tốc thắng."
"Vậy là tốt rồi." Ôn Liễu Niên đối với kết quả này có chút hài lòng, "Vất vả rồi."
"Có chuyện muốn hỏi ngươi." Triệu Việt nghi hoặc nói, "Rốt cuộc vì sao phải bắt hắn, vì sao phải đưa cho sư phụ?"
"Tiền bối không nói lý do cho ngươi biết?" Ôn Liễu Niên hỏi lại.
Triệu Việt nói: "Tiền bối nói hắn cũng nghĩ không rõ, lý do ngươi làm như vậy rốt cuộc là gì."
"Kỳ thật cũng không khó." Ôn Liễu Niên ôm cổ hắn, "Nếu ngươi là tặc... Không đúng, tặc rất đáng khinh, nếu ngươi là thổ phỉ."
Triệu Việt dở khóc dở cười: "Thổ phỉ cũng không có chỗ nào tốt hơn so với tặc."
"Đừng ngắt lời ta." Ôn Liễu Niên vỗ vỗ hắn, "Hiện tại ngươi đang bị quan phủ đuổi giết, bất đắc dĩ trốn ở trong nhà ta, mà có một ngày ta đột nhiên mất tích, ngươi sẽ thế nào?"
Triệu Việt nghĩ nghĩ, nói: "Ít nhất sẽ hoảng hốt một trận, mà sau khi trong lòng hoảng, thì sẽ nghĩ biện pháp mau chóng rời đi."
"Vì sao không tiếp tục trốn ở đó?" Ôn Liễu Niên hỏi.
"Vạn nhất ngươi là bị quan phủ bắt, khai ra ta thì phải làm sao?" Triệu Việt xoa bóp mũi của hắn.
"Ngươi xem, ngươi cũng có thể nghĩ ra." Ôn Liễu Niên nói, "Tiền bối cư nhiên không thể nghĩ được." Nhất định là vì răng rất đau.
Triệu Việt: "..."
"Lúc trước ta sở dĩ án binh bất động, vốn dĩ là muốn dùng tiểu nhị này dẫn nhiều người ra." Ôn Liễu Niên nói, "Bất quá hiện tại xem ra, hắn tựa hồ cũng không có động tĩnh gì, chi bằng bắt sớm, mới có thể kích Thanh Cầu đi ra."
"Nếu Thanh Cầu hiện tại không ở trong tiệm gạo thì sao?" Triệu Việt nói.
"Vậy đối với chúng ta cũng không có chỗ nào xấu." Ôn Liễu Niên nói, "Cho dù bây giờ không ở, thì cũng là đã từng ở qua, chỉ cần hắn còn ở trong Vương Thành, nghe được tin tức này tất nhiên sẽ lo lắng. Lui một bước mà nói, cho dù hắn như trước muốn làm rùa đen rút đầu, ít nhất có thể hoảng hốt một chút cũng tốt."
"Muốn thẩm tiểu nhị kia không?" Triệu Việt lại hỏi.
"Hắn có nhận ra ngươi là ai không?" Ôn Liễu Niên hỏi.
Triệu Việt lắc đầu: "Không chỉ không nhận ra được, nghe ngữ khí của hắn, tựa hồ còn đem ta trở thành người của Ly Giao."
"Vậy thì không cần sốt ruột thẩm." Ôn Liễu Niên nói, "Trước tìm phòng tối nhốt vài ngày, nói không chừng còn không đợi chúng ta thẩm, hắn sẽ tự mình trúng chiêu."
"Ngươi quyết định là được." Triệu Việt nói, "Mọi chuyện ta đều nghe theo ngươi."
"Thật sự chuyện gì cũng nghe ta sao?" Ôn Liễu Niên cầm tay của hắn, hai mắt tràn ngập chờ mong.
Triệu Việt bất vi sở động một chút: "Không thể ăn thịt."
Ôn Liễu Niên: "..."
"Còn đang phát sốt, phải ăn thanh đạm một chút." Triệu Việt dùng chăn bọc lấy hắn, "Mới có thể mau khỏi."
"Cũng không biết khi nào mẫu thân mới trở về." Ôn Liễu Niên miệng nhất phiết.
"Ai trở về cũng không có thịt ăn." Triệu Việt vỗ vỗ đầu hắn, "Ngủ đi, ta đi một chuyến đến chỗ sư phụ."
Ôn Liễu Niên nhìn đỉnh giường, yên lặng ở trong lòng vung lên cánh tay vẽ vòng tròn.
Đợi sau khi có thể xuống giường, nhất định phải ăn giò heo lớn như vậy.
Hai cái.
"Cần ta giúp gì không?" Một đầu khác trong thành, Vân Đoạn Hồn sau khi nghe Triệu Việt nói xong, lại không yên lòng hỏi một lần.
"Ừm." Triệu Việt nói, "Chỉ cần nhốt ở trong phòng là được, ngoại trừ người đưa cơm, đừng để hắn tiếp xúc với bất kì kẻ nào khác."
"Lần này cũng thôi đi." Vân Đoạn Hồn đau đầu nói, "Nếu là có lần sau, cần phải báo cho ta biết trước một tiếng."
"Vâng." Triệu Việt gật đầu.
"Bãi tha ma đầu kia có động tĩnh gì không?" Lục Truy hỏi.
"Vô Phong cùng Vô Ảnh đang thay phiên nhau theo dõi, đám người kia cả ngày ngoại trừ ra ngoài tìm quả dại, thì là chờ ở trong sơn động, cũng không có động tĩnh gì khác." Vân Đoạn Hồn nói.
"Hẳn là sẽ không tính toán ở luôn đi?" Lục Truy nhíu mày.
"Nghe qua không giống." Triệu Việt lắc đầu, "Tình thế trước mắt của những người đó, nếu thật sự muốn ở lâu dài, hẳn là mau chóng tìm chỗ có nguồn nước sung túc rồi trốn ở đó, hiện tại xung quanh sơn động kia cơ hồ không có một ngọn cỏ, cửa động có thể bị tìm được dễ dàng, nếu thật sự ở luôn, dự tính không tới nửa tháng thì sẽ bị người khác phát hiện."
"Nghe không hiểu đối thoại của bọn họ, cũng không phỏng đoán được bước tiếp theo bọn họ rốt cuộc muốn làm gì." Lục Truy nói, "Nhưng nếu là vẫn cứ tiếp tục theo dõi như vậy, đối với chúng ta mà nói quá bị động."
"Sư phụ thế nhưng có chủ ý gì không?" Triệu Việt hỏi.
"Cao Đại Tráng sở dĩ dám trốn ở bên ngoài, bởi vì hắn chính là người Sở quốc, rất dễ dàng cải trang giấu tai mắt người khác." Vân Đoạn Hồn nói, "Mà bây giờ khách tha hương chỉ cần lộ đầu, không cần phải nói thì sẽ bị người khác báo quan, muốn trốn cũng trốn không thoát, nói vậy bọn họ cũng rõ ràng đạo lý này."
"Cho nên thì sao?" Triệu Việt hỏi.
"Bọn họ muốn ra khỏi thành, thì tất yếu phải nhờ người còn lại giúp." Vân Đoạn Hồn nói, "Chờ một chút đi, dựa vào quả dại trong núi hiển nhiên không chống đỡ được, bọn họ tất nhiên so với chúng ta càng sốt ruột hơn."
Mà lúc người đang sốt ruột, mới có thể dễ dàng lộ ra dấu vết.
Quả nhiên, vào ban đêm, vài khách tha hương quả thật có động tác -- Một người thừa dịp bóng đêm dọc theo sơn đạo, một đường chạy xuống núi.
Ngự Lâm quân theo sát phía sau, Vô Ảnh vứt bỏ cọng cỏ đuôi mèo trong miệng cũng lặng lẽ không một tiếng động đi theo. Trong lòng nói ngàn vạn lần ngươi đừng có mà chạy trốn nha, vậy ta lại phải cướp người trong tay triều đình rồi.
Sau khi xuống núi, tên nam tử kia lén lút nhìn xung quanh, vừa vặn thấy được một xe thương đội vào thành, phía sau có không ít thùng lớn, vì thế thừa dịp không ai chú ý, 'vèo' một cái liền chui vào.
Vô Ảnh giật giật khóe miệng, cao to thô kệch như thế, cư nhiên cũng có thể chui lọt.
"Dừng lại." Thủ quan cửa thành ngăn thương đội lại, "Ở đâu?"
"Hồi quan gia, là chúng ta a." Lão bản hương đội là nam tử trung niên bên mép có hai cọng râu, cười cười một đường chạy lên phía trước, "Là ta, Hoàng Phát Tài."
"Nga, là Hoàng lão gia a." Thủ quan hiển nhiên quen biết hắn, "Lúc này lại lấy được thứ gì tốt ở Sơn Tây vậy, đến Vương thành làm giàu a?"
"Đều là một ít tạp hoá, kiếm không được bao nhiêu tiền." Lão bản hương đội đưa cho hắn một cái hồng bao, "Đồ may mắn, đồ may mắn a."
"Thật ngại quá." Thủ quan làm bộ từ chối, thuận tiện đem hồng bao nhét vào trong tay áo.
"Vậy chúng ta vào thành a." Lão bản hương đội cười ha hả, vừa tính toán để gia đinh tiếp tục đánh xe, lại bị ngăn lại, "Khoan đã, không thể vào."
"Vì sao còn không thể đi vào?" Lão bản thương đội khó hiểu, tâm nói mỗi lần đều là hồng bao cỡ này mà, chẳng lẽ cho cố định hoài cho nên chê ít ?
"Hoàng lão bản đừng hiểu lầm." Thủ quan nói, "Gần đây sứ thần các quốc gia đều ở trong thành, cho nên khi ra vào kiểm tra cũng nghiêm ngặt hơn rất nhiều, Hoàng lão bản hàng hóa nhiều, e là phải kiểm tra một trận."
"Thật sự muốn kiểm tra từng thứ một sao?" Lão bản thương đội khó xử, "Chỉ sợ kiểm tra hết toàn bộ xong, trời cũng sáng rồi."
"Thời kì đặc thù, chúng ta làm việc cũng không dễ." Thủ quan nói, "Hoàng lão bản vẫn là qua bên cạnh ngồi một lúc trước đi."
Thấy trong giọng nói hắn không có bất cứ châm chước đường sống, Hoàng Phát Tài đành phải đáp ứng, tiếp đón hạ nhân giúp quan phủ dỡ hàng kiểm tra, còn mình ngồi ở bên cạnh chờ.
Vô Ảnh sắc mặt lập tức khổ sở, ngươi nói xem trốn ở đâu không trốn, vì sao phải trốn ở trong xe vận chuyển hàng hóa, như thế rất tốt.
Khách dị quốc kia cuộn tròn ở trong thùng, siết chặt nắm đấm, vẫn tập trung nghe động tĩnh bên ngoài. Tiếng bước chân càng lúc càng gần, cuối cùng dừng ở bên cạnh, thủ quan lớn tiếng nói: "Đem tất cả mấy cái thùng này kéo mở ra kiểm tra hết."
Hoàng Phát Tài xa xa nhìn thấy, vừa tính toán nói mấy cái thùng này đều trống không, hàng hóa ở bên trong đã bán hết ở trên đường, xa xa lại có vài người bước đến, lớn tiếng quát: "Nửa đêm, đều chặn ở cửa thành làm cái gì?"
Sau khi thấy rõ người đến là ai, Vô Ảnh tâm treo ngược cuối cùng cũng thả trở về, thu nhuyễn kiếm lấy ra một cái điểm tâm cắn, thuận tiện xem hí.
"Ôi, Hướng thống lĩnh, sao ngài lại đến đây." Thủ quan cửa thành nhanh chóng mang theo người tiến lên nghênh đón, "Hạ quan tham kiến Hướng thống lĩnh."
"Đây là cái gì?" Hướng Liệt nhíu mày hỏi.
"Hồi Hướng thống lĩnh, là một vị phú thương đến từ Sơn Tây, muốn vào Vương Thành làm ăn, trên đường có chuyện cho nên trì hoãn đến bây giờ." Thủ quan nói, "Hạ quan đang dẫn người lần lượt kiểm tra, thật sớm chút thả bọn họ vào thành."
"Nhưng có kiểm tra ra cái gì dị thường không?" Hướng Liệt bước lên kéo mở ra một cái thùng, tùy tay cầm lấy một đôi giày vải hình cái đầu hổ nhìn nhìn.
"Không có, Hoàng lão bản là thương nhân đứng đắn, là phú hộ ở Sơn Tây, cũng đã lui tới vài lần." Thủ quan thu hồng bao, tất nhiên cũng là nói tốt cho hắn, "Mỗi lần cũng không có vấn đề gì."
"Vậy thì tốt." Hướng Liệt nói, "Vật nhỏ này ngược lại là làm rất đẹp, đi thôi, đưa một thùng vào trong phủ của ta."
"Được được." Còn chưa vào thành đã làm được bút sinh ý, còn là đại quan triều đình, Hoàng Phát Tài kiếm được tiền vui không tự kìm chế được, vội vàng tiếp đón người một lần nữa đem vật sửa sang lại, mang theo một đường vào thành. Trước đặt một thùng tú phẩm đến Hướng phủ, rồi sau đó liền đến khách điếm trong thành.
Sắc trời dĩ nhiên tảng sáng, hậu viện một mảnh yên tĩnh, hồi lâu về sau, một cái nắp thùng trong đó được mở ra, tên khách tha hương kia giống như quỷ ảnh chui ra ngoài, đầu tiên là nhảy lên đầu tường đại khái tìm phương hướng, rồi sau đó một đường đến Vưu phủ.
Vô Ảnh chậc chậc, quả nhiên là nơi này.
Tuy nói vị Vưu đại nhân kia che dấu rất khá, đáng tiếc đồng lõa một người so với một người đều là mấy tên đầu heo, cũng thật sự trách không được người khác.
Ám vệ Truy Ảnh cung phụng mệnh Ôn Liễu Niên, cũng đang ngồi thủ ở Vưu phủ, mà một chút động tĩnh gì cũng không có, còn đang cảm thấy vô cùng mất mát không thú vị, không dự đoán được đột nhiên liền có một người nhảy vào, mười hai vạn phần tinh thần lập tức trỗi dậy.
Ngự Lâm quân cũng theo tiến vào, vừa vặn đối mặt với ám vệ Truy Ảnh cung.
Hướng thống lĩnh ! Ám vệ vẻ mặt tràn ngập kinh hỉ, nhiệt tình phất tay.
Hướng Liệt: "..."
Không phải xui xẻo như vậy chứ, nói không chừng là mình choáng đầu hoa mắt.
Vô Ảnh quyết đoán phanh kịp cước bộ, thuận tiện ở chỗ tối buồn bực, đám người này là ai, bộ dáng tựa hồ rất quen thuộc Ngự Lâm quân.
Tên khách dị quốc kia quen thuộc, mãi cho đến phòng ngủ Vưu Đại Dư, đẩy cửa sổ ra liền nhảy vào.
Ám vệ cảm khái, nhìn tư thế này, giống y chang đi yêu đương vụng trộm.
Hình ảnh này căn bản không cần suy nghĩ cẩn thận.
"Người nào !" Vưu Đại Dư từ trong mộng bừng tỉnh, mở mắt chỉ thấy một hắc ảnh tiến vào trong phòng, còn chưa kịp gọi người, liền bị bịt kín mũi miệng.
Tinh quang chiếu vào cửa sổ, sau khi thấy rõ mặt mày người tới, Vưu Đại Dư khiếp sợ vạn phần.
Khách tha hương kia buông tay, hạ giọng nhanh chóng nói một chuỗi dài.
Ám vệ liều mạng đem lỗ tai để sát nóc nhà.
Hướng Liệt khẽ nhíu mày, chẳng lẽ có thể nghe hiểu?
Vưu Đại Dư cùng hắn ngươi một lời ta một lời, tựa hồ như là đang bàn bạc cái gì đó.
Hướng Liệt trong lòng lắc đầu, ngày thường nhìn không ra, Hộ Bộ Thị Lang hay sầu bi khổ não này cư nhiên thông hiểu ngôn ngữ dị quốc.
Ám vệ biểu tình nghiêm túc ngồi thẳng lưng.
Hướng Liệt dùng ánh mắt ướm hỏi hắn.
Ám vệ xòe tay lắc đầu, hoàn toàn nghe không hiểu a.
Hướng Liệt: "..."
Vậy vừa rồi sắc mặt vì sao phải ngưng trọng?
Vô Ảnh xa xa ẩn ở trong đại thụ, trong lòng có chút sốt ruột -- Ngự Lâm quân cộng thêm đám người không biết từ đâu nhảy ra, số lượng thật sự quá nhiều, nếu là chính mình lộ đầu, tất nhiên sẽ bị phát hiện. Nhưng nếu một mực xa xa trốn ở chỗ này, sao có thể biết người trong phòng đang làm gì?
Sớm biết như thế, liền để Vô Phong đến đây, đem củ khoai lang nóng phỏng tay ném cho ca ca, là việc mỗi một đệ đệ nên làm.
Một lát sau, Vưu Đại Dư kéo mở ván giường lộ phòng tối bên dưới, để khách tha hương kia tạm trốn vào, còn mình thì rời giường rửa mặt, đúng hạn tiến đến lâm triều.
Hướng Liệt một đường theo vào cung, đem mọi chuyện thấy được hai năm rõ mười báo cho Sở Uyên.
"Vất vả." Sở Uyên nói, "Còn hai người còn lại đâu?"
"Còn ở trong sơn động, bây giờ Ngự Lâm quân chia làm hai đường, một nhóm thủ Vưu phủ, nhóm còn lại vẫn thủ sơn động ngoài thành." Hướng Liệt nói, "Thế nhưng có cần bắt giữ liền không?"
"Không cần." Sở Uyên khoát tay, "Lại thủ thêm hai ngày đi, xem thử Vưu Đại Dư có đi cứu hai người còn lại không."
"Vâng." Hướng Liệt gật đầu, lại nói, "Đêm qua ở trong phủ Vưu đại nhân, còn gặp được người Truy Ảnh cung."
"A?" Sở Uyên ngược lại là có chút ngoài ý muốn, "Truy Ảnh cung cũng ở đó?"
"Hơn nữa nhân số không ít." Hướng Liệt nói, "Nhìn qua hẳn là biết được tin tức sớm hơn cho nên đến trước chúng ta một bước."
"Chuyện này thú vị." Sở Uyên hơi nhướn mày, "Được rồi, lui xuống đi."
"Vâng." Hướng Liệt lĩnh mệnh, xoay người rời khỏi Ngự Thư phòng.
"Tứ Hỉ !" Sở Uyên cũng đứng lên.
"Hoàng Thượng có gì phân phó?" Tứ Hỉ công công vội vàng tiến vào.
"Theo trẫm xuất cung." Sở Uyên sải bước ra ngoài, "Đi thăm Ôn ái khanh."
Tứ Hỉ công công vội vàng đi chuẩn bị xe ngựa, trong lòng lại có chút nghi hoặc -- Vừa mới đưa thuốc bổ qua, sao lại muốn đích thân đến thăm, huống hồ người lúc nãy trở về cũng nói chỉ là cảm nhẹ, Hoàng Thượng gần đây nhìn qua cũng không giống như rảnh rỗi buồn chán a.
"Nửa đêm đến phủ Vưu Đại Dư?" Sau khi Ôn Liễu Niên nghe xong, cũng mở to hai mắt.
"Đúng vậy." Vô Ảnh nói, "Ngự Lâm quân cùng ta đều đi theo qua, còn có một nhóm người nữa, tựa hồ cũng quen biết với Ngự Lâm quân."
Ôn Liễu Niên có chút hối hận, sớm biết như vậy, lúc trước cũng không nóng nảy nhấc lên quan hệ với Vưu Đại Dư. Hiện tại thì tốt rồi, chính mình vừa rồi quanh co lòng vòng kéo quan hệ, Hoàng Thượng đầu kia liền biết được tin tức, muốn không đem hai chuyện liên hệ cùng nhau cũng khó.
"Đại nhân." Đầu này hai người còn đang nói chuyện, ngoài phòng gia đinh đã hoang mang rối loạn nói, "Hoàng Thượng tới, đã đến cửa."
Ôn Liễu Niên hít một ngụm khí lạnh.
"Ta đi trước." Vô Ảnh nhanh chóng đứng lên.
"Khoan đi đã !" Ôn Liễu Niên giữ chặt hắn.
Vô Ảnh kinh hãi: "Ta không muốn gặp Hoàng Thượng a."
"Không phải gặp Hoàng Thượng, là giúp ta một chuyện." Ôn Liễu Niên ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói hai câu, "Cần phải nhanh lên !"
"Diệp cốc chủ?" Vô Ảnh gật đầu, "Được, ta đi tìm."
"Đa tạ." Ôn Liễu Niên nhanh chóng nằm thẳng, kéo chăn qua đắp lại, làm ra bộ dáng tràn ngập suy yếu.
Vô Ảnh từ sau cửa sổ nhảy ra ngoài.
Sở Uyên mang theo Tứ Hỉ vừa mới bước vào tiểu viện, liền có một vật rớt lên đầu.
"Á..." Tứ Hỉ công công bị hoảng sợ.
Sở Uyên sờ sờ lấy xuống, chỉ thấy một con tiểu trùng tử hồng hồng.
"Đây không phải là Hồng giáp lang của Ôn đại nhân sao?" Tứ Hỉ công công nói, "Nhìn thế nào cũng nhỏ một vòng."
Tiểu hồng giáp lang lắc lắc xúc tu, ngốc ngốc nhìn chằm chằm Sở Uyên, bị ngã !
"Tựa hồ không phải con trước kia." Sở Uyên cười lắc đầu, "Nói là trên đời khó tìm, không nghĩ tới ái khanh thế nhưng có hai con."
Tiểu hồng giáp lang dọc theo y phục của hắn bò đến trên mặt đất, chậm rì bò về một chỗ, trùng !
Một con Hồng giáp lang khác cũng chui ra, 'vèo vèo' bò theo ở phía sau.
Lại muốn ăn !
Bên trong phòng ngủ rất yên lặng, gia đinh muốn đi vào thông truyền, lại bị Sở Uyên vươn tay ngăn lại.
Ôn Liễu Niên bọc chăn, ngủ thật sự là thơm ngọt.
"Ôn đại nhân." Tứ Hỉ công công đứng ở bên giường thấp giọng gọi, "Hoàng Thượng tới thăm đại nhân."
Ôn Liễu Niên thuận lợi bị 'đánh thức' .
"Đại nhân, là Hoàng Thượng." Tứ Hỉ công công lập lại lần nữa.
"Hoàng Thượng !" Ôn Liễu Niên giật mình, xốc chăn lên liền muốn xuống giường.
"Ái khanh cứ nằm đi." Sở Uyên thử độ ấm trên trán của hắn, không vui nói, "Sao còn nóng thế?"
"Uống thuốc rồi, đã đỡ hơn rất nhiều." Ôn Liễu Niên tựa vào đầu giường, "Làm phiền Hoàng Thượng nhớ mong."
Thấy miệng hắn có chút khô, Tứ Hỉ từ bên cạnh bàn rót chén trà bưng qua.
"Đa tạ công công." Ôn Liễu Niên uống một ngụm, lại nói, "Ngày mai thần đỡ rồi, sẽ tiến cung tiếp tục tra hạng mục lần này tiếp."
"Hạng mục không cần tra nữa." Sở Uyên lắc đầu.
"Vì sao?" Ôn Liễu Niên nhíu mày, "Trương đại nhân -- "
"Không có liên quan đến Trương Uẩn." Sở Uyên cắt ngang lời hắn, "Mà là liên quan đến Vưu Đại Dư."
"Thứ bị mất đang nằm ở trong phủ Vưu đại nhân?" Ôn Liễu Niên giật mình.
Sở Uyên lắc đầu.
"Vậy..." Ôn Liễu Niên khó hiểu.
"Ái khanh thật sự không biết?" Sở Uyên giúp hắn đắp chăn lại.
Ôn Liễu Niên lắc đầu: "Thần chưa xem xong tất cả sổ sách, thật sự không có phát hiện cái gì dị thường."
Thấy hắn ba câu không rời hạng mục buổi lễ lần này, Sở Uyên nói: "Có liên quan đến phản tặc."
Ôn Liễu Niên lập tức hít một ngụm khí lạnh: "Phản tặc?"
"Sáng nay trẫm cũng mới nhận được tin tức." Sở Uyên đem chuyện nói đại khái một lần.
"Vậy..." Ôn Liễu Niên dè dặt cẩn thận nói, "Vậy Hoàng thượng có tính toán gì không?"
"Trước theo dõi hai ngày." Sở Uyên nói, "Nói không chừng còn có thể lôi ra được những người khác."
"Ừm." Ôn Liễu Niên gật đầu.
"Còn một việc nữa." Sở Uyên nói, "Đêm qua Hướng thống lĩnh một đường theo dõi đến trong nhà Vưu Đại Dư, phát hiện người Truy Ảnh cung đã sớm canh giữ ở chỗ đó, ái khanh có biết việc này không?"
"Người Truy Ảnh cung?" Ôn Liễu Niên khẽ nhíu mày.
"Xem ra ái khanh cũng không biết nguyên do." Sở Uyên nói, "Cũng không sao, dù sao cũng xuất cung rồi, trẫm tự mình đến hỏi Tần cung chủ một chút."
"Vâng." Ôn Liễu Niên trong lòng hối hận không ngừng, vầy thì hay rồi, bản thân làm việc không chịu suy xét chu toàn, còn mang thêm phiền toái cho Truy Ảnh cung.
"Nghỉ ngơi cho khỏe đi, cũng không cần sốt ruột tiến cung." Sở Uyên đứng lên, "Trẫm đi trước."
"Vi thần đa tạ Hoàng Thượng." Thẳng đến sau khi Sở Uyên rời khỏi phòng ngủ, tay Ôn Liễu Niên vẫn siết chặt mới thả ra.
Đều là mồ hôi lạnh.
Trong hiệu buôn Nhật Nguyệt sơn trang, Tần Thiếu Vũ đang giúp Thẩm Thiên Lăng bóc hạt thông, đột nhiên liền có ám vệ đến báo, nói Hoàng Thượng tới.
"Ngược lại là tới rất nhanh." Tần Thiếu Vũ buông vật trong tay ra, "Đi thôi, đến xem thử."
"Ngươi muốn giải thích thế nào?" Thẩm Thiên Lăng giữ chặt hắn.
"Chuyện này còn phải suy nghĩ sao?" Tần Thiếu Vũ xoa bóp mũi hắn, "Người trong giang hồ tai mắt nhiều, biết được tin tức sớm hơn so với triều đình cũng không tính kỳ quái, chỉ cần nói một câu Diệp Cẩn là quan tâm hắn, chuyện có lớn bằng trời cũng sẽ biến thành không có việc gì, huống chi lần này vốn dĩ cũng không phải là chuyện gì lớn."
"Không cần tập luyện một lần sao?" Thẩm Thiên Lăng vẫn là không yên lòng, chung quy kia nhưng là Ôn đại nhân.
"Giữ lại buổi tối lại diễn." Tần Thiếu Vũ kề sát vào hôn hắn một cái, nắm tay bước ra tiểu viện.
Thẩm Thiên Lăng: "..."
"Sự tình đại khái chính là như vậy." Bên trong một gian phòng khác, Vô Ảnh nói, "Còn thỉnh cốc chủ nói giúp Ôn đại nhân."
"Chỉ là chuyện nhỏ." Diệp Cẩn gật đầu, "Vậy ta đến tiền thính gặp Hoàng Thượng."
"Nhất định phải nói giúp a !" Vô Ảnh giữ chặt tay của hắn dặn dò, "Nửa phần bại lộ cũng không được." Đó nhưng là phu nhân thiếu gia nhà ta !
"Biết rồi." Diệp Cẩn lao lực rút tay mình về, "Yên tâm đi."
Vô Ảnh hai mắt đẫm lệ nhìn hắn, nhất định a.
Diệp Cẩn thành tâm nói: "Nếu tương lai ngươi không muốn ở Đông Hải nữa, có lẽ có thể đến Truy Ảnh cung."
"Vì sao?" Vô Ảnh khó hiểu.
Diệp Cẩn nói: "Giống nhau." Đều khiến người ta đau đầu.
"A?" Vô Ảnh không phản ứng kịp.
Diệp Cẩn cũng đã sải bước ra cửa.
"Giống nhau?" Vô Ảnh nghĩ nghĩ lúc trước xem qua, lời đồn về Truy Ảnh cung.
Tựa hồ đều rất chính diện cao lớn.
Vậy thì rất tốt.
Giống như lời Tần Thiếu Vũ nói, vừa nghe được tin tức Diệp Cẩn biết trước, cho nên mới mượn người Truy Ảnh cung, Sở Uyên cũng không có nghi ngờ gì, rất nhanh liền trở về cung.
"Hoàng Thượng là quả thật rất tín nhiệm Diệp đại ca, còn có Ôn đại nhân." Sau khi chờ hắn đi, Thẩm Thiên Lăng cảm khái.
"Có đôi khi gạt người không hẳn là chuyện xấu, phải xem là vì sao mà phải lừa." Tần Thiếu Vũ nói, "Huống hồ Sở Uyên cũng không đơn thuần như ngươi nghĩ đâu, đem đầu để cho người khác lừa. Ngẫm lại xem tiên hoàng có bao nhiêu tử tự, hiện tại chỉ còn một mình hắn, nếu là Diệp Cẩn không bị sư phụ mang ra cung, chỉ sợ cũng sống không được đến bây giờ. Có thể ngồi trên ngôi cửu ngũ, đều không phải người thường."
"Ừm." Thẩm Thiên Lăng gật đầu.
"Sở dĩ nguyện ý tin tưởng Diệp Cẩn cùng Ôn đại nhân, là vì hai người này đều là lấy chân tâm đối đãi hắn." Tần Thiếu Vũ nói, "Diệp Cẩn thì không cần phải nói, vài năm trước có vài nơi liên tục nháo lũ lụt, Ôn đại nhân mặc kệ nóng bức giá lạnh ở trong nước tự mình sờ soạng suy tính, cơ hồ đem mạng mình đều để ở trong sông, đổi lại là quan viên khác, chỉ sợ cũng không mấy người nguyện ý như thế. Những quan viên này Sở Uyên phàm không trọng dụng, người này mới thật sự gọi hàn tâm."
"Nhưng mặc kệ nói thế nào, tư vị bị người khác lừa cũng không dễ chịu, bất luận điểm xuất phát là gì." Thẩm Thiên Lăng nói, "Diệp Cẩn còn dễ nói, thế nhưng Ôn đại nhân..."
"Đây không phải là chuyện ngươi và ta có thể xen vào." Tần Thiếu Vũ cầm tay của hắn, "Chỉ có thể âm thầm giúp đỡ, hi vọng chuyện này cuối cùng có thể có kết cục đối mọi người đều tốt, thì đã là may mắn lắm rồi."
Thẩm Thiên Lăng thở dài: "Ôn đại nhân lần này cũng không dễ dàng." Chung quy bình thường phàm muốn giấu diếm chuyện gì đó, vậy trực tiếp không nói giả câm giả điếc là được, còn chưa bao giờ giống lúc này -- Rõ ràng chính là cùng một chuyện, vừa muốn tra, lại vừa muốn giấu, đổi lại là người bình thường, chỉ sợ sớm đã lộ chân tướng.
Nhưng Ôn Liễu Niên cũng không cảm thấy chính mình có bao nhiêu không dễ dàng, chung quy cho dù chuyện quá nhiều, hối hận cũng vô ích, chi bằng cẩn thận tự hỏi kế sách ứng đối -- Thuận tiện lấp no bụng.
Hai con Hồng giáp lang ngồi ở trên bàn, cùng nhau vùi đầu ăn thịt vụn.
Ôn Liễu Niên rất hâm mộ, cúi đầu ăn một ngụm cháo gà.
Mà bên trong tiệm gạo, không khí dĩ nhiên cũng nổi lên chút biến hóa.
"Người mất tích?" Thanh Cầu sau khi nghe được, như trong dự kiến giận dữ.
"Đúng vậy." Lão bản tiệm gạo cũng sốt ruột, "Nói là ra ngoài đưa gạo, kết quả phát hiện xe ở nằm ở trong hẻm, còn người thì không thấy, ngay cả thi thể cũng không thấy."
"Đồ vô dụng !" Thanh Cầu hung hăng ném vỡ chén trà trong tay.
"Chủ tử, bây giờ phải làm sao đây?" Lão bản tiệm gạo trong lòng run sợ.
Thanh Cầu giương mắt, âm trầm nhìn hắn.
Lão bản tiệm gạo phía sau lưng thấm ra mồ hôi lạnh.
"Chủ tử." Người bên cạnh Thanh Cầu cũng nói, "Nơi này không thích hợp ở lâu."
"Còn chỗ nào đi được nữa không?" Thanh Cầu hỏi.
"Này..." Lão bản tiệm gạo khó xử.
Thanh Cầu cũng biết căn cứ điểm trong thành đã mất, vì thế quay đầu nhìn về phía thuộc hạ: "Ngươi có ý kiến gì không?"
"Người mất tích, địa phương này cũng sẽ trở nên không an toàn." Thuộc hạ nói, "Nhưng nếu cứ như vậy mà ra khỏi thành, cho dù là cải trang dịch dung cũng rất khó trà trộn ra ngoài, ngược lại dễ dàng kinh động người còn lại."
"Cho nên?" Thanh Cầu ngồi trở lại trên ghế, phất tay đuổi lão bản tiệm gạo ra ngoài, "Nói thử xem.
"Tiến cung." Thuộc hạ nói.
"Tiến cung?" Thanh Cầu hơi nhướn mày.
"Hiện tiếng gió ở trong thành rất chật vật, ngay cả tiệm gạo cũng có khả năng sẽ bị bại lộ, nơi còn lại chỉ biết càng không an toàn." Thuộc hạ nói, "Chỉ có trong Hoàng cung, mới là nơi duy nhất sẽ không bị điều tra đến. Hai mươi năm trước chúng ta cũng từng ở trong Hoàng cung trụ qua một khoảng thời gian, nơi nào có nhủ ám đạo, đại khái vẫn là có thể nhớ được, muốn âm thầm lẻn vào trốn cũng không khó."
"Trụ ở trong Hoàng cung, nếu là có cơ hội, nói không chừng còn có thể làm chút chuyện khác." Thanh Cầu nói, "Không sai, thật sự là một chủ ý."
"Vậy chủ tử tính toán khi nào nhích người?" Thủ hạ hỏi.
"Đêm nay." Thanh Cầu cười lạnh, "Chúng ta liền đi đến chỗ của Sở Hoàng."
Bên trong Ôn phủ, Ôn Liễu Niên đỡ thắt lưng, chậm rì rì xê dịch ra ngoài.
"Sao lại dậy rồi." Triệu Việt đang ở ngoài viện luyện công, sau khi nhìn thấy hắn thì vươn tay đỡ lấy.
"Ở trong phòng hoài rất chán." Ôn Liễu Niên nói, "Đi ra ngoài hít thở không khí."
Triệu Việt cầm đệm mềm đặt ở trên ghế đá, cũng để cho hắn ngồi thoải mái hơn một chút.
"Mấy ngày nay sao lại không thấy Thượng bảo chủ cùng Mộc sư gia." Ôn Liễu Niên nghĩ đến hỏi.
"Sáng nay vừa tới qua, chỉ là ngươi còn đang ngủ." Triệu Việt nói, "Cho nên cáo từ sớm, cũng không ở lại dùng cơm, nói là muốn đến ngoại ô ngắm hoa."
Ôn Liễu Niên trong lòng có chút hâm mộ.
Ta cũng muốn ngắm hoa.
"Hắt xì !" Mộc Thanh Sơn nhảy mũi.
"Trở về thôi." Thượng Vân Trạch ôm qua bả vai hắn, "Nổi gió rồi."
Mộc Thanh Sơn nói: "Muốn đến đằng trước xem thử."
"Vậy chỉ được nhìn một lát." Thượng Vân trạch nói, "Sau đó thì trở về."
"Ừm." Mộc Thanh Sơn cười tủm tỉm gật đầu.
Bên trong hoa điền có một lối đi không biết bị ai đạp thành, hai người đơn giản cũng dọc theo đi về phía trước, bên cạnh là cỏ dại cao bằng một người, mùi hương bùn đất trộn lẫn với mùi hoa tươi mát, khiến lòng người cũng thả lỏng.
Thượng Vân Trạch từ phía sau ôm lấy hắn, để sát vào hôn hôn.
"Nha." Mộc Thanh Sơn rụt rụt, "Nhột."
"Cho ta hôn một chút." Thượng Vân Trạch xoay người hắn qua.
"Không cho." Mộc Thanh Sơn che miệng lại.
"Không được." Thượng Vân Trạch chơi xấu, "Thiên thời địa lợi nhân hoà như vậy, nếu là không chịu hôn, vậy thì ta sẽ làm chuyện càng quá phận hơn."
Mộc Thanh Sơn lập tức trừng to mắt.
Thượng Vân Trạch bị bộ dáng của hắn chọc cười, vừa định hôn một cái, bên cạnh lại truyền đến một tiếng rên rĩ.
Mộc Thanh Sơn bị hoảng sợ.
Thượng Vân Trạch rút kiếm ra khỏi vỏ, lạnh lùng nói: "Ai !"
Sau khi im lặng được một lát, trong bụi cỏ bên cạnh có hai người bình tĩnh bước ra.
...
"Thất Tuyệt vương?" Thượng Vân Trạch giật mình.
Mộc Thanh Sơn cũng ngoài ý muốn, đây chính là Thất Tuyệt vương?
Nhịn không được lại nhìn hai mắt, muốn xác định rốt cuộc có phải có một con mắt dài hơn không.
"Nhị vị cũng đến ngắm hoa." Mọi người đều là người từng trải, Thượng Vân Trạch tất nhiên có thể đoán được vừa rồi hai người đang làm gì.
"Không tệ, cảnh trí rất đẹp." Mộ Hàn Dạ trong lời nói có chuyện, vươn tay lặng lẽ không một tiếng động lấy một cọng cỏ khô trên đầu Hoàng Viễn xuống.
"Cảnh trí bên trong rất đẹp sao?" Mộc Thanh Sơn hiếu kỳ hỏi.
"Tất nhiên là đẹp, bất quá chỉ có một mình bổn vương... A !" Mộ Hàn Dạ thống khổ nhíu mày.
Hoàng Viễn thu hồi tay đặt ở thắt lưng hắn: "Sao các hạ lại nhận thức được chúng ta?"
"Tại hạ Thượng Vân Trạch." Thượng bảo chủ ôm quyền, "Ngưỡng mộ nhị vị đã lâu."
"Thì ra là bảo chủ Đằng Vân bảo." Mộ Hàn Dạ cười nói, "Lúc trước từng nghe Tần huynh nhắc tới."
"Ôn đại nhân cũng có nhắc qua Thượng bảo chủ, vị này chính là Mộc sư gia đi." Hoàng Viễn cũng nói, "Không nghĩ tới lại gặp được ở đây."
"Một khi đã có duyên như vậy, không bằng một đường tiến cung, thế nào?" Mộ Hàn Dạ sảng khoái mời, "Cũng có thể cùng uống một chén rượu." Dù sao bản thân cũng không cần trả tiền.
"Có muốn đến Hoàng cung xem thử không?" Thượng Vân Trạch hỏi.
"Ta cũng có thể tiến cung sao?" Mộc Thanh Sơn có chút chần chờ.
"Bằng hữu bổn vương, cũng là bằng hữu Tần huynh, tất nhiên có thể." Mộ Hàn Dạ nói, "Nhị vị, mời."
"Có đi không?" Thượng Vân Trạch nhìn hắn.
Coi như là trải đời. Mộc Thanh Sơn gật đầu: "Ừm, đi."
Thượng Vân Trạch cùng Mộ Hàn Dạ song song giục ngựa đi trước, Mộc Thanh Sơn thì cùng Hoàng Viễn ngồi ở trong xe ngựa, một đường uống trà nói chuyện phiếm.
Đợi đến khi tiến cung, gian liền đã thành bằng hữu lẫn nhau.
"Bụi cỏ tối như vậy, cũng có thể nhìn thấy cảnh đẹp sao?" Mộc Thanh Sơn còn đang hỏi.
Hoàng Viễn yên lặng kéo cổ áo cao một chút.
Có thể xen lẫn với Tần cung chủ và Ôn đại nhân, vì sao còn có người đọc sách ngốc như vậy.
Cư nhiên không có bị bán đi, cũng là rất không dễ dàng.
Sở Uyên xem Thất Tuyệt quốc là khách quý, nơi ở tất nhiên là rất tráng lệ, Mộc Thanh Sơn được Hoàng Viễn mang theo nhìn hai vòng, cảm thấy mắt cũng muốn rớt ra.
"Buổi tối càng đẹp, nhất là đứng ở trên tòa tháp cao nhìn bốn phía." Hoàng Viễn chỉ chỉ, "Ánh sáng đèn lồng dài liên miên không dứt, ở nơi khác không nhìn được đâu."
Mộc Thanh Sơn gật đầu, thật lòng cảm thấy... Hoàng cung quả thật là rất lớn.
"Không bằng đêm nay ở lại đi." Hoàng Viễn nói, "Dù sao phòng trống ở đây có rất nhiều, còn có thể cùng nhau uống rượu, từ Tây Vực mang đến."
"Cũng được." Mộc Thanh Sơn cũng có chút hợp ý hắn, "Vậy chúng ta sáng mai lại trở về."
Về phần Mộ Hàn Dạ cùng Thượng Vân Trạch, là dĩ nhiên bắt đầu xưng huynh gọi đệ, thậm chí còn nghiên cứu thảo luận một phen 'Phải làm sao có thể đuổi các loại côn trùng bay ở trong bụi cỏ' -- Vẫn cứ kêu ong ong ong ở bên tai, thật sự là rất mất hứng a !
"Đại nhân." Bên trong Ôn phủ, gia đinh gõ cửa nói, "Thất Tuyệt vương phái người đến truyền lời, nói là Thượng bảo chủ cùng Mộc sư gia đều ở trong cung, đêm nay muốn mở tiệc, hỏi đại nhân cùng đại đương gia có đi không."
"Đi !" Ôn Liễu Niên lập tức đáp ứng.
Triệu Việt nhíu mày: "Không cho đi !"
Ôn Liễu Niên nói: "Ta cũng khỏe rồi."
"Đây gọi là khỏe?" Triệu Việt lại thử độ ấm trên trán của hắn.
"Cũng không thể cứ ở mãi trong nhà, ra ngoài đi một chút nói không chừng càng mau khỏe." Ôn Liễu Niên vẻ mặt đau khổ nói, "Ngủ hai ngày, thắt lưng đều muốn nhũn ra."
Triệu Việt còn muốn nói gì đó, lại bị hắn cắt ngang: "Huống hồ lúc này cũng không phải Hoàng Thượng tuyên triệu, cũng không phải đi làm việc, mà là đi ăn tiệc uống rượu." Có rượu tịch không ăn, đây không phải là có bệnh sao.
Triệu Việt bất đắc dĩ: "Vậy ăn xong thì trở về."
"Được được được !" Ôn Liễu Niên cao hứng đáp ứng, sau khi thay quần áo rửa mặt, liền cùng hắn một đường hoan hoan hỉ hỉ tiến cung, ăn chùa a.
Trong tiệm gạo, thuộc hạ nhìn Thanh Cầu nói: "Hết thảy đều đã chuẩn bị xong, chờ sau khi chủ tử rời khỏi, quăng một mồi lửa đốt nơi này một phen là được, một người sống cũng sẽ không lưu."
Thanh Cầu gật đầu, ngữ điệu có chút âm trầm: "Hoàng cung không giống nơi khác, đêm nay nhớ kĩ, đừng để xảy ra sơ suất."