Chương 131: Dị động trong bãi tha ma!!!

Tuy nói sơn đạo gập ghềnh, nhưng vật cưỡi của Thượng Vân Trạch là lương câu đại mạc, cước lực tuyệt đối ngựa bình thường không thể so sánh được. Mộc Thanh Sơn bị hắn chặt chẽ ôm vào trong ngực, chỉ cảm thấy tiếng gió bên tai vang lên từng trận, ước chừng qua hơn một canh giờ, Thượng Vân Trạch mới đem hắn thả từ trên lưng ngựa xuống: "Nghỉ một lát đi."

"Còn ở trong núi a." Mộc Thanh Sơn nhìn nhìn xung quanh, "Muốn ở trong này tìm người, hẳn là không dễ dàng?"

"Nếu là trốn vào trong núi, tất nhiên là khó tìm." Thượng Vân Trạch nói, "Bất quá nhìn dấu vết bánh xe lưu ở trên đường, đối phương hẳn là muốn mau chóng chạy ra khỏi núi, ở đây chỉ có một con đường này. Chỉ cần có thể tìm được, tất nhiên sẽ có thu hoạch."

Mộc Thanh Sơn nói: "Nếu thật sự có thể cứu được Phan Trân thì càng tốt."

"Đối phương đã không có ý định giết nàng, đã nói lên còn có chút hữu dụng, cũng không cần quá lo lắng." Thượng Vân Trạch kéo hắn ngồi dưới tàng cây, "Nói thử xem, nếu là không có chuyện này, muốn tính toán làm gì để tặng quà sinh nhật cho ta?"

"Hửm?" Mộc Thanh Sơn nghĩ nghĩ, "Nấu cơm cho ngươi ăn."

"Chỉ vậy thôi sao?" Thượng Vân Trạch gõ gõ đầu hắn.

"Đúng, chỉ vậy thôi." Mộc Thanh Sơn nghiêm túc gật đầu.

"Nói dối." Thượng Vân Trạch kề sát mặt lại gần, "Mặt đều đỏ hết trơn."

"Mới không có." Mộc Thanh Sơn mạnh miệng.

"Thật sự không có sao?" Thượng Vân Trạch hôn hắn một cái.

Mộc Thanh Sơn đẩy người ra, hung tợn nói: "Lên đường !"

"Ngươi không muốn nghỉ ngơi, nhưng nó còn muốn nghỉ ngơi." Thượng Vân Trạch ở bên cạnh xoa xoa bờm ngựa, "Yên tâm đi, nếu nó đã chạy, thì cho dù đối phương lái xe ngựa cũng không phải đối thủ của nó, sẽ không làm chậm trễ chuyện."

Mộc Thanh Sơn nói: "Vậy cũng không cho hôn."

"Hiện tại không cho hôn, tương lai lúc hôn, là phải bù thêm đó nha." Thượng Vân Trạch xa xăm nhắc nhở.

Mộc Thanh Sơn: "..."

Ai nói, không có đâu.

Thượng Vân Trạch kề mặt sát lại.

Mộc Thanh Sơn giơ tay tán một cái.

Thượng Vân Trạch ngược lại là bị chọc cười: "Ngay cả tướng công nhà mình cũng dám đánh?"

"Cứ đánh đó !" Mộc Thanh Sơn kéo hắn đứng lên, thúc giục nói, "Mau lên, nhanh chóng lên đường !"

Thượng Vân Trạch sâu xa thở dài, ôm hắn một lần nữa nhảy lên lưng ngựa.

Từ lúc sau khi thành thân, thì từ tiểu Mộc ngượng ngùng hay đỏ mặt, biến thành tiểu Mộc hung tợn hay đỏ mặt.

Xe ngựa ở trên sườn núi xóc nảy đi trước, một phụ nhân ước chừng hơn ba mươi tuổi tay chân bị trói lại nằm ở bên trong xe, sắc mặt tiều tụy tái nhợt.

Lái xe là hai tên nam tử, một người trong đó vén rèm lên đưa mắt nhìn, sau đó nhìn đồng bọn nói: "Vẫn cứ nằm yên bất động, nhưng đừng có xảy ra chuyện gì a, vậy chúng ta chẳng phải là mất công đi một chuyến hay sao."

"Yên tâm đi, phụ nhân gia đình hương dã quen làm việc nặng, cũng không phải tiểu thư con nhà quan, đâu có mảnh mai yếu ớt như vậy." Người khác nói, "Không chết được."

"Không thì tìm địa phương nhỏ nghỉ ngơi vài ngày đi." Nam tử vẫn là không yên lòng.

"Bây giờ gấp rút lên đường còn không kịp nữa, nói chi là nghỉ ngơi vài ngày." Người khác lắc đầu, "Chỉ là lá gan của ngươi quá nhỏ, bộ dạng ả ta bây giờ cũng là sống dở chết dở, ngược lại là chuyện tốt. Nếu giống như lúc đầu bị trói lại cứ rống cổ lên mà kêu gào, thì ngươi với ta mới thật sự là nên đau đầu."

"Đây không phải là ta sợ ả ta xảy ra chuyện sao." Nam tử nói, "Phí một đống sức lực lớn như vậy, nếu là mang về một khối thi thể, chỉ sợ chủ tử sẽ lấy luôn tính mạng của ta và ngươi a."

Hai người ở bên ngoài ngươi một lời ta một tiếng, phụ nhân bên trong tuy nói nhắm mắt lại giả vờ hôn mê, nhưng trong lòng là vô cùng sốt ruột -- Nàng chính là Phan Trân - lão bản nương quán bánh bột hòe hoa. Vài ngày trước, Dương Đại Phú không có ở nhà, thấy hai người này tới cửa ra giá cao nói muốn mua phương pháp gia truyền làm lương thực hành quân, còn cảm thấy rất cao hứng, ai ngờ không bao lâu sau liền bị hạ độc thủ, trói lại cũng không biết muốn mang đi đâu.

Xe ngựa đi về phía trước một lúc nữa, cuối cùng là ngừng lại. Hai người tìm chỗ có bóng mát ngồi xuống, mở bao phục lấy lương khô ăn, lại cầm một cái bánh bước vào xe ngựa: "Ăn đi".

Phan Trân miệng phát ra tiếng 'ai nha ai nha', thẳng cúi đầu kêu to.

Nam tử cởi bỏ dây thừng trên tay nàng: "Thành thật một chút, đừng có mà kêu gào nữa !"

"Các ngươi thả ta về đi." Phan Trân hấp hối, "Phương pháp làm bánh ngày đó ta đã nói cho ngươi rồi, thật sự không sai đâu."

"Phương pháp gia truyền tất nhiên vẫn là lão bản nương tự mình tới cửa chỉ dạy thì tốt hơn." Nam tử nói, "Ngươi yên tâm, chỉ cần chúng ta nắm giữ được phương pháp, tất nhiên sẽ thả ngươi về."

Phan Trân cũng không tiếp tục nói nữa, hai tay cầm lương khô, gian nan cắn xuống.

Thấy nàng cuối cùng cũng chịu im lặng, nam tử cũng xuống xe ngựa, đến bên cạnh đống lửa nấu nước nóng -- Hai người đều là người luyện võ, hắn tất nhiên sẽ không lo lắng một nữ tắc nhân gia sẽ trốn thoát.

Sau khi ăn được hơn một nửa cái bánh, Phan Trân dè dặt cẩn thận xốc màn xe lên, chỉ thấy hai người kia đang ngồi vây quanh ở bên đống lửa nấu nước, cũng không chú ý đến bên này. Vì thế trộm cởi bỏ dây thừng trên đùi mình, lặng lẽ ngồi xuống vị trí xa phu.

Nàng tuy là nữ tắc nhân gia ở địa phương nhỏ, chưa gặp qua những chuyện lớn trên đời, nhưng cũng biết mưu triều soán vị là bị tru di cửu tộc. Mấy ngày này nghe hai người ở ngoài xe ngựa nói chuyện phiếm, cũng mơ hồ đoán được một vài chuyện -- Bằng không dự trữ lương khô hành quân để làm gì? Người kể chuyện hay nói, người muốn mưu nghịch đều là người có lòng dạ độc ác, chính mình nếu dạy cho bọn họ, thì không có khả năng sẽ sống sót, chi bằng liều chết một phen, nói không chừng còn có một con đường sống.

"Uy ! Ngươi làm gì vậy !" Dư quang nam tử liếc thấy động tác của nàng, lập tức xách đao đuổi theo.

Phan Trân cắn răng, dùng sức quất roi xuống: "Giá !"

Ngựa đang ăn cỏ, đột nhiên bị đánh trúng lỗ tai liền bị giật mình, vì thế dang rộng bốn vó chạy về phía trước, đầu Phan Trân nhất thời choáng váng, không cẩn thận bị giật mình kêu một tiếng, thế là lăn từ trên xe xuống.

"Ả tiện nhân này !" Hai tên nam tử chạy nhanh đuổi theo, hung hăng xách cổ áo nàng lên, "Cư nhiên dám đùa giỡn với lão tử?!"

Phan Trân tự biết đào thoát vô vọng, dưới tình thế cấp bách liền ôm lấy cánh tay của hắn, cúi đầu hung hăng cắn một cái.

Nam tử hít một ngụm khí lạnh, nhấc tay vừa muốn đánh xuống, đột nhiên cánh tay trái liền truyền đến một trận tê dại.

Một bóng dáng màu thiên thanh từ trên trời giáng xuống, kiếm quang chói mắt lướt qua, hai tên nam tử kia chỉ cảm thấy hoa mắt, toàn thân đã bay về phía sau, ầm ầm nện ở trên núi đá.

"Đại tỷ, ngươi không sao chứ?" Thượng Vân Trạch cẩn thận nâng Phan Trân dậy.

Mộc Thanh Sơn cũng chạy lên phía trước.

"Ta không sao." Phan Trân kinh hồn chưa định, sau khi phản ứng kịp thì vui vẻ, "Đa tạ đại hiệp cứu giúp."

"Chuyện thuộc bổn phận mà thôi." Thượng Vân Trạch cười cười, "Huống hồ chỉ có cứu lão bản nương trở về, Dương lão bản mới có thể làm bánh bột cho nương tử ta ăn."

Mộc Thanh Sơn: "..."

"Hắn cũng đến đây?" Phan Trân vội vàng tìm xung quanh.

"Dương lão bản đang ở trấn Phan Gia, không có đi theo chúng ta đến đây." Thượng Vân trạch nói, "Nếu là biết lão bản nương bình yên vô sự, hắn tất nhiên sẽ mừng rỡ như điên."

Hai tên nam tử kia nằm trên mặt đất rên rỉ, dĩ nhiên là không động đậy được. Mộc Thanh Sơn hỏi: "Vì sao bọn họ lại bắt ngươi?"

"Thế nhưng khó lường." Nhắc tới chuyện này, Phan Trân hạ giọng nói, "Những người này là phản tặc a."

"A?" Thượng Vân Trạch nhướn mày, "Sao lão bản nương biết?"

"Bọn hắn bắt ta, là vì muốn ta chỉ bọn hắn làm lương khô hành quân." Phan Trân nói, "Trên đường đều nói chuyện này, muốn đến Đại Côn Thành ở Đông Hải sớm một chút, để tránh làm trễ nãi sự tình."

"Đại Côn Thành?" Thượng Vân Trạch nghe vậy ngược lại là có chút ngoài ý muốn.

Mộc Thanh Sơn cùng hắn đưa mắt nhìn nhau, Đại Côn Thành là cửa khẩu trọng trấn của hải quân Sở quốc, hơn hai mươi năm trước Đại Minh Vương từng dẫn binh đóng giữ, mà hiện tại thì là do Sở Hằng tiếp quản.

Vốn dĩ cho rằng lại là người Thanh Cầu, hiện tại xem ra, chẳng lẽ là Sở Hằng âm thầm khống chế?

"Mà thôi, trở về trước đi." Thượng Vân Trạch nói, "Bây giờ, lão bản nương cũng bình yên vô sự, chúng ta cũng đã bắt được kẻ bắt cóc, chuyện trấn Phan Gia coi như là tạm thời kết thúc. Đợi sau khi trở về Vương Thành, đem việc này nói cho đại nhân rồi bàn bạc tiếp."

"Ừm." Mộc Thanh Sơn hỗ trợ đem hai người kia trói lại ném vào xe ngựa, mọi người một đường trở về trấn Phan Gia.

Dương Đại Phú cùng Phan Trân vợ chồng gặp lại, tất nhiên là vui mừng đến khóc hô hô. Vì để tránh cho lại bị tặc nhân mơ ước, Thượng Vân Trạch phái thuộc hạ âm thầm đưa bọn họ đến một chỗ hiệu buôn của Đằng Vân Bảo ở Trung Nguyên, mai danh ẩn tích bắt đầu cuộc sống mới. Còn mình thì cùng Mộc Thanh Sơn một đường, mang theo hai tên nam tử kia vòng lại Vương Thành.

Đêm dài an tĩnh, Vô Phong cùng Vô Ảnh tựa vào trên cây, xa xa nhìn chằm chằm bãi tha ma. Thời gian từng chút từng chút trôi qua, mắt thấy phía Đông đã dần dần hửng sáng, trong bãi tha ma vẫn như trước một chút động tĩnh cũng không có, vì thế nhịn không được liền thở dài -- E là lại giống tối qua không thu hoạch được gì.

Bên kia, Ngự Lâm quân cũng đang âm thầm mai phục, tập trung tinh thần lưu ý mỗi một tia dị động ở xung quanh.

"Hướng thống lĩnh." Một người trong đó nhỏ giọng nói, "Tựa hồ có động tĩnh."

Hướng Liệt tinh thần lập tức tỉnh táo, theo hướng của hắn nhìn qua, chỉ thấy ở trong một bãi tha ma tĩnh mịch, cư nhiên thật sự có một người đang đứng lên.

Vô Phong suy tính một chút, vừa vặn là phương hướng thi thể đám nghệ nhân xiếc ảo thuật kia bị ném.

Sau khi người kia đứng lên, đầu tiên là dùng sức lắc lắc đầu, rồi sau đó liền vội vàng chạy ra bên ngoài.

Bước đi lại có chút tập tễnh, cơ hồ là lảo đảo bò lết.

Vô Ảnh trong lòng lắc đầu, tốt xấu gì vẫn là có vài tên đồng bọn bên cạnh, cư nhiên ngay cả tìm cũng không tìm, chỉ lo chạy trốn một mình.

Hai tên Ngự Lâm quân âm thầm đuổi theo.

"Đi đi." Vô Phong nói, "Cẩn thận một chút, hết thảy dựa theo lời tiên sinh nói mà xử lý."

Vô Ảnh thả người nhảy lên, thân thể xương cốt vô cùng nhẹ nhàng, trên người mặc y phục dạ hành, trong nháy mắt liền biến mất ở trong đêm tối.

Một lúc lâu sau, lại có một người ngồi dậy, hẳn là đồng bạn của tên nam tử Cao Đại Tráng kia. So với người ban đầu, thì người này có nghĩa khí hơn một chút, không có lập tức bỏ chạy, mà là nương theo ánh trăng mỏng manh ở trong bãi tha ma tìm kiếm đồng bạn.

Sắc trời càng lúc càng sáng, tìm người cũng dễ dàng hơn, sau đó lại có hai người bị lay tỉnh, như là đang dùng ngôn ngữ dị tộc trò chuyện với nhau.

Vô Phong cẩn thận lưu ý mấy người kia một chút, phát hiện chỉ thiếu duy nhất tên nam tử Trung Nguyên kia -- Hẳn chính là tên chạy trối chết kia.

Ba tên nam tử dị tộc sau khi ngắn gọn thương nghị, liền dọc theo sơn đạo nghiêng ngả lảo đảo chạy xuống núi. Hướng Liệt tự mình dẫn người theo ở phía sau, Vô Phong cũng theo phía sau, muốn nhìn thử xem đối phương rốt cuộc là muốn đi tìm ai.

Hoặc, dứt khoát cứ như vậy mà trốn đi.