Chương 129: Chuyện năm xưa!!!

Một giấc này của Ôn Liễu Niên ngủ được cực kỳ an ổn, thẳng đến khi Sở Uyên hạ triều lại xử lý xong tấu chương, quay đầu nhớ tới liền hỏi Tứ Hỉ, nhưng được báo lại là vẫn chưa rời giường.

"Sao lại ngủ đến bây giờ, hẳn nên dùng cơm trưa." Sở Uyên lắc đầu.

Tứ Hỉ nói: "Đại nhân là người đọc sách, dự tính tối qua là thật sự quá mệt."

Sở Uyên lại nhớ tới lời ảnh vệ nói trong rừng cây.

Rừng cây.

"Có cần phái người đến gọi đại nhân rời giường không?" Tứ Hỉ công công thử.

"Mà thôi, trẫm tự mình đi, đúng lúc đến Ngự Hoa viên hoạt động gân cốt một chút." Sở Uyên đứng lên, đi tới cửa lại nói, "Dặn dò Ngự Thiện Phòng, làm vài món bổ dưỡng."

"Vâng." Tứ Hỉ công công rời khỏi thư phòng, trong lòng nhịn không được liền cảm khái, Hoàng Thượng đối xử với Ôn đại nhân thật sự là rất tốt.

Sở Uyên một đường đến Thiên Điện đẩy cửa ra, liền thấy Ôn Liễu Niên đang ngồi ở trên đất ngáp một cái.

...

"Hoàng Thượng." Ôn Liễu Niên vội vàng đứng lên.

"Sao lại ngồi dưới đất." Sở Uyên buồn cười.

"Ngủ nhiều có hơi choáng." Ôn Liễu Niên nói, "Chỉ muốn ngồi một lúc."

Sở Uyên lắc đầu: "Tuy nói sức ăn của ái khanh rất tốt, bất quá cũng là người đọc sách hẳn là có tật xấu, bình thường vẫn là phải đi lại nhiều mới tốt."

Ôn Liễu Niên: "..."

Sức ăn rất tốt.

"Đi thôi, theo trẫm đến Ngự Hoa viên đi dạo một chút." Sở Uyên nói.

"Vâng." Ôn Liễu Niên thong thả hoạt động, tư thế rất là thần kỳ.

Sở Uyên: "..."

Ôn Liễu Niên ánh mắt lóe ra, mơ hồ nhìn loạn xung quanh.

Sở Uyên tâm tình vô cùng phức tạp, gọi nhuyễn kiệu tới một đường nâng hắn trở về.

Ôn Như Mặc cùng Ôn phu nhân vài ngày trước đã đến phụ cận Vương thành bái phỏng thân hữu, bởi vậy không có ở trong phủ. Ôn Liễu Niên vừa hạ kiệu, liền phất tay gọi ảnh vệ kêu đến đây.

"Đại nhân có chuyện?" Ảnh vệ hỏi.

"Đêm qua, đêm qua, cái kia, khụ." Ôn Liễu Niên ánh mắt vô tội.

Ảnh vệ: "..."

"Đêm dài là lúc khó tránh khỏi vong tình, còn xin đừng chê cười mới phải." Ôn Liễu Niên mãnh liệt cúi đầu.

Ảnh vệ chấn kinh, vội vàng đỡ lấy hắn: "Đại nhân không cần như thế, chúng ta cái gì cũng không phát hiện."

"Thật sự không phát hiện?" Ôn Liễu Niên hỏi.

"Tất nhiên là thật." Ảnh vệ chắc như đinh đóng cột.

Ôn Liễu Niên trên mặt tràn ngập 'Bản quan không tin' .

Ảnh vệ vô cùng xấu hổ

Ôn Liễu Niên bộ dáng thong thả, một đường đi về phía phòng ngủ, khi đến cửa lại quay đầu bày ra vẻ mặt thảm thiết: "Nhưng ngàn vạn lần đừng nói cho Hoàng Thượng a."

Ảnh vệ dừng một lát, rồi sau đó liền song song kịch liệt gật đầu, thẳng đến khi Ôn Liễu Niên vào tiểu viện, mới thở phào.

Triệu Việt đang tựa vào bên giường nghỉ ngơi, nghe được động tĩnh mới đứng dậy mở cửa: "Trở về."

"Sao còn chưa ngủ." Ôn Liễu Niên nói, "Hôm nay về hồi nào vậy ?"

"Vừa trở về không lâu." Triệu Việt rót cho hắn ly trà, "Nửa đêm, Hoàng Thượng tìm ngươi tiến cung làm gì?"

"Vì chuyện Thất Tuyệt Vương, bất quá đã giải quyết." Ôn Liễu Niên nói, "Đừng để ý đến ta, mau đi ngủ đi."

"Tối qua không luyện công." Triệu Việt ngồi ở bên cạnh hắn.

"Không luyện công, vậy đến đó làm gì?" Ôn Liễu Niên khó hiểu.

Triệu Việt nói: "Sư phụ thẳng thắn thừa nhận thân phận với ta."

"Thẳng thắn thừa nhận thân phận?" Ôn Liễu Niên giật mình, hạ giọng nói, "Ngươi là nói... Đại Minh Vương?"

Triệu Việt gật đầu.

"Vậy các ngươi nhận nhau?" Ôn Liễu Niên nắm tay hắn.

Triệu Việt do dự một chút, lắc đầu.

"Có ý gì?" Ôn Liễu Niên hồ đồ.

Triệu Việt nói: "Sư phụ đích xác chính là Vân Đoạn Hồn năm đó, nói nương ta là Bạch Hà ở Bách Hoa uyển, nhưng hỏi phụ thân là người phương nào, hắn lại nói là người thay lòng đổi dạ, không muốn nhắc tới."

Ôn Liễu Niên khẽ nhíu mày: "Chẳng lẽ không phải là Đại Minh Vương?"

"Không biết." Triệu Việt nói, "Nhìn bộ dáng sư phụ lúc ấy, tựa hồ xác thực không muốn nhắc, ta cũng không tiếp tục hỏi thêm gì nữa."

"Mà thôi, trước không nói chuyện này." Ôn Liễu Niên nói, "Mặc kệ thế nào, hắn chịu mạo hiểm thừa nhận thân phận, nói rõ quả nhiên là muốn tốt cho ngươi, cho dù không phải là cha ruột cũng coi như là cố nhân năm đó, lần này có thể gặp lại nhận nhau, tóm lại là một chuyện tốt."

"Ừm." Triệu Việt gật đầu.

"Đi ngủ đi." Ôn Liễu Niên sờ sờ gò má của hắn, "Ta cũng ngủ thêm một lúc."

Triệu Việt gọi nước ấm tới giúp hắn rửa mặt, rồi sau đó ôm lên giường, hai người ngủ đến chiều mới bước ra ngoài.

Ảnh vệ dĩ nhiên không biết chính mình nên nói cái gì.

Hoàng Thượng đầu kia một chuyện tiếp một chuyện, Ôn đại nhân coi như là trăm công nghìn việc, cư nhiên còn có hưng trí đem loại sự tình này tiến hành thêm một lần nữa.

Quả nhiên là sao Văn Khúc hạ phàm.

Dựa theo quy củ, Ôn Liễu Niên nói gì làm gì bên cạnh có tình trạng gì khác thường hay không, đều phải đăng báo toàn bộ lên cho Sở Uyên, cho nên ngày hôm nay sau khi ảnh vệ tại ngắn ngủi do dự, vẫn là không đem chuyện 'Ôn đại nhân năn nỉ chúng ta đừng nói cho Hoàng Thượng biết chuyện trong rừng cây' này báo lên, sau khi phong bế xong thì đưa vào trong cung.

Sở Uyên: "..."

"Ôn đại nhân lúc ấy nhìn qua đã khóc nức nở." Ảnh vệ trong lòng có chút áy náy.

"Về sau nếu gặp phải loại sự tình này, các ngươi cách xa một chút là được." Sở Uyên đau đầu, "Ngàn vạn lần đừng đi theo."

"Dạ !" Ảnh vệ vội vàng lĩnh mệnh, cúi đầu rời khỏi Ngự Thư phòng.

Vì thế buổi tối này, Triệu Việt cùng Ôn Liễu Niên cùng nhau đến chỗ sâu trong rừng cây, ảnh vệ thức thời lưu lại ở bên ngoài.

Ôn Liễu Niên xoa bóp cằm, có chút đắc ý nhìn Triệu Việt.

Triệu đại đương gia gõ đầu của hắn, chủ ý này, chỉ sợ khắp thiên hạ cũng chỉ có một mình hắn mới có thể nghĩ ra được.

Lại qua một ngày, Ôn Liễu Niên cuối cùng ở trong rừng cây gặp được Vân Đoạn Hồn.

"Đại nhân xác định người bên ngoài sẽ không theo vào?" Vân Đoạn Hồn hỏi.

"Xác định xác định." Ôn Liễu Niên cười tủm tỉm gật đầu.

"Vậy là được." Vân Đoạn Hồn nói, "Đại nhân tìm tại hạ là muốn hỏi chuyện gì?"

Ôn Liễu Niên nói: "Muốn hỏi rất nhiều chuyện."

Vân Đoạn Hồn bật cười: "Đại nhân quả thật đúng là không khách khí."

"Cha mẹ đều gọi ta là tiểu Liễu tử." Ôn Liễu Niên ngồi ở trên một tảng đá lớn, "Tiền bối cũng có thể gọi ta là tiểu Liễu tử."

"Tiểu Liễu tử." Vân Đoạn Hồn ngồi ở bên cạnh hắn, "Muốn hỏi những chuyện gì?"

Triệu Việt tựa vào trên cây, giúp hai người bọn hắn canh chừng.

"Về chuyện Ly Giao cùng Thanh Cầu." Ôn Liễu Niên nói.

"Biết Thanh Cầu không tính kỳ quái, ngươi còn biết Ly Giao?" Vân Đoạn Hồn có chút ngoài ý muốn.

"Ta không chỉ biết." Ôn Liễu Niên nói ra lời kinh người, "Hiện tại Ly Giao đang ở trong tay ta."

"A?" Vân Đoạn Hồn ngược lại thật sự là bị giật mình một chút.

Ôn Liễu Niên đem chuyện Triêu Mộ nhai cùng núi Thương Mang, nói đại khái một lần cho hắn nghe.

"Ta muốn mang hắn về Đông Hải." Vân Đoạn Hồn nói.

"Được." Ôn Liễu Niên sảng khoái gật đầu, "Đợi sau khi tiền bối trở về Đông Hải, ta sẽ viết một bức thư, sai người đến Nhật Nguyệt sơn trang lĩnh hắn đi là được."

"Ly Giao cùng Thanh Cầu đều từng là thủ hạ của ta." Vân Đoạn Hồn sâu xa thở dài, "Năm đó từng cùng ta chinh chiến Đông Hải, lập qua không ít công lao, lại không dự đoán được chuyện sẽ phát triển thành như bây giờ."

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Ôn Liễu Niên khẽ nhíu mày.

"Sau khi hải chiến đại thắng, ta vốn dĩ muốn mang thủ hạ trở lại Đông Hải tiếp tục ẩn cư, nhưng lại từ chối không được lời mời tận tình của tiên hoàng Sở thị, một đường theo hắn trở về Vương Thành." Vân Đoạn Hồn nói, "Sau khi thấy được nơi phồn hoa ồn ào náo nhiệt này, Ly Giao cùng Thanh Cầu đều động ý niệm không nên có, cũng không nguyện trở về Đông Hải. Tuy trong lòng ta không nguyện, nhưng mỗi người đều có chí hướng của riêng mình, vẫn là chưa từng mở miệng ngăn cản."

"Sau đó thì sao?" Ôn Liễu Niên hỏi.

"Lúc vừa mới trở lại Vương Thành, tiên hoàng Sở thị cùng ta xưng huynh gọi đệ, quan hệ rất là thân mật." Đại Minh Vương nói, "Cũng chính là vì như vậy, mới có thể dẫn tới người bên cạnh đố kỵ, vì thế âm thầm rải rác không ít lời đồn nhảm, nói ta lòng muông dạ thú không thể thâm giao, nói là muốn giúp triều đình thanh khấu, kì thực là muốn nghịch thiên soán vị thay vào đó."

"Một đám người chỉ biết nói bậy." Ôn Liễu Niên lắc đầu, "Tiên hoàng tin?"

Đại Minh Vương gật đầu.

Ôn Liễu Niên nói: "Quả thật không có đầu óc, so với đương kim Thánh Thượng cùng Diệp cốc chủ thì kém xa."

Vân Đoạn Hồn bật cười: "Đây hình như không phải là lời người đọc sách nên nói."

"Nói tiếp tục." Ôn Liễu Niên nghe đến nghiện, từ trong túi vải lấy ra một viên kẹo đậu phộng đưa cho hắn.

"Lúc đầu tiên hoàng Sở thị có lẽ là không tin, nhưng một khi tất cả mọi người đều nói như vậy, cũng khó tránh khỏi sẽ nổi lên nghi ngờ." Vân Đoạn Hồn nói, "Vì thế sau đại điển, đem tất cả các tướng sĩ lập được chiến công ở hải chiến đều phong quan tấn tước, nhưng duy nhất không nhìn người của ta, Thanh Cầu cùng Ly Giao tất nhiên cũng không thể như ý nguyện ở lại trong triều."

Ôn Liễu Niên nói: "Đổi lại là người khác, trong lòng cũng sẽ khó chịu."

"Ta tự biết nơi này không thể ở lâu, liền tính toán âm thầm dứt ra rời khỏi Vương Thành, phân phó không ít thủ hạ đi trước." Vân Đoạn Hồn nói, "Chỉ là Ly Giao cùng Thanh Cầu không nguyện ý rời đi như vậy, ngược lại cổ động ta dựa theo miêu tả lời đồn đãi mà làm, ứng theo ý trời, khiến giang sơn này thay đổi triều đại."

"Sau khi tiền bối cự tuyệt, trong lòng bọn họ liền nảy sinh oán hận?" Ôn Liễu Niên thử.

"Bọn họ mưu đồ bí mật muốn giam lỏng ta, lại trộm binh phù phát động đánh nhau, vì thế hạ nhuyễn cốt tán vào trong nước trà." Vân Đoạn Hồn nói, "Lúc ấy may mà có một nữ tử trong lúc vô ý nhìn thấy được chuyện bọn họ làm, thì nhắc nhở ta."

"Vị cô nương kia là Bạch Hà?" Ôn Liễu Niên hỏi.

Vân Đoạn Hồn gật đầu: "Cũng là mẫu thân A Việt."

"Có thể kể một vài chuyện của nàng không?" Ôn Liễu Niên lại đưa cho hắn một viên kẹo.

"Bạch Hà vốn dĩ là ca cơ nổi danh trên sông Tần Hoài ở Giang Nam, sau này theo chúng ta một đường đến Vương Thành, mở một Bách Hoa uyển." Vân Đoạn Hồn nói, "Thế nhân đều nói dung mạo của nàng tuyệt thế, nhưng là nói hơi quá sự thật, huống hồ so với dung mạo của nàng, ngược lại là cá tính của nàng càng khiến người ta thưởng thức hơn."

"Tiền bối cùng Bạch Hà cô nương quan hệ rất tốt?" Ôn Liễu Niên hỏi.

"Ta thưởng thức nàng, cũng thích nghe nàng đánh đàn." Vân Đoạn Hồn nói, "Chỉ là ở phút cuối cùng, vẫn là không thể mang nàng trở về Đông Hải, vì thế cho nên hối hận cả đời."

"Vì sao?" Ôn Liễu Niên đuổi theo không bỏ.

Vân Đoạn Hồn lắc đầu: "Chuyện quá khứ, không muốn nhắc tới."

Ôn Liễu Niên đơn giản đưa toàn bộ kẹo cho hắn, cho ngươi hết đó !

"Ta cũng không phải con nít ba tuổi, một viên kẹo đổi một câu." Vân Đoạn Hồn buồn cười.

"Ta chỉ hỏi một vấn đề cuối cùng." Ôn Liễu Niên dựng thẳng ngón tay lên.

"Ta sẽ không nói cha A Việt là ai." Vân Đoạn Hồn lắc đầu, "Ngoại trừ chuyện này, chuyện gì cũng có thể hỏi."

"Ngoại trừ chuyện này, quả thật cái gì cũng có thể hỏi?" Ôn Liễu Niên nói.

Vân Đoạn Hồn gật đầu.

"Tiền bối cùng Bạch Hà cô nương, liệu có từng phát sinh tình cảm nam nữ không?" Ôn Liễu Niên nhìn hắn.

Vân Đoạn Hồn: "..."

Ôn Liễu Niên nhắc nhở: "Tiền bối nói, cái gì cũng có thể hỏi."

Vân Đoạn Hồn lập tức nói: "Ta chưa nói."

Lúc này đến phiên Ôn Liễu Niên bị nghẹn.

Các ngươi là người luyện võ, chẳng lẽ trước giờ không phải nói đều giữ lời hay sao, cư nhiên còn có thể lật lọng?!