"Mặc dù có chút mạo hiểm, bất quá ví như đối phương cố ý nhằm vào ngươi, đây thật sự là biện pháp nhanh nhất." Ôn Liễu Niên nói, "Tính dùng mỹ nhân kế sao?"
Triệu Việt gõ đầu hắn: "Không được nói lung tung."
Bên cạnh bàn có dân chúng đang nhìn lén về phía bên này, sau khi nhìn thấy đều rất là lo lắng -- Đầu Ôn đại nhân cũng có thể tùy tiện gõ sao, nếu gõ hư luôn thì phải làm sao bây giờ, kia nhưng là sao Văn Khúc hạ phàm a.
Hai người ở trà lâu uống một bình trà, sau đó thấy thời gian còn sớm, thì lại đến tòa nhà mới mua. Công tượng đã bắt đầu khởi công, tuy nói vẫn là một đống hỗn độn như trước, nhưng cũng có thể mơ hồ nhìn thấy được hình dạng trong tương lai.
"Cái trì này là dùng để làm gì?" Ôn Liễu Niên ngồi xổm xuống hỏi.
"Tẩy bút cùng nghiên mực." Triệu Việt nói, "Đối diện chính là thư phòng."
"Nhìn không ra nha." Ôn Liễu Niên vỗ vỗ ngực hắn, "Tâm tư còn rất tinh tế." Cư nhiên ngay cả việc nhỏ không đáng kể này cũng có thể nghĩ đến.
"Cũng không khó." Triệu Việt cười cười, "Chỉ cần nhắm mắt lại nghĩ một lần, ngươi từ buổi sáng rời giường cho đến ban đêm đi ngủ, đều muốn làm cái gì, đều muốn đi đâu, sau đó thì có thể an bài bố cục tòa nhà. Trên hành lang đều có mộc đinh, vào mùa đông treo mấy tấm màn dày lên, lúc ngươi đi ra ngoài vào triều cũng sẽ không lạnh."
Ôn Liễu Niên trong lòng có chút ấm áp.
Triệu Việt kéo hắn đứng lên: "Đến thư phòng xem thử đi."
"Ừm." Ôn Liễu Niên gật đầu, ngoan ngoãn cùng hắn tay trong tay bước qua cầu nhỏ.
Chủ nhân lúc trước của tòa nhà này coi như là phong nhã thích yên tĩnh, cho nên thư phòng vốn dĩ đã rất lớn, sau khi Triệu Việt mua lại, thì xây thêm một gác lửng, phía sau còn xây thêm một tòa Tàng Thư Các, có nhiều sách hơn cũng không lo chứa không đủ.
Ôn Liễu Niên lấy ngón tay vuốt qua giá sách, là gỗ bình thường kết hợp với gỗ trầm hương, mùi hương sẽ không quá nồng, dù là phòng lớn cũng có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng, ngoài rìa có một vòng hoa được chạm khắc tinh xảo, là hoa Dương Liễu ở Giang Nam. Tuy nói đều là những chi tiết nhỏ nhặt, nhưng chất chồng lên, cũng đủ để hắn có dụng tâm đọc sách.
"Còn chưa sửa xong." Triệu Việt từ phía sau ôm lấy hắn, "Về sau sẽ tốt hơn."
"Ừm." Ôn Liễu Niên cười cười, ngã về phía sau tựa vào trong lòng hắn, an tâm nhắm mắt lại.
Về sau sẽ tốt hơn.
Bốn phía an tĩnh không người, chỉ có ánh nắng mặt trời, công tượng đều ở phía trước vội vàng sửa cửa. Triệu Việt đem thân thể người trong lòng xoay lại, cúi đầu ôn nhu hôn lên môi hắn, cuống lấy đầu lưỡi mềm mại kia cũng luyến tiếc buông ra.
Ôn Liễu Niên lùi lại vài bước, lại đụng phải mép bàn ngăn cản đường lui.
Triệu Việt ôm chặt thắt lưng hắn, đem người kéo sát lại gần mình hơn.
Ôn Liễu Niên bị hắn duyện hôn đến có chút thất thần, nhắm mắt lại lông mi run rẩy, về sau bất tri bất giác liền nằm ở trên bàn.
Triệu Việt cởi bỏ đai lưng hắn ra, một chút cũng không khách khí.
Mặt bàn gỗ lim có chút cứng rắn, Ôn Liễu Niên cũng không cố gắng gượng nữa, hai tay vô thức cào loạn ở trên bàn, mày cũng hơi nhíu lại.
Triệu Việt cúi người, kéo hai tay của hắn qua vòng lên cổ mình.
Ý loạn tình mê, Ôn Liễu Niên tóc đen xõa tán loạn ở trên bàn, cắn môi dưới không muốn kêu lên thành tiếng, bên ngoài lại cố tình truyền đến một trận tiếng bước chân, còn có tiếng nói chuyện của công tượng: "Triệu đại đương gia cùng Ôn đại nhân đi đâu rồi nhỉ, còn tưởng rằng ở sau viện."
"Chắc ra ngoài rồi." Người khác nói, "Triệu đại đương gia có công phu, tất nhiên sẽ không giống ngươi với ta thành thành thật thật đi ra bằng cửa." Tùy tùy tiện tiện thì có thể thi triển võ nghệ.
Ôn Liễu Niên khẩn trương nhìn Triệu Việt.
Cảm thấy vẻ mặt hắn rất khiến người ta yêu thích, Triệu Việt cúi đầu hôn hắn, thuận tiện kéo hắn lại thân mật với mình hơn.
"... Ngươi !" Ôn Liễu Niên đáy mắt có chút lệ quang, lại cố kỵ bên ngoài có người, cái gì cũng không dám nói.
Chưa bao giờ thấy qua hắn như vậy, Triệu Việt cảm thấy trong lòng không biết lý do vì sao rất thoải mái, bàn hơi rung động phát ra tiếng 'kẽo kẹt', thế là đơn giản ôm ngang lấy hắn, xoay người đặt ở góc tường.
Trọng lượng toàn thân Ôn Liễu Niên
đều dừng ở trên người hắn, nói không nên lời cũng không biết chính mình phải làm những gì, dưới tình thế cấp bách cúi đầu cắn bả vai của hắn, so với lúc trước càng dùng lực hơn.
Triệu Việt lại mảy may không có ý bỏ qua cho hắn, ngược lại, từng đợt từng đợt đau đớn từ bả vai truyền đến trong máu, xao động càng rõ ràng hơn, động tác cũng càng không thể khống chế được.
Hai người bên ngoài còn đang nói chuyện -- Đốc công không ở đây, khó tránh khỏi sẽ tìm chỗ có bóng râm trộm lười, lại không nghĩ rằng bên trong chính là một mảnh hương diễm. Đời này, Ôn Liễu Niên chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có cảnh tượng này, trong lòng tất nhiên sẽ khẩn trương, thân thể lại bị hắn chế trụ chặt chẽ, nửa phần cũng không thể động đậy, chỉ có thể chấp nhận bị hắn ép đón từng đợt khoái cảm.
"Thư phòng hình như có chuột thì phải?" Sau nửa buổi, một công tượng nói, "Hình như có tiếng sột soạt."
"Có à?" Người khác nghe nửa ngày, "Có tiếng gì đâu, có phải ngươi nghe lầm rồi không?"
"Không có khả năng." Người nói lúc trước đứng lên, "Đi nhìn thử xem, nếu thật có chuột nên bỏ chút thuốc đuổi đi, bên trong còn có một cái bàn mới, giá cả không rẻ."
Hai người cùng bước về phía thư phòng, tiếng bước chân càng lúc càng gần, Ôn Liễu Niên mở to hai mắt, cả người đều giống như nhận phải kinh hách.
"Trương Tam Trương Ngũ, lại chạy đi đâu rồi?!" Đốc công đột nhiên lớn tiếng gọi.
"Đến đây đến đây." Hai người bên ngoài vội vàng xoay người chạy đi, cũng không tiếp tục đi về phía này nữa -- Chung quy nếu là trộm lười nhiều lần, thì sẽ bị trừ tiền công.
Triệu Việt ghé vào lỗ tai hắn cười khẽ: "Sợ?"
Đời này, Ôn Liễu Niên lần đầu tiên phát hiện, thì ra nếu tính tình hắn ác liệt lên, chính mình cũng không có biện pháp.
Triệu Việt đặt người lên trên bàn, lại cúi đầu hôn, giống như là một loại triền miên không tách ra được, Ôn Liễu Niên lại bị hắn ép buộc nửa ngày, về sau đơn giản mềm nhũn nhắm mắt lại, chỉ cầu có thể sớm ngất xỉu một chút.
Ánh mắt trời trong viện dần dần ẩn nấp, trong phòng cuối cùng cũng an tĩnh lại, Triệu Việt giúp hắn mặc y phục, lại kề sát hôn hôn: "Thế nào rồi?"
Ôn Liễu Niên mơ mơ màng màng nghiêng đầu, lại vừa vặn nhìn thấy mặt bàn kia, còn chưa đặt văn phòng tứ bảo, ngược lại là bị mình nằm một hồi, về sau nếu đang xử lý công vụ nhớ đến... Nghĩ đến đây, Ôn đại nhân hơi nhíu mày: "Đổi bàn khác."
"Được." Triệu Việt đối với hắn nói gì nghe nấy, "Ngày mai chúng ta đến chỗ thợ mộc chọn một cái khác."
"Hay là thôi đi." Một lát sau, Ôn Liễu Niên lại sửa chủ ý, "Tiết kiệm chút bạc."
Chung quy của cải cũng không nhiều đến nỗi có thể tùy ý tiêu xài phung phí, gỗ lim cũng không rẻ.
"Mang ngươi về?" Triệu Việt hỏi.
Ôn Liễu Niên nhắm mắt lại than thở: "Nếu là bị người khác nhìn thấy hỏi -- "
"Thì nói là lúc trước còn chưa hết bệnh, lại phụng chỉ bôn ba chung quanh, cho nên mới bị cảm nắng ngất xỉu." Triệu Việt ôm ngang lấy hắn.
Ôn Liễu Niên nhỏ giọng "Ừm" một tiếng, sau đó liền yên tâm ngủ thiếp đi.
Tên ngốc này, ngẫu nhiên còn có thể khiến Hoàng thượng bối rối.
"Đại nhân không có việc gì đi?" Bên trong Thượng phủ, Mộc Thanh Sơn bị hoảng sợ, sao lại bị ôm trở về.
"Không có việc gì." Triệu Việt dựa theo lời kịch soạn lúc trước, "Vốn dĩ là đang sinh bệnh, lại ở bên ngoài chạy nửa ngày, nên bị cảm nắng."
"Đại nhân đi đâu vậy." Mộc Thanh Sơn lo lắng thử độ ấm trên trán hắn, "Không phải bị Hoàng Thượng tuyên tiến cung sao, sao còn chạy ra ngoài."
"Đi tìm một nhóm nghệ nhân xiếc ảo thuật." Triệu Việt thuận miệng nói.
"Nghệ nhân xiếc ảo thuật?" Mộc Thanh Sơn nghe vậy có chút sửng sốt, "Là đám nghệ nhân biểu diễn rắn kia sao?"
"Đúng vậy, sư gia cũng từng xem qua?" Triệu Việt vừa đi vừa nói.
"Ừm, hơn nữa chúng ta vốn dĩ còn tính toán làm một cuộc giao dịch với bọn hắn." Mộc Thanh Sơn nói, "Bất quá bị cự tuyệt rồi."
"Giao dịch gì?!" Ôn Liễu Niên nhanh chóng mở to mắt.
Triệu Việt: ...
Mộc Thanh Sơn ngoài ý muốn: "Thì ra đại nhân không có ngủ."
Ôn Liễu Niên sờ sờ mũi, lại hỏi một lần: "Thượng bảo chủ muốn làm ăn với đám nghệ nhân xiếc ảo thuật?"
"Đúng vậy." Mộc Thanh Sơn gật đầu, "Đại nhân cũng xem qua bọn họ biểu diễn đi? Trong tấm vải dệt màu đen hẳn là có huyền cơ, làm thành nhuyễn giáp phòng thân bán cho người trong giang hồ, hẳn không lo không bán được."
"Lúc này thật đúng là anh hùng sở kiến lược đồng(*)." Ôn Liễu Niên bật cười, "Hoàng Thượng tuyên ta tiến cung cũng là vì chuyện này, bất quá không phải vì người trong giang hồ, mà là vì quân đội Sở quốc."
(*) Anh hùng sở kiến lược đồng: thành ngữ chỉ 2 ý kiến tương đồng, 2 người chủ trương không mưu mà hợp (không bàn bạc mà đưa ra chủ kiến giống nhau)
"Đối phương đáp ứng không?" Mộc Thanh Sơn hỏi, "Vương chưởng quầy nói hắn vừa mới gõ cửa, còn chưa nói rõ ý đồ đến, thì đã bị đuổi ra ngoài."
"A?" Ôn Liễu Niên nghe vậy như có suy nghĩ.
Triệu Việt nhíu mày: "Trở về phòng hảo hảo nghỉ ngơi."
"Thượng bảo chủ cùng Vương chưởng quầy bây giờ đang ở đâu?" Ôn Liễu Niên hỏi.
Mộc Thanh Sơn nói: "Đều đang ở bên trong phường gấm vóc, đang ở phía trước kiểm toán, đã đi được một lúc rồi."
"Đi." Ôn Liễu Niên nhìn Triệu Việt, "Chúng ta đến phòng khách, cùng Thượng bảo chủ hảo hảo bàn bạc chuyện này một chút."
"Vậy ta đi truyền lời." Mộc Thanh Sơn bước ra ngoài, tới cửa lại dừng bước, "Thân thể đại nhân không nghiêm trọng chứ?"
"Hoàn toàn không có việc gì." Ôn Liễu Niên vỗ vỗ Triệu Việt, "Mau thả ta xuống."
Triệu đại đương gia trong lòng bất đắc dĩ.
"Ngươi xem, ta không sao." Ôn Liễu Niên đứng trên mặt đất, vẻ mặt phi thường bình tĩnh.
Mộc Thanh Sơn gật đầu, cũng không nghĩ nhiều.
Đợi sau khi hắn ra ngoài, Ôn Liễu Niên đầu gối mềm nhũn ngã về một bên, may mắn Triệu Việt nhanh tay lẹ mắt, đỡ được hắn vào trong lòng.
Ôn Liễu Niên chớp mắt nhìn hắn.
"Nếu bây giờ ta bảo ngươi trở về ngủ một giấc -- "
"Vậy ta sẽ rụt trong chăn khóc." Ôn Liễu Niên rất là bình tĩnh.
Triệu Việt cảm thấy chính mình sắp bị hắn làm tức đến muốn cười.
"Đi." Ôn đại nhân cười hì hì vỗ vỗ bả vai của hắn, "Chúng ta đến tiền thính."