Chương 105: Nhạc mẫu muốn đến Vương Thành!!!

Ánh sáng lóe qua trước mắt, Triệu Việt rút đao ra khỏi vỏ, lập tức tiếp một chiêu của đối phương. Khi hai vật kim loại xẹt qua nhau tạo ra một tia lửa đỏ, âm thanh binh khí chạm vào nhau vang lên chói tai. Người đánh lén tuy nói là che mặt, nhưng đại khái cũng có thể nhìn ra vết phong sương nơi khóe mắt, dáng dấp ước chừng bốn năm chục tuổi.

Không có quá nhiều thời gian suy xét, đối phương theo sát sau đó lại tấn công, chiêu nào cũng hiểm, tuyên bố là vì đoạt mạng mà đến. Bởi vì đây là một khu nhà hoang, lại sắp chạng vạng, cho nên bốn phía rất là hoang vu, sau mấy chục chiêu, đối phương tựa hồ phát giác không chiếm được tiện nghi, thế là thả vài đạn khói mai sương, xoay người nhảy ra tường vây.

Sương khói gay mũi bốc lên, đợi sau khi tán đi, đối phương dĩ nhiên đã không còn tung tích. Triệu Việt đá văng cửa gỗ, chỉ thấy trong phòng toàn là khói bụi, hiển nhiên là tòa phế trạch nhiều năm không sử dụng.

Lúc đầu hắn vốn dĩ là muốn đến mấy chỗ thanh lâu phường ca xem thử, hi vọng có thể kiếm được càng nhiều manh mối về nam tử thần bí, khi rẽ qua góc đường vừa vặn nhìn thấy một người có bộ dạng khả nghi, liền một đường âm thầm theo dõi tới đây, lại không nghĩ rằng sẽ gặp phải đánh lén.

Đối phương hiển nhiên là sớm có dự mưu muốn dẫn mình tới đây, Triệu Việt lắc đầu, chính mình vẫn là quá chủ quan.

"Thật sự không nhìn thấy Triệu đại đương gia sao?" Trên ngã tư đường Vương Thành phồn hoa, ám vệ còn đang hỏi thăm người đi đường, vẻ mặt thập phần lo âu.

Thế là dân chúng cũng lo âu theo, lập tức hỏi thăm đã xảy ra chuyện gì.

Ám vệ ngưng trọng nói: "Thiên cơ bất khả lộ."

Vậy mà có liên quan đến thiên cơ a...

Dân chúng nghe vậy càng giật mình, chẳng lẽ là Ngọc đế lại muốn triệu Thẩm công tử về Thiên đình, tàn nhẫn chia rẽ hắn cùng với Tần cung chủ?

Không phải, không có liên quan đến công tử nhà ta, nhưng cũng không khác nhau lắm, lúc này là Hoàng Thượng muốn chia rẽ Triệu đại đương gia cùng Ôn đại nhân, ám vệ trong lòng rất là sốt ruột, vừa định nghĩ xem có nên đứng trên tường thành gào rống không, thì thấy Triệu Việt từ xa xa đi tới.

Cuối cùng xuất hiện rồi a, ám vệ lệ nóng doanh tròng, hộc hộc chạy lên.

"Xảy ra chuyện gì?" Triệu Việt khẽ nhíu mày.

Ám vệ hạ giọng: "Hoàng thượng đến phường gấm vóc -- "

Sau đó ngay sau đó, Triệu Việt liền thả người nhảy lên đầu tường, giống như đạp gió biến mất trong tầm mắt của mọi người.

Ám vệ trong lòng bất mãn rất muốn kháng nghị, chúng ta còn chưa có nói xong, còn đang chuẩn bị nói rất nhiều câu cảm động lòng người, như thế nào đã đi rồi !

Dân chúng ngược lại là lập tức tỉnh ngộ, thì ra lúc này Thiên đế không phải muốn triệu Thẩm công tử, mà là muốn triệu Ôn đại nhân -- Quả thật là một tay hay chia rẽ uyên ương.

Lúc rời cung, Sở Uyên cố ý kêu đầu bếp nấu một bát cháo tẩm bổ dạ dày, thanh thanh đạm đạm phía trên còn có chút ngư mi, nhìn qua ngược lại là ăn rất ngon, Tứ Hỉ công công dặn dò phòng bếp hâm nóng rồi sau đó bưng vào, Sở Uyên thuận tay liền cầm lấy bát cháo.

Ôn Liễu Niên trong lòng nhất thời thiên nhân giao chiến, nhìn tư thế này, chính mình nên đứng lên tạ ơn tiếp nhận bát, thế nhưng ví như thật sự đứng lên, vậy chẳng phải là sẽ lộ ra chuyện chỉ mặc quần lót thôi sao?!

"Ái khanh?" Thấy hắn nằm yên bất động, Sở Uyên cũng có chút buồn bực.

Ôn Liễu Niên nói: "Vi thần có thể từ từ ăn không?"

"Nếu là để nguội, dược hiệu cũng sẽ mất tác dụng." Sở Uyên lắc đầu, "Vừa nãy còn than đói bụng."

Ôn Liễu Niên thành khẩn nói: "Hiện tại đột nhiên không đói bụng nữa."

Mộc Thanh Sơn ở một bên trong lòng run sợ, ngỗ nghịch với Hoàng Thượng như thế, có thể xảy ra chuyện gì không a...

Sở Uyên ngược lại là cũng không nhiều lời, đem bát đưa cho Tứ Hỉ: "Cũng được, sau khi hồi cung, ta kêu người đưa cách làm đến, kêu đầu bếp dựa theo phương thức làm là được."

"Đa tạ Hoàng Thượng." Ôn Liễu Niên cuối cùng là thở phào, hoàng ân rất lớn, không thấy cũng chính là một chuyện tốt.

"Triệu đại đương gia sao lại không ở đây?" Sở Uyên lại hỏi, "Ái khanh còn đang sinh bệnh, chẳng lẽ hắn không phải là nên canh giữ trước giường sao."

"Bệnh nhẹ mà thôi." Ôn Liễu Niên xoa xoa bụng, tính toán xem chính mình có nên giả vờ suy yếu hay không, có thể nhanh chóng ngủ để cho Hoàng Thượng hồi cung.

Nhưng không đợi hắn suy xét rõ ràng, bên ngoài cũng đã truyền đến tiếng bước chân.

"Là đại đương gia trở về." Mộc Thanh Sơn tiến lên mở cửa.

Triệu Việt nhanh chóng bước vào, đưa mắt liền quét đến hộp đồ ăn cùng bát cháo trên bàn -- Trước khi đến Vương Thành, hắn dù thế nào cũng không nghĩ đến, thân là vua của một nước còn có thể có loại đam mê này, không uy được trong hoàng cung, cư nhiên còn có thể mang theo đồ ăn chạy đến nhà?

Sở Uyên đánh giá hắn từ trên xuống dưới.

Ôn Liễu Niên điên cuồng ho khan -- Trên thực tế ngoại trừ ho khan, hắn cũng không biết chính mình nên làm cái gì.

Triệu Việt nâng người dậy, bàn tay chụp phải cái lưng xích lỏa, nhất thời trở nên cứng đờ, thuận thế kéo chăn qua đem người chặt chẽ bao lại.

Mộc Thanh Sơn vội vàng rót ly nước bưng qua.

Ôn Liễu Niên dùng tư thế bệnh nguy kịch uống xong nước.

"Vị này là Triệu đại đương gia?" Thẳng đến Ôn Liễu Niên không ho khan nữa, Sở Uyên mới có hưng trí mở miệng.

"Vâng." Ôn Liễu Niên tựa vào trong lòng Triệu Việt, một bên ôm hắn, một bên suy yếu nói, "Mau hành lễ với Hoàng Thượng."

"Không cần." Sở Uyên ngăn lại, "Phàm là bạn đời của ái khanh, vậy cũng không cần khách khí."

Ôn Liễu Niên nắm chặt tay, cơ hồ muốn treo trên người Triệu Việt, hơn nữa thuận tiện nhéo phía sau lưng hắn.

Triệu Việt mở miệng nói: "Đa tạ Hoàng Thượng."

"Thật sự là oai hùng bất phàm, cùng Ôn ái khanh thật sự là đẹp đôi." Sở Uyên ngược lại là không hề hẹp hòi khích lệ một câu.

Ôn Liễu Niên mặt dày mày dạn nói: "Vi thần cũng nghĩ như vậy."

"Nếu Triệu đại đương gia đã trở lại, ái khanh còn đang mang bệnh trong người, vậy trẫm trở về trước." Sở Uyên trước khi bước ra ngoài không quên dặn dò, "Nhớ ăn hết cháo."

Triệu Việt vẻ mặt cứng đờ.

Đợi đến khi Sở Uyên bước ra ngoài, Mộc Thanh Sơn cũng bưng cháo đến phòng bếp hâm lại, Ôn Liễu Niên mới từ trong ổ chăn nhảy ra -- Bị bao ở trong ba lớp chăn, thật sự rất nóng a !

Triệu Việt sắc mặt càng phát ra khó coi.

Ôn Liễu Niên rụt về phía sau: "Lúc trước ta cũng không biết Hoàng Thượng muốn tới."

Sao Hoàng Thượng lại đến, tạm thời không nói, nhưng Triệu Việt thật sự rất đau đầu về tật xấu trời nóng lên liền bắt đầu cởi y phục của hắn, giống mọt sách chỗ nào chứ, rõ ràng chính là tiểu lưu manh.

Đương nhiên, nếu là bây giờ có thể trở về lão trạch Ôn gia, trò chuyện với đám người trông cửa một hai câu, thì Triệu đại đương gia sẽ phát hiện, tật xấu này thuần túy là được Chu Đỉnh Thiên dạy dỗ -- Trước đây, Ôn Liễu Niên tuy nói không thích luyện võ, nhưng cũng thường xuyên đến trường luyện võ xem náo nhiệt, mùa đông thì còn đỡ, mùa hè thường xuyên phơi nắng mồ hôi chảy khắp người. Sau khi kết thúc Chu Đỉnh Thiên kéo tay hắn trở về thay y phục, phía trước Chu Mộ Bạch và vài huynh đệ đi đến viện bên cạnh cởi áo, nắm chặt thời gian tắm rửa, Ôn Liễu Niên đi ở phía sau thấy được, cũng liền trông mèo vẽ hổ học theo, đợi đến khi Chu Đỉnh Thiên nhớ đến quay đầu tìm, chỉ thấy tiểu ngốc tử ba tuổi đem cả người mình cởi sạch sẽ, ôm y phục cùng cái khố nhỏ, đang trần truồng vui vẻ chạy theo phía sau.

Chu Đỉnh Thiên cười to, thật không hổ là con trai lão tử, làm việc chính là không câu nệ tiểu tiết, suốt ngày theo người cha mọt sách kia của ngươi, lắc lư đầu còn ra bộ dáng gì.

Thế là chờ đến khi Ôn Như Mặc cùng phu nhân trở lại, sau khi thiên ân vạn tạ đón nhi tử từ Khổng Tước môn trở về, thì vì cái tật xấu này đau đầu suốt ba tháng, chờ đến khi thời tiết chuyển lạnh mới tốt hơn.

"Huynh đệ kết nghĩa kia của ông rốt cuộc có đáng tin không." Giờ này khắc này bên ngoài ngàn dặm, Ôn phu nhân cũng đang oán thầm, "Sao đến thành Thương Mang lâu như vậy, cũng không mang Tiểu Liễu tử về đây, chỉ đưa đến một phong thư, còn không nói rõ rốt cuộc là tình huống gì." Chỉ nói hết thảy khỏe mạnh, đây không phải là vô nghĩa sao, nếu là bất an thì đã tới mang về rồi.

"Không phải đã được điều đến Vương Thành rồi hay sao." Ôn Như Mặc ôn hòa an ủi, "Dưới chân Thiên Tử cũng sẽ không có thổ phỉ, sợ gì chứ."

"Sao lại không sợ, đã lâu lắm rồi tôi chưa có gặp được nhi tử." Ôn phu nhân đột nhiên nghĩ tới, "Không bằng chúng ta cũng đến Vương Thành đi?"

"Bây giờ đến Vương Thành?" Ôn Như Mặc giật mình.

"Ông không đi thì thôi, tôi đi." Ôn phu nhân hướng tới là tính tình góp gió thành bão, "Tôi đi tìm Trương Tam chuẩn bị xe ngựa, chuyện có lớn đến đâu tôi cũng phải gặp được mặt nhi tử."

Ôn Như Mặc bất mãn nói: "Bà là nữ tắc nhân gia, sao có thể đi ra ngoài một mình?"

Ôn phu nhân lông mày dựng ngược: "Chẳng lẽ ông không nhớ nhi tử sao?"

Ôn Như Mặc buồn rầu nói: "Tất nhiên là nhớ, nhưng hiệu buôn trong nhà còn có rất nhiều chuyện, cũng chưa thu xếp --" Còn chưa dứt lời, Ôn phu nhân đã ra khỏi cửa, kêu gọi hạ nhân chuẩn bị xe ngựa cùng ngân lượng, muốn đến Vương Thành.

Ôn Như Mặc rất là đau đầu.

Mà tại hải vực phía Đông, một nam tử trung niên đang ngồi ở trong phòng, trong tay cầm một bức họa.

Là bức họa Ôn Liễu Niên tự tay vẽ Triệu Việt, ánh sáng chói mù mắt, thập phần anh tuấn.

"Chính là hắn?" Một lúc lâu sau, nam tử trung niên chậm rãi mở miệng.

"Hẳn là không sai." Thủ hạ nói, "Năm đó Vương Kha phụng chỉ đến giết Bạch Hà, nhưng không biết vì sao lại thay đổi chủ ý, mang nàng một đường rời khỏi Vương Thành đến phía Nam, lấy tên giả là Triệu Mãn Giang, vài năm trước chết trong tay Mục gia trang. Triệu Việt là con trai độc nhất của hắn, nhưng mấy năm nay ấy cũng không thấy Vương Kha cưới vợ, tuổi Triệu Việt cũng tương xứng với cái thai trong bụng Bạch Hà."

"Bạch Hà đâu?" Nam tử trung niên lại hỏi.

"Sau khi sinh hài tử không lâu đã nhiễm bệnh nặng, không đợi đến Vân Nam, thì đã ở trong thành hương tiêu ngọc vẫn." Thủ hạ trả lời.

Nam tử trung niên nhắm mắt lại, qua một lúc lâu mới mở miệng lần nữa: "Nói tiếp đi."

"Khi Triệu Việt ở thành Thương Mang thì quen biết một mệnh quan triều đình, quan hệ cá nhân của hai người rất thân thiết, lúc này hẳn là một đường đến Vương Thành, được biết mấy tháng trước Thanh Cầu đã dẫn người rời khỏi đảo Bạch Vụ." Thủ hạ nói, "Đi về phía nào thì không rõ."

Nam tử trung niên gật đầu: "Vất vả rồi."

"Kế tiếp phải hành động thế nào?" Thủ hạ dưới cẩn thận hỏi.

Viên đá chuyển động vòng quanh trên tay nam tử trung niên, như là đang suy nghĩ chuyện gì."

Nhiều năm qua Thanh Cầu chưa từng rời khỏi đảo, lần này đột nhiên lẻn vào Sở quốc, hẳn không phải là chuyện nhỏ." Thấy hắn không nói chuyện, thủ hạ lại nói, "Mấy năm nay đối phương tà tâm vẫn chưa chết, chỉ sợ lúc này là muốn xuống tay hành động triệt để."

Tiếng sóng biển ngoài cửa sổ vang lên, nhìn về phía gợn sóng xanh thẳm mênh mông vô bờ, lại nhìn ra phía xa, là một mảnh sương trắng mông lung.

Vân Đoạn Hồn biết, vượt qua đám sương trắng kia, bờ bên kia là vạn dặm ốc thổ cùng lãnh thổ không cùng, phồn hoa thì ít, cạm bẫy thì nhiều.

"Tiên sinh?" Thủ hạ thăm dò gọi một tiếng.

"Được rồi." Thật lâu về sau, Vân Đoạn Hồn cuối cùng gật đầu, "Phân phó mọi người, ba ngày sau rời bến !"

Đương nhiên, cho dù là Ôn đại nhân có thông minh đến đâu đi chăng nữa, cũng không có khả năng sẽ biết trước, cho nên lúc này hắn đang duỗi tay, ngoan ngoãn để cho Triệu Việt mặc y phục.

"Đại nhân." Mộc Thanh Sơn hốt hoảng chạy vào.

"Có chuyện gì vậy?" Ôn Liễu Niên bị hoảng sợ, hiếm khi thấy sư gia sốt ruột như thế a.

"Ta không cẩn thận làm đổ bát cháo rồi." Mộc Thanh Sơn sắc mặt trắng bệch, "Phải làm sao đây?"

"Còn tưởng là xảy ra chuyện gì." Ôn Liễu Niên nói, "Một bát cháo mà thôi, sư gia không cần để ở trong lòng."

"Thật sao?" Mộc Thanh Sơn vẫn như trước rất thấp thỏm, kia nhưng là Hoàng Thượng tự mình mang đến a, trước khi đi còn dặn dò đại nhân nhất định phải ăn.

"Thật." Ôn Liễu Niên, "Nếu Hoàng Thượng hỏi, nói ta ăn hết rồi là được."

Mộc Thanh Sơn lúc này mới thở phào, xoay người đi thu thập tàn cục, hơn nữa cảm thấy nếu là lại có việc này, chính mình về sau còn phải cách xa một chút thì tốt hơn -- Một bát cháo một chén mì còn dễ nói, nếu đổi thành ban thưởng Lưu Ly ngọc khí, vỡ rồi làm sao mà đền.

"Đổ vừa hay." Triệu Việt ngược lại là không lưu tâm, lại nói, "Về sau không được phép ăn lung tung."

"Ta còn chưa ăn, huống hồ chỉ là một bát cháo mà thôi." Ôn Liễu Niên nói, "Ngươi cũng cho ta ăn cháo mà."

Triệu Việt khẽ nhíu mày.

Ôn Liễu Niên nhanh chóng nói: "Được rồi, không ăn."

"Hoàng Thượng tới đây là vì đưa cháo?" Triệu Việt hỏi, trong thanh âm có chút ghen tuông không dễ nhận ra...

Ôn Liễu Niên rất biết trọng điểm ở đâu: "Cũng không phải, đại khái muốn ra cung giải sầu."

Triệu Việt có chút hối hận chính mình mua tòa nhà ở phụ cận hoàng cung, sớm biết như thế, còn không bằng mua xa một chút, ít nhất giống như không cần đến cửa thăm người thân, lâu lâu lại mang theo hộp đồ ăn đến một chuyến.

"Vừa rồi đi đâu vậy, sao trên người toàn là bụi?" Ôn Liễu Niên vỗ vỗ ống tay áo hắn.

Triệu Việt đem chuyện lúc nãy bị tập kích nói một lần.

Ôn Liễu Niên mở to hai mắt: "Trúng mai phục?"

"Đối phương không chiếm được tiện nghi." Triệu Việt nói, "Đừng lo lắng."

"Chuyện lớn như thế, sao ngươi không nói cho ta biết sớm một chút." Ôn Liễu Niên vụt từ trên giường đứng lên.

"Hảo hảo nằm." Triệu Việt đè hắn lại, "Đối phương cũng chạy rồi, chẳng lẽ ngươi muốn đến từng nhà tìm."

"Nhìn qua cũng hơn bốn chục tuổi, ước chừng chính là người thần bí lúc trước bao cả tòa thanh lâu nghe xướng khúc." Ôn Liễu Niên nói, "Ta đã nói, hắn nhất định không phải Đại Minh vương."

"Ta cũng biết là hắn." Triệu Việt nói, "Cố ý dụ ta đến nơi hoang vu, nhưng vừa đến lại ra tay giết, ngược lại là có vài phần tương tự tác phong Mục gia trang."

"Có khi nào là Thanh Cầu không?" Ôn Liễu Niên linh quang trong đầu chợt lóe, "Hắn là người sau lưng kêu Mục gia trang đi tấn công núi, mà hành động của Mục Vạn Lôi cùng Mục Vạn Hùng, đều là do hắn sai bảo, tuổi cũng không sai biệt lắm."

Triệu Việt tay dừng một chút, lúc trước hắn ngược lại là không nghĩ tới khả năng này.

"Tám phần không sai." Ôn Liễu Niên cầm quần mặc vào, "Chúng ta đi thương nghị chuyện này một phen, bày thiên la địa võng ra bắt hắn lại !"

"Ngươi còn đang sinh bệnh." Triệu Việt đè hắn lại.

"Đã đỡ rồi." Ôn Liễu Niên kiên trì đứng lên, sau đó liền cảm thấy trời đất xoay vòng, đầu gối cũng như nhũn ra.

Ngủ lâu quá sẽ choáng.

Triệu Việt vươn tay tiếp được hắn.

Thẳng đến bị nhét về ổ chăn, Ôn Liễu Niên còn đang nói: "Nhất định là bởi vì hôm nay ta ăn chưa no."

Một chén cháo nhỏ có thể dùng được gì, vẫn là gà nướng đáng tin hơn.

Cũng không biết ngày mai có được ăn không.

Lúc bệnh nằm trên giường, Ôn Liễu Niên lại vô cùng tưởng niệm thời gian ở thành Vân Lam -- tuy rằng Hoa Đường không thể so với giang hồ đệ nhất thần y Diệp Cẩn, nhưng cũng có rất nhiều viên thuốc chuyên trị đau đầu nhức óc, không chỉ không đắng, mà thậm chí còn chua chua ngọt ngọt, uống một viên là ngủ một giấc, tỉnh lại thì sẽ thần thanh khí sảng, mà không giống như bây giờ, không chỉ phải uống thuốc đắng, mà còn phải ăn cháo trắng cùng mì.

Nhìn đồ án phức tạp trên đỉnh giường, trong đầu vẫn không suy nghĩ được chuyện Đại Minh Vương, cho dù là ép buộc bản thân nhắm mắt lại, vẫn như trước cũng không có biện pháp ngủ yên, ngược lại là đem chính mình ép buộc đến có chút khó chịu.

Thế là chờ tới khi Triệu Việt vào cửa, thì nhìn thấy một người đang vặn vẹo lăn lộn xoay vòng không ngừng...

Ôn Liễu Niên chớp mắt nhìn hắn.

"Làm sao vậy?" Triệu Việt ngồi ở bên giường.

"Trong lòng khó chịu." Ôn Liễu Niên thành thành thật thật trả lời.

Triệu Việt bất đắc dĩ: "Đã nói là phải nghỉ ngơi."

Ôn Liễu Niên xoay người nằm sấp trên giường, đem đầu vùi vào trong chăn.

Loại chuyện này ta cũng không thể khống chế.

Triệu Việt từ phía sau ôm lấy hắn, vươn tay thăm dò vào bên trong, ở phía trước lồng ngực mềm hồ hồ xoa ấn.

Tuy nói trong lòng khó chịu là vì có tâm sự, nhưng xoa ở bên ngoài hẳn là cũng không có tác dụng gì, nhưng rất thoải mái, thế là Ôn đại nhân cũng không có cự tuyệt, ngược lại còn rụt vào trong lòng hắn.

Triệu Việt cúi đầu hôn lên giữa hàng tóc của hắn, tay còn lại kéo vạt áo ra, đem lý y quăng ở trên đất.

Ôn Liễu Niên hơi sửng sốt, đây là muốn làm gì?

Triệu Việt thả màn xuống, ôm hắn vào trong lòng, hôn môi giống như ngọn lửa đang bùng cháy, cùng với vẫn luôn trằn trọc trăn trở, chi bằng mệt mỏi rồi hảo hảo ngủ một giấc.

"... Trời còn chưa tối." Hơn nửa ngày sau, Ôn Liễu Niên cuối cùng nghẹn ra một câu.

"Cho nên thì sao?" Triệu Việt đè ở trên người hắn.

Ôn Liễu Niên gãi gãi mặt, lại cảm thấy giống như cũng không phải không được, bởi vì cái gì cũng không được làm, cũng không thể xuống giường, còn không bằng đốt chút thời gian

Thế là Mộc Thanh Sơn vừa mới đi ngang qua cửa sổ, thì lập tức bị kinh ngạc một chút.

Vừa rồi là tiếng động gì vậy?

Ôn Liễu Niên cắn góc chăn nằm sấp trên giường, đầu hơi ngửa ra phía sau, nhíu mày, đáy mắt một mảnh mênh mang.

Giường lay động phát ra tiếng 'kẽo kẹt', Mộc Thanh Sơn mặt đỏ tai hồng, vội vàng chạy ra tiểu viện.

Đây mới là buổi trưa a, chẳng lẽ không phải là nên ăn cơm đọc sách nghỉ ngơi sao, như thế nào lại bắt đầu kịch liệt như thế...? Hơn nữa đại nhân còn đang sinh bệnh a.

"Trộm được cái gì à?" Thượng Vân Trạch tiếp được hắn.

"A?" Mộc Thanh Sơn ngẩng đầu.

Thượng Vân Trạch cười xoa bóp hắn, "Đụng vào ta còn không biết, vẻ mặt vừa vội lại vừa hoảng, còn tưởng ngươi trộm được hi thế kỳ trân dị bảo gì của đám người trong cung."

"Không phải." Mộc Thanh Sơn hai má nóng bỏnh, "Là đại nhân cùng đại đương gia."

"Đại nhân cùng đại đương gia làm sao?" Thượng Vân Trạch trong tay cầm một bao bánh hoa hòe thanh đạm, "Ta đang chuẩn bị đi thăm đại nhân."

Mộc Thanh Sơn mặt lại đỏ bừng, sau đó ghé vào lỗ tai hắn nói vài câu.

"Thật sao?" Thượng Vân Trạch sờ sờ cằm.

"Ừm, ngươi vẫn là đừng đi." Mộc Thanh Sơn nắm tay hắn đi ra ngoài, "Đừng quấy rầy bọn họ."

"Ừm." Thượng Vân Trạch gật đầu, "Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?"

"Trở về phòng ngủ." Mộc Thanh Sơn thuận miệng trả lời.

Thượng Vân Trạch trêu ghẹo: "Muốn học đại nhân sao?"

Mộc Thanh Sơn cước bộ dừng một chút: "Vậy đi ra đường."

"Chọc ngươi thôi, nên ngủ trưa rồi." Thượng Vân Trạch nói, "Ăn nhiều ngủ nhiều mới có thể mập được."

"Không ngủ, muốn lên phố." Mộc Thanh Sơn kéo lấy ống tay áo hắn.

Thượng Vân Trạch nói: "Hôm qua vừa mới nói muốn ăn cơm ngủ trưa đúng giờ."

Mộc Thanh Sơn thận trọng nghĩ nghĩ.

Chỉ là không đợi hắn nghĩ ra kết quả, Thượng Vân Trạch đã thỏa hiệp: "Được rồi, đi ra đường."

Cái thứ phu cương này, thật sự là chỉ tồn tại ở trong tiểu thoại bản.

Vương Thành người đông, hôm nay vừa vặn lại có hội chợ, cho nên dù là nắng gắt cỡ nào, trên ngã tư đường vẫn như trước có không ít người. Mộc Thanh Sơn mua bao kẹo sơn tra vừa đi vừa ăn, lúc sau cảm thấy hơi ê răng, liền suy nghĩ muốn uống trà, bên trong trà lâu từ sớm đã không còn chỗ trống.

"Là Thượng bảo chủ a." Tiểu nhị vừa vặn nhận biết được Thượng Vân Trạch, thế là một bên tiếp đón để cho hắn chờ một lát, một bên bày ra một cái bàn ở lan can.

"Sinh ý tốt như vậy?" Thượng Vân Trạch thuận miệng hỏi.

"Chỉ mấy ngày này mà thôi." Tiểu nhị ân cần lau bàn, "Tại vị trí trà lâu này tốt, có thể nhìn thấy bãi đất trống đằng trước."

"Đất trống có gì mà đáng nhìn?" Mộc Thanh Sơn khó hiểu.

"Công tử có điều không biết, gần đây có kỳ nhân đến Vương Thành, mỗi ngày đều sẽ biểu diễn xà trên bãi đất trống kia." Tiểu nhị nói, "Nhưng không phải Thái Hoa xà cùng Trúc Đốt xà bình thường đâu nha, này còn lợi hại hơn nhiều."

"Ngũ bộ xà à?" Thượng Vân Trạch hỏi.

Tiểu nhị lắc đầu: "Là Cự Mãng."

"Cự Mãng?" Mộc Thanh Sơn khẽ nhíu mày, "Diễn xiếc trên phố xá sầm uất như thế, nếu bị mất khống chế, có thể làm dân chúng bị thương không?"

"Sẽ không, kỳ nhân kia là đem chính mình cùng mãng xà một đường nhốt trong lồng sắt." Tiểu nhị nói, "Sắp bắt đầu rồi, công tử nhìn là biết."

Khi ba người nói chuyện, phía dưới đã vang lên một tiếng sáo chói tai, Mộc Thanh Sơn cảm thấy răng đều đau. Dân chúng trên đường hiển nhiên lại cảm thấy rất là hứng thú, lập tức vây chật cứng ở xung quanh, rất nhanh liền đem người biểu diễn xà vây ở chính giữa.

Thượng Vân Trạch nhìn lướt qua, chỉ thấy đối phương là ba bốn nam tử, ăn mặc rất là quái dị, cũng không rõ là đến từ đâu. Nếu nói là mãng xà khổng lồ, lúc trước trong Vương Thành cũng không phải không có qua, nhưng phần lớn chỉ có ba loại hôi-lục-hoàng (xám-xanh lá-vàng), ngẫu nhiên có bạch mãng đều sẽ bị truyền là Bạch nương nương, nhưng chưa bao giờ gặp qua cự mãng toàn thân đỏ rực như thế, chỉ có vảy trên đầu màu hơi xám đen, đang ở trong lồng sắt phun nọc độc.

Nhìn thấy thân thể trơn mịn kia, Mộc Thanh Sơn cảm thấy có chút buồn nôn.

Thượng Vân Trạch ôm hắn vào trong lòng: "Đừng nhìn."

Mộc Thanh Sơn bưng chén trà, tâm nói ta cũng không tính toán nhìn tiếp.

Bất quá Thượng bảo chủ tựa hồ cảm thấy rất hứng thú, vẫn luôn theo dõi động tĩnh phía dưới. Sau tiếng sáo, xiếc ảo thuật cũng chính thức bắt đầu, một nam tử dáng người nhỏ gầy đứng ở trên đài chắp tay, nghe giọng cũng có chút cứng ngắc.

"Nếu công tử sợ, thì đừng nên nhìn." Tiểu nhị bưng điểm tâm tới, lại dặn dò một câu, "Đợi lát nữa nó sẽ nuốt người kia vào."

Mộc Thanh Sơn run rẩy.

Dân chúng bên dưới đã an tĩnh lại, nam tử nhỏ gầy tiến vào lồng, hai người bên cạnh giúp tung ra một tấm vải mềm màu đen, bọc kín từ đầu đến chân hắn lại, từ bên ngoài nhìn vào giống như là đang gói vải bố.

Mộc Thanh Sơn nhỏ giọng hỏi: "Thật sự sẽ nuốt toàn bộ vào sao?"

"Dựa theo tình huống bên dưới, tựa hồ là thật." Thượng Vân Trạch che mắt hắn.

Cự mãng màu đỏ há to miệng, bắt đầu từ phía trên, thế nhưng thật sự đem nam tử nhỏ gầy nuốt toàn bộ vào trong bụng, chỉ chừa lại hai chân vẫn như trước đứng bên ngoài.

Đã có tiểu oa nhi bị dọa khóc, mọi người cũng cảm nhận được trong lòng còn đang sợ hãi, hai người bưng thau đồng đi một vòng thu tiền, mới chậm rãi kéo nam tử nhỏ gầy kia ra, sau khi cởi bỏ vải bố màu đen, quả thật là bình yên vô sự.

Bốn phía nhất thời vỗ tay như sấm, Mộc Thanh Sơn đem tay Thượng Vân Trạch đang đặt trên mắt kéo xuống, cũng hiếu kì nhìn lướt qua.

"Đã xong." Thượng Vân Trạch gõ gõ mũi hắn.

"Sẽ không bị thương chứ?" Mộc Thanh Sơn hỏi.

"Bên trong tấm vải đen hẳn là có chút huyền cơ." Thượng Vân Trạch giúp hắn rót một tách trà.

"Kim ti nhuyễn giáp?" Mộc Thanh Sơn suy đoán.

Thượng Vân Trạch cũng là có chút ngoài ý muốn: "Ngươi còn biết thứ này?"

"Tất nhiên, tiên sinh kể chuyện đều nói như vậy." Mộc Thanh Sơn nói, "Đại hiệp đều sẽ có kim ti nhuyễn giáp, tuyệt thế danh kiếm, đều thích ăn khô bò, một vò nữ nhi hồng."

Thượng Vân Trạch bật cười thành tiếng: "Mấy lời ba hoa này nghe một chút là được, cho tới bây giờ ta cũng không uống Nữ Nhi Hồng."

Mộc Thanh Sơn còn đang nằm sấp ở trên lan can nhìn xuống dưới.

"Muốn qua đó không?" Thượng Vân Trạch hỏi.

"Cùng nhau qua đó à?" Mộc Thanh Sơn khó hiểu, "Ngươi cảm thấy nhóm người này có vấn đề?"

"Cũng không đến mức, bất quá ta đối tấm vải bố kia có chút hứng thú." Thượng Vân Trạch nói.

Trong cơ thể cự mãng vô cùng tanh hôi, trên răng lại có nọc, cho dù là bị nuốt trọn một trận, người bình thường dự tính cũng là quá sức, bất quá nhìn nam tử nhỏ gầy lúc nãy, tựa hồ một chút cũng không có gì mà nói không thích hợp, tấm vải kia hẳn là có tác dụng không nhỏ.

Nếu là có thể sử dụng nhuyễn giáp, hẳn là sẽ không kém Thiên Tàm Ti.