Chương 99: Làm náo động là đúng

Bạch Phong Hoa hơi nhíu mày, quay đầu nhìn Lâm Sở Sở đầy nghi ngờ. Thất thải Phong Tín Tử này chính là thánh vật của tổ chức Phong Tín Tử, thế mà hiện tại Lâm Sở Sở sao có thể nói ra một cách bình thản như thế? Nhớ lại lúc nàng hỏi thăm về Thất Thải Phong Tín Tử, ông lão kia vỗ mông bước đi, một câu cũng không thèm nói thêm.

“Sở Sở, không được làm loạn, muội không thấy Bạch tiểu thư đang vội sao?” Lâm Thiên Nhai đuổi theo từ phía sau, khuôn mặt tỏ vẻ nghiêm túc.

“Đại ca, chẳng lẽ muội không thể cùng Phong Hoa ăn một bữa cơm sao? Bọn muội đã lâu không gặp” Lâm Sở Sở quay đầu cười nhẹ chống lại Lâm Thiên Nhai, thái độ này hoàn toàn khác so với lúc nói chuyện với Bạch Phong Hoa lúc nãy.

Tiêu Dao Vương gia chăm chú nhìn Bạch Phong Hoa thì thấy khuôn mặt của nàng có chút không đúng, hiểu chuyện nở nụ cười nói “Nếu Bạch tiểu thư có việc, ngày khác chúng ta sẽ nói chuyện.”

“Được” Bạch Phong Hoa mỉm cười gật đầu với Tiêu Dao Vương gia.

Sau khi đãi Tiêu Dao vương gia xong, Lâm Sở Sở liền lôi cánh tay của Bạch Phong Hoa, trừng mắt nhìn Mạc Thanh Tuyệt và Lâm Thiên Nhai nói: “Này, hai nữ nhi chúng ta đi dạo mua vài thứ riêng tư, các ngươi chắc không mặt dày đi chung chứ?”

Mạc Thanh Tuyệt mỉm cười, gật đầu với Phong Hoa nói: “Ta đến dịch quán của Thanh Hồng quốc, có gì tới đó tìm ta”

Bạch Phong Hoa gật đầu nhìn Mạc Thanh Tuyệt.

Lâm Thiên Nhai nhíu mày nhìn Lâm Sở Sở nói: “Sở Sở, không được làm loạn, chúng ta còn rất nhiều việc cần xử lý”

“Việc kia một mình đại ca xử lý thì tốt rồi, đại ca, muội lâu lắm mới gặp được Phong Hoa, chỉ muốn cùng đi dạo với nàng, mà đây cũng là lần đầu Phong Hoa đến Tứ Phương thành này, phải không?” Lâm Sở Sở kéo cánh tay Phong Hoa cười hì hì.

Bạch Phong Hoa gật đầu cười nhìn Lâm Thiên Nhai: “Lâm công tử, ta cùng Sở Sở đúng là lâu rồi không gặp, lần này có dịp gặp không rõ lúc nào mới gặp lại, mong công tử cho phép ta cùng nàng đi nói chuyện một lát”

Bạch Phong Hoa đã nói đến nước này, Lâm Thiên Nhai chỉ còn cách từ bỏ, nói với Sở Sở vài câu rồi đi. Bạch Phong Hoa đúng là không nhìn sai, tuy Lâm Thiên Nhai ít lời nhưng rất quan tâm Lâm Sở Sở – muội muội của mình.

Cuối cùng, Lâm Sở Sở kéo Bạch Phong Hoa tới tửu lâu phía trước, tửu lâu này trang hoàng vô cùng đẹp, bên trong vô cùng tao nhã, bọn họ hiện tại đang ngồi tại một phòng nhỏ cách biệt bên ngoài. Một bàn thức ăn và rượu được mang lên.

Trên khuôn mặt Lâm Sở Sở không còn nụ cười mà là vẻ mặt âm trầm, sâu trong đôi mắt hiện vẻ đau lòng. Nàng không lên tiếng, đứng dậy rót cho Bạch Phong Hoa một ly rượu, sau đó ngồi lại ghế, nhìn người ngồi đối diện mình.

“Nói đi, có chuyện gì xảy ra?” Bạch Phong Hoa nhìn cánh gà trong mâm, không quan tâm gắp vào bát chuẩn bị ăn.

“Bạch tỷ tỷ…” Lâm Sở Sở mở miệng, nhìn Bạch Phong Hoa, cắn cắn đôi môi, nước mắt bắt đầu rơi xuống.

Bạch Phong Hoa cảm thấy nao nao, tuy không ở chung với Lâm Sở Sở nhiều nhưng nàng vẫn rất quan tâm đứa trẻ lạc quan, ngây thơ này. Nếu không phải có chuyện gì quá mức đau lòng thì Lâm Sở Sở tuyệt đối sẽ không có biểu hiện như thế kia.

“Sao vậy?” Bạch Phong Hoa buông đôi đũa xuống, nhíu mày nhìn Lâm Sở Sở. Bạch Phong Hoa rất thích tính cách của Lâm Sở Sở. Nhìn thấy nàng đau lòng như vậy, trong lòng Bạch Phong Hoa đột nhiên căng thẳng. Có thể làm cho Lâm Sở Sở như vậy, chỉ sợ việc kia không đơn giản.

“Bạch tỷ tỷ, muội xin tỷ, xin tỷ giúp muội” Nước mắt Lâm Sở Sở trào ra chứ không rưng rưng như lúc nãy “Cứu đại ca của muội đi, muội không thể mất huynh ấy, muội tình nguyện chết chứ không cần huynh ấy chết thay”

Chết thay? !

Có ý gì chứ? Bạch Phong Hoa nhíu mày, nhìn Lâm Sở Sở khóc lớn, nghiêm mặt hỏi: “Cuối cùng là có chuyện gì? Muội nói cho rõ nếu không ta không thể giúp được muội đâu”

“Vâng” Lâm Sở Sở khóc nức nở, lấy tay áo lau nước mắt, bắt đầu kể “Bạch tỷ tỷ, muội không biết tỷ muốn làm gì Thất Thải Phong Tín Tử, nhưng nó là thánh vật của bọn muội, nhưng cũng là loại dược liệu đáng sợ”

“Dược liệu đáng sợ?” Bạch Phong Hoa nhíu mày, “Có ý gì?”

“Cơ thể của muội luôn có nội hư, có lẽ muội không sống được lâu. Thất Thải Phong Tín Tử kia có khả năng kéo dài sinh mạng của muội, nhưng cần có người cùng huyết mạch chết thay. Trong gia tộc, người cùng huyết thống với muội là đại ca, huynh ấy muốn mạng đổi mạng. Sau đó để muội thừa kế Phong Tín Tử” Khi nói đến đây, đôi môi của Lâm Sở Sở đã bị chính nàng cắn đến chảy máu.

“Dùng mạng đổi mạng?” Bạch Phong Hoa nhìn vẻ mặt đau khổ của Lâm Sở Sở, trong lòng đoán thầm, Lâm Thiên Nhai này bất luận là tư chất hay năng lực làm việc đều rất tốt. Các gia tộc lớn tình thân đều rất mỏng, mọi người đều biết rõ, việc quản một công hội lớn thế Lâm Sở Sở tuyệt không bằng Lâm Thiên Nhai, người trong hội Phong Tín Tử làm sao có thể đồng ý? Trừ khi..

“Đại ca ngươi…không phải do chính thất sinh ra?” Bạch Phong Hoa hỏi

Lâm Sở Sở cắn môi, gật đầu: “Vâng, đại ca và ta cùng phụ thân nhưng khác mẫu thân. Mẫu thân của huynh ấy mất sớm…”

Trong nháy mắt Bạch Phong Hoa hiểu được chuyện gì xảy ra. Lại tình huống này, ở bất cứ gia tộc nào, việc phân chia chính thứ này đều vô cùng tàn khốc. Thiên Địa thương hội bên trong cũng vậy, Băng Hồ thành kia cũng thế, đến cả Phong Tín Tử cũng không thoát khỏi vận mệnh đáng sợ này!

“Cho nên ngươi nhờ ta giúp?” Bạch Phong Hoa nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của Lâm Sở Sở nhẹ giọng hỏi.

“Không ai chịu giúp muội cả, bởi tất cả bọn họ đều không muốn đắc tội Phong Tín Tử, nhưng tỷ thì muội biết tỷ có thể” Ánh mắt Lâm Sở Sở đầy vẻ kiên định “Muội muốn nhờ tỷ ăn trộm Thất Thải Phong Tín Tử kia, dù sao, tỷ cũng luôn muốn có nó mà?”

“Vậy còn muội thì sao? Không sợ chết ư?” Bạch Phong Hoa biết rõ ý nghĩ của Lâm Sở Sở nhưng vẫn muốn hỏi.

“Con người sống trên đời đều sẽ phải chết” Nước mắt trên khuôn mặt Lâm Sở Sở chưa khô nhưng môi đã nở nụ cười, nàng nhìn Bạch Phong Hoa nói “Không lẽ lại sai ư? Bạch tỷ tỷ, con người sống trên đời này rồi cũng phải chết, với muội mà nói, lúc còn sống phải cố hết sức bảo vệ người mình yêu quý, cùng người mình yêu sống chung. Chỉ cần biết quý trọng một khắc kia, tất cả đủ rồi”

Bạch Phong Hoa nghe những lời của Lâm Sở Sở thì sửng sốt.

Quý trọng mỗi một khắc sao?

Nếu mình cũng là Lâm Sở Sở, nếu để kéo dài mạng của mình mà người mình yêu thương phải chết, chỉ sợ chính bản thân cũng không đồng ý, có lẽ lúc đó chính bản thân mình cũng chọn cách như của nàng.

“Được, ta đáp ứng” Bạch Phong Hoa vươn tay xoa đầu Lâm Sở Sở mỉm cười nios. Về phần sức khỏe của Lâm Sở Sở, đợi lúc sư huynh xuất quan thì nhờ huynh ấy xem qua một lần, xem có thể có biện pháp giúp đỡ hay không.

“Thật sao? Vậy thì tốt quá” Lâm Sở Sở mừng rỡ nắm chặt tay hỏi “Vậy khi nào chúng ta đi lấy trộm thánh vật?”

“Chờ đợt thi đấu lần này kết thúc” Bạch Phong Hoa nhìn sự phấn khởi cuả Lâm Sở Sở thì vừa muốn khóc vừa muốn cười, dẫn người ngoài vào nhà lấy trộm thánh vật của nhà còn hưng phấn như vậy sao?

“Vâng, lần này Bạch tỷ tỷ nhất định nổi tiếng khắp nơi. Sẽ nổi bật lắm đó” Dứt lời, ánh mắt nhìn về thanh kiếm bên cạnh Bạch Phong Hoa, hâm mộ nói “Có thần khí trong tay, chậc chậc ~”

Bạch Phong Hoa không nói nhiều, suy nghĩ của nàng lại bay đến cuộc thi đấu của tứ quốc lần này.

Trong lúc thánh giả luận võ kia, sẽ có gì xảy ra?

Đối thủ trận đầu của mình sẽ là ai? Nếu là Mạc Thanh Tuyệt… Nếu hắn cùng mình là đối thủ thì sẽ thế nào? Hay là Bạch Hổ thánh giả Lạc Thần Phong? Nếu là gặp hắn thì sẽ có tình huống gì? Còn có Huyền Vũ thánh giả chưa từng tiếp xúc lần nào. Đến lúc đó sẽ xảy ra chuyện gì, không ai có thể biết trước được.

Nhân mã tứ quốc đều đã đến Tứ Phương thành, Băng Hồ thành chủ cũng đã đến, các thế lực khác tất nhiên cũng đã có mặt.

Ba ngày nữa là đến ngày thi đấu, khắp nơi đều vô cùng náo nhiệt. Mỗi người đều thảo luận việc sẽ xảy ra trong cuộc thi lần này.

Một ngày trước, Bạch Phong Hoa có đáp ứng lời mời uống rượu trong Tứ Phương thành với Tiêu Dao vương kia. Lần trước vì Lâm Sở Sở tìm nên Tiêu Dao vương bỏ đi, sau đó cho ngươi đưa thư, mời Bạch Phong Hoa đến tửu lâu đó. Sau khi vào tửu lâu, Bạch Phong Hoa có chút nghi ngờ. Tửu lâu này cùng với Tiêu Dao vương gia kia có quan hệ gì? Hay chính hắn mở tửu lâu này?

Tửu lâu phía trước xa hoa đến mức người nhìn phải kinh sợ. Ở trước cửa có hai gã sai vặt tuấn tú chào đón, mồm miệng nhanh nhảu, y phục trên người có thể so sánh với các công tử nhà giàu. Bảng hiệu bằng vàng, bằng ngọc trên cao viết “Sao Bắc Cực tửu lâu” kia cũng vô cùng nổi bật. Tửu lâu này tuy mới mở nhưng vô cùng có tiếng, bởi vì bên trong thức ăn vô cùng lạ, phục vụ chu đáo, giá cả vừa phải. Có thể nhanh làm cho một tửu lâu lớn như thế, người mở ra chắc chắn rất thủ đoạn. Có thể là Tiêu Dao vương gia kia ư?

“Thánh giả đại nhân tự mình đến nơi này dùng cơm ư?” Bạch Phong Hoa đứng trước cửa thì nghe thanh âm ngả ngớn vang lên phía sau. Bạch Phong Hoa liếc mắt thì thấy tam hoàng tử Chu Vũ quốc Chu Thận.

“Thánh giả đại nhân thế nào lại tự mình đến đây dùng cơm? Chỗ này không phải là chỗ bình thường, đương nhiên là có người mời” Phương Tĩnh Lan đứng bên cạnh Chu Thận cười lạnh nói. Nếu có cơ hội, nàng tuyệt đối không bỏ qua mà châm chọc Bạch Phong Hoa. Sao Bắc Cực tửu lâu không phải người bình thường có thể vào, một quý tộc của tiểu quốc mà muốn bước vào tửu lâu này ư? Bạch Phong Hoa chỉ là một quý tộc nhỏ, chẳng qua có thể cái danh hiệu Chu Tước thánh giả kia thôi.

“Nếu thánh giả đại nhân không chê, có thể cùng chúng ta vào trong” Chu Thận ngoài cười nhưng trong không cười nói. Thái từ cùng nhị hoàng tử không có bên cạnh nhắc nhở, hắn và Phương Tĩnh Lan đương nhiên không quan tâm nhiều. Bọn họ xem Bạch Phong Hoa dám làm gì.

“Bạch tiểu thư đã đến?” Trong lúc Chu Thận và Phương Tĩnh Lan cười nhạo thì bên trong có giọng vang lên. Tiếp theo bốn nam tử tuấn tú mang thảm chạy vội đến trước mặt Bạch Phong Hoa, đem thảm nhanh chóng trải từ trên lầu xuống. Nhìn thảm đỏ trước mắt một màu đỏ thẫm, bên cạnh lại được dùng kim chỉ đẹp đẽ thêu lên.

“Mời Bạch tiểu thư, chủ tử đợi ngài đã lâu” Bốn gã kia cung kính hành lễ.

Sắc mặt Chu Thận cùng Phương Tĩnh Lan thay đổi. Bọn họ không phải vào tửu lâu này một hai lần, mỗi lần đến đều vung rất nhiều tiền nhưng chưa bao giờ được hưởng thụ phục vụ như thế.

Bạch Phong Hoa đi trên thảm, trong lòng biết rõ chủ nhân của tửu lâu này là ai. Trừ cái tên Tiêu Dao vương kia có ai dùng cách này đón khách?

“Hai vị có muốn cùng vào với ta không?” Bạch Phong Hoa quay đầu nhìn khuôn mặt trắng bệch của Chu Thận và Phương Tĩnh Lan trêu tức.

“Hừ, không cần” Sắc mặt Phương Tĩnh Lan trắng bệch, gắt gao nhìn thảm hồng thượng hạng kia. Chủ nhân đằng sau tửu lâu này là ai? Bản thân nàng ta tra không rõ. Có thể nhanh chóng tạo ra một tửu lâu nổi tiếng thế này tuyệt đối không đơn giản. Mà chủ nhân đằng sau tửu lâu này tuyệt đối rất nhiều tiền, đối với kế hoạch của nàng ta rất cần thiết. Mấy ngay nay nàng đều yêu cầu hoàng tử ngu ngốc này mang mình đến đây chỉ để hỏi chủ nhân của tửu lâu này là ai. Thế nhưng vẫn chưa có kết quả gì, thế mà hôn nay Bạch Phong Hoa kia lại được chủ nhân tửu lâu này đãi ngộ như thế. Thật sự đáng giận!

Bạch Phong Hoa đi vào như thế khiến tất cả mọi người phải nhìn, rất nhiều cô gái thiếu phụ ghen tị với nàng.

Ngồi vào ghế lô thì thấy tên Tiêu Dao vương gia cười hì hì ngồi nhìn mình.

Quả nhiên là hắn.

“Ngươi thật rãnh rỗi, có thể tạo ra một tửu lâu như thế này” Bạch Phong Hoa nhún vai.

“Haha, ta mở trong lúc nhàm chán mà” Tiêu Dao vương gia cười tủm tỉm, nhích lại gần Bạch Phong Hoa.

“Nói đi, tìm ta có việc gì?” Bạch Phong Hoa nhìn đủ loại thức ăn trên bàn, cười tủm tỉm hỏi.

“Tứ quốc trăm năm chi ước, rốt cuộc là vì cái gì?” Tiêu Dao vương dừng cười, nhìn Bạch Phong Hoa hỏi.

“Ngươi thật sự muốn biết?” Bạch Phong Hoa mỉm cười, bắt đầu ăn đồ trên bàn.

“Ừ, đang chán” Tiêu Dao vương nhún vai “Cho nên muốn biết”

“Ngươi có đủ loại chán nhỉ?” Bạch Phong Hoa bĩu môi “Nói cho ngươi cũng không phải không được…” Bạch Phong Hoa nhìn vẻ mặt của Tiêu Dao vương trong lòng vô cùng chán nản. Còn tưởng hắn tìm mình vì việc quan trọng gì, không ngờ lại vì điều này.

Bạch Phong Hoa đem lời của Chu Tước thần thú nói lại để thỏa mãn lòng hiếu kì của người ngồi đối diện kia.

“Chậc, nguyên nhân là như thế này, thật sự không có ý nghĩa” Tiêu Dao vương ngồi tựa vào ghế, bỗng nhìn lấy lại tinh thần hỏi “Bạch Phong Hoa, khi nào thì ngươi thoát phá hư không? Lúc đó nhớ báo ta một tiếng để ta đến xem”

Khóe môi Bạch Phong Hoa giật giật, người trước mắt kia đúng là rất nhàm chán. Phá hư không kia nói hư thì liền hư sao? Nếu đạt đến mức đó thì còn có thời gian gọi hắn sao?

“Chuyện quan trọng mà người tìm ta là nó sao?” Bạch Phong Hoa không ngừng ăn, tùy ý hỏi.

“Ừ” Tiêu Dao vương thật thà gật đầu, nhíu mày hỏi “Ta nghe nói ngươi đang tìm Lưu quang tuyết liên?”

“Ừ” Bạch Phong Hoa cũng gật đầu không che dấu.

“Ở đại lục này ngươi có lẽ sẽ tìm không thấy” Tiêu Dao vương gia nghiêm túc nói.

“Ý gì?” Bạch Phong Hoa tiếp tục ăn đồ ăn hỏi.

“Trước kia ta tò mò muốn biết Tuyết Liên kia có hình dạng thế nào nên đi tìm, cuối cùng không ra. Sau ngẫu nhiên lại có tin tức về nó. Tuyết Liên kia phải ở đại lục khác mới có” Tiêu Dao vương nói rõ mục đích chân chính việc mời Bạch Phong Hoa đến.

“Vậy sao?” Bạch Phong Hoa nhíu mày, trong lòng tính toán suy nghĩ, ngẩng đầu nói “Đa tạ vương gia đã báo” Lưu Quang Tuyết Liên kia muốn có trong tay thật sự rất khó.

“Không cần khách khí, tất cả đều là do nhàm chán” Tiêu Dao vương khôi phục lại bộ dạng cười tủm tỉm lúc nãy.

Nhìn bộ dạng điên khùng này của Tiêu Dao vương gia, Bạch Phong Hoa không biết nói gì, hắn chính là cái tên nấm dài rảnh rỗi.

Ngay lúc đó bên ngoài vang lên tiếng đập cửa nhẹ nhàng.

“Có chuyện gì? Không lẽ quên việc ta đã dặn?” Tiêu Dao Vương gia khó chịu hét lớn với người phát ra tiếng động bên ngoài cửa.

“Chủ nhân, bên ngoài có người nói mình là cao cấp luyện dược sư, muốn gặp người” Người bên ngoài cẩn thận trả lời.

“Hả?” Tiêu Dao Vương gia hơi nhíu mày, cao cấp luyện dược sư ư? Thật sự có cao cấp luyện dược sư tự động tìm tới hắn?

“Bạch tiểu thư có muốn gặp một lần không?” Tiêu Dao Vương gia híp mắt nhìn Bạch Phong Hoa.

“Tốt” Bạch Phong Hoa cười nhẹ, trong lòng hiểu được cao cấp luyện dược sư kia là ai. Cũng tốt, xem nàng muốn làm trò gì.

“Tốt lắm, đi thôi, ở dưới đại sảnh chuẩn bị đi” Tiêu Dao Vương gia nói xong câu này cười hì hì rót một ly rượu cho Bạch Phong Hoa “Ăn cơm trước đi, ăn xong rồi tính đến việc xem cao cấp luyện dược sư kia”

“Chuẩn bị tại đại sảnh ư?” Bạch Phong Hoa cầm tách trà xanh, nghi ngờ lặp lại lời của Tiêu Dao Vương gia.

“Muốn nhập làm người của bổn vương, phải có vài phần thực lực” Tiêu Dao Vương gia nhíu mày, con ngươi tràn ngập sự khinh thường, nói xong quay đầu nhìn Bạch Phong Hoa nói “Nhưng mà ngươi đồng ý đến làm thì cửa lớn luôn mở rộng chào đón”

“Miễn.” Bạch Phong Hoa thẳng thừng từ chối.

Ở phía sau, tửu lâu tràn ngập những lời xôn xao. Bởi vì tất cả mọi người sắp được nhìn thấy cao cấp luyện dược sư biểu diễn thực lực của mình. Đại sảnh tràn ngập mùi dược liệu thượng hạng. Bởi vì đây là nơi dùng để luyện dược, hương vị của dược liệu ảnh tưởng đến khách, cho nên người ăn ở đây đều được miễn phí toàn bộ đan, nguyện ý lưu lại quán nhìn một cái chứ không muốn chạy đi, hoặc tất cả chuyển lên lầu dùng cơm ở các ghế lô.

Tất cả mọi người ở tửu lâu có ai còn có ý muốn dùng cơm? Cao cấp luyện dược sư, chức nghiệp cao quý như thế, hôm nay có thể nhìn thấy toàn bộ quá trình luyện dược, khó khăn thế mới có cơ hội, làm sao bỏ lỡ được? Người dùng cơm ở đây toàn là những vương công quý tộc có uy tín, trong nhà đều có trung cấp luyện dược sư, nhưng cao cấp luyện dược sư kia chỉ vài nhà mới có.

Phương Tĩnh Lan lạnh lùng ngồi một bên, Chu Thận đứng cạnh không yên. Quyết định vừa rồi của Phương Tĩnh Lan làm hắn bối rối. Thật ra do phụ hoàng thích nên hắn mới nịnh bợ Phương Tĩnh Lan, thế nhưng hành động hiện tại của nàng, giống như đánh vào người hắn một chưởng. Nếu Phương Tĩnh Lan làm người ở tửu lâu này thì hắn biết nói thế nào với phụ hoàng cùng nhị vị hoàng huynh đây?

Trong lòng Phương Tĩnh Lan tràn đầy mâu thuẫn, nàng không ngờ chủ nhân của tửu lâu này lại làm như vậy. Chuẩn bị kiểm tra nàng ở trường hợp này, tuy trong lòng không thích nhưng như thế cũng tốt. Trong này có rất nhiều người, tất cả đều là nhân vật có tiếng ở đại lục này, tại đây bày ra thực lực của mình, có trăm lợi nhưng không hại tí nào. Đến lúc đó còn sợ kế hoạch của mình không thực hiện được sao?

Khi Bạch Phong Hoa cùng Tiêu Dao Vương gia xuất hiện trên hành lang lầu hai, Phương Tĩnh Lan nhìn về phía đó. Người đứng bên cạnh thánh giả quái dị đó là chủ nhân tửu lâu này? Người như vậy mà có tài lực nhiều đến mức dọa người ư? Sự giàu có của hắn không hề che dấu, trên người đều là đường chỉ quý, so sánh với phong cách của tửu lâu này quả rất hợp.

“Tất cả đã chuẩn bị xong, mời Phương tiểu thư” Một gã sai vặt lên tiếng nói.

Tiêu Dao Vương gia nhìn phía dưới kia một lát, không để ý nói khẽ với Bạch Phong Hoa “Nữ nhân này, giống như đã có ý rồi mới đến nơi này”

Bạch Phong Hoa không nói, nhưng nàng im lặng nhìn về phía dưới – nơi Phương Tĩnh Lan đang phô bày thực lực của mình.

Toàn bộ tửu lâu đều im lặng, Phương Tĩnh Lan chậm chạp đi đến cạnh dược đỉnh ở trước. Bên cạnh dược đỉnh đặt không ít dược liệu, tất cả đều là thượng hạng. Trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng có thể chuẩn bị nhiều dược liệu quý như vậy, chủ tửu lâu này quả nhiên không phải người thầm thương. Trong lòng Phương Tĩnh Lan đối với Tiêu Dao Vương có chút kính nể. Tính toán của Phương Tĩnh Lan rất tốt, ở đây bộc lộ tài năng, làm chấn động mọi người, đặc biệt là chủ nhân tửu lâu đứng cạnh Bạch Phong Hoa. Nàng là cao cấp luyện dược sư đáng được kính trọng, Bạch Phong Hoa kia có là gì? Chu Tước thánh giả ư? Chẳng qua ở Chu Vũ quốc diễu võ giương oai với người ngoài một chút chứ sao có thể bằng nàng?

“Dược mà ta sẽ chế sau đây là Tử Chu Đan” Phương Tĩnh Lan đứng cạnh nhìn đống dược liệu, cuối cùng chọn loại dược kia.

Nàng vừa dứt lời xung quanh đều vang lên tiếng xôn xao. Tử Chu Đan, dược tính rất lớn, có thể trong thời gian ngắn nâng cao thực lực của mình. Bình thường cũng có thể thăng lên một cấp trong vòng nửa canh giờ, đan dược này chia ra ba loại: sơ phẩm, trung phẩm cùng thượng phẩm. Phẩm chất càng cao, thời gian duy trì càng lâu. Đan dược này chính là cao cấp đan dược mà trung cấp dược sư khó có thể làm ra. Mọi người kinh ngạc nhìn cô gái chưa quá mười tám, mười chính tuổi này, nàng thật sự có thể chế được đan dược kia ư? Đan dược này nếu gặp phải địch thủ, chỉ cần ăn vào, trong nháy mắt thực lực có thể nâng lên, kết quả thế nào, có lẽ không cần nói mọi người cũng rõ.

“Ồ, có ý tứ” Tiêu Dao Vương phe phẩy cây quạt kim phấn của mình, cười tủm tỉm với Phương Tĩnh Lan. Thế nhưng sâu trong đôi mắt không có chút dao động.

Phương Tĩnh Lan đứng cạnh dược đỉnh, trong tay áo lột ra một đóa kim hoa sáng, mọi người kinh ngạc hô lớn, đóa kim hoa bình thường kia nhẹ nhảy xuống, trực tiếp chui xuống phía dưới dược đỉnh, hóa thành hỏa liễm màu vàng, im lặng ở dưới dược đỉnh bốc cháy lên.

“Ngũ Hành chi hỏa?”

“Chẳng lẽ là Ngũ Hành chi hỏa trong truyền thuyết?”

“Trời ạ! Ta thế mà cũng có thể thấy được Ngũ Hành chi hỏa trong truyền thuyết”

Sảnh lớn vang lên tiếng kinh hô (kinh ngạc + hô lớn), Tiêu Dao vương gia nhíu mày, thấp giọng hỏi Bạch Phong Hoa “Thế nào?”

“Không phải” Bạch Phong Hoa thản nhiên nói. Tuy rằng rất sáng, nhưng lửa kia không phải là Ngũ Hành chi hỏa, chẳng qua chỉ là một loại hỏa trung cấp nào đó thôi. Khốc Khốc trong đầu mình tức giận mắng đám người kia là lũ ngu, không có mắt. Thứ lửa kia chẳng qua là trung bình chia hỏa, thế mà dám đánh đồng Ngũ Hành chi hoa cao quý bọn họ. Thực sự khiến hắn muốn đốt người mà!

Loại dược có tính mãnh liệt như Tử Chu Đan, cần lửa rất lớn, sau khi Phương Tĩnh Lan bắt đầu luyện dược, bên dưới dược đỉnh lửa bốc cháy hừng hực. Ngay lúc này, Phương Tĩnh Lan bắt đầu chăm chú luyện đan, nàng tuyệt đối không được thất bại lúc này.

Tiêu Dao Vương gia phe phẩy chiếc quạt, cười tủm tỉm chờ đợi. Bạch Phong Hoa khoanh tay trước ngực, thản nhiên nhìn việc diễn ra trước mắt. Luyện Tử Chu Đan kia không mất quá nhiều thời gian. Nửa canh giờ sau, dược đỉnh mà phát ra mùi dược. Không ít người nghểnh cổ lên phía trước nhìn vào đan dược được luyện thành kia.

Nói nửa canh giờ không lâu, nhưng mà lúc này thì vô cùng lâu. Thế mà tất cả mọi người ở tửu lâu này không ai rời đi, đều chăm chú nhìn vào động tác của Phương Tĩnh Lan.

Sau một đoạn thời gian, Phương Tĩnh Lan cuối cùng cũng hành động. Khai đỉnh thủ đan! Vừa mở đỉnh dược ra, một cổ màu tím phóng lên, đem toàn bộ sảnh đường chiếu thành màu tím. Một lát sau, cổ màu tím đó biến mất, hết thảy trở lại như ban đầu. Mọi người hồi phục lại tinh thần, nhìn đến Phương Tĩnh Lan kiêu ngạo đứng trước dược đỉnh kia, tay nắm quyền, tiếp theo lại nhìn Tiêu Dao Vương gia đang đứng thản nhiên trêu lầu. Trên tay nàng, rõ ràng là Tử Chu Đan màu tím. Nhìn qua đã biết không phải là sơ cấp.

“Cao cấp luyện dược sư!”

“Nàng thật sự là cao cấp luyện dược sư! Tử Chu Đan trong tay nàng thật sự là Tử Chu Đan a”

Thanh âm ở sảnh đường không ngừng vang lên, tất cả ánh mắt hâm mộ đều hướng lên người Phương Tĩnh Lan. Phương Tĩnh Lan kiêu ngạo đứng đó, cười lạnh nhìn Bạch Phong Hoa, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Dao Vương gia, tay nâng lên một ít. Nàng đang tỏ ra thái độ “Ta đã hoàn thành kiểm tra”, bây giờ chỉ còn quyết định của Tiêu Dao Vương gia thôi.

“Không sai, không sai. Qủa thật là cao cấp luyện dược sư” Tiêu Dao Vương gia đóng chiếc quạt lại, cười tủm tỉm với Phương Tĩnh Lan.

Con mắt Phương Tĩnh Lan tràn ngập sự đắc ý, ngẩng đầu nhìn Bạch Phong Hoa khiêu khích.

Tiêu Dao Vương gia cùng Bạch Phong Hoa chậm rãi đi xuống, trực tiếp đứng trước mặt Phương Tĩnh Lan. Tiêu Dao Vương gia cười ha ha, nói với Phương Tĩnh Lan “Vị cô nương này đã thông qua kiểm tra, hôm nay là khách quý của chúng ta. Không biết cô nương tên gì?”

“Đa tạ chủ nhân. Tại hạ là Phương Tĩnh Lan” Trong lòng Phương Tĩnh Lan đắc ý, quả nhiên, phô bày mình là cao cấp luyện dược sư, bất kỳ ở đâu đều được tôn kính. Một câu chủ nhân này đã biểu hiện rõ lập trường của nàng. Thời khắc này nàng đã quyết định làm thủ hạ của Tiêu Dao Vương gia kia. Hành động này của Phương Tĩnh Lan khiến không ít người tiếc nuối, nhưng cũng có người chưa từ bỏ quyết định.

Ở bên cạnh, khuôn mặt Chu Thận xám lại, người trước mắt sắp là cao cấp luyện dược sư của hoàng cung, thế nhưng trước mắt hắn lại dám tìm người khác làm chủ. Vậy hắn nàng đặt ở đâu? Đáng tiếc hắn không thể làm gì Phương Tĩnh Lan vào lúc này. Trong lòng tức giận, chỉ còn biết một lát về cùng thái tử và nhị hoàng huynh nói chuyện.

“Ồ, Phương cô nương.” Tiêu Dao Vương gia cười tủm tỉm mở cây quạt phe phẩy gật đầu nói “Phương cô nương luyện dược cũng vất vả , đi nghỉ ngơi trước đi.”

“Chủ nhân, ta có một yêu cầu nho nhỏ” Phương Tĩnh Lan không có bước đi mà khóe mắt khiêu khích nhìn về phía Bạch Phong Hoa, nói với Tiêu Dao Vương gia “Chủ nhân, ta cũng muốn có đãi ngộ như Chu Tước thánh giả ”

Ồ? Bạch Phong Hoa nhếch mi buồn cười.

Trong đầu của Phương Tĩnh Lan rốt cuộc đang nghĩ cái quái gì vậy?

Cái hư danh kia quan trọng thế sao? Nàng vẫn nhắm vào mình ư? Nhưng mình với nàng đâu có cái gì đối địch đâu? Vì sao luôn ở mọi người đối địch với mình?

“Này a…” Tiêu Dao Vương gia phe phẩy kim phấn cây quạt, nhìn về phía Bạch Phong Hoa trêu tức.

Phương Tĩnh Lan hơi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Bạch Phong Hoa khiêu khích. Nàng tất nhiên tin rằng Tiêu Dao Vương gia sẽ đồng ý yêu cầu của mình. Có một cao cấp luyện dược sư trong tay, đó là ước mơ của rất nhiều người.

Ai ngời, Tiêu Dao Vương gia nói một câu khiến cho sắc mắt nàng thay đổi.

“Việc này có điểm khó khăn. Đãi ngộ kia chỉ có Bạch tiểu thư hưởng thôi” Tiêu Dao Vương gia phe phẩy chiếc quạt, tủm tỉm cười từ chối.

Phương Tĩnh Lan giật mình, có chút không tin, nàng nhìn về khuôn mặt cười tủm tỉm của Tiêu Dao Vương gia, nàng nghe không nhầm chứ? Yêu cầu như thế mà hắn cự tuyệt sao? Chẳng lẽ hắn không biết, nếu làm nàng tức giận thì nàng ngay lập tức sẽ tìm người khác làm chủ nhân sao? Thân phận cùng thực lực của nàng như thế, chỉ sợ rất nhiều quan lại, hay thậm chí là hoàng thất rất muốn thu dưỡng a.

Không chỉ Phương Tĩnh Lan sửng sốt, mà tất cả mọi người trong đại sảnh đều ngẩn người. Yêu cầu nho nhỏ thế mà người kia lại cự tuyệt.

Bạch Phong Hoa đảo cặp mắt, tên Tiêu Dao này, thật sự sợ thiên hạ nhàm chán như hắn sao? Biết ngay dính với hắn gì cũng có chuyện không tốt. Đêm nay, chỉ sợ không dễ mà trôi qua đâu.

“Vì sao? Chủ nhân, ngay cả yêu cầu ấy của ta cũng không được sao?” Phương Tĩnh Lan tức giận, lạnh giọng nói.

“Cao cấp luyện dược sư cũng không chỉ một mình ngươi” Tiêu Dao Vương gia phe phẩy quạt, tủm tỉm cười, không để ý nói “Bạch tiểu thư bên cạnh ta, không chỉ có thân phận Chu Vũ quốc Chu Tước thánh giả thôi đâu, mà đối với luyện dược cũng đã nghiên cứu qua”

Bạch Phong Hoa không nhịn được trừng mắt nhìn tên kia, cao cấp luyện dược sư, ký thực hắn đã biết mình biết luyện dược. Nhưng không biết mình rốt cuộc đang ở cấp nào, nên hôm nay lợi dụng thời điểm này kiểm tra mình ư? Thật sự quá rảnh rỗi. Không hiểu trong đầu hắn rốt cuộc có cái gì!

“Không có khả năng đó!” Phương Tĩnh Lan giống như con mèo bị giẫm phải đuôi hét lớn “Nàng thế nào mà có thể làm cao cấp luyện dược sư? Không thể trách Phương Tĩnh Lan phản ứng thế, đây cũng chính là tâm tư của tất cả mọi người ở đây. Chu Vũ quốc Chu Tước thánh giả có làn da ngăm đen, có thần khí, trừ việc này cũng không nghe nàng tinh thông cái gì. Hiện tại nói ra một câu nàng biết luyện dược, ai dám tin a?

Đương nhiên là có khả năng, đúng không Bạch tiểu thư?” Tiêu Dao Vương gia cười gian xảo giống như con hồ ly, nháy mắt với Bạch Phong Hoa.

“Chế Tử Chu Đan thật ra rất đơn giản” Bạch Phong Hoa phán một câu xanh rờn.

Một câu này khiến tất cả mọi người ồ lên, tất cả mọi người ở đại sảnh đều chú ý Bạch Phong Hoa.