Ngay tại thời điểm Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh chuẩn bị bắt giữ mấy tên thị vệ giả này, bọn chúng lại đồng loạt làm ra một tư thế cổ quái, có rất nhiều người đều mang vẻ mặt thống khổ hướng lên trời, khóe miệng chậm rau chảy ra dòng máu đen, người cứ vậy ngã xuống. Bạch Tử Mặc và An Thiếu Minh kinh hãi tiến lên xem xét, sao những người này lại không còn hơi thở, cứ như vậy mà chết ly kỳ.
Bạch Phong Hoa nhận thấy bên này có điểm dị thường, vội vã phi thân tiến lên, nhảy đến bên người kẻ giả danh Thánh giả kia nhưng cũng đã chậm.
Lưu Tử Oanh sắc mặt cổ quái, trong mắt có hoảng sợ cùng phẫn nộ, còn có không cam lòng, miệng gian nan phun ra vài tiếng: “Sư phụ… Ngươi thật nham hiểm…”. Cứ như vậy gắt gao nhìn về phía đỉnh núi, khóe miệng chậm rãi chảy ra dòng máu đen. Nàng vươn hai tay, đưa đến giữa không trung, giống như sâu trong đáy lòng là sự không cam lòng cùng ràng buộc, nhưng sau đó cả người chậm rãi ngã xuống.
Sư phụ? Sắc mặt Bạch Phong Hoa hơi hơi trầm xuống, vừa rồi sư phụ của kẻ giả mạo này giết người diệt khẩu?
“A… Đáng ghét!” Bỗng nhiên, tiếng thét chói tai của Duy Phong vang lên, Bạch Phong Hoa quay đầu liền thấy được một màn làm cho người ta kinh hãi.
Thân thể của đám thị vệ, ở giờ khắc này nhanh chóng biến đen, hư thối, chậm rãi hóa thành nước mủ. Tiếng kêu sợ hãi dần dần vang lên, Bạch Phong Hoa quay đầu liền nhìn thấy thi thể Lưu Tử Oanh ở bên chân mình cũng nhanh chóng chuyển sang màu đen, sinh mủ.
“Tử Mặc, Thiếu Minh, lập tức sơ tán mọi người ở đây, có độc.” Bạch Phong Hoa nháy mắt phát hiện nước mủ chảy ra tất cả đều là kịch độc, nếu hơi thở phiêu tán ở trong không khí, bị người hít phải sẽ tạo ra tổn thương rất lớn cho cơ thể. Bạch Tử Mặc, An Thiếu Minh cùng với Duy Phong nghe thấy nàng nới như thế liền vội vàng giúp mọi người sơ tán. Còn Lạc Thần Phong vung bảo kiếm trong tay, dùng chiến khí đem hơi độc chỗ này bức đến một nơi hẻo lánh.
Bạch Phong Hoa nói xong mấy lời này, lập tức hướng về phía đỉnh núi chạy tới. Nàng không có nhìn lầm, ánh mắt trước khi chết của kẻ giả mạo kia nhìn chằm chằm lên đỉnh núi kia. Ở nơi đó, có người như thể nào tồn tại. Là kẻ đứng sau màn này? Là kẻ đứng phía sau sai khiến tất cả? Kẻ đó là ai? Chẳng lẽ là sư phụ của kẻ giả mạo kia? Rốt cuộc sư phụ này là thần thánh phương nào mà có thể cho vào trong cơ thể mấy người này loại độc khủng bố đến như vậy? Còn ở sau lưng bày ra chuyện giả mạo Thánh giả là có mục đích gì?
Mạc Thanh Tuyệt phất phất ống tay áo, đem hơi thở âm độc đánh úp sang bên này, nhìn theo bóng dáng của Bạch Phong Hoa, rồi cũng đuổi theo tới.
“Hừ, ngu xuẩn!”. Người nọ ở trên đỉnh núi, môi anh đào lạnh lùng phun ra mấy tiếng, xoay người bay nhanh về phía trước, bóng dáng rất nhanh liền nhập vào núi rừng. Thực lực của Bạch Phong Hoa sớm đã không còn như trước, nếu dừng lại một khắc ở nơi này, chắc chắn sẽ bị nàng đuổi theo. Người này, tự nhiên chính là sư tỷ của là Lưu Tử Oanh, Bạch Linh Khê.
Quay đầu lần cuối cùng nhìn về phía tiếng động lớn xôn xao ở dưới chân núi, ánh mắt Bạch Linh Khê trở nên nghiêm túc. Lưu Tử Oanh là gieo gió gặt bão, tâm địa đủ ngoan, cũng có thủ đoạn, phá hư mọi chuyện còn tự cho răng mình làm đúng. Có kết cục như ngày hôm nay cũng không có gì là kì quái. Sự phụ đã sớm đoán được nàng cuối cùng sẽ làm ra chuyện xấu, thế nên mới có thể lặng lẽ cho bọn họ ăn kịch độc.
Bạch Phong Hoa, bây giờ còn chưa phải lúc trạm trán với ngươi. Cho dù ngươi lên làm Chu Tước thánh giả thì đã sao, cho dù ngươi có thần kí ủng hộ thì đã sao? Một ngày nào đó, ta sẽ đứng ở trước mặt ngươi để nhìn xuống ngươi! Việc phải làm lúc này là trở về bên cạnh sư phụ, báo cáo tình hình bên này để có những bước hành động tiếp theo.
Khi Bạch Phong Hoa đuổi tới đỉnh núi, đỉnh núi đã không còn một bóng người. Nhìn xung quanh, có một chỗ lá cây bị cuốn lại đây, rõ ràng vừa rồi nơi này có người đi qua. Bạch Phong Hoa ngưng thần, cảm giác xung quanh, xác nhận người đã rời xa khỏi nơi này mới thôi.
“Đã đi mất rồi”. Giọng nói thản nhiên của Mạc Thanh Tuyệt vang lên ở phía sau Bạch Phong Hoa.
“Vâng.” Bạch Phong Hoa xoay người nhìn Mạc Thanh Tuyệt, nhẹ nhàng gật đầu, “Vẫn không biết kẻ đứng phía sau màn này là ai.”
“Rồi sẽ biết.” Mạc Thanh Tuyệt chậm rãi nói.
“Đúng vậy, rồi sẽ biết.” Bạch Phong Hoa gật gật đầu, tuy rằng đến bây giờ cũng chưa biết kẻ đứng phía sau màn này muốn làm cái gì, nhưng có thể khẳng định chắc chắn một điều, có liên quan đến mình. Những người này, sớm hay muộn cũng sẽ đối đầu với mình thôi. Đến lúc đó, sẽ tra ra manh mối của tất cả mọi chuyện.
Chuyện này cứ như vậy tạm thời rơi xuống một đoạn. Kẻ giả mạo Thánh giả cùng tùy tùng của nàng, toàn bộ bị giết người diệt khẩu bằng thủ đoạn tàn nhẫn không rõ ràng. Hiện tại nhóm dân chúng rất hoan hô chuyện này, tất cả đều muốn thấy phong thái của Thánh giả, nhưng mà Bạch Phong Hoa lại không lộ diện nữa, chỉ giao cho đám người Bạch Tử Mặc xử lý công việc. Sau đó Duy Phong cũng ra lệnh cho thủ hạ hỗ trợ xử lý, Lạc Thần Phong ra lệnh cho thủ hạ đi thăm dò trong thành xem có còn dư đảng của kẻ giả mạo Thánh giả hay không.
Phía sau Bạch Phong Hoa cùng Mạc Thanh Tuyệt ở chỗ cao nhất của tường thành, ngồi ở chỗ này nhìn vào thành nhỏ, phía trong thành vẫn còn phi thường náo nhiệt, ồn ào huyên náo. Rất nhiều người đều ở đó kể những chuyện vừa rồi đã xảy ra, sau đó đều quay về chỗ phong thái của Chu Tước thánh giả chân chính. Rồi đàm luận thần khí trong tay Chu Tước thánh giả, thần khí đứng đầu trong truyền thuyết thì ra thật sự là có chín màu ánh sáng mũi nhọn. Trường Không kiếm im lặng đứng ở bên hông Bạch Phong Hoa, tựa hồ rất là hưởng thụ loại cảm giác này.
“Tiếp theo định làm cái gì?” Mạc Thanh Tuyệt nhẹ giọng hỏi.
“Trở về Thánh điện, hỏi hồng điểu kia một chút, làm cho bọn họ cảm ứng một chút vị trí của những thần khí còn lại.” Bạch Phong Hoa nhẹ nhàng thở ra, muốn lấy được máu của thần thú để làm thuốc dẫn thật là phiền toái.
“Ừ. Đi đường nhớ cẩn thận, ta cũng trở về Thanh Long thánh điện xử lý chút việc. Sau đó ta sẽ cùng nàng hội hợp.” Mạc Thanh Tuyệt thấp giọng dặn dò, trong giọng không che giấu được sự quan tâm.
“Vâng.” Bạch Phong Hoa nhẹ nhàng gật đầu.
“Làm việc không được quá mệt mỏi.” Mạc Thanh Tuyệt mỉm cười, chậm rãi vươn ngón tay thon dài xinh đẹp nhẹ nhàng vuốt qua trên trán Bạch Phong Hoa.
Trên mặt Bạch Phong Hoa cũng hiện lên mỉm cười, lần này không có ngôn ngữ, chỉ khẽ gật đầu.
Trên gương mặt tuyệt mỹ của Mạc Thanh Tuyệt có ý cười thản nhiên, nhìn thật sâu vào mắt Bạch Phong Hoa, sau đó xoay người phiêu nhiên nhi khứ, cả người như vậy biến mất ở trước mắt Bạch Phong Hoa.
Bạch Phong Hoa nhìn theo hướng Mạc Thanh Tuyệt biến mất, trong lòng dâng lên một chút lo lắng nhẹ nhàng. Mỗi lần chàng ở bên cạnh mình, luôn làm cho chính mình thấy thật an tâm.
Mặc kệ chàng rốt cuộc là ai, rốt cuộc có thân phận như thế nào, tất cả đều không trọng yếu. Chỉ cần rõ ràng một điểm này là tốt rồi, chàng là Mạc Thanh Tuyệt, là Mạc Thanh Tuyệt luôn ôn nhu với chính mình, là Mạc Thanh Tuyệt vẫn luôn luôn đứng ở bên cạnh mình.
Bạch Phong Hoa thở dài một hơi thật sâu, nhẹ nhàng nhảy xuống tường thành.
Đến đêm, mọi việc rốt cuộc cũng đã dàn xếp xong. Ở cạnh một khách điếm sạch sẽ cách cửa thành không xa.
“A, mệt mỏi quá a…” Duy Phong đập đập bả vai mình oán giận nói.
“Không bắt ngươi quét tước, đứng một chỗ khoa chân múa tay mà cũng kêu mệt, xí.” Bạch Tử Mặc mỉa mai châm chọc. Hắn tuy rằng miệng nói như vậy, nhưng trong lòng cũng hiểu được việc hôm nay làm xong được, quả thực cũng là nhờ Thiên Địa thương hội xuất ra lực rất lớn. Nước mủ có độc này đều không phải đơn giản xử lý, trước hết phải tìm một ít thuốc giải độc pha vào trong nước, sau đó phải lấy phấn vôi che dấu, cuối cùng cẩn thận vùi lấp, một bước cũng không thể thiếu. Mà nước giải độc này hoàn toàn không đủ dùng, tất cả cũng đều là nhờ Thiên Địa thương hội lập tức cho người theo phụ cận thành triệu tập mà đến. Nhân lực cùng tài lực tự nhiên là không cần phải nói .
“Ngươi nói thế là như thế nào? Nếu không phải có người của Thiên Địa thương hội chúng ta, các ngươi có thể xử lý ổn thỏa như vậy không?” Duy Vũ ở một bên nghe không nổi nữa, không chút khách khí lên tiếng phản bác lại.
Bạch Tử Mặc sắc mặt hơi đổi, có chút mất tự nhiên đứng lên, không có tiếp tục phản bác .
“Tiểu Vũ, được rồi, không cần nói.” Không đợi Bạch Tử Mặc nói chuyện, Duy Phong đã mở miệng trước.
“Tỷ tỷ!” Duy Vũ có chút buồn bực.
“Lần này, dù ít hay nhiều cũng đều nhờ có thiên địa thương hội các ngươi.” Bạch Phong Hoa ở phía sau trầm giọng mở miệng, “Tử Mặc, không được nói mát. Nên cảm ơn thì phải cảm ơn. Duy Phong, lần này ít nhiều đều nhờ ngươi.”
“Cám ơn ngươi.”. Khẩu khí của Bạch Tử Mặc lúc này không hề tùy tiện giống như trước đó, chân thành nói lời cảm tạ. Tại thời điểm phát sinh chuyện ở cái thôn nhỏ kia cho tới bây giờ, kỳ thật Bạch Tử Mặc vẫn luôn để trong mắt. Duy Phong trừ bỏ điêu ngoa, tâm tính thực sự là rất thiện lương, xử sự mọi chuyện cũng rất quyết đoán.
“Không, không cần cảm ơn.” Nhìn thấy Bạch Tử Mặc khách khí như vậy, cùng với Bạch Tử Mặc luôn luôn đấu võ mồm với mình, Duy Phong có chút ngượng ngùng, sắc mặt hơi hơi đỏ lên.
“Mặt ngươi giống như hầu tử mông* (là khỉ đỏ đít á, ta để tn cho lịch sự)..” Một câu nói của Bạch Tử Mặc trực tiếp làm cho Duy Phong phát điên, bạo phát đi lên.
“Ngươi mới là hầu tử mông! Thật sự là miệng chó không phun được ngà voi!” Duy Phong nghiến răng nghiến lợi, tức giận quát.
“Ngươi miệng chó có thể phun được ngà voi, ngươi phun một cái cho ta xem a.” Bạch Tử Mặc không cam lòng yếu thế phản bác lại.
…
Hai người lại bắt đầu môi thương khẩu chiến. Bạch Phong Hoa không thèm nhìn, tự mình mở cái khay trà ra, chuẩn bị uống trà.
Lạc Thần Phong lấy lòng liền chạy nhanh tới châm trà, cái tên mặt lạnh kia thật vất vả mới không thấy hắn, nhất định phải nắm chặt cơ hội, nắm chặt thời gian cùng Phong Hoa ở chung bồi dưỡng tình cảm. An Thiếu Minh nhún vai, cũng lựa chọn không nhìn, cầm một cái chén lên, rất tự nhiên đưa tới phía trước Lạc Thần Phong. Lạc Thần Phong trắng mắt liếc An Thiếu Minh một cái, nhưng vẫn rót cho An Thiếu Minh chém trà. An Thiếu Minh đắc ý nhe răng trợn mắt cười rộ lên. Có thể làm cho đường đường là Bạch Hổ thánh giả châm trà, cảm giác này thực sự rất thỏa mãn.
Duy Vũ ngồi ở một bên, ánh mắt lướt qua Bạch Tử Mặc đang đấu võ mồm với Duy Phong, ở chỗ sâu trong con ngươi hiện lên một tia lạnh như băng không dễ phát hiện, cùng với… Ghen tị?
Sáng sớm hôm sau, đoàn người Bạch Phong Hoa sẽ rời khỏi thành. Ở bên ngoài thành mấy dặm chỗ đại đạo biên, Lạc Thần Phong nói cái gì mà cũng muốn đi theo, đám thị vệ của Bạch Hổ thánh điện thể hiện ý tứ lúc này là không có khuyên can, mà là toàn bộ sắp xếp thành chữ khai đứng ở một bên, giống như đang kiễng chân chờ đợi điều gì đó.
“Ngươi thân là Thánh giả của Bạch Hổ thánh điện, cả ngày đi theo sau mông chúng ta hình như không tốt lắm đâu?” Bạch Tử Mặc trừng mắt nhìn Lạc Thần Phong khinh bỉ nói. Người kia gào rất to, không thích hợp làm tỷ phu. Vẫn là thích Mạc đại ca cường đại, bình tĩnh hơn, hừ!
“Sai, ta là đứng ở bên người Phong Hoa.” Lạc Thần Phong vội vàng sửa lại cho đúng câu nói. Mà không phải đi theo sau mông của các ngươi, những lời này Lạc Thần Phong đương nhiên không có nói ra.
“Di, thật là nhiều lão nhân.” Bạch Tử Mặc bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía sau, nhíu mày nói một câu trêu tức. Mấy lão nhân đang chạy ở phía xa kia hắn cũng từng gặp qua, thời điểm bước sang năm mới xuất hiện ở cửa nhà chính mình. Hình như, đều là các trưởng lão của Bạch Hổ thánh điện a, lại là trưởng bối của Bạch Hổ thánh giả a.
“A? Cái gì?” Lạc Thần Phong nhìn lại, lúc này mới nhanh chóng nhìn đến hướng cửa thành đang có vài lão nhân một thân hoa phục màu trắng.
“A!” Lạc Thần Phong vừa định chạy, mấy lão nhân ở phía sau liền rống to lên.
“Thằng nhóc này, Trăm năm chi ước sẽ đến, ngươi có bản lĩnh để Lạc gia bị hủy thì ngươi cứ chạy đi! Chạy càng nhanh càng tốt! Để cho Lạc gia chúng ta bị người ta phỉ nhổ!” Những lời này giống như kinh lôi bình thường nổ vang ở bên tai mọi người. Mấy lão nhân này đều đứng tại chỗ, không đuổi theo, trừng to mắt nhìn Lạc Thần Phong. Đang nói đám thị vệ này kiễng chân ở đó chờ đợi cái gì, thì ra là đang đợi thủ lĩnh của bọn họ. Chỉ có mấy vị trưởng lão này mới có thể miễn cưỡng hù dọa, kiềm chế được Lạc Thần Phong .
Hai chân Lạc Thần Phong rốt cuộc đứng lại một chỗ, rút trừu khóe miệng, cuối cùng chậm rãi xoay người không tình nguyện hướng về phía nhóm lão nhân bên kia đi tới. Từng chút tùng chút na a na a na a…
Trăm năm chi ước? Bạch Phong Hoa nghe mấy chữ như thế, trong lòng cũng hơi hơi căng thẳng. Tứ đại quốc Trăm năm chi ước quả thật rất nhanh sẽ đến. Đến lúc đó lại là phong vân tề tụ, gió nổi mây phun. Dường như, nhóm trưởng lão của các Thánh điện đều phi thường coi trọng chuyện này. Không, phải nói là tất cả mọi người ở phiến đại lục đều chú ý chuyện này mới đúng.. Tứ đại quốc tranh đấu, trên đời chú mục!
Mấy lão nhân của Bạch Hổ thánh điện đứng ở xa xa, không có đi tới, chỉ hướng Bạch Phong Hoa mỉm cười gật đầu, một bộ dáng hòa ái dễ gần. Bạch Phong Hoa cũng lễ phép gật gật đầu, mỉm cười một cái.
Cứ như vậy, Lạc Thần Phong bị nhóm lão nhân của Bạch Hổ thánh điện mang về, không cam lòng, không muốn, ánh mắt ai oán quay đầu nhìn Bạch Phong Hoa.
Chỉ còn lại hai tỷ muội Duy Phong cùng Bạch Phong Hoa, Bạch Tử Mặc và An Thiếu Minh.
“Chúng ta phải về Thánh điện, các ngươi đâu?” Bạch Tử Mặc thấp ánh mắt nhìn Duy Phong, giọng buồn hỏi một câu.
“Chúng ta tất nhiên là trở về thương hội.” Không đợi Duy Phong mở miệng, Duy Vũ giành trước nói.
“Ân.” Duy Phong gật gật đầu, “Lần này trở về còn có chút việc phải xử lý.”
“Được, vậy cáo từ, trên đường nhớ chú ý an toàn.” Bạch Tử Mặc bỗng nhiên nhớ tới chuyện từng cứu Duy Phong ở khách sạn kia. Tóm lại, dặn một câu cẩn thận vẫn hơn. Luôn cảm thấy chuyện đó có điểm cổ quái. Duy Vũ có được chiến khí cấp bảy mà có thể dễ dàng bị mê dược làm cho hôn mê sao?
“Ân.” Duy Phong gật gật đầu, bên tai nổi lên một chút đỏ ửng khả nghi, thấp giọng trả lời.
Bạch Tử Mặc cũng không để ý thấy Duy Phong có điểm dị thường, xoay người cùng An Thiếu Minh nói chuyện.
“Như vậy chúng ta cáo từ, các ngươi trên đường trở về cẩn thận một chút.” Bạch Phong Hoa cùng Duy Phong cáo biệt.
“Được, Bạch tỷ tỷ các ngươi trên đường cũng cẩn thận một chút, tạm biệt.” Duy Phong cười cáo từ.
Hai người qua đường cứ như vậy tách ra, Duy Phong cùng Duy Vũ mang theo người ngựa của mình quay trở về Thiên Địa thương hội, mà Bạch Phong Hoa một hàng ba người hướng về phía Chu Tước thánh điện mà đi.
Sự tình nhìn như trở về trạng thái bình thường, không ai biết, trò hay lúc này mới chính thức mở màn mà thôi.
Phong khởi vân dũng (gió dậy, mây tuôn. Ý chỉ sóng gió), sắp đến rồi.
Trang sử sáng lạn nhất từ trước đến nay của phiến đại lục này, sắp được viết nên bởi một con người tên là Bạch Phong Hoa