Chương 84: Thanh Tuyệt so với Chu Tước còn mạnh hơn!

Cố Đinh Hương khóc nức nở, chạy về phía Mạc Thanh Tuyệt.

Hiện tại, một cô gái xinh đẹp như hoa, lệ tuôn như mưa, như thỏ con sợ hãi tìm kiếm cái ôm ấm áp, hình ảnh lúc này làm người ta yêu thương vui mắt không thôi. Mười người đàn ông, cũng phải cỡ chín người lập tức mở rộng vòng tay ra ôm lấy mỹ nhân vào lòng.

Đáng tiếc… Mạc Thanh Tuyệt chẳng phải là người thương hương tiếc ngọc.

Mạc Thanh Tuyệt mí mắt không thèm nâng một chút, bàn tay giấu ở ống tay áo hơi động, đem một chút chiến khí âm thầm đánh ra, một khối đá to bị đánh tới dưới lòng bàn chân Cố Đinh Hương.

“Á!” Cố Đinh Hương đang vui sướng vì không bị Thanh Tuyệt cự tuyệt, tưởng rằng sẽ được bổ nhào vào lòng nam nhân mình thích âu yếm, nhưng lòng bàn chân lại tê rần, cả người lao về phía trước, té ngã, miệng cắm đất, trên mặt truyền đến cảm giác đau rát.

“Tiểu thư!” có một hộ vệ áo đen chạy đến, muốn nâng Cố Đinh Hương dậy.

“A, mặt của ta!” Cố Đinh Hương lớn tiếng thét to, đẩy hộ vệ kia ra, lấy tay bụm mặt, đứng lên chạy như bay về lều trại của nàng. Trong nháy mắt nàng liền hiểu được là mặt mình tuyệt đối đã bị thương. Gương mặt bị phá rồi? Tuyệt đối không được á, tuyệt đối không thể làm Mạc đại ca nhìn đến gương mặt xấu xí của mình trong lòng, Cố Đinh Hương nghĩ như vậy, tự nhiên sẽ che mặt chạy như điên quay về lều trại của mình bôi thuốc.

Bạch Phượng Hoa cười đến hai mắt loan loan, nhận bát không của Mạc Thanh Tuyệt đưa qua, bỏ thêm vào rồi trả lại cho hắn.

Nam Cung Vân không lên tiếng, uống hai, ba hớp xong hết bát canh, cũng đem bát không đưa cho Bạch Phong Hoa.

Bang chủ Tiền Tài Bang Hạ Ấp thật lâu mới khôi phục, ánh mắt mang ý phức tạp nhìn Bạch Phong Hoa, đôi môi khép mở vài lần, cuối cùng mới cẩn thận hướng Bạch Phong Hoa nói: “Bạch tiểu thư, vừa rồi hai cái kia là linh hỏa trong truyền thuyết ư? ”

Bạch Phong Hoa thản nhiên nhìn lướt qua Hạ Ấp: “Hạ bang chủ biết không ít.”

Hạ Ấp đem lời nói đã muốn đến đầu lưỡi nuốt đi xuống, ba người này, cho tới bây giờ, cử chỉ vốn không có che đậy. Toàn bộ mọi người của Tiền Tài Bang đều đã biết cô gái mặt đen này có được bảo vật nhân gian – túi Càn Khôn. Có được túi Càn Khôn, có thêm hai loại linh hỏa, hơn nữa lại là Chu Tước thánh giả của Chu Vũ quốc, người có thân phận như vậy, hắn không chỉ muốn chạm không thể chạm, mà ngay cả nghĩ cũng không thể nghĩ.

Về phần lấy bảo vật, lúc này, bọn họ không cần suy nghĩ nhiều làm gì, đi theo ba người này, điều tra rõ ràng sự tình, trở về lĩnh tiền thưởng của thành chủ cũng đủ rồi.

“Cần làm gì thì làm đi, chưa thấy qua yêu tinh sao, các người còn chưa thấy qua thần thú đó, đã thấy thần thú, có như thế nào thì cũng không thành yêu tinh được.” Hạ Ấp đứng dậy, đem người còn vây xem xung quanh đuổi đi ra ngoài.

Một đêm này, trừ bỏ bên Cố Đinh Hương lâu lâu truyền đến vài tiếng mắng đầy tức giận, tóm lại, hết thảy đều thực yên tĩnh.

Trong lều trại Cố Đinh Hương đang nghe hộ vệ giải thích về linh hỏa trong truyền thuyết, đối Bạch Phong Hoa oán hận cao thêm một tầng, trong lòng âm thầm thề, nhất định phải giết chết cái người quái dị kia, đoạt lấy túi Càn Khôn của nàng, đám linh hỏa kia nếu không chịu nhận nàng làm chủ thì đem bọn chúng tiêu diệt, chỉ là tiểu yêu tinh dùng để luyện đan thôi, có cái gì hiếm lạ đâu.

Hôm sau, khi mọi người thu dọn đồ dùng tùy thân, lại một lần nữa ánh nhìn hâm mộ chiếu đến trên người Bạch Phong Hoa, khi nàng chỉ cần tùy tay quơ một cái đã dễ dàng đem một đống lớn đủ thứ đồ biến thành không.

Trong hành trình của mọi người, nhiệt độ không khí càng ngày càng thấp, đã nổi lên gió lớn, tuyết còn rơi lớt phớt như lông ngỗng.

Chiến khí của Cố Đinh Hương chẳng qua là cấp bốn, dù có hộ vệ cõng nàng đi, cả người vẫn không thoải mái, có ý lui bước, lại nhìn đến dáng người tiêu sái phiêu dật của Mạc Thanh Tuyệt ở phía trước, liền cắn răng nhịn xuống.

Chỉ cần có thể được gần nam nhân hoàn mỹ như thần kia, chịu khổ bao nhiêu nàng cũng không sợ. Hơn nữa, nàng còn muốn tìm cơ hội giết chết người quái dị đó.

Giữa gió tuyết, đoàn người đi qua hai đỉnh núi, nếu không phải mọi người chiến khí không tệ, sợ là sớm đã mệt xỉu giữa đường rồi.

Hạ Ấp nhìn thấy sắp đến ngọn núi thứ ba, vừa đi phía trước, vừa quay đầu nói với nhóm ba người Bạch Phong Hoa: “Phía trước có chỗ trao đổi hàng hóa của mấy nhà thám hiểm, ở nơi này các nhà thám hiểm vào núi sẽ giúp đỡ nhau, hôm nay chúng ta nghỉ ngơi một đêm ở đây, hồi phục sức lực, đến lúc đó nếu các vị không ngại thì đi nhìn một cái, gặp may có thể tìm ra không ít thứ tốt đó.”

“Làm sao vậy?” Hạ Ấp quay đầu nhìn về phía Hồng Nương, thấy người luôn không sợ trời, không sợ đất như nàng mặt lại trắng bệch.

Nhìn theo tầm mắt của Hồng Nương, Hạ Ấp nhất thời hít một ngụm khí lạnh.

Bạch Phong Hoa nhìn mọi người trừng mắt ngây ngốc đứng ở đỉnh núi, nhíu nhíu mày, bước nhanh tới, theo tầm mắt mọi người hướng đến phía dưới, chỉ liếc mắt một cái, lòng Bạch Phong Hoa liền lạnh xuống.

Một cái rồi một cái khe rãnh sâu không thấy đáy hỗn độn phân bố ở đáy cốc, màu trắng tuyết đọng bao trùm mọi dấu vết, cũng chặn hết đường sống, nhưng vẫn không trở ngại tầm mắt chút nào, mọi người liếc mắt một cái liền nhìn ra được phía dưới tuyết đọng là nơi thảm thiết vô cùng, nơi đó từng được gọi là doanh địa sao? Giờ đã muốn không thể dùng từ “đống hỗn độn” để gọi, căn bản chính là thảm thiết, tình trạng thảm thiết như vậy, phía dưới còn có người sống sao?

Tiểu Mộc ở trong đầu Bạch Phong Hoa thở dài, giọng nói có chút bất đắc dĩ: “Bạch Phong Hoa, hay là đi về trước đi, xem ra Bích Lãng đã muốn cuồng bạo hoàn toàn, nếu không ai có thể đủ sức thu phục nó, ngươi không mang nó đi được đâu .”

“Đúng vậy, đúng vậy” Khốc Khốc vội vàng phụ họa: “Cái tên kia rất biến thái, cho dù nhận chủ nhân, không bao lâu cũng sẽ phản phệ, mỗi người chủ nhân của nó, cuối cùng, đều chết vì nó phản phệ, ngươi nhất định sẽ không thích nó đâu.”

Bàn tay trần bị gió thổi đột nhiên được bao phủ bằng cảm giác ấm nóng, Bạch Phong Hoa theo bản năng ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt nhộn nhạo mà ôn nhu của Mạc Thanh Tuyệt, tâm tình phiền chán lập tức bình tĩnh lại, Bạch Phong Hoa có chút mất tự nhiên nhìn nhìn bàn tay của mình đang bị Mạc Thanh Tuyệt cầm lấy, do dự, muốn kéo tay mình lại, Mạc Thanh Tuyệt lại nói: “Đi, chúng ta đi xuống xem”.

Nắm thật chặt tay, Mạc Thanh Tuyệt ngẩng đầu cười, thế này mới buông tay Bạch Phong Hoa, hai người nhìn nhau mỉm cười, thả người hướng về đáy cốc.

Tầm mắt Nam Cung Vân vừa rồi đều là thẳng nhìn chằm chằm hai người phía trước kia, tay nắm tay, ngực lại bắt đầu xuất hiện một trận rồi một trận thắt ngực nhanh, theo bản năng lấy tay xoa xoa ngực, vì sao nơi này thật khó chịu, vì sao lại bắt đầu thở dốc.

Cố Đinh Hương ghé vào bên mình hộ vệ, khuông mặt bi thương như kéo dài ra, ánh mắt âm ngoan nhìn chằm chằm đôi nam nữ sóng vai đi xa dần. Tại sao? Tại sao người quái dị kia có thể làm cho Mạc đại ca cười với nàng? Tại sao Mạc đại ca lại nắm tay người quái dị như nàng? Đúng rồi, nhất định kẻ quái dị đó đã kêu hai yêu tinh do nàng nuôi đi mê hoặc tâm trí Mạc đại ca, cho nên Mạc đại ca mới có thể lạnh nhạt với mình. Họ Bạch kia, ngươi chờ đó, ta nhất định làm cho ngươi có đến mà không có về, Mạc đại ca là của ta, của ta, của ta, trong lòng Cố Đinh Hương điên cuồng gào lên, nỗi ghen tị giống như cỏ dại điên cuồng lan tràn, không thể ức chế được.

Đi đến doanh địa dưới đáy cốc, thoạt nhìn thì gần nhưng đi mới thấy có chút xa, hai người Bạch Phong Hoa và Mạc Thanh Tuyệt cũng không thi triển hết thực lực, chỉ chạy với tốc độ nhanh hơn một chút so với người của Tiền Tài Bang phía sau.

Từ đỉnh núi nhìn xuống phía dưới đã làm cho người ta kinh tâm động phách, nhìn gần lại càng làm người ta lạnh khắp cả người, mọi người ở đây, trừ đi Cố Đinh Hương được cõng, thì mấy cái khe rãnh rộng hai ba thước cũng không thể tạo thành chướng ngại gì cho được.

Tiền Tài Bang có phương thức xử sự của mình, không cần người đốc thúc, vừa đến đáy cốc liền tự giác phân chia công việc, rất nhiều người trước tiên đi tìm người sống.

“Đến thế này thì không thể có người đủ khả năng làm nổi.” Đứng ở trên bờ rãnh không thấy đáy, Hạ Ấp thở dài, hướng một bên Bạch Phong Hoa và Mạc Thanh Tuyệt nói: “Không biết hai vị có thể nhìn ra manh mối gì?”

Bạch Phong Hoa thản nhiên nhìn lướt qua Hạ Ấp: “Hạ Bang chủ nói đùa, các người thường xuyên hoạt động ở Băng Sơn mà nhìn không ra được cái gì, chúng ta bất quá là mới vào Băng Sơn lần đầu, làm sao có thể biết là đó cái gì?”

“Không biết liền nói thẳng không biết đi, tìm sâm mã lấy cớ á, ngu ngốc chính là ngu ngốc, ngay cả địa chấn cũng nhìn không ra.” Cố Đinh Hương bén nhọn trào phúng, hai mắt phun hỏa nhìn tay Bạch Phong Hoa, vừa rồi Mạc đại ca đã cầm bàn tay đó.

Địa chấn? Địa chấn có thể làm cho đáy cốc bị cắt thành như vậy?

Hạ Ấp há miệng thở dốc, đem lời nói nuốt trở vào, nhóm ba người của Chu Tước thánh giả họ Bạch không thể trêu vào, đại tiểu thư Cố gia hắn cũng không thể động, cho nên hắn vẫn nên im lặng là vàng.

Trên mặt Bạch Phong Hoa hiện lên một tia ánh sáng lạnh nghiêm trọng, lại cho đối phương một cái mỉm cười sáng lạn, xoay người cấp tốc đánh về phía hắc y hộ vệ đang cõng Cố Đinh Hương. Nàng ngưng tụ chiến khí, liền đánh xuống một chưởng, thừa dịp đối phương tránh qua, thân hình nhoáng lên một cái, Bạch Phong Hoa đã vọt đến phía sau đối phương, một tay kéo Cố Đinh Hương xuống dưới, giữ người đứng ở ngay bên bờ khe rãnh, giữ tay rồi đẩy Cố Đinh Hương ra ngoài.

“Á, ngươi làm gì vậy? Mau, ngươi mau thả ra, buông ta ra, ngươi có nghe hay không người quái dị kia, mau buông ta xuống, bằng không ta gọi người giết ngươi!” Dưới chân, là vực sâu vạn trượng không thấy đáy, Cố Đinh Hương sợ tới mức kêu loạn cả lên.

“Thả ngươi đi xuống?” Bạch Phong Hoa cười tà: “Tốt, này là do chính ngươi yêu cầu đó.” Nói xong, Bạch Phong Hoa sạch sẽ lưu loát thả tay Cố Đinh Hương ra.

“Á…” Cố Đinh Hương thê lương kêu thảm, rơi hướng đáy vực.

Hạ Ấp yên lặng làm ngơ, vờ như cái gì cũng không có thấy, đắc tội Cố đại tiểu thư, hắn cùng lắm về sau không ở thành Băng Xuyên nữa, nhưng nếu đắc tội với Chu Tước thánh giả có thực lực cao thâm này, sợ là sống cũng chẳng sống nỗi.

Tuy rằng Bạch Phong Hoa đem Cố Đinh Hương quăng xuống, nhưng những hộ vệ bị ràng buộc vẫn bảo vệ nàng ta từng giây, thấy tình huống như vậy, vội vàng phi thân chạy đến, ra tay đem người cứu về, mọi người thở phào một tiếng.

Nhìn hoa dung thất sắc xụi lơ trên mặt đất, không khống chế được Cố gia đại tiểu thư, Bạch Phong Hoa chán ghét nhìn tay mình lắc lắc, ánh mắt biểu đạt rõ ràng ý nghĩ ***ng phải tay Cố Đinh Hương thực bẩn, không thoải mái chút nào, tiếp theo liền lạnh nhạt nói: “Nếu ta lại nghe được từ cái miệng thối của ngươi những lời ta không muốn nghe đến, ta cam đoan, tiếp theo, ai cũng sẽ không cứu ngươi được.”

Cố Đinh Hương run run cuộn mình lại, trong mắt hiện lên ý oán độc càng sâu hơn, làm đại tiểu thư thành Băng Xuyên, từ nhỏ muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, mọi người đều y theo ý nàng, cho dù là thành chủ hiện tại đều phải nhường nàng, vẫn cảm thấy trời số một ta số hai, Cố đại tiểu thư khi nào chịu qua khuất nhục.

Tuy rằng trong lòng vẫn đang nguyền rủa, nhưng trên mặt Cố Đinh Hương lại tỏ vẻ thật tội nghiệp nhìn về phía Mạc Thanh Tuyệt, cầu cứu chàng, ánh mắt nàng vừa mới dời qua, sắc mặt lại phút chốc thay đổi, đơn giản là Mạc Thanh Tuyệt căn bản không nhìn nàng ta, mà là mỉm cười nhìn Bạch Phong Hoa.

Cố Đinh Hương gắt gao nắm chặt tay, ở trong lòng lớn tiếng hò hét : “Người quái dị, ngươi chờ, ta nhất định trả về gấp trăm, gấp ngàn lần”.

Bạch Phong Hoa đánh giá bốn phía tình huống thảm thiết, hơi hơi nhíu mày, Bích Lãng kiếm quả nhiên không phải loại tốt gì, cư nhiên ở trong này đại khai sát giới, thế gian thế mà lại có thần khí hung tàn như vậy!

“Bang chủ, các huynh đệ không có tìm được người sống.” Hồng Nương nhẹ nhàng dừng bên người, vẫn mang theo ý cười quyến rũ, khó được lúc nghiêm trang.

“A, bang chủ, nơi này còn có người sống.” Hồng Nương vừa dứt lời, bên kia truyền tới tiếng gọi lớn của Trang Nghị.

Tên đại hán chết tiệt chỉ biết đối nghịch với nàng, Hồng Nương mày liễu dựng lên, hừ lạnh một tiếng: “Còn sống thì đưa ra, kêu gì mà kêu, không sợ hù chết người à?”

Thần kinh Trang Nghị vốn cứng, không hề chú ý đến lời khiêu khích của Hồng Nương, đã đem nam nhân còn sống phía dưới phế tích đưa ra, nhìn kỹ lại, đột nhiên liền ha ha cười phá lên: “Hồng Nương, mau tới đây nhìn một cái, này không phải là tướng công nhà ngươi?”

“Tướng cái đầu mẹ ngươi á!”, mũi chân Hồng Nương đá một hòn đá to, bay về phía Trang Nghị.

Trang Nghị mang theo một nam nhân vẫn dễ dàng tránh tập kích của Hồng Nương, bay qua hai ba cái khe rãnh, đem người sống sót dẫn lại đây.

Người bị Trang Nghị giữ trong tay trên người thương khắp nơi, nam tử chật vật không chịu nổi hướng Hồng Nương hữu khí vô lực vẫy vẫy tay: “A, Tiểu Hồng Nương, đã lâu không thấy, ngươi vẫn như cũ, vẫn tuấn tú nha.”

Hồng nương ngẩn ra, lập tức nở nụ cười lạnh: “Lão lưu manh nhà ngươi như thế nào còn chưa có chết?”

Nam tử che vết bầm tím trên mặt, tươi cười nói: “Ta không thể chết, ta chết, ai thương ngươi đâu.”

“Thương cái đầu mẹ nhà ngươi, hôm nay bà đây sẽ khiến cho ngươi thương đủ!” Hồng Nương cao giọng, tức giận mắng, một cước lại một cước, không lưu tình chút nào, chuyên môn nhắm ngay miệng vết thương của nam tử mà đá.

Trang Nghị chậc chậc hai tiếng, đem nam tử đẩy lên trên: “Đá thực dữ, bất quá, Hồng Nương, ngươi còn đá nữa là ngươi phải thủ tiết luôn đó.”

“Ta thủ tiết liên quan quái gì đến ngươi, cút một bên cho ta.” Hồng Nương trở lại một câu xong liền cho Trang Nghị một quyền.

“Đồ đàn bà hung dữ, hèn gì bị bỏ.” Trang Nghị la hét, xoa xoa ngực mơ hồ đau đau, đứng ở một bên, nhìn Hồng Nương tiếp tục ngược đãi nam tử nọ.

Xem trò khôi hài trước mắt, Hạ Ấp đau đầu nâng tay vịn trán, hướng mấy người Bạch Phong Hoa giới thiệu: “Vị này là chồng trước của Hồng Nương, là nhà thám hiểm đơn độc có tiếng số một, số hai, tên gọi là Hồng Lang.”

Bạch Phong Hoa hứng thú nhìn Hồng Lang bị đánh cho thương càng thêm thương, lại vẫn như cũ cợt nhả, bông đùa. Nàng tuy rằng không có tham gia đi sưu tầm, nhưng nhìn doanh địa ở sơn cốc, có thể nói là tìm không ra một nơi nguyên vẹn, vậy mà nam nhân này lại có thể sống sót, người này thật không đơn giản.

“Hồng Nương, đủ rồi, dừng tay cho ta, ngươi đi kêu Hạ Băng tới giúp Hồng Lang huynh đệ xử lý miệng vết thương đi.” Hạ Ấp ra phía trước, khéo léo đẩy Hồng Nương cách ra Hồng Lang.

Hồng Nương bực bội giận dữ, nhưng vẫn nghe theo, chạy đi kêu y sư đi theo đoàn.

Bạch Phong Hoa nhướng nhướng mày, Hạ Ấp này, thoạt nhìn không có gì đặc biệt, chiến khí cũng bất quá là cấp bảy, nhưng một Hồng Nương kiệt ngạo bất tuân với một Trang Nghị thường xuyên vô kỷ luật đều rất nghe lời hắn, người này cũng không đơn giản á.

Hạ Ấp ngồi xổm, đem áo khoác của mình choàng cho Hồng Lang đang quần áo tả tơi, cười nói: “Theo lý thuyết, trước vẫn là làm cho Hồng Lang huynh đệ nghỉ ngơi tốt, nhưng tình huống nơi này thật sự nhìn thấy thôi đã kinh người, không biết Hồng Lang huynh có thể hay không nói cho chúng tôi biết, nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Cảm tạ huynh đệ.” Hồng Lang cố gắng ngồi dậy, trên mặt như trước lộ vẻ tươi cười bĩ bĩ: “Nói thật, tôi cũng thực muốn biết, nơi này, rốt cuộc đã xảy ra cái gì, nếu không phải đêm qua tôi không đi ra, tránh ở trong phòng ngủ, tôi nghĩ, hiện tại tôi đại khái đã là cái xác không hơn.”

“Hồng Lang huynh!” Hạ Ấp hai mắt nhìn chằm chằm Hồng Lang, chậm rãi nói: “Mọi người đều là biết gốc gác chuyện này, mấy câu dỗ con nít không cần nói, dù cho là bảo vật, huynh nếu không biết là gì thì cái gì cũng chưa làm.”

Hồng Lang ánh mắt lóe lóe, tầm mắt lướt qua Hạ Ấp bả vai, dừng ở lẳng lặng đứng nơi đó ba người nhóm Bạch Phong Hoa: “Ba vị lạ mặt kia hình như không phải người Tiền Tài Bang của Hạ huynh.”

“Nếu Bạch tiểu thư, Mạc công tử cùng Nam Cung công tử nguyện ý ra tay giúp đỡ, ta đảm bảo, bảo vật kia khẳng định chạy không thoát, chỉ sợ bảo vật của huynh người ta không xem vào mắt.” Hạ Ấp vỗ vỗ Hồng Lang bả vai, liếc mắt qua.

Hồng Lang trầm mặc một lát, rốt cục vẫn là quyết định tìm đồng bạn, không thể nghi ngờ danh dự nghiệp nội của Tiền Tài Bang vẫn là lựa chọn tốt, bản thân bị trọng thương, nếu không ai giúp đỡ, sợ là ngay cả núi đều không ra nổi.

“Mặc kệ các người tin hay không, tôi xác thực không biết kia là cái gì, chỉ biết nó rất lợi hại.” Hồng Lang chậm rãi tự thuật, trong mắt ánh sáng dần dần cuồng nhiệt lên: “Tôi đã đuổi theo nó hơn một tháng, tận mắt thấy nó hủy diệt các doanh địa, tôi đoán, kia có lẽ chính là thần khí trong truyền thuyết.”

“Thần khí?” Hồng Nương vừa mới lôi kéo y sư quay lại cùng với người của Tiền Tài Bang đang ở phụ cận trăm miệng một lời kêu lên.

“Vị này, Hồng Lang huynh đệ, không biết ngươi có thể hay không kể lại rõ một chút.” Bạch Phong Hoa đi tới, cười tủm tỉm, từ theo trong lòng lấy ra một viên Thiên Tâm Đan, đặt ở Hồng Lang trước mặt.

Nhìn Bạch Phong Hoa hai giây, Hồng Lang nở nụ cười, hứng thú lấy Thiên Tâm Đan, nuốt xuống, cái gì cũng chưa nói, ngay tại chỗ ngồi xuống.

Bạch Phong Hoa cũng không ngại, lấy ra dụng cụ cắm trại, bắt đầu chuẩn bị bữa tối.

Thiên Tâm Đan hiệu quả trị liệu là rõ ràng , thời gian bất quá là ly trà nhỏ, Hồng Lang có thể tự đứng lên, thay đổi xiêm y sạch sẽ do Hạ Ấp tìm cho hắn, Hồng Lang gặp Bạch Phong Hoa nói: “Nói đi, ngươi muốn biết cái gì?”

“Ăn chén canh?” Bạch Phong Hoa đưa qua chén canh vừa mới nấu tốt, cười tủm tỉm hỏi lại: “Ngươi có biết cái gì?”

“Tiểu cô nương này thật thú vị.” Hồng Lang ha ha phá lên cười, tiếp nhận bát uống một ngụm, thoải mái nheo lại ánh mắt: “Đã lâu chưa ăn đến thứ tốt như vậy.”

“Đa tạ khích lệ, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện, như thế nào?” Bạch Phong Hoa vỗ vỗ Nam Cung Vân bất mãn vì canh của mình bị đoạt, dùng một cái cánh gà nhét vào bàn tay đang rục rịch của sư huynh, cứu Hồng Lang một mạng.

“Đúng thế, tôi còn thật sự không biết nên bắt đầu từ đâu.” Hồng Lang ăn canh, sắc mặt có chút ngưng trọng: “Ban đầu, lúc tôi chú ý tới nó, là lúc tôi ở núi rừng phương bắc phát hiện ra một đội thám hiểm bị vũ khí không rõ tên chém cho huyết nhục mơ hồ…”

Hồng Lang nói xong đã là hết vài canh giờ sau, dự thính Hạ Ấp nghe còn hứng thú, Bạch Phong Hoa thì lại buồn ngủ.

“Tiểu cô nương, bảo tôi nói cho nghe, cô lại ngủ.” Hồng Lang có chút không hờn giận trừng mắt nhìn người vừa ngáp một cái, từ buồn ngủ tỉnh lại, không coi ai ra gì, vặn thắt lưng Bạch Phong Hoa.

“Ai nói ta không có nghe?.” Bạch Phong Hoa xoay trái phải khớp cổ, nhìn Hồng Lang liếc mắt một cái: “Chẳng phải là một đường hướng tây đánh thẳng về phía trước, buổi tối sẽ tỏa ra ánh sáng bảy màu, sau đó đem toàn bộ người thấy nó làm thịt, sau đó còn tùy nó có hứng hay không nhân tiện đem doanh địa cũng phá hủy nốt, chỉ bao nhiêu thôi cũng đáng cho ngươi kể tới nửa đêm, được rồi, mọi người đều gột rửa rồi ngủ đi, tan họp, tan họp!”

Hồng Lang khóe miệng giật giật, cho Hạ Ấp một cái ánh mắt: cô nàng này thật sự có thể giúp được sao?

“Ta giúp được hay không giúp được, sao ngươi không tự thể nghiệm một chút?” Bạch Phong Hoa nhẹ nhàng thốt ra một câu.

Thân mình Hồng Lang run lên, trong lòng căng thẳng, căn bản là mình không có đem câu nói kia nói ra, vì sao cô nàng này lại biết mình nghĩ cái gì, nàng ta tựa hồ có chút không đơn giản.

“Chúng ta đừng quấy rầy Bạch tiểu thư nghỉ ngơi nữa, đúng rồi, ngươi còn chưa nói hết cho ta nghe.” Hạ Ấp một tay nắm lấy Hồng Lang kéo đi, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm tay Nam Cung Vân, nhanh chóng rời khỏi lều trại của Bạch Phong Hoa.

Ngày kế tiếp, mọi người dựa theo phỏng đoán của Hồng Lang, một đường đi tiếp theo hướng tây.

Quả nhiên, vài cái doanh địa trên đường đều bị phá hỏng tàn tạ, không có một người sống, xem ra vào ngày đó, Hồng Lang thật sự có vận khí tốt vô cùng mới giữ được cái mạng nhỏ.

Mãi đến ngày thứ năm mới tìm được một cái doanh địa chưa bị phá hỏng. Trong doanh địa này, mọi người vẫn chưa biết đến chuyện vài cái doanh địa kế cận với bọn họ đã phát sinh thảm án. Đường núi vốn khó đi, gần đây lại có bão tuyết lớn, các nhà thám hiểm, phần lớn, đều ở lại trong doanh địa, chờ bão tuyết đi qua, tin tức không thể truyện tới nhanh được.

Bất quá làm cho đoàn người Bạch Phong Hoa phấn chấn là doanh địa này, trong mấy ngày nay, đang truyền ra một tin đồn: ở vách núi đen phía tây bắc, đến ban đêm sẽ xuất hiện thần quang màu sắc rực rỡ, vốn là màu đỏ, ngày hôm sau liền biến thành ánh sáng ba màu, ngày thứ ba liền biến thành ngũ sắc, khẳng định là có bảo vật muốn xuất thế.

“Bạch Phong Hoa” Tiểu Mộc đã muốn trầm mặc mấy ngày, lại ở trong đầu Bạch Phong Hoa mở lời: “Bích Lãng không có người khế ước, mỗi lần giết hại xong, sẽ tạm hôn mê một thời gian ngắn, ánh sáng trên người nó chỉ còn lại có một màu đỏ, đến khi phục hồi thất thải quang mang chính là thời điểm nó thức tỉnh, cho nên tối hôm nay, Bích Lãng khẳng định sẽ tới nơi này bốn phía chém giết. Ta biết ngươi cần có mười đại thần khí để mở cấm địa, chỗ ở của tứ đại thần thú, có được thuốc dẫn giải độc Ngủ Yên, nhưng mà Bích Lãng thật sự không phải thứ hiện tại cô có thể chạm vào.”

“Cám ơn Tiểu Mộc” Bạch Phong Hoa dưới đáy lòng nở nụ cười, giọng điệu lại trảm đinh tiệt thiết không cho phủ định: “Không thử sao biết, ta sẽ không bỏ qua cơ hội này đâu, tự điển của ta không có hai chữ “bỏ qua” này.”

“Ngươi…” Tiểu Mộc thở dài, rốt cục cũng chưa nói thêm gì, tiếp tục trầm mặc.

Trời dần dần tối. Trên đường đi tới, Bạch Phong Hoa đối người Tiền Tài Bang vẫn có chút hảo cảm, thuận miệng cảnh báo Hạ Ấp một câu, về phần bọn họ có tin hay không, tránh đi doanh địa này, vẫn là liều chết muốn đoạt bảo vật, không ở trong phạm vi lo lắng của nàng.

Đến nửa đêm, phía chân trời quả nhiên xuất hiện thất thải quang mang.

“Đến đây.”

Bạch Phong Hoa xốc chăn, nhanh chóng mặc quần áo, mở cửa, cùng Mạc Thanh Tuyệt và Nam Cung Vân đang đợi nàng tập hợp, theo dòng người đến nơi xuất hiện ánh hào quang.

Một đóa hoa thất thải ngọc lưu ly lẳng lặng lơ lửng giữa không trung, đẹp đẽ không gì sánh được, đoạt hồn nhiếp phách.

Đây là thần khí Bích Lãng? Bạch Phong Hoa nhướng nhướng mày, Bích Lãng không phải là một thanh kiếm sao? Như thế nào lại thành một đóa hoa?

“Bảo vật?” Rốt cục có người tỉnh táo lại, liều mạng chạy đến hướng hoa thất thải ngọc lưu ly.

“Thần khí, là thần khí a.” Thanh âm ẩn chứa tâm tư như muốn điên lập tức tràn ngập toàn bộ doanh địa.

“Trời ạ, thật là thần khí a.” Thanh âm như vậy càng ngày càng nhiều, càng ngày càng kích động, trong doanh địa nhiệt độ không khí tăng lên dần đến cực hạn.

Những người tỉnh táo càng ngày càng nhiều, có thể ở Băng Sơn hoạt động, đều là các nhà thám hiểm có chiến khí ngoài cấp sáu, trong khoảng thời gian ngắn chiến khí dao động, khắp nơi người ngựa loạn cả lên.

Bạch Phong Hoa cùng Mạc Thanh Tuyệt, còn có Nam Cung Vân, ba người đã sớm vọt sang một bên, nhìn những người không ngừng cố gắng tới gần hoa thất thải ngọc lưu ly, sau đó bị đánh bởi mọi người liên thủ vây ẩu, một đám ngã xuống tuyết.

Hỗn loạn lúc ban đầu qua đi, rốt cục có người đứng dậy, bình ổn trận chém giết này. Nói là bình ổn, bất quá là đem hỗn chiến đổi thành mặt đối mặt khiêu chiến.

Ánh sáng tỏa ra từ thất thải ngọc lưu ly, tuyết lẳng lặng rơi xuống như trước, nhưng trong gió mùi máu tươi càng ngày càng đậm. Chính mình tham dự chém giết, cho dù cả người đẫm máu cũng không vấn đề gì, nhưng khi đứng bàng quan như thế này lại làm cho người ta có chút khó chịu, Bạch Phong Hoa nâng tay che kín mũi, lạnh lùng nhìn tràng tu la phía dưới, nhân loại vĩnh viễn vẫn là không thể bỏ dục vọng.

“Phong Hoa.”

“Sư muội ”

Bên trái đưa qua một cái khăn tay, đối diện đưa qua một viên thuốc tản ra mùi hương thơm ngát, Bạch Phong Hoa nhìn nhìn trái phải, cho mỗi người một nụ cười sáng lạn, nuốt vào viên thuốc, rồi dùng khăn tay che kín cái mũi, cuối cùng đề nghị mọi người đổi cái khán đài khác, đứng ở trước gió đi.

Ba người vừa mới dời khỏi chiến trường, Bạch Phong Hoa theo bản năng nhìn lướt qua hoa thất thải ngọc lưu ly đang lơ lửng ở giữa không trung, ánh mắt phút chốc mở to, đó là ai? Không phải Cố gia đại tiểu thư sao?

Trong doanh địa các thế lực lớn đang đánh nhau khó phân thắng bại, Cố Đinh Hương liền hướng hoa thất thải ngọc lưu ly nhìn một cái, không phải không có người phát giác, chính là chiến khí của nàng thật sự là quá thấp, cho dù là có người thấy, cũng không thèm ngó. “Muốn có được sức mạnh to lớn, muốn tận tình giết chóc sao? Đến đây đi, đến nơi này, ta có thể thực hiện nguyện vọng của ngươi.”

Cô ta tới gần bảo vật kia, thanh âm trầm thấp liền không ngừng ở trong đầu quanh quẩn, Cố Đinh Hương cả người hưng phấn, đây là thần khí, này nhất định chính là thần khí trong truyền thuyết, cái người kia của Chu Tước quốc gọi là gì Bạch đó có cái gì đặc biệt hơn người đâu, Cố Đinh Hương nàng cũng có thể trở thành thần khí chủ nhân, vang danh khắp thiên hạ .

Hừ, họ Bạch không phải thứ tốt gì, nhìn như bà già lại được ở Mạc đại ca bên người, tiện nhân kia chờ xem, ta lập tức có thể báo thù, lập tức có thể đem tiện nhân kia đuổi ra xa Mạc đại ca. Buồn cười là đến bây giờ Cố Đinh Hương vẫn không có đoán ra thân phận của Bạch Phong Hoa, không hề biết hai người nàng đều oán hận này thật ra là cùng một người. Đại tiểu thư Cố Đinh Hương chỉ biết ăn no chờ chết vốn không có đem mấy điều đó liên kết với nhau.

Mạc đại ca, chỉ cần ta có được thần khí, ta có thể cùng ngươi sóng vai đứng chung một chỗ, Cố Đinh Hương trong lòng càng ngày càng kích động hưng phấn.

Cố Đinh Hương càng chạy càng gần, rốt cục, tay nàng chạm vào hoa thất thải ngọc lưu ly lơ lững ở giữa không trung, hào quang trong nháy mắt phát ra mạnh mẽ, chói mắt làm người ta không mở được mắt.

Trường Không kiếm bên hông Bạch Phong Hoa vẫn trầm mặc đột nhiên run lên, Nam Cung Vân cửu thiên cung cũng tự động bay lên.

“Ha ha ha ha, thần khí, thần khí nhận thức ta làm chủ, thần khí nhận thức ta làm chủ “, giọng nói càn rỡ của một nữ nhân bén nhọn xuyên thấu màng nhĩ của mọi người, hào quang tan đi, Cố Đinh Hương tay cầm một thanh trường kiếm, thân kiếm sáng lên màu thủy lam, đứng ở nơi đó, ánh mắt oán độc nhìn Bạch Phong Hoa, mũi kiếm nâng lên chỉ vào nàng: “Tiện nhân, hôm nay hãy xem ta như thế nào một đao một đao chém chết ngươi!”

Bích Lãng thế mà đi nhận nữ nhân này làm chủ, một khi đã như vậy thì đành phải giết thôi.

Bạch Phong Hoa lạnh xuy một tiếng, rút ra Trường Không kiếm.

Nam Cung Vân thân thủ nắm Cửu Thiên cung, sắc tím chợt lóe, Cửu Thiên cung khôi phục nguyên dạng, Nam Cung Vân ở trên dây cung phất một cái, đem mũi tên phát ra ánh sáng đặt lên trên cung, hướng đến Cố Đinh Hương.

“Tiện nhân, chết đi cho ta!” Cố Đinh Hương cả người tản ra cường đại hơi thở, điên cuồng hướng Bạch Phong Hoa vọt lại đây.

Nam Cung Vân quyết đoán buông dây cung, Cố Đinh Hương nắm kiếm trong tay hướng trước người gạt qua, đem mũi tên của Nam Cung Vân cản lại.

“Ha ha ha, tưởng muốn giết ta? Đến a, tới giết ta a?” Cố Đinh Hương cười càng thêm càn rỡ, giơ lên Bích Lãng hung hăng hướng Bạch Phong Hoa bổ xuống, miệng kêu gào : “Tiện nhân chết đi cho ta!”

Bạch Phong Hoa giơ lên Trường Không kiếm đỡ công kích của Cố Đinh Hương, lực đạo lớn ngoài dự kiến của nàng.

Không đúng, có gì đó không bình thường.

Bạch Phong Hoa nhìn Cố Đinh Hương trước mặt đang một lần lại một lần công kích, trong lòng bắt đầu hoài nghi, Trường Không đứng đầu mười đại thần khí, lúc nàng có được Trường Không đã có chiến khí cấp chín, vậy mà còn bị Trường Không cười nhạo nàng không có năng lực khống chế nó, Cố Đinh Hương bất quá có chiến khí cấp bốn, đột nhiên có thể cùng nàng đánh ngang tay, điều này rất không bình thường.

“Bạch Phong Hoa, ngươi nghĩ vậy rất đúng, điều này thật là không bình thường.” Thanh âm của Tiểu Mộc đột nhiên vang lên: “Bích Lãng cùng cái khác thần khí không giống nhau, nó nhận chủ không có điều kiện gì cả, bởi vì chủ nhân của nó rất nhanh chóng sẽ chết đi, hiện tại sức mạnh mà nó phát ra, đều là lấy từ sức sống của nữ nhân này.”

Thì ra là thế, Bạch Phong Hoa khóe miệng nhếch lên cười cười, cho Mạc Thanh Tuyệt cùng Nam Cung Vân một cái an tâm ánh mắt, Mạc Thanh Tuyệt gật gật đầu, trở về cho Bạch Phong Hoa nụ cười thản nhiên, ra tay đè lại vẫn muốn bắn tên Nam Cung Vân.

Bạch Phong Hoa cười, càng thêm kích thích người tự cho là có thể một đao thu thập Bạch Phong Hoa, Cố Đinh Hương.

Cố Đinh Hương cả người khí thế, bộ dạng cao ngạo, bức Bạch Phong Hoa phải dùng chiến khí cấp mười một, vừa hung hăng đánh đến, miệng vừa gào thét: “Tiện nhân, chết đi cho ta, đi chết đi, da…” Trường Không kiếm bay lên không, vẽ một vòng tròn, chiến khí cao nhất của cấp mười một trút xuống phóng ra, một chiêu Xoay Càn Khôn tựa như mây bay nước chảy, lưu loát sinh động phát công, Bạch Phong Hoa cười sáng lạn, Cố Đinh Hương, ngươi đã muốn chết, như vậy, ta liền giúp ngươi một tay. Bích Lãng nhà ngươi cư nhiên tùy tiện như vậy, người nào cũng đều có thể nhận chủ, vậy thì ngươi cũng đừng hòng chạy.

Hai cổ khổng lồ chiến khí đối đầu cùng nhau, Cố Đinh Hương, tất nhiên, bị đánh bay ngược ra ngoài, Bạch Phong Hoa nhẹ nhàng rơi xuống đất, cười tủm tỉm nhìn té lăn quay Cố Đinh Hương.

“Ầm…” một tiếng nổ vang lên, dưới chân Bạch Phong Hoa kịch liệt chấn động, giây tiếp theo, tầm mắt của nàng nhanh chóng di động.

Nguyên lai, nơi đối chiến của các nàng chính là ở bên bờ vách núi đen, hơn nữa, bởi vì nơi này là sâu bên trong Băng Xuyên sơn mạch, băng kết lại vạn năm không tan, vách núi đen này toàn bộ từ băng cứng ngưng kết thành, vừa rồi hai đại thần khí đem kịch liệt chiến khí đối đầu, vốn dĩ vững chắc băng tầng bị chấn động vỡ ra, sụp xuống một mảng lớn, nguy cấp vạn phần, mọi người đang xem phía trước choáng váng, phía sau la to.

Bạch Phong Hoa nhíu mày nhìn băng tầng dưới chân đang cấp tốc sụp xuống phía dưới, lại nhìn lướt qua Cố Đinh Hương miệng phun máu tươi vẻ mặt oán độc trừng mắt nàng, chiến khí ngưng tụ ở trên chân, mũi chân điểm nhẹ một chút, thả người hướng về phía trước nhảy tới, dù sao Cố đại tiểu thư cũng sống không được bao lâu nữa, về phần thần khí Bích Lãng thì chờ cơ hội đến lần nữa đi tìm sau.

Bạch Phong Hoa mới nhảy một nửa, phía sau truyền đến kiếm khí làm cho nàng không thể không ngừng lại.

“Muốn chạy trốn, ta sẽ không cho ngươi đào tẩu.” Cố Đinh Hương mắt đỏ ngầu, không quan tâm mọi thứ vẫn công kích Bạch Phong Hoa.

“Phong Hoa, lên trên đi.” Mạc Thanh Tuyệt từ đỉnh núi nhảy xuống, dừng ở Bạch Phong Hoa bên người, thay nàng chặn Cố Đinh Hương đang điên cuồng công kích.

“Sư muội, ngươi đi lên trước đi.” Nam Cung Vân khai cung, hướng Cố Đinh Hương bắn một mũi tên. Lúc này, tuy Cố Đinh Hương tránh được chỗ hiểm, nhưng vẫn bị bắn thủng bả vai.

“Đều là do tiện nhân nhà ngươi hại, chết cho ta, chết đi!” Cố Đinh Hương quay đầu nhìn bả vai bị thương, càng thêm điên cuồng công kích, Mạc đại ca cư nhiên vì đồ tiện nhân này ngăn trở công kích, làm sao có thể như vậy đối đãi tàn nhẫn với mình? Nàng có cái gì tốt đâu? Cố Đinh Hương con ngươi tràn ngập tơ máu, càng điên cuồng hơn trước.

Nam Cung Vân nhìn băng tầng vỡ ra rơi xuống càng lúc càng nhanh, không chút do dự nhảy xuống.

“Ngươi xuống làm gì.” Bạch Phong Hoa một bên ngăn cản Cố Đinh Hương điên cuồng công kích, một bên bất mãn trừng mắt nhìn Nam Cung Vân.

“Ta đã hứa với sư phụ sẽ đem ngươi toàn vẹn mang về.” Nam Cung Vân nói như vậy chỉ là tự tìm cái cớ hoàn mỹ biện hộ cho hành vi của mình. Nhưng thật ra, lúc này Nam Cung Vân tự lấy cớ, bất quá tựa hồ lại hợp tình hợp lý.

“Sao lại thế này? Ta đây là làm sao vậy? Á… Thế này là sao? Vì sao thành như vậy?” Cố Đinh Hương đột nhiên kêu lên.

Bạch Phong Hoa quay đầu nhìn Cố Đinh Hương, chỉ liếc mắt một cái, cũng không tránh khỏi giật mình, tuy đã sớm biết sức mạnh của Cố Đinh Hương là từ sinh mệnh của nàng, sớm muộn gì sẽ hết rồi mất mạng, nhưng nhìn đến một cô gái nguyên bản là xinh đẹp động lòng người, với tốc độ lấy mắt thường có thể thấy được, nháy mắt hồng nhan biến thành da thịt nhăn nheo khô khốc, vẫn làm Bạch Phong Hoa kinh ngạc một phen, Bích Lãng kiếm cư nhiên nhanh chóng hút sinh mệnh Cố Đinh Hương.

“A, này không phải là thật, không phải thật, không phải!” Cố Đinh Hương nhìn tay mình thủ nhanh chóng héo rút, kinh hãi một phen, vứt bỏ thanh Bích Lãng trên tay, hai tay không ngừng vuốt mặt mình, trong miệng lại điên cuồng quát to, thanh âm thê lương đến cực điểm, tiếng kêu bi thảm như vậy thẳng hướng tận trời, tràn ngập đêm lạnh như băng, tất cả mọi người may mắn còn tồn tại, hoàn toàn ngây ngẩn cả người, hóa đá tại chỗ nhìn một màn làm cho người ta sợ hãi, đầu óc trống rỗng, lúc này cái gì bảo vật? Lúc này cái gì tình huống?

Lúc Bích Lãng thả ra ánh sáng chiếu rọi, gần băng tầng trong gang tấc đều nhìn ra Cố Đinh Hương bộ dáng hiện tại, trong lúc vô tình ngẩng đầu, Cố Đinh Hương thấy ở phản chiếu trên mặt băng tầng là mái tóc trắng xóa trên đầu, khô héo không thịt như mặt người chết, không thể tin nổi, đưa tay nhéo mặt mình, thét lên một tiếng, trừng hai mắt, ngã thẳng xuống. Cố Đinh Hương nhìn đến chính mình, kinh hãi không thể tin, nàng không thể nhận ra chính mình, nhưng đó lại đúng là nàng.

Bích Lãng phút chốc bay lên, xuyên qua ngực của Cố Đinh Hương, hấp thụ chút sinh mệnh cuối cùng còn sót lại.

Từ trên đáp xuống vài cái hắc y nhân, nhìn thấy Cố Đinh Hương đã hoàn toàn chết, trong lòng bọn họ rất rõ ràng, làm tử sĩ, chủ nhân mất, kết cục của bọn họ sẽ là cái gì, vì người nhà… Ám vệ từ vách núi đen đồng loạt nhảy xuống vực sâu không thấy đáy, không bao giờ gặp lại bóng dáng, chôn cùng là lựa chọn tốt nhất của bọn hắn, trở về cũng là chết, hơn nữa sẽ liên lụy đến thân nhân ở thành Băng Xuyên.

Bạch Phong Hoa thở dài, rốt cục đã xong.

Bích Lãng cắm ở ngực Cố Đinh Hương lại đột nhiên bay lên, lơ lững ở giữa không trung, phát ra tiếng ong ong, Tiểu Mộc phút chốc xuất hiện ở giữa không trung, hướng Trường Không không ngừng run run cùng Tử Thiên cung đang tản ra ánh sáng tím, trách cứ nói: “Các ngươi đều câm miệng cho ta, các ngươi còn ngại Bích Lãng chưa đủ điên có phải hay không!”

“Đúng vậy, đúng vậy!” Khốc Khốc theo sát Tiểu Mộc, tuy rằng nó cũng rất muốn mắng tên điên Bích Lãng vài câu, bất quá, nếu Tiểu Mộc không cho mắng, nó sẽ không mắng.

Tiểu Mộc bay chung quanh Bích Lãng, không ngừng vòng qua vòng lại, tựa hồ đang cùng Bích Lãng trao đổi.

Bích Lãng đột nhiên bay đến giữa không trung, cả người tản mát ra thất thải quang mang, Tiểu Mộc cao giọng lên: “Bạch Phong Hoa, mau, mau rời đi, nó muốn hủy băng tầng.”

Tiểu Mộc vừa dứt lời, bích lãng đã cấp tốc ở hai bên vách núi đen bay qua bay lại, các khối băng rơi xuống ầm ầm, dưới chân Bạch Phong Hoa băng tầng lại bắt đầu rơi xuống.

Nỗ lực tránh né mấy khối băng đang rơi xuống, Bạch Phong Hoa lớn tiếng hướng về phía Mạc Thanh Tuyệt và Nam Cung Vân hét lên: “Đi, mọi người đi mau!”

Nam Cung Vân bình tĩnh nhìn Bạch Phong Hoa, hai tay ở dây cung kéo một cái, một cái mũi tên mang ánh sáng màu tím được đặt lên dây cung, ý niệm đem chiến khí truyền vào mũi tên, thẳng tắp bắn về phía vách núi đen đối diện, nó dừng lại, không rơi xuống.

Một cái xà ngang từ băng ngưng tụ thành đột ngột xuất hiện, ngăn trở băng tầng dưới chân Bạch Phong Hoa không rơi xuống tiếp, Bạch Phong Hoa phút chốc quay đầu trừng mắt Nam Cung Vân, tức giận mắng: “Anh điên rồi, loại tên này cũng có thể bắn loạn xạ sao?”

Một màn ảo cảnh ở mộ địa kia nàng vẫn chưa có quên.

“Muốn mắng thì cũng phải chờ chúng ta lên trên được, rồi lại mắng chửi tiếp.” Nam Cung Vân thu hồi Cửu Thiên cung, học giả Bạch Phong Hoa nhún vai.

Các khối băng rơi từ trên xuống càng ngày càng dày đặc, Bích Lãng phát hiện dị thường phía dưới, gào thét bay lại đấy, mục tiêu hiển nhiên chính là Nam Cung Vân, vừa rồi đã tạo thêm khối băng chống đỡ kia.

Chết tiệt, thật đúng là muốn dồn bọn họ vào chỗ chết sao? Bạch Phong Hoa đưa Trường Không kiếm lên nghênh đón, hiện tại nàng đã hiểu ra Tiểu Mộc và Khốc Khốc gọi nó là đồ biến thái là có ý gì , Bích Lãng đúng thật là đồ điên không hơn không kém.

Mạc Thanh Tuyệt mím môi, nhìn Bích Lãng và Bạch Phong Hoa đấu nhau, cắn rách ngón trỏ, nhanh chóng vẽ một cái phù chú ở mi tâm, một cổ khí thế cường đại nháy mắt được phóng thích, tiếp theo, mây trên trời bắt đầu quay cuồng, mơ hồ có tia chớp xuyên qua các đám mây, tầng mây biến hóa cùng với tia chớp đã đến, tựa hồ bị cổ khí thế cường đại hấp dẫn, có chuyện hoang đường như vậy?

Điên cuồng Bích Lãng ngừng lại, thân kiếm run lên, theo Mạc Thanh Tuyệt phát ra khí thế càng ngày càng mạnh, Bích Lãng cũng kêu lên càng lúc càng vang.

Bạch Phong Hoa mãn nhãn kinh ngạc, nhìn Mạc Thanh Tuyệt đi từng bước đến, tuy rằng Mạc Thanh Tuyệt khống chế chiến khí rất tốt, không có làm cho nàng có cảm giác uy áp gì, nàng lại vẫn như cũ có thể cảm nhận được hơi thở cường đại phát ra trên người Mạc Thanh Tuyệt, khi nàng ở cấm địa, cảm nhận được hơi thở của Chu Tước, so ra thì Thanh Tuyệt còn mạnh hơn.

Mạc Thanh Tuyệt tới gần, Bích Lãng chiến ý tựa hồ đã đạt tới đỉnh cao nhất, hướng trên cao bay lên, dùng trò cũ, hung hăng bổ xuống phía dưới, Mạc Thanh Tuyệt đứng ở giữa không trung, thân thủ nhẹ nhàng vươn tay ra, một trảo nhẹ nhàng đem Bích Lãng chộp vào trong tay.

Tầng mây trên trời càng quay cuồng dữ dội, tia chớp màu tím ở trong tầng mây múa loạn, tiếng sấm một tiếng rồi một tiếng đánh càng lúc càng vang.

“Ta đếm đến ba, cho ngươi lựa chọn thần phục vẫn là bị diệt.” Mạc Thanh Tuyệt thản nhiên nhìn chăm chú vào Bích Lãng trong tay mình, bắt đầu đếm ngược: “Ba, hai, …”

Bích Lãng run run, bỗng dưng bộc phát ra ánh sáng bảy màu, bay vòng vòng chung quanh Mạc Thanh Tuyệt, càng chuyển động càng nhanh, hơi thở trên người Mạc Thanh Tuyệt chậm rãi thu lại, dần khôi phục bình thường, ánh sáng của Bích Lãng cũng đồng thời thu lại, hóa thành một cái ngọc trâm xanh biếc bình thường, nhu thuận, thành thật nằm ở trong lòng bàn tay Mạc Thanh Tuyệt.

Trên bầu trời quay cuồng mây đen cũng dần dần bình ổn, sấm to sét sáng dần dần đi xa, hết thảy, quay trở về bình thường.

Mạc Thanh Tuyệt ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhẹ nhàng thở ra một hơi, phù chú bằng máu ở mi tâm, dần dần mất.

Có hai người quay mặt nhìn nhau, trong mắt ẩn chứa tia kinh ngạc cùng không tưởng tượng nỗi.

Này hết thảy, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?