Từ trên xuống dưới thừa tướng phủ náo nhiệt phi phàm, bọn hạ nhân đều bận việc , dọn dẹp, treo đèn ***g, chuẩn bị pháo hoa. Bạch Dịch Thủy chỉ huy bọn hạ nhân việc này việc kia, trong nhà tràn ngập không khí vui vẻ.
Nam Cung Vân ngồi ở một bên, lẳng lặng nhìn này hết thảy, trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác trống trơn.
“Sư huynh, giúp ta cái này một chút.” Bỗng nhiên thanh âm nhẹ nhàng của Bạch Phong Hoa theo phía sau hắn truyền đến. Nam Cung Vân sửng sốt, quay đầu liền thấy khuôn mặt mỉm cười của Bạch Phong Hoa, mà Bạch Phong Hoa lại đang cầm trên tay một cái đèn ***g to màu đỏ xinh đẹp.
“A?” Nam Cung Vân giật mình, nhìn đèn ***g trong tay Bạch Phong Hoa không nhúc nhích.
“Ngươi vóc dáng cao a, ta với không tới, ngươi tới đi.” Bạch Phong Hoa đưa đèn ***g trong tay nhét vào trên tay Nam Cung Vân, sau đó chỉ chỉ phía dưới mái hiên.
Nam Cung Vân nhìn nhìn đèn ***g trong tay, lại nhìn nhìn dưới mái hiên, đưa tay đem đèn ***g treo đi lên. Thu hồi tay, vừa chuyển đầu liền nhìn thấy gương mặt cười tủm tỉm của Bạch Phong Hoa, trên tay lại nhiều thêm hai cái đèn ***g.
“Bên kia còn có nữa.” Bạch Phong Hoa quay đầu chỉ dưới chân, Nam Cung Vân này mới nhìn đến hai cái nha hoàn đang sửa sang lại đèn ***g, đem đèn ***g đều ôm lấy, cười khanh khách nhìn Nam Cung Vân.
Nam Cung Vân đờ đẫn lại tiếp nhận đèn ***g trong tay Bạch Phong Hoa, treo lên trên. Nhưng là, cảm giác trống trơn trong lòng dần dần biến mất.
Thời gian vui vẻ, luôn luôn đặc biệt mau, trong nháy mắt, đã đến giờ ăn cơm trưa.
Tiết Nhu Nhi có chút lo lắng nói: “Tử Mặc cho tới bây giờ đều không có đem đồ ăn về, chắc không phải là tìm không thấy thứ cần mua chứ.”
“Yên tâm, con chúng ta làm sao có thể kém cỏi như vậy.” Bạch Hận Thủy ôn nhu trấn an thê tử.
Bạch Phong Hoa nghe thế, đảo cặp mắt trắng dã, thầm nghĩ, Bạch Tử Mặc thực khả năng chính là kém cỏi như vậy. Từ trước cho tới bây giờ đều là há miệng chờ sung, giờ hắn còn xung phong nhận việc mua đồ ăn, phỏng chừng đây là một bi kịch nha.
“Ta đi xem.” Bạch Phong Hoa nói một câu liền đi hướng trước mặt.
Bạch Phong Hoa mới vừa đi đến tiền viện, liền nghe được thanh âm gào to của Bạch Tử Mặc: “Tỷ, ngươi xem ngươi xem, con cá này lớn chưa! Hôm nay cá đều bán hết, hoàn hảo ta vận khí tốt, gặp một lão nhân, đem cá của hắn tất cả đều bán cho ta, còn có một con lớn như vậy đâu.
Nhìn Bạch Tử Mặc cười đến vẻ mặt sáng lạn, trong tay mang theo một con cá lớn, Bạch Phong Hoa co rút khóe miệng, quả nhiên, vẫn là không nên tin tưởng tiểu tử này. Bình thường khi đi mua cá, đều mua cá chép hoặc là cá trích gì đó, cùng lắm thì mua cá thạch ban , ai lại mua cá trắm cỏ này a! ( S: mấy tên con cá này ta bó tay =))
Hơn nữa, con cá trong tay Tử Mặc đúng là rất lớn, nhưng là chỉ là con mới lớn mà thôi, cá trắm cỏ tùy tiện liền đều có thể có từ mười hai mươi cân, lớn hơn nữa thì có thể khoảng 60 đến 70 cân, cá trắm cỏ kia nhỏ như vậy, rõ ràng kia là đồ thừa người ta bán không xong, thế mà ngốc tiểu tử này còn có thể cười đến vui vẻ như vậy, còn bày ra dáng vẻ như mình được đồ tốt vậy!
“Ngu ngốc!” An Thiếu Minh nghẹn đến sặc, giờ phút này rốt cục thì sảng khoái bật cười: “Ngươi cho là con cá mười cân trên tay ngươi thực hiếm lạ sao, nói cho ngươi biết, con này rõ ràng chính là người ta bán không được, ngươi còn lấy nó làm bảo vật. Ta nói ngươi đi mua, nhưng ngươi không nên toàn bộ đều mua như vậy a, ha ha, ngu ngốc chính là ngu ngốc!”
“Ngươi mới ngu ngốc, ngươi mới ngu ngốc, người chỉ biết ăn như ngươi thì biết cái gì, toàn nói lung tung.” Bạch Tử Mặc tức giận đến giơ chân.
“Ô meo meo ô meo meo…” Đúng vậy đúng vậy, Tử Mặc chọn cá, đều là vừa mập vừa to, khẳng định ăn ngon lắm! Lâu Băng Nhi ngồi xổm trên vai Bạch Tử Mặc, hung hăng hướng An Thiếu Minh huy huy tiểu móng vuốt.
“Tốt lắm tốt lắm, đừng náo loạn.” Bạch Phong Hoa tiến lên hai tay hai bên, đem hai người đẩy ra, sau đó đưa cho mỗi người một cái bao: “Nhanh đi thay quần áo sau đó dọn dẹp, ăn cơm trưa , ăn xong, còn có việc cho các ngươi đâu.”
Vì buổi tối ăn cơm tất niên, một đám người qua loa ăn xong cơm trưa, liền bắt đầu tụ tập ở phòng bếp, ba chân bốn cẳng làm việc.
Tiết Nhu Nhi thoạt nhìn ôn nhu nhược nhược, một đôi bàn tay mười ngón của tiểu thư kim chi ngọc diệp, lại khiến Bạch Phong Hoa kinh ngạc bởi một tay hảo trù nghệ, nhìn một bàn điểm tâm khuôn mẫu từ đầu ngón tay Tiết Nhu Nhi mà thành hình, lại được Bạch Hận Thủy tạo hình một phen, điểm tâm sau khi làm xong hoàn hảo đến nổi khiến người khác vừa nhìn vào đã muốn cắn một ngụm.
Bạch Dịch Thủy cùng Bạch Tử Mặc còn có An Thiếu Minh, đây đều là lần đầu tiên xuống bếp phòng, Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh cũng may đã từng bên ngoài cắm trại dã ngoại, bắt cá và săn dã thú , nên cũng biết cách làm chút ít. Bạch Dịch Thủy thì ngay cả thái đao đều không có cầm qua , bảo hắn sắt rau xanh, hắn có thể làm hư một nửa, bảo hắn rửa chén, có thể rửa một cái đánh vỡ hai cái, cuối cùng vẫn là Bạch Phong Hoa giúp hắn tìm được công việc thích hợp —— chặt thịt rồi vo lại làm thịt viên ( ^^ ).
Mà Nam Cung Vân đứng ở cửa phòng bếp, nhìn người bên trong bận làm việc trừng mắt nhìn.
“Sư huynh, ngươi đứng đó xem đi.” Bạch Phong Hoa cái gáy một mảnh hắc tuyến, nếu Nam Cung Vân hỗ trợ, hắn theo bản năng thuận tay sẽ quăng vài loại dược vào a.
Mọi người việc bận rộn lục ***c tới giờ ngọ, đem phòng bếp quậy cho thiếu chút nữa nổ tung, sau khi cả nhà đã làm xong, mỗi người đều có một sản phẩm riêng .
Liền ngay cả Bạch lão gia tử cũng đào ra ở đâu một mâm cỗ đen tuyền.
Đêm nay, ăn phi thường tập trung, trên bàn tiếng hoan hô cùng vui cười, bình luận ai làm ngon nhất, ai làm không thể ăn nổi, nói nhao nhao rất ồn ào, náo nhiệt. Bạch Phong Hoa nhìn một bàn, ai trên mặt cũng thỏa mãn tươi cười, trong lòng lại ấm áp . Kiếp này, nàng nhất định toàn lực thủ hộ mọi người trong nhà.
Cuối cùng mọi người ăn đến bụng tròn vo, thỏa mãn híp mắt chuẩn bị lên đường đi. An Thiếu Minh ăn cơm chiều xong liền bị thúc giục đi hoàng cung, những người trong hoàng thất đêm nay cũng có cuộc tụ hội.
Ăn cơm xong, Bạch Tử Mặc nhìn ngoài cửa sổ liền la hoảng lên: “Tuyết rơi tuyết rơi!” Mọi người đứng dậy đi tới cửa, nhìn ra ngoài, quả nhiên, tuyết phiêu phiêu tung bay từ trên trời hạ xuống.
Thế giới này có phong tục tập quán, đêm ba mươi sau khi người một nhà đoàn tụ cơm nước xong, đi trên đường thăm người quen, cuối cùng mới về nhà đón giao thừa. Cho nên, đêm ba mươi ngoài đường cực kỳ náo nhiệt, nơi nơi giăng đèn kết hoa.
Cả nhà mới vừa đi ra đại sảnh, lại phát hiện đại sảnh bị các loại lễ vật để đầy.
“Đây là có chuyện gì?” Bạch lão gia tử nhíu mày hỏi.
“Hồi Thừa tướng đại nhân, vừa rồi có vị công tử sai người chuyển vào, nô tì như thế nào ngăn cũng ngăn không được.” Một nha hoàn đứng ra ủy khuất nói.
“Cái gì? Là người phương nào?” Bạch lão gia tử nghi hoặc hỏi.
“Không biết, vị công tử kia còn ở bên ngoài.” Nha hoàn thật cẩn thận trả lời. Mọi người thấy đại sảnh tràn đầy lễ vật, đều bị kinh sợ.
Bạch lão gia tử mang theo mọi người đi ra ngoài, giương mắt liền thấy đứng ở cửa một bóng dáng. Người này nghiêng đầu một cái, lộ ra khuôn mặt tuấn tú, tay dựa vào đại môn Bạch phủ, dùng một tư thế tự cho là rất tuấn tú bày ra cho mọi người nhìn. Toàn thân cao thấp đen thành một mảnh, chung quanh tuyết trắng bay lên, cả người đứng ở chỗ có vẻ không thích hợp lắm.
“Ngươi như thế nào lại ở chỗ này?” Bạch Phong Hoa còn không có mở miệng, Bạch Tử Mặc cũng đã suy sụp hạ mặt.
“Đệ đệ, ta tự nhiên là đến thăm Phong Hoa a.” Đứng ở nơi đó, trừ bỏ Bạch Hổ thánh giả Lạc Thần Phong còn có thể là ai?
“Ngươi là ai?” Bạch Phong Hoa trực tiếp thản nhiên nói một câu đem Lạc Thần Phong đạp nát tinh thần.
“Phong Hoa, Phong Hoa, ta đây là đang tranh thủ thời gian đến xem nàng a. Này tặng cho nàng…” Lạc Thần Phong thật sự là thương tâm không thôi, nhưng là lập tức khôi phục lại, vội vàng chạy tới, tất cả vật trong tay đều đưa cho Bạch Phong Hoa. Sau đó quay đầu đối Bạch gia mọi người nói, “Bạch gia gia hảo, Bạch phụ thân hảo, Bạch mẫu thân hảo, Bạch đại ca hảo, lễ vật nho nhỏ bất thành kính ý…” Nhiều lễ vật như vậy còn kêu nhỏ sao?
Bạch Phong Hoa hết chỗ nói rồi…
“Không cần.” Bạch Phong Hoa đưa tay lấy một khối ngọc bội nhét cho Lạc Thần Phong.
“Phong Hoa, này nàng nhất định phải nhận lấy a.” Lạc Thần Phong trông mong nhìn Bạch Phong Hoa, khối ngọc bội này là nương hắn truyền cho hắn, nói cho hắn nhất định phải cấp cho con dâu tương lai.
“Vị này là?” Bạch lão gia tử nghi hoặc ra tiếng hỏi.
“Là da mặt dày Bạch Hổ thánh giả.” Bạch Tử Mặc hừ lạnh một tiếng khinh thường nói.
Cái gì? Tất cả mọi người trong Bạch gia, đều kinh ngạc trừng lớn mắt. Tuấn mỹ nam tử trước mắt này là Bạch Hổ thánh giả? Khi nào thì cùng Phong Hoa nhà mình quen thuộc như vậy? Cư nhiên vào ngày ba mươi chạy đến nơi đây. Bạch gia mọi người hai mặt nhìn nhau, trong mắt lộ vẻ ngạc nhiên.
“Ngươi cái thằng nhóc này, đừng chạy!” Bỗng nhiên, trên đường cái truyền đến một tiếng quát lớn. Lạc Thần Phong sắc mặt đại biến, lại vội vàng lấy tất cả trong tay đưa cho Bạch Phong Hoa, Bạch Phong Hoa liền phủi tay cự tuyệt. Nàng vừa rồi ***ng đến ngọc bội kia thời điểm chỉ biết, vật ấy nhất định không phải phàm vật. Ngọc bội vô giá, làm sao có thể dễ dàng nhận lấy?
“Phong Hoa, ta còn sẽ đến, ta có việc đi trước a.” Lạc Thần Phong vội vàng nói một câu, lại nhìn vào mắt Bạch Phong Hoa một cái thật lâu, sau đó liền nhảy bắn ra ngoài, sốt ruột đi xa.
Mọi người thấy bóng dáng kia dần dần biến mất ở trong trời tuyết, biến thành một cái điểm đen, mà phía sau thì có vài cái lão giả một thân hoa lệ áo trắng đang đuổi theo . Những người đó Bạch Phong Hoa nhận ra được, kia đầu là trưởng lão của Bạch Hổ thánh giả! Chắc là Lạc Thần Phong lại chuồn êm đi ra, sau đó bị các trưởng bối “đuổi giết” đây.
“Phong Hoa, kia Bạch Hổ thánh giả, không phải là… Thích con chứ?” Tiết Nhu Nhi nhìn cửa, bỗng nhiên chậm rãi hỏi ra những lời này, mà khẩu khí của nàng còn có chút vui sướng. Bạch Hổ thánh giả, tuấn tú lịch sự, biết lễ phép, thân phận hiển hách, cư nhiên theo Bạch Húc quốc ngàn dặm xa xôi tìm đến nơi đây, có thể thấy được tâm ý của hắn đối với nữ nhân nhà mình. Thật tốt quá, Phong Hoa cũng có người thích nàng. (S: ôi trời =))) mẹ của PH ơi là mẹ của PH =)) mỹ nam tử đệ nhất là MTT còn đổ vì tỷ ấy đó a =))
“Thoạt nhìn là đúng vậy, tiểu muội, Bạch Hổ thánh giả này, đối với em tựa hồ không đơn giản a.” Bạch Dịch Thủy cười tủm tỉm ,mở miệng nói.
“Ôi, chẳng lẽ Phong Hoa nhà của ta lại sắp sinh cho ta một đứa tôn tử rồi?” Bạch lão gia tử phục hồi tinh thần lại, ánh mắt đã khép lại thành một đường. (S: mơ mộng đấy mà =))
Bạch Tử Mặc khinh thường bĩu môi, không thèm nói chuyện. Nam Cung Vân lẳng lặng nghe những lời này, mày không tự giác hơi hơi nhíu lên, trong lòng đây là cảm giác gì? Tựa hồ không có chút thoải mái a. (S: ghen chứ là gì =))
“Nương, ngươi cũng đừng loạn suy nghĩ, cái hắn thích chỉ là bề ngoài của ta, hắn thích màu đen a.” Bạch Phong Hoa bất đắc dĩ nhún vai, “Còn có, ta không thích hắn, tuyệt không.”
“Làm sao có thể? Bạch Hổ thánh giả lễ phép như vậy, hơn nữa hắn làm sao có thể nông cạn như vậy chỉ nhìn người qua bề ngoài?” Bạch lão gia tử vừa nghe liền không vui , cháu gái bảo bối nhà mình không đến mức không có quyết đoán như vậy chứ.
“Lười cùng các ngươi nói, dù sao ta cũng không thích.” Bạch Phong Hoa có chút bất đắc dĩ nói.
“Tốt lắm, tốt lắm, không nói nữa, đi thôi. Mặc kệ thế nào,chỉ cần Phong Hoa thích mới có thể, cái khác, chúng ta có nói cũng không tính.” Bạch Hận Thủy cười, nói.
“Cha thật tốt.” Bạch Phong Hoa hì hì cười, đi qua.
Bạch Hận Thủy vươn tay sủng nịnh, sờ sờ đầu Bạch Phong Hoa mà cười tươi.
“Nói cái gì vậy! Chẳng lẽ gia gia người không tốt.” Bạch lão gia tử thở phì phì nói.
“Gia gia cũng tốt.” Bạch Phong Hoa nhìn tính trẻ con của Bạch lão gia tử vội vàng lên tiếng trấn an.
Đoàn người chậm rãi đi, chung quanh tuyết trắng đều, dị thường xinh đẹp. Người một nhà nhìn ngã tư đường náo nhiệt, có khi dừng lại cùng tiểu thương cò kè mặc cả, có khi đi mua mặt nạ, mua pháo hoa đến ngay tại chỗ đốt lên. Bạch Tử Mặc tại kia cầm pháo hoa đuổi theo Băng Nhi, Băng Nhi sợ tới mức meo meo meo meo kêu lên.
Bạch Phong Hoa nhìn một màn trước mắt này, trong mắt hơi hơi có chút ướt át. Trong lòng ấm áp, đều nhanh muốn tràn ra đến đây, này, chính là hạnh phúc đi…
Thời điểm mọi người ở đây cười vui ngoạn nhạc, An Thiếu Minh không biết từ nơi nào đi ra , liền ôm lấy cổ Bạch Tử Mặc : “Đi, bên này chán quá, bên kia có hội đèn ***g.” Lại quay đầu hướng về phía Bạch Phong Hoa nói, “Bạch tỷ tỷ, đi, chúng ta đi bên kia xem hội đèn ***g a.”
Bạch Phong Hoa cười khanh khách gật gật đầu, cầm pháo hoa trong tay đưa tới trong tay Nam Cung Vân, Nam Cung Vân cúi đầu nhìn pháo hoa đang châm ngòi trong tay mình, lại ngẩng đầu nhìn Bạch Phong Hoa tươi cười, cũng chậm rãi lộ ra vẻ mỉm cười.
Bạch Tử Mặc bị An Thiếu Minh kéo mau đến không thở nổi , dùng sức nắm chặt An Thiếu Minh, miệng mắng: “Này , ngươi như thế nào lại tới nữa, không ở trong cung hưởng thụ hoàng gia ngự yến, không nên đi theo chúng ta a,ngươi có phiền hay không, tránh ra tránh ra!”
“Đường này cũng không phải của nhà ngươi, ngươi quản được ta đi bên kia sao.” An Thiếu Minh một bên trấn áp Bạch Tử Mặc công kích, một bên quay đầu nhìn về phía Bạch Phong Hoa, đột nhiên phát hiện Bạch Phong Hoa vẫn đeo một đôi vòng tai ruby mà Tiết Nhu Nhi đưa, thế nhưng lại thiếu một cái: “Ai, Bạch tỷ tỷ, vòng tai của tỷ như thế nào lại rớt một cái.”
Vòng tai rớt? Bạch Phong Hoa thân thủ nhất sờ, quả nhiên là thiếu một cái. Này vòng tai kỳ thật cũng không tính của quý gì, chính là, Tiết Nhu Nhi giống như thực thích xem nàng mang đôi vòng tai này a. Bạch Tử Mặc cũng hô nhỏ lên: “Đúng vậy, khi nào thì mất rồi ? Vừa rồi thời điểm xuất môn còn có mà.”
“Bạch tỷ tỷ, ta cùng Tử Mặc đi giúp ngươi tìm.” An Thiếu Minh ôm lấy cổ Bạch Tử Mặc xung phong nhận việc nói.
“Được.” Bạch Phong Hoa cười gật gật đầu.
Đúng lúc này, bên cạnh đột nhiên có tiếng người kinh hô lên: “Kia là cái gì?”
“Oa, thật khá!” An Thiếu Minh cũng đi theo kinh hô lên.
“Xinh đẹp cái đầu ngươi a.” Bạch Tử Mặc hùng hùng hổ hổ theo ánh mắt An Thiếu Minh nhìn lại, này vừa thấy dưới, không khỏi giật mình ở, kia là cái gì vậy? !
An Thiếu Minh hưng phấn chỉ Bạch Phong Hoa: “Bạch tỷ tỷ, ngươi mau nhìn. Trời ạ, kia hẳn là chiến khí ngưng tụ thành đi, lực khống chế của người này rất cao a.” Bỗng nhiên lại nhíu mày nghi hoặc nói, ” Đông Mộc chúng ta có cao thủ như vậy sao? Hình như không có đi.”
Bạch Phong Hoa theo ánh mắt Bạch Tử Mặc ngẩng đầu nhìn đi, chỉ thấy giữa không trung, một con phượng điểu cả người đầy tuyết, hoa lệ uốn lượn xoay quanh , càng bay càng thấp, tựa hồ như đang tìm tìm cái gì.
Bạch Phong Hoa trong lòng vừa động, ánh mắt liền hướng bốn phía quét tới.
“Thu…”
Phượng điểu ( phượng hoàng) đột nhiên kêu lên một tiếng thanh thúy, vùi một đầu bay xuống dưới, chọc mọi người đều kinh hãi thét chói tai, né tránh sang chỗ khác. Không qua một giây, tại chỗ đó chỉ còn lại có Bạch Phong Hoa một người.
“Tỷ, mau tránh ra a.” Bạch Tử Mặc quay đầu vừa thấy Bạch Phong Hoa thế nhưng không tránh ra, chạy nhanh tiến lên kéo nàng đi. Người có chiến khí như vậy, thực lực không cần phải nói nữa a. Là địch là bạn căn bản là không biết, hết thảy đều cẩn thận thì tốt hơn. Bạch gia người khác cũng đều đang hô to lên, kêu Bạch Phong Hoa cẩn thận. Thân mình Nam Cung Vân thì hơi hơi trầm xuống, đề phòng đứng lên. Thực lực của người tới, quá cường đại.
Bạch Phong Hoa hướng đệ đệ lắc lắc đầu, ngẩng đầu nhìn chăm chú vào phượng điểu đang hướng tới, nàng chắc chắn rằng, con phượng điểu cô đọng từ chiến khi kia, sẽ không thương tổn nàng.
Phượng điểu quay xung quanh Bạch Phong Hoa dạo qua một vòng, Bạch Phong Hoa chậm rãi vươn tay, phượng điểu đậu trên bàn tay nàng, cái đầu vô cùng nhỏ thân thiết ở lòng bàn tay nàng cọ cọ, một thanh âm không lớn vang lên, chiến khí đang cô đọng chậm rãi tản ra, phượng điểu hóa thành một dòng ánh sáng màu trắng, quanh ánh sáng, có một vật nho nhỏ gì đó, nhẹ nhàng dừng ở trong lòng bàn tay Bạch Phong Hoa.
Đó là vòng tai nàng mất đi kia.
Thu lại tay, đem vòng tai gắt gao nắm ở lòng bàn tay, Bạch Phong Hoa chậm rãi quay lại thân, ánh mắt dồn vào hồ nước trước mặt.
“A, mỹ nam, mỹ nam, là siêu cấp mỹ nam!” Tiểu Điệp thét chói tai, liền nhảy lên ra ngoài, lao thẳng tới hướng nam nhân đối diện.
Bông tuyết trên không trung lẳng lặng rơi xuống, ở giữa đám người kia, nam tử một thân áo trắng kia liền lẳng lặng đứng ở đó, trên đầu là một con sâu màu xanh biếc xoay qua xoay lại,trong mắt của hắn lại chỉ chuyên chú nhìn một mình nàng, từng bước một hướng nàng đi tới, sau đó, vươn cánh tay thon dài như ngọc ra.
Nhưng bông tuyết đang bay tán loạn trong không trung đều tụ lại, trên đầu ngón tay quấn quanh chiến khí màu trắng, băng tuyết trong suốt lấy một tốc độ mà mắt thường có thể thấy được nhanh chóng lan ra, tạo thành một đóa hoa. Cúi người nhìn thấy tóc Bạch Phong Hoa có chút rối, Mạc Thanh Tuyệt nhổ châu sai trên đầu nàng xuống, dùng băng hoa thay nàng một lần nữa cột lên mái tóc đen, có chiến khí của hắn làm chống đỡ, đóa hoa này ít nhất có thể duy trì nở rộ đến sáng sớm ngày mai.
Bạch Phong Hoa ngẩng mặt, trong lòng có ngàn lời muốn nói, cuối cùng lại chỉ hỏi một câu: “Chàng, như thế nào đến đây?”
Bên môi nở rộ một đóa lúm đồng tiền cực xinh đẹp, Mạc Thanh Tuyệt nhìn chăm chú vào Bạch Phong Hoa, nhẹ giọng nói: “Bởi vì muốn gặp nàng, cho nên ta đến đây.”
Trong lòng có cái gì đó chậm rãi chảy xuôi, Bạch Phong Hoa kinh ngạc nhìn người mắt, lại một câu cũng nói không nên lời.
“Hắc, là Mạc đại ca.” Bạch Tử Mặc vừa thấy là Mạc Thanh Tuyệt tới liền muốn đi lên, lại bị An Thiếu Minh một phen hung hăng ôm lấy cổ.
“Làm cái gì? Ngươi tên ngu ngốc này, buông tay.” Bạch Tử Mặc giãy giụa.
“Ngươi mới là ngu ngốc, ngươi không thấy được hai người kia hiện tại tình chàng ý thiếp sao, ngươi đi lên làm gì?” An Thiếu Minh xoa đầu Bạch Tử Mặc giáo dục .
Bạch lão gia tử cùng những người khác trong Bạch gia nhìn một màn này, cũng là nửa ngày không phục hồi lại tinh thần. Hôm nay rốt cuộc là ngày mấy? Hai vị thánh giả trước sau xuất hiện ở Đông Mộc, hơn nữa mục tiêu tựa hồ đều là vì một người, đều là vì Bạch Phong Hoa của bọn hắn.
“Này , Tử Mặc, ngươi thành thật nói cho ta biết, tỷ ngươi cùng Thanh Long thánh giả là cái quan hệ gì ?” Bạch lão gia tử khó hiểu hỏi.
“Tự mình xem là được thôi.” Bạch Tử Mặc hì hì cười, “Ta thích Mạc đại ca, Mạc đại ca làm anh rể ta cũng không sai biệt lắm. Bạch Hổ thánh giả thối tha kia cùng da trâu giống nhau, chán ghét muốn chết.”
Bạch lão gia tử híp mắt nhìn hai người bên kia, vẻ mặt tràn ngập ý cười. Bạch Hận Thủy cùng Tiết Nhu Nhi liếc nhau, trong mắt đều có chút nghi hoặc, còn có tia vui mừng. Nghi hoặc là, hai vị thánh giả này vì sao đều mang tình ý mà đến đây, vui mừng là nữ nhi nhà mình có người thích, hơn nữa đều là những người vĩ đại như thế.
Nam Cung Vân đứng ở một bên, lẳng lặng nhìn bóng dáng của Mạc Thanh Tuyệt cùng Bạch Phong Hoa ở trong những bông tuyết, cảm thấy, có như vậy hơi hơi không vừa mắt. (S: tội ca quá hu hu L Nhưng em chỉ yêu Tuyệt ca thôi hắc hắc )
“Phong Hoa…” Mạc Thanh Tuyệt mỉm cười, “Nàng chờ ta…”
“Cái gì?” Bạch Phong Hoa giật mình, nhìn Mạc Thanh Tuyệt mỉm cười, lại không rõ ý tứ của hắn trong những lời này .
“Nàng đã ở thập cấp cao nhất, tiến bộ thật sự rất nhanh.” Mạc Thanh Tuyệt vẫn là mỉm cười cúi đầu nói. Thập cấp cao nhất, hắn tin tưởng, Bạch Phong Hoa còn có thể lại đột phá, nhất định có thể. Chờ cho đến lúc này, chính mình là có thể…
“Chàng, lại muốn đi sao?” Bạch Phong Hoa nhìn đôi mắt trong suốt của Mạc Thanh Tuyệt, trong lòng cư nhiên có chút không muốn buông. Mỗi một lần, Mạc Thanh Tuyệt sau khi xuất hiện rất nhanh liền rời đi.
“Ừ.” Mạc Thanh Tuyệt nhẹ nhàng gật đầu, tựa đầu đem Tiểu Điệp háo sắc kéo xuống dưới, để tại bên tai Bạch Phong Hoa, “Nhưng là, chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại. Tin tưởng ta.”
“Được.” Bạch Phong Hoa gật gật đầu, không tha nhìn Mạc Thanh Tuyệt.
"Này cho nàng, trừ bỏ ta, ai cũng không gỡ xuống được.” Mạc Thanh Tuyệt nhẹ nhàng mà nói xong, trên ngón tay thon dài xinh đẹp của hắn đã nắm một khối ngọc bội, không đợi Bạch Phong Hoa lấy lại tinh thần, hắn đã vì Bạch Phong Hoa tự mình đeo lên.
Ngọc bội vừa tiếp xúc đến thân thể Bạch Phong Hoa , một cỗ cảm giác ấm áp theo ngực của nàng truyền đến, truyền khắp toàn thân. Cả người đều trở nên ấm áp, dị thường thoải mái.
“Này, là ngọc bội gì?” Bạch Phong Hoa trong lòng tự nhận hiểu được, khối ngọc bội này tuyệt đối không đơn giản. Có thể có công năng khiến đông trở nên ấm, hạ thì lạnh hơn, trên thế gian này có được mất vật như vậy.
Mạc Thanh Tuyệt lại chỉ cười không đáp, quay đầu đối với phương hướng đám người Bạch lão gia tử, hơi hơi thi lễ, đối Bạch Phong Hoa nói: “Chiếu cố chình mình.”
“Ừ, chàng, chàng cũng vậy.” Bạch Phong Hoa nhìn Mạc Thanh Tuyệt, đáy mắt ở chỗ sâu trong có chút phức tạp.
Mạc Thanh Tuyệt mỉm cười, xoay người biến mất ở tại giữa trời đầy bông tuyết. Bạch Phong Hoa kinh ngạc nhìn những bông hoa đõ thẫm đầy trời, nhẹ nhàng khẽ đặt tay tại ngực, một câu cũng nói không nên lời.
“Tỷ, tỷ, vừa rồi Mạc đại ca cho ngươi cái gì a?” Bạch Tử Mặc nhảy bắn đi lên, tò mò hỏi.
“Không có gì, đi thôi, xem hội đèn ***g đi.” Bạch Phong Hoa tức giận gõ xuống đầu Bạch Tử Mặc .
Bạch lão gia tử một phen kéo Bạch Phong Hoa qua, đi ở phía trước, bắt đầu hỏi đông hỏi tây .Còn những người theo ở phía sau, Bạch Hận Thủy cùng Tiết Nhu Nhi liếc nhau, Bạch Hận Thủy thấp giọng nói: ” Thanh Long thánh giả này… Không đơn giản.” Tiết Nhu Nhi cũng là ôn nhu cười: “Phu quân, kỳ thật, không sao cả, không đơn giản hay đơn giản, chỉ cần cảm tình của hắn đối Phong Hoa đơn giản là được”.
“Ha ha, phu nhân nói phải.” Bạch Hận Thủy ha ha cười, bình thường trở lại.
Dạo hoàn hội đèn ***g trở về, Thừa tướng phủ bắt đầu đón giao thừa, đến canh giờ, pháo hoa đầy trời, mọi người cuối cùng rốt cục thỏa mãn, đều tự trở về phòng ngủ.
Bạch Phong Hoa nằm ở trên giường, đem cái ngọc bội kia, cẩn thận xem kỹ. Khối ngọc bội này, trong suốt, ở dưới ánh trăng tản ra hào quang nhu hòa , mặt trên có khắc một đóa hoa sen chín cánh trông rất sống động. Bạch Phong Hoa vươn tay nhẹ nhàng lôi kéo ngọc bội, lại phát hiện một cỗ chiến khí hùng hậu chất chứa ở tại bên trong liên tiếp cản lại. Đó là nguyên nhân Mạc Thanh Tuyệt nói trừ bỏ hắn không có người nào có thể hạ thủ lấy xuống sao? Hắn đem chiến khí chính mình rót vào trong này sao.
Vật trân quý như vậy, hắn liền như thế dễ dàng đưa cho chính mình. Bạch Phong Hoa chậm rãi nhắm mắt lại, dần dần ngủ say.
Mùa đông này, là những ngày vui vẻ của Bạch Phong Hoa. Cùng người nhà mỗi ngày tụ cùng một chỗ, nhìn người nhà tươi cười, Bạch Phong Hoa trong lòng thỏa mãn đến cực điểm. Mấy ngày nay, rất nhiều gia đình quyền quý đăng môn đến chúc tết, hoàng đế An Thiếu Hiên cũng đã tới, ban cho không ít lễ vật.
Ngày trôi qua nhanh, qua hơn mười ngày, Chu Tước thánh điện sai người truyền tin đến đây, bảo Bạch Phong Hoa quay về Chu Tước thánh điện.
Chuẩn bị mọi thứ hết thảy đều tốt, Bạch Phong Hoa cùng Bạch Tử Mặc, An Thiếu Minh, Nam Cung Vân đoàn người lưu luyến không rời đứng ở trước cửa. Bạch Phong Hoa có Càn Khôn túi , chuyện này chỉ có Nam Cung Vân biết. Nam Cung Vân mang thanh ảnh diệu tử theo đến đây, hiện tại cũng mang theo về thánh điện .
Dọc theo đường đi, Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh đều nói cười, Nam Cung Vân lại thần kỳ im lặng.
Bạch Phong Hoa xốc rèm cửa sổ xe ngựa lên, nhìn màn tuyết trắng bên ngoài, trắng như tuyết, trong lòng có chút cảm thán. Chính mình đi vào thế giới này liền gần một năm , tiếp qua mấy ngày nay nữa, chính là sinh nhật của nàng . Đầu xuân , đó là sinh nhật của nàng , mà nàng xuyên qua đây, Bạch Phong Hoa trước kia vừa qua sinh nhật không lâu. Thời gian, quả thực quá mau…
“Tỷ, ngươi đang nhìn cái gì đâu? Bên ngoài lạnh lẽo, đừng nhìn .” Bạch Tử Mặc nhìn đến Bạch Phong Hoa xốc lên rèm cửa sổ, vươn tay đem rèm cửa sổ buông.
Bạch Phong Hoa mỉm cười, gật gật đầu.
“Sư muội.” Bỗng nhiên, Nam Cung Vân cúi đầu mở miệng .
“Cái gì?” Bạch Phong Hoa quay đầu nhìn Nam Cung Vân vẻ mặt đạm mạc.
“Cám ơn.” Nam Cung Vân rất nhanh mà nhẹ giọng hộc ra hai chữ, trong con ngươi hiện lên một tia mất tự nhiên.
Bạch Phong Hoa nở nụ cười, nàng đương nhiên hiểu được Nam Cung Vân ý tứ là cái gì.
“Đúng rồi, năm nay tế điển…” Nam Cung Vân sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống dưới.
“Cái gì?” Bạch Tử Mặc trừng mắt to tò mò hỏi.
“Mỗi một năm đầu mùa xuân, thánh điện đều đã có tế điển. Chu Vũ quốc cả nước các gia tộc quyền quý đều sẽ tham dự, thánh điện cũng rất coi trọng cái này. Bởi vì đây là thời khắc thần thú Chu Tước truyền lại lời nói.” Nam Cung Vân khẽ nhíu mày, chậm rãi nói, “Vài vị trưởng lão sớm đã có quyết nghị thay cho Chu Tước thánh giả hiện tại , ngươi lần này trở về…”
“Ta hiểu được!” Bạch Tử Mặc hét lớn một tiếng, “Các vị trưởng lão thích tỷ của ta, có phải hay không? Hơn nữa tỷ của ta có được thần khí, làm cho Chu Tước thánh giả càng ngày càng kiêng kị. Nàng sợ bị cướp đi vị trí Chu Tước thánh giả, có khả năng hội đối tỷ của ta bất lợi, có phải hay không?”
Nam Cung Vân trầm mặc, không nói gì. chiến khí Bạch Phong Hoa đột phá đến thập cấp cao nhất , cũng không có bao nhiêu người biết. Hắn cũng không có tính nói ra. Nhưng là nếu Chu Tước thánh giả đã biết thực lực Bạch Phong Hoa hiện tại, nhất định sẽ đòi thi thố cùng nàng.
“Hừ, nàng muốn thế nào? Ở thánh điện chẳng lẽ nàng còn dám xuống tay?” An Thiếu Minh khinh thường hừ lạnh vài câu.
“Đợi chút!” Bạch Tử Mặc bỗng nhiên lấy lại tinh thần, “Nàng ở trong thánh điện không dám động thủ, nhưng là chúng ta hiện tại…” Bạch Tử Mặc xôn xao vừa nói xong, hắn cùng An Thiếu Minh sắc mặt liền tái . Bọn họ hiện tại cũng không phải là ở thánh điện, bọn họ hiện tại ở trên đường hồi thánh điện!
Liền ở phía sau, xe ngựa ầm ầm dừng lại, Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh bất ngờ không kịp phòng, ngã sang một bên. Băng Nhi đứng lên, dẫm lên trên người hai người, meo meo meo meo kêu. Bạch Phong Hoa chính là khẽ nhíu mày, Nam Cung Vân sắc mặt đạm mạc như trước.
“Không xong! Nói đến là đến!” Bạch Tử Mặc như gặp đại địch, quát to, “Sao lại thế này?”
“Có, có hai vị cô nương chặn đường.” Bên ngoài xa phu run run trả lời.
“Là Chu Tước thánh giả!” Bạch Tử Mặc kinh hãi liền nhảy xuống xe ngựa đi, rút kiếm chuẩn bị ngăn địch.
An Thiếu Minh biến sắc, cũng chuẩn bị xuống xe ngựa, Bạch Phong Hoa lại dùng ánh mắt ngăn lại hắn. An Thiếu Minh khó hiểu, bỗng nhiên tỉnh ngộ lại đây. Nếu thật sự là Chu Tước thánh giả muốn giết bọn hắn, còn có thể ngăn lại xe ngựa của bọn họ ?
Bạch Phong Hoa bất động, con ngươi hiện lên một tia sắc lạnh. Người bên ngoài chắc chắn sẽ không là Chu Tước thánh giả. Nam Cung Vân cùng chính mình cùng một chỗ, kia Chu Tước thánh giả là tuyệt đối không dám tới . Bạch Phong Hoa vì sao kết luận như vậy, theo thái độ của Chu Tước thánh giả đối Nam Cung Vân liền nhìn ra được đến đây, e ngại, đó là một loại e ngại không thể ngăn chặn. Nam Cung Vân dụng độc như thần, hơn nữa thực lực siêu quần. Trước kia Bạch Phong Hoa nhìn không ra Nam Cung Vân thực lực rốt cuộc như thế nào, sau đến chính mình đột phá đến thập cấp cao nhất về sau, mới phát hiện Nam Cung Vân thực lực đã sớm đạt tới mười một cấp chiến khí. Có Nam Cung Vân ở đây, Chu Tước thánh giả tuyệt đối không dám ra tay. (S: Á anh NCV pro )
Kia bên ngoài, hai vị cô nương ngăn lại xe ngựa kia là ai đây?
“Trong xe ngựa, người ở bên trong nghe cho rõ lời của bổn tiểu thư, lập tức cút ra đây cho bổn tiểu thư.” Một thanh âm vênh váo tự đắc ở bên ngoài không khách khí vang lên.
Ha ha, Bạch Phong Hoa mỉm cười. Thanh âm này, khẩu khí thật lớn .
Bạch Phong Hoa xốc rèm cửa sổ xe ngựa lên, đi phía trước nhìn lại, liền nhìn đến một cái một cô gái thân hoa phục chống eo đứng ở phía trước xe ngựa không khách khí gầm lên . Mà nữ tử bên cạnh nàng, cũng là một thân hoa phục, trong mắt tràn ngập vẻ đều là cao ngạo. Trong tay nàng cầm ngân phiếu, không kiên nhẫn nhìn xe ngựa. Này hai người, hơi thở nội liễm, hiển nhiên cũng là cao thủ, chính là hai người đều có vẻ có chút mỏi mệt.
Bạch Phong Hoa lập tức đoán đi ra, hai thiếu nữ này, hẳn là tiểu người ta nhà giàu một mình chạy ra gia môn, bình thường luôn vênh mặt hất hàm sai khiến . Lần này đi đến nơi đây đã muốn mỏi mệt không chịu nổi, nghĩ ra dùng tiền mua xe ngựa thay đi bộ. Chỗ này hẻo lánh hoang vắng, trước sau trăm dặm đều không có thành trấn khách sạn, tại đây dạng thời tiết này, đi bộ quả thật là việc khó.
“Cho các ngươi năm ngàn lượng hoàng kim, cút xuống duối cho bản tiểu thư. Xe ngựa này bổn tiểu thư mua!” Cô gái hoa phục kia vẻ mặt cao ngạo, khinh thường kêu.
Khẩu khí thật lớn, đúng là rất có tiền! Năm ngàn lượng hoàng kim, cũng không phải là bạc trắng. Một chiếc xe ngựa chỉ có mấy chục lượng bạc giá trị, đối phương há mồm chính là năm ngàn lượng hoàng kim!
Bất quá, Đông Mộc, tựa hồ không có tiểu thư khuê các như vậy. Tu vi này, ra tay không phải bình thường, hai người này rốt cuộc là ai? Bạch Tử Mặc có chút không phản ứng lại đây, nguyên vốn tưởng rằng là Chu Tước thánh giả đột kích, kết quả chỉ là hai cô gái kiêu ngạo .
“Có nghe hay không, lập tức cấp bổn tiểu thư lăn xuống , nếu không liền không nên trách bổn tiểu thư không khách khí !”. Cô gái hoa phục đứng ở phía trước, không kiên nhẫn kêu gào đứng lên. Các nàng đã muốn vừa đói lại vừa lãnh, chờ không kịp nữa rồi . Các nàng khi nào thì chịu khổ quá như vậy ? Trước nay vẫn đều là cẩm y ngọc thực, tôi tớ thành đàn. Lần này thực không nên trộm chạy ra ngoài a.
Đứng ở dưới xe ngựa , hai thiếu nữ đều thấy được Bạch Phong Hoa, cô gái bên cạnh cầm ngân phiếu lập tức hét lớn đứng lên: “Này, nữ nhân xấu xí kia, nói chính là ngươi đó, nhanh cút xuống đi, cho ngươi năm ngàn lượng hoàng kim, bổn tiểu thư mua xe ngựa của ngươi !”
Bạch Phong Hoa hơi hơi nhíu mày, hai thiếu nữ này, đủ cuồng! Đáng tiếc, gặp lầm đối tượng rồi !