Chương 65: Thần khí nhận chủ, Phong Hoa tuyệt thế!

Trên bầu trời kia ánh sáng dị thường của thất thải nở rộ, chiếu sáng từng khuôn mặt của mọi người. Bỗng nhiên, Lâm Sở Sở hét lên một tiếng đầy kinh ngạc: “Ca, ngươi mau nhìn, thất thải quang đã biến thành một khối bát sắc tuyệt mỹ!”

Mọi người đều kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, quả nhiên đúng như lời Lâm Sở Sở.

“Đi thôi.” Lâm Thiên Nhai, đại ca của Lâm Sơ Sở thản nhiên nói, xoay người bước đi.

Lâm Sở Sở hướng Bạch Phong Hoa. “Này, Bạch Phong Hoa, chờ đại ca ta đến lấy thần khí, ta liền mời ngươi ăn cơm a.”

“Chậc chậc, thật là có tự tin.” Tiêu dao Vương gia bên cạnh, phe phẩy kim phấn phiến trong tay, ý tứ đầy trêu chọc. Bạch Phong Hoa cười nhẹ, không đáp lại một lời. Nàng tự nhủ thầm. “Thần khí cuối cùng sẽ thuộc về ai, còn chưa thể xác định. Bất quá, Lâm Sở Sở giọng điệu đầy chắc chắn như thế, đại ca của nàng rốt cuộc có gì hơn người sao?” Bạch Phong Hoa hướng đến bóng dáng của nam tử kia, khẽ nhíu mi. “Người kia tu vi. . “, nàng nhìn không thấu.

“Phong Hoa, đi thôi.” Mạc Thanh Tuyệt cũng mở miệng nói. Bạch Phong Hoa quay đầu, nhìn Mạc Thanh Tuyệt mỉm cười, gật gật đầu. Hai người xoay người bước đi.

Tiêu dao Vương gia lầm bầm gì đó, rồi cũng thu hồi kim phấn phiến của chính mình, ngửa đầu nhìn bát sắc dị quang trên bầu trời, nhíu mày. Mười đại thần khí, lần này xuất thế ai sẽ là chủ nhân đây? Mặc kệ người nào chiếm được thần khí, bản thân có quay về cuộc sống nhàn nhã nơi thư phòng, âu đó cũng là một cách làm người.

Ở nơi kia, Huyền Vũ thánh giả như trước vẫn giữ vững tư thế, đứng ở đầu ngọn cây, lẳng lặng nhìn luồng ánh sáng dị thường phát ra ở phía chân trời.

Sau khi ổn định vị trí ở một góc khuất phía sau, Mạc Thanh Tuyệt mới mỉm cười nói: “Phong Hoa, về sau không cần làm những chuyện nguy hiểm như vậy nữa.” “A?” Bạch Phong Hoa sửng sốt, nhất thời không hiểu được Mạc Thanh Tuyệt nói vậy là hàm ý gì. “Người nọ dù sao cũng là cửu cấp chiến khí, không nghĩ qua là ngươi sẽ chết ư? Về sau, không cần lại làm chuyện nguy hiểm như vậy.” Mạc Thanh Tuyệt cúi đầu nói. Bạch Phong Hoa giật mình hiểu được, Mạc Thanh Tuyệt đã biết sự kiện kia là nàng gây nên. Nghe được những lời này từ Mạc Thanh Tuyệt, Bạch Phong Hoa trong lòng ấm áp, rồi nhẹ ngẩng đầu, trong mắt bắn ra ánh sáng kiên nghị: “Thương tổn những người ta quan tâm, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua.” Mạc Thanh Tuyệt nhìn khuôn mặt quật cường của nữ tử trước mắt, nhẹ thở dài, tự nhủ: “Quả thật là nàng, nếu không liều lĩnh như vậy, đó chẳng phải là ai khác sao?”

Nghĩ đến đây Mạc Thanh Tuyệt cười rộ lên: “Phong Hoa, phải bảo vệ người mình quan tâm, ngươi quyết phải làm người thật kiên cường. Thế giới rộng lớn này, Đông Mộc chỉ là một nơi rất nhỏ bé mà thôi.” “Đa tạ, ta đã biết.” Bạch Phong Hoa có chút chần chờ, trầm giọng, sau đó, có thoáng bối rối, khẽ nói, “Cám ơn ngươi đã quan tâm.”

“Ta không muốn ngươi lại đối với ta nói hai chữ cảm ơn này”. Mạc Thanh Tuyệt thản nhiên cười nói. “Vậy, ta không cảm ơn!” Bạch Phong Hoa có chút ngốc nghếch đáp trả. Mạc Thanh Tuyệt thấy thế, nhịn không được cười thành tiếng.

Tiểu Điệp nhìn Mạc Thanh Tuyệt tươi cười, đôi mắt nhỏ hiện rõ ánh nhìn đầy ngưỡng mộ như muốn lộ hẳn ra ngoài.

“Phong Hoa, lần này thần khí xuất thế, hẳn là loại công kích. Hơn nữa lực lượng hẳn là rất mạnh.” Thanh Tuyệt hướng mắt lên không trung, ở nơi tỏa ra luồng ánh sáng dị thường xa xa, khẽ nhíu mi nói.

“Ngươi làm sao mà biết?” Bạch Phong Hoa có chút kinh ngạc. “Ánh sáng dị thường đó phát ra rất nhanh và mãnh liệt. Nếu chỉ là thần khí loại phụ trợ, ánh sáng phát ra thường nhu hòa”. Mạc Thanh Tuyệt ánh mắt lộ ra vẻ tự tin. “Thần khí đều có hồn phách của chính mình, chính thần khí sẽ tự lựa chọn chủ nhân cho riêng mình. Không nhất định chủ nhân phải là người mạnh nhất. Chủ nhân của thần khí phải là do chính thần khí quyết định”.

“Có cá tính như vậy sao?” Bạch Phong Hoa nghe được, lòng bỗng sửng sốt. Theo lý mà nói, thần khí cường đại như vậy, không phải hẳn là nên lựa chọn sức mạnh để thần phục sao? Nghe Mạc Thanh Tuyệt nói vậy, tựa hồ đều không phải như vậy. Hơn nữa Mạc Thanh Tuyệt tự tin phán đoán, lần này thần khí xuất thế chắc hẳn phải là thần khí loại công kích. Nghe khẩu khí như vậy, chẳng lẽ hắn đã từng chứng kiến thần khí xuất thế rồi sao?

“Ngươi cũng là có thể.” Mạc Thanh Tuyệt bỗng nhiên quay đầu, nhìn Bạch Phong Hoa, mỉm cười nói. Bạch Phong Hoa ngẩn ra, nét mặt có chút mất tự nhiên thoáng qua, không biết nên trả lời như thế nào mới tốt. “Ta sẽ giúp ngươi thần phục thần khí.” Mạc Thanh Tuyệt bỗng nhiên thấp giọng nói, “Nhưng là thần khí có nguyện ý nhận ngươi làm chủ nhân hay không, điều đó ta cũng không quản nổi”. Bạch Phong Hoa nghe nói như thế, đồng tử nhanh chóng co lại, đột nhiên quay đầu, né tránh ánh mắt trong suốt xinh đẹp của nam tử trước mắt. “Vì sao, vì sao đối như ta tốt như vậy?”. Bạch Phong Hoa khẽ mở miệng, nhưng cũng không sao cất được nên lời.

Từ phía sau, thanh âm mơ hồ của Bạch Tử Mặc cứ như vậy truyền đến. Xem ra cằm hắn vẫn còn chưa hồi phục tốt: “Tỷ, tỷ, ngươi ở nơi nào?”

Ngươi đi chết đi ! Cư nhiên dám đánh ta hả !” Bạch Tử Mặc vừa đi vừa tức giận răn dạy .

“Đệ đệ, ta sai lầm rồi, ta không biết ngươi là đệ đệ, cho nên ta mới”… Âm thanh lấy lòng, chính là của Bạch Hổ thánh giả Lạc Thần Phong .

Ngươi là ai đang cúi đầu. . .” Thanh âm tức giận của Bạch Tử Mặc mơ hồ không rõ, xem ra vừa rồi một kích vừa rồi đã làm cho hắn bị thương.

“Tử Mặc, ta ở bên này. . .” Bạch Phong Hoa lên tiếng. Tiếng bước chân nhanh hơn, Bạch Tử Mặc chạy tới. Lạc Thần Phong đi theo phía sau. Hai người đi tới cùng lúc nhìn thấy Bạch Phong Hoa cùng Mạc Thanh Tuyệt đứng chung một chỗ. Băng Nhi trên vai Bạch Tử Mặc, vừa thấy Mạc Thanh Tuyệt cả người lông mao đều đổ dựng thẳng lên, đã định nhảy xuống chạy trốn. Nhưng Mạc Thanh Tuyệt ánh mắt lạnh lùng hướng Băng Nhi nhìn đến khiến nàng động tác cứng đờ, cử động cũng không dám, liền như vậy ngoan ngoãn ghé sát vào bên vai Bạch Tử Mặc, thoáng run rẩy.

“Tỷ, Thanh Long thánh giả!” Bạch Tử Mặc nhìn hai người cao hứng chào, đặc biệt thấy được Mạc Thanh Tuyệt, lại càng cao hứng. Hắn đã thật lâu không gặp Mạc Thanh Tuyệt.

“Tử Mặc.” Mạc Thanh Tuyệt mỉm cười, “Không cần xưng hô như vậy, kêu ta là Mạc đại ca.”

“Mạc đại ca, ngươi cũng đến đây sao”. Bạch Tử Mặc cao hứng nói, tiếp theo lại vò đầu ngượng ngùng nói. “Ngươi đương nhiên sẽ đến, ta như thế nào lại quên”.

“Gần đây ngươi tiến bộ không nhỏ.” Mạc Thanh Tuyệt ánh mắt hướng đến Bạch Tử Mặc, nhận ra Bạch Tử Mặc tu vi lại có tiến bộ.

“Hắc hắc.” Bạch Tử Mặc cười hí hửng, có chút đắc ý.

“Thanh Long thánh giả…” Bỗng nhiên một giọng nói trầm thấp truyền tới. Mạc Thanh Tuyệt ngẩng đầu, nhìn đối diện chính là Lạc Thần Phong vẻ mặt sắc lạnh. Lạc Thần Phong ánh mắt hơi trầm xuống, lạnh lùng nhìn Mạc Thanh Tuyệt. Trong không khí tựa hồ có Lôi Điện chen ngang. Hai người khí tràng chạm vào nhau, đều là lãnh liệt bức người.

“Thanh Long thánh giả, ta nghĩ phải nói cho ngươi, Phong Hoa là người của ta.” Lạc Thần Phong hai mắt bắn ra tia lạnh như hàn băng, trầm giọng nói. Bạch Phong Hoa đảo cặp mắt trắng dã, ngay cả bản thân mình cũng không biết đến việc này. Mạc Thanh Tuyệt ánh mắt dửng dưng, không để ý đến lời nói mang khí thế bức người của Lạc Thần Phong kia, mà là nhìn về phía bên cạnh Bạch Tử Mặc nghi hoặc hỏi: “Tử Mặc, có chuyện này sao? Còn có, cằm của ngươi là làm sao vậy?”

“Lạc Thần Phong, ngươi thật mộng tưởng! Tỷ của ta khi nào thì thành người của ngươi? Ngươi ở đó nói hươu nói vượn”. Bạch Tử Mặc vừa nghe Mạc Thanh Tuyệt nói, vuốt cằm, tức giận nhảy dựng lên. “Muốn làm anh rể ta, nằm mơ đi.” Bạch Tử Mặc điên tiết đáp trả. Vừa rồi tên hỗn đản này trước mặt nhiều người như vậy dám đem ta đánh bay, sau đó lại hư tình giả ý chạy tới tìm ta. Nói cái gì hiểu lầm, hiểu lầm. “Hiểu lầm cái đầu hắn a! Thật đáng giận!

“Không phải, là hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm. . .” Lạc Thần Phong vừa thấy Bạch Tử Mặc phát điên, vội vàng bối rối xua tay giải thích. “Thật sự là, Tử Mặc đệ đệ, ta…, ta chỉ nghĩ đơn giản ngươi chính là ong bướm bên người Phong Hoa, cho nên ta mới. . .”

“Chết tiệt Thanh Long thánh giả, thật sự là bỉ ổi! Vô sỉ! Hạ lưu! Thế nào lại có thể hồ đồ như vậy? Thật sự quá âm hiểm!”. Lạc Thần Phong ở trong lòng thầm nguyền rủa Mạc Thanh Tuyệt, trên mặt cũng không dám biểu hiện ra ngoài, tiếp tục dùng lời nói tốt đẹp dỗ dành Bạch Tử Mặc.

“Ong bướm? ! Ngươi mới chính là ong bướm!” Bạch Tử Mặc vừa nghe, càng muốn tức sôi lên. Lạc Thần Phong khóc không ra nước mắt, nhìn sang Mạc Thanh Tuyệt, nhận ra đáy mắt hắn hiện lên kia một ánh cười, trong lòng lại căm tức. Thật sự là một bước sai đường, ngàn thu ôm hận (Một lần lầm lỗi đủ ân hận suốt cả đời), đắc tội cậu em vợ tương lai.

“Phong Hoa, ngươi cũng đã đi đường mệt mỏi, hãy về nghỉ ngơi cho tốt”. Mạc Thanh Tuyệt quay đầu mỉm cười với Bạch Phong Hoa, vươn tay khẽ lướt qua vành tai Bạch Phong Hoa, cử chỉ nhẹ nhàng nhưng vô cùng quan tâm. Lạc Thần Phong xem ra là động tác vô cùng thân thiết, xem như hắn đang quan tâm tóc của Bạch Phong Hoa. Thực ra Mạc Thanh Tuyệt chính là đang vươn tay bắn thẳng đến hắn giọt nước miếng trên mặt Tiểu Điệp.

Đáng giận! Cư nhiên như vậy thân mật! Lạc Thần Phong nghiến răng nghiến lợi nhìn Mạc Thanh Tuyệt. Mạc Thanh Tuyệt khóe mắt liếc đến ánh mắt của Lạc Thần Phong, khóe miệng khẽ cong lên ý cười mỉa mai, cùng Bạch Phong Hoa chào hỏi, sau đó bóng dáng nhẹ nhàng phiêu dật quay đi. Lạc Thần Phong nhìn Mạc Thanh Tuyệt khóe miệng kia ý cười mỉa mai, thiếu chút nữa tức khí hộc máu.

Tốt lắm, Thanh Long thánh giả, chờ xem! Chờ thời điểm thần khí xuất thế, xem ta như thế nào nhân cơ hội thu thập ngươi!

Bạch Phong Hoa cùng Bạch Tử Mặc còn có Lạc Thần Phong hướng nơi dựng trại mà đi. Ở phía ngọn cây xa xa, Chu Tước thánh giả ánh mắt càng ngày càng lạnh. Vừa rồi nàng đều thu vào đáy mắt hết thảy. Từ khi Lâm Sở Sở cùng Tiêu Dao Vương gia xuất hiện đến khi mọi người rời đi, nàng đều xem không sót một chi tiết. Bạch Phong Hoa đó là ai mà lại có thể quen biết nhiều người có uy danh như thế? Nghĩ đên đây thôi, cổ họng nàng như nghẹn lại vì ghen tức. Chu Tước thánh giả nhìn bóng dáng của Bạch Phong Hoa dần biến mất ở trong rừng, cắn răng hừ lạnh một tiếng. Bỗng nhiên, một loại cảm giác quỷ dị lan rộng khắp trong thân thể nàng. Nàng cả người lỗ chân lông co rụt lại, ngẩng đầu nhìn về hướng kia làm cho nàng cả người thất kinh. Một ánh mắt băng lãnh, thâm thúy tưởng như có thể làm rét lạnh cả bầu trời đêm, sâu hun hút như muốn cuốn người đối diện vào cơn lốc xoáy sâu không đáy.

Người nọ trên người phục sức hoa lệ, tướng mạo cũng là không hề kém. Chính là Huyền Vũ thánh giả!

Chu Tước thánh giả nhíu mày, im lặng rời đi. Lạc Thần Phong dọc theo đường đi im lặng dị thường, trong đầu lại luôn luôn tính toán khi thần khí xuất thế, khi nào là thời điểm có thể cướp đoạt thần khí rồi đồng thời nhân cơ hội thu thập Thanh Long thánh giả. Ba người trở lại nơi dựng trại, ngồi vây quanh mặt trước của lửa trại. Cũng không gặp Chu Tước thánh giả. Sau khi tàn cuộc, Chu Tước thánh giả mới một mặt âm trầm trở về.

“Ha ha, Thần Phong a, lại đây bái kiến Chu Tước thánh điện chư vị trưởng lão. . .” Chư vị lão nhân của Bạch Hổ thánh điện tiếp đón Lạc Thần Phong đi qua. Lạc Thần Phong cười hì hì tiến đến thi lễ.

Bạch Phong Hoa nhìn bên kia thấy mọi người đều trò chuyện rất vui vẻ, thấy thật chẳng hứng thú. Bạch Tử Mặc lại có hứng thú đến tham gia, nghe các trưởng lão của Bạch Hổ thánh điện phân tích các thế lực lớn hiện thời đang có mặt để tham gia tranh đoạt thần khí. Đêm dài, người người cũng chẳng ai yên giấc. Khối kỳ quang bát sắc luôn luôn lóe sáng ở nơi kia, lại phân ra thành từng tia ngũ thải bừng sáng huy hoàng trên khắp đỉnh núi, sáng lạn lóa mắt.

“Tỷ, tỷ, ta không nghĩ lần này lại có nhiều thế lực lớn như thế đến cùng tranh đoạt thần khí”. Bạch Tử Mặc nghe xong tin tức rốt cục cảm thấy thỏa mãn, trở về yên vị bên cạnh Bạch Phong Hoa.

“Vô nghĩa.” Bạch Phong Hoa hướng luồng ánh sáng dị thường phía bầu trời xa xa kia, tức giận nói. “Thần khí xuất thế, không phải là khoai tây nở hoa, tự nhiên sẽ có rất nhiều người đến. Cũng không phải người mạnh liền nhất định có thể chiếm được thần khí, thần khí nhận chủ là dựa vào chính ý nguyện của hắn”.

“A? Thật sự như vậy sao?” Bạch Tử Mặc vừa nghe, hưng phấn đứng lên. “Tỷ, ý kia của ngươi là, ta cũng có thể lấy thần khí?”

“Có thể, ngươi thật tốt, chính là người của Chu Tước thánh điện. Nhưng mà, nếu là người không có quyền có thế, thực lực lại không mạnh đến thu phục thần khí, không chừng còn cầm thần khí trên tay chưa nóng đã bị thiên hạ xông vào tranh đoạt đến phân thây”. Bạch Phong Hoa nhún vai nói không chút để ý. Bạch Tử Mặc nghe xong đổ mồ hôi lạnh. Bạch Phong Hoa nói cũng là sự thật, nếu cho dù chủ nhân thần khí không phải là cao nhân, người nọ sau lưng vô quyền vô thế, tự nhiên sẽ chờ bị thiên hạ phân thây, sau đó mọi người cùng nhau lại cướp đoạt thần khí.

“Được rồi, ngủ đi.” Bạch Phong Hoa lười biếng nói. Thần khí công kích, đối với nàng mà nói, cũng không quan trọng bằng thiên dược đỉnh. Như thế nào mới có thể đem hai bộ phận ở hai đại thánh điện kia cùng nhập làm một? Đó là một vấn đề nan giải. Thôi, tạm thời không nghĩ, trước phải ngủ.

Bạch Tử Mặc vẫn nhìn trừng trừng vào khối bát sắc kỳ quang trên bầu trời, trong ánh mắt lộ vẻ khát khao. Ở chân núi thiên hạ đã chờ đợi hai ngày, bát sắc kỳ quang kia càng ngày càng sáng lạn. Mọi người xung quanh cũng đều hết sức chăm chú hướng ánh mắt vào khối hào quang kia. Chỉ cần ánh hào quang kia biến thành khối cửu sắc, thần khí sẽ xuất thế, đến lúc đó tất nhiên là một phen tranh đoạt kịch liệt. Buổi tối ngày thứ ba, rốt cục ai đó trong đám người tranh đoạt thần khí hô to một tiếng kinh ngạc. Bát sắc kỳ quang biến hóa thành khối cửu sắc, lóe ra những tia sắc nhọn dồn dập, thẳng chiếu một mảnh sáng rạng rỡ lên không trung. Vạn vật dưới đất cũng bị ánh sáng bao phủ. Thiên hạ, ánh mắt vô cùng hưng phấn. Không ít người đã muốn đi lên ngọn cây gần nhất, chuẩn bị thời điểm thần khí xuất thế mà tiện cướp đoạt. Ánh sáng càng lúc càng mạnh mẽ, dần dần không hề lóe ra nữa, mà vút thẳng đến tận tầng không, đem từng mảnh trên bầu trời chiếu sáng, so với ngàn sao, còn sáng lạn hơn vạn phần.

Bạch Phong Hoa đứng ở một ngọn cây đại thụ, nhìn khối kỳ quang tỏa sáng khắp cả một vùng trời đất, tự hỏi. “Đó là nơi thần khí xuất thế sao? Này thần khí, ngươi là kiếm, hay là chủy thủ, hay là tiên?”

Mọi người ngừng thở, ánh mắt hướng đến vùng sáng kia, không chớp mắt. Những ngọn cây gần đó đều có vô số người chọn đứng chờ đợi. Mạc Thanh Tuyệt lạnh lùng đứng ở một thân cây, nhìn vào vị trí của Bạch Phong Hoa, sau đó mới hướng ánh mắt đến vùng kỳ quang kia nhìn đến. Chu Tước thánh giả hai mắt tỏa sáng, gắt gao nhìn xung quanh, hai tay nắm thành quyền, cổ tay hơi run rẩy. Thần khí, nếu nàng chiếm được thần khí, thực lực tăng nhiều, như vậy càng phải quyết tâm . . . .

Lâm Sở Sở cùng Lâm Thiên Nhai đứng cùng nhau ở một ngọn cây. Lâm Sở Sở khẩn trương nhìn xung quanh, lại quay đầu nhìn đại ca đang rất bình tĩnh bên cạnh, trong lòng có chút kích động đứng lên. Tiêu dao Vương gia híp mắt, lại phe phẩy kim phấn, cười tủm tỉm quan sát thiên hạ xung quanh. Những thế lực nhỏ khác cũng đều tìm vị trí đứng vững, cùng chờ đợi. Chung quanh bỗng nhiên yên tĩnh đáng sợ, chỉ có tiếng gió vù vù rung động. Rất nhiều người thậm chí có thể nghe được rõ ràng tiếng tim đập của chính mình. Khối cửu sắc kỳ quang kia càng ngày càng lớn. Mọi người tâm cũng theo hào quang kia càng ngày càng kích động, khẩn trương. Bỗng nhiên, hào quang kia đột nhiên biến mất. Chung quanh nháy mắt một mảnh tối đen. Rất nhiều người còn không lấy lại tinh thần. Bỗng, trong không khí truyền đến một tiếng thanh vang.

“Tăng”

Tiếng vang cắt qua bầu trời đêm, âm thanh xa xưa thanh thúy. Ngay sau đó, mọi người trước mắt nhanh chóng tiến lên. Cửu sắc kỳ quang lại phụt ra, người bình thường nếu nhìn thấu đều không thể mở mắt ra được. Ở giữa không trung, một thân bảo kiếm phiêu phù ở nơi đó, phát ra ánh sáng loá mắt, chính là cửu sắc kỳ quang. Chuôi kiếm cổ xưa hoa văn phức tạp, thân kiếm lưu loát, lóe hàn quang. Kia chính là thần khí không thể nghi ngờ!

“Trường Không kiếm!”

Bỗng nhiên, một giọng nói rú lên như bị chọc tiết. Cái gì? Trường Không kiếm?! Chính là thần khí dẫn đầu trong mười đại thần khí – Trường Không kiếm – sao? ! Nhưng mà, đã có người hét lên, tất sẽ có người muốn tiến lên khởi tranh thần khí. Vài cái bóng dáng bay lên trời, toàn bộ thẳng tiến đến thần khí đang phiêu dật trên không trung lóe ra cửu sắc kỳ quang – Trường Không kiếm kia. Mạc Thanh Tuyệt bay lên trời, trước hết nhảy đến bên cạnh Trường Không kiếm. Thiên hạ xung quanh sắc mặt đều lạnh lẽo. Lạc Thần Phong, Huyền Vũ thánh giả, Tiêu dao Vương gia, Lâm Thiên Nhai đồng thời tiến đến. Các vị trưởng lão cùng Chu Tước thánh giả sau đó cũng cũng tiến lên. Nhưng mà, Mạc Thanh Tuyệt không lấy thân thủ tranh đoạt thần khí kia, ngược lại là một cước đem thần khí kia đá hướng xa xa, tiếp theo mau chóng đuổi theo. Vài người khác ngay sau đó đều quay người theo sát hướng đi của thần khí.

Lúc này mọi người mới hồi phục tinh thần lại, toàn bộ vội vàng đuổi theo. Bạch Phong Hoa nhìn theo bóng dáng Mạc Thanh Tuyệt, trong lòng dâng lên đủ loại cảm giác. Mạc Thanh Tuyệt trước tiên nhảy đến thần khí trước mặt, nhưng là hắn không lấy thân thủ lập tức cướp đoạt thần khí, mà là đem thần khí hướng xa xa đá vào. Bạch Phong Hoa cắn chặt răng, cũng thi triển chiến khí, ở ngọn cây trong lúc đó bay theo thần khí xa xa.

Tăng —— Trường Không kiếm tiếng rít thanh thúy xa xưa lại vang dội. Ở trong trời đêm, xuất hiện một đạo cửu sắc kỳ quang kéo dài vô tận, tiên diễm loá mắt.

“Thanh Long thánh giả!” Lạc Thần Phong nhìn bóng dáng phía trước, nghiến răng nghiến lợi theo đuổi không bỏ. Tuyệt đối không thể bại bởi tên hỗn đản này, vì Phong Hoa!

Huyền Vũ thánh giả đâu đó cũng không cất lên một tiếng, trên mặt không chút thay đổi, lãnh khốc vô cùng, tiếp tục đi phía trước đuổi theo. Mà tao bao Vương gia lại híp mắt nhìn Trường Không kiếm phía trước, cũng rất nhanh truy đuổi theo. Còn lại Lâm Thiên Nhai nhíu mày nhìn bóng dáng Mạc Thanh Tuyệt. Sau đó kinh ngạc phát hiện, hắn có thể nhìn thấu tu vi mọi người, duy chỉ có nam nhân này là không thể!

Chu Tước thánh giả oán hận cắn răng. Nàng dừng ở vài người ở mặt sau cùng. Tứ đại thánh điện, thực lực các vị thánh giả ở thời khắc này lộ rõ. Bạch Phong Hoa nhìn bóng dáng người trước mặt, trong lòng phức tạp. Nhưng ngay tại thời điểm nàng sững sờ, Mạc Thanh Tuyệt cũng đã đuổi theo Trường Không kiếm. Mũi chân ở trên thân Trường Không một chút, thân kiếm hơi trầm xuống, Mạc Thanh Tuyệt xoay người nhảy, một cước đá vào thân kiếm thượng, làm cho kiếm trực tiếp thay đổi phương hướng. Trường Không kiếm gào thét quay đầu, sau đó lại vút bay đi, mà phương hướng, rõ ràng là hướng về Bạch Phong Hoa!

Mọi người cả kinh, đột nhiên quay đầu, lại nhằm phía phương hướng của Trường Không kiếm. Bạch Phong Hoa ở giờ khắc này cũng không bối rối, nhìn Trường Không kiếm đang hướng nàng mà đến, lòng của nàng vô cùng bình tĩnh.

Bạch Phong Hoa vươn tay cầm chuôi Trường Không kiếm. Chu Tước thánh giả quát lớn một tiếng: “Bạch Phong Hoa, ngươi dám! Buông tay cho ta!”

Bạch Phong Hoa không để ý đến, nhưng mà, vài đạo chiến khí sắc bén đã muốn công kích về hướng cổ tay nàng. Bạch Phong Hoa quay người tránh được. Chiến khí sát qua bên người, làm cả làn tóc của nàng vút bay. Trường Không kiếm gào thét, rơi xuống. Mọi người lại nhanh chóng cùng đuổi theo. Bạch Phong Hoa nhảy xuống ngọn cây truy ở gần trước mắt. Ở giữa không trung, vài đạo chiến khí đáng sợ đã muốn đánh úp về phía Bạch Phong Hoa từ sau lưng. Mạc Thanh Tuyệt hừ lạnh một tiếng, rút bảo kiếm ra, không chút khách khí hướng những kẻ kia ra tay đánh trả. Mà trong đám người ra tay, rõ ràng có Chu Tước thánh giả!

Lạc Thần Phong nhìn đến kia Chu Tước thánh giả cư nhiên ra tay công kích Bạch Phong Hoa, lập tức liền nổi giận, cũng bất chấp, rút ra bảo kiếm cùng nghênh chiến Chu Tước thánh giả. Thân hình Lâm Thiên Nhai bỗng nhiên nhoáng lên một cái, ở giữa không trung chỉ để lại tàn ảnh, ngay sau đó đã muốn đuổi theo Bạch Phong Hoa phía trước. Lâm Thiên Nhai vươn tay phải ra nắm lấy chuôi Trường Không kiếm.

Ông —— một âm thanh chói tai ong ong không dứt bên tai, chấn động, tưởng như muốn xuyên cả màng nhỉ. Trường Không kiếm ở trong tay Lâm Thiên Nhai liều mạng giãy giụa. Lâm Thiên Nhai nhíu mày, sắc mặt đã trở nên phức tạp. Trường Không kiếm không muốn nhận hắn làm chủ nhân sao! Nó tự nhiên phản kháng! Lâm Thiên Nhai đem toàn thân chiến khí đều phóng ra, ngăn chặn Trường Không kiếm phản kháng, nhưng vô dụng.

Tăng – lại một âm thanh nữa vang lên, Trường Không kiếm trực tiếp thoát ly Lâm Thiên Nhai, phía trước bay đi. Phía sau mọi người chứng kiến đều sửng sốt, sau đó là mừng như điên. Lâm Sở Sở phía sau nhìn tình cảnh này trước mắt, trong mắt lộ vẻ không thể tin được. Làm sao có thể! Ca ca như vậy có thực lực thế kia, Trường Không kiếm như vậy lại không chịu nhận chủ sao.

“Ha ha, Lâm thiếu gia, xem ra Trường Không kiếm cũng không thích ngươi a, vẫn là làm cho bổn vương đến thử xem đi.” Tiêu Dao Vương gia từ phía sau lướt qua Lâm Thiên Nhai, nói xong cười tủm tỉm. Lâm Thiên Nhai hừ lạnh một tiếng, không để ý đến, lại đuổi theo.

“Bạch Hổ thánh giả, ngươi điên rồi có phải hay không?” Chu Tước thánh giả bị Lạc Thần Phong cuốn lấy, hơn nữa bị đánh thật là chật vật, mở miệng điên cuồng kêu gào đứng lên.

“Ngươi là loại người gì, chính là người của thánh điện ngươi cũng ra tay sao? Hôm nay ta không đánh ngươi nở đầy hoa đào trên cái mặt kia, ngươi cũng không biết giải thích sao với Hoa nhi đúng không?” Lạc Thần Phong xì một tiếng khinh miệt, thủ hạ công kích lại càng sắc bén.

“Mùa này không có hoa đào”. Mạc Thanh Tuyệt đi ngang qua người Lạc Thần Phong, khẽ để lại một câu.

“Ai cần ngươi lo! Ta thích nói như vậy!” Lạc Thần Phong tức giận đem oán khí đối với Mạc Thanh Tuyệt toàn bộ phát tiết lên người Chu Tước thánh giả.

Chu Tước thánh giả bị cuốn lấy, nhìn đám người đang càng ngày càng xa, trong lòng lại lo lắng: “Bạch Hổ thánh giả, ngươi cút ngay cho ta, mau cút ngay cho ta!” Lạc Thần Phong lại xuống tay ác hơn. Không ai chú ý bên này, bao gồm các trưởng lão của Chu Tước thánh điện cùng Bạch Hổ thánh điện trưởng lão. Tất cả mọi người đều truy đuổi theo cửu sắc kỳ quang.

Càng ngày càng gần, bỗng nhiên, Trường Không kiếm mạnh mẽ dừng lại, xoay người phát ra một đạo kiếm khí. Cửu sắc kiếm khí biến thành một nửa vòng tròn hình cung bức thẳng vào mọi người. Quá sợ hãi, toàn bộ rút kiếm ra ngăn cản.

Rầm rầm – tiếng nổ mạnh vang thành một mảnh. Cửu sắc kiếm khí của Trường Không kiếm cùng các chiến khí của mọi người đồng thời gặp nhau, sau đó phát ra một âm thanh vang dội. Tất cả mọi người đều chấn động, đều thối lui phía sau, mà Trường Không kiếm nhân cơ hội này lại nhanh chóng rời đi. Mọi người lòng vẫn còn sợ hãi nhìn theo bóng dáng Trường Không kiếm, thấy thần khí vẫn còn tự do xoay đi, trong lòng sợ hãi lại được thay thế bằng cảm giác mừng rỡ. Trường Không kiếm, cư nhiên lại lợi hại như thế. Nếu chiếm được kiếm này, sẽ là vinh quang tột đỉnh đến thế nào đây? Gọi gió thay mưa, ngạo nghễ cười nhìn thiên hạ dưới đất! Mọi người chính là ngừng lại một chút, sau đó toàn bộ đồng loạt tiếp tục chuyển hướng đuổi theo thần khí.

Mạc Thanh Tuyệt cấp tốc đi phía trước đuổi theo, trực tiếp đến bên người Bạch Phong Hoa.

“Phong Hoa.” Mạc Thanh Tuyệt lại dùng bí thuật truyền âm vào tai Bạch Phong Hoa. “Phong Hoa, Trường Không kiếm là thần khí đứng đầu trong mười đại thần khí, không có dễ dàng như vậy nhận chủ. Muốn chiếm được thần khí, phải dùng đến biện pháp phi thường. Về phần biện pháp gì, chính ngươi là người hiểu rõ”.

Bạch Phong Hoa nhíu mi, nhìn đám người ở phía sau, trong lòng lại đang không ngừng suy tư. Biện pháp phi thường sao? Đối phó tâm cao khí ngạo thần khí đứng đầu, cái gì mới là phi thường biện pháp?

Mạc Thanh Tuyệt nói xong, liền cấp tốc đi phía trước đuổi theo. Phía sau là Tiêu Dao Vương gia cùng Huyền Vũ thánh giả đồng thời cũng đưa tay định bắt đến Trường Không kiếm. Trường Không kiếm phát ra âm thanh so với trước còn lớn hơn, thân kiếm run run càng thêm lợi hại đứng lên.

“Không phải đâu? Cư nhiên ngay cả ta cũng không nhận chủ!” Tiêu Dao Vương gia vốn khuôn mặt vẫn luôn bình tĩnh, lần này rốt cục có chút biến sắc.

Huyền Vũ thánh giả thân thủ gắt gao cầm lấy chuôi kiếm Trường Không kiếm, nhưng mà ngay sau đó sắc mặt của hắn cũng thay đổi. Trường Không kiếm vù vù bỗng nhiên phóng đại. Một tiếng “oanh” vang dội phát ra, luồng ánh áng cửu sắc đột nhiên nở rộ, sáng lòa. Trường Không kiếm thoát ra khỏi tay bọn họ, mũi kiếm hướng lên trời, hưu một tiếng, trực tiếp phi thẳng lên trời không.

Vô số bóng dáng nhảy dựng lên, thẳng hướng truy đuổi theo Trường Không kiếm. Cửu sắc kỳ quang sáng lạn hòa vào ánh sáng trắng của chiến khí phát ra từ vô số bóng dáng khác nhau. Cảnh tượng này tiên diễm hệt như một đóa sen ngọc cửu sắc, hòa quang sáng rỡ ngạo nghễ trên nền ngàn sao lấp lánh bên dưới. Cảnh tượng trước mắt quá huy hoàng, làm cho người ta kinh tâm động phách.

Kia Trường Không kiếm kéo một đường cửu sắc dị quang thật dài, sau đó bay lên giữa không trung, bỗng nhiên ngừng lại, tiếp theo thân kiếm nhẹ nhàng đi ngang, nhằm hướng khác bay đi.

Phía sau, toàn bộ thiên hạ lại cấp tốc thay đối phương hướng, gắt gao đuổi theo.

“Ta sao lại cảm thấy thanh bảo kiếm này đang đùa giỡn với chúng ta?” Bạch Phong Hoa khẽ nhếch mép, nhìn thanh Trường Không kiếm cứ chạy ngược chạy xuôi, bĩu môi trong lòng nói thầm.

“Phong Hoa, Phong Hoa. . . Là Trường Không kiếm sao?” Bỗng nhiên, Tiểu Mộc trong người Bạch Phong Hoa lại cất tiếng.

“Tiểu Mộc?” Bạch Phong Hoa dưới chân bước thong dong, nghe Tiểu Mộc hỏi, nàng đứng lại. “Ngươi có biết Trường Không kiếm?” …

——— —————— —————————–

“ Tiểu Mộc “ Bạch Phong Hoa không thả chậm cước bộ, nói chuyện trong đầu cùng với Tiểu Mộc “ Ngươi biết Trường Không kiếm ? “

“Biết, người kia tính tình thực quật cường. Không dễ thu phục “ Tiểu Mộc trong giọng nói lộ vẻ khó xử.

“Là một thanh kiếm rất quật cường. Ngươi buông tha cho nó đi. Ta đoán chừng ở nơi này không ai có thể làm cho nó nhận chủ đâu “.

Là một tên quật cường ?

Bạch Phong Hoa nhìn cửu sắc dị quang trước mắt nhíu mày .

“Nó căn bản là ở nơi này trêu chọc mọi người “ Tiểu Mộc thấp giọng nói.

Ngay tại lúc Tiểu Mộc vừa nói xong , cửu sắc dị quang bỗng nhiên biến mất, Trường Không kiếm cứ thế rơi xuống .

Có người kinh hô đứng lên, làm sao có thể xuất hiện tình huống này, thần khí chưa nhận chủ như thế nào hào quang liền biến mất?

Trong nháy mắt này, mọi người bất chấp đông như vậy, toàn bộ ùa lên, hướng về nơi Trường Không kiếm rơi xuống, đuổi theo.

Bạch Phong Hoa lúc này đối với lời của Tiểu Mộc có chút tin. Trường Không kiếm này , tựa hồ, thật ra là trêu đùa mọi người.

“Không có biện pháp làm cho nó nhận chủ thật sao? Bạch Phong Hoa không đuổi theo, tùy tiện ngồi vào một tảng đá trên mặt đất hỏi Tiểu Mộc.

“Cũng không sai biệt lắm“ Tiểu Mộc thấp giọng nói .

“Thôi quên đi, ngồi nghỉ ngơi, không nên ép buộc nó“ Bạch Phong Hoa ngồi xuống, trong lòng thở dài, ý tốt của Mạc Thanh Tuyệt xem ra chính mình không có biện pháp tiếp nhận.

Xa xa một mảnh tranh cãi ầm ĩ, toàn bộ là đi tìm bóng dáng của Trường Không kiếm.

Thần khí, thực sự là vì thần khí! Bạch Phong Hoa đảo cặp mắt trắng dã, nghe tiếng động lớn ở xa xa cùng với vô vàn âm thanh trong lòng không khỏi cảm khái.

Ngay tai thời điểm Bạch Phong Hoa ngồi nghỉ ngơi, phía sau lại vang lên âm thanh rất nhỏ. Bạch Phong Hoa cảnh giác xoay người, nhìn tình cảnh phía sau, không khỏi há to miệng.

Trường Không kiếm cứ như vậy xuất hiện ở đằng sau nàng!

Giờ phút này Trường Không kiếm dựng đứng, cả người đã không còn cửu sắc dị quang, lặng lặng bay cách mặt đất một khoảng giữa không trung, cùng Bạch Phong Hoa giằng co.

“Ngươi qua một bên đi, đừng tới trêu đùa ta“ Bạch Phong Hoa vẫy tay vội vàng phất tay với Trường Không kiếm, làm bộ muốn đứng dậy rời đi.

Sưu __

Trường Không kiếm bay trực tiếp đến trước mặt Bạch Phong Hoa, Bất động.

Vì sao Trường Không kiếm lại chủ động tìm đến? Bạch Phong Hoa nhíu mày, chẳng lẽ là cùng với Tiểu Mộc trong cơ thể mình có quan hệ?

Trường Không kiếm ở giữa không trung rung rung mũi kiếm, sau đó đứng bất động trước Bạch Phong Hoa.

“Phong Hoa, nó … nó đang mắng ngươi … “ Trong thanh âm Tiểu Mộc có chút do dự.

“Cái gì? Nó mắng ta? Nó mắng cái gì? “ Bạch Phong Hoa vừa nghe, kinh ngạc vạn phần.

“Nó nói ngươi nhỏ chỉ bằng con kiến, cũng mơ tưởng làm chủ nhân của nó, còn …. còn nói ngươi ngay cả nằm mơ cũng không có cơ hội.. “ Tiểu Mộc do dự phiên dịch.

“Muốn chết ! “ Bạch Phong Hoa vừa nghe đã giận dữ xông lên, bất chấp tất cả. Một cước liền đá vào thân Trường Không kiếm. Trường Không kiếm không phòng bị, bị Bạch Phong Hoa đá té trên mặt đất.

Bạch Phong Hoa lập tức lấy ra bảo kiếm của mình, chiến khí bắn ra bốn phía, mạnh mẽ chém lung tung vào Trường Không kiếm.

“Ngươi bất quá chỉ là một thanh kiếm mà thôi, là một thanh sắt. Vẫn chỉ là kiếm, kiếm a kiếm a kiếm chết tiệt ! Ngươi mắng cái gì mà mắng? Ta lại là con kiến à? Ta là người. là người a, còn ngươi chính là thanh kiếm này nọ mà thôi !” Bạch Phong Hoa nói không đủ, vẫn là vươn chân hung hăng đạp vài cái.

Ông ___

Trường Không kiếm lại phi thân lên, lần này cả người đều run run, trên người cũng chậm rãi nở rộ hào quang. Lần trước là cửu sắc dị quang còn lần này màu đỏ tựa hồ chiếm đa số.

“Xong rồi! Nó tức giận! “ Tiểu Mộc có chút sợ hãi nói.

“Ngươi sợ a!“ Bạch Phong Hoa sắc mặt cũng trầm xuống.

Đối với thanh kiếm này, phải dùng biện pháp đặc biệt…

Bạch Phong Hoa nắm chặt bảo kiếm trong tay, kỳ thật trong lòng rất khẩn trương .Uy lực của Trường Không kiếm nàng cũng vừa chứng kiến, nếu sau này có người phát hiện thi thể của nàng ở đây, nhưng không tìm được hung thủ thì cũng không kỳ quái … Bởi vì nàng không có chút nghi ngờ Trường Không kiếm trước mặt tuyệt đối có năng lực đánh chết mình.

Hồng quang xung quanh Trường Không kiếm càng ngày càng đậm, cơ hồ bao phủ tất cả các ánh sáng khác.

Mà quanh thân Trường Không kiếm dần dần nổi lên một trận gió xoáy bao vây lại. Cỗ gió xoáy này lớn dần lên đem không khí trên đầu nó hình thành một cái lốc xoáy thật lớn .

Kiếm khí

Kiếm khí của Trường Không kiếm !

Bạch Phong Hoa đột nhiên lui về phía sau, nhanh chóng thay đổi bảo kiếm trong tay, xoay Càn Khôn ! Cho dù chiến kỹ này cũng không được thì cũng không còn cách khác. Nàng căn bản không có khả năng đấu lại kiếm khí đáng sợ này của Trường Không kiếm!

Rầm! Rầm! Oanh ____

Tiếng nổ khủng bố vang lên.

Ở xa xa toàn bộ những người đang tìm Trường Không kiếm kinh ngạc ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy xa xa bầu trời có một đạo gió xoáy màu đỏ, đem bầu trời bên đó chiếu sáng lên.

Tiếp theo, cuồng phong hiện ra, cây cối tung bay, đất đá bị gió cuốn đi cả. Một cỗ chiến khí đi theo gió xoáy rời khỏi, hướng đến xung quanh không ngừng bay đi, đi đến chỗ nào sẽ gây nên một mảnh hỗn độn đến đấy .

Cuồng phong gào thét, rừng cây giống như sóng cuốn liên tiếp. Gió lạnh quật vào mặt từng người đau đớn, vô số hạt cát cùng đá vụn hỗn loạn.

“Sao lại thế này ?”

Tất cả mọi người kinh ngạc chạy về hướng đó.

Khi mọi người đuổi tới đó thì bị tình cảnh trước mắt làm cho sợ ngây người.

Ở nơi này trước đây là một rừng cây, nhưng là giờ phút này cũng đã bị san thành một bãi đất hoang, chỉ còn đất cùng đá vụn. Ở giữa xuất hiện một cô gái ngạo nghễ đứng thẳng.

Tay nàng giơ cao Trường Không kiếm !

Trường Không kiếm bị nàng giơ lên trên đỉnh đầu, tản ra cửu sắc kì quang, thật lâu không biến mất.

Ở giờ khắc này Trường Không kiếm bị cô gái kia nắm trong tay nhưng vẫn nằm im không nhúc nhích.

Bỗng nhiên, cửu sắc dị quang tỏa ra ánh sáng đậm, chiếu sáng xung quanh, chiếu sáng cả bầu trời đêm. Tiếp theo cửu sắc kì quang đem cả người cô gái bao vây lại, thật lâu không buông ra.

Có người thử đi đến gần, vừa mới đi một bước đã bị cửu sắc dị quang sắc bén đánh vào, Người nọ vội vàng thối lui về sau, cửu sắc kiếm khí đã đánh ra một đạo thật mạnh, nhìn thấy ghê người. Mà kiếm khí lại tản ra khí lãng, thổi lên trên mặt đau vô cùng.

Trường Không kiếm nhân chủ!

Lúc này ai cũng đã nhìn ra, Trường Không kiếm đang nhận chủ !

Mạc Thanh Tuyệt lẳng lặng nhìn thiên hạ ở giữa không trung, nhìn cả người nàng đầy vết máu, trong lòng không khỏi căng thẳng. Rốt cuộc vừa mới xảy ra ác chiến như thế nào mới làm cho nàng bị trọng thương như vậy, trên người máu đã muốn chảy hết, đem mặt đất nhiễm hồng.

Còn Lạc Thân Phong híp mắt lại, nhe răng cười vừa lòng, Nữ nhân hắn coi trọng quả nhiên không đơn giản a!

Huyền Vũ thánh giả vẫn như trước kia, vẫn một bộ dáng lạnh lùng, cầm quạt phe phấy, ánh mắt cười sáng lạng, phần lớn mọi người kinh ngạc cùng ngưng trọng. Lâm Sở Sở cũng kinh ngạc vạn phần, mồm mở rộng không thể to hơn được nữa, Lâm Thiên Nhai không nói được lời nào, trầm mặc nhìn hết thảy tình cảnh trước mắt.

Chu Tước thánh giả không cam lòng nắm chặt tay thành quyền lộ cả gân xanh. Nàng định tiến lên ngăn cản nhưng nhìn người phía trước kia bị thương quá nặng lại ngừng cước bộ.

Các trưởng lão của Chu Tước thánh điện cười ngoác miệng không thể khép, đặc biệt là nhị trưởng lão, hắn cười đến nỗi răng đều muốn rớt ra. Thần khí nhận chủ ! Lại nhận thức đồ đệ của hắn làm chủ a!

Người khác vừa không cam lòng vừa sợ. Lại cũng không giám hành động thiếu suy nghĩ.

Tất cả mọi người ở đây không ai có thể tin chuyện này là thật, thần khí nhận chủ. Hơn nữa là nhận thức một cô gái đơn bạc làm chủ. Nàng không phải người mạnh nhất trong bọn hắn, nhưng lại chiếm được sự thừa nhận của thần khí, đây là chuyện gì? Vì sao lại như vậy ?

“Vì sao lại như vậy …” Có người thất thần đến nỗi phun ra những lời này.

Không ai có thể trả lời câu hỏi của hắn. Hầu như tất cả ánh mắt đều tập trung lên trên người cô gái ở giữa không gian kia.

Hâm mộ, ghen tị, không thể tin, kinh ngạc, tức giận, không cam lòng …

Đủ loại ánh mắt toàn bộ tập trung ở trên người Bạch Phong Hoa.

Mà giờ phút này Bạch Phong Hoa phát hiện

Nàng đang cùng Trường Không kiếm kí khế ước.

Thật lâu sau, cửu sắc dị quang kia mới dần dần ảm đạm đi xuống, Trường Không kiếm ở trên tay Bạch Phong Hoa lóe ra hàn quang quanh thân kiếm.

Mà tay Bạch Phong Hoa nắm chặt Trường Không kiếm, cả người mềm đi rồi chầm chậm ngã xuống.

Ba bóng dáng thấy vậy liền chạy lại.

Mạc Thanh Tuyệt, Bạch Tử Mặc, Lạc Thần Phong.

Cuối cùng Bạch Phong Hoa nằm trong lòng Mạc Thanh Tuyệt.

Mà ở phía sau mọi người cũng tỉnh ngộ lại, đều rút ra bảo kiếm. Như hổ rình mồi nhìn Bạch Phong Hoa mất đi ý thức.

Bọn họ làm như vậy mục đích rất rõ ràng, đó chính là giết chết Bạch Phong Hoa để Trường Không kiếm nhận chủ một lần nữa.

Chu Tước thánh giả nhìn chung quanh mọi người rục rịch, lòng cũng xôn xao đứng lên. Chỉ cần giết Bạch Phong Hoa thì mình sẽ có cơ hội, Đúng vậy ! Chỉ cần giết chết người quái dị kia là có thế ! Chu Tước thánh giả tay đặt sẵn vào bội kiếm ở trên hông, nhưng chưa rút ra, nàng đang đợi cơ hội.

“Ai giám động vào nàng chính là địch của Chu Tước thánh điện, không chết không ngừng !” Đại trưởng lão cùng hai vị trưởng lão khác vội vàng nghênh đón, đem Bạch Phong Hoa bảo hộ ở phía sau, quay qua mọi người lạnh giọng quát.

“Ai giám động đến nữ nhân của ta chính là cùng Bạch Hổ thánh điện chúng ta là địch, cả đời đuổi giết !” Lạc Thần Phong mạnh mẽ cầm bảo kiếm cắm trên mặt đất, quát lên một tiếng.

“Ai bước lên một bước.Chết!“ Giọng nói của Mạc Thanh Tuyệt trong trẻo nhưng lạnh lùng. Thanh âm của hắn vang lên, thanh âm nhẹ nhất nhưng lại vô cùng rõ ràng đều rơi vào tai của những người ở đây, giống như gõ vào trong lòng mỗi người một tiếng. Thực lực ! Thực lực mạnh mẽ. Ở đây tất cả mọi người đều hiểu được. Người này, nói được tuyệt đối làm được. Hắn có năng lực này ! Lời của hắn rơi xuống, toàn bộ người ở Thanh Long thánh điện đều thay đổi sắc mặt. Thân là Thanh Long thánh giả hắn lại công khai bảo hộ người của Chu Tước thánh điện !

Nhưng là, người Thanh Long thánh điện không ai giám nói gì, không ai giám nói một câu, cho dù là một tiếng.

Tam đại thánh địa đều bảo hộ cô gái đoạt được thần khí kia, còn ai không muốn sống giám đứng lên chống lại giết người đoạt thần khí? Còn ai giám?

Toàn bộ kinh ngạc đứng tại chỗ, không cam lòng nhìn Trường Không Kiếm trong tay Bạch Phong Hoa. Thần khí trong truyền thuyết lại bị một cô gái nắm trong tay.

Chu Tước thánh giả tay nắm thành quyền, móng tay cắm vào da thịt nhưng nàng lại không cảm thấy đau đớn. Chính là gắt gao nhìn trường Không kiếm trong tay Bạch Phong Hoa. Vì sao ? Vì sao thần khí lại nhận người quái dị kia làm chủ. Nói về thực lực thì nàng ta không bằng bản thân mình, nói về thân phận, không có thân phận cao thượng như mình, nói về bề ngoài, cần phải nói sao ?

Mạc Thanh Tuyệt ôm Bạch Phong Hoa đi đến hướng bên cạnh, nhị trưởng lão cũng theo sát, khẩn trương che chở. Mạc Thanh Tuyệt đem Bạch Phong Hoa buông xuống, kiểm tra thương thế của nàng. Lúc kiểm tra, hắn hít một ngụm khí lạnh. Kinh mạch bị hao tổn cực kì nghiêm trọng, ngoại thương cũng rất lợi hại. Mạc Thanh Tuyệt lấy ở trong ***g ngực một bình sứ nhỏ trong suốt, đổi ra một viên thuốc cẩn thận cho Bạch Phong Hoa ăn vào, rồi đem bình sứ đưa cho Bạch Tử Mặc “ Tử Mặc, mỗi ngày cho tỷ ngươi dùng một viên “

“Dạ, cảm ơn Mặc đại ca “ Đối với lời nói của Mạc Thanh Tuyệt Bạch Tử Mặc không chút nghi ngờ cẩn thận cất bình sứ đi.

“Các ngươi “. Mạc Thanh Tuyệt xoay người nhìn những đại trưởng lão, thanh âm lạnh lùng nói “ Thương thế của nàng chưa tốt, bảo vệ nàng thật tốt. “

“Lời này còn cần phải nói, nàng là đồ đệ của ta. Hơn nữa chúng ta lập tức khởi hành trở về…” Nhị trưởng lão nhìn Mạc Thanh Tuyệt sắc mặt lạnh như băng, có chút khó chịu phản bác, lời còn chưa nói hết đã bị Mạc Thanh Tuyệt lạnh lùng đánh gãy.

“Ta muốn các ngươi phòng không phải là những người đó, mà là người trong thánh điện của mình “ Mạc Thanh Tuyệt khẩu khí không tốt nói.

Nhị trưởng lão vừa định phẩn bác, bỗng nhiên nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của Chu Tước thánh giả đi tới, nhất thời một câu cũng không nói ra được.

Lạc Thần Phong vẫn nhìn một màn này, người đều khó chịu. Chuyện tốt Thanh Long thánh giả đều làm xong rồi. mặt mũi hắn cũng mất hết. Thật giận. Thật giận tên đó!

Mạc Thanh Tuyệt cũng không thèm quay lại, lại nhìn thật sâu mắt Bạch Phong Hoa , đứng dậy rời đi .

Người trong Chu Tước thánh điện nhìn bóng dáng phía sau Mạc Thanh Tuyệt, một lúc lâu không nói được câu nào cứ như vậy, yên lặng nhìn hắn rời đi.

Các loại thế lực mặc dù không cam lòng cũng không hề có biện pháp đều lục ***c tản đi.

“Khởi hành, về Thánh điện, “ đại trưởng lão phất tay hạ lệnh. Để tránh phức tạp, đương nhiên là phải nhanh chóng trờ về.

Làm một chiếc cán giản dị Bạch Tử Mặc cùng nhị trưởng lão nâng Bạch Phong Hoa đang hôn mê vội vàng trở về. Trường Không kiếm vẫn trong tay Bạch Phong Hoa không rời đi , cho dù là nằm trên cáng thì Trường Không kiếm cũng lẳng lặng nằm bên người Bạch Phong Hoa

Chu Tước thánh giả đi ở cuối cùng, cúi đầu, khóe mắt độc ác vẫn ở trên người Bạch Phong Hoa không rời đi.

Bạch Phong Hoa, Nguyên vốn định giữ ngươi làm chó trung thành. Xem ra là không có khả năng.

Ngươi, Phải chết !!!