Ba người Phó Vũ Ninh vội vàng rút kiếm nghênh địch, biểu tình trên mặt Tần Môn Ngọc càng ngày càng dữ tợn, bạo ngược, bảo kiếm của hắn tràn ngập một cỗ chiến khí làm cho người ta kinh hãi.
Mà mục tiêu của hắn, không phải Phó Vũ Ninh, không phải Diệp Hàn, mà là cây mắc cỡ Tô Mộng Vân ở giữa hai người !
Phó Vũ Ninh cùng Diệp Hàn thấy thế, trong lòng kinh hãi, đều huy kiếm đón nhận.
“Cút!” Tần Môn Ngọc hét lớn một tiếng, bảo kiếm trong tay chém ra, chiến khí bàng bạc màu trắng chói mắt tản ra, trong nháy mắt, dòng khí mạnh mẽ thổi bay cả Phó Vũ Ninh cùng Diệp Hàn. Chiến khí điên cuồng như đảo lộn trời đất.
“Ngưng!” Diệp Hàn tức giận quát một tiếng, chiến khí cả người cũng toàn bộ phát ra, trong nháy mắt, đem không khí phía trước cơ hồ toàn bộ đều đông lại thành băng, ý đồ ngăn cản chiến khí của Tần Môn Ngọc .
Thanh âm ào ào bên tai không dứt, chiến khí dày đặc của Tần Môn Ngọc gặp chiến khí của Diệp Hàn nên ngưng tụ thành băng, phát ra thanh âm chói tai. Ngay tại lúc tâm Diệp Hàn hơi thả lỏng, trạng huống kế tiếp lại làm cho con ngươi của hắn trừng lớn. Chiến khí như những cây cương châm phá tan khối băng ngưng kết của hắn tạo ra, sau đó điên cuồng đánh úp về phía bọn họ.
“Hừ!” Phó Vũ Ninh hừ lạnh một tiếng, hướng lên trên một bước, vung bảo kiếm trong tay , ngưng thần, đem bảo kiếm xoay tròn, chiến khí màu trắng hộ tống bảo kiếm ở giữa không trung vẽ ra mộ vòng tròn xinh đẹp, nhất thời, bạch quang bắn ra bốn phía, ánh sáng tuyệt luân.
Thanh âm vù vù không ngừng vang lên, Phó Vũ Ninh đem chiến khí của mình đỡ toàn bộ cương châm còn lại .
Người trên khán đài người la lớn, Đông Mộc quốc quân ngồi trên khán đài cao nhất nhìn một màn này, biểu tình ngưng trọng.
Hô —— Phó Vũ Ninh đem tất cả cương châm đỡ xong, vừa thở một hơi, bên tai lại vang lên tiếng thét chói tai của cây mắc cỡ Tô Mộng Vân “Cẩn thận!”
Phó Vũ Ninh đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt liền thấy được gương mặt dữ tợn cùng bảo kiếm của Tần Môn Ngọc kia lóe ra màu trắng chiến khí !
Phó Vũ Ninh không kịp nghĩ gì, giơ kiếm đón đỡ, cố hết sức đón một kích này của Tần Môn Ngọc, còn không kịp định thần, bụng liền nghênh đón một cỗ lực đạo lớn khiến hắn bất ngờ không kịp phòng, cùng với đau nhức, hắn cũng nhìn thấy Tần Môn Ngọc trước mắt rời xa hắn. Nói đúng hơn là thân thể hắn cứ bay đi ra ngoài như vậy .
“Phanh” một tiếng vang lên, thân thể Phó Vũ Ninh nện thật mạnh xuống đất, bụi đất bay mịt mù, dưới thân cũng tạo thành một cái hố sâu. “Ộc” một tiếng, trong ***g ngực Phó Vũ Ninh dâng lên một cảm giác khó chịu, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.
Phó Vũ Ninh bị đánh ra khỏi lôi đài như vậy, đào thải!
Mà Diệp Hàn ở trên lôi đài còn không kịp lấy lại tinh thần, liền cảm giác được khoảng không bên phải truyền đến một trận tiếng xé gió sắc bén. Đầu hắn cũng không kịp quay lại, theo bản năng giơ kiếm đón đỡ trong nháy mắt đó.
“Chết đi!” Tần Môn Ngọc bừa bãi cười lớn, chiến áp mạnh mẽ như muốn dời núi lấp biển áp xuống, làm cho người ta ngay cả hô hấp cũng thấy khó khăn. Diệp Hàn cảm giác được cổ chiến khí đáng sợ này, cũng lập tức thi triển chiến khí ra để đối kháng. Rất nhanh, sắc mặt Diệp Hàn liền thay đổi. Khi bảo kiếm trong tay hắn truyền đến chiến khí tựa như một ngón núi lớn đang đè xuống tấn công về phía mình, đây không phải thứ hắn có thể ngăn cản. Cổ tay Diệp Hàn truyền đến từng trận đau nhức, cổ tay của hắn ở giờ khắc này đã bị vỡ ra, máu chảy không ngừng.
Cây mắc cỡ ở phía sau cũng không dám chần chừ, trực tiếp huy kiếm công về phía Tần Môn Ngọc.
Trong mắt Tần Môn Ngọc hiện lên một tia âm ngoan, nhanh chóng lắc mình, tránh thoát khỏi công kích của cây mắc cỡ, mũi chân nhướng một chút, thừa cơ nhảy lên, dừng ở giữa không trung, ở giờ khắc , hai mắt bắn ra hung quang, bảo kiếm trong tay lập tức phát ra ánh sáng cực đại. Không khí tựa như bị nới rộng, tiếng xé gió tê tê làm cho người ta run sợ.
“Thối lui đi!” Sắc mặt Diệp Hàn khó coi, lui lại hai bước rồi thấp giọng quát lớn bảo cây mắc cỡ thối lui.
Cây mắc cỡ hướng bên cạnh lui hai bước, lại nắm chặt bảo kiếm trong tay lần nữa.
“Muốn chết!” Khóe miệng Tần Môn Ngọc hiện lên một độ cong lành lạnh, hắn trực tiếp công về phía Diệp Hàn. Diệp Hàn trầm mặt, nắm chặt bảo kiếm trong tay, nhảy lên.
Hai người ở giữa không trung giao chiến.
Tiếng kim loại va chạm vang lên, khanh một tiếng, bảo kiếm trong tay Diệp Hàn bị chém đứt. Chưa hết, bảo kiếm Tần Môn Ngọc trong tay tiếp tục chém xuống, một tiếng vang dội, là thanh âm trầm ***c của bảo kiếm đâm vào thân thể .
“Diệp Hàn!” Sắc mặt Cây mắc cỡ đại biến, nhảy lên huy kiếm đón nhận, cố đỡ những luồng kiếm của Tần Môn Ngọc. Mà cây mắc cỡ làm một động tác khiến cho người ta kinh ngạc, nàng phi thân một cước đá vào trên bụng Diệp Hàn, trực tiếp đem Diệp Hàn đá ra khỏi lôi đài.
Diệp Hàn bị đá ra lôi đài, đào thải!
Như vậy, chỉ còn lại cây mắc cỡ – một người .
“Có chút thú vị.” Hung quang trong mắt Tần Môn Ngọc càng hiện rõ hơn, lạnh lùng cười nhìn cây mắc cỡ, đó là một loại ánh mắt tựa như khi độc xà đánh giá con mồi .
Vai phải Diệp Hàn có một miệng vết thương rất sâu đang chảy máu, phía dưới đã có người tiến đến trị liệu.
Dưới đài, mọi người rung động, thật không ngờ nữ tử này nhìn nhu nhược như vậy cư nhiên bình tĩnh như thế, ở thời khắc mấu chốt dùng phương pháp như vậy để cứu vớt đồng bạn của mình.
“Cây mắc cỡ, nhận thua đi, xuống đây, ngươi mau xuống đây…” Diệp Hàn suy yếu không ngừng nói một câu này, hắn hiểu được, nếu không phải cây mắc cỡ chắn một đá cho mình, mạng của hắn đã lên trời rồi.
Cây mắc cỡ cũng cắn răng nanh, không nói gì.
“Chơi với ta cũng tốt.” Tần Môn Ngọc cười ha ha, bảo kiếm trong tay thu lại.
Mọi người kinh ngạc nhìn hành động của Tần Môn Ngọc không hiểu là ý gì, cây mắc cỡ chỉ cảm thấy một đạo tàn ảnh thoảng qua trước mắt, ngay sau đó, ba tiếng vang truyền đến cùng với thân thể đau nhức của cây mắc cỡ bay đi ra ngoài, bay thẳng đến giữa lôi đài mới dừng lại.
Lòng Nam Hoa Vương trầm xuống, Tần Môn Ngọc, cư nhiên đã ở thất cấp chiến khí! Cây mắc cỡ làm sao có thể là đối thủ của hắn? Nói như vậy, Tần Môn Ngọc vừa rồi vẫn chưa xuất toàn lực?
“Động tác của con chuột nhỏ ngươi cũng rất nhanh, nhưng, xem thử hôm nay là ngươi mau hay là ta mau!” Trên mặt Tần Môn Ngọc lộ ra một nụ cười âm ngoan , lại nhoáng lên một cái, tại chỗ chỉ còn lại một đạo tàn ảnh ( bóng mờ ), ngay sau đó, hắn đã xuất hiện ở trước mặt cây mắc cỡ. Hung hăng một cước đá vào trên bụng cây mắc cỡ.
Cây mắc cỡ chỉ cảm thấy nội tạng bốc lên, đau nhức lửa dâng lên. Một cước này của Tần Môn Ngọc, ẩn chứa chiến khí cường đại !
Tần Môn Ngọc lại nhấc chân chuẩn bị đá, dưới chân đã không có ai, trong nháy mắt này, cây mắc cỡ đã trốn thoát, đứng ở đối diện Tần Môn Ngọc, nắm chặt bảo kiếm trong tay, vẻ mặt ngưng trọng nhìn Tần Môn Ngọc.
“Tô Mộng Vân, xuống dưới! Ta nói rồi, thua cũng không sao!” Nam Hoa Vương đứng dậy, trong giọng nói đã có chút vội vàng.
Cây mắc cỡ lại cắn chặt môi, không nói một lời, gắt gao nhìn Tần Môn Ngọc đứng ở đối diện .
“Ha ha, không nghĩ tới tốc độ của ngươi thật đúng là mau.” Tần Môn Ngọc nhìn thấy cây mắc cỡ cư nhiên tránh thoát sự công kích của mình, trong mắt cư nhiên lòe ra ánh sáng hưng phấn cùng bạo ngược .
“Cây mắc cỡ…” Diệp Hàn muốn xông lên lại bị ngự y thị vệ bên cạnh đè lại làm cho hắn không thể lộn xộn.
“Thắng bại đã phân, kêu nàng xuống đi.” Nam Hoa Vương nhìn trọng tài bên cạnh quát lớn.
“Này, là…” Trọng tài do dự nhìn vào mắt Nam Hoa Vương, lại nhìn những người ở trên, đi tới bên lôi đài nói, “Tô Mộng Vân, ngươi có thể nhận thua để đi xuống.”
Cây mắc cỡ Tô Mộng Vân lại vẫn cắn môi không nói lời nào, cũng không động.
Bạch Phong Hoa chậm rãi đứng lên, nhìn cây mắc cỡ Tô Mộng Vân, cổ quật cường ở nơi đáy mắt của nàng, khiến nơi nào đó trong lòng Phong Hoa nhẹ nhàng kích thích .
Ánh mắt như vậy, mình rất quen thuộc.
Lòng, hơi hơi đau .
Ba tiếng nổ lại vang lên. Bạch Phong Hoa phục hồi tinh thần lại, liền thấy Tần Môn Ngọc đánh Tô Mộng Vân một bạt tai, tiếp theo, một cước đá trên đầu nàng, bừa bãi cười ha ha .
“Tần Môn Ngọc, dừng tay, đã phân ra thắng bại rồi!” Sắc mặt Nam Hoa Vương âm trầm, lên tiếng quát lớn.
“Nhưng, nàng không có mở miệng nhận thua nga.” Tần Môn Ngọc xoay người nhún vai, khẩu khí vô tội nói.
Nam Hoa Vương giận đến thân mình hơi hơi phát run, áp chế tức giận trong lòng , trầm giọng nói với Tô Mộng Vân “Tô Mộng Vân, nhận thua, nhanh đi!”
Tô Mộng Vân cũng không rên một tiếng, nắm chặt bảo kiếm trong tay, giơ lên chém ra, đánh úp về phía chân Tần Môn Ngọc .
“Ngu ngốc!” Chân Tần Môn Ngọc không nhúc nhích, bảo kiếm trong tay mạnh mẽ bổ về phía bảo kiếm của Tô Mộng Vân. Chiến khí màu trắng bắn ra bốn phía, bảo kiếm của Tô Mộng Vân gãy nát. Nửa thanh kiếm trong tay Tô Mộng Vân vung lên, làm bị thương chân của Tần Môn Ngọc .
Tần Môn Ngọc nhìn miệng vết thương trên chân, trong cơn giận dữ, bỗng nhiên mất hết thần trí, hai mắt đỏ đậm, nhấc chân mạnh mẽ đá về phía bụng Tô Mộng Vân. Tô Mộng Vân thống khổ cuộn mình, khóe miệng không ngừng chảy ra máu tươi. Nhưng Tần Môn Ngọc không dừng tay, điên cuồng liều mạng đá vào bụng Tô Mộng Vân .
Nam Hoa Vương mặt trầm như nước, trong lòng đã lo lắng không thôi. Tô Mộng Vân lại quật cường không chịu mở miệng nhận thua, trong tay vẫn nắm chặt thanh bảo kiếm kia, nửa thanh bảo kiếm kia còn lóe ra hào quang chiến khí màu trắng, Tô Mộng Vân chưa chịu thua!
Đáy mắt Bạch Phong Hoa dần dần dâng lên một tia sáng lạnh lẽo, ánh mắt ngừng lại trên người Tần Môn Ngọc .
Trận đấu này, toàn bộ người xem chung quanh đều im lặng, ngay cả người của Đa Bạch quốc cũng không lên tiếng, toàn bộ đều kinh ngạc nhìn hành động hung ác của Tần Môn Ngọc .
Cuối cùng, Tô Mộng Vân hoàn toàn hôn mê, một cước của Tần Môn Ngọc đá nàng xuống lôi đài, thế này mới kết thúc trận đấu. Nhưng mọi người hiểu được, nữ nhân quật cường kia, chỉ sợ đã trở thành phế nhân, có thể sống sót hay không vẫn là một vấn đề.
Trên khan đài cao nhất, mặt của Đông Mộc quốc quân cùng Bạch lão gia tử xanh mét, mà sứ thần Đa Bạch quốc lại có chút vui mừng. Chu Tước thánh giả không nói gì, chỉ trầm mặc nhìn trận đấu.
“Ha ha, Nam Hoa Vương, lên đi, chúng ta đấu xong sẽ chấm dứt trận đấu này đi.” Tần Môn Ngọc bừa bãi cười ha ha .
“Đối thủ của ngươi, là ta.” Bạch Phong Hoa chậm rãi đứng lên, sắc mặt âm trầm chậm rãi đi lên .
“Đây sẽ là trận cuối cùng của các người.” Bên cạnh, thanh âm trọng tài như muỗi kêu cẩn thận nói. ( Có ba trận, nhưng ý của trọng tài là nếu trận này thua thì trận sau khỏi đấu nữa. )
“Không sao cả, chỉ cần hai bên đều đồng ý, hiện tại có thể bắt đầu rồi.” Bạch Phong Hoa lạnh lùng nói.
Trọng tài nuốt nuốt nước miếng, nhìn nhìn Nam Hoa Vương, lại nhìn nhìn Tần Môn Ngọc đứng ở trên lôi đài, do dự .
“Được thôi, ngươi đã muốn chết như vậy, ta cũng sẽ giải quyết ngươi sớm một chút.” Tần Môn Ngọc híp mắt khinh thường nhìn Bạch Phong Hoa khinh miệt nói. Tần Môn Ngọc cùng Bạch Phong Hoa đều đồng ý, trọng tài tự nhiên sẽ không còn lời nào để nói. Quy tức của cuộc thi Ngũ quốc tranh đấu luôn luôn không gò bó.
Bạch Phong Hoa cười nhẹ, nhẹ nhàng nhảy lên lôi đài.
Khoảnh khắc lúc đó, vô số ánh mắt hướng về phía bên này.
Vạn người chăm chú nhìn nàng.
Mỗi người đều có một biểu cảm khác nhau.
Tiếc hận, đồng tình, phẫn nộ, căm hận, cảm xúc ngàn vạn.
Thực lực của Tần Môn Ngọc rất mạnh, hơn nữa còn biến thái, chẳng lẽ hắn muốn thể hiện sự hung ác của mình để lấy được thắng lợi?
Ánh mắt Nam Hoa Vương dừng lại trên người Bạch Phong Hoa, im lặng đánh giá.
Là hắn nhìn nhầm sao? Bạch Phong Hoa thản nhiên đứng ở trên lôi đài , mỉm cười, tại sao lại sáng chói như vậy ?
Bạch Phong Hoa thản nhiên nhìn Tần Môn Ngọc, đáy mắt lại lóe ra ánh sáng lạnh lẽo vô cùng!