Chương 44: Nam Hoa Vương mất mát

Bạch Phong Hoa vừa nói xong, mọi người trên khán đài đều ngây ngẩn cả người, sứ thần tứ quốc rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần lại, nhịn không được cười ha ha, tiếng cười lý tràn đầy khinh miệt, khinh thường. Vì tình huống này thật sự là rất buồn cười, cho nên bọn họ cũng không để ý tới việc Chu Tước thánh giả đang ở đây, có người cười đến nước mắt chảy dài, có người cười đến mặt cũng biến dạng. Đứng ở trước mắt bọn họ là một cô gái ngăm đen, dáng người mảnh khảnh nên thoạt nhìn sẽ không chịu nổi một cú đánh, cư nhiên dám nói ẩu nói tả như vậy, nói cái gì mà có thể làm cho Đông Mộc quốc vẫn luôn giữ vị trí ngũ phẩm năm nay sẽ trở thành nhất phẩm quốc, thật sự là làm cho người ta tức cười đến chết. Sắc mặt của Đông Mộc quốc quân đen như nồi đất nấu nước, trong mắt hắn, Bạch Phong Hoa tựa như một con trâu nhỏ thích nhảy nhót lung tung. Vẻ mặt Chu Tước thánh giả lại vẫn mỉm cười, ôn hòa nhìn Bạch Phong Hoa, tựa hồ như đang lo lắng cái gì. Thanh Long thánh giả nửa cười nửa không, thản nhiên nhìn tất cả trước mắt .

“Bệ hạ, đây là tiết mục hứng thú còn lại ngài chuẩn bị cho chúng ta sao?” Sứ thần Thành Thiên quốc cười đến nước mắt giàn giụa, hắn đè lại bụng của mình, giọng điệu mỉa mai hỏi Đông Mộc quốc quân.

Bạch lão gia tử vừa sợ vừa tức, trong trường hợp như vậy, thời khắc này, Bạch Phong Hoa làm như vậy, bọn họ nên giải thích như thế nào đây? Mặt của Đông Mộc quốc quân hết đen lại xám, hiện tại lại còn bị sứ thần Thành Thiên quốc nói như vậy, trong nháy mắt liền biến thành màu gan heo, khi hắn muốn phát tác là lúc lại nghe thanh âm thanh thúy dễ nghe của Chu Tước thánh giả truyền đến “Bạch Phong Hoa, ngươi thật muốn xuất chiến?”

“Dạ, thánh giả đại nhân.” Bạch Phong Hoa đứng thẳng lưng, ánh mắt kiên nghị đáp.

“Tốt, chuẩn cho ngươi, ngươi muốn thay ai liền thay ai đi, ta sẽ mỏi mắt mong chờ.” Chu Tước thánh giả cười khanh khách, tùy ý vẫy tay một cái coi như quyết định.

Sứ thần của tứ quốc ngừng cười, xoay mặt nhìn nhau, trong mắt đều có sự nghi hoặc. Chu Tước thánh giả tại sao lại làm vậy? Thánh giả đại nhân cũng muốn xem người khác bị mất mặt? Không có khả năng a! Thánh giả đại nhân chính khí, cao quý, như vậy; làm sao có thể chế giễu người khác được? Chắc là thánh giả đại nhân thiên vị xấu nữ này, cho nên đồng ý yêu cầu của nàng ta, nhưng như thế này cũng không thể nào nói nổi. Cho xấu nữ này đi lên, không phải là để cho nàng chịu chết sao? Một lát sau, sứ thần của tứ quốc đều hồ nghi nhìn Bạch Phong Hoa, không rõ rốt cuộc đây là chuyện gì nữa.

“Sao, sao?” Đông Mộc quốc quân trợn mắt há hốc mồm, hắn cũng không rõ sự tình tại sao lại trở thành như vậy .

Trên trán Bạch lão gia tử lúc này toàn là mồ hôi, hắn xiết chặt nắm tay, sốt ruột nói với Bạch Phong Hoa “Phong Hoa, con đang nói bậy gì đó?” Vừa dứt lời liền vội vàng quay đầu nói với Chu Tước thánh giả, “Thỉnh thánh giả đại nhân thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, Phong Hoa căn bản vô lực đảm đương trọng trách này.”

“Gia gia, ta có thể.” Bạch Phong Hoa đi lên phía trước một bước, từng bước nhẹ nhàng , nhưng không khí chung quanh giống như đều đọng, một cỗ cảm giác áp đảo chúng sinh ầm ầm truyền đến.

Bạch lão gia tử hoàn toàn sửng sốt, ngu ngốc đứng tại chỗ nhìn Bạch Phong Hoa, trong mắt tràn ngập vẻ không thể tin. Mà Đông Mộc quốc quân đầu tiên là kinh ngạc vạn phần, tiếp theo là mừng như điên. Cổ khí Bạch Phong Hoa phát ra trong nháy mắt kia rõ ràng không thua kém người có thất cấp chiến khí! Mặc kệ đây là chuyện gì, có thể khẳng định, Thiếu Minh không gặp nguy hiểm, mà Bạch Phong Hoa có thất cấp chiến khí hẳn là sẽ vô sự.

Hai mắt Chu Tước thánh giả bắn ra kinh hỉ cùng ánh mắt thưởng thức, liên tục gật đầu: “Tốt lắm, ta chỉ biết ngươi không đơn giản. Đừng làm ta thất vọng, đi đi.”

Bạch Phong Hoa mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu. Đừng làm ta thất vọng sao? Mình tuyệt đối sẽ không làm cho gia gia thất vọng, sẽ không làm cho nương thất vọng, sẽ không làm cho người quan tâm trân trọng mình thất vọng. Nhưng, người kia, có tư cách gì dùng thái độ cao cao tại thượng này nói chuyện với nàng?

Nhưng dù sao cũng nên cám ơn Chu Tước thánh giả đã đáp ứng, cám ơn nàng cho mình cơ hội này. Không nghĩ tới, lá cây lót nền cho hoa hồng còn có tiện lợi này.”Đa tạ thánh giả đại nhân, ta nhất định sẽ lấy toàn lực ra ứng phó.” Bạch Phong Hoa cười tự tin, nụ cười tươi như gió xuân.

Chu Tước thánh giả vừa lòng gật gật đầu, vẫy tay ý bảo Bạch Phong Hoa đi xuống.

Bạch Phong Hoa lững thững đi tới chỗ Đồng Hòa Vương nghỉ ngơi, lúc này Đông Mộc quốc quân ở phía sau mới giật mình tỉnh ngộ, gọi người cùng đi theo.

Bạch Tử Mặc ở phía sau nhìn thấy như vậy, vội vàng muốn đuổi theo lại đó, lại bị Bạch lão gia tử ngăn cản.

“Gia gia, tỷ rốt cuộc muốn làm cái gì? Nàng có biết hay không làm vậy sẽ rất nguy hiểm?” Bạch Tử Mặc sốt ruột dậm chân.

“Không cần lo, chúng ta, cứ mỏi mắt mong chờ đi.” Bạch lão gia tử ở phía sau lại dị thường bình tĩnh, hắn bình tĩnh nhìn bóng dáng Bạch Phong Hoa, đáy mắt lóe ra một tia không hiểu sáng rọi, tựa hồ có chút chờ mong, có vui sướng, còn giấu kín một cỗ ưu thương.

“Gia gia?” Bạch Tử Mặc nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Bạch lão gia tử, không rõ Bạch lão gia tử nói như vậy là có ý gì.

Trên khán đài, Tiết Nhu Nhi đứng dậy, tay gắt gao cầm lấy tay vịn của ghế dựa, nhìn bóng dáng Bạch Phong Hoa không nhúc nhích, tay nàng đã run nhè nhẹ. Bạch Linh Khê đứng ở một bên, mặt nhăn lại, trong lòng chậm rãi dâng lên một cổ cảm giác bất an.

Bạch Phong Hoa cứ thay cho Đồng Hòa Vương như vậy, Đồng Hòa Vương lúc đầu phản đối rất kịch liệt, lại vì ý chỉ của hoàng đế mà đành tuân theo Trước lúc hắn chuẩn bị đi xuống, hắn đem vòng cổ mang trên người đưa cho Bạch Phong Hoa, Bạch Phong Hoa hiểu được đây là bảo vật phòng thân của Đồng Hòa Vương nên lắc đầu cự tuyệt. Nam Hoa Vương vẫn trầm mặc không nói, trong lòng của hắn, giờ phút này đã hoàn toàn khẳng định phán đoán của mình là đúng .

“Không cần, Thiếu Minh, chỉ cần sau khi trận đấu kết thúc đệ mời khách là được.” Bạch Phong Hoa cười cười vỗ vỗ bả vai Đồng Hòa Vương .

Khi tay của Bạch Phong Hoa Đồng để trên vai Hòa Vương , sắc mặt của Đồng Hòa Vương liền thay đổi. Hắn lấy lại vòng cổ của mình, sau đó nhe răng cười, không còn vẻ mặt nhăn nhó cùng do dự vừa rồi nữa, mà là cười hắc hắc nói “Bạch tỷ tỷ, ta chờ cho tỷ trở về.”

Hai người cười cỗ vũ nhau một cái rồi Đồng Hòa Vương nhanh chóng rời đi.

“Bạch Phong Hoa…” Bên cạnh, Nam Hoa Vương quay đầu nhìn Bạch Phong Hoa, nói, “Ngươi quả nhiên…”

“Vương gia, việc ngài hiện tại phải làm, là nên lo lắng xem trong trận đấu sắp tới nên làm như thế nào để thắng.” Bạch Phong Hoa thản nhiên nói một câu, trong giọng nói lạnh lùng cùng xa cách rõ ràng như vậy , “Ta không nghĩ ba người kia sẽ thắng được. Mấu chốt thắng thua của trận đấu này kỳ thật là ở trên người của ngươi.”

Nam Hoa Vương ngẩn ra, lập tức hiểu được Bạch Phong Hoa có ý tứ gì. Trận đấu tập thể, ba người kia nhất định sẽ thua, mà ý của Bạch Phong Hoa là nàng nhất định sẽ thắng, như vậy, mấu chốt thắng thua của xác thực sẽ trên người của mình! Khẩu khí tự tin kiêu ngạo thật! Đây mới đúng là nàng sao?

“Ta hiểu rồi, ta sẽ không thua đâu.” Nam Hoa Vương cúi đầu trầm giọng nói một câu như vậy.

“Hy vọng là thế.” Bạch Phong Hoa vừa nói dứt lời này liền chậm rãi nhắm mắt dưỡng thần.

Nam Hoa Vương cúi đầu, trong mắt lóe ra ánh sáng. Bạch Phong Hoa, Bạch Phong Hoa, nữ tử ngày xưa chỉ biết trốn ở một nơi bí mật gần đó nhìn lén hắn, hôm nay, đã không thèm liếc nhìn hắn một cái.

Vì sao, trong lòng hắn lại có một cỗ mất mát dần dần dâng lên?