Bạch Phong Hoa chán gần chết, ngồi ở trên nhìn hết thảy trước mắt, nàng đối với mấy việc này cũng không quan tâm lắm. Thương thế của Lâu Băng Nhi đã sớm khỏi hẳn, cũng luôn luôn ở trong Thừa tướng phủ đợi Thanh Long thánh giả rời đi Đông Mộc quốc, bình thường đều nằm ở phòng Bạch Tử Mặc không có đi ra. Bạch Tử Mặc ngồi ở phía sau lại hưng phấn nhìn chung quanh, Đồng Hòa Vương an vị ở bên cạnh, mọi người tham gia trận đấu năm nay đều ngồi ở bên cạnh. Bạch Phong Hoa có chút kinh ngạc phát hiện, “Cây mắc cỡ” kia cũng ở trong đó. (S: đính chính một chút, Thảo mắc cỡ = Cây mắc cỡ nhé ) Năm người dự thi, Bạch Phong Hoa biết được ba người, Nam Hoa Vương, Đồng Hòa Vương và “Cây mắc cỡ”, còn có hai thiếu niên, một người đang trầm mặc cúi đầu không thấy diện mạo rõ lắm, một người đang chuyển con mắt nhìn xung quanh, gương mặt mi thanh mục tú, cả người lộ ra một cỗ kẻ dối trá kính.
“Thực miễn cưỡng, tỷ, tiểu tử An Thiếu Minh kia mới đạt lục cấp không đến vài ngày, phỏng chừng sẽ phải trông cậy vào bảo vật trên người để chống đỡ thôi. Aiz, thế nào cũng sẽ lại giống như trước kia thôi, vẫn là quốc gia đúng hàng ngũ phẩm.” Bạch Tử Mặc thấp giọng ở bên tai Bạch Phong Hoa nói thầm , tiện đà lại hưng phấn nói tiếp, “Cho dù như vậy, ta cũng muốn đi xem. Có thể thêm một trận đấu như vậy cũng đẹp mắt lắm.”
“Im lặng ngồi đàng hoàng.” Bạch Phong Hoa đảo tròng mắt nhìn Bạch Tử Mặc cảnh cáo, dư quang nơi khóe mắt lại bỗng nhiên nhìn thấy ánh mắt của Thanh Long thánh giả vừa chính chuyển qua bên này, hắn đang tựa tiếu phi tiếu nhìn Bạch Phong Hoa. Bạch Phong Hoa co rút khóe miệng, vội vàng quay mặt đi.
Bạch Phong Hoa nhớ tới lời nói của Thanh Long thánh giả khi đó. “ Lần thi ngũ quốc tranh đấu này, ngươi, sẽ tham gia sao? ”
Tham gia cuộc thi tranh đấu lần này? Bạch Phong Hoa nhìn nhìn vài tuyển thủ cách đó không xa, nhún vai, bảo mình lên sân khấu sao? Dù thế nào cũng không tới phiên chính mình tham gia mà.
Nhưng, sự thật sẽ như thế nào?
Bạch Phong Hoa nhàm chán nhìn chung quanh, bỗng nhiên trước mặt truyền tới một ly trà, Bạch Phong Hoa quay đầu qua, thấy Tiết Nhu Nhi đang mỉm cười ôn nhu nhìn mình “Phong Hoa, khát không?”
“Nương.” Bạch Phong Hoa mỉm cười, nhanh chóng tiếp nhận cái chén, “Con không khát, không sao đâu .”
“Ăn gì không?” Tiết Nhu Nhi đem những đồ ăn Bạch Phong Hoa thích đẩy lại, cười khanh khách nói.
Bạch Phong Hoa nhìn đồ ăn vặt đầy bàn, đều là do Tiết Nhu Nhi tỉ mỉ chọn lựa vì nàng . Trong bốn đứa nhỏ, người Tiết Nhu Nhi yêu thương nhất chính là Bạch Phong Hoa, mỗi ngày trước khi ra cửa, Tiết Nhu Nhi đều cẩn thận dặn dò Bạch Phong Hoa một phen, sợ nàng ăn không đủ no mặc không đủ ấm, khiến cho Bạch Tử Mặc cũng có chút ghen tỵ, mà khi ở trước mặt Tiết Nhu Nhi, Bạch Linh Khê vẫn giả bộ như nàng thực quan tâm Bạch Phong Hoa.
Bạch Linh Khê cười tủm tỉm nói “Phong Hoa, những món này đều do nương cùng ta chọn cho muội đó, muội ăn nhiều một chút đi.”
Bạch Phong Hoa chỉ cười nhưng không nói, thản nhiên nhìn Bạch Linh Khê, Bạch Linh Khê bị nhìn như vậy, có chút mất tự nhiên, chậm rãi xoay mặt sang hướng khác, không nhìn mặt của Bạch Phong Hoa nữa.
“Phong Hoa, nếu con mệt, ta sẽ cùng còn đi về nghỉ ngơi trước .” Tiết Nhu Nhi ôn nhu nói.
Trong lòng Bạch Phong Hoa hơi hơi có chút chua chát, nàng đương nhiên biết khổ tâm của Tiết Nhu Nhi. Tiết Nhu Nhi cho tới bây giờ đều tưởng rằng chiến khí của Bạch Phong Hoa chỉ có nhị cấp, còn tưởng tư chất Bạch Phong Hoa thấp kém, sợ Bạch Phong Hoa nhìn thấy những cảnh tượng trước mắt này trong lòng sẽ khó chịu. Trước kia, khi cử hành ngũ quốc tranh đấu, nguyên lai Bạch Phong Hoa không phải tới vì xem nước nào đạt nhất phẩm, mà là vì muốn xem trận đấu của Nam Hoa Vương. Tiết Nhu Nhi tuy rằng biết Bạch Phong Hoa hiện tại đã không còn tình cảm gì với Nam Hoa Vương, nhưng lại sợ Bạch Phong Hoa chịu không nổi cảnh tượng như vậy. Mỗi lần ngũ quốc tranh đấu, nàng luôn trông ngóng nhìn theo bóng dáng của Nam Hoa Vương nên luôn nhận hết sự cười nhạo của mọi người. Còn có người đều nhạo báng nàng là cóc ghẻ mà đòi ăn thiên nga thịt. Tuy rằng khi đó, Bạch Phong Hoa luôn yên lặng chưa từng nói gì, nhưng Tiết Nhu Nhi biết, nữ nhi của mình đang chua sót trong lòng .
“Nương, không có việc gì. Con không sao.” Bạch Phong Hoa cười nhẹ. Tiết Nhu Nhi nhìn thái độ thản nhiên của Bạch Phong Hoa không giống giả bộ, lúc này mới yên lòng.
Trận đấu rốt cục cũng mở màn, ba mươi cái trống thật lớn được dựng lên, ba mươi tráng hán mặc quần áo màu nâu đứng ở trước trống, một tiếng ra lệnh vang lên, chày gỗ trong tay bọn họ rơi xuống mặt trống như mưa, tiếng trống đinh tai nhức óc vang lên đến tận trời xanh, vang vọng tại phía cuối chân trời. Toàn bộ không khí ở hội trường tựa hồ đều bốc cháy lên. Nhiều người bị loại không khí này cuốn hút, kích động không thôi.
Đầu tiên là rút thăm, sau khi tiếng trống dừng lại, đại biểu tứ quốc đều lững thững đi lên lôi đài. Đại biểu của tứ quốc đều là các thanh niên tài tuấn của mỗi quốc gia, người nào người nấy phong độ nhanh nhẹn, phong thái hiên ngang, đại biểu rút thăm của Đông Mộc quốc đương nhiên là Nam Hoa Vương, hôm nay hắn mặc trang phục màu đen, khuôn mặt tuấn mỹ, mái tóc đen nhẹ nhàng tung bay, biểu tình lạnh lùng, làm cho người ta không thể dời mắt. Cho dù Đông Mộc là ngũ phẩm quốc, nhưng ánh sáng phát ra từ người của Nam Hoa Vương lại qua mặt cả ba đại biểu của ba nước kia. Mỹ nam thiên tài đệ nhất Đông Mộc, quả nhiên là danh bất hư truyền.
Nam Hoa Vương vừa xuất hiện, vô số tầm mắt cực chuyển tới trên người hắn. Không chỉ có các thiếu nữ của Đông Mộc quốc xôn xao, mà còn có các tiểu thư quý tộc của các quốc gia khác cũng kích động theo. Phong tư trác tuyệt ( Phong thái lỗi lạc) của Nam Hoa Vương khiến cho các nàng kìm lòng không được, Tiêu Tình Tình ở xa xa khán đài kích động đến muốn đứng lên.
Trong nháy mắt này, Bạch Phong Hoa bỗng nhiên hiểu được trước kia “nàng” vì sao lại si mê Nam Hoa Vương như vậy. Ở trên lôi đài, Nam Hoa Vương cũng rất hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Nhưng, Bạch Phong Hoa lại co rút khóe miệng, Nam Hoa Vương này, không phải đồ ăn của mình.
Kết quả tút thăm đã có. Nhưng nó lại làm cho sắc mặt của Đông Mộc quốc quân rất khó coi.
Bởi vì ngũ phẩm quốc Đông Mộc lại cùng nhị phẩm quốc Đa Bạch quốc có số thăm giống nhau ! Vòng thứ nhất, Đông Mộc liền gặp đối thủ mạnh nhất trong tứ quốc sau Thành Thiên quốc .
Ở trên khán đài cao nhất, sắc mặt Đông Mộc quốc quân trầm xuống, không nói được một lời. Mặt Bạch lão gia tử mặt cũng đen đi, ở trong trận đấu đầu tiên, Đông Mộc quốc cũng là quốc gia đầu tiên sẽ bị loại, thật không cam lòng mà. Mà sứ thần của Đa Bạch quốc lại nâng mi, trong mắt hiện lên một tia đắc ý. Đáy mắt của sứ thần tam quốc gia còn lại lộ vẻ vui sướng khi người ta gặp họa. Rốt cục, rất nhanh nữa thôi sẻ có thể giải tỏa bực tức giữ trong lòng bấy lâu, ngũ phẩm quốc làm sao xứng đáng là nơi tổ chức cuộc thi ngũ quốc tranh đấu chứ?
Bạch Phong Hoa ngồi tựa vào rên ghế, thờ ơ nhìn tình hình trước mắt. Xem ra, chỉ cần ngồi xem là được rồi .
“Nguy rồi, tỷ, chết chắc rồi, tên biến thái của Đa Bạch quốc năm nay lại tới nữa.” Bạch Tử Mặc bỗng nhiên nhíu mày, sắc mặt càng ngày càng ngưng trọng .
“Ai cơ? Sao vậy?” Bạch Phong Hoa ngồi thẳng dậy, nhìn về phía ghế của những đấu thủ dự thi cách đó không xa .
“Là tên khốn khiếp Tần Môn Ngọc! Trận đấu lần trước tỷ quên rồi sao? Hắn làm gì mà biết thế nào là một trận đấu, chẳng qua là chỉ muốn giết người mà thôi! Người này tính tình tàn bạo, thủ đoạn tàn nhẫn, không phải thứ hiền lành gì đâu.” Bạch Tử Mặc có chút sợ hãi nói.
Bạch Phong Hoa này cũng nhớ ra, người kia tên Tần Môn Ngọc, thực lực không kém, lần trước đánh với Nam Hoa Vương, thảm bại ra về. Nhưng, cách đánh điên cuồng không muốn sống của hắn làm cho Nam Hoa Vương cũng thực đau đầu. Hơn nữa trong các trận đấu khác, hắn đánh các tuyển thủ dự thi của các quốc gia khác đến trọng thương, mà kinh mạch toàn thân của các tuyển thủ dự thi bị trọng thương đều đứt hết, cả đời thành phế nhân. Mà trận đấu mới nhất của hắn, hắn ở trên lôi đài đánh mất ý chí, đánh đối thủ đến chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng, người này cũng trở thành phế nhân. Một câu thôi, Tần Môn Ngọc là một con dã thú, là một người siêu cấp nguy hiểm.
“Dựa vào cái gì chứ! Tên tiện nhân kia! Cư nhiên cũng đã đạt tới thất cấp chiến khí! Lần trước mới đạt tới lục cấp đã bị Nam Hoa Vương đánh cho te tua, lần này chỉ sợ cũng sẽ thế thôi .” Bạch Tử Mặc nhìn thoáng qua Tần Môn Ngọc đang ở kia khoe khoang, trong nháy mắt phát ra chiến khí màu trắng chói mắt, phán đoán đối phương có thất cấp chiến khí xong, liền cảm thấy vui sướng khi người ta gặp họa mà cười.
Nhưng, rất nhanh sau đó, Bạch Tử Mặc liền cười không nổi. Bởi vì Tần Môn Ngọc cư nhiên được an bài ở trận đấu thứ hai, đối thủ là Đồng Hòa Vương!
“Sao, tại sao có thể như vậy?” Bạch Tử Mặc có chút lắp bắp, trong lòng của hắn cũng dần bối rối. Tên Tần Môn Ngọc không có nhân tính biến thái kia, hiện tại đã đạt thất cấp chiến khí, nếu đánh nhau với Đồng Hòa Vương chỉ có lục cấp chiến khí, Đồng Hòa Vương cho dù có bảo vật hộ thân, cũng khó tránh kết cục giống như những người trước kia. Nhất thời, Bạch Tử Mặc vừa vội vừa lo mà đứng lên.
Sắc mặt Đồng Hòa Vương cũng dần dần ngưng trọng. Cách chỗ ngồi của hắn không xa là Tần Môn Ngọc, ánh mắt của hắn sắc bén xuyên thấu qua đám người, dừng trên người của Đồng Hòa Vương, đáy mắt của hắn dâng lên sự bạo ngược, hắn nhe răng lạnh lùng cười rộ lên, ở trong mắt của hắn, tiểu vương gia này đã là một phế nhân. Trong trận đấu, không phân biệt giai cấp. Huống chi hắn cũng không muốn mạng của tên tiểu vương gia kia, ở trên còn có Chu Tước thánh giả chủ trì trận đấu, nhược nhục cường thực( cá lớn nuốt cá bé ) vẫn là tiêu chí của Chu Tước thánh điện. Đó cũng là lý do lúc thi đấu các trận trước Tần Môn Ngọc dám can đảm đanh đối thủ đến ba mẹ họ cũng nhìn không ra như vậy. Bởi vì không ai dám truy cứu, không ai dám tra cứu tiêu chí của Chu Tước thánh điện. Trên lôi đài luận võ, đao kiếm không có mắt, chết là chuyện bình thường.
“Làm sao bây giờ? Tỷ, làm sao bây giờ? Phế đi tu vi của Thiếu Minh, không bằng bảo hắn đi tìm cái chết.” Bạch Tử Mặc xoay người, vò đầu bứt tai, “Phế đi tu vi thì sống không bằng chết a! Thiếu Minh tuyệt đối sẽ không phải đối thủ của tên điên kia, tên điên kia căn bản không có nhân tính, giống như một con chó điên vậy đó!”
Ánh mắt Bạch Phong Hoa trầm xuống, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Đồng Hòa Vương ngồi cách đó không xa , trong lòng cũng đã có một quyết định.
Bạch Phong Hoa nhẹ nhàng đứng dậy, chậm rãi hướng tới khán đài chủ. Đáy mắt của nàng tràn ngập tự tin ngập trời.
Bạch Tử Mặc ngạc nhiên nhìn hành động của Bạch Phong Hoa, khó hiểu hỏi “Tỷ, tỷ làm sao vậy?”