"Đông Phương thiếu gia, ha ha, ngài ở chỗ này chờ người ta?" Thượng Quan Oánh Nhi cười kiều mỵ vô cùng, chậm rãi tiêu sái tiến lên phía trước.
"Đúng vậy, chờ đợi đã lâu rồi a." Đông Phương Lưu Phong mắt hoa đào léo sáng.
Đây đúng thật là Thiên Lôi câu Địa Hỏa, Thượng Quan Oánh Nhi chống lại Đông Phương Lưu Phong, thấy như thế nào cũng làm cho người ta phun huyết.
Hai người đều là cái yêu nghiệt tới cực điểm đối phó nhau, khiến người ta vô luận thị giác hay thính giác đều là một loại chấn động đánh sâu vào không gì so sánh nổi.
Một nhà Nam Cung cũng đến dưới chân núi, nhìn trận thế võ trang hạng nặng trước mắt, trong lòng đều trầm xuống. Thực rõ ràng, Đông Phương gia đã sớm có chuẩn bị, hơn nữa mặt ngoài thoạt nhìn cũng không chỉ có bằng này binh lực. Chỗ tối tất nhiên còn có mai phục cùng cung thủ. Như thế nào mới phải?
"Đông Phương thiếu gia, xin hỏi các ngươi đây là có ý tứ gì?" Người nói chuyện là quản gia nhà Nam Cung, Nam Cung Huyền tiến lên từng bước trầm giọng hỏi.
Đông Phương Lưu Phong chính là liếc mắt một cái nhưng cũng không để ý tới Nam Cung Huyền, vẫn đang cùng Thượng Quan Oánh Nhi trò chuyện vui vẻ.
"Ngươi!" Nam Cung Huyền nét mặt già nua tức giận đỏ bừng, đối phương bỏ qua lời hắn nói, vốn không có đưa hắn để vào mắt.
"Chậc chậc, chánh chủ còn không nói chuyện, phái nô tài đi ra. Nam Cung gia rốt cuộc hiện tại là một nô tài định đoạt hay vẫn là khinh thường Đông Phương thiếu gia, mới phái một nô tài đi ra nói chuyện a?" Thượng Quan Oánh Nhi che miệng, cười duyên, cười đến khuynh quốc khuynh thành.
Nam Cung Huyền sắc mặt nháy mắt đen xuống cũng không dám lại chen vào nói. Trong lòng thầm hận Thượng Quan Oánh Nhi miệng thật đúng là độc, một phen nói như vậy khiến cho hắn trước sau đều là người sai.
"Ha ha, Thượng Quan Đại tiểu thư nói rất đúng." Đông Phương Lưu Phong cười tủm tỉm nói, "Thượng Quan Đại tiểu thư một đường vất vả, muốn nghỉ ngơi một hồi lại lên núi hay hiện tại lập tức lên núi?"
"Đông Phương thiếu gia ai cũng giúp, xong còn cung cấp nước trà?" Thượng Quan Oánh Nhi liên tục cười duyên.
"Ha ha, đương nhiên, Thượng Quan Đại tiểu thư nếu hiện tại nghĩ muốn đi lên đương nhiên có thể. Người khác đi lên thì nộp năm vạn lượng bạc, bất quá Thượng Quan Đại tiểu thư thôi, liền miễn." Đông Phương Lưu Phong cười đến sang sảng.
"Ha ha, thật sao?" Thượng Quan Oánh Nhi tiếng cười giống tựa như lông chim nhẹ nhàng lướt qua trái tim mọi người có mặt ở đây, làm cho người ta trong lòng ngứa ngáy. Ánh mắt Nam Cung Kì vẫn luôn dừng trên người Thượng Quan Oánh Nhi không có rời đi. Nụ cười này của Thượng Quan Oánh Nhi, khiến toàn thân hắn run lên, xương cốt cả người đều mềm xuống. Hắn ở trong lòng thầm mắng, nữ nhân lẳng lơ. Đợi thu thập con tiện nhân Mộ Dung Âm Sinh kia sau đó nhất định phải có được Thượng Quan Oánh Nhi cực phẩm này. Ngẫm lại người như vậy thuộc về mình cũng là một chuyện thú vị.
"Thật sao. Thượng Quan tiểu thư hiện tại nghĩ muốn lên núi xin mời đi." Đông Phương Lưu Phong khuôn mặt tuyệt mỹ hé ra nụ cười tràn đầy yêu nghiệt, người nhìn say mê.
"Vậy, thật sự đa tạ Đông Phương thiếu gia, nhân tình này ta nhớ kỹ." Thượng Quan Oánh Nhi hướng Đông Phương Lưu Phong quăng một cái mị nhãn, lúc này mới dẫn mọi người chậm rãi lên núi.
Một màn này, mọi người nhà Nam Cung xem ở tại trong mắt. Thời điểm nghe tới Đông Phương Lưu Phong nói nếu ai khác muốn lên núi đóng năm vạn lượng bạc đều có chút nghi ngờ cùng không tin. Đông Phương Lưu Phong trong hồ lô bán dược gì a? Thượng Quan Oánh Nhi khi nào thì quan hệ thân thiết với Đông Phương Lưu Phong như vậy? Hai người này, rốt cuộc đánh chủ ý gì đây?
"Đông Phương thiếu gia, vừa rồi quản gia của ta đường đột, mong rằng ngươi tha lỗi." Nói chuyện là một nam tử trung niên, người này tuy rằng đã vào độ tuổi trung niên, nhưng tinh thần sáng láng, khí độ bất phàm. Hắn giơ tay nhấc chân mỗi cử chỉ đều hiện ra phong thái vô cùng quý phái. Người này không phải ai khác, đúng là đương nhiệm gia chủ Nam Cung gia, Nam Cung Nhược An,cũng là phụ thân của Nam Cung Vân cùng Nam Cung Kỳ! Mặc dù hắn đã bước vào tuổi trung niên, nhưng theo hình dáng nhìn ra được, lúc trẻ cũng là một mỹ nam tử.
"Ha ha, Nam Cung gia chủ." Đông Phương Lưu Phong nghe Nam Cung Nhược An nói chuyện, thế này mới chậm rãi xoay người, nhíu mày trêu tức nhìn Nam Cung Nhược An.
"Đông Phương thiếu gia, ngươi như vậy là có ý gì đây?" Nam Cung Nhược An cười nhìn binh lính đầy đủ võ trang hạng nặng hỏi.
"Cũng không có cái gì, chính là núi Cố Tư thuộc về Đông Phương gia chúng ta. Các ngươi muốn lên núi rất đơn giản, giao tiền mua đường tức thì có thể đi lên." Đông Phương Lưu Phong đi trở về ngồi lên chỗ của mình, ngồi xuống, thờ ơ nói.
"Đông Phương thiếu gia nói có lý, cũng nên như thế." Nam Cung Nhược An mặc dù không biết Đông Phương Lưu Phong rốt cuộc có cái suy nghĩ gì, nhưng vẫn phân phó quản gia lấy tiền đưa cho Đông Phương Lưu Phong, có thể không có xung đột không có hy sinh thuận lợi mà lên núi là điều không còn gì tốt hơn. "Quản gia, lấy năm vạn lượng ngân phiếu đến."
"Dạ!" Nam Cung Huyền hướng phía xe ngựa đi đến.
"Đợi chút, Nam Cung gia chủ." Đông Phương Lưu Phong cười tủm tỉm lại ngăn trở động tác Nam Cung Huyền.
"Chuyện gì ?" Nam Cung Nhược An nghi hoặc hỏi.
"Ta khi nào thì nói qua chỉ cần năm vạn lượng bạc?" Đông Phương Lưu Phong lười nhác ngồi trên ghế, đong đưa đầu không nhanh không chậm nói. Áo hắn nhẹ nhàng trượt xuống một chút, lộ ra xương quai xanh khêu gợi mê người. Thoạt nhìn đúng là mị hoặc. Nhưng giờ khắc này không ai thưởng thức phần mỹ cảm của yêu nghiệt Đông Phương Lưu Phong này, đối phương hiện tại đều đang trừng lớn ánh mắt căm tức nhìn hắn.
"Đông Phương thiếu gia lời này là có ý gì?" Nam Cung Nhược An nhíu mày hỏi.
"Là năm vạn lượng hoàng kim, cũng không phải là năm vạn lượng bạc a." Đông Phương Lưu Phong híp cặp mắt đào hoa xinh đẹp kia thờ ơ nói.
"Ngươi!" Nam Cung Kì lập tức tức giận chửi ầm lên, "Đông Phương Lưu Phong! Ngươi có ý tứ gì? Lật lọng không giữ chữ tín! Ta vừa rồi rõ ràng nghe được chính là năm vạn lượng bạc, ngươi hiện tại lại nói năm vạn lượng hoàng kim!"
"Chậc chậc ~~" Đông Phương Lưu Phong vẻ mặt thương tiếc lắc đầu thở dài, "Ai, ai, ai..." Lại là ai, không có câu tiếp theo.
"Ngươi, ngươi ai cái gì?" Nam Cung Kỳ vừa tức giận vừa nghi hoặc, nhịn không được mở miệng hỏi. Không nghĩ tới hắn mở miệng hỏi sau lại hối hận không kịp khi nghe được đáp án của Đông Phương Lưu Phong.
"Ta thở dài người thừa kế tương lai nhà Nam Cung cư nhiên lỗ tai lại không tốt cho lắm." Đông Phương Lưu Phong trên khuôn mặt xinh đẹp tất cả đều là vẻ sâu sắc tiếc hận.
"Đông Phương Lưu Phong!!!" Nam Cung Kỳ rốt cuộc nhịn không được, xoẹt rút ra bảo kiếm bên hông, bạch quang hiện ra, muốn động thủ với Đông Phương Lưu Phong.
Nhưng ngay sau đó, thanh âm chỉnh tề từ xung quanh bụi cây trong rừng cây truyền đến, đó là tiếng vang của cung thủ giơ tiễn lên! Mà chung quanh toàn bộ nhóm binh lính thương giáo đều giơ lên, nhắm ngay Nam Cung Kỳ.
"Kỳ nhi, Không được lỗ mãng!" Nam Cung Nhược An giơ tay ngăn cản động tác của Nam Cung Kỳ, tiếp theo trên mặt lộ ra tươi cười với Đông Phương Lưu Phong nói, "Đông Phương thiếu gia, chúng ta xuất môn ra ngoài, không có mang nhiều tiền như vậy, có thể viết cái giấy thiếu nợ không?" Nam Cung Nhược An nhìn ra, Đông Phương gia ở đây là chuẩn bị đầy đủ. Nếu ở trong này nổi lên xung đột, bọn họ tuyệt đối không chiếm được phần tốt. Trong lòng hắn cũng ngấm ngầm thở dài, Kỳ nhi luôn thiếu kiên nhẫn như vậy, cứ thế này mãi, về sau Nam Cung gia sao có thể yên tâm giao cho hắn?
"Đương nhiên có thể, ta tin tưởng Nam Cung gia chủ chắc không phải là người quỵt nợ. Người tới, bút mực hầu hạ." Đông Phương Lưu Phong sảng khoái trả lời, lập tức để cho người mang tới bút mực.
Đông Phương Khởi rất nhanh mang bút mực giấy đến, Nam Cung Kỳ nhìn mà hận nghiến răng. Đông Phương gia này đã sớm chuẩn bị tốt để lừa bịp một số người! Vương bát đản!
Cứ như vậy, Nam Cung Nhược An viết xuống giấy thiếu nợ năm vạn lượng hoàng kim, cũng đồng ý sau khi trở về lập tức cho người đưa đến Đông Phương gia, Đông Phương Lưu Phong "Hào Phóng" để cho người Nam Cung gia lên núi. Nam Cung Kỳ hận nghiến răng nhưng cũng không có biện pháp gì.
Ở trên đường lên núi, Nam Cung Kỳ tức giận hỏi: "Cha, tại sao phải cho hắn nhiều tiền như vậy? Ta rõ ràng nghe được hắn nói đúng là năm vạn lượng bạc! Tuyệt đối không phải năm vạn lượng hoàng kim!"
"Kỳ nhi..." Nam Cung Nhược An trong lòng thở dài, lại thất vọng. Hắn chính là một tên nhi tử không nên thân, như thế nào liền không rõ lí lẽ như vậy. Tình huống hôm nay, Đông Phương gia đã sớm cho binh lính mai phục tốt lắm, nếu vừa rồi Nam Cung Kỳ còn khư khư cố chấp ra tay với Đông Phương Lưu Phong, chỉ sợ đối phương sẽ bắn vạn mũi tên. Đến lúc đó, hậu quả không thể tưởng tượng được.
"Cha!" Nam Cung Kỳ nhíu mày nhìn sắc mặt Nam Cung Nhược An, tựa hồ cũng hiểu được điều này, mới nhỏ giọng nói, "Cha, Đông Phương Lưu Phong làm như vậy là có ý gì? Thu tiền liền cho lên núi, chẳng lẽ hắn không nghĩ muốn khần khí?"
Nam Cung Nhược An trong lòng nhẹ nhàng thở dài, mới chậm rãi nói: "Trong truyền thuyết thần khí là chính mình tự lựa chọn chủ nhân, không phải ai cướp được là của người đó. Ta nghĩ Đông Phương Lưu Phong biết điểm ấy, cho nên mới không có sốt ruột đi lên."
"Thần khí chính mình lựa chọn chủ nhân?" Nam Cung Kỳ đề cao âm thanh không thể tin kêu lên tiếng, "Điều này sao có thể? Không phải là người có năng lực sao? Nếu tùy tiện bị cái người nào đó lấy được thì sao?"
"Trong truyền thuyết thần khí đều có ý thức của mình, thần khí lựa chọn chủ nhân tất nhiên là có nguyên nhân. Nếu có thể làm chủ nhân thần khí, tất nhiên có chỗ bất phàm." Nam Cung Nhược An giải thích.
Nghe đến mấy câu này phút chốc sắc mặt Nam Cung Kỳ thay đổi. Khó trách cha đây lúc này muốn dẫn nhiều người đến như vậy. Thực sự là mở ra một cái lưới lớn mò con cá tốt này. Trong nháy mắt, Nam Cung Kỳ nhìn ai cũng không thuận mắt, giống như mỗi người đều là đối thủ tranh cướp thần khí của hắn.
Nam Cung Nhược An đem hết thảy thu ở trong mắt, trong lòng lại càng dâng lên buồn bực thất vọng. Vì sao con của mình lòng dạ lại hẹp hòi không hiểu lí lẽ như vậy? Hoàng Phủ gia Hoàng Phủ Trác, Đông Phương gia Đông Phương Lưu Phong, hai người này hiện tại đều là chạm tay có thể bỏng, chính con của mình đuổi không kịp bọn họ còn chưa tính. Thế nhưng ngay cả Tư Mã Minh Nguyệt cùng Hiên Viên Vô Ngân đều cũng không hơn. Đợi mình về sau trăm tuổi, Nam Cung gia do hắn kế thừa, tương lai đáng lo a. Nếu, nếu Vân Nhi...nghĩ đến đây, Nam Cung Nhược An khẽ lắc đầu, đem lo lắng trong lòng đều cố gắng bỏ đi. Không cần phải suy nghĩ, đều không chịu nổi chuyện cũ.
Nam Cung Nhược An nghĩ đến đây càng nghĩ càng phiền lòng, lần này đến chỉ có thể dựa vào vận khí, xem thần khí có lựa chọn Nam Cung Kỳ không là việc chính. Vốn nghĩ, Nam Cung Kỳ không được lựa chọn, chọn người khác của Nam Cung gia cũng xem như chuyện tốt. Nhưng hiện tại xem ra, nếu thần khí lựa chọn người khác của Nam Cung gia cũng không phải là chuyện may mắn gì. Bởi vì, có Nam Cung Kỳ một thiếu chủ lòng dạ hẹp hòi.
Nhà Nam Cung sau khi lên núi liền bắt đầu tìm kiếm địa phương thích hợp để cắm trại. Chỗ nghỉ phải cách nơi thần khí xuất thế gần nhất, còn có địa hình có thể phòng ngừa người khác đánh lén. Quan trọng nhất là, không thể chọn ở chỗ gần đại gia tộc khác. Phải có tâm phòng bị người!
Bên này, Bạch Phong Hoa lười biếng ngồi dưới một gốc cây đại thụ râm mát. Thời tiết nóng bức, đã đợi một ngày rồi, kỳ quang kia vẫn còn đang léo lên, không có...chút ý tứ nào là muốn xuất thế. Mà người của Hoàng Phủ gia mặt ngoài thoạt nhìn bình tĩnh, trên thực tế trong lòng cũng đang vô cùng lo lắng không thôi. Rất nhiều thời điểm cũng không biết đang thương lượng cái gì, cuối cùng lại có người không ngừng lẻn vào rừng cây. Bạch Phong Hoa cũng không qua tâm, người Hoàng Phủ gia muốn phá rối gia tộc khác gì đó, nàng mới lười quan tâm. Dù sao người Hoàng Phủ gia làm gì, cũng không ám toán đến bọn Mạc Thanh Tuyệt là được.
"Công tử, lần này là thần khí xuất thế sao?" Tô Mộng Vân đứng ở bên cạnh Bạch Phong Hoa tò mò nhìn không trung thoáng hiện tia kỳ quang hỏi.
Cũng không trách Tô Mộng Vân lại ngạc nhiên như thế, bởi vì Tô Mộng Vân chưa nhìn thấy bộ dáng thần khí xuất thế như thế nào, nàng chỉ nhìn thấy qua thần khí bên hông Bạch Phong Hoa.
Bạch Phong Hoa ngẩng đầu nhìn bầu trời, bỗng nhiên mỉm cười, cúi đầu ở bên tai Tô Mộng Vân nói ra một chữ: "Phải."
Trường Không kiếm không có rung động, đó là hắn biết không thể bại lộ, nhưng hắn sớm đã thông qua Tiểu Mộc nói cho Bạch Phong Hoa thần khí muốn xuất thế là cái gì. Không nói hắn sẽ bị nghẹn chết. Lần này xuất thế, Trường Không kiếm nhắc tới chính là một chữ : hừ!
Về phần vì sao là chữ này, Trường Không kiếm đánh chết cũng không nói. Cũng chỉ nói cho Tiểu Mộc, thần khí xuất thế lần này là Phá Thiên kiếm.
Bạch Phong Hoa ngẩng đầu nhìn tia kỳ quang léo lên giữa không trung, mi mắt hơi rũ xuống. Mặc kệ như thế nào, Phá Thiên kiếm nhất định phải là người trong nhà đoạt về tay mới được.
Ở Mạc Thanh Tuyệt bên này, bọn họ tìm một chỗ yên lặng nghỉ ngơi. Mạc Thanh Tuyệt đứng ở ngọn cây, ánh mắt ngắm nhìn phương xa, không biết đang nhìn cái gì. Mà Nam Cung Vân ngồi ở trên một tảng đá lớn, nhắm mắt dưỡng thần. Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh ngồi ở dưới một gốc cây, Băng nhi thích ý ghé vào trên đùi Bạch Tử Mặc, Bạch Tử Mặc tay nhẹ nhàng vuốt đầu nàng. Còn lại Vân Dương tâm sự nặng nề đứng dưới tàng cây, ngẩng đầu nhìn kỳ quang giữa không trung.
"Cũng không biết tỷ tỷ bên kia thế nào." Bạch Tử Mặc vuốt đầu Băng nhi, cúi đầu nói, "Nhưng mà tin tức Hoàng Phủ gia đúng là linh thông." Có Bạch Phong Hoa truyền tin tức cho bọn hắn, bọn hắn mới có thể nhanh như vậy đuổi tới nơi này.
"Hoàng Phủ gia tốt xấu gì cũng là thế lực lớn nhất trên phiến đại lục này." An Thiếu Minh tiếp lời nói, "Hoàng Phủ Trác kia, vừa nhìn đã biết không đơn giản."
"Hắc hắc, bản thân ta cảm thấy Đông Phương Lưu Phong kia cũng không tồi đi." Bạch Tử Mặc chân mày cau lại, hai người bắt đầu tán gẫu.
Vân Dương nghe hai người đối thoại, nhíu mày.
Vừa lúc đó, trong rừng cây truyền đến tiếng bước chân sột soạt đến, hơn nữa vừa nghe liền biết người tới không ít.
"Bên này đã có người, mời trở về." Vân Dương quay đầu hướng về phía trong rừng cây trầm giọng quát. Hắn hiểu được, đối phương hẳn cũng đang tìm địa điểm nghỉ ngơi tốt nhất.
Một câu này của Vân Dương dùng chiến khí để hô lên, hùng hậu mà rõ ràng rơi vào tai những người đó. Nhưng mà, đối phương tựa hồ không có ý dừng bước chân, tiếng bước chân sột soạt ngày càng gần.
Sắc mặt Vân Dương trầm xuống, đã ra tiếng cảnh cáo mà đối phương vẫn còn chạy tới, xem ra đối phương đánh chủ ý thực rõ ràng, nghĩ muốn đuổi bọn họ chiếm lấy nơi này. Nói đuổi đi vẫn là còn bảo thủ, đối phương rất có thể muốn đánh chết bọn họ giảm bớt người tranh đoạt thần khí.
Gửi thanks