Chương 122: Không có cảm tình giật dây rối gỗ

Tô Mộng Vân chân trước xuất môn, sau lưng đã có người theo dõi. Tô Mộng Vân chỉ lo đi phía trước, hình như không phát giác được có người đi theo phía sau. Đương nhiên, chỉ là hình như bởi vì khóe miệng của nàng gợi lên một tia cười lạnh khinh thường, bước chân càng nhanh hơn đi về phía trước. Người đằng sau theo dõi thấy vậy, cũng vội vàng bước nhanh hơn đi theo. Khi Tô Mộng Vân xoay người vào một cái ngõ nhỏ.Người theo dõi kia cũng vội đi theo.

Nhưng người theo dõi kia vừa tiến vào ngõ nhỏ, thiếu chút nữa va vào một người. Khi hắn ngẩng đầu nhìn lên, thiếu chút nữa bị dọa ‘hồn phi phách tán’ ( mất hồn mất vía ). Người trước mắt suýt cùng hắn ***ng vào nhau, hé ra khuôn mặt tuấn mỹ, nhưng trong mắt lại là lạnh như băng vô cùng nguy hiểm. Người này không phải là tỳ nữ hắn muốn theo dõi, mà là Bạch Phong Hoa.

Nhưng người theo dõi này tốt xấu cũng là ám vệ Hoàng Phủ gia thực lực dũng mãnh gan dạ, khả năng ứng biến phi thường mạnh mẽ. Hắn vừa rồi trong đáy mắt cũng chỉ hiện lên một tia kinh ngạc, trên mặt lại không có biến hóa lớn. Lập tức chắp tay khách khí nói: "Vị tiểu ca thật sự xin lỗi, suýt nữa ***ng phải ngươi." Dứt lời định lướt qua Bạch Phong Hoa tiếp tục đi lên phía trước.

"Ha ha..." Một tiếng cười khẽ từ phía sau, một cây quạt nhẹ nhàng đặt lên đầu vai hắn, tuy rằng nhẹ nhàng đặt lên, lại giống như như đá nặng ngàn cân đè nén, hắn suýt nữa không thở nổi. Trong lòng hắn trầm xuống, vừa kinh ngạc vừa sự hãi. Xem ra Bạch Phong Hoa đã biết được thân phận của hắn, biết hắn theo dõi tỳ nữa kia. Hơn nữa, khiến cho hắn giật mình, là vị Bạch đại sư này không chỉ luyện dược rất cao, tựa hồ chiến khí cũng không tầm thường.

"Vị đại ca này, gấp gáp cái gì? Ngươi nói xin lỗi, ta còn chưa có đồng ý a." Bạch Phong Hoa cười yếu ớt, lấy cây quạt gõ vào bả vai ám vệ, ý bảo hắn xoay người lại.

Ám vệ kia trong lòng cười khổ, không nghĩ tới lúc này gặp chuyện bi kịch như vậy.Chỉ cầu đối phương không nổi giận, gia chủ đại nhân dặn đi dặn lại tuyệt đối không thể bại lộ.Cũng không biết mình tại sao bị lộ.

"Ha ha, vị đại ca này ngươi không cần có vẻ mặt đau khổ đâu, không phải kỹ thuật theo dõi của ngươi không tốt, mà ngay từ đầu ta đã sớm biết rằng Hoàng Phủ gia chủ nhất định phái người theo dõi. Nên ở chỗ này trước chờ ngươi mà thôi." Bạch Phong Hoa cười thật vui vẻ, nụ cười kia làm cho ám vệ trong lòng sợ hãi.

“Ta không biết vị tiểu ca đang nói cái gì.” Trên mặt ám vệ kia như trước không có dao động, trầm giọng một mực chắc chắn không biết Bạch Phong Hoa đang nói cái gì.Trong lòng cũng có chút bối rối.Có thể lừa dối là tốt nhất.Thế nhưng, đối phương hình như không có tính cho hắn thành công.

“A? Ngươi thật sự không biết ta?” Bạch Phong Hoa nhíu mày, nhìn trời, bộ dáng thoạt nhìn rất là nghi hoặc.

“Đúng vậy, tại hạ cũng không biết tiểu ca.” Ám vệ trong lòng vui vẻ, khẩn trương trả lời.

“A, bất quá ta xem ngươi thật ra nhận thức tỳ nữ của ta a.” Bạch Phong Hoa loạng choạng cây quạt, che miệng mình cười vui vẻ, không đợi sắc mặt ám vệ thay đổi, Bạch Phong Hoa sắc mặt tức thì trầm xuống, thanh âm cũng chợt biến thành lạnh như băng, “Không cần lại khiếu chiến tính nhẫn nại của ta.Tin hay không ta lập tức lấy đầu ngươi đi gặp cái lão hồ ly Hoàng Phủ Thành kia?”

"Bạch, Bạch đại sư, ta..." Ám vệ kia thấy ánh mắt tàn nhẫn lạnh như băng của Bạch Phong Hoa, trong lòng kinh hoảng, cũng biết không giấu diếm được thân phận, còn như vậy sợ thật sự chọc giận Bạch Phong Hoa.Vội nói vòng vo, nghĩ muốn xin tha thứ.

"Trở về bẩm báo với gia chủ, chuyện của ta không cần hắn lo lắng.Nếu lần sau lại phát sinh tình huống như vậy, ta cũng không dám cam đoan cái gì đâu." Bạch Phong Hoa bỗng nhiên nở nụ cười, cười tủm tỉm lấy cây quạt kia vỗ vỗ bả vai ám vệ, giọng điệu giống như lúc trước rất là thoải mái.Vừa rồi còn xưng hô là lão hồ ly, hiện tại lại gọi là gia chủ.Chỉ là ám vệ nghe những lời này trong lòng lạnh lẽo một mảng.Mà cây quạt vỗ bả vai hắn khiến hắn cảm thấy đó không phải là một cây quạt bình thường, mà là một con độc xà.

"Vâng, Bạch đại sư." Ám vệ ngực đã toát đầy mồ hôi lạnh, đắc tội một vị dược sư cao cấp thật sư là việc cực kỳ không ổn.Hắn hiện tại trong lòng cầu nguyện đó là bản thân không có quá mực chọc giận đối phương, đối phương không có ở trên người hắn hạ cái cái gì dược a.Đối phương là cao cấp luyện dược sư, tùy tiện cho hắn ăn dược gì đó cũng khiến hắn chịu đủ a.

“Trở về đi, ngoan". Bạch Phong Hoa thái độ hòa ái, tủm tỉm cười, lại lấy cây quạt gõ trên bả vai ám vệ, sau xoay người tiêu sái rời đi.Lưu lại ám vệ đầu đầy mồ hôi lạnh vẫn đứng nguyên tại chỗ, thật lâu sau mới xoay người trở về phủ đệ Hoàng Phủ.

Bạch Phong Hoa đung đưa cây quạt, đuổi theo Tô Mộng Vân đang đợi ở phía trước.

"Công tử." Tô Mộng Vân hì hì cười tiến lên đón, vui vẻ nói: " Công tử như thế nào biết Hoàng Phủ gia chủ nhất định sẽ cho người theo dõi?"

"Cái lão Hồ Ly đó đương nhiên sẽ làm vậy, hắn tất nhiên muốn biết ta là từ nơi nào chui ra. Ha ha, nhưng là ta lại không cho hắn biết." Bạch Phong Hoa ngoe nguẩy cây quạt cười hì hì nói.Cảm giác thần bí a, càng thần bí Hoàng Phủ gia càng không đoán ra mình là ai, sẽ càng kiêng kị.


Mà ở phía sau, ám vệ kia đã về đến phủ đệ Hoàng Phủ, hướng Hoàng Phủ Thành bẩm báo tất cả chuyện vừa phát sinh. Hoàng Phủ Thành nghe xong trong lòng kinh sợ, lập tức hạ lệnh: "Về sau không cần theo dõi, đi xuống đi".

"Vâng!" Ám vệ được Hoàng Phủ Thành không trách cứ mình, trong lòng tức thì thở nhẹ, đáp ứng lập tức đi xuống.

Hoàng Phủ Thành chính mình đứng ở cửa sổ thư phòng, thở dài. Suýt chút nữa thành sai lầm lớn, Bạch thiếu niên luyện dược sư cũng chưa có chân chính cùng Hoàng Phủ Gia cột vào cùng một chỗ.Nếu mình thật sự chọc giận hắn, hắn cứ như vậy rời đi đối với Hoàng Phủ Gia mà nói là một tổn thất rất lớn.

"Người đâu." Hoàng Phủ Thành hướng ngoài cửa kêu.

"Dạ!" Bên ngoài lập tức có tiếng đáp

"Đi đem Nhã nhi tìm đến đây cho ta." Hoàng Phủ Thành nhíu chặt mày, trong lòng tính toán, phải mau chóng hành động. Nếu rơi vào tay Trưởng Tôn lôi kéo đi mượn sức, thật đúng là mất nhiều hơn được! Trưởng Tôn tam tiểu thư _ Trưởng Tôn Phi Quỳnh minh diễm động lòng người không nói, cũng là nữ tử cực kỳ cá tính.Hấp dẫn tới không ít nam tử muốn ngừng mà không được, nữ tử như vậy đối diện có lẽ giống khẩu vị thiếu niên như Bạch Phong Hoa.Tóm lại, hết thảy phải đề phòng tránh cho chuyện xảy ra.

Rất nhanh Hoàng Phủ Nhã đã đến thư phòng, có chút nghi hoặc nói: "Gia gia, ngài tìm ta?"

"Uh, Nhã nhi a, đến, ngồi bên này." Hoàng Phủ Thành tươi cười hòa ái dễ gần, chỉ vào ghế dựa ý bảo Hoàng Phủ Nhã ngồi xuống.

Hoàng Phủ Nhã mặc dù trong lòng có chút nghi hoặc vẫn là nghe lời ngồi xuống.

Hoàng Phủ thành cười tủm tỉm hỏi: "Nhã nhi a, gần đây gia gia nhìn thấy ngươi cùng Bạch đại sư đi lại vô cùng thân thiết a."

"Hắc hắc, gia gia, Bạch công tử thật là lợi hại, làm cho xú lão đầu kia, nha, không, làm cho, làm cho Hàm Lượng đại sư, ..." Hoàng Phủ Nhã thè lưỡi, nói chuyện vòng vo vẫn nói không đầy đủ. Câu nói kế tiếp lập tức biến thành làm cho lão nhân kia bị xấu mặt.

Hoàng Phủ Thành không có trách cứ, chỉ mỉm cười: "Vậy, Nhã nhi có hay không thấy Bạch đại sư tuổi trẻ đầy hứa hẹn, hiếm có?"

"Đúng vậy a, hơn nữa hắn một chút cũng không có phách lối, nói chuyện với mọi người đều thực hiền hòa." Hoàng Phủ Nhã nói đến chỗ này còn kể chuyện thời điểm ăn ngủ trong rừng cây Bạch Phong Hoa vì nàng nướng cánh gà, không khỏi dâng cười rộ lên.

Hoàng Phủ thành thu hết bộ dạng nàng vào mắt, trong lòng vô cùng vừa lòng.

"Vậy, Nhã nhi đối với Bạch đại sư cảm giác như thế nào?" Hoàng Phủ Thành tủm tỉm cười hỏi.

Hoàng Phủ Nhã nghe được Hoàng Phủ Thành hỏi như vậy, sau hơi hơi sửng sốt, nắm tóc, cau mày nói: "Ta chính là cảm thấy Bạch công tử là người tốt, không có tự cao, chơi rất tốt, cái khác không có việc gì."

"Tóm lại, ngươi không có ghét Bạch đại sư, đúng hay không?" Hoàng Phủ Thành hòa ái hỏi.

"Ta đương nhiên không ghét hắn a, vì sao ta muốn chán ghét hắn a?" Hoàng Phủ Nhã còn có chút ngây người.

"Ha ha, vậy là tốt rồi. Nhã nhi a, về sau cùng Bạch đại sư tiếp xúc nhiều một chút." Hoàng Phủ Thành cười hơ hớ nói, "Ngươi xem hôm nay trời đã muộn, hắn ra ngoài còn chưa có trở về, hội yến đêm nay hắn là nhân vật chính, không biết hắn có thể đi đâu? Hơn nữa ta nghe Trác nhi nói quan. Trên đường trở về các ngươi bị người tập kích."

"A? Hắn khi nào thì đi ra ngoài?" Hoàng Phủ Nhã cả kinh, khó hiểu hỏi. Chính mình hình như không có nhìn thấy Bạch công tử xuất môn a. Hắn đi ra ngoài? Cũng không được a.vạn nhất lại gặp bọn người lần trước đánh lén phải làm sao bây giờ? Hoàng Phủ Nhã trong lòng càng nghĩ càng sợ hãi.

"Hắn trên đường phố không có quen thuộc địa hình đi, ngươi vẫn nên đi ra ngoài tìm hắn xem đi.Tìm được rồi mau chóng trở về để tham gia yến hội đêm nay a." Hoàng Phủ Thành giọng điệu có vẻ lo lắng.

"A? Chính hắn xuất môn? Không có ai dẫn đường? Không phải nói ngày mai ta cùng đại ca dẫn hắn đi ra ngoài sao là được sao?" Hoàng Phủ Nhã vừa nghe đã sốt ruột, vội vàng đứng lên hướng đi ra ngoài.Hắn cư nhiên đi ra ngoài! Hoàng Phủ Nhã trong lòng càng thêm bối rối, lần trước nàng không bảo vệ tốt hắn, lúc này đây tuyệt đối không thể để hắn xảy ra bất cứ chuyện gì.

"Nhã nhi trên đường cần thận một chút, đừng vội vàng nóng nảy." Hoàng Phủ Thành ở đằng sau dặn dò, trong con ngươi là ý cười thâm thầm.

"Biết rồi." Hoàng Phủ Nhã vừa chạy vừa chạy bỏ lại một câu, tức thì vội vã hướng cửa chính chạy đi.

Hoàng Phủ Thành nhìn bóng dáng Hoàng Phủ Nhã biến mất, xoay người hướng bên cửa sổ đi đến, ngửa đầu nhìn sắc trời đang tối dần ngoài cửa sổ, lộ ra ý cười thích thú.

Ngay lúc đó, phía sau sưu một tiếng vang lên, một hắc y nhân bỗng nhiên xuất hiện cung kính quỳ gối ở phía sau hắn.

"Chuyện gì?" Hoàng Phủ Thành sắc mặt lạnh xuống, thản nhiên hỏi.

"Bẩm báo chủ nhân..." Sau khi nghe một hồi bẩm bảo, sắc mặt Hoàng Phủ Thành lập tức thay đổi.

"Ngươi nói cái gì?" Hoàng Phủ Thành chấn động, chợt xoay người lại không thể tin nhìn hắc y nhân trước mắt.

"Cực kỳ chính xác. Hai con ngựa kia tuyệt đối không sai, nhưng chung quanh chỉ có một chút bột phấn. Bọn thuộc hạ đã toàn bộ soát qua, trừ dấu vết đó ra bên ngoài không có một chút vết tích nào cả." Người áo đen kia nói chắc như đinh đóng cột.

"Ha ha, ha ha ha ha ha..." Hoàng Phủ Thành cười lên hả hả, người áo đen trong mắt tràn đầy khó hiểu. Đối với năng lực nhóm ảnh vệ nhà mình Hoàng Phủ Thành rõ ràng nhất, cho nên hắn mới cười thoải mái như vậy.

" Ta đã biết, ngươi đi đi, chuyện này xử lý sạch sẽ là tốt rồi, không cần lộ ra." Hoàng Phủ Thành vẫy vẫy tay áo bảo hắc y nhân rời đi.

Hắc y nhân cung kính đáp ứng, sưu một tiếng lại biến mất khỏi thư phòng

Hoàng Phủ Thành xoay người, tay dựa lên cửa sổ, trong con ngươi nổi lên ý cười kín đáo, lẩm bẩm nói: "Bạch Phong Hoa a Bạch Phong Hoa, Không nghĩ tới lòng của ngươi so với ta còn ngoan độc hơn, bất quá làm thực sư là quá tốt. Nhổ cổ tận gốc a, chiêu này tốt, tốt lắm, phi thường tốt a. Ha ha ha ha..." Hoàng Phủ Thành nói tới đây lại phá lên cười. Hàm Lượng chết coi như giả quyết khúc mắc trong lòng hắn. Hàm Lượng tuy rằng vì Bạch Phong Hoa mà chịu nhục, nhưng cùng Hoàng Phủ gia cũng không thoát khỏi can hệ.Chính mình còn không có nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề này, không nghĩ tới có người đã động thủ giải quyết tốt.

Thực rõ ràng, hắn một lòng tình nguyện thà rằng Bạch Phong Hoa ra tay loại bỏ Hàm Lượng. Hắn như vậy cũng không phải không có đạo lý. Bạch Phong Hoa cùng Hàm lượng kết quả đó là thù hận vĩnh viễn không thể hóa giải, dựa vào tính cách của Hàm lượng kia có thù tất báo, ngày khác một khi có cơ hội nhất định sẽ hoàn trả gấp trăm lần. Mà Bạch Phong Hoa còn lại là trực tiếp vĩnh viễn trừ đi hậu hoạn.Bạch Phong Hoa cả một ngày đều ở phủ đệ Hoàng Phủ không có cơ hội đi ra ngoài.Nói như vậy, nhất định là thế lực đằng sau hắn làm.

Hoàng Phủ Thành hơi nhíu mày, trong lòng có vui sướng cũng có lo lắng.Vui sướng là Bạch Phong Hoa thực lực quả nhiên vượt qua tưởng tượng của hắn, Bạch Phong Hoa rất có thể là đồ đệ của thiên tài Mạch Nhất Minh. Lo lắng là thế lực đằng sau lưng Bạch Phong Hoa cũng không nhỏ, bản thân mình không nắm trong tay chỗ hắn trú ở đâu? Xem ra bên kia chính mình phải không ngừng tạo cơ hội cho Nhã nhi. Hoàng Phủ Thành trong lòng âm thầm hạ quyết định như vậy.

Này Hàm lượng chết, Hoàng Phủ Thành nói oan uổng cho Bạch Phong Hoa, cũng không tính là bị oan, dù sao.Hàm Lượng là bị Lâu Bạch Y giết chết, coi như là lực lượng phía sau của Bạch Phong Hoa. Nói không oan uổng nàng, cũng là oan uổng nàng, nàng còn chưa có tính động thủ đâu, là bị người khác giành trước động thủ.

Giờ phút này Bạch Phong Hoa đương nhiên không biết việc này làm cho danh tiếng của nàng lại tăng thêm, nàng bây giờ đang cười tít mắt đong đưa cây quạt cùng Tô Mộng Vân đi vào một quán trà lớn nhất kinh thành mà không phải lầu trà. Đây là nơi nàng ước hẹn gặp mọi người.Quán trà luôn luôn là nơi bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, là nơi tốt nhất để tìm hiểu tin tức, cũng là nơi để người dân tập trung nhiều nhất.Lầu trà không giống vậy, đó là nơi văn nhân, thi sĩ khoe khoang sự nho nhã.

Đến quán trà, Bạch Phong Hoa tùy ý đảo mắt, liền nhìn thấy trong góc phòng Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh ngồi.Hiển nhiên, bọn họ đã sớm đến Uy Xa thành. Nếu như Bạch Phong Hoa đã giao hẹn như vậy, bọn họ cứ lẳng lặng chờ đợi.Thay phiên nhau ở quán trà chờ nàng liên lạc.

Bạch Phong Hoa đong đưa cây quạt lập tức đi về phía góc phòng, lúc trước đi ra đã cố ý thay đổi một thân y phục trong chớp mắt. Nếu mặc y phục hoa lệ quý giá mà xuất hiện ở trong này ngược lại sẽ dễ làm người khác chú ý. Bạch Phong Hoa đứng trước mặt Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh, phe phẩy cây quạt ngả ngớn mở miệng nói: "Hai vị công tử không chê tại hạ cùng ngồi ở bàn này đi?"

Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh đáy mắt hiện lên tia kinh hỉ, trên mặt lai bất động thanh sắc, tùy ý gật đầu nói: "Công tử xin cứ tự nhiên."

"Đa tạ đa tạ." Bạch Phong Hoa không khách khí đặt mông ngồi xuống, Tô Mộng Vân cũng ngồi ở bên cạnh. Đợi tiểu nhị bưng trà lên xong, Bạch Phong Hoa vui cười nhìn quanh bốn phía, các bàn bốn phía đều đã ngồi đầy, trên mặt mỗi người đều hưng phấn, đang nhiệt tình giảng đạo lý gì đó, hoàn toàn không có người chú ý bên này.

"Hắc hắc, tất cả mọi người hôm nay đang thảo luận trận tỷ thí của hai vị dược sư tại Hoàng Phủ gia." Bạch Tử Mặc nháy mắt nói, "Bạch công tử hôm nay đúng là danh tiếng lớn a."

Bạch Phong Hoa quay đầu, nâng chung trà lên nhấp một ngụm, cười nói: "Đây chỉ sợ là nhân hữu tâm người cố ý thả ra tin tức xấu đi." Bạch Phong Hoa biết, nếu không phải Hoàng Phủ gia bày mưu đặt kế, sự tình sao có thể truyền đi nhanh như vậy?

"Dù sao vị Bạch đại sư này thế nhưng hết sức nổi bật a. Thật nhiều người cũng chưa từng gặp qua Bạch đại sư, nhưng lại kể giống như chính mình tận mắt nhìn thấy cuộc tỷ thí." An Thiếu Minh nói xong câu cuối cùng có chút khinh bỉ nhìn mọi người chung quanh đang thảo luận nhiệt tình.

"Hết thảy khỏe mạnh. Trở về nói với Thanh Tuyệt cùng sư huynh, chờ tin tức tiếp theo của ta. Đến lúc đó cần sư huynh cùng ta luyện dược cứu người." Bạch Phong Hoa bỗng nhiên nói khẽ với Bạch Tử Mặc.

Bạch Tử Mặc cả kinh, nhỏ giọng nói: "Tai vách mạch rừng, không sợ bị người nghe được sao?"

"Không cần lo lắng, cái lão hồ ly Hoàng Phủ gia kia hiện tại không dám phái người đi theo ta." Bạch Phong Hoa thấp giọng cười bỏ lại một câu.

Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh nhe răng cười, trong lòng thả lỏng xuống dưới.

"Ta đi trước." Bạch Phong Hoa cười nói, "Đêm nay Hoàng Phủ gia còn có yến hội, vì người nào đó chúc mừng a."

"Ha ha, như thế, công tử đi thong thả." Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh cũng nở nụ cười.

Bạch Phong Hoa để xuống một thỏi bạc vụn, cùng Tô Mộng Vân như vậy rời đi. Nhưng mà ai cũng không chú ý tới hai người này, bởi vì giờ phút này trong quán trà phi thường náo nhiệt, người người nói nước miếng tung bay. Kể Bạch đại sư kia phong thái xuất chúng như thế nào, hoàn toàn không biết Bạch đại sư được bọn họ hò hét vừa mới đi ngang qua người bọn họ.

Ngay tại lúc Bạch Phong Hoa từ quán trà đi ra không xa, tức thì nhìn thấy Hoàng Phủ Nhã mang theo một số người lo lắng hét lớn cái gì, những người đó tách ra bốn phía, giống như là đang tìm cái gì đó.

Thời điểm Hoàng Phủ Nhã ngẩng đầu lên nhìn thấy Bạch Phong Hoa, vẻ khẩn trương trên mặt mới biến mất, nàng vội vàng chạy tới, trước mặt Bạch Phong Hoa một phen cao thấp đánh giá, xác nhận Bạch Phong Hoa không có việc gì mới thở ra một hơi: "Bạch công tử, ngươi như thế nào chính mình chạy đi? Vạn nhất như lần trước trong rừng ***ng phải người kia thì làm sao bây giờ?" Nói tới đây Hoàng Phủ Nhã đáy mắt hiện lên một tia áy náy. Lần trước đại ca để cho nàng bảo hộ Bạch công tử, nhưng chính mình lại chạy đi, may mắn lần trước Bạch công tử không có việc gì, bằng không chính mình cũng không ngừng tự trách bản thân. Hiện tại Bạch Phong Hoa cư nhiên không mang theo người nào liền tự mình đi ra ngoài, rất nguy hiểm.

"Không có việc gì, chỉ đi trong thành này.Có Hoàng Phủ Gia các ngươi quản lý, Uy Xa thành một mảnh bình yên, chẳng lẽ còn lo vấn đề gì xảy ra?" Bạch Phong Hoa cười hớn hở nhìn Hoàng Phủ Nhã trước mắt, vừa rồi nhìn thấy trên mặt Hoàng Phủ Nhã rõ ràng rất lo lắng, trong lòng Bạch Phong Hoa cũng thật sự ấm áp. Tâm tư đứa bé này, là thật lòng.

"Vậy cũng không thể không chú ý, ai biết có người nào đó có thể hay không hạ độc thủ.Hừ!" Vừa nói đến đây, Hoàng Phủ Nhã oán hận nghiến răng. Trong lòng nàng nhận định người tập kích bọn họ trong rừng cây kia chính là người Thượng Quan gia.

"Ta hiện tại không phải là rất tốt sao?" Bạch Phong Hoa cười, " Được rồi, ngươi triệu tập người của ngươi chúng ta trở về đi."

"Uh, ha ha, yến hội đêm nay ngươi nhưng là nhân vật chính a." Hoàng Phủ Nhã nhắc tới việc này tâm tình tốt lên, vẫy tay áo ý bảo tất cả mọi người dẹp đường hồi phủ.

Bạch Phong Hoa lại ở trong lòng âm thầm kêu khổ, chính mình ghét nhất là xã giao rườm rà đó.Nhưng lại không thể không xã giao, thật sự là rối rắm a.

Đến buổi tối, phủ đệ Hoàng Phủ gia đèn đuốc sáng trưng, nhạc khúc tấu hợp. Ở trên yến hội Bạch Phong Hoa được an bài ở vị trí thứ ba bên trái, phía trước đều là những vị trí của nhân vật trung tâm Hoàng Phủ Gia. Vừa khéo an bài bên cạnh nàng là Hoàng Phủ Nhã. Bạch Phong Hoa nhìn chiêu bài tươi cười của Hoàng Phủ Thành, trong lòng cười lạnh, an bài này chỉ sợ không phải đơn giản là trùng hợp như vậy đi.

Trên yên hội, không ngừng có người mời rượu Bạch Phong Hoa, những lời ca ngợi hết lời cứ ùn ùn kéo đến.Bạch Phong Hoa cười đến mặt rút gân.Trong lòng cũng lệ rơi đầy mặt, này đại sư, quả nhiên là không phải dễ làm a.

Rốt cuộc cuối cùng đêm yến hội cũng chấm dứt. Bạch Phong Hoa choáng váng đầu óc, được Tô Mộng Vân giúp đỡ tựa vào cây cột ven hành lang.

"Công tử, ngươi không sao chứ?" Tô Mộng Vân lo lắng hỏi.

"Không có việc gì." Bạch Phong Hoa lắc lắc đầu đáp. Bất quá, trên mặt tựa hồ vẫn có chút nóng lên, đầu óc vẫn có điểm choáng váng, chính mình dường như thật sự uống rất nhiều.

"Đỡ công tử nhà ngươi trở về tắm rửa nghỉ ngơi đi." Hoàng Phủ Trác thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng không mang theo độ ấm truyền đến.

Bạch Phong Hoa ngẩng đầu, mắt liếc thấy khuôn mặt không chút đổi sắc của Hoàng Phủ Trác, cười lạnh một tiếng, cúi đầu bỏ lại một câu: "Rối gỗ không có tình cảm, hừ!" Dứt lời một phen ôm lấy cổ Tô Mộng Vân, vui cười cười nói, "Đi, trở về."

Tô Mộng Vân xấu hổ hướng Hoàng Phủ Trác mỉm cười nói: "Hoàng Phủ Thiếu gia thật sự xin lỗi, công tử nhà ta uống nhiều quá, cho nên mới..."

Hoàng Phủ Trác sắc mặt lanh lùng, nhìn Bạch Phong Hoa thản nhiên nói: "Không sao!"

Tô Mộng Vân hướng Hoàng Phủ Trác gật gật đầu, giúp đỡ Bạch Phong Hoa đi trở về.

Hoàng Phủ Trác đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Bạch Phong Hoa đi xa, nhưng trong lòng lại luôn luôn hồi tưởng lại câu nói kia của hắn. Rối gỗ không có tình cảm...

Bạch Phong Hoa mặc cho Tô Mộng Vân giúp nàng tắm rửa, dọn dẹp xong, sau đó nằm lên giường, choáng váng mơ hồ dần tiến vào giấc ngủ.

Tô Mộng Vân mỉm cười sửa sang tốt màn trướng cho Bạch Phong Hoa, đóng cửa lui đi ra ngoài.

Gió nhẹ nhàng từ cửa sổ đậy thổi tiến vào, trong phòng đốt đan dược đuổi côn trùng, cho nên dù cửa sổ mở ra cũng không sợ muỗi đốt.

Bỗng nhiên, một bóng dáng lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở trước giường của Bạch Phong Hoa. Người tới nhìn bộ dạng ngủ say của Bạch Phong Hoa, trên mặt lộ ra nụ cười nhợt nhạt.

"Mỹ nam..." Tiểu Điệp ở phía sau thức dậy, nàng chui lên, vừa hưng phấn muốn mở miệng kêu mỹ nam. Người tới lại vươn ngón tay trỏ đặt ở bên môi làm cái động tác chớ lên tiếng. Động tác này trong mắt Tiểu Điệp xem ra là thật hoàn mỹ, thật tao nhã, làm cho tiểu tâm can thuần khiết của nàng trực tiếp đập bùm bùm.

Tiểu Điệp trừng mắt đậu xanh chăm chú nhìn siêu cấp mỹ nam trước mắt. Trong lòng cảm thán vẫn chính là siêu cấp mỹ nam tốt với mình, cái người gọi Hoàng Phủ Trác kia tuy rằng cũng là cái siêu cấp mỹ nam, nhưng tại trên người kia lại cảm giác một tia lo lắng.

Mạc Thanh Tuyệt nhìn Bạch Phong Hoa ngủ say, mỉm cười vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve lên khuôn mặt Bạch Phong Hoa. Nhưng mà tay vừa ***ng đến mặt Bạch Phong Hoa, một cái tay nhỏ mềm mại lại nháy mắt cầm tay hắn.

Mạc Thanh Tuyệt sửng sốt, lại nhìn đến Bạch Phong Hoa phút chốc mở mắt ra, trong mắt đều là ánh mắt giảo hoạt.

"Ngươi, tỉnh?" Mạc Thanh Tuyệt cảm thụ được bàn tay mềm mại nhỏ bé đang nắm tay hắn, mỉm cười hỏi.

"Vốn không có, nhưng khi Tiểu Điệp háo sắc vừa nói ta lập tức tỉnh." Bạch Phong Hoa nắm tay Mạc Thanh Tuyệt không buông, tay Mạc Thanh Tuyệt thật mát lạnh, thật thoái mái. Đối với Mạc Thanh Tuyệt xuất hiện nơi này Bạch Phong Hoa tuyệt không cảm thấy kỳ quái. Cũng chỉ có hắn có thể xuất hiện ở nơi này không bị bất luận kẻ nào Hoàng Phủ gia phát hiện ra.

Bạch Phong Hoa ngồi dậy, buông tay Mạc Thanh Tuyệt ra, cười nói: "Mấy ngày nay các ngươi tất cả đều khỏe chứ?"

"Tốt lắm. Ngươi bên này tựa hồ cũng tốt lắm." Mạt Thanh Tuyệt nhẹ nhàng giật giật ngón tay, có chút không muốn Bạch Phong Hoa buông tay hắn ra.

"Trưởng Tôn gia có câù ta, cho nên ta để cho Trưởng Tôn gia giúp đỡ ta tìm một vị thuốc ta cần. Tin tưởng rất nhanh có tin tức, một khi có tin tức của thần khí, Hoàng Phủ gia hẳn là lập tức biết được. Cũng sẽ trước tiên phái người chém giết để đoạt, đến lúc đó chúng ta cùng đi." Bạch Phong Hoa đem tình huống gần nhất đều nói cho Mạc Thanh Tuyệt.

"Là Lưu Quang Tuyết Liên?" Mạc Thanh Tuyệt hơi hơi nhíu mi hỏi.

Bạch Phong Hoa sửng sốt" "Làm sao mà ngươi biết?"

"Nếu Trưởng Tôn gia có thể thám thính được tin tức tất nhiên là tốt. Nếu bọn họ không thể lấy được, chỉ cần nói cho chúng ta biết ở nơi nào, chúng ta có thể chính mình nghĩ biện pháp lấy đến tay." Mạc Thanh tuyệt cũng không có trả lời vấn đề của Bạch Phong Hoa, mà là nói như vậy.

"Ân." Bạch Phong Hoa gật gật đầu, "Cái con chim Hồng Điểu kia nói qua, một khi chúng ta mang theo thần khí xuất hiện ở đại lục này, thần khí ở đại lục này sẽ cảm ứng được, cũng sẽ lần lượt xuất thế. Đến lúc đó lấy được thần khí là chúng ta có thể trở về.”

"Phải, đừng lo lắng, hết thảy có ta ở đây." Mạc Thanh Tuyệt nhẹ nhàng vươn tay sờ sờ đầu Bạch Phong Hoa mỉm cười, "Ta trở về trước, chờ tin tức của ngươi. Ngươi a, về sau đừng có uống nhiều như vậy."

"Ha ha, yên tâm, ta thật ra rất tỉnh tảo, ta làm sao có thể ở trước mặt người khác uống say." Bạch Phong Hoa gật gật đầu, cười nói.

Mạc Thanh Tuyệt cũng khẽ gật đầu mỉm cười: "Nghỉ ngơi cho tốt, hết thảy chính mình cẩn thận chút."

"Ân." Bạch Phong Hoa gật đầu thật mạnh, trong lòng dịu dàng ấm áp.

Thân ảnh Mạc Thanh Tuyệt biến mất ở trong phòng một lúc lâu sau, Bạch Phong Hoa mặt mỉm cười đầy thỏa mãn mới nằm trở về. Tiểu Điệp cũng lại co trở về vị trí của mình, trong lòng nhắc mãi, vẫn là siêu cấp mỹ nam tốt với mình.Một nụ cười này, một cái nhăn mày đều khiến người ta nhớ mãi không quên, làm cho người say lòng.Ngủ, ngủ, trong mộng siêu cấp mỹ nam cùng mình ước hẹn đi. Ừ hừ, trong mộng chỉ có mình và siêu cấp mỹ nam, không có cái tên Bạch Phong Hoa chen chân.

Đêm nay, Hoàng Phủ Trác trằn trọc ngủ không ngon giấc, người gây ra họa Bạch Phong Hoa lại ngủ ngon vô cùng.

Hôm sau Bạch Phong Hoa một lòng ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới thức dậy. Sau khi ngủ dậy Tô Mộng Vân lập tức nói Trưởng tôn đại tiểu thư đã muốn chờ rất lâu.

"Vậy ngươi như thế nào không gọi ta thức dậy?" Bạch Phong Hoa mặc quần áo, thuận miệng hỏi khi Tô Mộng Vân vắt khăn mặt đưa cho nàng.

"Kia Trưởng Tôn đại tiểu thư kêu ta không cần gọi ngươi thôi, nàng nói để cho Bạch đại sư nghỉ ngơi tốt mới phải." Tô Mộng Vân vắt khăn mặt hì hì cười trả lời, "Bạch đại sư cái giá này thật đủ a.”

Bạch Phong Hoa sau khi rửa mặt xong đi ra ngoài trông thấy Trưởng Tôn Phi Yến. Trưởng tôn Phi Yến vẫn kiên nhẫn ngồi đợi ở bên ngoài.nhìn thấy Bạch Phong Hoa đi ra, thế này mới vội vàng đứng lên.

"Trưởng tôn đại tiểu thư, để ngươi đợi lâu, thật sự là ngượng ngùng." Bạch Phong Hoa mỉm cười xin lỗi nói.

"Không, Bạch đại sư." Trưởng tôn Phi Yến cười khách khí nói, "Hôm nay ta đến tìm Bạch đại sư là muốn nói cho Bạch đại sư tin tức của Lưu Quang Tuyết Liên."

"A?" Bạch Phong Hoa nhíu mày, nhanh như vậy?