Chương 114: Tuyệt đại mỹ nam Hoàng Phủ Trác

Thời điểm đoàn người Bạch Phong Hoa đuổi tới Phù Dung thành, trời đã sắp bình minh, quả nhiên như người qua đường kia nói, khách sạn trong thành phần lớn chật khách, bọn họ thật vất vả mới tìm được một nhà trọ thanh tịnh điều kiện cũng không tệ mới nghỉ tạm xuống.Mọi người cũng quả thực đều mệt mỏi, Bạch Phong Hoa cùng Tô Mộng Vân ở chung một phòng, đêm nay, tất cả mọi người hảo hảo nghỉ ngơi một phen.

Sáng sớm hôm sau, Bạch Phong Hoa rửa mặt xong lấy ra mặt nạ da người do Mạc Thanh Tuyệt cấp đội lên, biến hóa nhanh chóng trở thành một thiếu niên tuấn mỹ.Quần áo phục sức đều đầy đủ trong Túi Càn Khôn.

”Phong Hoa tỷ thật tuấn tú.”Tô Mộng Vân ngại ngùng cười tán thưởng.

“Sai, nên gọi công tử.” Bạch Phong Hoa mỉm cười, lấy ra một cây quạt rầm một tiếng mở rộng ra, phe phẩy, thật đúng là phong lưu thiếu niên tuấn mỹ. ( thiếu niên tuấn tú phong lưu )

“Dạ, công tử.”Tô Mộng Vân vui vẻ, cười sửa miệng.

“Ha ha…” Bạch Phong Hoa cũng cười vui vẻ,”Đi thôi, đi xuống ăn cơm, sau đó trên đường đi xem.”

“Dạ, công tử.” Tô Mộng Vân cười trộm, tiếp theo nghiêm mặt nói,”Kế tiếp ta chính là nha hoàn bên người công tử?”

“Hảo, nha hoàn xinh đẹp.” Bạch Phong Hoa cầm cây quạt nâng cằm Tô Mộng Vân ngả ngớn nói.

“Công tử.” Tô Mộng Vân cả giận nói.

“Tốt lắm, đi.” Bạch Phong Hoa cười tủm tỉm, phe phẩy cây quạt, đè thấp thanh âm.

Hai người vừa mới ra khỏi cửa liền gặp Bạch Tử Mặc ngáp dài cùng An Thiếu Minh cũng từ trong phòng đi ra, thời điểm khi bọn họ nhìn đến Tô Mộng Vân cùng một thiếu niên tuấn mỹ cùng đi ra, kinh ngạc đến mức cằm phải trật khớp.Bọn họ không có nhìn lầm đi? Tô Mộng Vân luôn luôn thẹn thùng cư nhiên cùng một cái nam tử ở một đêm? Nam tử này từ đâu đến?

“Ngu ngốc, thu hồi sắc mặt các ngươi lại.” Bạch Phong Hoa tức giận cầm cây quạt gõ đầu hai người hừ lạnh.

“Tỷ..”

“Bạch tỷ tỷ…”

Lúc này đây, Bạch Phong Hoa không có hạ giọng, hai người tự nhiên chợt nghe giọng nói này của thiếu niên tuấn tú cư nhiên là Bạch Phong Hoa.

“Hừ!” Tô Mộng Vân lập tức đánh gãy lời hai người, ngăn hai người hô to gọi nhỏ.Cũng không thể bại lộ thân phận hiện tại của Bạch Phong Hoa, Bạch Phong Hoa hiện tại nhưng là nam nhân a.

“Đi thôi, ăn cơm!” Bạch Phong Hoa mỉm cười, dẫn đầu đi xuống lầu, những người khác đều đi phía sau nàng.Lúc ăn cơm, mọi người xuống sau cũng đều là lắp bắp kinh hãi, nhưng không có giống Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh hô to gọi nhỏ.

Mọi người sau khi ăn xong, muốn lên đường đi dạo, chỉ có Lâu Bạch Y một người trở về phòng.

Đoàn người xuất môn tự nhiên dẫn đến người khác chú ý, cho nên đoàn người tách nhau ra mà đi, chính là ước hẹn cuối cùng trở lại khách sạn.Vì thế, Bạch Phong Hoa cùng Tô Mộng Vân hứơng trung tâm thành mà đi, Mạc Thanh Tuyệt cùng Bạch Tử Mặc còn có An Thiếu Minh một đường, Nam Cung Vân tự nhiên cùng Vân Dương đi cùng nhau.

Bạch Phong Hoa đánh giá tòa thành này, trong lòng tán thưởng.Tòa thành này quả nhiên phồn hoa, thậm chí so với kinh thành Chu Vũ quốc còn phồn hoa hơn.Dưới chân đường rộng lớn bằng phẳng, có thể chứa tám con ngựa chạy song song với nhau.Ngã tư đường bốn phương thông suốt, cửa hàng tấp nập, hàng hóa rực rỡ muôn màu trước mắt.Trên đường người đến người đi, người người đều hưng phấn thảo luận chuyện Mộ Dung đại tiểu thư dựng lôi đài ( đấu trường ) cùng người các gia tộc lánh đời khác đã đến.

“Mộ Dung đại tiểu thư dựng lôi đài ( đấu trường ) hiện không có người đấu lại, độc dược kia đáng sợ đến cỡ nào a?”

“Chính ngươi đi nếm thử một chút chẳng phải sẽ biết?”

“Phi, ta sợ chính mình có mệnh sấm sét, mất mạng hưởng diễm phúc kia a.”

“Kia không phải thành toàn a, dù sao, những người chúng ta là không có bản sự cùng phúc khí.”

“Bất quá, nghe nói gia tộc lánh đời đã phái người đến, đến lúc đó khẳng định sẽ có người giải được độc của Mộ Dung đại tiểu thư đi.”

“Có lẽ đi, dù sao đến lúc đó có chuyện để nhìn.”

Bạch Phong Hoa mỉm cười phe phẩy cây quạt trong tay, đem thảo luận những người này toàn bộ thu hết vào lỗ tai,Tựa hồ, thế lực lớn nhất, Hoàng Phủ gia tộc kia cũng sẽ phái người đến,thật sự là náo nhiệt.

Thời điểm Bạch Phong Hoa cùng Tô Mộng Vân đi dạo bỗng nhiên trên đường không ít người đều hướng một phương hướng chạy tới, phía trước có người lớn tiếng ồn ào:”Mọi người nhanh đi xem a, thành chủ ra thông cáo, ba ngày sau lại cử hành một hồi thi đấu lôi đài ( đấu trường ) cuối cùng, đến lúc đó các đại gia tộc mọi người đều đến tham dự a.” Bạch Phong Hoa nhìn người chung quanh ầm âm chạy tới xem cáo thị, không khỏi có chút buồn cười.Người kia lớn tiếng ồn ào đều đã nói rõ nội dung trên cáo thị ra, những người này còn muốn đi xem tận mắt.

“Công tử, còn có ba ngày.” Tô Mộng Vân nhỏ giọng nói.

“Ừ , một khi đã như vậy, chúng ta trước hết đi dạo nơi này.” Bạch Phong Hoa cười tủm tỉm nói, ngân phiếu hai cái đại lục tự nhiên sẽ không lưu thông, bởi vì hai đại lục căn bản bị ngăn cách, ngân hàng tư nhân làm sao có thể đồng dạng mở (mở giống nhau).Nhưng có một dạng cũng đều thông dụng đó là bạc cùng vàng.

Đi dạo nửa ngày, hai người có chút đói bụng.

“Ăn cơm trước.” Bạch Phong Hoa cười tủm tỉm phe phẩy cây quạt trong tay, đi tới một tửu lầu phía trước thoạt nhìn rất là thanh lịch.Tô Mộng Vân gật gật đầu theo ở phía sau, hiện tại làm nha hoàn tự nhiên cũng phải có bộ dáng nha hoàn, muốn trên đường duy trì luôn đi phía sau.

Vào tửu lâu, Bạch Phong Hoa bảo tiểu nhị trực tiếp dẫn đi lên lầu hai bên cạnh cửa sổ.Đại sảnh lầu hai rất là náo nhiệt, không ít người đang dùng cơm, không có ghế lô, đều dùng bình phong ngăn cách.Ở đại sảnh trên cùng, có mấy nữ tử xinh xắn đang duyên dáng khảy nhạc khúc.

Tiểu nhị về sau rót trà cho Bạch Phong Hoa, nhớ kỹ đồ ăn Bạch Phong Hoa gọi liền lui ra.Tô Mộng Vân đứng ở bên cạnh Bạch Phong Hoa không có an vị. ( ngồi xuống )

“Ngồi xuống uống ly trà.” Bạch Phong Hoa vì Tô Mộng Vân rót một ly trà cười nói.

“Nhưng là công tử…” Tô Mộng Vân có chút khó xử, chính mình hiện tại là nha hoàn a. Tựa hồ không thể cùng chủ tử ngồi ăn cơm chung nha.

“Không cần để ý nhiều như vậy.” Bạch Phong Hoa cười, vỗ vỗ ghế bên cạnh, ý bảo Tô Mộng Vân ngồi xuống.

“Tạ công tử.” Tô Mộng Vân hé miệng khẽ cười.

Hai người ngồi vào chỗ của mình, đồ ăn không quá lâu liền được bưng hết lên.Hai người vừa chuẩn bị ăn, chợt nghe đến mặt sau bình phong truyền đến tiếng nói chuyện, tựa hồ là hai cái nam tử trẻ tuổi thảo luận cái gì đó.

“Nghe nói người Hoàng Phủ gia cũng tới.”

“Đúng vậy, ha ha, người Hoàng Phủ gia cũng nhìn trúng gia sản nhà Mộ Dung.”

“Ngươi như thế nào khẳng định Hoàng Phủ gia nhìn trúng gia sản Mộ Dung gia?”

“Vô nghĩa, tiền tài ai không yêu, Mộ Dung gia tuy thế lực không bằng gia tộc khác, nhưng gia sản cũng rất nhiều a.Ngươi không có nghe nói gia tộc khác đều phái người đến sao? Hoàng Phủ gia tộc làm sao có thể không có người tới?”

Ngữ khí cuối cùng đã có chút khinh thường.

“Thế thì thế lực Hoàng Phủ gia lại như thế nào đánh cũng là người, có thể thanh cao đi nơi nào?” Một thanh âm cũng tràn đầy khinh thường cùng châm chọc.

Lời này vừa dứt, chợt nghe ầm một tiếng thật vang, ngay sau đó hai bóng người từ bên kia đánh bay bình phong, đánh thẳng vào bàn ăn Bạch Phong Hoa.Tiếng phanh nổ vang lớn, hai nam tử không tầm thường cứ như vậy bất ngờ không có kịp phòng ngự đánh tới, đem bàn ăn trước mặt Bạch Phong hoa trực tiếp đánh ngã, rượu và thức ăn rơi lung tung.

Tô Mông Vân hai tay bưng một mâm đồ ăn, tay phải Bạch Phong Hoa cầm một đôi đũa, tay trái cố cứu vài món ăn.

Nhìn món ngon mỹ vị gần nhất, Bạch Phong Hoa tâm tình không tốt nổi lên, phi thường không tốt.Tô Mộng Vân cũng đen mặt. Hai người quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy hai cái nam tử ngồi cách vách, một thiếu niên có vẻ mặt tức giận xoa thắt lưng căm tức nhìn bên này, mà ở chỗ ngồi còn một người nam tử trẻ tuổi.Nam tử trẻ tuổi kia ngồi lẳng lặng ở chỗ đó, không nói được một lời, giống như chuyện trước mắt không có phát sinh.Theo góc độ bên này Bạch Phong Hoa nhìn lại, tuy chỉ nhìn đến nửa bên mặt nam tử kia, cũng đã giật nảy mình.Hảo một cái tuyệt đại nam tử! Hắn chính là lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, khiến người không thể dời ánh mắt.Dung nhan tuyệt mỹ lại làm cho đầu óc người ta cơ hồ trống rỗng, cả người đều tản ra một cỗ hơi thở khó có thể dùng lời hình dung, trong trẻo nhưng hơi thở lạnh lùng.

Thiếu niên đang xoa thắt lưng cùng nam tử kia tướng mạo có vài phần tương tự, chính là ít tuổi hơn một ít, mi gian ( đầu giữa hai lông mày ) tất cả đều là tức giận.

Vừa lúc đó, Tiểu Điệp ở bên tai Bạch Phong Hoa sống lại! Nàng ngẩng đầu, hai mắt tỏa ra hào quang rực rỡ, ánh mắt bắn thẳng phương hướng nam tử tuyệt mỹ kia, ùng ục một tiếng nuốt nước bọt vang rõ rơi thẳng vào trong lỗ tai Bạch Phong Hoa.

“Mỹ…” Chữ nam còn không kịp nói ra lời, Bạch Phong Hoa đã muốn động thủ, vội vàng đem chồng bát đĩa đưa vào tay Tô Mộng Vân, một phen nắm Tiểu Điệp.

Nhưng mà, một chữ rất nhỏ này cũng đã chọc nam tử tuyệt mỹ kia nhìn về phía bên này.Bạch Phong Hoa trong lòng cả kinh, kinh ngạc nhìn phản ứng của nam tử.

“Các ngươi hai người không biết tốt xấu, ngu xuẩn, có tư cách gì nó xấu Hoàng Phủ gia, chỉ bằng các người, trông cửa Hoàng Phủ gia cũng không xứng.” Cái nam tử trẻ tuổi xoa xoa thắt lưng tức giận hướng hai người kia quát lạnh.

Hai người kia trong lòng sợ hãi, đơn giản là vừa rồi một cước nam tử kia đá lại đây, bọn họ một chút cũng không cảm giác được, đối phương cách bình phòng một cước đá đến, nhưng lại làm cho bọn họ một chút đường sống cũng không có.Có thể nghĩ thực lực đối phương xa xa ở phía trên bọn họ.

“Nhìn cái gì mà nhìn, còn không cút cho ta.” Thiếu niên kia khóe mắt liếc thoáng qua nam tử tuyệt mỹ kia, vẫn là quyết định không cần phức tạp, quát lớn đuổi hai người đi.

Đại sảnh lại tuyệt không hỗn loạn, âm nhạc cứ theo lẽ thường vang lên, khách nhân bàn khác cũng không lại đây vây xem.Tựa hồ chuyện như vậy nhìn quen không trách.

Hai người kia liên tục không ngừng nghĩ chạy xuống dưới lầu, bên tai lại truyền đến một thanh âm lạnh lẽo :”Như thế nào, làm đổ một bàn rượu và thức ăn của ta muốn chạy?”

Bên kia gọi ngươi lăn, nhưng tức giận trong bụng Bạch Phong Hoa không có tiêu, bụng sớm đói, nhìn một bàn đầy thức ăn vốn định động đũa, hiện tại bừa bộn thành một đống hỗn độn.

“Ngươi.. Ngươi…” Hai gã nam tử kia sắc mặt phẫn hận, nhưng lại không dám ngông cuồng, ném một thỏi bạc hoảng hốt hướng dưới lầu chạy.

Bạch Phong Hoa nhìn thỏi bạc ném dưới đất, trong lòng lửa giận bùng lên.Trong nháy mắt tay trực tiếp vung lên, hai ngân châm trong tay liền bắn ra ngoài, nhập vào trong thân thể hai nam tử.Hiện tại nàng ưa dùng độc châm của phụ nữ, nguyên nhân đơn giản, bởi vì phụ nữ cảm giác hội có vẻ thích.

Chiêu thức Bạch Phong Hoa dùng, làm cho người thiếu niên cùng nam tử tuyệt mỹ đều sửng sốt.

“Luyện…” Thiếu niên kia nhẹ nhàng phun một chữ, lập tức bưng kín miệng mình, không có đem câu nói kế tiếp nói ra.Luyện dược sư, công tử văn nhã này vừa rồi lộ một tay kia đã đủ cho bọn họ hiểu được, thiếu niên này, là một luyện dược sư! Hơn nữa cấp bậc tuyệt đối không thấp.

Bạch Phong Hoa nhìn động tác thiếu niên che miệng lập tức đoán được, làm sao là cái gì thiếu niên rõ ràng là một cô gái.

“Là xá đệ gây chuyện làm cho món ngon hai vị biến thành như vậy, nếu hai vị không chê, thỉnh bên này ngồi ghế trên.” Nam tử tuyệt mỹ ánh mắt thoáng nhìn qua tay Bạch Phong Hoa đứng dậy khách khí mời.

“Đúng vậy a, vị công tử này thật là ngượng ngùng, đều là ta sai, khiến ngươi không thể dùng cơm, thỉnh bên này đi.” Thiếu niên kia đương nhiên biết ý tứ đại ca, vội vàng mở miệng nói.

Bạch Phong Hoa mỉm cười, thản nhiên nói một câu “Một khi đã vậy, tại hạ liền cung kính không bằng tuân mệnh.”

Tô Mộng Vân theo ở phía sau, đưa tay đặt ba món ăn ở trên bàn.Bạch Phong Hoa sau ngồi xuống, hướng Tô Mộng Vân gật gật đầu, Tô Mộng Vân thế này mới ngồi ở bên cạnh Bạch Phong Hoa.

Một hành động này khiến thiếu niên kia hơi nhíu nhíu mày, mà tuyệt đại nam tử trên mặt không có gợn sóng gì.

Tiểu Điệp ở phía sau đau khổ dị thường, oán niệm mọc tràn lan.Mỹ nam a, mỹ nam, mỹ nam này có thể cùng Mạc Thanh Tuyệt siêu cấp mỹ nam địch nổi a.Cái Lâu Bạch Y tuấn mỹ thì tuấn mỹ, nhưng rất đáng sợ, không có gì lo lắng, cảm giác thật đáng sợ, là người không thể chọc vào, cho nên Tiểu Điệp ở trước mặt Lâu Bạch Y, chưa bao giờ tỉnh lại.Nhưng là mỹ nam trước mặt này khác a, nhớ quá, nghĩ muốn đi lên âu yếm a. Đáng giận Bạch Phong Hoa, hận ngươi chết đi được, không để cho ta đi lên.

“Đa tạ ý tốt của Hoàng Phủ công tử cùng Hoàng Phủ tiểu thư.” Bạch Phong Hoa mỉm cười, giơ chiếc đũa không khách khí gắp thức ăn lên.

Thiếu niên kia sửng sốt, há to mồm nhìn Bạch Phong Hoa, kinh ngạc không thôi,Bạch Phong Hoa như thế nào liền nhìn thấu nàng, nhưng lại biết bọn họ là người Hoàng Phủ gia.

“Xin hỏi, công tử tên gì? Tại hạ là Hoàng Phủ Trác.Nàng là xá muội, Hoàng Phủ Nhã.” Tuyệt đại mỹ nam mỉm cười, cười khiến Tiểu Điệp muốn say.Trời ạ, thật là xinh đẹp, thật là xinh đẹp a.

“Miễn quý, họ Bạch.” Bạch Phong Hoa mỉm cười, tay phải cầm chiếc đũa, tay trái nhưng không có buôn g Tiểu Điệp ra.Nàng biết, đối phương đã hoài nghi tay nàng nắm bắt cái gì đó không tầm thường.

“Bạch, Bạch công tử, ngươi như thế nào khẳng định chúng ta là người của Hoàng Phủ gia, hơn nữa làm sao biết ta là nữ?” Nữ kia phẫn nam trang, Hoàng Phủ Nhã đầy bụng hồ nghi cùng tò mò, ngồi ở bên cạnh Hoàng Phủ Trác vội vàng hỏi.

“Rất đơn giản, ngươi vừa nghe được có người nói bậy Hoàng Phủ gia liền giận dữ ra tay, không phải người Hoàng phủ gia cũng là người có quan hệ chặt chẽ với người Hoàng Phủ gia.Nhưng ta vừa nhìn thấy các ngươi khí độ bất phàm, chỉ biết các ngươi là người Hoàng Phủ gia không thể nghi ngờ.” Bạch Phong Hoa mỉm cười nói ra phán đoán bản thân, từ lúc trước tiên nàng đoán được thân phận đói phương, đó cũng là nguyên nhân nàng nguyện ý ngồi cùng bọn họ.Thế lực Hoàng phủ gia tại đại lục này là khổng lồ nhất, cùng kết giao không có chỗ xấu.

“Hì hì, nguyên lại là như vậy.”Hoàng Phủ Nhã gật gật đầu, “Bất quá, Bạch công tử sao ngươi lại biết ta không phải là nam?”

Bạch Phong Hoa chính là mỉm cười, mắt nhìn Hoàng Phủ Nhã, bỏ lại một câu “Ngươi đoán.”Liền không nói câu trả lời.

Hoàng Phủ Nhã còn muốn truy vấn, Hoàng Phủ Trác thản nhiên nói :”Nhã nhi, ăn cơm.”

“Nha, biết rồi.” Hoàng Phủ Nhã phẫn nộ yên tĩnh xuống, bất đầu buồn bực ngồi ăn cơm.

“Bạch công tử cũng nghĩ muốn làm rể nhà Mộ Dung?” Hoàng Phủ Trác ngẩng đầu nhìn Bạch Phong Hoa, ánh mắt thâm thúy làm cho người ta cơ hồ muốn rơi vào,”Năng lực Bạch công tử, tin tưởng việc giải độc là chuyện dễ dàng!”

Bạch Phong Hoa ăn đồ ăn, cũng cười nhẹ, nhìn Hoàng Phủ Trác, thản nói hỏi lại một câu :”Hoàng Phủ công tử cho rằng mục đích của ta là như thế?”

“Không!” Hoàng Phủ Trác lạnh giọng phủ định, giọng điệu cũng rất kiên quyết.

Hoàng Phủ Nhã đang ăn cơm, ánh mắt không ngừng di chuyển trên hai người, cẩn thận lắng nghe đối thoại giữa hai người.

“Dùng cái gì thấy được?” Bạch Phong Hoa mỉm cười hỏi.

“Ánh mắt người nói cho ta biết không phải.” Con người xinh đẹp của Hoàng Phủ Trác mang theo thâm ý.

“Thật không?” Trong lòng Bạch Phong Hoa thật ra dâng lên một cảm nhận khó nói lên lời, Hoàng Phủ Trác này, không đơn giản.Thực lực của đối phương, có chút mơ hồ, có khi có thể cảm giác được, có khi thì không thể.Thực lực của hắn chỉ sợ không ở dưới Vân lão nhân a.

“Bất quá, Bạch công tử có lẽ có lý do phải tham gia.” Hoàng Phủ Trác cười nhẹ, đứng lên, “Ta cùng xá muội còn có việc, như vậy cáo từ, chuyện hôm nay thật có lỗi.”

“Không có gì.Các ngươi cũng mời khách!” Bạch Phong Hoa lơ đễnh.( không để bụng).

“Như vậy, hẹn gặp lại ba ngày sau.” Hoàng Phủ Trác cáo từ nói.

Bạch Phong Hoa đứng lên, cũng chắp tay từ biệt.

Hoàng Phủ Nhã miệng còn đang nhai, nhìn động tác Hoàng Phủ Trác, lại liếc nhìn Phong Hoa, thế này mới dùng sức nuốt thức ăn trong miệng, hướng Bạch Phong Hoa cáo từ, nối gót ở phía sau Hoàng Phủ Trác rời đi.

Về sau Hoàng Phủ Trác Hoàng Phủ Nhã rời đi, Bạch Phong Hoa mới đem Tiểu Điệp buông ra, móc trở về bên lỗ tai.Nhưng Tiểu Điệp phẫn nộ đáp trên cái bàn hướng Bạch Phong Hoa rít gào, “Kẻ lừa đảo, kẻ lừa đảo, người đã nói mang ta xem mỹ nam, hiện tại mỹ nam ở phía trước, ngươi lại như vậy!”

“Ta khi nào lừa ngươi?” Bạch Phong Hoa không nhanh không chậm ăn đồ ăn, không để ý tới Tiểu Điệp kháng nghị.

“Ngươi gạt ta, không cho ta tiếp cận mỹ nam, đáng ghét, đáng giận!” Tiểu Điệp buồn bực ở trên bàn ăn lăn qua lăn lại kháng nghị, thân mình tròn vo như vậy lăn qua lăn lại rất là buồn cười.

“Ngươi chừng nào thì nhìn đến mỹ nam?” Bạch Phong Hoa giọng nói lười biếng.

“Vừa rồi, hắn vừa xuất hiện ta liền thấy được, mới đi.” Tiểu Điệp tức giận nói, tiếp tục lăn lộn, ”Đáng ghét a, đáng ghét, mỹ nam cứ như vậy đi rồi!”

“Ta nói mang ngươi đi xem mỹ nam.Ngươi vừa rồi cũng nhìn thấy, ta có lừa ngươi sao?” Bạch Phong Hoa không nhanh không chậm nói xong.

“A?” Tiểu Điệp đình chỉ lăn lội, hoa mắt.

Tô Mộng Vân phốc xuy bật cười.

“Ngươi hảo hảo là đại danh đỉnh đỉnh Thiên Tàm, như thế nào không rụt rè, nhìn đến mỹ nam là bổ nhào đi lên.Ngươi như vậy sẽ chỉ làm mỹ nam khinh thường ngươi, lại càng không nguyện ý cùng ngươi thân cận.” Bạch Phong Hoa hắt nước lạnh tự tại nói, “Ta cho ngươi biết, nhóm mỹ nam thích rụt rè a.”

“Thật sự sao?” Hai hạt đậu xanh mắt của Tiểu Điệp hồ nghi hỏi.

“Thật sự!” Bạch Phong Hoa trả lời như đinh đóng cột.

“Hảo, ta muốn rụt rè, ừ, rụt rè, rụt rè.” Tiểu Điệp ngẩng đầu lên, ưỡn thân mình, đáp quay trở về bên tai Bạch Phong Hoa, tại kia bất động.

Một màn này Tô Mộng Vân xem buồn cười.

“Ăn cơm, trước ăn cơm!” Bạch Phong Hoa giơ chiếc đũa, nhìn một bàn cơ hồ đầy món ngon mỹ vị, tiếp tục gắp thức ăn.Nàng hiểu được, Hoàng Phủ Trác chỉ sợ sớm không có tâm tư ăn cái gì, cho nên mới mang theo Hoàng Phủ Nhã vội vã rời đi, trong lòng hắn hẳn có không ít nghi ngờ, cũng có một ít quyết định đi.

Bất luận là cái gì, tựa hồ đối với nàng chỉ có lợi, không có hại.Ít nhất hôm nay, người Hoàng Phủ gia chú ý tới mình.Bạch Phong Hoa đối với kết quả này tương đối vừa lòng.

Phía sau, Hoàng Phủ Trác cùng Hoàng Phủ Nhã cho dù vừa rồi chưa ăn gì, bụng có chút đói, cũng quả thật không có tâm tình tìm tửu lâu ăn cơm.

“Đại ca, cái Bạch công tử luyện dược kia cấp bậc tuyệt đối không thấp, đại ca vì cái gì không mượn sức hắn?” Hoàng Phủ Nhã nghi hoặc hỏi Hoàng Phủ Trác.Một tay Bạch Phong Hoa kia nàng nhìn thấy, ít nhất là cao cấp luyện dược sư! Cao cấp luyện dược sư phi thường hiếm gặp, đêm nay thật vất vả mới gặp được một cái.Nếu người gia tộc khác gặp, nhất định sẽ trả một cái giá trên trời đến mượn sức.Vì sao đại ca không có nắm chắc cơ hội a? Điều này làm cho Hoàng Phủ Nhã trong lòng phi thường nghi hoặc, cho nên cuối cùng không nhịn được mới mở miệng hỏi.

“Còn chưa đủ tư cách.” Hoàng Phủ Trác thản nhiên nói, “Còn chưa đủ.”

“Cho nên đại ca muốn nhìn thấy biểu hiện của hắn trên lôi đài sao? Nhưng là, nếu đến lúc đó hắn biểu hiện quá mức xuất sắc, người gia tộc khác cũng nghĩ muốn mượn sức hắn thì làm sao bây giờ?” Hoàng Phủ Nhã lo lắng hỏi.

“Không sao” Hoàng Phủ Trác chính là phun ra hai chữ này cũng không cần nhiều lời nữa.Thiếu niên kia con ngươi thực trong suốt, thực sạch sẽ. Nhưng lại lộ ra một cỗ quật cường.Người như vậy, hẳn cố chấp.Hơn nữa, hắn có thể nhanh như vậy đoán được thân phận mình và Nhã nhi, nguyện ý kết giao ngồi cùng bàn, tỏ vẻ hắn có quyết định của chính mình.Hoàng Phủ Trác minh bạch, ngày sau nhất định có thể cùng thiếu niên này gặp mặt, nhưng không đơn giản là kết giao.

Hoàng Phủ Nhã không hề hỏi, nàng biết đại ca có quyết định cùng an bài của chính mình.Chỉ cần nghe đại ca nói không có sai.

Bạch Phong Hoa cùng Tô Mộng Vân sau khi ăn uống no say, tiếp tục đi bộ trên đường.Đường cái phồn hoa làm cho Tô Mộng Vân sợ hãi than không thôi, các mặt hàng hải sản nàng lại chưa từng thấy qua.Bạch Phong Hoa lại mua một ít hải sản nhấm nháp, Tô Mộng Vân lại chậm chạp không dám ăn.Nhưng sau nếm liền mê mỹ vị đặc biệt kia.

Thẳng đến buổi tối, hai người mới mang theo không ít đồ ăn trở về khách sạn.Mọi người cũng lục tục trở về khách sạn, trao đổi tin tức ngày hôm nay.Đều cơ bản giống nhau, đó là ban ngày sau tham gia lôi đài.

“Đi nghỉ sớm đi, đến lúc đó còn tham gia đấu lôi đài.” Vân Dương trong lòng phức tạp vạn phần, nhưng lại không có biện pháp.Hắn muốn nhất là làm cho Nam Cung Vân tham gia thi đấu, nhưng lại phát triển thành tình huống như bây giờ.Cũng chỉ có thể hy vọng Bạch Phong Hoa biểu hiện trên lôi đài, khiến các gia tộc chú ý mới thuận tiện làm việc.

“Ân!” Bạch Phong Hoa tùy ý ứng thanh.

Sau bữa cơm chiều, mọi người nghỉ ngơi.Bạch Phong Hoa ngồi xếp bằng ở trên giường, làm động tác trước kia Nhị trưởng lão dạy, một lần nữa vuốt chiến khí trong cơ thể.Mà Tô Mộng Vân cũng ngồi xếp trên một cái giường khác, làm động tác tương tự, Bạch Phong Hoa đã đem động tác này dạy cho nàng.

Phía sau, Nam Cung Vân một người lẳng lặng đứng ở bên cửa sổ, nhìn đèn đuốc sáng trưng ở ngã tư đường đến xuất thần.

“Tiểu Vân.” Vân Dương ở phía sau hắn nhẹ giọng kêu.

“Vân thúc, ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, ngươi cũng sớm đi nghỉ đi.” Nam Cung Vân lạnh nhạt phun ra một câu nói như vậy. Dứt lời liền quay đầu hướng bên giường mình, cởi áo nằm xuống không có mở miệng nữa.

Vân Dương nhìn Nam Cung Vân, trong lòng thở dài.Tiểu Vân, hắn thủy chung bài xích chuyện này.Nhưng là, cuối cùng đều phải đối mặt.

Ba ngày kế tiếp, Mộ Dung thành càng ngày càng náo nhiệt, không ít người đều hướng đến nơi này, nhưng là nhiều người đi xem náo nhiệt mà thôi.Ai cũng không nghĩ tùy tiện tham gia lôi đài, thi đấu không thành công liền đánh mất tánh mạng.

Bởi vì Mộ Dung Âm Sinh quy định rất đơn giản cũng thực kinh khủng, người tham gia lôi đài, muốn đích thân giải độc nàng hạ trên người! Giải trừ không thành công, thất bại thôi, thì phải chết.