Tử Vong Chi Hải, xuyên qua sơn mạch vô chủ về sau đi thẳng ra.Muốn tới đại lục khác phải xuyên qua Tử Vong Chi Hải, mà Tử Vong Chi Hải không là nơi nói qua là qua được, nếu không hai đai lục làm sao có thế không qua lại? Ở giữa Tử Vong Chi Hải, sương mù dày đặc, bên trong sương mù có vô số lốc xoáy, trên không còn có cấm chế bao phủ.
Muốn xuyên qua Tử Vong Chi Hải cũng không phải dễ dàng, vô số con thuyền bị chìm tại Hải Vực, rất nhiều người mai tang dưới biển sâu.Lốc xoáy cùng cấm chế mỗi một trăm năm yếu đi một lần, lần trước Vân Dương mang theo Nam Cung Vân xuyên qua nơi đó thoát đi, vừa vặn tròn trăm năm.Mà lần này, bọn họ muốn xuyên qua là lúc lốc xoáy và cấm chế Tử Vong Chi Hải không hề suy yếu, nghĩ tới cũng đã khó khăn vô cùng.
Muốn xuyên qua Tứ Hải, con thuyền sử dụng tự nhiên cũng không thể là con thuyền bình thường.Con thuyền bọn họ rời bến là từ Tiêu Diêu Vương cùng Thành chủ sông băng thành hợp lực tìm người tạo ra.Toàn bộ thân thuyền dùng một tầng huyền thiết nghìn năm bao quanh.Bởi vì tại lốc xoáy kia có vô số đá ngầm lại vô hình đoạt mạng sát thủ.Được nhóm thần thú mở rộng túi Càn Khôn đem chiến thuyền tạo ra đặt bên trong cư nhiên cũng dư dả.
Mang theo vật dụng cần thiết cùng thuyền lớn trong túi Càn Không, về sau một đường xuyên qua sơn mạch vô chủ, đoàn người phong trần mệt mỏi đi tới bên cạnh Tử Vong Chi Hải.Nghênh diện từng trận gió biển mặn ẩm ướt thổi tới, vô số Chim biển bay lượn ở trên không.Trên bãi biển các loại động vật biển nhìn thấy có người đến lập tức giải tán.Tô Mộng Vân mắt trừng lớn, tò mò nhìn hết thảy trước mắt.Cảnh tượng trước mắt này đối với Tô Mộng Vân mà nói, đều là mới lạ.
“Oa oa, ta còn là lần đầu tiên nhìn thấy phong cảnh hùng vĩ như vậy.” Bạch Tử Mặc oa oa kêu to, chạy nhanh ở trên bãi biển, trước mắt là biển rộng mênh mông, rộng lớn vô cùng, làm cho tư tưởng người ta rộng mở sáng bừng lên.
An Thiếu Minh xoay người ở trên bờ cát nhặt xác vỏ sò lên, thoáng chút đăm chiêu nói :”Nguyên lai thứ này trong thành bán giá trị xa xỉ ở trong này khắp nơi đều có a.”
Việc xuyên qua sơn mạch vô chủ đều không phải chuyện dễ, các cường giả khinh thường tới Tử Vong Chi Hải chỉ vì nhặt vỏ sò, đến nhặt vỏ sò kiếm tiền là thương nhân, bọn họ lấy được đương nhiên không dễ dàng, cho nên vỏ sò ở trong kinh thành coi như vật hiếm lạ.
Mặt biển trước mặt là một mảnh yên bình, nhưng Bạch Phong Hoa biết, ở trung tâm biển, cũng không phải là bức hòa cảnh như vậy.
Vân Dương đứng ở trên bờ biển, kinh ngạc nhìn một màu xanh thẳm trước mắt, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.Cuối cùng, cũng lên đường trở về rồi.Rất nhanh, là có thể nhìn thấy người kia.Nhiều năm như vậy, nàng nhất định chịu rất nhiều đau khổ.
Nam Cung Vân cũng ngẩng đầu nhìn biển rộng phía trước, trong mắt bắn ra tia sáng kiên nghị.Nhất định phải thuận lợi vượt qua Tử Vong Chi Hải, đi Nam Cung gia lấy khỏa Long Châu.
Gió biển nhẹ nhàng thổi mái tóc Mạc Thanh Tuyệt, Mạc Thanh Tuyệt đưa mắt nhìn về phía phương xa, lại quay đầu nhìn Bạch Phong Hoa, ánh mắt có chút thẫn thờ, tựa hồ như nhìn về nơi xa xôi.
Bạch Phong Hoa đứng ở bờ biển, lấy túi Càn Khôn ra, ý niệm vừa chuyển, một thuyền lớn bị nàng lấy đi ra, ầm ầm xuất hiện trước mắt mọi người.Mà thuyền này, cũng chỉ có dựa vào bọn họ điều khiển. Nguyên nhân rất đơn giản, không có thủy thủ nguyện ý cùng bọn họ đi vào Tử Vong Chi Hải, trong mắt thương nhân xem ra, đây không nghi ngờ gì là hành động tự sát.Cho dù thật sự có thể đi đến một đại lục khác, nhưng có thể bình an trở về sao? Có lẽ, chuyến đi này… chính là cùng thân nhân bọn họ xa cách.Mà Bạch Phong Hoa cũng không miễn cưỡng người khác đi, cũng chỉ có thể dựa vào kỹ thuật đoàn người mình học điều khiển con thuyền, hết thảy đều dựa và chính mình.
“Lên thuyền đi, chúng ta lên thuyền xuất phát!” Bạch Tử Mặc phất tay áo, hưng phấn chạy qua tấm ván gỗ bắc lên thuyền.An Thiếu Minh cũng hưng phấn chạy tới, cùng Bạch Tử Mặc đang lên thuyền trêu ghẹo mãi.Tô Mộng Vân cũng theo sát đi lên.
Nhìn ba người ở trên thuyền công việc lu bù lên, Bạch Phong Hoa mỉm cười hướng Mạc Thanh Tuyệt nói :”Thanh Tuyệt, chúng ta cũng đi lên thôi.”
“A? Đúng, ân, đi thôi.” Mạc Thanh Tuyệt phục hồi lại tinh thần, mỉm cười gật gật đầu, cùng Bạch Phong Hoa hướng trên thuyền đi tới.
Bạch Phong Hoa quay đầu nhìn Nam Cung Vân nói :”Sư huynh, lên thuyền.”
Nam Cung Vân mỉm cười, gật gật đầu, bước chân.Vân Dương chỉnh đốn lại tư tưởng trong lòng, cũng theo phía sau đi.
Nam Cung Vân nhìn bóng lưng Bạch Phong Hoa cùng Mạc Thanh Tuyệt phía trước, trong lòng nổi lên một trận chua xót.Mạc Thanh Tuyệt…. Hắn luôn xuất hiện đúng lúc bên người Phong Hoa.Tình cảm hắn đối với Phong Hoa…
Người liên quan lên thuyền một lượt, Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh trêu ghẹo mãi mới chuẩn bị tách thuyền, vừa lúc đó, xa xa truyền đến một trận gió nhẹ quái dị.Ngay sau đó, một bóng dáng cao ngất bắt đầu hiện ở trước mặt mọi người.
Vân Dương trong lòng phút chốc cả kinh, người này cư nhiên có thể nhanh như vậy tới trước mặt bọn họ, không hề có dấu hiệu, làm cho hắn căn bản không kịp phòng bị.Thực lực người này, rốt cuộc cao thâm đến thế nào? Là địch hay là bạn?
Bạch Tử Mặc trên mặt lộ ra kinh hỉ ( kinh ngạch + vui mừng ),bởi vì hắn thấy được Băng nhi ngồi xổm trên vai người tới.
“Băng nhi, Băng nhi!” Bạch Tử Mặc cao hứng hô ra tiếng.
Băng nhi nhảy vọt xuống, liền hướng trên người Bạch Tử Mặc nhảy đi qua.Bạch Tử Mặc một phen ôm chặt Băng nhị vào lòng, lòng tràn đầy vui mừng.
“Ta, cùng các ngươi đi!” Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng không có gợn sóng, trên mặt yêu nghiệt tuyệt mỹ lại không có một tia biểu tình.Mang theo Băng nhi bỗng nhiên xuất hiện ở nơi này không phải ai khác, đúng là ca ca Băng nhi _ Lâu Bạch Y.Cả người hắn đều tản ra một cỗ hơi thở lạnh như băng, mi gian ( giữa hai đầu lông mày ) xinh đẹp làm cho người ta cảm giác hít thở không thông.
“Ngươi là người phương nào?” Vân Dương nhíu mày lạnh giọng hỏi.
“Bằng hữu của ta, Lâu Bạch Y.” Bạch Phong Hoa thản nhiên giải thích một câu, Lâu Bạch Y thân phận đặc thù, tính tình lạnh lùng thanh cao, nếu cùng mọi người nổi lên xung đột, cũng là một chuyện đau đầu.
Bạch Phong Hoa nói ra câu bằng hữu của ta, mấy người kia … cả Lâu Bạch Y trong chỗ sâu kín nhất nổi lên gợn song, nhưng lập tức biến mất.
“Băng nhi, ngươi chạy đi đâu a? Ngươi cư nhiên vô thanh vô thức bỏ chạy mất, ngươi không biết ta thực lo lắng cho ngươi sao?” Bạch Tử Mạc ôm Băng nhi lo lắng lại thêm oán giận hỏi.
"Meo meo meo meo " Lâu Băng Nhi ủy khuất, meo meo hai tiếng.Không thể trách nàng a, đều là đại ca, đại ca cứng rắn bắt người ta đi.
“Tốt lắm, trở về là tốt rồi, về sau không được rời ta đi, có nghe không?” Bạch Tử Mặc ôm chặt Băng nhi vuốt đầu nàng thì thào nói.
“Meo meo meo!” Băng nhi gật đầu đồng ý.
Nghe đến đó, Lâu Bạch Y ánh mắt lạnh lùng, trên tay sẽ có động tác.Bạch Phong Hoa lại như lơ đãng chắn trước mặt Lâu Bạch Y thản nhiên nói :”Ngươi đi đường mệt nhọc, trước vào trong nghỉ ngơi đi.”
Lâu Bạch Y liếc mắt nhìn Bạch Tử Mặc cùng Lâu Băng nhi, không nói được một lời, lướt qua mọi người trực tiếp vào khoang thuyền.
Mạc Thanh Tuyệt nhìn bóng lưng Lâu Bạch Y, đáy mắt hiện lên tia sáng không dễ dàng phát giác.
Mà Vân Dương nhìn bóng dáng Lâu Trắng trong lòng cũng kinh ngạc, trên người thanh niên này phát ra hơi thở lạnh như băng.Mà chính mình cư nhiên không thấu thực lực của hắn.Điều này làm trong lòng Vân Dương có chút ***ng chạm, hoàn hảo người này là bạn không phải địch.
“Tỷ, người này là ai vậy? Vì sao mang theo Băng nhi xuất hiện? Thời điểm nào thì tỷ nhận thức hắn a?” Bạch Tử Mặc đến gần Bạch Phong Hoa thấp giọng hỏi, trong lòng hắn tất cả đều là nghi vấn.Tỷ khi nào thì nhận thức một tên vênh váo đến tận trời.
Bạch Phong Hoa nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Bạch Tử Mặc, vươn tay gõ vào đầu Tử Mặc, tức giận nói:”Mang theo Băng nhi xuất hiện, ngươi nói hắn liên hệ thế nào với Băng nhi.”
“A? Chẳng lẽ…” Bạch Tử Mặc kinh ngạc, ngạc nhiên đem Băng nhi ôm lấy ở giữa không trông, trừng mắt nhìn Băng nhi.
Băng nhi bị trừng tim đập nhanh hơn, khẩn trương nhìn Bạch Tử Mặc, chẳng lẽ Tử Mặc đã phát hiện nàng là yêu? Làm sao bây giờ? Làm thế nào mới tốt đây?
Bạch Phong Hoa cũng hơi nhíu mày, ngạc nhiên nhìn Bạch Tử Mặc, trong lòng suy nghĩ nếu sau này Tử Mặc biết chân tướng, không biết nên xử lý như thế nào.
“Chẳng lẽ cái tên vênh váo hò hét kia là chủ nhân của ngươi?” Bạch Tử Mặc chợt nói một câu khiến Băng nhi hoàn toàn yên tâm xuống dưới. Hoàn hảo, hoàn hảo, nàng còn không có chuẩn bị tốt thẳng thắn thừa nhân thân phận của mình với Tử Mặc.
Bạch Phong Hoa thở phào một hơi, mỉm cười.
“Tách thuyền, tách thuyền!” An Thiếu Minh ồn ào đứng lên “Nhổ neo.”
Trên thuyền vài người ba chân bốn cẳng cố gắng hạ, thuận lợi xuất phát. Gió biển thổi vào mặt mọi người, tóc, trước mắt là sắc màu xanh thẳm mênh mông làm cho tâm tình người ta tốt lên.Bạch Tử Mặc An Thiếu Minh còn có Tô Mộng Vân phụ trách điều khiển con thuyền, Bạch Phong Hoa cùng Mạc Thanh Tuyệt đứng ở boong thuyền, ngắm nhìn phương xa.
Sau khi Nam Cung Vân cùng Vân Dương kiểm tra toàn bộ con thuyền cũng đang đi tới phía trên sàn tàu.
“Vân tiền bối.” Bạch Phong Hoa quay đầu nhìn hai người tới, khẽ mỉm cười nói, “Vân tiền bối không có giới thiệu một chút tình huống cùng thế lực phân bố bên đại lục kia sao.”
“Đại lục chúng ta, kêu là Thiên Xuyên đại lục, có tám tòa thành làm theo ý mình, phân biệt là bát đại gia tộc lánh đời nắm quyền.Cầm đầu là Hoàng Phủ Gia, gia tộc tiểu Vân là gia tộc Nam Cung, thế lực thứ hai.Kế tiếp là sáu đại gia tộc phân biệt là Âu Dương gia, Đông Phương gia, Trường Tôn gia, Mộ Dung gia, Tư Đồ gia cùng Hiên Viên gia.Nhà Mộ Dung cùng nhà Nam Cung thường hay bất hòa, các đại gia tộc tuy rằng làm theo ý mình, mặt ngoài tưởng hòa thuận, trên thực tế âm thầm tranh đấu, chưa bao giờ dừng lại.”
“Các gia tộc có vô số người tài ba.Tuy rằng đấu tranh chưa bao giờ đình chỉ, nhưng lại chưa bao giờ xuất hiện qua gia tộc bị diệt, bởi vì các gia tộc khác đều hiểu được, một khi có một gia tộc thâu tóm gia tộc khác, như vậy thế cân bằng sẽ bị phá vỡ, kế tiếp bị thâu tóm chính là gia tộc họ.Cho nên, bình thường có va chạm nhỏ, nhưng là thời khắc quan trọng, một nhà chịu khổ, gia tộc khác đều viện trợ.”
Vân Dương đem tình huống Thiên Xuyên đại lục cùng các thế lực nhất nhất phân tích cho Bạch Phong Hoa nghe. “Thần khí truyền thuyết ở Thiên Xuyên đại lục vẫn đều thịnh hành, nhưng mấy trăm năm nay còn chưa có xuất hiện thân.Bạch cô nương lúc này đến đây, nếu có thần khí xuất thế, cân bằng trăm ngàn năm qua giữa các đại gia tộc có lẽ sẽ bị đánh vỡ.” Vân Dương nhíu mày, nói suy đoán trong lòng mình tới nay.Bạch Phong Hoa trong tay sở hữu Trường Không Kiếm là thần khí đứng đầu, mà trong tay tiểu Vân là Cửu Thiên Cung, trong tay Thanh Long Thánh giả cũng là thần khí _ Bích Lãng kiếm.Thần khí liên tiếp xuất thế, cũng không phải là ngẫu nhiên, mà là dĩ nhiên.Có thể đoán trước, một khi Bạch Phong Hoa đến Thiên Xuyên đại lục, thần khí sẽ lục tục xuất thế.Đến lúc đó người tranh đoạt thần khí tất nhiên nhấc lên một phen Tinh phong huyết vũ ( máu chảy thành sông ).Hết thảy chuyện này, đều bởi vì Bạch Phong Hoa đã đến.
Ông trời, nguyên nhân an bài như thế sao? Cục diện như vậy là tốt hay xấu?
“Đánh vỡ liền đánh vỡ.” Nam Cung Vân lơ đễnh thản nhiên nói.Đối với cái gọi là thân nhân, hắn không có cảm giác gì.Trong trí nhớ một mảnh trống rỗng.Đi nơi đó, cũng bất quá là vì Long Châu trong bảo khố nhà Nam Cung mà thôi.
“Tóm lại, đến bên kia, mọi chuyện đều cẩn thận làm việc.” Vân Dương nhìn thấy Nam Cung Vân tùy ý xuất khẩu như thế, có chút lo lắng nói.Dù sao hắn hiểu biết tình huống Thiên Xuyên đại lục hơn.Bát đại gia tộc lánh đời cũng không đơn giản như trong tưởng tượng.
“Đã biết, đa tạ Vân tiền bối.” Bạch Phong Hoa khách khí nói.
“Đương nhiên, chức nghiệp luyện dược sư ở Thiên Xuyên đại lục giống nhau rất được hoan nghênh.Cao cấp luyện dược sư phi thường hiếm thấy, nếu thời khắc mấu chốt ngươi bày ra thân phận cao cấp luyện dược sư, có lẽ còn có thể hóa hiểu nguy đi.” Vân Dương thiện ý nhắc nhở nói.
“Ta nhớ kỹ, đa tạ Vân tiền bối.” Bạch Phong Hoa đem điều đó ghi tạc trong đầu, trong lòng cũng có tính toán.
Vân Dương tiếp tục nói cho đoàn người Bạch Phong Hoa về tình huống các đại gia tộc lánh đời, còn có các đại gia tộc mới cùng lực lượng chính, các đại gia tộc cần gì kiên kỵ cái gì, Vân Dương đều thuộc như lòng bàn tay êm tai nói tới.Bạch Phong Hoa đem hết thảy đều ghi tạc trong lòng.
Bạch Tử Mặc mang theo An Thiêu Minh cùng Băng nhi ở dưới làm việc bận rộn chết đi được, lần đầu tiên bọn họ điều khiển con thuyền hưng phấn không thôi.Mà Vân Dương kinh nghiệm hàng hải phi thường phong phú, luôn nhắc nhở hai người đúng lúc nên thao tác như thế nào.Hơn nữa chiến thuyền này thiết kế cũng vô cùng khéo léo, hai người chiến khí không tầm thường đứng lên bẻ lái nhưng thật ra không cần mất sức.Còn lại Tô Mộng Vân rất bình tĩnh săn sóc hết thảy, Lâu Bạch Y một người lẳng lặng đứng ở khoang thuyền phía trên, ngắm nhìn phương xa, sắc mặt có chút ngưng trọng.
Vài ngày liên tục, trên biển gió êm sóng lặng, ngẫu nhiên có hai chim biển ở trên đầu kêu lên vui mừng bay qua, trên mặt biển cũng sẽ có bầy cá nhảy lên.Bạch Phong Hoa xem ra, Tử Vong Chi Hải này, cùng biển lớn không khác gì nhau.Nước ngọt cùng đồ ăn đều thực sung túc, Bạch Phong Hoa lại đem các loại tư trang trong túi Càn Khôn hết ra, tiếp tế cho mọi người là tuyệt không lo lắng.
“Oa! Đó là cái gì?” Một ngày này, gió vừa vặn hướng thổi tới, buồm giương cánh mà đi, Bạch Tử Mặc cùng tất cả mọi người đứng ở bong thuyền cách đó không xa nghỉ ngơi, bỗng nhiên sợ hãi chỉ vào một cái bóng đen thật lớn cách thuyền không xa hỏi.Tiếp theo bóng lớn đó chuyển động đi lên, một cỗ cột nước liền phun lên.
Vân Dương mỉm cười vừa muốn trả lời, thanh âm Bạch Phong Hoa lại truyền đế, ”Đó là Kình Ngư ( Cá Voi ), loại động vật này có chiều dài rất lớn.Bọn chúng ở dưới nước một thời gian ngắn sẽ nổi lên mặt nước hô hấp.Cột nước kia chính là nó hô hấp mà tạo thành.”
“Oa oa! Tỷ, người biết sao?” Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh kinh ngạc đồng thời kêu ra tiếng.
“Ai bảo các ngươi không chịu đọc sách nhiều.” Bạch Phong Hoa tức giận nhân cơ hội bắt đầu giáo dục hai người.
Vân Dương nhìn Bạch Phong hoa ánh mắt khác thường, nàng, thật là đọc sách mà biết điều này sao?
Bạch Tử Mặc cùng đám người An Thiếu Minh hưng phấn nhìn Kinh Ngư lớn, Bạch Phong Hoa ngửa đầu nhìn phía trước.
Gió biển, bỗng nhiên thổi có chút nhanh, mang theo một cỗ ý tứ hàm xúc cuồng bạo không hiểu.