Hừ, ngươi cho là tìm cái quái thai liền nhất định thắng rồi sao?"Vân Dương cười lạnh rộ lên.Tuy Vân Dương trong miệng nói như vậy, trong lòng cũng không dám khinh thường.Dù sao, hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy tuyệt kỹ cổ quái như vậy.
"Phong Hoa." Bỗng nhiên, thanh âm Tiểu Mộc vang lên ở trong đầu Bạch Phong Hoa, "Người kia có chút quỷ dị."
Đương nhiên là quái dị, Bạch Phong Hoa nhíu mày,chính mình cũng nhìn ra.Thân thể người nọ thật quỷ dị.
"Đáng ghét, hương vị đáng ghét." Tiểu Điệp phía sau tỉnh dậy, ghé vào bên tai Bạch Phong Hoa mắng nhiếc, hướng cái ót mà đi.Giờ phú t này Tiểu Điệp dùng thần thức trao đổi trong đầu Bạch Phong Hoa.
Bạch Phong hoa vươn tay bắt được Tiểu Điệp lôi xuống, đặt vào trong tay :”Ngươi nhận thấy được cái gì?”
“Ghê tởm, người kia trên người toàn bộ là lũ sâu ghê tởm.” Tiểu Điệp hơi buồn nôn, "Rất ghê tởm, chúng ta nhanh rời khỏi nơi này đi."
"Sâu?!" Bạch Phong Hoa ngẩng đầu nhìn nam tử quái dị kia, có thể làm cho Tiểu Điệp nói là sâu ghê tởm, trừ bỏ cổ còn có thứ gì a? Nam tử kia trên người nuôi rất nhiều cổ? Rốt cuộc là cổ gì làm cho thân thể hắn thay đổi như vậy, thậm chí có thể cắn nuốt công kích Cửu Thiên Cung.
"Bạch Phong Hoa, ta cảm giác, trong thân thể người kia có cái một thông đạo...." Tiểu Mộc không xác định nói.
"Đúng vậy đúng vậy, thân thể người nọ có một thông đạo, không biết thông đến chỗ nào."Khốc Khốc cũng lập tức phụ họa thức dậy đáp lời.
"Không gian thuật?" Sắc mặt Bạch Phong Hoa thoáng chốc biến đổi, ánh mắt nhìn về nam tử quỷ dị khác thường.Là cổ biến kết cấu trong cơ thể người nọ thay đổi, có cái gọi là thông đạo sao?
"A!" Mạch Nhất Minh nhíu mày, hứng thú nhìn Bạch Phong Hoa, lặp lại nói, "Không gian thuật? Khái niệm này thật ra không sai."
"Ngay cả ngươi biết thì như thế nào?"Bạch Linh Khê cười lạnh "Có bản lĩnh ngươi lại đây, ngay cả ngươi cũng nuốt a."
Phương Tĩnh Lan cũng liên tục cười lạnh.Tin tưởng mười phần.Các nàng xem ra, sư huynh có thể cắn nuốt vạn vật thế gian.Hôm nay cho dù trên tay đối phương có hai thần khí thì như thế nào? Tuyệt kỹ này của sư huynh, cho tới nay không có thể người phá.Cho dù là bộ tộc dưỡng cổ cũng không có ai có thể bài trừ! Sư huynh làm truyền nhân, tận sức nghiên cứu các loại cổ.Lần trước nghiên cứu ra nghịch thiên đổi hồn cổ cũng thành công, chính là không nghĩ tới đối phương ngu xuẩn, nghĩ chơi trò mèo vờn chuột, không nghe bọn họ một đao giết đại tiểu thư Thiên Địa hội, sau đó thay mận đổi đào mọi chuyện đại thành.Kết quả cuối cùng lại thất bại, vẫn là Bạch Phong Hoa đáng ghét từ giữa một cước chen vào.Nhưng rốt cuộc vì sao mọi chuyện bị phá hư, bọn họ lại không thể nào biết được chân tướng.Đêm đó tình hình cụ thể cái lão hồ ly Duy Hạ kia hoàn toàn phong tỏa.
Bạch Phong Hoa lại không tiếng động nở nụ cười, cười sáng lạn, cười làm cho người ta kinh tâm động phách.
"Ngươi cười cái gì?" Phương Tĩnh Lan nhìn Bạch Phong Hoa cười sáng lạn trong lòng tức giận.Ngu xuẩn này, chẳng lẽ biết chạy trời không khỏi nắng nên tại kia ngây ngốc cười sao?
Bạch Phong Hoa chậm rãi rút Trường Không kiếm ra, chỉ về hướng nam tử quỷ dị kia.
Nam tử quỷ dị nhe răng nở nụ cười, răng nanh trắng muốt thoạt nhìn phá lệ đáng sợ.Ở trong mắt hắn, Bạch Phong Hoa là phí công giãy dụa.Cho dù là thần khí đứng đầu thì thế nào? Hết thảy công kích đều bị chính hắn đưa đến một thế giới khác.
"Tiểu Điệp, Hồ Điệp đại nhân xinh đẹp, đến biểu hiện một chút.Sau ta đem ngươi quăng vào dược phòng sư huynh, ngươi muốn ăn gì thì liền ăn cái đó.Ăn ba ngày ba đêm đều được." Bạch Phong Hoa nói khẽ với Tiểu Điệp trên tay, sau đem Tiểu Điệp bỏ lên đầu nàng.
Hai mắt đậu xanh nhỏ của Tiểu Điệp nhất thời tỏa hào quang, kích động xoay đến xoay đi "Còn có, mang ta ra ngoài đi dạo, ta muốn nhìn mỹ nam khác.Mỹ nam ngươi nhận thức ta đều nhìn chán rồi.”
“Không thành vấn đề, giải quyết xong những người này, ta mang ngươi đi đến một đại lục khác xem mỹ nam.”Bạch Phong Hoa lúc này rõ ràng đồng ý.
“Hảo! Thành giao!” Tiểu Điệp hưng phấn nắm chặt tóc Bạch Phong Hoa, ngẩng đầu lên, nàng bắt đầu phát ra tiếng động Âm Ba công kích.
Bạch Phong Hoa nắm chặt Trường Không Kiếm trong tay, quay đầu đối với Nam Cung Vân gật gật đầu, tiếp theo nắm Trường Không kiếm phi thân cấp tốc hướng nam tử chạy đi.
“Muốn chết,!” Mạch Nhất Minh sắc mặt trầm xuống, độc châm trong tay áo đã chuẩn bị tốt.
Nam tử quỷ dị nhe răng khinh thường cười, đứng ở phía trước Mạch Nhất Minh.Mà Bạch Linh Khê cùng Phương Tĩnh Lan đều thối lui ra sau,mắt lạnh chuẩn bị xem cuộc vui.
Vân Dương nhìn Bạch Phong Hoa tư thế đánh thẳng về phía trước, trong lòng cũng cả kinh.Nha đầu kia muốn làm cái gì? Chẳng lẽ không cần mạng nữa sao? Đối phương rõ ràng có chuẩn bị mà đến, hơn nữa tuyệt kỹ nam tử kia đều không có biện pháp phá bỏ, phải bàn bạc kỹ hơn mới đúng.Nàng cư nhiên cứ như vậy trực tiếp vọt lên?
Bạch Phong Hoa xông tới nửa đường, vươn tay nắm Tiểu Điệp, thuận tay ở trên miệng nhỏ của nàng dính chút nước miếng, trực tiếp nuốt trở vào.Bên cạnh cánh rừng vẫn tràn ngập một cỗ hơi thở kịch độc, phía trước đã nhìn ra, hiện tại không chuẩn bị thế nào đi qua?
Nam Cung Vân cung dương cung tên, nhắm ngay nam tử quỷ dị đứng phía trước Mạch Nhất Minh. Nam tử quỷ dị lộ vẻ mặt khinh thường, thân thể nháy mắt lại bành trướng lên, miệng đã há thật lớn, lúc này đây trình độ mở lớn, nghiễm nhiên không gian đứng vừa vài người, hé ra mồm to đầy máu, đưa mọi người phía sau chắn hết.Trường hợp quỷ dị mà khủng bố, làm cho người ta không khỏi kinh hồn bạt vía.
Bạch Phong Hoa lại không tiếng động nở nụ cười, “Tiểu ĐIệp mau!”
Tiểu Điệp ngẩng đầu, hít vào một hơi thật sâu, sau đó một hơi a ra.
Bỗng nhiên trong lúc đó, Mạch Nhất Minh phát hiện đồ đệ ở phía trước hắn khác thường.
Nam tử quỷ dị kia cả người vào giờ khắc này đều run run, làm da bắt đầu nhúc nhích, bên trong tựa hồ có vô số sinh vật muốn đùn ra.Bạch Linh Khê cùng Phương Tĩnh Lan đứng phía sau cũng phát hiện tình huống khác thường của sư huynh, tình trạng trước mắt quá mức quỷ dị cùng ghê tởm.Dưới làn da nam tử quỷ dị tựa hồ có vô số gì đó điên cuồng đùn ra, mà sắc mặt nam tử ở giờ khắc này cũng vô cùng kinh hãi, dần dần tái nhợt như tờ giấy.
Bạch Phong Hoa nắm chặt Trường Không kiếm trong tay, đem chiến khí toàn thân đều tập trung tại tay phải, bay nhanh lủi thượng Trường Không Kiếm, cùng Trường Không Kiếm Cửu Thiên Cung kiếm khí hòa hợp một chỗ.Dần dần hình thành một đạo chiến khí xoắn ốc.
“Đi!” Bạch Phong Hoa quát lạnh một tiếng, công kích uy lực thật lớn tới mặt nam tử quỷ dị.
“A!” Bỗng nhiên, nam tử há mồm truyền ra tiếng kêu thảm thiết kinh thiên, hắn thống khổ gào thét, thân thể không thể chuyển động.
Bạch Phong Hoa một kiếm chém ra, chiến khí xoắn ốc điên cuồng đánh về hướng nam tử quỷ dị.Nam tử quỷ dị kia há to mồm, muốn cắn nuốt chiến khí đáng sợ này, nhưng ngay sau đó một màn đáng sợ xảy ra.
Oành__! Âm thanh nổ bỗng nhiên vang lên! Thân thể nam tử quỷ dị trực tiếp nổ mạnh tan ra, vô số các loại sâu bay đầy trời, máu loãng cùng các chất lỏng bắn tung tóe khắp nơi.
Chiến khí xoắn ốc thổi quét tới, đem hài cốt toàn bộ cuốn đi, công kích thẳng hướng Mạch Nhất Minh.
Mạc Nhất Minh trên mặt lộ vẻ kinh hãi, hắn rất nhanh xuất tay thủ thế, ngưng kết ra một đạo chiến khí làm làm chắn sau nhanh chóng thối lui.
Mà Bạch Linh Khê cùng Phương Tĩnh Lan lại vô cùng kinh hãi, cũng hốt hoảng thối lui về sau.
Ai cũng không ngờ cư nhiên phát sinh tình huống như vậy, trong mắt bọn họ sư huynh cắn nuốt hết thảy mọi thứ cứ kỳ quái mà chết, chết thảm như vậy, nổ tan xác mà chết.
Ba người vừa mới thối lui về sau, Nam Cung Vân hung mãnh bắn một tên sắc bén tới.Mắt thấy chiến khí Mạch Nhất Minh thuận lợi chặn công kích của Bạch Phong Hoa, nhưng công kích của Nam Cung Vân lại tới.
Trên mặt Mạch Nhất Minh không có chút bối rối, ngược lại đứng tại chỗ không cử động.Ngay sau đó, từ trên trời giáng xuống một đám hắc y nhân, cả người đều toát ra bạch sắc chiến khí không tầm thường, sắp xếp trật tự, toàn bộ theo thứ tự đứng ở phía trước Mạch Nhất Minh.
Oanh!
Tiếng nổ thật lớn vang lên.Công kích Bạch Phong Hoa va chạm vào lá chắn chiến khí Mạch Nhất Minh ngưng kết gây ra tiếng nổ vang.Lần này công kích của Bạch Phong Hoa bởi vì đã đánh nam tử quỷ dị hài cốt triệt tiêu không ít, cho nên đánh lên tấm lá chắn cơ hồ hoàn toàn triệt tiêu.Nhưng một mũi tên sắc bén của Nam Cung Vân lại gào thét xông lên.
Làm cho người ta sợ hãi xuất hiện một màn kinh khủng này, mũi tên Nam Cung Vân hung mãnh bay qua, hắc y nhân không hề sợ hãi che phía trước Mạch Nhất Minh, hoàn toàn tiếp nhận mũi tên đáng sợ này.Những người áo đen này chiến khí tuyệt đối không dưới thất cấp, nhưng vào giờ khắc này hoàn toàn không thể ngăn cản công kích Nam Cung Vân, phóng xuất ra toàn bộ chiến khí dùng thân thể làm lá chắn vì Mạch Nhất Minh chặn mũi tên khủng bố.Cho nên, một màn kinh khủng xảy ra đó là mũi tên Nam Cung Vân tựa như giống kẹo hồ lô, đem những người đó toàn bộ xuyên qua.
Thất sắc vốn sáng lạn vô cùng, đến cuối cùng biến mất hầu như không còn.Tên không có đến chỗ Mạch Nhất Minh, cuối cùng ở trên người một hắc y nhân gần như biến mất hoàn toàn.
Phương thức quá tàn nhẫn, làm cho những người áo đen này vì mình làm đệm thịt chắn công kích.Bạch Phong Hoa xem một màn nay cũng nhịn không được khí lạnh nổi lên.
Mạch Nhất Minh cười lạnh một tiếng, lấy ra một bó kim châm to, tay dùng sức giơ lên, toàn bộ kim châm chui vào trong thân thể hắc y nhân.Tiếp theo Mạch Nhất Minh hừ lạnh một tiếng, khẽ quát, "Đi!" Trước mắt, hắn dùng đòn sát thủ tên là chết bất đắc kỳ tử, đời trước đã biến mất.Hoặc là nói, tuyệt kỹ này đời trước đã thất truyền, vẫn là lui trước chờ cơ hội báo thù.
"Còn muốn chạy?Không dễ dàng như vậy!"Vân Dương quát lạnh một tiếng, rút bảo kiếm phi thân tiến lên đánh.
Bạch Phong Hoa cũng nắm chặt Trường Không kiếm trong tay đuổi theo.
Nhưng một màn quỷ dị lại phát sinh, hắc y nhân vì Mạch Nhất Minh ngăn trở công kích vốn sớm bị mất mạng, giờ phút này lại động, hơn nữa lại điên cuồng thúc dục chiến khí trong cơ thể, trước mắt bị một mảnh bạch sắc chiếu sáng lên.
"Mạch Nhất Minh dùng kim châm kích thích thân thể bọn hắn.Bức kim châm ra là được." Nam Cung Vân giọng lạnh lùng nói, nắm Cửu Thiên Cung cũng đột kích lại đây.
Lời Nam Cung Vân nói rơi vào trong lỗ tai Mạch Nhất Minh, Mạch Nhất Minh sắc mặt nặng nề.Hắn vạn lần không ngờ còn có người có thể nhận ra thủ thuật hắn vừa rồi sử dụng.Nhận ra nước trúng độc, lại nhận ra thủ pháp mình ra tay, hài tử ngày xưa bị mình đuổi giết, hôm nay cư nhiên đã lột xác trở nên lợi hại như thế.
Vân Dương cười ha ha, vung bảo kiếm, bạch sắc chiến khi đột nhiên nở ra, Vân Dương một kiếm chém ra, một đạo bạch sắc chiến khí khổng lồ đè úp, nhưng chiến khí đến nửa đường bỗng nhiên phân tán thành vô số địa cầu, chia nhau tiến đánh hắc y nhân.
Phốc phốc tiếng vang lên, kim châm trên người hắc y nhân toàn bộ bị bức ra, tiếp theo hắc y nhân đồng thời chỉnh tề ngã xuống, không có... động tĩnh.
Bạch Phong Hoa mày giương lên.Vân Dương này, chính là đem sức lực dùng đến cực hạn đi, không có lãng phí một chút nào.Thực lực Vân Dương cùng kinh nghiệm, quả thật hiện tại chính mình không thể đạt tới trình độ này.Nhưng một ngày nào đó, chính mình cũng sẽ đạt tới! Không, là nhất định vượt qua.Đáy mắt Bạch Phong Hoa không kiềm chế được tỏa sáng, một ngày nào đó, chính mình đứng ở nơi cao nhất ở thế giới này! Nhất định!
"Mạch Nhất Minh, ngươi không phải muốn đầu của ta sao? Đến, ta đưa đến trước mặt ngươi." Vân Dương cười ha hả, nắm bảo kiếm đuổi theo Mạch Nhất Minh.
"Bạch Linh Khê, ngươi không biết chúng ta cũng nên có cái kết thúc sao?" Bạch Phong Hoa cười lạnh, Trường Không kiếm lấp lánh cửu sắc kỳ quang, sáng lạn vô cùng.
Nam Cung Vân không tiếng động đuổi theo lại đây, tập trung cảm giác, chung quy có khác thường không.Người trước mắt này, tuyệt đối không thể khinh thường, hắn là cao thủ dùng độc.
"Vân thúc, ăn cái này!" Nam Cung Vân không do dự quăng một viên thuốc cho Vân Dương.Vân Dương đưa tay tiếp nhận, không do dự chút nào một ngụm liền nuốt xuống, nhưng không có thả lỏng đối Mạch Nhất Minh kiềm hãm.
Nam Cung Vân cũng tự nuốt xuống một viên thuốc, lạnh lùng nhìn một Mạch Nhất Minh một hàng ba người trước mắt.
Sau khi Vân Dương nuốt viên thuốc vào hơi hơi nhăn mày, đây là thuốc gì, hương vị như thế nào là lạ? Nếu hắn biết đây là luyện chế từ nước miếng Tiểu Điệp, không biết nghĩ như thế nào?
"Vân Dương, ai chết trong tay ai còn chưa có biết đâu." Sắc mặt Mạch Nhất Minh nặng nề, cười lạnh nói.Nhưng trong lòng hắn có chút lo lắng.Tình huống diễn biến thành như vầy làm hắn bất ngờ.Chết tiệt, vì sao đòn sát thủ của mình hội mạc danh kỳ tử vong thất bại? Vốn hắn nắm chắc phần thắng, hiện tại lại ngoài ý muốn.Chính mình còn có thể toàn thân trở ra sao.
"Bạch Phong Hoa, hôm nay ta liền cùng ngươi kết thúc." Sắc mặt Bạch Linh Khê lạnh như băng, chậm rãi rút kiếm bên hông, nhắm thằng vào mặt Bạch Phong Hoa.
"Ta rất thích a." Bạch Phong Hoa cười lạnh không thôi.Lúc này đây, chính mình tất nhiên là muốn diệt trừ tận gốc! Lưu Bạch Linh Khê chính là cái tai họa!
"Linh Khê"! Phương Tĩnh Lan lo lắng nhìn Bạch Linh Khê, thực lực Bạch Linh Khê nàng biết, thực lực Bạch Phong Hoa nàng cũng biết.Cho nên nàng trong lòng lo lắng không thôi, Bạch Linh Khê căn bản không phải đối thủ Bạch Phong Hoa.
"Mạch Nhất Minh!Nạp mạng đi!"Vân Dương hét lớn một tiếng, vung kiếm giao thủ với Mạch Nhất Minh.Mạch Nhất Minh tuy rằng chế thuốc lợi hại, nhưng thực lực cũng không yếu.
Thanh âm binh khí va chạm nhau không ngừng vang lên đánh sâu vào màng nhĩ mọi người, trong lúc Vân Dương cùng Mạch Nhất Minh chiến đấu, bọn hắn không thể nhúng tay.Bạch Phong Hoa ánh mắt hơi hơi lướt nhìn bên kia, lại chỉ nhìn thấy một mảnh hỗn độn, cát bay đá chạy.
Nam Cung Vân không có lập tức động thủ, hắn chính là nắm chặt Cửu Thiên Cung đứng đợi ở một bên.Chuyện Bạch Phong Hoa, hắn biết nàng sẽ không nguyện ý hắn nhúng tay vào, chuyện này, Bạch Phong Hoa hẳn là tự mình giải quyết.Hắn cần phải làm là ở bên cạnh lẳng lặng chờ đợi cùng phòng bị Phương Tĩnh Lan ra tay.
"Bạch Phong Hoa!" Bạch Linh Khê nghiến răng nghiến lợi nhả ra vài chữ, trong con ngươi cũng tràn đầy tơ máu, ở chỗ sâu nhất lại là cay nghiệt cừu hận.
"Bạch Linh Khê, a, không, hiện tại ngươi không phải họ Bạch.Xin hỏi tiểu thư này họ gì?" Bạc Phong Hoa mỉm cười, miệng lai cay độc tới cực điểm.Lúc trước Bạch Linh Khê chân chính đúng là tiểu thư Bạch gia, cuối cùng bị trục xuất khỏi Bạch gia.Không phải người Bạch gia, tự nhiên không phải họ Bạch.
"Bạch Phong Hoa! Đi chết đi!" Câu này của Bạch Phong Hoa rõ ràng là kích thích Bạch Linh Khê không nhỏ.Hai mắt Bạch Linh Khê đỏ bừng, đã bị trạng thái tàn khốc vây quang, bắt tay vung kiếm toàn thân phát ra chiến khí điên cuồng công kích hướng về phía Bạch Phong Hoa.
“Người đáng chết là ngươi!” Bạch Phong Hoa kiên nhẫn sớm đã tiêu táng hầu như không còn.Nữ nhân Bạch Linh Khê này quá nguy hiểm, tuyệt đối không thể lưu.Mà ân oán giữa mình và nàng sớm không thể hóa giải.Bạch Linh Khê này chỉ sợ nghĩ ra biện pháp lôi mình cùng chết đi.
“Linh Khê, ngươi không phải đối thủ của nàng!” Phương Tĩnh Lan vừa vội vừa giận, vươn tay muốn tìm độc dược trong ngực do chính mình luyện chế.Nhưng mà, tay nàng vừa động, Nam Cung Vân đã muốn động thủ.
Nam Cung Vân tên đã gào thét bắn về phía cánh tay Phương Tĩnh Lan.Lúc này đây Nam Cung Vân cũng không xuất ra lực quá lớn, nhưng một mũi tên này lại hung hãn xuyên qua cánh tay phải Phương Tĩnh Lan, xung lượng thật lớn đem nàng đánh bay, mạnh mẽ va vào đại thụ phía sau.Thân thể Phương Tĩnh Lan ***ng vào trên đại thụ, chấn động hoa lá trên cây.
Phụt! Phương Tĩnh Lan đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi ra, cả người chậm rãi nằm trên mặt đất.
“Sư tỷ!”Bạch Linh Khê nghe được thanh âm bên này, nóng vội nhìn bên này.
Ngay sau đó, Bạch Phong Hoa không lưu tình chút nào công kích đã tới, chiến khí khổng lồ ầm ầm đánh úp trên người Bạch Linh Khê, Bạch Linh Khê bởi vì chú ý Phương Tĩnh Lan, không có năng lực ngăn cản công kích đến, bên ngoài Bạch Phong Hoa dùng tám đến chín phần công kích hướng đến trên người nàng.
Kết cục giống như Phương Tĩnh Lan, Bạch Linh Khê kêu thảm một tiếng, cả người cứ như vậy bay ra ngoài, cũng đập vào trên cây đại thụ.Bạch Phong Hoa xuống tay không giống Nam Cung Vân vừa rồi nương tay, cho nên thân thể Bạch Linh Khê đánh vào trên đại thụ thì xương cốt vỡ vụn thanh âm vang lên đáng sợ, toàn bộ đại thụ cũng bị lung lay sắp đổ.
“Linh Khê, Linh Khê, ngươi thế nào?” Phương Tĩnh Lan giãy dụa muốn đến bên người Bạch Linh Khê, vươn tay liều mạng muốn đỡ Bạch Linh Khê.
“Khụ …Khụ…” Bạch Linh Khê ngồi dậy ho khan kịch liệt, không ngừng khụ ra máu tươi.Phương Tĩnh Lan còn có thể hoạt động cánh tay trái ở trong lòng lấy ra một bình sứ, đổ ra mấy viên đan dược, vội vàng cho vào miệng Bạch Linh Khê.
Bạch Phong Hoa không hề động, chính là nhìn một màn trước mắt.
Nam Cung Vân chậm rãi đi đến bên người Bạch Phong Hoa, nắm chặt Cửu Thiên Cung trong tay, mắt lạnh nhìn Bạch Linh Khê cùng Phương Tĩnh Lan đều bị trọng thương.
“Bạch Linh Khê, ngươi nói đầu óc ngươi có phải bị gỉ sắt rồi không?” Bạch Phong Hoa khóe miệng nhếch lên ý cười lạnh mỉa mai,”Ngươi biết rõ không phải đối thủ của ta, ngươi còn luôn cùng ta đối nghịch.Muốn chết như vậy?”
“Khụ…” Bạch Linh Khê khụ ra một ngụm máu tươi, ngẩng đầu liều chết nhìn Bạch Phong Hoa, sâu trong con ngươi tràn đầy cay nghiệt, “Ta biết cùng ngươi đánh, ta không phải đối thủ của ngươi, nhưng ta sống là vẫn muốn trừ bỏ ngươi.Ngươi sống, ta liền không thể an tâm.Dựa vào cái gì ngươi có nhiều thứ như vậy? Trước kia ngươi vừa ngu vừa xấu, ngươi dựa vào cái gì? Ngươi cái gì cũng không làm là có thể thoải mái có được hết thảy thứ mà ta nghĩ muốn!”
Bạch Linh Khê nói chuyện quá mức dồn dập, làm cho thân thể run lên mãnh liệt, hô hấp lại không ổn định, “Linh Khê, trước không cần nói.” Phương Tĩnh Lan ở một bên lòng nóng như lửa đốt.
“Sao? Tiếp tục, tiếp tục.” Bạch Phong Hoa cười tủm tỉm nhìn Bạch Linh Khê, không nhanh không chậm trêu tức nói.
“Ngươi cái đồ xấu xí, vì sao ngươi cái gì cũng không làm là có thể thoải mái có được mà ta nghĩ muốn?” Bạch Linh Khê hai mắt cơ hồ sung huyết, tràn đầy phẫn hận rống to, “Ta dùng hết toàn lực, cố gắng như vậy, lại không được mọi người thừa nhận, không công bằng! Không công bằng, thế giới này không công bằng!”
Bạch Linh Khê rống xong, lại phun ra một ngụm máu tươi, Phương Tĩnh Lan bên cạnh lấy tay nhẹ nhàng vuốt phía sau lưng nàng, lại móc ra đan dược cho Bạch Linh Khê ăn.
“Đúng, không công bằng!” Thanh âm Bạch Phong Hoa bỗng nhiên lạnh như băng vang lên.
Bạch Linh Khê cùng Phương Tĩnh Lan sửng sốt, chính là Nam Cung Vân cũng bất ngờ.
“Là không công bằng, trên thế giới này, vốn không có cái gọi là không công bằng.Hết thảy đều là trái ngược.Lòng của ngươi cùng phương thức thực hiện không có sai, vì mình mà tranh thủ lợi ích lớn nhất, tranh thủ vì thứ mình muốn.Nhưng là, ngươi không nên vọng tưởng thứ không thuộc về ngươi.” Thanh âm Bạch Phong Hoa lạnh như băng, ánh mắt lại âm lãnh vô cùng, “Huống chi vẫn là ta quan tâm nhất.Ngươi tựa hồ quên, mẫu thân là mẫu thân của ta, không phải của ngươi.Bạch gia là nhà của ta, mà không phải của ngươi.Ngươi là dưỡng nữ, thủy chung ngươi từ đầu đến cuối đều là dưỡng nữ.”
Bạch Linh Khê bỗng nhiên cảm thấy cả người lạnh như băng, lời Bạch Phong Hoa từ từ đâm vào lòng nàng, làm cho nàng cơ hồ không thở nổi.
“Họ của ngươi, là Bạch gia cho ngươi, ngươi còn không nhận rõ điểm ấy? Ngươi không phải là ngươi Bạch gia, qua tâm Bạch gia cho ngươi đó là bố thí, không phải đương nhiên! Ngươi muốn oán thì oán chính người nhà ngươi, vứt bỏ ngươi, oán chính ngươi!” Bạch Phong tăng thêm giọng điệu, ngực Bạch Linh Khê kịch liệt phập phồng lên xuống, ánh mắt càng phát thêm cừu hận.
“Ngươi dường như là không muốn đối mặt với sự thật này, vẫn là đem chuyện này tính trên đầu ta.”Bạch Phong Hoa cười lạnh, “Một khi đã vậy, ta nghĩ, ta chỉ có cho ngươi biến mất.”
“Bạch Phong Hoa, ngươi là đồ ngoan độc! Độc ác!” Phương Tĩnh Lan nhìn ánh mắt Bạch Phong Hoa âm lãnh dứt khoát, tức giận mắng.
“Đúng vậy, ngươi giờ mới biết ta ngoan độc?” Bạch Phong Hoa nở nụ cười, “Con người của ta quả thật ngoan độc.Muốn cướp thứ ta quan tâm, muốn thương tổn thứ ta quan tâm, mặc kệ là ai, vậy tốt nhất là chuẩn bị xuống Đại ngục đi!”
Bạch Phong Hoa nắm chặt Trường Không Kiếm trong tay, Trường Không Kiếm vù vù đứng lên, nhẹ nhàng run run.Từng bước một, Bạch Phong Hoa chậm rãi hướng chỗ Bạch Linh Khê và Phương Tĩnh Lan.
Bạch Linh Khê cắn chặt đôi môi, hai mắt tràn đầy cay nghiệt không cam lòng, nhìn Bạch Phong Hoa, hận không thể đem Bạch Phong Hoa băm thành trăm đoạn.Nhưng là, nàng biết, nàng không thể.Trước kia không thể, hiện tại càng không thể, về sau… Còn có về sau? Hôm nay, hết thảy đều đã xong.Không cam lòng, rất không cam lòng a!
“Đứng lại!” Bỗng nhiên, Phương Tĩnh Lan hét lớn một tiếng, ngăn bước chân Bạch Phong Hoa đi tới.
“Còn có di ngôn?” Bạch Phong Hoa cười nhẹ.Đối phương cầu xin tha thứ nàng cũng không có khả năng buông tha các nàng, bởi vì nàng biết, hôm nay buông tha các nàng, ngày mai sẽ nghênh đón các nàng điên cuồng trả thù.
“Ngươi, phải giết chúng ta?” Phương Tĩnh Lan tựa vào Bạch Linh Khê bên cạnh, nhìn Bạch Phong Hoa trầm giọng hỏi.
“Đúng!” Bạch Phong Hoa vẻ mặt nghiêm túc, nói như đinh đóng cột.Lúc này đây cùng Bạch Linh Khê nên kết thúc.
Phương Tĩnh Lan bỗng nở nụ cười, cười sáng lạn, cười không tiếng động.Nàng vươn tay đặt ở bả vai Bạch Linh Khê, nhẹ giọng nói:”Linh Khê, ngươi biết không? Ta vẫn có cái tâm nguyện.” Nam Cung Vân chăm chú nhìn động tác ngón tay của Phương Tĩnh Lan, hơi hơi nhíu mày, nhưng không lên tiếng.
“Sư tỷ?” Bạch Linh Khê nhìn Phương Tĩnh Lan trước mắt tươi cười sáng lạn, trong lòng dâng lên một cỗ cảnh giác quỷ dị khó tả.
“Ta vẫn có cái tâm nguyện, đó là, có thể cùng ngươi chết một chỗ!” Thanh âm Phương Tĩnh Lan yếu ớt vang lên.
Thời điểm đó, Bạch Linh Khê bỗng cảm nhận trước mắt mơ hồ, một loại buồn ngủ dâng lên, nàng trong lòng có một cỗ cảm giác lạnh lẽo đi lên, thấp giọng nói:”Sư tỷ, ngươi….”
“Linh Khê, từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta liền yêu ngươi a…” Phương Tĩnh Lan mỉm cười, cười tan nát cõi lòng, nụ cười thê lương.
Bạch Phong Hoa cùng Nam Cung Vân trong lòng đều chấn động.Nhìn một màn trước mắt đều ngơ ngẩn.
“Linh Khê, tâm nguyện của ta là chết cạnh ngươi, còn có, ngươi chỉ có thể chết trong tay ta, không thể chết trong tay người khác.Chết trong lòng của ta…” Phương Tĩnh Lan cười mê ly, tay trái không biết từ khi nào đã cầm một đoản kiếm sắc bén.
“Sư tỷ, ngươi, ngươi..Muốn làm cái gì?” Hai mắt Bạch Linh Khê tràn đầy kinh hãi, nghĩ muốn cử động nhưng cũng không nhúc nhích được.Cả người yếu đuối vô lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn đoản kiếm trong tay Phương Tĩnh Lan càng ngày càng gần.
Nam Cung Vân định tiến lên phía trước, lại bị Bạch Phong Hoa dùng tay ngăn cản.Nam Cung Vân quay đầu nhìn Bạch Phong Hoa sắc mặt cứng lại, hơi cau mày, dừng cước bộ.
“Linh Khê, Linh Khê a….” Phương Tĩnh Lan thì thào lặp đi lặp lại tên Bạch Linh Khê, trong mắt một mảnh mê ly, mà trên tay đã có động tác.Đoản kiếm trong tay chậm rãi nhưng không chút do dự đâm vào trong ngực Bạch Linh Khê.Một tấc một tấc lại một tấc, thật sâu cắm vào.
Bạch Linh Khê trừng lớn hai mắt chậm rãi nhắm lại, bảo kiếm trong ta chậm rãi rơi xuống.Thân thể dần dần lạnh.
Nam Cung Vân trong lòng một mảnh rung động, chính là kinh ngạc nhìn một màn trước mắt này.
Bạch Phong Hoa hơi nhắm mắt, không nói được một lời.
"Linh Khê, ta đến đây, đợi ta với..” Phương Tĩnh Lan sâu kín nói xong câu này, mạnh mẽ rút đoản kiếm cắm trong ***g ngực Bạch Linh Khê ra, lại hung hăng cắm vào ngực chính mình, không có một chút do dự.Phương Tĩnh Lan lúc này tắt thở.
Hai người dựa vào nhau cùng một chỗ, cứ như vậy chết đi.Bạch Linh Khê cứ như vậy chết đi, Bạch Phong Hoa bất ngời.Nhưng, kết quả dù thế nào, như thế vẫn là tốt nhất.
Bạch Phong Hoa nhìn hai cỗ thi thể trước mắt, nhẹ nhàng hít một hơi dài, giơ tay vung Trường Không Kiếm trong tay, đột nhiên chém ra một kiếm, khoảng trống bên cạnh hai người bị khí tức tạo ra một cái hố sâu, sau đó chiến khí vung lên, hai cỗ thi thể lăn xuống hố sâu.Nam Cung Vân thấy thế trầm mặc tiến lên dùng chiến khí đem bùn đất vùi lấp lên, đem hai người chôn cất cẩn thận.
Làm xong hết thảy mọi chuyện, Bạch Phong Hoa cùng Nam Cung Vân quay đầu nhìn về phía xa xa.Vân Dương cùng Mạch Nhất Minh vẫn đang còn tiếp tục chiến đấu.