Chương 105: dáng người mạn diệu, dung mạo tuyệt thế

Đi theo tôi tớ Thánh nữ Phong Tín Tử phái tới, qua không biết bao nhiêu vòng, vào một toà núi nhỏ phía trước. Mấy hòn đá nhỏ xếp thành một con đường nhỏ quanh co khúc khủy, kéo dài tới đám cây tùng bách xanh ngắt đầy trời phía bên trong.

Tôi tớ hướng Bạch Phong Hoa loan xoay người: “Mời Hoa đại sư đi theo tiểu nhân, nhất định đừng đi nhầm đường.”

Đi chưa được mấy bước, rõ ràng có cảm giác thông qua một cấm chế, trước mắt đang đen bỗng nhiên sáng ngời, đến khi Bạch Phong Hoa khôi phục tầm mắt thì xuất hiện trước mắt nàng là một tòa cung điện kim bích huy hoàng.

Dường như để bù lại sự bình thường bên ngoài của Phong Tín tử, tòa cung điện này thực sự vô cùng xa hoa và tinh xảo.

Bạch Phong Hoa nâng mi lên, tòa thành nhỏ bên ngoài kia chắc hẳn là để che mắt mọi người, đây mới thực sự là tổng bộ của Phong Tín tử.

Vừa tiến vào đại điện, Bạch Phong Hoa liền đã nhận ra một tầm mắt tràn ngập hận ý, ghé mắt nhìn lại, chỉ thấy kẻ gọi là tam thiếu gia Lâm gia – Lâm Khắc Nhân đang nhìn nàng chằm chằm vẻ mặt giận dữ .

Hừ, muốn khi dễ người khác kết quả lại bị người ta đánh cho ra đầu heo, cho nên về nhà tìm đại nhân tới làm chủ sao?!

Khóe môi Bạch Phong Hoa khẽ nhếch lên ác liệt cười, xoay cổ tay, Ngón trỏ cùng ngón cái hướng tới phía Lâm Khắc Nhân nhẹ nhàng bắn ra.

Trước đó không lâu bị Bạch Phong Hoa hạ độc nên vẫn còn tồn tại bóng ma sợ hãi, sau khi nhìn thấy động tác trên tay của Bạch Phong Hoa, Lâm Khắc Nhân đang ngồi thì phản xạ như có điều kiên, đứng lên tránh. Ai cũng bối rối, chân phải ***ng vào ghê dựa, thân thể mất đi cân bằng, ngã trên bùn.

Người hầu giống như không phát hiện, quỳ gối cúi đầu nói:”Thánh nữ đại nhân, Hoa Bách, Hoa đại sư tới.”

Phía trên đại điện truyền đến một tiếng cười duyên: “Dục, đây là tiểu dược sư mà Sở Sở luôn mồm khen ngợi không thôi, quả nhiên tuấn tú lịch sự.”

Bạch Phong Hoa khoanh tay đứng ở giữa đại điện, giương mắt nhìn lại phía trên đại điện, chỉ thấy Lâm Sở Sở đứng ở nơi đó sắc mặt không được tốt lắm,bên người nàng có một chỗ ngồi, một nữ nhân mặc phấn ý mỉm cười nhìn nàng. Trán trắng như tuyết, thêm một phần yêu diễm, cũng không giảm phần thanh lịch. Đẹp, thật sự rất đẹp, đẹp đến mức khiến người khác khó thở.

Hai mắt Bạch Phong Hoa hơi hơi nâng mi lên, đây là thánh nữ Phong Tín Tử sao? Vì sao không phát hiện được đối phương có chút chiến khí nào dao động, là vì tu vi của đối phương quá cao, hay là…

Lâm Khắc Nhân chật vật đứng lên, trái phải đứng chờ, vẫn khờ được, lại hoài nghi mình có phải trúng độc mà người khác không biết, sắc mặt xanh mét chỉ vào Bạch Phong Hoa:”Thánh nữ đại nhân, ngài đều thấy hết, vừa nãy ngài đưa cho thần giải độc, nay người này lại hạ độc trước mặt ngài. Loại người này lòng dạ hẹp hòi, là một môn đồ cuồng vọng, tự cao tự đại, Phong Tín Tử chúng ta không thể lưu hắn lại được.”

“Lâm Khắc Nhân, ở trước mặt Thánh nữ ngươi còn muốn ngậm máu phun người!” Lâm Sở Sở liếc mắt nhìn thánh nữ, giận quát Lâm Khắc Nhân.

“Hoa công tử cùng lắm cũng chỉ là cùng ngươi đùa vui một chút mà thôi, có cái gì mà nháo lớn, ăn táo!” Thánh nữ thản nhiên quét mắt nhìn Lâm Khắc Nhân vẫn đang chửi bậy không ngớt, thay đổi tư thế ngồi.

Bị hai tròng mắt thu thủy của Thánh nữ đảo qua, Lâm Khắc Nhân cảm thấy cả kinh, không dám nói gì nữa, một hồi cơn đau trên đầu dâng lên, mặt tái nhợt, Lâm Khác Nhân không dám nói một câu, té khỏi đại điện. Mãi cho đến khi ra khỏi cấm chế, cái trận kia khiến người khác đau đầu, tốt nhất là bình tĩnh lại.

Hung hăng đánh một quyền vào thân cây bên đường, Lâm Khắc Nhân hạ mắt xuống, che đi sát ý nồng đậm trong đáy mắt. Một ngày nào đó, những kẻ đã từng làm nhục hắn, hắn nhất định sẽ giết sạch sẽ .

Lâm Khắc Nhân rời đi, không ảnh hưởng chút nào tới cảm xúc của mọi người trong đại điện.

Bạch Phong Hoa mỉm cười, nhấc tay chắp quyền, hướng về phía Thánh nữ: “Tại hạ Hoa Bách, sơ phẩm cao giai dược sư, gặp qua Thánh nữ đại nhân.”

“Hoa công tử quả nhiên là niên thiếu hữu vi.” Thánh nữ cười quay đầu về phía Lâm Sở Sở nói: “Đừng ở nơi ta ở mà xử, đi xuống đi”

“Hắc, Bạch Phong Hoa, như thế rất tốt chơi.” Giọng nói vui vẻ của Khốc Khốc đột nhiên vang lên trong đầu.

Bạch Phong Hoa nhếch mi, Tiểu Khốc này là một kẻ bướng bỉnh, bây giờ muốn chơi cái gì đây?

Không đợi Bạch Phong Hoa hỏi, Khốc Khốc tự động yên tĩnh, dùng giọng điệu vô cùng sung sướng nói: “Nhìn thì không rõ, nhưng kẻ kia không phải là người đâu, cho nên ngươi mới không cảm giác được chiến khí trong hơi thở.”

Lâm Sở Sở đứng bên người thánh nữ đi xuống dưới, đem Bạch Phong Hoa hướng sang phía bên cạnh: “Hoa đại ca, mời ngồi.”

Không phải người?! Bạch Phong Hoa không chút dấu vết quét mắt nhìn thánh nữ, tươi cười đáp lại Lâm Sở Sở rồi ngồi xuống.

Khốc Khốc ở trong Bạch Phong Hoa dùng giọng điệu đáng đánh đòn nói: “Haha, ta thấy ngươi vẫn nhanh trở về, cái Thất Thải Hoa kia ngươi đừng mong lấy về, còn không bằng nhanh trở về, đi tìm Tiểu Mộc”

Bạch Phong Hoa nhếch môi, aizz, ngươi muốn làm rõ thì cũng được thôi. Tiểu Mộc theo nàng lâu như vậy, nàng còn chưa biết Tiểu Mộc giỏi trừ yêu diệt ma. Trước kia không nói, cuối cùng một câu đi tìm Tiểu Mộc cũng là ngươi muốn nói.

Nhưng mà…

Nữ nhân này thật sự là yêu? Nếu như là yêu giống như đã nói, làm sao có thể? Yêu, không phải đều là ngàn năm không già sao, vì sao còn cần ăn mỹ dung dưỡng nhan được. Hơn nữa, một yêu quái sao thành thánh nữ được? Nàng ở trong này, là có ý đồ gì?!

Chẳng lẽ…

Một ý niệm bất chợt hiện lên trong đầu, hô hấp của Bạch Phong Hoa hơi hơi rung động, gọi Khốc Khốc ở trong lòng: “Nữ nhân này, không phải là Hoa yêu Thất thải Phong tín tử chứ.”

Nếu thật sự như nàng nghĩ, việc kia xem ra sẽ khó giải quyết.

“Muốn biết sao? Ngươi muốn biết sao? Ngươi thật sự muốn biết sao?” Khốc Khốc đắc ý cười: “Trừ phi ngươi hứa với ta, lập tức mang ta đi tìm Tiểu Mộc, bằng không ta sẽ không nói cho ngươi, ta sẽ không nói cho ngươi, sẽ không nói cho ngươi!”

A, còn học xong áp chế? Bộ dạng nhỏ thế mà cũng giỏi thật.

Bạch Phong Hoa nghẹn cười, nói một câu “Ngươi không nói, ta cũng tìm được cách, cho ngươi cơ hội lập công mà ngươi không cần, quên đi, ta vốn nghĩ, ngươi nhớ Tiểu Mộc như vậy, chờ lấy được Thất thải Phong Tín Tử xong, rảnh thì đến thăm sư huynh đây”

“A…” Khốc Khốc nhất thời ai oán kêu lên đầu óc nhỏ bị lừa nói “Bạch Phong Hoa, ta nói ta nói ta nói! Ta nói xong ngươi mang ta đi gặp Tiểu Mộc nha!”

“Hiện tại ta không muốn biết .” Bạch Phong Hoa khinh thường hừ một tiếng.

“Bạch Phong Hoa…” Khốc Khốc cũng không dám kiêu ngạo nữa, đang thương hề hề nói với Bạch Phong Hoa” Ta thật hay không nói cho ngươi a, người kia yêu khí rất phức tạp, không giống như yêu quái, hơi thở thuần khiết, theo ta đoán thì yêu khí kia cũng là mộc”

“Không biết Hoa công tử học ai vậy?” Thánh nữ mỉm cười nhìn Bạch Phong Hoa.

Bạch Phong Hoa cầm tách trà, cười nhìn thánh nữ, từ chối: “Xin lỗi, theo môn quy, không thể nói”

Đáy mắt Thánh nữ đột nhiên sáng lên, Bạch Phong Hoa vô lễ như thế, nhưng nàng cũng không hề có chút tức giận, vẫn cười như trước nhìn Bạch Phong Hoa, chỉ vào ly trà trong tay nàng: “Đây là trà do tự tay ta chế ra, Hoa công tử không ngại nếm thử chứ?”

“Này , Bạch Phong Hoa.” Giọng nói của Tiểu Điệp đột nhiên vang lên ở trong đầu Phong Hoa.

“Làm sao vậy?” Theo bản năng trở đáp lại một câu, ý thức được là Tiểu Điệp đang nói chuyện, Bạch Phong Hoa nao nao, bàn tay nhéo vào trong tay áo đưa cho Tiểu Điệp. Tiểu Điệp luôn nói thẳng thắng, nàng nghĩ cùng Tiểu Điệp dùng ý thức trao đổi. Lần này Tiểu Điệp hiểu được ý của Bạch Phong Hoa

“Không cần ăn thứ trên tay ngươi”Tiểu Điệp rầm rì nói: “Cái thứ trong tay ngươi rất quái gì, người lấy nó ra đãi cũng ngu nữa, độc không ra độc, ăn vào cũng không được, ngửi thấy mùi kinh tởm, không biết là cái gì nữa”

Lông mày Bạch Phong Hoa hơi nhíu lại, đây mới là lần đầu gặp mặt, Thánh nữ này đã muốn hạ độc nàng? Hơn nữa, loại độc này dường như rất quỷ dị…

“Hoa đại ca, uống thử xem, đây chính là chỉ có thánh nữ nơi này mới có, dùng hoa phong tín tử sao chế trà đấy.” Lâm Sở Sở có chút hâm mộ nhìn ly trà trong tay Bạch Phong Hoa: “Lâm gia chúng ta mỗi người chỉ có vào ngày sinh nhật mới có thể uống một ngụm, trong phong tín tử cũng chỉ có cống hiến tài năng xuất sắc mới được thưởng một ly, có thể đả thông kinh mạch, đối với chiến khí phi thường hữu hiệu. Xem ra, Thánh nữ thực sự rất thích Hoa đại ca.”

Chỉ có vào ngày sinh mới có thể được uống một ngụm? Nói cách khác, tất cả mọi người trong Lâm gia đều đã uống qua? Bạch Phong Hoa trong lòng nhất thời hiểu rõ, Lâm Sở Sở sẽ không biết rõ là độc còn gọi nàng uống, xem ra, trà này chính là làm Lâm Sở Sở ở trước mặt thánh nữ sẽ không thể cãi lời.Nữ nhân này, đã khống chế vận mệnh của mọi người trong gia tộc Phong Tín Tử?

“Tại hạ Hoa Bách, đa tạ Thánh nữ ưu ái.” Bạch Phong Hoa nâng chén xa xa hành hương nữ kính nhất kính, dấu tay áo làm là bộ uống trà, dùng tay áo rộng để che dấu động tác của nàng, không ai phát hiện nàng ngầm đem hơn một nửa trà hất vào trong ống tay áo.

Nhìn thấy Bạch Phong Hoa uống trà xong, thánh nữ cười càng vui vẻ, cư nhiên đi rồi xuống dưới, đi tới Bạch Phong Hoa trước mặt phát ra mời: “Hôm nay thời tiết nắng ấm, vừa vặn có cảnh xuân, Hoa công tử có đồng ý giúp ta đi dạo hoa viên một chút không.”

“Đó là vinh hạnh của tại hạ.” Rốt cục, muốn đi vào chính đề sao. Bạch Phong Hoa cho Lâm Sở Sở một cái trấn an ánh mắt, cười nhẹ.

Như dự đoán của Bạch Phong Hoa, Thánh nữ không mang theo tùy tùng, cùng Bạch Phong Hoa hai người ở hoa gian bước chậm, tán gẫu câu được câu không.

Đi được chừng nửa nén hường, thánh nữ từ nhỏ mà Phong Hoa đã giao cho Sở Sở, lấy ra viên thuốc, giống như tùy ý hỏi: “Không biết hoa công tử, vì sao đến đây?”

“Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.” Bạch Phong Hoa giơ giơ lên mi: “Tại hạ nguyên tưởng rằng thánh nữ đại nhân là biết đến, tại hạ tự nhiên là vì sở sở mà đến.”

“Hảo một cái yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.” Thánh nữ thưởng thức bắt tay vào làm trung mùi thơm lạ lùng phác mũi đan dược, giống như tùy ý hỏi: “Đan dược này, là Hoa công tử tự tay luyện ?”

“Đương nhiên.” Bạch Phong Hoa hơi hơi vuốt cằm.

Thánh nữ cường ức đáy lòng mừng như điên, tiếp tục hướng phía trước đi tới: “Vậy Hoa công tử nói vậy nhất định biết dược liệu quan trọng nhất trong đan dược?”

Nàng hỏi cái này làm cái gì? Bạch Phong Hoa giơ giơ lên mi, phun ra bốn chữ: “Thất thải hoa sen.”

Thánh nữ liền dừng cước bộ, luống cuống bắt lấy tay Bạch Phong Hoa, hai mắt nàng sáng lên, vội vàng nói: “Ngươi biết về Thất thải hoa sen, ngươi thật sự biết về Thất thải Hoa sen. Ta chỉ biết, trừ bỏ người của sâm la môn còn có ai hội luyện chế ngọc nhan đan, chỉ có đệ tử sâm la môn mới có thể chưa bao giờ đối ngoại nói chính mình sư môn. Ngoại trừ Ngọc Nhan đan, sư phụ ngươi có dạy ngươi phương pháp luyện thiên tiên đan hay không?”

Thiên tiên đan? ! Bạch Phong Hoa hô hấp hơi hơi nhất xúc, lúc trước ở phúc địa, nàng từng nhìn đến bất quá liếc mắt một cái, chính là vừa thấy kia nghịch thiên chú giải, lập tức liền bỏ qua. Tưởng cũng biết loại này một viên có thể kéo dài tuổi thọ mấy trăm năm gì đó, nàng gà mờ trình độ chưa thể luyện ra, quang tìm kia tài liệu có thể tìm yếu nhân mệnh. Này nữ nhân cư nhiên cũng biết thiên tiên đan như vậy nghịch thiên đan dược tồn tại!

“Năm đó đào không ngớt nói cho ta biết, muốn luyện chế thanh xuân vĩnh trú thiên tiên đan nhất định phải muốn tập tề bảy thứ thất thải thuốc tiên, trừ bỏ một mặt thất thải hoa sen, ta đã muốn toàn bộ đều tìm được rồi.” Thánh nữ xinh đẹp mặt hưng phấn có chút vặn vẹo, dùng sức loạng choạng Bạch Phong Hoa: “Ngươi nhất định có thất thải hoa sen có phải hay không, ngươi chỉ cần giúp ta luyện thành một viên thiên tiên đan, ngươi muốn cái gì ta đều cho ngươi. Tiền tài, quyền lợi, mỹ nữ, ngươi muốn cái gì ta cũng cho ngươi cái đó!”

Bảy thứ thất thải thuốc tiên? Bạch Phong Hoa cúi đầu nở nụ cười, ông trời dường như cũng quá chiếu cố nàng rồi, như thế nào tên là đến toàn không uổng công phu, đây là!

Tuy rằng nàng không nhìn kỹ kia đan phương, nhưng là, này trong đó khẳng định cũng bao gồm thất thải phong tín tử đi, nói như vậy, thánh nữ này, nhất định sẽ không là thất thải phong tín tử hoa hoa yêu, đại khái chính là thông qua cái gì phương pháp, chiếm được cái gì mộc thuộc tính yêu đan đi, cho nên, Khốc Khốc mới có thể nói yêu khí của nàng không thuần.

“Thất thải hoa sen, tất nhiên là ta có.” Bạch Phong Hoa sử cái khéo kính giãy thánh nữ, cười tủm tỉm nói: “Tiền tài quyền lợi cùng mỹ nữ, với ta mà nói cùng lắm cũng chỉ là cặn bã, nếu Thánh nữ muốn ta thay ngươi luyện Thành Thiên tiên đan, trước thay ta đoán một cái hoặc đi.”

“Ngươi muốn biết cái gì?” Thánh nữ lập tức nói: “Trên đời này chỉ có chuyện ta không muốn biết chứ không có chuyện ta không biết, chỉ cần ngươi nói, ta khẳng định có thể sai bọn họ đi điều tra ra cho ngươi!”

Khẩu khí này, thật đúng là quá cuồng vọng. Bạch Phong Hoa hơi hơi nhướng mày, cúi người bám vào thánh nữ bên tai, thấp giọng nói: “Ta muốn biết, thánh nữ là có thể nói cho ta biết. Người đứng đầu Phong tín tử Lâm thị gia tộc, mỗi năm mươi năm sẽ dùng một gã trực hệ hậu đại hiến tế cấp thánh vật thất thải phong tín tử, ta muốn biết, đây… Là vì cái gì.”

Thánh nữ nao nao, lập tức che miệng hì hì nở nụ cười: “Hoa công tử là muốn biết việc này sao, việc này kỳ thật cũng không có gì, cũng chỉ là…”

Thánh nữ ngừng lại một chút, tà bễ Bạch Phong Hoa liếc mắt một cái, tay phải tiêm trưởng năm ngón tay ở chính mình kia trương da thịt trương vô cùng mịn màng trên mặt nhẹ vỗ về, như hoa bàn lúm đồng tiền ở trên mặt tràn ra, chu môi khẽ mở, ngân nga nói: “Bất quá là vì có thể cho ta này tuyệt thế chi mạo, không chịu một chút ít năm tháng ăn mòn, làm cho ta này như hoa bàn dung nhan, có thể vẫn ngạo nghễ cùng thiên địa trong lúc đó.”

Bạch Phong Hoa từ đã biết phong tín tử này năm mươi năm một lần hiến tế sau, từng đã làm rất nhiều thiết tưởng, lại vạn vạn không có dự đoán được, hành vi tàn nhẫn như vậy, mục đích bất quá là vì một cái không biết đã muốn sống bao lâu nữ nhân, vì có thể bảo trì chính mình thanh xuân cùng dung nhan.

Nếu Lâm Thiên Nhai đã biết hắn sở kính dâng hết thảy, kỳ thật cũng không thể cứu lại Lâm Sở Sở vận mệnh, không biết sẽ có cảm tưởng như thế nào.

Nhìn thánh nữ dưới chân thải vũ bước, dưới ánh mặt trời tận tình triển lãm nàng mạn diệu dáng người, dung mạo tuyệt thế, Bạch Phong Hoa trong mắt ánh mắt dần dần lạnh xuống dưới. Người như thế, hoàn toàn không có tiếp tục tồn tại trên đời thượng tất yếu.

Ánh mắt lạnh xuống dưới, trên mặt tươi cười lại sáng lạn lên, Bạch Phong Hoa gõ nhịp tướng hợp, giương giọng nói: “Nghe nói có giai nhân, tuyệt thế mà độc lập, cười khuynh nhân thành, lại cười khuynh nhân quốc.”

“Hoa công tử thật sự là quá khen.” Thánh nữ hì hì cười, thân hình mềm mại không xương gắt gao tựa vào vai Bạch Phong Hoa, bật hơi Như Lan, một cỗ mùi thơm nhắm thẳng Bạch Phong Hoa trong lỗ mũi chui, ngữ mang u oán nói: “Chỉ tiếc, máu huyết một cái nam tử chiến khí đạt tới thập cấp cũng chỉ đủ duy trì năm mươi năm, này đó vô dụng phế vật, một cái so với một cái sẽ không sinh, sinh con cũng một cái so với một cái lạn. Bất quá, lần này coi như hảo điểm, nhưng là cũng chỉ là hảo điểm mà thôi.” Lần này tự nhiên nói chính là Lâm Thiên Nhai , Lâm Thiên Nhai tư chất quả thật bất phàm.

A a a, thối chết ta, thối chết ta, đây là hương vị gì vậy! Tiểu Điệp ở trong đầu Bạch Phong Hoa không ngừng ồn ào. Thánh nữ phun khí làm cho Tiểu Điệp dường như muốn ngất đi.

“Này hơi thở hẳn là kia bát trong trà mặt dược thuốc dẫn tử đi.” Bạch Phong Hoa ở trong đầu hỏi Tiểu Điệp. Nếu không phải hạ dược với nàng, thánh nữ kia làm sao lại có thể đem những chuyện riêng tư như thế nói cho nàng nghe đây.

“An tâm đi, cũng chỉ là chút mê dược, có Tiểu Điệp xinh đẹp ở đây, đảm bảo ngươi không có việc gì.” Tiểu Điệp rầm rì oán giận: “Quả nhiên là sửu nhân nhiều tác quái, lớn lên xấu không nói, dùng là dược cũng như vậy lạn.”

Nghe những lời này của Tiểu Điệp, Bạch Phong Hoa thiếu chút nữa cười phụt ra một tiếng, nên nhanh chóng cưỡng chế lại.

“Hoa công tử.” Thánh nữ hướng Bạch Phong Hoa trên mặt nhẹ nhàng thổi khẩu khí, ôn nhu nói: “Ngươi sẽ giúp ta luyện chế Thiên Tiên đan, có phải không?”

“Thánh nữ đại nhân lời nói cực kỳ, dung mạo tuyệt thế như thế, làm sao có thể để cho nó biến mất được.” Bạch Phong Hoa ngả ngớn dùng ngón trỏ gợi lên cằm thánh nữ, một bộ dáng si mê, thở dài: “Thánh nữ đại nhân cứ việc yên tâm, tại hạ cho dù là hợp lại thượng này tánh mạng, cũng chắc chắn thay ngài luyện ra một viên Thiên Tiên đan. Làm cho mỹ mạo của ngài tồn tại cùng trời đất.”

“Thực ngoan.” Nhìn thấy Bạch Phong Hoa rõ ràng đã muốn bị nàng sở nắm trong tay bộ dáng, thánh nữ cười đến quyến rũ, đôi môi thấu đi lên ở Bạch Phong Hoa trên mặt hôn một cái.

Bạch Phong Hoa cố nén suy nghĩ muốn lau mặt xúc động, duy trì vẻ mặt si mê biểu tình si ngốc nhìn thánh nữ: “Thánh nữ đại nhân, ta đã muốn chờ không kịp , nếu ngài đã muốn đem dược liệu đều chuẩn bị tốt , hôm nay chúng ta liền bắt đầu động thủ luyện đan đi. Bất quá, thất thải phong tín tử sở cần bộ phận thủ liêu thủ pháp rất chú ý, sợ là ta tự mình đi thủ mới được.”

“Hiện tại có thể bắt đầu luyện đan chưa? Hảo hảo hảo, ta cái này mang ngươi đi.” Thánh nữ vui vẻ dẫn Bạch Phong Hoa bước đi.

Nên này thánh nữ là quá mức tự tin đâu, vẫn là quá mức tự tin đâu, vẫn là quá mức tự tin đâu?

Hết thảy, thuận lợi Bạch Phong Hoa cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

“Khốc Khốc.” Bạch Phong Hoa gọi ở trong lòng.

“Làm sao.” Khốc Khốc trong lòng u oán, nhưng lại không dám không để ý tới Bạch Phong Hoa.

“Ngươi có nắm chắc có thể lập tức đem nữ nhân này đốt thành tro bụi hay không.” Bạch Phong Hoa hợp thời cấp Khốc Khốc bỏ thêm căn cà rốt: “Nếu chuyện bên này tiến hành thuận lợi, ta nhất định sẽ tìm thời gian đi gặp sư huynh, cho ngươi gặp Tiểu Mộc.”

U oán trung Khốc Khốc nháy mắt trạng thái toàn mãn, sống lại , ngao ngao kêu: “Đốt thành tro bụi đã là cái gì, ta nhất định sẽ đem nàng đốt cháy sạch ngay cả tro bụi cũng không còn, hiện tại sẽ thiêu sao? Ngay ở trong này? Ngao ngao, Tiểu Mộc, ta đến đây!”

“Cho ta trở về, bằng không ta làm cho Tiểu Mộc vĩnh viễn không để ý tới ngươi!” Nếu hiện tại liền đem nhân cấp chết cháy , nàng tìm ai dẫn đường đi a, hồ đồ! Bạch Phong Hoa chỉ hận chính mình ý thức không thể hóa thành thủ, chụp không đến muốn thoát ra trong cơ thể Khốc Khốc, chỉ phải lớn tiếng gầm lên. Đang vây trong cảm xúc may mắn hưng phấn Khốc Khốc vẫn là có thể nghe được tên Tiểu Mộc , không thế nào không cam nguyện rụt trở về.

“Người này bộ dạng xấu, chỉ số thông minh cũng kém như vậy.” Khốc Khốc an phận, Tiểu Điệp lại bắt đầu oa táo lên, chít chít méo mó bình luận thánh nữ mang theo Bạch Phong Hoa đi này tầng tầng lớp lớp cấm chế: “Như vậy lạn trận pháp, mệt nàng bãi ra đến, cũng không sợ mất mặt xấu hổ.” Bạch Phong Hoa ánh mắt hơi hơi trầm xuống, này thất thải phong tín tử chỗ địa phương quả nhiên là phi thường bí ẩn.

Này một đường, ở Tiểu Điệp chít chít méo mó trung rất nhanh đi ra đầu.

Cuối đường là một gian thạch thất khổng lồ, nóc nhà vách tường bao gồm mặt, toàn bộ dùng ngọc thạch phô liền, chỉ có trung gian một cái ngọc đài phía trên, có mấy 抷 bùn đất, một gốc cây nho nhỏ phong tín tử liền sinh trưởng giữa ngọc đài, thất thải hoa trong suốt như ngọc lưu ly, làm người ta đui mù.

“Hảo, hương vị thật thơm quá đi!”

Trong nháy mắt, Bạch Phong Hoa nghe được âm thanh nuốt nước miếng thực rõ ràng của Tiểu Điệp.

“Đây là Thất thải Phong Tín tử?” Bạch Phong Hoa ra vẻ không tin nhíu mi lại: “Nhỏ như vậy một viên, làm sao có thể nuốt một cái trưởng thành nam tử.”

“Muốn biết?” Thánh nữ hì hì nở nụ cười. Hướng phía trước không nhiều không ít, bước lên từng bước.

Chưa tới một bước, phong tín tử kia ban đầu xinh xắn lanh lợi nháy mắt thành lớn, hướng người nhào đến,

tuy nhiên lại cũng vô pháp đi tới một chút ít.

“Thất thải, ta muốn giết ngươi, ta muốn giết ngươi!” Oán độc thanh âm phô thiên cái địa đè ép xuống dưới.

Thánh nữ cách không vuốt thất thải phong tín tử kia xấu xí xúc tua, cười nói: “Thế nào, có phải hay không rất… Đồ sộ?”

“Thất thải, thất thải, thất thải… Ta muốn giết ngươi, ta muốn giết ngươi, giết ngươi!”

Thanh âm thê lương lại tiếp tục, Bạch Phong Hoa mang ý cười không chút dấu vết quét mắt liếc nhìn Thánh nữ một cái. Chẳng lẽ nàng không nghe thấy gì sao? Hay là làm bộ như không nghe thấy? Thất thải, Thất thải hẳn là tên của nàng ta đi. Thất thải Phong Tín tử này, vì sao lại hận nàng như vậy? Không nghĩ tới Thất thải Phong Tín tử này thế nhưng đã có thể mở tâm trí, tự có ý thức của chính mình. Quả nhiên không giống vật bình thường.

Nhưng mà… Nói như vậy, có lẽ nàng có thể lợi dụng điểm này, có thể ký được thất thải phong tín tử có năng lực làm cho này ác độc nữ nhân biến mất, hơn nữa, có thể còn giúp mình cùng Lâm Sở Sở không gặp phải phiền toái gì.

“A nha, thiếu chút nữa quên mất một việc.” Thánh nữ đột nhiên thở nhẹ một tiếng, sờ soạng trên mặt Bạch Phong Hoa, cười nói: “Ngoan ngoãn ở chỗ này chờ ta, ta đi một chút sẽ trở lại.”

“Được.” Bạch Phong Hoa ngoan ngoãn lên tiếng, trên mặt lộ ra vài phần không tha, trong lòng lại ước đối phương đi nhanh lên một chút. Nữ nhân này đi rồi, nàng mới có thẻ dễ dàng làm việc được.

Thấy thánh nữ xoay người rời đi, động tác của Thất thải Phong Tín tử càng thêm điên cuồng, giọng nói phát ra càng thê lương: “Thất thải, ngươi là đồ nữ nhân độc ác, không được đi, ngươi quay lại cho ta, quay lại…”

Xúc tua khổng lồ vươn ra tràn ngập thạch động, răng nanh bén nhọn , chất lỏng tanh tưởi trào ra từng đợt. Hình ảnh đáng sợ làm người ta ghê rợn.

“Khốc Khốc.” Đợi cho thánh nữ đi xa, Bạch Phong Hoa đem Khốc Khốc gọi ra, chỉ vào phong tín tử còn đang nổi điên trước mắt, nói: “Giúp nó bình tĩnh lại, nhưng mà nhẹ nhàng một chút, đừng làm nó bị thương.”

“Ngươi nói lời phải giữ lời, làm xong chuyện ở nơi này ngươi phải mang ta đi tìm Tiểu Mộc!” Khốc Khốc nhớ mãi không quên hứa hẹn ngọt ngào vừa rồi của Bạch Phong Hoa.

“Được, nếu rảnh nhất định sẽ mang ngươi đi tìm.” Bạch Phong Hoa dỗ Khốc Khốc, không chớp mắt .

Có được hứa hẹn Khốc Khốc ngao ngao kêu lên, mười phần nhiệt tình hướng về phía Thất Thải Phong tín tử vọt tới. Được nửa đường thân hình đột nhiên biến đổi, hóa thành một ngọn lửa khổng lồ xông tới chỗ Thất Thải Phong tín tử.

Tuy rằng Thất thải Phong tín tử đang ở trong trạng thái điên cuồng, nhưng vì thực vật trời sinh sợ hãi với lửa, khi ý thức được Khốc Khốc đang chậm rãi tới gần, răng nanh cùng xúc tua của Thất thải Phong tín tử dần dần thu lên, cuối cùng khôi phục về hình dáng cây hoa nhỏ trong suốt mảnh mai, không nhìn ra bộ dáng hung ác dữ tợn như vừa mới rồi.

“Ta biết ngươi có thể hiểu được những lời ta nói, bởi vì ta cũng có thể nghe thấy lời của ngươi nói.” Bạch Phong Hoa chậm rãi đi qua đi lại, tới gần Thất thải Phong tín tử, dùng giọng nói hết sức hòa nhã nói: “Lần này người bị thánh nữ đem đi hiến tế, là bằng hữu của ta, ta không muốn hắn hi sinh vô ích, ta nghĩ chúng ta có thể nói chuyện với nhau.”

Im lặng một lát, một giọng nói giống như thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi nhẹ nhàng vang lên: “Các ngươi, là người như thế nào?”

Giọng nói này tự nhiên chính là do Thất thải Phong tín tử mở tâm trí ra.