Chương 46: Tại sao con nhà người ta lại ưu tú đến vậy?

Trần Huyền Mặc trong trạng thái anh linh cũng âm thầm gật đầu. Hắn quả nhiên không đoán sai, vật này không đơn giản chỉ là hàn ngọc.

Bởi vì tối qua sau khi Trần Cảnh Vận đốn ngộ tấn thăng, Trần Huyền Mặc đã không tiêu hao một tia tử khí nào để tiếp thêm cho hắn một ấn ký tử sắc.

Như vậy xem ra, đây hẳn là cơ duyên do tự thân tác phong làm việc của Cảnh Vận mang lại, không liên quan đến tử khí.

Trần Huyền Mặc có chút vui mừng, trọng tôn "Cảnh Vận" của nhà mình không đặt sai tên mà, bản thân nó vốn là người nắm giữ cơ duyên rồi, chỉ là dưới tác dụng của tử khí, cơ duyên đó càng thêm rõ ràng thôi.

"Thì ra đây là Băng Tủy." Tô Ngọc Sơn lúc này cũng đã phản ứng lại, có chút xấu hổ, "Bên ngoài nó có một lớp vỏ, vậy mà ta nhất thời không nhận ra."

"Bình thường bảo ngươi đọc nhiều 《Vạn Bảo Chí》, ngươi không nghe, suốt ngày chơi bời lêu lổng không đứng đắn." Tô Nguyên Bạch như tìm được chỗ trút giận, túm lấy tôn tử mắng một trận, "Hôm nay không nhận ra Băng Tủy, ngày mai không nhận ra Hỏa Tâm, không chừng ngày kia lại lỡ mất thứ gì đó. Ngươi nói xem ngươi làm sao có thể kế thừa y bát của lão tử?"

Tô Ngọc Sơn bị mắng đến ngây người, có chút dở khóc dở cười. Hôm kia gia gia cũng không phải không nhìn ra Tiểu Tụ Linh Bội, kết quả bị Trần Cảnh Vận nhặt được món hời lớn sao.

Ngài đây là đã bị bao nhiêu kích thích từ trên người Trần Cảnh Vận rồi?

Mặc dù trong lòng lẩm bẩm không thôi, nhưng hắn không dám cãi lại, chỉ đành cúi đầu lúng túng không nói, ra vẻ khiêm tốn thụ giáo.

Sau khi trút giận, Tô Nguyên Bạch mới bình tĩnh lại một chút, giải thích cho Trần Cảnh Vận: "Băng Tủy là một loại thiên tài địa bảo hiếm thấy, thường được dùng để luyện chế linh khí cho tu sĩ Trúc Cơ kỳ sử dụng."

"Nhưng, cũng có người dùng nó để luyện chế pháp khí, chỉ là quá xa xỉ, thường chỉ khi luyện chế thượng phẩm pháp khí mới dùng đến nó."

Linh khí? Thượng phẩm pháp khí?

Trần Cảnh Vận hơi kinh ngạc: "Nói như vậy, Băng Tủy này không rẻ nhỉ?"

"Đó là đương nhiên." Tô Nguyên Bạch nhíu mày liếc nhìn hắn, "Khối Băng Tủy này của ngươi tuy không lớn, nhưng cũng giá trị hơn trăm viên linh thạch, nếu trên sàn đấu gặp khách hàng cần gấp giá thì có thể đấu giá được một trăm năm mươi viên linh thạch."

Nói đến đây, Tô Nguyên Bạch cũng không khỏi thở dài bất lực. Bản thân là tu sĩ Trúc Cơ có năng lực chuyên môn, lương năm cũng chỉ một trăm tám mươi linh thạch, trừ đi các khoản chi tiêu, còn phải dành cho tên tiểu tử thối Tô Ngọc Sơn kia mua Trúc Cơ đan.

Còn tiểu tử Trần Cảnh Vận này, nhặt tiền, nhặt hời, giờ lại gặp người báo ơn bằng Băng Tủy...

Thật là người so với người càng tức chết người.

Tô Nguyên Bạch càng nghĩ càng tức, không khỏi lại trừng mắt nhìn Tô Ngọc Sơn. Mọi người đều là tuổi trẻ tuấn kiệt, dựa vào cái gì mà ngươi không thể nhặt được hời thế hả?

Một trăm năm mươi viên linh thạch đấy!

Đây chẳng phải còn nhiều hơn cả nhặt được túi trữ vật linh thạch sao?

Trần Cảnh Vận mặt mày hớn hở, lại âm thầm tiếc nuối. Nếu đây là vật liệu ngũ hành thuộc tính kim thì hắn có thể nhờ luyện khí sư lợi hại chế tạo pháp khí riêng cho mình rồi.

Nhưng dù vậy, cũng coi như kiếm lời lớn.

Khối Băng Tủy nho nhỏ này nhưng giá trị lại bằng một phần mười lợi nhuận thuần trong một năm của phường thị.

“Tô tiền bối, Bách Bảo Các sắp tổ chức hội đấu giá phải không? Hay là bán tủy băng đi.” Trần Cảnh Vận suy nghĩ, sắp tới hắn còn muốn mua một kiện pháp khí trung phẩm, liền cố gắng không tiêu linh thạch của gia tộc để tiết kiệm tài nguyên cho gia tộc.

“Cái này cũng được.” Tô Nguyên Bạch nói, “Băng Tủy đối với luyện khí sư yêu cầu khá cao, luyện thành pháp khí khá phiền phức, còn phải phối thêm không ít tài liệu quý giá khác. Ngọc Sơn, ngươi thất thần làm cái gì, còn không mau cho Cảnh Vận làm thủ tục đấu giá vật phẩm đi?”

Hắn vốn dĩ cũng khá hài lòng với tôn tử Tô Ngọc Sơn, nhưng hôm nay, nhìn thế nào cũng thấy ngứa mắt.

Tô Ngọc Sơn chịu tai bay vạ gió tô thầm cười khổ, vô cùng ngoan ngoãn đi làm thủ tục đấu giá vật phẩm cho Trần Cảnh Vận.

Sau khi hoàn thành việc bàn giao vật phẩm đấu giá.

Tô Nguyên Bạch áp sát tới, hạ thấp giọng nói: “Cảnh Vận tiểu tử, nghe nói ngươi muốn mua một kiện pháp khí trung phẩm?”

“Chẳng lẽ, Tô tiền bối có hàng tồn kho?” Trần Cảnh Vận mắt sáng lên.

“Không có.” Tô Nguyên Bạch dứt khoát lắc đầu.

Trần Cảnh Vận cạn lời.

Ngươi không có hàng tồn kho thì bày ra tư thế này để làm gì?

“Tiểu tử, ngươi có từng nghe nói đến đổ bảo chưa?” Tô Nguyên Bạch thần bí hỏi.

“Đổ bảo?” Trần Cảnh Vận cau mày, “Ta nghe nói có một số thương nhân du mục, chuyên thu thập một số bảo vật thật giả khó phân biệt, lừa tiền kiếm lời ở các phường thị.”

“Cũng không thể nói là tất cả đều là lừa tiền, nếu không thì các quan phủ phường thị cũng sẽ không dung túng cho bọn họ.” Tô Nguyên Bạch cười giải thích, “Chỉ là mua được hàng thật ở quầy đổ bảo thì cần phải khảo nghiệm khả năng giám bảo và vận khí. Nếu vận khí đủ tốt, có thể thu được lợi nhuận gấp hàng chục lần, thậm chí là gấp trăm lần!”

Nói đến đây, trong mắt Tô Nguyên Bạch lộ ra vẻ kiêu ngạo: “Ta từng dựa vào kỹ thuật giám định mà nhặt được một kiện pháp khí trung phẩm, kiếm được hơn một trăm linh thạch. Ta thấy tiểu tử ngươi vận khí tốt như vậy, chi bằng tốn chút tiền thử vận may xem sao.”

Thực ra hắn thấy Trần Cảnh Vận khí vận rất tốt, có chút ngứa ngáy khó chịu, muốn gọi hắn cùng đi cọ một chút vận khí thôi.

“Không hứng thú.” Trần Cảnh Vận không chút do dự từ chối.

“Tại sao?” Tô Nguyên Bạch có chút kinh ngạc, “Ngươi gần đây vận đỏ như diều gặp gió, khả năng thắng cược rất cao.”

“Tu tiên gia tộc của chúng ta, từ xưa đến nay vẫn lấy việc tích lũy sản nghiệp, kiếm lợi nhuận ổn định lâu dài làm kế sinh nhai.” Trần Cảnh Vận nghiêm túc nói, “Ta chỉ nghe nói chữ ‘cược’ này, từ xưa đến nay đều khiến người ta táng gia bại sản,nhưng chưa từng nghe nói ai nhờ cờ bạc mà có thể phát tài.”

“Có lẽ hôm nay may mắn, tạm thời thắng được lợi ích nhất thời, nhưng một khi tiêm nhiễm nghiện ngập, lún sâu vào đó thì sớm muộn cũng sẽ trả lại cả gốc lẫn lãi.”

Tô Nguyên Bạch cười tủm tỉm nói: “Vậy ngươi còn muốn pháp khí trung phẩm hay không? Không có pháp khí trung phẩm, làm sao có thể hơn được với Triệu Quân Phi và Trịnh Linh Vận?”

“Tô tiền bối lại biết chuyện này?” Trần Cảnh Vận kinh ngạc nói.

“Xa Sơn phường thị của chúng ta chỉ to bằng vậy, có thể có bao nhiêu chuyện mới mẻ.” Tô Nguyên Bạch cười nói, “Hơn nữa Tô Nguyên Bạch ta dù sao cũng là một tu sĩ Trúc Cơ, tự nhiên có phương pháp cùng nhãn tuyến của ta.”

Lần này, Trần Cảnh Vận trầm ngâm một hồi, liền hạ quyết định: “Nếu như thế, ta liền theo Tô tiền bối đi một chuyến. Hi vọng tiền bối có thể dựa vào năng lực giám định tìm được trung phẩm pháp khí ta dùng được, ta tốn chút linh thạch mua cũng không sao.”

Thật ra Trần Cảnh Vận cũng hiểu, muốn tìm được một món pháp khí trung phẩm phù hợp với bản thân ở chỗ đổ bảo, tỷ lệ thực sự là vô cùng thấp.

Nhưng luận bàn sắn đến rồi, cũng không còn cách nào khác tốt hơn.

Thua cho Trịnh Linh Vận còn có thể nói được, nhưng Trần Cảnh Vận tuyệt đối không muốn thua Triệu Quân Phi, hơn nữa hắn cho rằng có thể không dùng đến Huyền Mặc Linh Kiếm thì tuyệt đối không dùng.

Bằng không, nếu Triệu thị thua trận này, chưa chắc đã chịu nhận, đến lúc đó nhiều khả năng sẽ phát sinh thêm phiền phức.

"Hahaha, vậy ta đành mượn cát ngôn của tiểu tử ngươi." Tô Nguyên Bạch cười rất vui vẻ.

Quả thật, hắn am hiểu giám định bảo vật, nhãn lực cũng vượt xa các tu sĩ Trúc Cơ khác, nhưng nếu chỉ dựa vào những thứ này mà có thể luôn luôn thắng ở chỗ đổ bảo, vậy hắn còn làm công làm gì? Đi lang thang từ phường thị này sang phường thị khác, chuyên hớt váng những chỗ đổ bảo là được rồi.

Trên thực tế, Tô Nguyên Bạch muốn chiến thắng, ngoài năng lực thẩm định mạnh mẽ của bản thân thì còn phải dựa vào vận khí.

Đây cũng là lý do tại sao hắn nhất định phải kéo Trần Cảnh Vận đi cùng.

“Cảnh Vận tiểu tử, chờ lão phu một chút.” Tô Nguyên Bạch khẽ lắc mình, liền biến mất ngay tại chỗ.

Chưa đầy nửa khắc, Tô Nguyên Bạch lại xuất hiện, nhưng hình tượng của hắn đã thay đổi hoàn toàn.

Ban đầu, Tô Nguyên Bạch tuy già nua nhưng một bộ thanh bào, tà áo phiêu bồng, vẫn là có mấy phần khí độ cao nhân.

Nhưng giờ đây, vải thô áo gai, chòm râu dê rừng, da mặt vàng vọt, dáng người còng xuống, trông vô cùng ti tiện.

Trần Cảnh Vận trợn tròn mắt, thậm chí không thể nhận ra.

“Cảnh Vận tiểu tử, thuật dịch dung của lão phu không tệ chứ?” Tô Nguyên Bạch đắc ý nói, “Đều tại lão phu quá nổi tiếng trong ngành giám định, mấy lão bản đổ bảo không muốn làm ăn với lão phu.”

“Đúng rồi, Cảnh Vận, ngươi cũng đi hóa trang đi. Cái khí chất ‘ta rất giàu, ta dễ bị lừa’ này của ngươi sẽ bị coi là con mồi béo bở đấy.”

Nhưng Tô Ngọc Sơn lại lên tiếng phản đối: “Gia gia, ta thấy Cảnh Vận huynh không cần hóa trang, hình ảnh ngây thơ thế này mới được các chủ đổ bảo nhiệt tình chào mời, biết đâu vận may bùng nổ, lại nhặt được của hời thì sao.”

Trần Cảnh Vận hoàn toàn cạn lời.

Cặp gia tôn này thật sự là quá biết nói chuyện.

Tất cả mọi người đều không có chú ý tới, trên trán Trần Cảnh Vận lại xuất hiện thêm một ấn ký tử sắc khó nhận thấy.