Tu tiên gia tộc vốn dĩ như vậy, nữ nhi gả đi không được tính là người nhà, nhưng con dâu cưới về thì tuyệt đối là người nhà.
Trên đời này, không thiếu những nàng dâu đương gia làm chủ gia tộc.
"Tứ… Tứ thúc đang nói đùa à?" Trần Cảnh Vận mặt đầy kinh ngạc bối rối.
"Cũng không phải nói đùa." Biểu cảm của Trần Đạo Viễn đột nhiên trở nên nghiêm túc, "Chỉ cần con và Thiên Thiên hoả tốc thành thân, ta sẽ viết phi thư báo cho gia tộc giải thích tình hình, đưa Thiên Thiên vào gia phả Trần thị, con bé sẽ có tư cách ra trận."
Lần này, đến cả Vương Thiên Thiên cũng bị dọa sợ rồi.
Nàng cố nặn ra một nụ cười gượng gạo, lúng túng nói: "Hôm nay ta còn đang đắm chìm trong cảm xúc sự nghiệp thăng tiến, tứ thúc đột nhiên đề cập đến chuyện thành thân... cái này, ha ha~"
Đề xuất ban đầu của nàng chỉ là muốn kiếm chút công lao, đổi lấy một ít linh thạch mà thôi.
Bỗng dưng thành thân gì đó, quả thực là chuyện nực cười.
"Cảnh Vận, Thiên Thiên, hai đứa còn chưa hiểu được mức độ nghiêm trọng của vấn đề." Biểu cảm của Trần Đạo Viễn vô cùng nghiêm túc, "Lợi nhuận một phần của Xa Sơn phường thị này, mỗi năm ước tính khoảng một trăm năm mươi viên linh thạch, hai thành lợi nhuận chính là đủ ba trăm viên linh thạch đấy!"
"Nếu mười năm phân chia lại một lần, vậy sẽ liên quan đến lợi ích khổng lồ lên đến ba nghìn viên linh thạch. Đối với bất kỳ gia tộc nào, đây cũng không phải là một con số nhỏ!"
"Ba… ba nghìn linh thạch!" Con số khổng lồ như vậy khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Thiên Thiên tái nhợt, trong mắt lấp lánh hình ảnh của linh thạch.
Chỉ mới ngày hôm qua, nàng còn đau lòng vì mất đi ba viên linh thạch, nhưng người ta vừa mở miệng đã là ba nghìn!
Nàng nhanh chóng tính toán một chút, trước đây Thương Di Trần thị độc chiếm bốn phần lợi nhuận trong phường thị, mỗi năm thu được sáu trăm linh thạch, mười năm là sáu nghìn!
Mở phường thị quả thực là quá kiếm tiền.
Thực tế, không chỉ Vương Thiên Thiên, mà ngay cả Trần Cảnh Vận khi nghe đến con số khổng lồ này cũng im lặng.
Nếu có thể giữ được lợi nhuận ba nghìn linh thạch này, đối với tương lai của Trần thị sẽ vô cùng có lợi.
Chỉ là kế hoạch thành thân vội vàng này thực sự khiến hắn khó có thể chấp nhận.
"Tứ thúc, nếu ta có thể thắng một trận, ta có thể chia được bao nhiêu lợi nhuận?" Vương Thiên Thiên nuốt nước bọt, cẩn thận hỏi.
"Vương Thiên Thiên, ngươi thật nghĩ mình có thể đánh thắng sao?" Trần Cảnh Vận có chút không kiềm chế được, "Triệu Quân Phi kia là đệ tử tinh anh của Vân Dương tông, hơn nữa hắn đã có trung phẩm pháp khí Lưu Thủy Đao. Coi như ngươi cùng là Luyện Khí Kỳ tầng bốn, cũng không thể nào là đối thủ của hắn."
"Còn có Trịnh Linh Vận kia, chính là người nổi bật trong thế hệ trẻ của Lĩnh Bắc Trịnh thị, ngay cả Xích Cầu lão tổ đều cực kỳ trọng thị nàng, thường xuyên tự mình dạy bảo."
Những lời này của Trần Cảnh Vận, tự nhiên là muốn khuyên lui Vương Thiên Thiên.
"Trịnh Linh Vận thì ta không rõ lắm." Vương Thiên Thiên lại rất tự tin, "Nhưng tên dê xồm Triệu Quân Phi kia, ha ha~~ cũng chỉ vậy thôi, ta có biện pháp đánh thắng hắn."
Trần Cảnh Vận có ý phản bác, nhưng khi nghĩ đến tầng tầng lớp lớp mưu mẹo nham hiểm của Vương Thiên Thiên thì không khỏi lại im lặng.
Đa số tán tu thiếu công pháp, thiếu thuật quyết, thiếu pháp khí, thiếu phù lục. . . Cái gì đều thiếu, nhưng Vương Thiên Thiên tựa hồ là cái kỳ hoa, không chỉ có Mê Túy Tán trong túi trữ vật, mà chiếc dù hoa nhỏ của nàng cũng xem như một pháp khí phòng ngự không tệ.
“Tốt!” Trần Đạo Viễn khen ngợi, “Chỉ cần Thiên Thiên con có thể thắng một trận, ta sẽ thưởng con một trăm năm mươi linh thạch, thắng liên tiếp hai trận là ba trăm!”
“Ba trăm linh thạch!” Vương Thiên Thiên lập tức phấn khích, hệt như được tiêm máu gà, “Lúc đó ta sẽ là người có tiền, không cần phải nhìn sắc mặt của một số kẻ đáng ghét nữa.”
Trần Cảnh Vận liếc nhìn nàng: “Kẻ đáng ghét mà ngươi nói, sẽ không phải là đang ám chỉ ta chứ?”
“Làm sao có thể chứ, ta đang mắng Triệu quản sự, hehe!” Vương Thiên Thiên cười đùa tí tửng trả lời, dù sao muốn lấy được ba trăm linh thạch này thì nàng phải nhanh chóng thành thân với Trần Cảnh Vận.
Lấy xong linh thạch, sau đó nhanh chóng ly hôn là được.
Mọi thứ đều hoàn hảo.
“Cảnh Vận, con nghĩ thế nào?” Trần Đạo Viễn thấy Vương Thiên Thiên vô cùng tự tin, tự nhiên là vô cùng động lòng, nhưng việc này dù sao cũng liên quan đến Trần Cảnh Vận, hắn không thể tự ý quyết định.
“Cái này…” Trần Cảnh Vận có chút do dự, “Tứ thúc, cứ coi đây là phương án dự phòng đi. Ta nghĩ bên phía ta, có lẽ vẫn có thể cứu vãn được, ta muốn xin một viên ‘Phá Chướng Đan’.”
“Phá Chướng Đan?” Sắc mặt Trần Đạo Viễn hơi sững lại, “Cảnh Vận à, con phải suy nghĩ kỹ cho ta, sử dụng Phá Chướng Đan để đột phá sớm, một khi thất bại có khả năng tổn thương kinh mạch, cần phải tĩnh dưỡng một hai năm, trì hoãn thời gian con đột phá Linh Tuyền cảnh.”