Editor: Lọ Đường Nhỏ
Vừa nghe thấy thanh âm này, tâm tình tốt của Kiều Mục Lam liền tan hơn phân nửa, mày cũng nhíu chặt, nhìn về phía phát ra âm thanh.
Hai vị phụ nữ trung niên đang tiến về phía họ, trong đó có một vị là phu nhân của Nguyên thủ Liên bang (1), vị còn lại là phu nhân của gia chủ(2) Ngô gia.
(1) một chức vị của Liên bang (giống như chủ tịch nước).
(2) người đứng đầu một dòng họ.
Lúc này, Ngô phu nhân đang thân thiết nắm tay Nguyên thủ phu nhân, mà trên mặt Nguyên thủ phu nhân đang treo nhàn nhạt khéo léo tươi cười, còn Ngô phu nhân sau khi thấy Kiều Mục Lam mặc dù vẫn tươi cười nhưng thấy thế nào cũng khiến người khác không thoải mái.
Ngô gia ở Thủ Đô Tinh chính là nhị đẳng gia tộc, mà trừ bỏ Nguyên thủ , nhất đẳng gia tộc cũng chỉ có ba vị trí, muốn trở thành nhất đẳng gia tộc trừ phi có một trong ba gia tộc trên thoái vị, hoặc thực lực của gia tộc ngươi có thể hạ bệ được họ.
Ngô gia là gia tộc lớn nhất sau ba nhất đẳng gia tộc, một khi Giang gia xuống dốc, có khả năng thay thế nhất cũng chỉ có Ngô gia.
Cho nên, vốn dĩ không Ngô gia không có quan hệ gì với Giang gia, nay lại chướng mắt Giang gia, ước gì Giang Mặc Thịnh mau mau chết đi, sau đó chiếm lấy vị trí nhất đẳng của Giang gia.
Kiều Mục Lam quá hiểu bàn tính của Ngô gia, cứ nghĩ đến đối phương đang nguyền rủa con trai mình mau chết đi, bà liền giận đến cả người run run.
Đương nhiên đây đều là việc của trước kia, hiện tại con trai bà đang bắt đầu khôi phục, tâm tình bà tốt vô cùng, dù gặp Ngô phu nhân cũng lười so đo, dù cho Ngô phu nhân có nhảy nhót thế nào, Ngô gia vẫn chỉ là nhị đẳng gia tộc mà thôi.
Thấy Kiều Mục Lam hoàn toàn làm lơ chính mình, Ngô phu nhân cảm thấy thật mất mặt, phi thường phẫn nộ, nói chuyện càng thêm không lựa lời.
" Sau khi Giang thiếu tướng xảy ra chuyện, Giang phu nhân liền đại môn không ra nhị môn không mại(3) ở nhà chiếu cố con trai, hiện tại, làm sao lại có tâm tư đi dạo phố mua quần áo, chẳng lẽ Giang thiếu tướng đã...?" Ngô phu nhân ra vẻ kinh ngạc, cố ý nói một nữa để người khác phải nghĩ lung tung.
(3) không muốn đi ra ngoài.
Đúng là sau khi con trai bị thương, bà luôn chuyên tâm ở nhà, rất ít khi ra ngoài, điều này mọi người trong vòng đều biết, không phải là bí mật gì.
Đừng nhìn cửa hàng này không lớn nhưng rất có danh khí(4), giá cả trong tiệm thường dân không thể mua nổi, có thể ở đây phi phú tức quý(5), đối với những việc của đại gia tộc cũng biết chút ít.
(4) danh tiếng.
(5) không giàu thì có quyền thế.
Lúc trước, lực chú ý của mọi người đều đặt trên người Du Cẩn Lật, cũng không có nghĩ nhiều, nay nghe Ngô phu nhân nhắc nhở, tức khắc bắt đầu suy đoán xem có phải Giang Mặc Thịnh thực sự xảy ra chuyện hay không, cho nên Giang phu nhân mới không cần ở nhà chiếu cố con trai?
Thấy mọi người chung quanh có chút biến hoá, Kiều Mục Lam nhìn về phía Ngô phu nhân bằng ánh mắt càng thêm lạnh lùng sắc bén.
Tuy rằng tình trạng Giang Mặc Thịnh chuyển biến tốt là điều đáng chúc mừng, nhưng không đại biểu người khác có thể phỏng đoán về con trai bà, đặc biệt là chiều hướng xấu, vậy có khác gì đang trù ẻo.
Bất quá Kiều Mục Lam không có tức đến mức động thủ, gia giáo của bà không cho phép bà làm điều đó.
" Ngô phu nhân có tâm tình ở đây đoán mò, không bằng đem tinh lực đặt trên gia tộc, nếu Ngô phu nhân cũng tận tâm như vậy, có lẽ Ngô gia có thể tiến thêm một bước" Kiều Mục Lam nhàn nhạt nói, mỗi câu đều đâm vào chỗ đau của Ngô phu nhân.
Hiện tại Giang gia vẫn là nhất đẳng gia tộc, chỉ cần Giang gia một ngày không ngã, Ngô gia vĩnh viễn thấp hơn một đầu.
Ngô phu nhân hung hăng nắm chặt tay, hận không thể tiến lên cào nát khuôn mặt như hoa của Kiều Mục Lam.
Hai người tuổi tác xấp xỉ, nhưng bề ngoài lại chênh lệch rất nhiều, dù đã gần 80 nhưng Kiều Mục Lam vẫn mang dáng vẻ 20, mà Ngô phu nhân lại như phụ nhân trung niên, đứng chung một chỗ, người khác còn có thể lầm tưởng Ngô phu nhân là mẹ của Kiều Mục Lam, như vậy sao có thể không ghen ghét a.
Kĩ thuật khoa học phát triển, thọ mệnh của con người cũng được kéo dài, người thường đều có thể sống đến 300 tuổi, vì thế 80 tuổi ở thời đại này vẫn là rất trẻ.
"Mẹ, người thấy con thế nào?" Du Cẩn Lật vừa thay bộ quần áo thỏ con, hưng phấn từ phòng thay đồ chạy ra, nhảy đến trước mặt Kiều Mục Lam khoe.
Vốn dĩ tâm tình Kiều Mục Lam có chút buồn bực, nhìn thấy Du Cẩn Lật, tất cả đều biến mất, bà khích lệ nói " Tiểu Lật nhà chúng ta mặc cái gì cũng đẹp".
" Ôi, ta nói tại sao ngươi lại có tâm tình đi dạo phố, thì ra là còn đứa con trai nhỏ, đứa lớn không có liền còn đứa nhỏ a, ngươi giấu cũng đủ sâu, còn biết tìm cho chính mình đường lui" Ngô phu nhân nhìn thấy Du Cẩn Lật liền trào phúng.
Tuy không biết đang xảy ra chuyện gì nhưng người này khiến cậu có cảm giác không thoải mái, tràng ngập ác ý, thái độ nói chuyện với mẹ lại không tốt, càng làm cậu khó chịu.
Du Cẩn Lật kéo kéo góc áo Kiều Mục Lam hỏi nhỏ " Mẹ, vị đại nương(6) này là ai a?"
(6) người phụ nữ lớn tuổi.
" Ngươi gọi ai là đại nương, có biết lễ phép hay không, cha mẹ ngươi không biết dạy sao?" Ngô phu nhân vừa nghe thấy gương mặt liền vặn vẹo, hai mắt bừng lên lửa giận, cảm thấy cậu đang cố ý châm chọc mình.
Kỳ thật điều này cũng không thể trách Du Cẩn Lật, bởi vì vẻ ngoài của Kiều Mục Lam thực trẻ tuổi, Ngô phu nhân tuy rằng cũng không già, nhưng so với Kiều Mục Lam chênh lệch lại thấy rõ, đối với người lớn hơn mẹ mình cậu tự nhiên gọi là đại nương a.
Bị Ngô phu nhân quát lớn, Du Cẩn Lật thấy thật ủy khuất, hoàn toàn không thấy bản thân có điểm nào sai.
" Ngược lại, ta cũng tò mò về giáo dưỡng của Ngô gia, nghe nói trước khi gả đến, Ngô phu nhân cũng là một tiểu thư tri thư đạt lý(7), như thế nào sau khi kết hôn lại trở thành mụ đàn bà đanh đá, chẳng lẽ Ngô gia chủ không có dạy ngươi quy củ sao?" Kiều Mục Lam kéo Du Cẩn Lật đến phía sau bà, ánh mắt sắc bén nhìn Ngô phu nhân, thanh âm lạnh băng nói.
Bà vốn cũng không định tính toán với những người này, nhưng họ lại hù doạ con dâu nhà bà, vậy thì đừng trách bà không khách khí.
Kiều Mục Lam vừa dứt lời, xung quanh liền vang lên tiếng cười, khiến mặt Ngô phu nhân vừa hồng vừa trắng, tức giận đến muốn động thủ lại bị Nguyên thủ phu nhân kéo lại.
"Đủ rồi" Nguyên thủ phu nhân thấp giọng quát Ngô phu nhân.
Tuy rằng cũng không thích Kiều Mục Lam, nhưng Nguyên thủ phu nhân lại không muốn đứng trước công chúng cãi nhau, đây không phải hành động của một quý phu nhân, tuy rằng Nguyên thủ phu nhân không tham gia nhưng Ngô phu nhân là do bà đưa tới, nên cũng thấy khuôn mặt bỏng rát.
Hơn nữa, Kiều Mục Lam vẫn là phu nhân Giang gia, trước khi Giang gia rơi đài cũng không thể xé rách mặt, đành quay sang quát Ngô phu nhân.
Thấy Nguyên thủ phu nhân không đứng về phe mình, tức khắc Ngô phu nhân càng tức giận, nhưng lại không thể không nhịn, dù sao gia tộc còn cần sự ủng hộ từ Nguyên thủ, chỉ có thể không cam lòng trừng mắt Kiều Mục Lam, sau đó rời đi.
Bà muốn chống mắt lên coi Giang gia có thể kéo dài được bao lâu, chờ bà trở thành đệ nhất phu nhân, bà sẽ không buông tha tiện nhân này.
Người chướng mắt đã rời đi, Kiều Mục Lam vui tươi hớn hở vung tay, đem những món đồ Du Cẩn Lật thích đều mua, để người mang đến Giang gia.
"Vì cái gì không có trang phục cá bảo bảo đâu?" Du Cẩn Lật xem hết tất cả quần áo trong tiệm, động vật quen, không quen đều có, nhưng lại không có cá bảo bảo.
Cá bảo bảo thì làm sao? Cá bảo bảo đáng yêu như vậy, vì sao lại không có trang phục?
"Tiểu Lật thích cá bảo bảo?" Kiều Mục Lam nghệ vậy, ôn nhu cười hỏi, khí thế so với lúc nói chuyện với Ngô phu nhân khác một trời một vực.
"Ân, cá bảo bảo thực đáng yêu, bơi qua bơi lại" hai mắt Du Cẩn Lật phát sáng, hưng phấn nói.
Nhớ tới lúc cậu còn là một con cẩm lý, khi ấy sinh hoạt trong một vùng nước rộng lớn, chung quanh có rất nhiều tiểu đồng bọn, đại gia mỗi ngày cùng nhau tránh dưới lá sen phơi phơi nắng, ngày qua ngày vô cùng thư thái.
Tuy rằng sau khi đi đến nhân gian với sư phụ, sư huynh, ngẫu nhiên sẽ biến về nguyên thủy hình thái ở trong bể cá mà sư phụ chuẩn bị, hoặc là về vùng nước đó.
Nghĩ đến những ngày tháng trước kia, Du Cẩn Lật tươi cười càng sâu, mà lại đang mặc đồ thỏ con, càng manh tâm người khác.
Bất quá tươi cười cũng không lâu, có lẽ là nghĩ đến cơ thể hiện tại của mình, tu vi thấp, muốn biến trở lại cũng không được, khả năng lớn phải một đoạn thời gian rất dài rất dài nữa mới có thể thoả sức bơi lội.
Kiều Mục Lam không muốn cảm xúc của cậu giảm, vừa thấy cậu không vui liền muốn đem tất cả mọi thứ đưa cho cậu, để cậu cao hứng.
Còn không phải là trang phục cá bảo bảo hay sao? Mua, mua, mua!
Không có? Vậy liền đặt làm mấy bộ, muốn mặc thế nào cũng được.
Vì thế, Kiều Mục Lam được thể nghiệm cảm giác vì hài tử mua mua mua, đặc biệt bảo bối còn cười vui vẻ với bà, trong lòng đều mềm mại.
" Trang phục cần mấy ngày mới có thể làm tốt, tạm thời mặc mấy bộ này đi" Kiều Mục Lam thanh âm mềm nhẹ nói.
" Ân, cảm ơn mẹ" Du Cẩn Lật phi thường thoả mãn kêu lên, tưởng tượng đến chính mình không thể biến thân nhưng có thể mặc quần áo cẩm lý cũng an ủi a.
Dạo xong cửa hàng này, Kiều Mục Lam liền dẫn Du Cẩn Lật đến một tiệm khác, hận không thể dọn sạch cửa hàng về nhà.
Chờ hai người dạo xong cũng đã đến bữa tối.
Du Cẩn Lật nhìn thời gian, không kịp lên lầu xem Giang Mặc Thịnh liền vào nhà bếp, bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn để phát sóng trực tiếp.