Editor: Lọ Đường Nhỏ
" Tiểu Lật, con...con vừa nói cái gì?" Kiều Mục Lam có chút không tin được những gì mình nghe được.
Con trai bà bị thương thành cái dạng gì, chính bà rất rõ ràng, đừng nói mười ngày, mười tháng cũng không thể xuống giường.
Nhưng Du Cẩn Lật lại hiểu lầm ý của Kiều Mục Lam, cậu tưởng rằng bà đang kinh ngạc vì quá chậm, hoàn toàn không nhớ rằng mình và Giang Mặc Thịnh chưa bao giờ đem tình huống hiện tại nói cho hai vị trưởng bối(1), cho nên họ cũng không biết thương thế của Giang Mặc Thịnh đang tốt lên.
(1) người lớn tuổi, lớn vai vế trong gia đình, trái ngược với tiểu bối ( những người nhỏ tuổi, nhỏ vai vế hơn).
Nghĩ đến, từ sau khi dạy cho đùi vàng phương pháp tu luyện đến giờ, cậu không còn dùng linh lực trị liệu cho A Thịnh, bởi vì mỗi lần cậu cũng chỉ tích được một lượng nhỏ linh lực nên cậu đều để lại cho bản thân, bây giờ nhìn thấy ba mẹ đang kinh ngạc làm cậu có chút chột dạ.
Ba mẹ đều đối xử rất tốt với cậu, kết quả cậu lại ích kỉ vì muốn khôi phục tu vi mà xem nhẹ thương thế của đùi vàng, không có giúp đùi vàng trị liệu, khiến vết thương của đùi vàng khôi phục chậm hơn nhiều.
Cậu thật là một con cẩm lý không tốt.
" Thực xin lỗi, còn sẽ mau chóng giúp A Thịnh trị liệu, nhiều nhất 7 ngày, à không nhiều nhất 5 ngày A Thịnh sẽ xuống giường" Du Cẩn Lật vặn vặn ngón tay, gấp gáp nói, len lén chú ý đến sắc mặt của Kiều Mục Lam và Giang Chấn Đào.
Hôm nay cậu thu thập được rất nhiều tín ngưỡng chi lực, nếu mỗi ngày đều như vậy liền có thể mau chóng giúp A Thịnh khôi phục.
5 ngày có lẽ là đủ rồi.
Nhưng tin tức này lại đập cho Kiều Mục Lam ngốc, hốt hoảng như đang trong mộng, đại não đều trì độn(2), phản ứng không kịp.
(2) chậm chạp,không hoạt động.
Giang Chấn Đào mặc dù cũng khiếp sợ nhưng lý trí vẫn còn, nỗ lực khiến bản thân bình tĩnh lại, nhẹ nhàng hỏi Du Cẩn Lật: " tiểu Lật, con nói cho baba ... Mấy ngày nay con đều giúp Mặc Thịnh trị liệu sao?"
"Đúng vậy, thân thể của A Thịnh bị độc tố tổn hại rất nghiêm trọng, tu vi hiện tại của con còn thấp, chỉ có thể giúp chậm rãi trị liệu, cho nên hơi lâu một chút" Du Cẩn Lật nắm nắm hai tay, có chút thấp thỏm nói.
Ngay sau đó như nghĩ đến cái gì, Du Cẩn Lật vội vàng ngẩng đầu lên, tranh công nói: "con đã dạy A Thịnh tu luyện, bản thân tự trị liệu tốc độ càng nhanh".
Giang Chấn Đào nghe vậy, mặc dù cái hiểu cái không nhưng thấy cậu một lòng quan tâm đến con trai của mình, âm thầm trị liệu cho nó, tâm tức khắc trở nên mềm nhũn.
Sờ sờ đầu nhỏ của Du Cẩn Lật, Giang Chấn Đào cười hiền từ, nói: " cảm ơn con, baba mama đều thực vui vẻ, lúc mới nghe tin tức có chút kích động làm chậm trễ tiểu Lật ăn cơm, nhanh nhanh nhanh, tiểu Lật ăn nhiều một chút".
Kiều Mục Lam cũng phản ứng lại, nghe rõ ràng đối thoại của Du Cẩn Lật và Giang Chấn Đào, mặc dù muốn lập tức lên lầu xem con trai nhưng vừa nghĩ đến tiểu Lật còn chưa cơm nước gì liền kiên nhẫn bồi cậu ăn bữa tối, bỏ qua việc chính mình không có tâm trạng ăn uống.
Sau khi ăn xong, Kiều Mục Lam rốt cuộc không thể nhịn được nữa, dẫn đầu đi lên phòng con trai, vừa vào liền thấy con trai đang ngồi dựa vào đầu giường đọc sách, sắc mặt hồng nhuận hơn nhiều, trong lúc nhất thời không kìm được kích động.
Bà sao lại không chú ý tới biến hoá của con trai nha?
Rõ ràng, trước khi Du Cẩn Lật đến, sắc mặt của con trai vẫn luôn tái nhợt, suy yếu, tiều tụy, nhưng hiện tại nào có thấy được nữa, sắc mặt hắn hồng nhuận, trông như chỉ là cảm vặt nhẹ phải nằm trên giường vài ngày mà thôi.
"A Thịnh, ta nghe tiểu Lật nói, thân thể của con..." thanh âm của Kiều Mục Lam có chút nghẹn ngào, ko dám tiếp tục nói, sợ tất cả chỉ là mộng.
Bà đã nằm mơ vô số lần giấc mộng ấy, mỗi lần tỉnh lại chỉ thấy buồn bã, đau đớn, bà thật sự chịu không nổi một lần tỉnh mộng nữa.
Tuy rằng Kiều Mục Lam không có nói hết câu nhưng Giang Mặc Thịnh vẫn hiểu ý của bà, bỏ sách xuống, nhìn đôi mắt hồng hồng của bà, nói: "thân thể của con đã khá hơn nhiều, tiểu Lật trị liệu rất hiệu quả".
Vốn dĩ Giang Mặc Thịnh không định nói với ba mẹ tình huống hiện tại, dù như vậy sẽ khiến họ phải lo lắng một thời gian, nhưng lại có thể bảo vệ được bí mật của Du Cẩn Lật, đồng thời cũng đủ thời gian để hắn tìm phương pháp giải thích hết thảy.
Thân thể của hắn chuyển biến tốt, sớm hay muộn ba mẹ cũng sẽ chú ý, cho nên hắn cần cho họ một lý do, không nghĩ tới tiểu Lật lại nói lỡ miệng trước.
Du Cẩn Lật khả năng là cố ý hướng Kiều Mục Lam tranh công, Giang Mặc Thịnh không cần suy nghĩ cũng biết đến bộ dáng xuẩn manh của cậu, như vậy cũng tốt, khẳng định là trong lúc vô ý nói lỡ miệng lại không nhận ra điểm này.
Nghĩ đến cậu không hề phòng bị người nhà của hắn, trong lòng dâng lên một dòng nước ấm, lúc trước tiểu gia hoả trị liệu cho hắn cũng không hề giấu diếm phương thức tu luyện.
Không thể không nói, dù chỉ mới ở chung một thời gian nhưng Giang Mặc Thịnh đã hiểu rất nhiều về Du Cẩn Lật.
"Thật, thật vậy chăng?" Kiều Mục Lam biết con trai mình chưa bao giờ nói dối, hoặc là không nói, hoặc đã nói thì đó chính là sự thật, tức khắc mừng như điên.
Con trai bà ngày càng tốt hơn, bà sẽ không mất đi nó, thật sự quá tốt, lẽ nào là ông trời đã nghe thấy lời nguyện cầu của bà, cho nên phái tiểu Lật đến.
" Mẹ, có một việc con hy vọng người sẽ giữ bí mật, trước khi độc tố được giải hoàn toàn, con muốn giữ kín tin tức, càng không thể lộ tin của tiểu Lật " Giang Mặc Thịnh nghiêm túc nói với Kiều Mục Lam.
Hắn dặn dò như vậy không phải là muốn giấu công lao của Du Cẩn Lật mà là bởi vì lấy thực lực của hiện tại, hắn không thể bảo vệ cậu chu toàn, một khi tin tức lộ ra, những người có tâm sẽ có thể xúc phạm tới cậu, hắn tuyệt đối không để cậu phải chịu chút oan ức nào, đặc biệt còn là vì hắn.
Năng lực của cậu có bao nhiêu đặc thù, không có ai rõ hơn hắn, cho nên hắn càng không dám mạo hiểm.
Dù Giang Mặc Thịnh không dặn dò, Kiều Mục Lam cũng không tính toán tuyên bố ra ngoài, bà cũng không muốn miệt mài tìm hiểu làm sao tiểu Lật có thể trị thương cho con trai bà- người mà những bác sĩ giỏi nhất Liên bang cũng phải bó tay, bà chỉ cần biết con trai bà sẽ không chết, điều này quan trọng hơn tất cả.
" Ta hiểu rồi, A Thịnh, có việc này chúng ta đã tự chủ trương nhưng không có nói cho con" Kiều Mục Lam suy xét một chút, vẫn là quyết định đem chuyện này nói với con trai, rốt cuộc đây là chuyện cả đời của hắn.
Lúc trước, bởi vì cơ thể con trai phải chịu trọng thương, thời gian còn thừa cũng không nhiều lắm, cho nên mới gạt hắn tìm một vị hôn phu, tính toán dựa vào khoa học đào tạo ra một đứa bé.
Nhưng nếu hai người lưỡng tình tương duyệt(2), như vậy khi đào tạo đứa bé lại càng vui mừng hơn, vì thế Kiều Mục Lam mới để cho Du Cẩn Lật và Giang Mặc Thịnh ở cùng nhau.
(2) hai bên có tình ý với nhau.
Hiện tại, tình huống của Giang Mặc Thịnh đã tốt hơn, việc này cũng không cần phải gấp gáp, sớm muộn gì cũng phải nói cho hắn chuyện vị hôn phu.
Vừa nói lòng Kiều Mục Lam vừa thấp thỏm, thập phần lo lắng con trai sẽ trách cứ bọn họ.
Đổi thành người khác, nếu con trai từ chối bọn họ cũng sẽ không bắt ép, rồi đền bù những mặt khác với người đó.
Nhưng đối tượng là Du Cẩn Lật, dù thế nào Kiều Mục Lam cũng không cho phép Giang Mặc Thịnh từ chối.
Chuyện này vốn dĩ do họ tự chủ trương, bà biết rõ Du Cẩn Lật thích con trai bà như thế nào, thậm chí lúc biết hắn sắp ly thế(3) vẫn đồng ý gả cho hắn, cùng tạo một cáu bảo bảo, hiện tại lại bại lộ bí mật của mình để cứu Giang Mặc Thịnh, tình yêu như vậy khiến bà không nhẫn tâm chia rẽ họ.
(3) rời khỏi thế giới = chết.
"A Thịnh, ta biết chuyện này là do chúng ta tự ý quyết định, là chúng ta sai, nhưng tiểu Lật không có lỗi, nó yêu con như vậy, không tiếc thay người gã thay còn cứu lấy tính mạng của con, chúng ta không thể làm người vọng ân phụ nghĩa(4), ta biết cảm tình giữa bọn con không sâu, nhưng tiểu Lật tính cách thật tốt cũng rất ưu tú, xứng đôi với con cũng dư dả, các con còn nhiều thời gian bồi dưỡng cảm tình" Kiều Mục Lam nỗ lực khuyên bảo Giang Mặc Thịnh, đem tất cả ưu điểm của Du Cẩn Lật đều nói một lần, càng nói càng vừa lòng với đứa con dâu tương lai này.
Giang gia thật sự nhặt được một cái đại bảo bối.
Mà Giang Mặc Thịnh vừa nghe được tin tức liền ngốc ngốc, đặc biệt là câu " nó yêu con như vậy", hoàn toàn không có nghe được những câu sau của Kiều Mục Lam.
Khó trách trong nhà liền xuất hiện nhiều hơn một người, khó trách mẹ mỗi ngày đều để tiểu gia hoả đem dinh dưỡng tề cho hắn, khó trách mỗi lần tiểu gia hỏa đều lén lút truyền linh lực trị liệu thương tích của hắn, thì ra tiểu gia hoả thích hắn sao!!!
Phản ứng lại, trái tim vốn cứng rắn của Giang Mặc Thịnh liên tục nảy lên, càng lúc càng nhanh, như muốn thoát ra khỏi lồng ngực.
"A Thịnh?" Kiều Mục Lam thấy khuôn mặt Giang Mặc Thịnh thối thối, không nói một lời, cho rằng hắn không thể tiếp thu sự thật này, lập tức liền lo lắng, e sợ hắn biết chân tướng sẽ nói cái gì đó với Du Cẩn Lật, đến lúc đó Du Cẩn Lật bị tổn thương thì làm thế nào?
Khoảng thời gian sắp tới, vẫn không nên để tiểu Lật tiếp xúc nhiều với con trai đi, đỡ phải nghe những lời hỗn trướng, chờ con trai nghĩ kĩ, lại cho bọn chúng ở cùng nhau bồi dưỡng cảm tình, Kiều Mục Lam ở trong lòng quyết định.
Giang Mặc Thịnh không nghĩ tới, thói quen làm mặt lạnh của mình lại khiến mẹ hiểu lầm, dẫn đến tương lai có một khoảng thời gian không thể nhìn thấy tiểu gia hoả, nhân sinh bị thảm.
Lọ Đường Nhỏ: Mọi người đọc nhiều nhiều ủng hộ tui nhen!!! (人 •͈ᴗ•͈)(人 •͈ᴗ•͈)(人 •͈ᴗ•͈)