"Giản Cận... Anh vẫn nên trở về đi thôi, Tiểu Bảo nó không hiểu chuyện, em mang nó đi ăn là được, Bạc tiểu thư đang ở nhà chờ anh! " Hàn Như Y nhẹ giọng cự tuyệt.
"Không có chuyện gì, anh gọi điện thoại cho cô ấy nói cho cô ấy biết xuống. " Tịch Giản Cận nhìn Tiểu Bảo thật vất vả mới ngừng khóc, sợ cô sẽ lại khóc loạn lên, lắc đầu cự tuyệt.
Ngay sau đó ôm Tiểu Bảo tìm điện thoại di động của mình, lúc này mới phát hiện điện thoại hết pin.
Anh liền pin dự phòng, lên trên xe sạc pin.
Hàn Như Y cũng đi theo.
Ba người dọc theo đường đi rất lặng yên.
Đến thời điểm xuống xe, Hàn Như Y lại không yên lòng hỏi một câu: "Anh thật sự không trở về sao?"
"Ừ. " Tịch Giản Cận mạn bất kinh tâm đáp, mở ra điện thoại di động, lại phát hiện xuất hiện rất nhiều cuộc gọi nhỡ, đều là Bạc Sủng Nhi.
Anh vội vàng gọi lại cho Bạc Sủng Nhi.
Rất nhanh liền đón nghe.
"Alo? Tịch?"
Thanh âm của cô nghe cực kỳ suy yếu, tâm Tịch Giản Cận đột nhiên nhói lên: "Em ở đâu? Làm sao? Không thoải mái sao?""Không có. " thanh âm buồn buồn truyền đến, "A Thánh anh ấy đi rồi..."
Bạc Sủng Nhi mệt mỏi nói: "A Thánh không nói tiếng nào rời khỏi X thị, rời khỏi em... Tịch, em thật rất khổ sở..."
Tần Thánh đi?
Rời X thị rồi?
Tâm Tịch Giản Cận cũng theo đó run rẩy một chút.
Anh vô thanh vô tức mân môi, hình như có thể cảm giác được Bạc Sủng Nhi rốt cuộc cỡ nào khổ sở, đáy lòng cũng theo đó có ghen tuông hiện lên.
Thật ra thì anh biết, đối với Bạc Sủng Nhi mà nói, Tần Thánh là người anh không thể thay thế.
Anh tuyệt đối tin tưởng Bạc Sủng Nhi chỉ yêu anh.
Nhưng mà, anh cũng biết Bạc Sủng Nhi rất che chở Tần Thánh.
Người đàn ông có tầm quan trọng đối với cô tuyệt đối không thua gì anh, bây giờ rời đi rồi, khó trách tâm tình của cô trầm thấp như vậy, Tịch Giản Cận mấp máy môi, một hồi lâu, mới thấp giọng nói: "Không có chuyện gì, anh sẽ trở lại, chỉ là nếu bây giờ tâm tình không tốt, em nên đi ra ngoài chơi một chút, đừng khóc..."
"Thế bao giờ anh trở về tìm em? Tịch, em muốn anh cùng em... " thanh âm của cô nghe giống như là đưa trẻ bất lực, Tịch Giản Cận nghe mà đáy lòng mềm nhũn nghiêng đầu nhìn Tiểu Bảo ánh mắt lóe sáng một chút, trong não liền dây dưa, giãy dụa.
Tịch? Tại sao anh không nói chuyện? Anh ở đâu? Còn đang bận sao?"
Bạc Sủng Nhi nhỏ giọng hỏi một lần.
Tịch Giản Cận mới đột nhiên hoàn hồn, cắn răng, cuối cùng hướng về phía trong điện thoại chậm rãi nói: "Thật xin lỗi... Sủng Nhi, chỗ này của anh còn có chút việc, có thể phải đến tối mới có thể trở về."
"Nha... Không sao, anh chậm rãi xử lý, em ở nhà chờ anh. " cô nói rất thông tình đạt lý, rất có hiểu biết, lại làm cho đáy lòng Tịch Giản Cận không giải thích được đau lòng.
"Kia không có chuyện gì, em cúp máy!"
"Đợi đã! " Tịch Giản Cận lên tiếng.
"Gả? " Bạc Sủng Nhi hỏi ngược lại.
"Không có chuyện gì... " Tịch Giản Cận thiếu chút nữa bật thốt lên chuyện mình bây giờ cùng Hàn Như Y ở chung một chỗ, nhưng là nghĩ rồi, lại cảm thấy Bạc Sủng Nhi không thế nào thích Hàn Như Y, đừng nói tới là nguyên nhân gì đem Hàn Như Y bán mất, hiện tại Hàn Như Y trở về X thị, nếu cô ấy biết rồi, khẳng định đáy lòng cực kỳ không thoải mái, không yên lòng, còn không bằng không để cho cô gia tăng phiền não!
"Không có chuyện gì... Chẳng qua là hỏi em ăn cơm chưa? Để anh mang đồ ăn trở về."
"Em không đói bụng.""Không đói bụng cũng phải ăn một chút, làm sao có thể bụng rỗng? " Tịch Giản Cận không vui chau lông mày lên, giống như là khiển trách trẻ nhỏnói: "Anh mang đồ ăn ngon cho em!"
"Tốt. " đối diện truyền đến thanh âm cực kỳ mềm mại, Tịch Giản Cận kìm lòng không đậu cong môi: "Kia cúp máy?"
"Ừ."
Bạc Sủng Nhi chậm rãi đáp ứng một câu, Tịch Giản Cận lúc này mới giơ tay lên, chậm rãi dập máy.
Sau đó đem xe vững vàng mà dừng ở cửa KFC, ôm Tiểu Bảo xuống xe.
Tiểu Bảo ôm Tịch Giản Cận, vẫn cười không ngừng, rất là vui vẻ.
Chẳng qua là Tịch Giản Cận không có chú ý tới, Tiểu Bảo thủy chung cũng không dám nhìn tới Hàn Như Y, mà Hàn Như Y đi theo phía sau Tịch Giản Cận, ánh mắt cũng là âm trầm.
"Nhanh lên một chút. " Tịch Giản Cận quay đầu hướng Hàn Như Y vẫy vẫy tay, Hàn Như Y lập tức cười đi lên trước, ba người tiến vào KFC.
Nhưng không có chú ý tới một chiếc xe màu đỏ cách đó không xa, cửa sổ xe dần dần hạ xuống, lộ ra gương mặt tinh xảo của Bạc Sủng Nhi, nhìn chằm chằm ba bóng người bên trong KFC, ánh mắt từ từ trở nên có chút lạnh như băng.
Hàn Như Y trở lại?
Quả thật là cô ta trở lại?
Khó trách Tịch Giản Cận trở nên âm tình bất định như vậy?
Bạc Sủng Nhi nắm tay lái thật chặc.
Khó trách Tịch Giản Cận vừa tiếp xúc đến điện thoại, không nói hai lời liền đi ra ngoài, mỗi lần cũng nói mình bề bộn nhiều việc, hơn nữa mệt mỏi thôi, thì ra là... Là theo bồi bọn họ?
Tiểu Tịch thiếu nợ bọn họ, thoạt nhìn, tựa hồ là vĩnh viễn cũng không trả hết...
Một cái tủy sống của cô không đủ để đổi một cái mạng có phải hay không?
Bọn họ vẫn cần một cái mạng đổi một cái mạng, cô ta mới từ bỏ ý đồ có phải hay không?
Có một số việc, không phải là cô không biết, chẳng qua là không muốn làm cho Tịch Giản Cận biết thôi.
Cô là đau lòng Tịch Giản Cận.
Biết Tịch Giản Cận năm đó có thể đi tới một bước này, đều là thời điểm còn trẻ, cô đối với anh không tín nhiệm đưa đến Triệu Tố Nhã có cơ hội, mới có thể làm lẫn nhau trở thành như thế!
Mới có thể để cho Tịch Giản Cận vác trên lưng mối nợ ân tình nặng như vậy!
Tịch Giản Cận bản thân người này cũng không phải là cái loại người không có trách nhiệm, không phải là cái loại người lãnh huyết vô tình, không phải là người mà người khác cứu mình, chính mình vẫn có thể xoay người quên mất!Hết lần này tới lần khác Tịch Giản Cận là người biết ghi ơn nhất!
Cho là Bạc Sủng Nhi cô thật sự là người thoải mái, người khác cần tủy sống, cô sẽ hiến cho người ta sao?
Bản thân cô chính là người rất ích kỷ, nếu không phải cô sợ Tịch Giản Cận khổ sở, đau lòng, nếu không phải là không muốn làm cho Tịch Giản Cận cả đời đều bị dày xéo, cô mới sẽ không đem tủy sống cho đứa bé kia!
Nếu cho, nếu ban đầu ước định đã đặt xong, cả đời cô ta sẽ không xuất hiện ở trước mặt Tịch Giản Cận, bây giờ cô ta còn trở về là có ý gì?
Bội ước?
Còn muốn làm Tịch Giản Cận người này, hoàn toàn bị hủy diệt?
Bạc Sủng Nhi biết lúc ấy chính mình đem Hàn Như Y bán đi, làm Tịch Giản Cận cực kỳ tức giận, thậm chí coi như là cô thừa nhận tức giận như vậy, cũng không muốn để cho Tịch Giản Cận biết Hàn Như Y rốt cuộc là một người như thế nào.
Biết rốt cuộc đáy lòng Hàn Như Y có ý định như thế nào.
Càng không muốn thấy Tiểu Tịch của mình biết chân tướng sẽ khổ sở!
Có chút tình yêu, liền là bảo vệ.
Mà cô, chính là muốn bảo vệ tốt Tiểu Tịch của cô.
Cô có thể lừa gạt Tiểu Tịch rằng cô có con, có thể cho phép mọi người tập đoàn Bạc Đế đem Tiểu Tịch của cô đùa bỡn xoay quanh, nhưng là tuyệt đối sẽ không cho phép anh ở dưới mí mắt của mình, bị Hàn Như Y đem Tịch Giản Cận xoay mòng mòng!
Ánh mắt Bạc Sủng Nhi càng ngày càng trở nên băng lạnh xuống.
Hồi lâu, hồi lâu, cô mới khởi động xe về nhà.
*
Tịch Giản Cận đưa Hàn Như Y cùng Tiểu Bảo về nhà, lúc này mới lái ô-tô vội vàng trở về nhà mình.
Cả người anh rất mệt mỏi.
Chung quy vẫn thấy Hàn Như Y cùng Tiểu Bảo có điều gì đó không giống với lúc trước, nhưng là anh lại phát hiện không ra rốt cuộc nơi nào không giống.
Không biết là mình nghĩ nhiều, hay là vẫn có nguyên nhân khác.
Hàn Như Y mới vừa trở về, anh không thể gọn gàng dứt khoát nói đưa Hàn Như Y đi, luôn là muốn cách một chút thời gian mới có thể nói.
Tịch Giản Cận không nhịn được giơ tay lên, nhéo trán của mình, cảm thấy có chút lo lắng.
Nhưng là không có cách nào.
Ở nước ngoài, vô luận Hàn Như Y trôi qua như thế nào, vô luận những thứ video kia là thật hay giả, vô luận hiện tại tại sao Hàn Như Y khóc.
Nói tóm lại, Bạc Sủng Nhi ban đầu đem cô bán đi, là Bạc Sủng Nhi phải xin lỗi cô, mà đội trưởng bởi vì chính mình mà chết, cũng là mình phải xin lỗi cô.
Sủng Nhi bây giờ là vợ của anh, ban đầu Sủng Nhi phạm phải sai lầm, anh luôn muốn thay cô gánh chịu.
Không thể trốn tránh. Cũng chẳng bao giờ nghĩ tới trốn tránh.
Thật ra thì về chuyện vì sao Bạc Sủng Nhi phải bán đi Hàn Như Y, anh nghĩ tới rất nhiều loại nguyên nhân, tuy nhiên không nghĩ ra được nguyên nhân chân chân chính chính rốt cuộc là cái gì.
Hơn nữa Bạc Sủng Nhi lúc ấy đứng ở trước mặt của mình, đối với mình nói, cô không thích anh đối tốt với những cô gái khác, cô muốn đem cô ấy đuổi đi.
Rất phù hợp với tính cách còn trẻ của cô.
Nhưng khi anh thấy cô quyên tiền cho Tiểu Hoa ở cái thôn kia, anh cảm thấy đó không giống như là chuyện cô có thể làm được.
Ở giữa rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Tịch Giản Cận nghĩ mãi, nghĩ mãi, xe liền đi tới nhà.
Anh lên lầu, phát hiện Bạc Sủng Nhi vẫn chưa ngủ.
Anh đi lên trước, đưa đồ ăn cho cô, cô nói không đói bụng, tự mình lôi anh vào phòng, xoa bóp bả vai cho anh, nói: "Mệt chết rồi sao?"
Cuộc sống như thế thật rất tốt đẹp.
Tịch Giản Cận không muốn đánh vỡ.
Liền ngậm miệng, gật đầu, không lên tiếng.
Bạc Sủng Nhi nhéo một chút, anh liền vươn tay, đem cô ôm vào trong ngực, ôm thân thể của cô thật chặt, cúi đầu, đem cằm tựa vào trên vai của cô, nhìn mặt nghiêng của cô một chút, mới hỏi: "Sủng Nhi... Đem chân tướng nói cho anh biết có được hay không?"