Đầu tiên là nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn dật phi phàm của Tịch Giản Cận một hồi, ngay sau đó liền cong môi, ưu nhã mà cười.
Trên cái thế giới này, có một loại đàn ông, thoạt nhìn tinh xảo và đẹp đẽ, rõ ràng là một bộ vô hại, hết lần này tới lần khác dung mạo yêu nghiệt như vậy, vừa lên tiếng, thanh âm thuần thuần, so với tướng mạo còn động lòng người hơn, chỉ có hơn chớ không kém.
"Cậu tốt nhất nên cầu nguyện lúc cậu đi ra, đã không còn ở trên đời này nữa!"
Ngay sau đó, Tần Thánh, Tô Thần, Dịch Thiển cũng là một bộ vẻ mặt lành lạnh, bộ dáng mười phần xem kịch vui, giống như là đang chờ kết cục của Tịch Giản Cận.
Bạc Sủng Nhi đứng ở một bên, đáy lòng vừa vội vừa tức, bọn họ là cứu tinh cô kéo tới, rõ ràng ở trong điện thoại hướng về phía cô bảo đảm, tuyệt đối sẽ trợ giúp Tịch Giản Cận, cũng phát thề, nhưng là ai biết đến nơi, vừa nghe đến chân tướng, lập tức giống như là thay đổi thành người giống như, rối rít bắt đầu nhằm vào Tịch Giản Cận rồi?
"A Thánh, A Thần, anh Dịch Thiển, các anh làm sao vậy? " Bạc Sủng Nhi hơi mang theo vài phần yếu ớt nói với ba người, môi của cô biện khẽ cong lên, mười phần đáng yêu, nhìn bọn họ, mềm nhũn làm nũng: "Các anh nói sẽ giúp em, Tịch bị Bạc Tình gọi vào, có thể gặp chuyện không may không!"
Đổi lại từ trước nghe được Bạc Sủng Nhi nói như thế, họ đã đã sớm mềm lòng và chân chó lên, cô muốn như thế nào, bọn họ đều lập tức rập khuôn, cho dù là ở chuyện thương thiên hại lý, cũng không nháy mắt.
Nhưng là bây giờ kia ba người họ như cũ vẫn duy trì thái độ lành lạnh, mắt liếc Bạc Sủng Nhi một cái, hừ lạnh một chút, quay đầu, một bộ không liên quan đến mình, bàng quan thanh thản.
Bạc Sủng Nhi nhìn phản ứng của họ, lập tức rối lên, hiện tại chú Lý Niệm, chú Tần Thích, dượng Tô Thần, dượng Dịch Thệ cũng không biết đâu rồi, nếu như bọn họ biết...
Tiểu Tịch, còn có thể còn mạng hay không?
Bạc Sủng Nhi toàn thân run rẩy, quay đầu, cẩn thận nhìn thoáng qua Tịch Giản Cận, phát hiện anh đứng ở nơi đó, như cũ vẫn không nhúc nhích, bộ dạng cực kỳ bình tĩnh.
Rõ ràng thoạt nhìn là cực kỳ đẹp trai và nho nhã, để cho tất cả phụ nữ cũng nhịn không được nghẹn ngào thét chói tai, nhưng là Bạc Sủng Nhi chậm rãi tưởng tượng trở thành hình ảnh như vậy.
--------------------------------------------------------------
Chương : Con đường lấy vợ bi thảm của Tịch ! 【2】
Tịch Giản Cận máu tươi lâm ly nằm trên mặt đất, ngũ quan đã thấy không rõ rồi, toàn thân bất động, mà những người đàn ông của tập đoàn Bạc Đế này thì vây quanh anh tùy ý cười to...
Bạc Sủng Nhi lắc đầu, rùng mình một cái, nhìn lên ba người trước mặt kia, rõ ràng từ nhỏ đến lớn đều cực kỳ thân thiết, ánh mắt dần dần xa cách.
Giống như bọn họ là hung thần ác sát quái vật gì đó, nắm tay Tịch Giản Cận, vội vội vàng vàng nói: "Tịch, anh không cần đi gặp Bạc Tình, chúng ta về nhà đi..."
Tịch Giản Cận là người cực kỳ bình tĩnh, vốn là không để ý sống chết, có rất ít thời điểm quá khẩn trương.
Huống chi anh và Tần Thánh, Tô Thần, Dịch Thiển bọn họ đều là người trong vòng luẩn quẩn quý tộc, mọi người ban đầu mặc dù không đến trình độ xưng anh gọi em, nhưng là dầu gì cũng là bạn, xảy ra chuyện gì, cũng có thẻ ra tay giúp đỡ.
Nhưng là thấy bộ dáng bỏ đá xuống giếng bây giờ của bọn họ, lại thấy Bạc Sủng Nhi khẩn trương như bầu trời cũng sắp sập xuống, tính cảnh giác của Tịch Giản Cận, chậm rãi hiện lên.
Anh nhíu nhíu mày, theo đó khẽ khẩn trương một chút, sau đó mấp máy môi, yên lặng không tiếng động cầm ngược lại tay Bạc Sủng Nhi, bao vây ở lòng bàn tay của mình, cảm giác hình như đáy lòng kiên định không ít.
Quay đầu, nhìn chằm chằm ánh mắt Bạc Sủng Nhi, nghiêm túc hỏi một câu: "Tại sao? Rất nghiêm trọng sao?"
Bạc Sủng Nhi gấp đến độ nước mắt đều muốn chảy đi, cô cảm giác mình làm sai rồi, mới vừa rồi không nên nói cho Bạc Tình cùng Thất Thất chuyện bọn họ kết hôn!
Cô có một loại dự cảm, là cô hại Tiểu Tịch, cô lập tức quay lưng, nắm tay Tịch Giản Cận, liền hướng bãi đậu xe đi tới: "Tịch, chúng ta đi trước, nơi này không thể ngây người, một khắc đồng hồ cũng không thể ngây người!"
Tịch Giản Cận lại đứng ở nơi đó không động, ngược lại vươn tay, kéo Bạc Sủng Nhi vào trong ngực của mình, nhìn thần thái Bạc Sủng Nhi thất kinh, đáy lòng của anh khẽ đau, vươn tay chậm rãi vuốt vuốt gò má Bạc Sủng Nhi, nói: "Không có chuyện gì, anh sẽ không chết."
Anh nói xong, liền nhìn thoáng qua Dịch Thiển đứng một bên, cực kỳ khẳng định nói: "Em ở nơi này chờ anh, anh đi vào một chút, chờ anh đi ra ngoài, liền mang em đi, nhé?"