Để tránh việc nhà họ Cố có thể nhận ra cô là Cố Dịch Ninh, cô đã cố tình chấm thêm một nốt ruồi nhỏ ở ngay khoé mắt, dáng vẻ hiện tại của cô cũng tương tự như lúc cô xuất hiện trong cuộc thi nước hoa vào ngày hôm qua, cô còn bí mật đặt thêm một thiết bị biến âm ở phía sau gáy, nhằm thay đổi giọng nói của chính mình.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao hôm qua Cố Văn Xuân không thể nhận ra cô.
Cô không muốn xuất hiện trước mặt bọn họ với tư cách là Cố Dịch Ninh, nhưng cô hy vọng một ngày nào đó, khi bọn họ phát hiện ra thân phận của cô, bọn họ sẽ đau đớn tuyệt vọng giống như là rơi xuống vực sâu.
Lúc đó họ sẽ biết người đã kéo họ vào địa ngục không ai khác chính là con gái của họ, Cố Dịch Ninh.
“Cô chính là bác sĩ thiên tài?” Trần Huệ Lam đứng ở cửa phòng, khoanh tay trước ngực, vẻ mặt đầy nghi ngờ nhìn thật kỹ cô gái trước mặt, đoán chừng tầm hai mươi tuổi.
Trình độ của bác sĩ được đánh giá theo độ tuổi, nói chung bác sĩ càng lớn tuổi thì trình độ càng cao.
Đây là suy nghĩ định tính của họ, nên thoạt nhìn, bọn họ đã không công nhận tài năng của cô.
"Đúng vậy, là tôi."
Cố Dịch Ninh mỉm cười gật đầu.
“Còn trẻ như vậy thì có bản lĩnh gì, lại dám mở miệng ra giá một trăm vạn.” Trần Huệ Lam căn bản không muốn đem mạng sống của chồng mình giao cho một nha đầu thối chưa đủ lông đủ cánh.
Cố Văn San cẩn thận xem xét và thăm dò khuôn mặt của Cố Dịch Ninh, mới chợt nhận ra: "Cô... Cô chính là Lemon, người đã cướp mất giải nhất của Văn Xuân vào ngày hôm qua."
Sau lời nhắc nhở của cô ta, Trần Huệ Lam đột nhiên cũng nhớ ra.
"Thật là cô sao? Cô cướp giải nhất của con gái tôi, vu oan cho con gái tôi sao chép công thức, khiến gia đình chúng tôi không được bình yên, cô còn không biết xấu hổ, dám giả làm bác sĩ thiên tài đến đây chữa bệnh cho chồng tôi. Tôi thấy cô là muốn đến để chọc cho chồng tôi tức chết thì đúng hơn.” Khuôn mặt đầy phấn son và thô tục của Trần Huệ Lam tức giận đến mức run lên.
Cố Đình Viễn, người đang nằm trên giường, nghe thấy tiếng động của bọn họ, từ trên giường khó khăn ngồi dậy.
Cố Dịch Ninh lạnh lùng liếc nhìn Cố Đình Viễn một cái.
Gương mặt xanh xao, thân thể suy yếu, so với dáng vẻ rạng rỡ trước đây thì đúng thật là giống như hai người khác nhau.
Nhưng cô không hề cảm thấy ông ta đáng thương một chút nào.
"Nếu đã tự mình vác xác đến đây thì hôm nay cũng đừng nghĩ tới việc an toàn bước ra khỏi cánh cửa này. Tôi nhất định phải đòi lại công đạo cho Văn Xuân nhà tôi và cả tập đoàn cố thị nữa, cô lại đây cho tôi." Trần Huệ Lam bấu chặt cánh tay của cô kéo vào trong phòng.
Những chiếc móng tay sắc nhọn của bà ta cắm lên làn da mỏng manh của Cố Dịch Ninh, khiến cô cảm thấy rất đau.
Cố Dịch Ninh không hài lòng đẩy bà ta ra: "Buông tay, tôi đến đây để chữa bệnh, không phải đến để xem bà la lối khóc lóc."
"Ha ha, chữa bệnh, cô nghĩ tôi sẽ để cho cô chữa trị cho chồng của tôi sao? Nói không chừng giây tiếp theo chồng của tôi đã bị cô giết như thế nào cũng không biết nữa. Người đâu rồi, mau bắt người phụ nữ này lại."
Ngay sau đó, hai vệ sĩ mặc đồng phục màu đen xông tới, dùng hai tay giữ chặt Cố Dịch Ninh, hộp thuốc trên người cô cũng bị bọn họ thô lỗ ném xuống đất.
Cố Dịch Ninh bị đưa đến trước mặt Cố Đình Viễn.
Cố Đình Viễn ngồi trên đầu giường, lạnh lùng liếc nhìn Cố Dịch Ninh.
Khiến ông ta ngã bệnh, khiến cổ phiếu của tập đoàn Cố thị rớt giá thảm hại, ông ta đối với cô gái trước mặt vô cùng căm hận.
Cố Dịch Ninh không cố gắng thoát ra, mà để bọn họ nói hết những lời muốn nói.
"Cô gái, sao cô lại làm như vậy? Nhà họ Cố có thù hận gì với cô?"
"Không có hận thù gì cả, chỉ là tôi tình cờ tìm hiểu và nghiên cứu về công thức nước hoa của Tạ Vãn Hương, trùng hợp con gái của ông lại đứng trước họng súng. Nếu đổi lại là người khác sao chép, tôi vẫn sẽ tố cáo như vậy thôi."
Cô đã biến mình thành một nàng tiên nhỏ, đầy tinh thần trượng nghĩa.
Cô xém chút nữa cũng đã tin vào những lời của chính mình.
"Nhưng cô có biết cô đã gây ra bao nhiêu thiệt hại cho tập đoàn Cố thị hay không?"
"Tôi xin lỗi, tôi chỉ nói vì công lý, sự mất mát của gia đình các người không liên quan gì đến tôi."
"Cô..." Cố Đình Viễn tức giận nổi cả gân xanh.