Thời điểm thư kí đi vào , trên tay còn cầm theo phần cháo , thấy cô ngồi dậy liền đi tới , trong mắt còn lóe lên tia khinh thường
Cố Sanh đem biểu tình của cô ta thu vào trong mắt . lại không thèm để ý , chờ cô ta mang cháo qua cô liền nhận lấy bát cháo bắt đầu ăn
Thân thể này không biết đã nằm bao lâu , hiện tỉnh lại cũng thật xác định đã có chút đói bụng. Cố Sanh là người đã chết qua một lần , nên trong tiềm thức luôn sẽ khát vọng sự sống và tồn tại
Vị thư kí đứng ở một bên nhìn cô gái nhỏ bưng cái chén , một thìa lại một thìa cho vào miệng ăn khá nghiêm túc , phảng phất như trên tay cầm là sơn hào hải vị mà ăn vậy.
"ông chủ phân phó để tôi tới chăm sóc cô, tiền thuốc men đã được thanh toán , phòng bệnh cô có thể ở thêm vài ngày."
Cố Sanh không nói chuyện , thời điểm cô xuyên vào nơi này tất cả đối với cô thật xa lạ, mà kết hợp với kí ức nguyên chủ cô chỉ cảm thấy vừa xa lạ mà cũng vừa thật quen thuộc.
Đối với bệnh viện và bác sĩ nơi này cô không thấy có điểm bất thường , đều có thể từ từ tiếp nhận
Thư kí thấy cô không nói lời nào trong mắt càng thêm khinh thường sâu sắc :" Ông chủ còn nói, cô về sau không có việc gì cũng đừng tìm ngài ấy, ngài ấy thật sự bị cô làm phiền ."
Câu này làm Cố Sanh đang ăn cháo liền khựng lại. một loại cảm xúc dâng lên làm cô hô hấp khó khăn , cô khó khăn áp chế sự khó chịu đó lại .
Cô biết, đây không phải là cảm xúc của cô mà là cảm xúc của nguyên chủ . Chỉ là ' Cố Sanh' dù có đối tốt như thế nào thỳ tên này căn bản là không để bụng cô một chút nào sao?.
Tên này có chút ý tứ!
Cố Sanh trong lòng yên lặng nói một câu trên mặt dần bình tĩnh lại không để lộ ra biểu cảm dị thường nào , chỉ nói một câu :" đac biết"
Thư kí có chút ngoài ý muốn , vốn dĩ cho rằng cô sẽ lại khóc nháo một trận thật lâu.
Cô gái này theo đuổi Phó Hằng cũng được một khoảng thời gian , chấp nhất muốn sống muốn chết , còn không nhìn rõ thân phận của mình , không phân tình huống mà bám theo , cùng viên kẹo mạch nha dính chặt giống nhau.
Quan trọng là tính cách cũng là cao cao tại thượng , rõ ràng không phải tiểu thư danh gia quý tộc gì nhưng tính cách lại giống như mấy vị tiểu thư được nuôi dưỡng mà thành , nói hai câu liền khóc. Nhìn loại người này trong mắt thật khiến người ta phát chán .
Giờ phút này thấy cô lại dễ nói chuyện như vậy cứ như vậy liền đáp ứng , cô ta thấy thật ngoài ý muốn , nhưng vẫn thở dài nhẹ nhõm :" cô biết liền tốt , đừng lại theo đuổi , nếu thật chọc cho ông chủ giận cô cũng không có chỗ tốt gì."
Nói thì khó nghe , nhưng là sự thật . Cố Sanh ngoài ý muốn , không nghĩ tới thư kí này bình thường xem thường cô như vậy còn có thể khuyên nhủ cô tốt xấu.
Cô gật đầu nhìn thư kí nói :" Hôm nay cô tốt nhất không nên trở về, nếu nhất định phải về phải gọi người mà đi cùng đi."
Thư kí nghe cô nói kì kì quái quái nhưng cũng không để trong lòng chỉ gật đầu cho có lệ rồi rời đi.
Cửa vừa đóng lại, Cố Sanh liền kéo chăn ra ngồi dậy.
Thời điểm lúc cô mới xuyên qua đây , thân thể này bị tổn thương thập phần nghiêm trọng liền tính toán trước mắt cần tịnh dưỡng cẩn thận, ít nhất cũng phải qua mười ngày nửa tháng mới có thể hoản hảo như ban đầu. Kết quả mới nửa ngày ,cô cảm giác được nội thương không sai biệt lắm đã được chữa khỏi .
Cố Sanh kiểm tra miệng vết thương trên cánh tay liền phát hiện, bên ngoài ngoài một số vết trầy da nhưng vẫn nhìn ra hình dạng vết thương, bất quá miệng vết thương cũng đang có tiến triển phục hồi khá tốt.
Cho nên nói, thân thể này có khả năng tự động khép lại vết thương sao?Nghĩ đến đây Cố Sanh hít sâu một hơi , làm cái nghề huyền học này mà có giúp người nghịch thiên cải mệnh thì khó tránh khỏi sẽ đắc tội không ít người. Mà chính minhf lúc trước cũng có luyện qua chút võ công , nhưng cũng vẫn không tránh khỏi bị thương mà một khi bị thương liền rất phiền toái.
(nghịch thiên cải mệnh: làm trái ý trời sửa danh đổi mệnh)
Hơn nữa , cô niệm chú định liền có cảm giác tựa hồ không có đơn giản như vậy, Thân thể này đối với miệng vết thương có thể tự lành tựa hồ còn có khả năng tinh lọc , có thể tự động đem âm khí tà khí đều loại bỏ cơ thể, còn giúp cho cơ thể đạt trình độ thanh tịnh.
Cố Sanh đang nhảy nhót trong lòng nghĩ nếu thật sự như cố đoán chỉ cần có thể bất tử tựa hồ có thể không cần sợ trời sợ đất nha.
Này này này...
Cảm giác vui sướng ngắn ngủi qua đi, Cố Sanh bình tĩnh bước xuống giường , rốt cuộc ở thế giới cũ cô cũng được mệnh danh là huyền học đại sư được vạn người kính ngưỡng, tính tự chủ vẫn là có.
Cô nhìn lại trên giường nghĩ mình không nên ở lại đây như vậy được , bằng không bác sĩ đến làm kiểm tra nhất định sẽ phát hiện ra sự khác thường
Cô nhìn lại chính mình đang mặc đồ của bệnh nhân hơi nhíu mày.
Cuối cùng cô vẫn là không có quang minh chính đại đi ra ngoài, mà chờ tối đến thời điểm đêm khuya tĩnh lặng mới trộm bò tường ra ngoài.
Bệnh viện tổng có năm tầng mà cô lại đang ở tầng thứ ba . Đối người khác thì đây là độ cao đáng sợ nhưng với Cố Sanh mà nói cô trước kia thường xuyên chạy đi chạy lại như đi ăn trộm vậy , chô nên từ đây trèo xuống coi như vẫn ổn.
MÀn đêm buông xuống thân thể nhỏ nhắn liền men theo cửa sổ mà trèo xuống linh hoạt như chú khỉ con , chỉ lúc sau đã chạm đến mặt đất,
Hai chân nhẹ nhàng chạm đất , mắt nhìn xung quanh con hẻm nhỏ bình thường vốn không có người hay lui tới buổi tối càng yên tĩnh hơn .
Cũng vì vậy mà cô mới chọn trèo từ cửa sổ xuống , bằng khổng để người khác thấy được liền không xong.
Từ ngõ nhỏ một đường đi ra ngoài , cô lục lục trong túi bên trong không có để tiền bạc , di động cũng không có.
Cố Sanh mím môi , hai mắt nhìn trái nhìn phải cũng không thấy nơi thích hợp để ở được. Quan trọng là theo như trong kí ức của nguyên chủ xung quanh đây nơi nào cũng cần tiền, mà nơi không cần tiền nhất lại chỉ có mấy cái ghê linh tinh bên trong công viên .
Kỳ thật cũng không phải là không thể ngủ trên ghế , nhưng cô đang mặc quần áo của bệnh viện Số Hai , vạn nhất ngày mai bị người đi đường thể dục buổi sáng phát hiện ra thì kế hoạch chạy trốn của cô liền thất bại,
Đang nghĩ ngợi về vấn đề này bỗng nhiên nghe được phía trước có tiếng sột sột soạt soạt , còn có tiếng nữ nhân kêu rên thất thanh, chân mày Cố Sanh liền nhíu lại liền lại gần xem xét
Nơi phát ra là ở đầu ngõ , cô đi nhanh qua đó chỉ thấy trong đêm đen một thân hình nam nhân đè chặt lên một cô gái, tay che miệng cô ấy , còn một tay sờ tới sờ lui trên người cô gái tìm cái khóa kéo.
Nhưng sức lực nam nữ chênh lệch sao có thể chống lại hắn ta chứ, hắn chỉ thô bạo bằng một tay kẹp chặt thân thể cô ta, cô ta liền không thể phản kháng lại chỉ có miệng còn có thể rên hừ hừ hai tiếng .
Gã ta một bên cởi quần áo , một bên hạ tiện nói :" mày kêu đi, tí nữa tao làm mày kêu cho đủ! mẹ nó còn dám cắn lão tử....."
Cố Sanh đứng ở phía sau , hơi hơi nghiêng đầu liền phát hiện ra cô gái kia chính là thư ký hôm qua cô gặp. Nhưng cô thư ký kia không chỉ nhìn cô mà còn đánh mắt ý bảo cô mau chạy đi.
Cố Sanh lắc đầu không có rời đi , ngược lại bước hai bước ra phía trước thoắt một cái đá vào gã kia
" Ai ! mẹ nó lăn xa một chút! không muốn sống nữa ah?
Tên kia mắng một câu , tâm tư toàn bộ đều đặt lên người thư ký cũng không thèm quay đầu lại nhìn lấy một cái.
Cố Sanh nhăn mặt lại, cái thái độ này ....Đây là đang sỉ nhục cô đấy ah
Vì thế cô lại tiến lên lần thứ hai cô không dùng bất kỳ thứ gì , trực tiêp tay trái dùng sức một phen đem người túm ra , tay phải trực tiếp tát thẳng vào mặt tên kia
Gã bị ăn một tát liền lảo đảo một cái, mắt đầy sao trời , thư ký thoát ra liền la lớn :" chạy mau! Cố Sanh! chạy nhanh đi!"
"Đi cái gì mà đi?" cô còn chưa có đánh đủ đâu, cô lại vặn vặn tay phát ra tiếng " rắc rắc" ánh mắt nhìn hắn ta thật lạnh lùng.
"Con nhỏ kia ! mày dám đánh tao?" gã không nghĩ tới người vừa đánh gã lại chỉ là một con nhóc , bất quá ngay sau đó hắn lại nổi lên tâm tư liếm liếm miệng nói " mẹ nó! Lão tử hôm nay nhất định phải nếm mùi vị của mày!"
Thư ký luống cuống vội nói " Cố Sanh ! chạy mau , cô đánh không lại..."
Cô còn chưa nói xong liền thấy Cố Sanh nhanh như gió tiến lên phía trước nhẹ nhàng nâng đùi phải đá vào hạ bộ của hắn, gã cho dù đã phòng thủ tốt lại không ngờ tất cả đều vô dụng , hắn không ngờ cô lại ra tay tàn nhẫn, ngoan độc như vậy. Lần này hắn không chết thỳ cũng bị thương phía dưới cứ như vậy liền bị phế!
Cố Sanh nhẹ nhàng chạm đất vỗ vỗ tay " Lần trước có người có tâm tư biến thái này với tôi hiện tại mộ chắc xanh cỏ cũng được mét rồi, có phải anh cũng muốn xuống theo họ không?"
Gã kia sợ hãi nhìn cô như tu la địa ngục giữa đêm vậy. Thư ký kinh ngạc há to miệng không thốt lên lời
" Cố! Cố Sanh!"
Cô ta ánh mắt hoài nghi nhìn Cố Sanh, tựa như muốn xác định đây có phải Cố Sanh mà cô ta biết không
Mà Cố Sanh chỉ nhàn nhạt liếc cô ta một cái ," Ban ngày chẳng phải tôi đã dặn không lên trở về một mình , tại sao lại không nghe lời tôi?"
"A! Tôi..." Thư ký có điểm ngượng ngùng , lúc đó cô ta thuần túy nghĩ rằng Cố Sanh đang đùa với mình nên căn bản cũng không để trong lòng. Nào biết buổi tối trở về sẽ gặp chuyện này.
Hiện tại nghĩ lại cô ta vẫn còn thập phần sợ hãi . Nếu hôm nay cô không gặp được Cố Sanh liền không biết chuyện gì sẽ xảy ra chỉ cần nhìn là cũng có thể đoán ra.