Trong lúc Sở Hoàng vẫn đang cười một cách thỏa mãn. Thì bất ngờ tiếng chuông điện thoại vang lên, hắn móc trong túi ra. Tên danh bạ là “Mẹ”, nhìn thấy tên danh bạ thôi đã khiến hắn run người. Nguyên nhân hắn không dám tùy ý trọng sinh, lỡ như đấm người Thiên Giới nghi ngờ. Chúng sẽ du hành thời gian để tìm kiếm hắn trong quá khứ để điều tra. Nhưng nhờ cái kế hoạch của chúng, hắn đã có cái cơ hội này để gặp lại mẹ, người luôn bảo vệ và chăm sóc hắn ngay khi còn rất nhỏ.
Một đời trước tu hành, Sở Hoàng đã từng tự hỏi có ý nghĩa gì. Nhưng giờ xem ra hắn đã hiểu đời trước tu hành là vì điều gì, đó là để tìm lại người thân của mình.
Sở Hoàng bắt máy, giọng nói có chút run run: “Con nghe thưa mẹ.”
“Tiểu Hoàng, chú Diệp có lẽ đang đợi con ở trạm đấy. Con trai, đến Sở Châu rồi, hãy ngoan ngoãn học hành nhé.” Dù chỉ là giọng nói thông qua màn hình điện thoại. Mặc dù là kẻ khổ tu hơn trăm vạn năm, thế à nhưng đối với việc tương phùng như thế này. Sở Hoàng không thề kiềm chế được, hai khóe mắt cứ chảy xuống dòng nước trong suốt. Thật không ổn! Một chút cũng bất ổn.
Hỏa Ngục Chúa Tể nổi tiếng sát phạt vô tình, thậm chí ngay cả nhi tử ruột thịt còn bị hắn thẳng tay chém chết vì phạm phải trọng tội. Thế mà giờ đây hắn lại khóc như một đứa trẻ, dù không phát ra bất kì tiếng động cả, những sâu trong thâm tâm của vị Chúa Tể đang hạnh phúc cỡ nào.
“Vâng. Con hiểu thưa mẹ.”
Đời này được làm lại, Sở Hoàng tuyệt đối không để mẹ phải chịu khổ thêm lần nào nữa.
Khi tàu lửa đến trạm, Sở Hoàng bước xuống. Ngắm nhìn khung cảnh có chút thân thuộc, hắn cười một cái. Sau đó tiếp tục ra khỏi trạm. Vừa bước ra đã thấy gia đình chú Diệp đang đứng đợi.
Diệp Vũ, Sở Hoàng thường gọi là chú Diệp. Chú ấy là bạn đồng hương với mẹ hắn khi còn nhỏ. Việc hắn lên đây học, nhờ có một tay chú Diệp giúp đỡ, hắn mới có thể lên đây học tập. Nhưng điều đáng nói ở đây, khi ở nhà chú Diệp, dì Y Hồng thì không nói, dù dì ấy có chút bất mãn nhưng vẫn tiếp đón hắn khá tốt. Chỉ riêng con gái chú Diệp, Diệp Thanh Hằng, cô ta cứ liên tục gây khó dễ cho hắn ở kiếp trước.
“Ồ! Tiểu Hoàng, chú ở đây nè.” Vừa nhìn thấy Sở Hoành, Diệp Vũ vẩy tay cùng với tiếng kêu khá lớn.
Sở Hoàng cười thầm, từ từ bước tới chỗ của gia đình Diệp Vũ.
“Chào chú Diệp, đã lâu không gặp chú rồi.” Sở Hoàng nghiêng đầu, nở một nụ cười nhẹ với Diệp Vũ. Ánh mắt có chút liếc qua con gái chú ấy, Diệp Thanh Thanh. Quả nhiên giống hệt như những gì hắn nhớ, ánh mắt của Diệp Thanh Thanh đang rất khó chịu vì sự xuất hiện của hắn.
“Tiểu Hoàng càng lớn càng đẹp trai. Mau lên xe thôi, trên đường đi rồi thoải mái nói chuyện.” Chú Diệp vỗ vỗ cái lưng của Sở Hoàng mấy cái rồi nói.
Thoải mái nói chuyện? Chắc chỉ nói chuyện với chú thôi.
Vào trong xe, chú Diệp khởi động động cơ. Khi chiếc xe bắt đầu di chuyển được một lúc. Chú Diệp mới lên tiếng:
“Tiểu Thanh! Con với tiểu Hoàng từng chơi chung với nhau hồi nhỏ đấy, nhớ lúc đó con cứ bám lấy tiểu Hoàng không rời.”
“Bố, đừng có nhắc mấy chuyện như thế nữa mà.” Diệp Thanh Thanh khó chịu phản bác lại, nhưng hình như trên mặt có chút vệt hồng hồng. Có lẽ vì bố cô vừa gợi lại chút ký ức thuở nhỏ.
Sở Hoàng nghe vậy, cũng chỉ có thể nhìn ra bên ngoài cửa kính. Nhớ lại cái khoảng thời gian trước kia. Diệp Thanh Thanh và hắn đã từng rất thân thiết với nhau. Nhưng khi Thanh Thanh lên thành phố sống, quen dần với cách sống hiện đại này, có lẽ sớm đã sinh ra chút khó chịu với kẻ mới từ vùng quê lên đây như hắn. Thật khó trách! Dù sao đây là do môi trường sống ảnh hưởng.
“Chú Diệp, đừng nhắc lại mấy chuyện xưa nữa, dù sao Thanh Thanh cũng đã lớn rồi, nhắc lại chỉ khiến cô ấy xấu hổ thôi.” Sở Hoàng cười trừ, sau đó bắt đầu lên tiếng giúp cho Diệp Thanh Thanh. Mặc kệ trước đây hai người xảy ra rất nhiều chuyện mâu thuẫn, thậm chí cô ta còn xém nhiều lần hại chết hắn. Nhưng vì một nguyên nhân khiến hắn phải vệ cô ấy. Bảo vệ thôi là chưa đủ, chính xác là bênh vực và che chở cho cô ấy cả quãng đời này.
“Được được, chú không nhắc nữa. Dù sao tiểu Thanh cũng lớn rồi, hai đứa sẽ học chung trường cấp ba đây. Có gì thì cháu hãy giúp đỡ con bé nhé tiểu Hoàng. Hình như chú nghe nói, thành tích học tập của cháu rất tốt phải không?” Chú Diệp ôn nhu nói.
“Vâng! Cháu luôn sẵn lòng ạ.”
Diệp Thanh Thanh nhắm mắt, xoay đầu đi chỗ khác. Nhưng cô cũng âm thầm liếc nhìn Sở Hoàng. Quả thật cô cảm thấy hắn đã trưởng thành và đẹp trai hơn trước. Cách nói chuyện cũng rất tốt. Điều này khiến cô nhớ lại xíu chuyện hồi trước.
“Hoàng Hoàng đợi tớ với!”
“Ha ha Thanh Thanh chậm chạp quá! Cứ như vậy sẽ bị bỏ lại đấy.”
“Á mồ Hoàng Hoàng là đồ xấu xa! Tớ nhất định sẽ méc mẹ cậu.”
“Á cái đồ chơi xấu!”
“Lêu lêu cái đồ ngốc nhà cậu.”
Những đoạn ký ức ấy cứ kéo về trong đầu của Diệp Thanh Thanh. Cô đã biểu lộ ra dáng vẻ u sầu. Nếu như cô có thể trở lại được như trước đây, thì quá tốt rồi. Cô với Sở Hoàng có thể thân thiết như trước đây. Nhưng thật tiếc! Cô đã khác rồi, không còn là Thanh Thanh trước đây của hắn nữa.