Chương 10: Thánh Hỏa Giáo.

Chương 10.

Trong một căn phòng u tối, một người mặc áo choàng đen che đi toàn thân ngồi đối diện một nữ tử xinh đẹp, nàng chỉ khoảng 30, ngũ quan tinh xảo, ánh mắt mị nhân, thân thể đẫy đà gợi cảm bị một lớp sa y màu đỏ che lại, nhưng ánh nến chiếu vào vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy đường cong bên trong, nhất là cặp vú đồ sộ cùng bờ mông lộ ra non nửa sau lớp tơ lụa mỏng manh càng thêm gợi cảm, đôi chân trần thon dài gác chéo, phía dưới mơ hồ lộ ra một điểm vải đỏ, cho người ta loại cảm giác chỉ cần cố thêm chút nữa là có thể nhìn thấy nhiều hơn.

Ánh nến mờ mờ, người áo đen khàn khàn lên tiếng:

"Việc tuyển chọn đã xong, Hương Mai sơn trang chính là mục tiêu, nơi đó nhân khẩu đủ nhiều, nhưng lại chỉ có hai tên Dẫn Mạch cảnh, rất thuận tiện cho hành động."

"Trùng hợp, chúng ta cũng nhìn trúng nơi đó, nếu đã như vậy, hiện tại liền chuẩn bị, 2 ngày nữa là trăng tròn, khi đó sẽ hành động, ngươi thấy sao?" nữ tử nhẹ nhàng nói, đầu lưỡi hồng hồng của nàng liếm liếm quanh môi, giọng nói như chứa một loại mị lực đặc biệt, nếu người bình thường nghe được, kết hợp với cách ăn mặc của nàng, sợ là sớm đã bỏ qua lý trí nhào đến muốn vui vẻ một phen, nhưng hắc y nhân không hề có chút khác thường nào.

Hắn vẫn dùng thứ dọng khàn đục đáp lời:

"Được, chúng ta cũng cần có chuẩn bị, 2 ngày sau ta sẽ cho người đến thông tri."

Đúng lúc này, bên ngoài có một người chạy đến nói gì đó vào bên tai hắc y nhân, hắc y nhân trầm ngâm một chút nói:

"Không cần truy tra, ngươi đi tìm người khác thay thế, hiện tại đang là thời điểm quan trọng, không cần thiết chuốc thêm phiền toái." khuôn mặt hắn bị mũ trùm che đi hoàn toàn là một màu đen, có vẻ âm u ám trầm.

Một khách sạn nào đó tại Ngũ Lộ thành, Lâm Thanh nằm trên mái nhà ngắm nghía lệnh bài trong tay.

Nhưng nhìn đi nhìn lại hắn vẫn không thấy lạ lùng ở nơi nào, tấm lệnh bài này thật sự chỉ là một miếng sắt.

Lâm Thanh thử mở Thấu Hồn Nhãn ra.

"Ồ!" hắn híp mắt lại, trong tầm mắt của Thấu Hồn Nhãn, trên miếng lệnh bài kia có một đốm lửa nhỏ vô hình đang lấp lóe, Lâm Thanh thử che đi ánh trăng, đốm lửa đang lấp lóe lập tức biến mất.

"Thú vị!" hắn nói nhỏ.

Thứ này được chế tác rất cầu kỳ, nhất là ngọn lửa trên đó, không phải thực thể cũng không phải linh thể, chỉ có thể mượn nhờ ánh trăng mà cháy lên, giống như hình chiếu vậy.

Quỷ nhân đã lâu không có bóng dáng, hiện tại đột nhiên xuất hiện, hơn nữa còn mang theo thứ này, chắc chắn là có chuyện gì đó! Lâm Thanh thầm nghĩ.

Hắn quyết định ngày mai sẽ đến phân bộ Thải Vân môn tìm hiểu chút tin tức, xem có thể lần ra manh mối nào không.

...

Phân bộ Thải Vân môn tại Ngũ Lộ thành nằm ở Tử Hoa phường, nói đây gần với trung tâm nội thành, người người qua lại tấp nập, hai bên đường có những cây hoa Tử Cầm Uyển cao đến hơn 1m, vì vậy có tên là Tử Hoa phường, các thương nhân rất thích nghỉ chân tại đây.

Lâm Thanh dò hỏi một hồi, hắn đến trước một phủ trạch rất lớn, ngoài cửa có hai thanh niên ôm đao đứng gác.

Hắn đi vào một ngõ khuất, lấy xuống Hoán Diện Nội Cốt, khuôn mặt hắn lại biến trở về vẻ tuấn tú yêu dị lạ thường, y phục trên người hắn đã đổi thành kiếm bào của đệ tử Bạch Lâm kiếm phái, Lâm Thanh tùy ý xõa tóc ra sau buộc hờ lại trên lưng, sau đó đi đến trước cửa phân bộ Thải Vân môn.

"Tại hạ Lâm Thanh, Bạch Lâm kiếm phái, ta muốn gặp chấp sự nhờ vả một hồi, mong hai vị thông báo giúp." Lâm Thanh đưa ra lệnh bài của Đóa Niệm Niệm nói.

Hai thanh niên canh cửa ôm đao nghiêm túc canh gác, lúc này thấy có người yêu cầu gặp chấp sự, bọn họ theo bản năng muốn dò hỏi một hồi, nhưng nhìn thấy lệnh bài kia, một người trong đó lập tức chạy vào trong báo cáo.

Không lâu sau, trong cửa đi ra một người, đó là một người đàn ông trung niên mặc áo bào lam nhạt, mắt sáng có thần, lông mày dầy sắc như đao, trên mặt thoáng hiện lên dấu hiệu tuổi tác.

"Ta là Trần Ẩn Hùng, chấp sự Thải Vân môn tại Ngũ Lộ thành, cho hỏi lệnh bài trong tay thiếu hiệp là...?" ông ta nhìn lệnh bài trong tay Lâm Thanh, chắp tay chào hỏi.

Lâm Thanh cười nhẹ đáp:

"Tại hạ Lâm Thanh Bạch Lâm kiếm phái, Đóa Niệm Niệm là đại tẩu của ta."

Bạch Lâm kiếm phái ẩn sơn chuyên tu, vì vậy hiệp khách bình thường có thể không biết đến, nhưng đối với những đại tông phái thì không thể không nghe tên, mà Bạch Lâm kiếm phái kết thân với Thải Vân môn là chuyện 4 năm trước, vì vậy vừa nghe đối phương giới thiệu, Trần chấp sự lập tức rõ ràng thân phận người trước mắt.

"Thì ra là Lâm thiếu hiệp, nghe danh đã lâu, nghe danh đã lâu, mời vào, chúng ta đến đại sảnh lại nói." Trần chấp sự khách sáo nói, trên mặt không xu nịnh cũng không sợ sệt, thiếu niên trước mắt tự xưng là em chồng của Đóa chấp sự, hiển nhiên chính là con trai của chưởng môn Bạch Lâm kiếm phái, còn nghe danh đã lâu gì đó? Người trẻ tuổi nào chẳng thích nổi danh thiên hạ!?

Lâm Thanh cảm thấy mình cũng không vội, hắn liền đáp ứng.

Hai người ngồi trong đại sảnh, một thị nữ tiền đến rót trà, Lâm Thanh vân vê tách trà trực tiếp lên tiếng:

"Lần này tại hạ tới đây là có chút chuyện cần giúp."

"Ồ! Là chuyện gì mà Lâm thiếu hiệp lại cần đến chúng ta, nếu trong khả năng Trần Ẩn Hùng ta tất nhiên sẽ cố ra sức!" Trần chấp sự đáp lời, ẩn ý trong lời nói rất rõ, nếu là việc nhỏ ta có thể giúp, còn là việc lớn thì ta thông báo với Thải Vân môn giúp.

"Vậy thì đa tạ Trần chấp sự, ngài có nhận ra lệnh bài này không?" Lâm Thanh lấy ra lệnh bài chữ hỏa bằng sắt đưa cho Trần chấp sự.

"Thứ này… là tín vật của Thánh Hỏa giáo! Lâm thiếu hiệp, ngài lấy được vật này từ đâu vậy!?" Trần Ẩn Hùng ngưng mặt nói.

"Hôm qua tại hạ đánh chết một quỷ nhân, lệnh bài này lấy được trong người hắn, Thánh Hỏa giáo này là sao? Trần chấp sự, ngài có thể giải thích rõ hơn không? Tại hạ từ nhỏ đã ở trên núi luyện kiếm, gần đây mới xuất sơn, kiến thức có hạn." Lâm Thanh khiêm tốn thỉnh giáo.

"Lâm thiếu hiệp khiêm tối rồi, Thánh Hỏa giáo là giáo phải mới nổi lên trăm năm gần đây, bọn chúng thực lực mạnh mẽ, cường giả như từ trong hư không nhảy ra, hộ pháp trưởng lão có đến 9 vị Liên Đài cảnh, bọn chúng truyền bá tín ngưỡng tà ác, bị nhân sĩ khắp nơi truy đuổi, nhưng luôn giống như đàn kiến giết mãi không hết! Bọn họ được xếp ngang hàng với Tu La tự cùng Đọa Thiên môn trong Cửu Tà." Trần Ẩn Hùng giải thích.

Lâm Thanh vẻ mặt bừng hiểu, Thánh Hỏa giáo này là một tà giáo mạnh mẽ, có thể được đánh giá sánh ngang với hai đại trụ lực trong Cửu Tà, hiển nhiên thực lực cực sâu!

"Mà lệnh bài này chính là tín vật của bọn chúng, chỉ có cấp độ Dẫn Mạch cảnh trở lên mới có quyền nắm giữ.

Lâm thiếu hiệp lấy được trên người quỷ nhân, vậy chỉ có một khả năng, đó chính là bọn chúng đang hợp tác với nhau!" Trần Ẩn Hùng tiếp tục giải thích, càng nói hắn càng nghiêm mặt.

Việc này lớn rồi, Thánh Hỏa giáo trước kia đã từng hợp tác với Cửu Tà, hiện tại qua lại cùng quỷ nhân cũng không có gì lại, quỷ nhân chính là một nhánh của Atula tộc, Tu La tự trong Cửu Tà thờ cúng chính là Atula thủy tổ!

"Tại hạ nghi ngờ bọn chúng có kế hoạch nào đó, thiết nghĩ hẳn là có thể mượn lực của Thải Vân môn điều tra một hồi chăng?" Lâm Thanh đưa ra yêu cầu, Trần chấp sự lập tức đáp ứng, chính phải bọn họ luôn luôn đối lập với Cửu Tà, nếu phát hiện được tung tích thì làm gì có chuyện bỏ qua!

"Việc này có thể thông báo cho các thế lực khác không? Nếu đã là tà giáo hiện thân, tại hạ nghĩ bọn họ sẽ không từ chối giúp đỡ." Lâm Thanh nghĩ nghĩ một chút nói, nhiều người hơn đương nhiên hiệu xuất sẽ tăng lên.

"Việc này không khó, ta sẽ cho người bí mật thông tri Cửu Hoa môn cùng Luyện Tâm đường, bọn họ cũng là môn phái chính đạo có tiếng, còn các thế lực bản thổ, thiết nghĩ không thể tin tưởng.

Lâm thiếu hiệp nếu không chê có thể lại nơi này, nếu tìm ra manh mối gì, ta nhất định sẽ cho người thông báo." Trần Ẩn Hùng đáp lại, gã đề nghị như vậy là sợ Lâm Thanh trẻ tuổi thiếu kinh nghiệm có thể tiết lộ thông tin ra ngoài làm bứt dây động rừng.

Lâm Thanh gật đầu đồng ý, dù sao cũng cần điều hòa tích lũy vài ngày để có trạng thái tốt nhất, mấy ngày nữa hiển nhiên sẽ có một trận chiến, trang thái phải luôn giữ ở đỉnh phong.

Chuyện đã thương lượng xong, Trần Ẩn Hùng liền tự mình bí mật đến gặp chấp sự cùng đường chủ hai phái kia tại Ngũ Lộ thành, Lâm Thanh được đưa đến một viện tử nằm trong phủ trạch.

Cảm ơn bạn Taladen.