Chương 35: Thiên Ngoại Phi Tiên
Thanh niên mặc đạo bào vừa nói xong, một bộ áo đỏ đã từ phía sau đài lướt tới, hạ xuống vững vàng dưới đất, tay cô cầm một thanh kiếm đỏ rực như lửa, thậm chí có thể thấy được luồng nhiệt trên thân kiếm. Cô gái áo đỏ cắm kiếm xuống dưới đài, mọi người bên dưới cũng có thể cảm nhận được hơi ấm.
Thanh kiếm như vậy, chỉ được thấy trong truyền thuyết.
Theo như truyền thuyết, năm xưa Côn Luân Kiếm Tiên tay cầm song kiếm, một thanh là cực hàn trong thiên hạ, tên là Thiết Mã Băng Hà, một thanh là ấm áp nhất trong nhân gian tên là Cửu Cửu Huyền Dương. Hắn thắng trang chủ Danh Kiếm sơn trang Ngụy Trường Thụ, nhưng cũng gãy mất một thanh kiếm trong Danh Kiếm sơn trang. Cửu Cửu Huyền Dương Kiếm bị chặt đứt phần mũi kiếm, sau khi Ngụy Trường Thụ rời khỏi đã cắm thanh kiếm gãy đó trong lò đúc kiếm của Danh Kiếm sơn trang.
Chẳng lẽ Danh Kiếm sơn trang tu sửa nó rồi?
“Vốn là khách từ chốn tiên cung, nhưng lại rơi xuống mây trắng chín tầng trời, lãng phí.” Thanh niên mặc đạo bào thở dài.
“Thanh kiếm thứ hai thuộc cấp bậc Vân Thiên. Hỏa Thần Kiếm, mời người tới lấy.” Cô gái áo đỏ phất nhẹ trường bào, lùi lại ba bước.
“Ta tới!”
“Ta tới!”
“Ta tới!”
Đó từng là danh kiếm của Côn Luân Kiếm Tiên, cũng là danh kiếm mà không ít người trong giang hồ trông mong! Trong thời gian ngắn, không dưới ba người đã không nhịn nổi, nhảy thẳng tới.
“Tất cả đừng tới.” Một âm thanh lười biếng vang lên, nhưng tiếng nói vẫn ở dưới đài.
Mà kiếm đã rời vỏ.
Còn là một thanh kiếm gỗ.
Ba người dưới đài chỉ vừa lên trên, còn chưa kịp rút kiếm đã cảm thấy phía sau lạnh buốt. Cả ba quay đầu, đột nhiên rút kiếm, nhưng lại bị thay kiếm gỗ này chém qua chuôi, trường kiếm lập tức rơi xuống đất.
Thanh niên mặc đạo bào chậm rãi bước từng bước một lên trên đài, giơ tay ra cất thanh kiếm gỗ đào vào trong ống tay áo. Hắn duỗi người, cười tủm tỉm nhìn ba người trên đài: “Đa tạ?”
Bách Lý Đông Quân tỉnh lại ngay lúc này, chứng kiến cảnh tượng đó không khỏi sửng sốt: “Đây là kiếm pháp gì vậy? Kiếm tự biết bay à?”
“Đây là Ngự Kiếm Thuật của Đạo môn, không chỉ là kiếm thuật mà còn ẩn chứa đạo pháp. Nhưng với tuổi tác của người này mà có Ngự Kiếm Thuật như vậy, e là người đứng đầu trong số đệ tử thế hệ này của núi Thanh Thành.” Ôn Hồ Tửu nhấp một ngụm rượu: “Nhưng đây là lần đầu tiên người trong Đạo môn tới tham gia đại hội thử kiếm.”
“Đại đệ tử thủ tịch của chưởng giáo Lữ Tố Chân núi Thanh Thành, Vương Nhất Hành, đến đây lấy kiếm.” Thanh niên mặc đạo bào đặt tay lên chuôi kiếm Hỏa Thần.
“Lữ Tố Chân?” Mọi người dưới đài kinh ngạc. Đó là người đứng đầu Đạo môn hiện tại, ngoài quốc sư Khâm Thiên Giám có thể địch nổi, trong Đạo môn không ai có năng lực và uy danh vượt qua Lữ Tố Chân. Đệ tử thủ tịch của hắn? Vậy chẳng phải là người đứng đầu đạo môn thế hệ sau?”
“La Thành của Thiên Sơn Phái tới thỉnh giáo Vô Lượng Kiếm Pháp của núi Thanh Thành.” Một người cao to tướng mạo chất phác có vẻ không sợ hãi danh hiệu người đứng đầu Đạo môn, cầm kiếm đi lên đài.
“Bán Bộ Đa?” Vương Nhất Hành nhướn mày.
La Thành gật đầu: “Mời.”
Sau đó chỉ thấy Vương Nhất Hành xuất kiếm, đột nhiên múa thành một đóa hoa kiếm, tiếp theo đóa hoa kiếm lan tràn, từ một đóa hóa thành mười đóa, lại thành trăm đóa, hoa sinh hoa, hoa lại sinh hoa, cực kỳ rực rỡ.
La Thành bước lên trước nửa bước, lại trở lại nửa bước, kiếm rời vỏ, lại vào vỏ.
Hai người đồng thời thu kiếm, bất luận là La Thành gương mặt chất phác hay là Vương Nhất Hành vẻ mặt lười nhác, lúc này đều lộ vẻ tôn kính, nhẹ nhàng thi lễ với đối phương. Tiếp đó La Thành đi xuống đài.
“Đánh xong rồi?” Bách Lý Đông Quân hỏi.
“Đánh xong rồi.” Ôn Hồ Tửu cười nói: “Với kiếm thuật của La Thành, trên đài này có đánh trăm chiêu với tên đạo sĩ thối kia cũng không thành vấn đề. Nhưng tiếp theo có vô số người khiêu chiến, La Thành không muốn tiêu hao thể lực của đạo sĩ thối, nên đánh một kiếm thua là biết kết quả, nên rút lui. Truyền nhân của Bán Bộ Đa phái Thiên Sơn, không tệ.”
Sau khi La Thành xuống đài, lại có không ít người nối tiếp nhau khiêu chiến, nhưng đều bị thanh kiếm gỗ đào đó đánh cho chạy đông chạy tây. Cuối cùng Vương Nhất Hành lau nước mũi: “Cái này... Ta đánh mệt lắm rồi, còn ai khiêu chiến không?”
“Ngồi xuống!” Bách Lý Đông Quân đột nhiên nghe thấy một tiếng quát khẽ, chỉ thấy ông già Thành Dư bên Vô Song Thành thần sắc nghiêm nghị, cưỡng ép ấn người trẻ tuổi bên cạnh xuống.
Người trẻ tuổi kia vẻ mặt bất mãn, có vẻ đang khá căm tức.
“Chắc là gặp được đối thủ tốt mà không thể thử sức một lần, trong lòng đang rất tiếc nuối.” Ôn Hồ Tửu cười nói: “Vô Song Thành ấy à, đúng là quá lão luyện nên thiếu mất chút khí phách hăng phái. Thanh niên này cũng không tệ.”
Vương Nhất Hành nhướn mày, cố tình nhìn sang hướng Vô Song Thành: “Còn có ai không?”
Không ai đáp lời.
Vương Nhất Hành mỉm cười rút kiếm: “Sắp tới sinh nhật tiểu sư đệ rồi, mang về làm quà cho hắn.” Hắn tung người nhảy lên, hạ xuống dưới đài. Đứa bé nghênh đón hắn có vẻ khá bất mãn: “Vì sao tiểu sư thúc có quà tốt như vậy mà con lại không?”
“Dẫn ngươi xuống núi chơi là món quà tốt nhất rồi, không tin ngươi về hỏi tiểu sư thúc xem hắn muốn cái nào hơn.” Vương Nhất Hành gãi đầu, dẫn theo cậu nhóc đi, không về bàn của mình mà ngồi xuống cái bàn thứ sáu. “Bàn của chúng ta quá đông người, vị tiểu sư điệt của ta ăn không đủ no. Chẳng hay Ôn đại ca có đồng ý chia cho chút rượu uống không?”
“Đạo sĩ thối nhà ngươi thật thú vị, ăn không đủ no thì cứ xơi tùy ý, còn chuyện chia một chén rượu thì phải hỏi đứa cháu trai tửu quỷ của ta.” Ôn Hồ Tửu cười nói.
Bách Lý Đông Quân tuy say khướt nhưng vẫn vẫy tay: “Chẳng phải vị tiểu sư phụ này nói nếu ta cần cứ lấy à? Cho thêm ba bình, ngồi xuống cùng uống là được.”
Vương Nhất Hành cười nói: “Vị tiểu công tử này cũng tới lấy kiếm ư?”
Ôn Hồ Tửu phẩy tay: “Lấy cái rắm, hắn tới uống rượu thôi.”
“Nói bậy, ta muốn thanh tốt nhất.” Bách Lý Đông Quân vừa nói vừa gục xuống bàn ngủ.
Ôn Hồ Tửu hỏi thợ rèn kiếm trẻ tuổi: “Sao vẫn chưa thấy kiếm của ngươi? Hay ngươi là người thâm tàng bất lộ, là người rèn thanh kiếm Vân Thiên cuối cùng?”
“Tiên sinh cũng thấy rồi đấy, không khéo ta chỉ là người hầu bình thường thì sao?” Thợ rèn kiếm trẻ tuổi nhún vai.
Trong lúc nói chuyện, Lạc Ngôn Lũ đánh đàn càng lúc càng nhanh, tiếng đàn càng lúc càng dồn dập, cứ như có thiên quân vạn mã xông pha. Người nghỉ chân dưới đài, nếu tu vi kém một chút, nghe khúc đàn này đầu đã đầy mồ hôi.
Lúc này, một nam tử trung niên nho nhã mặc trường bào nhảy thẳng lên, vung cánh tay.
Tiếng đàn chợt ngừng!
Lạc Ngôn Lũ đẩy đàn cầm ra, đàn cầm được đẩy tới bên cạnh nam tử trung niên, Nam tử giơ tay rút từ dưới cây đàn ra một thanh kiếm, tùy ý vung tay, kiếm khí như nước!
Không ngờ lại là một thanh cầm kiếm!
Nam tử trung niên thu kiếm vào đàn cầm, tùy ý giơ tay gẩy dây đàn, giọng nói hùng hồn: “Có anh hùng nào muốn lấy?”
Lúc này mọi người mới đưa mắt từ thân kiếm chuyển sang thân người, ai nấy kinh hãi!
“Trang chủ Danh Kiếm sơn trang, Ngụy Đình Lộ!”
“Năm nay có kiếm của hắn à!”
“Hắn đã làm được sáu thanh kiếm cấp Vân Thiên rồi!”
Chẳng trách vị trang chủ Danh Kiếm sơn trang luôn nổi tiếng hiếu khách này chưa từng hiện thân, hóa ra thanh kiếm cuối cùng ngày hôm nay là do hắn rèn!