Chương 31: Chương 31

Cael không thể để cuộc đàm thoại của Larkin với Dean ra khỏi đầu óc anh, khi anh mặc trang phục cho sự kiện lớn của đêm, cuộc đấu giá sản phẩm nghệ thuật. Trên bề mặt, sự biến mất của Johnson không gây ra một gợn sóng nào. Phía mặt trái, anh luôn đúng, điều gì đó sắp tiến hành. Đã nghĩ lại. Thiếu đi một người. Xé toạc cổ họng anh ta.

Một điều duy nhất ngay tức thì trở nên có ý nghĩa : đó là một vụ cướp, được thực hiện vào lúc nào đó trước khi họ cập bến ở San Diego. Với tất cả sự an ninh trên chuyến tàu du lịch, bạn cho rằng hành khách sẽ đủ an toàn, nhưng nếu những thành viên của đội bảo an thỏa thuận với nhau, dứt khoát nó có thể thực hiện được.

Cael đã thông tin cho người của anh qua điện thoại rằng điều gì đó có khả năng xảy ra, đêm nay, đêm mai, hoặc đêm kế tiếp. Matt đã nói chuyện với Sanchez để xem xét tìm cách lấy vũ khí cho nhóm. Đội bảo an của tàu có quyền có một vài vũ khí, nhưng không thể có cả kho vũ khí trên tàu, vì vậy, việc kiếm được vài món vũ khí là một việc làm cầu may. Tuy vậy, với Mills và người của hắn được trang bị vũ khí, Cael sẽ cảm thấy tốt hơn nếu như họ có một vài loại hỗ trợ.

Cael muốn khẩu súng của Johnson nhiều hơn bao giờ hết. Chết tiệt. Thật lãng phí biết bao khi nó biến mất qua mạn tàu cùng với hắn.

Nếu vụ cướp, nếu quả thực như vậy, được tiến hành mà không bạo lực. Có khả năng phương án hành động tốt nhất cho anh và người của anh sẽ là nhẫn nhịn. Đồ vật có thể bị thay thế. Một cuộc đấu giữa bọn hải tặc – những kẻ ăn cướp trên biển thì chính xác hơn, và nghe có vẻ ít lãng mạn hơn – và người của anh sẽ có khả năng khiến những người vô tội bị tổn hại và bị giết chết. Nếu chúng chỉ đơn giản cướp bóc và chạy trốn, anh sẽ không động đậy một bắp cơ. Để chúng đi, đó là cách an toàn nhất.

Dù vậy, có lẽ phải còng tay Tiffany lại. Cô ấy đặc biệt không thích hợp với việc nhẫn nhịn.

Có một cuộc đấu giá mỹ thuật đêm nay, và những bức tranh sơn dầu được trưng bày đáng giá khá nhiều tiền. Có lẽ vừa đúng thời điểm cho một vụ cướp. Nhưng ngược lại, những bức tranh sơn dầu không dễ dàng được tiêu thụ chút nào.

Nếu anh dàn dựng một vụ cướp, anh sẽ chọn một trong những sự kiện long trọng để tấn công. Đó là khi kim cương được phô bày, trong sự trình diễn rõ ràng cũng như những bức tranh sơn dầu. Những tác phẩm nghệ thuật được tách rời khỏi khung của chúng và cất giữ trong những ống kháng nước. Tiền mặt? Không có nhiều, vì lẽ quá nhiều chi tiêu ở đây đã được chuẩn bị từ trước, hoặc đơn giản đã được tính vào tiền phòng, nhưng có những kẻ giàu có không đi du lịch mà không có tiền mặt, và một vài người có thể có một số tiền lớn. Có ai khác trên tàu mà anh không tìm hiểu về họ không? Vài món – hoặc ai đó, Lạy Trời đừng có ai – có giá trị, đáng để bõ công với loại mạo hiểm này?

Việc trốn thoát làm anh bối rối. Phải có một con tàu đồng đảng khác nữa ở gần. Bọn cướp có thể đến đó bằng thuyền cứu sinh hoặc trực thăng nếu có một con tàu khác được trang bị như thế. Rõ ràng chúng chờ đợi cho đến khi ở gần đất liền hơn, vì ngay khi còi hiệu phát ra, mọi tàu thuyền trong khu vực sẽ đáp ứng. Cảnh vệ bờ biển, hải quân… Không cách gì nói được ai ở trong vùng lân cận.

Anh có thể mường tượng những nhân viên an ninh trả thù trên những hành khách tại một sự kiện hoặc tương tự. Nhưng còn thủy thủ đoàn thì sao? Đây là một con tàu lớn và những thành viên thủy thủ đoàn ở khắp mọi nơi. Điều đó giống như cố gắng cướp một thành phố nhỏ vậy, và cho dù tất cả nhân viên an ninh đều ở trong kế hoạch, điều đó hoàn toàn có khả năng, có quá nhiều lỗ hổng trong viễn cảnh mà anh đã thử hình dung, quá nhiều thứ không đúng.

Một cuộc bắt cóc tập thể? Một yêu cầu tiền chuộc cho hàng trăm gia đình giàu sang và những công ty nổi tiếng. Suy nghĩ đó gây ra một cơn ớn lạnh chạy dọc xương sống của Cael.

Đêm nay, anh phải tìm cách để nói với thuyền trưởng Lamberti về mối băn khoăn của anh. Anh sẽ kéo ông sang một bên, nói với ông ấy về điều anh nghi ngờ, và nếu cần thì tại sao và bằng cách nào anh tìm ra, và gợi ý những phòng bị có thể ngăn chặn vụ cướp hoặc vụ bắt cóc trước khi nó bắt đầu. Sanchez đã có một ý tưởng có ích về một nhóm nhân viên an ninh nằm trong âm mưu. Cael cân nhắc về việc gọi điện thoại cho viên thuyền trưởng bây giờ, nhưng trừ phi anh nhìn vào trong mắt ông ta, để anh có thể tìm hiểu liệu Lamberti có đang cho rằng anh đùa bỡn, hoặc gạch tên anh như một kẻ điên rồ hay không? Ryan đã xác lập một mối quan hệ với viên thuyền trưởng, và họ cũng có Sanchez trong phe của họ. Có lẽ bằng đó cũng đủ để thu hút sự chú ý của ông ta.

Nếu không, đôi chút hình ảnh của quá trình theo dõi, và một cuộc gọi từ một người trong D.C, người có thể xác minh về phẩm cách của họ, và viên thuyền trưởng sẽ không có lựa chọn nào khác ngoài sự tin tưởng.

Jenner bắt được sự đăm chiêu của anh, khi cô ra khỏi phòng tắm, nơi cô đùa nghịch với tóc cô. Chiếc đầm dạ hội của cô – màu đen tô điểm trong màu trắng – ôm sát thân hình cô, phô trương cặp vú nhỏ nhưng tuyệt đẹp của cô. Đường xẻ thấp của cổ áo quấy rầy anh.

Cô tiếp tục làm anh ngạc nhiên trong một thế giới mà anh tin rằng chẳng còn giữ được chút ngạc nhiên nào. Cô chưa bao giờ lùi bước trước anh, chưa bao giờ né tránh – không sau đêm đầu tiên, ít nhất là thế. Nhưng lúc này cô nhìn chằm chằm vào anh, thậm chí còn táo bạo hơn, giống như cô có thể nhìn sâu vào bên trong anh.

Anh không bao giờ mong đợi điều này. Anh không bao giờ mong đợi cô.

“Nhìn anh giống như thế nữa, em có thể quên việc rời khỏi phòng đêm nay.” Anh trêu chọc, mặc dù, chết tiệt nếu như đó không phải sự thật.

Cô cười. “Cứ thử xem.”

Anh không nói cho cô biết điều anh ngờ vực. Cô sẽ chỉ lo lắng. Lo lắng, quỷ thần ơi, cô sẽ muốn một khẩu súng. Hoặc một chiếc giày.

Hơn nữa, không giống như anh sẽ để cô ra khỏi tầm nhìn của anh.

Cuối cùng Frank quyết định chọn một lá thư nhận lãnh trách nhiệm thỏa mãn hắn. Không một từ nào tỏ ý khinh miệt về những người hắn đang dẫn theo cùng hắn, cũng như những người hắn đã bỏ lại phía sau, nhưng vậy là đủ.

Tàu Silver Mist sẽ hỏa táng tôi, và tôi tin đó là điều thích hợp. Tôi không đưa lời kết tội những hành khách. Họ là những con cừu, quá ngu ngốc để nhận ra rằng họ bị dẫn dắt, và tôi đã chán ngán việc trở thành người chăn dắt đáng nguyền rủa của họ.

Tôi nhận lãnh toàn bộ trách nhiệm trong việc thiêu hủy tàu Silver Mist. Tôi đã lập kế hoạch tấn công và lắp đặt những quả bomb một mình. Chết tiệt các người.

Nếu họ không thích phần kết thúc đó, họ có thể cắt bỏ nó khi đưa tin. Hắn nghĩ nó quan trọng , vì nó truyền đạt chính xác những gì hắn nghĩ về mọi người. Bức e-mail sẽ được gởi đến ba tờ báo chính, một mạng lưới tin tức lá cải, và ba mạng lưới thông tin chính.

Hắn quyết định viết thêm một thông điệp nữa, vì hắn ở trong tâm trạng xưng tội.

Tay kỹ sư cáu kỉnh thiết kế ra thứ vũ khí EMP đã thận trọng đến mức độ hoang tưởng. Kyle Quillin không thích sử dụng internet cho bất kỳ sự trao đổi thông tin nhạy cảm nào. Gã nghĩ người ta do thám gã mọi lúc. Larkin đã thu được một lợi nhuận hấp dẫn – lợi nhuận hắn không bao giờ xem đến – từ việc bán EMP, và Quillin cũng vậy, gã không còn phàn nàn rằng gã không được trả lương đủ và không được đánh giá đúng mức nữa.

Nhưng thật sự, Larkin khinh miệt bọn đồng bóng. Quỷ thật. Hắn khinh miệt mọi người, nhưng Quillin quả thật là một gã khốn tự cao tự đại. Lúc này công nghệ EMP đã ở ngoài kia. Đã gần như hoàn thành, và trong tay của Bắc hàn rồi. Nếu bức e-mail để lại dấu vết và họ bắt thằng nhóc. Vũ khí vẫn hoàn thành như đã định. Và sẽ là một trò cười khi thứ kỹ thuật công nghệ mà Quillin luôn kính sợ dẫn gã thẳng đến sự suy vong.

Frank viết một e-mail cuối cùng, đề địa chỉ gởi cho Quillin, bức thư này không có thời gian để suy nghĩ và viết đi viết lại. Chết tiệt mày. Khi có thứ gì đáng nói, nó đáng nói hai lần.

Hắn cài đặt chương trình e-mail để gởi thông điệp đi vào thời điểm lựa chọn trước, điều đó có nghĩa là hắn phải đăng nhập vào internet và rời khỏi, bỏ lại laptop của hắn cùng với thông điệp buộc tội ngay ở đó. Hắn không quan tâm. Hắn đã có nút bấm cho những trái bomb ở khoang dưới trong túi hắn, cùng với một vũ khí mà hắn chắc chăn sẽ không cần, và những trái bomb cháy trên khoang cao hơn, tất cả năm trái bomb, đã được kích hoạt. Hắn liếc nhìn đồng hồ.

Một giờ bảy phút.

Hắn cười, và trong một khoảnh khắc, một khoảnh khắc quý báu, cơn đau trong đầu hắn đã tàn lụi hầu như không còn lại gì.

Ryan đẹp đến khó tin trong bộ lễ phục của anh, như thường lệ. Fail cười với anh khi cô trượt đôi bông tai đính ngọc lục bảo bắt mắt của cô vào tai và đóng chặt chúng lại. Đôi bông tai là một quà tặng nhân ngày Valentine, một trong nhiều món. Cô phải thú nhận, chồng cô đã làm những thứ xứng đáng.

Trang phục cho buổi tối của cô, một chiếc đầm dạ hội bằng lụa màu nâu vàng nhạt che phủ một cách tao nhã qua thân hình cô, là một trong những thứ dễ chịu mà cô sở hữu, nhưng cũng là một trong những thứ đắt giá nhất. Có những dịp cô bằng lòng thanh toán một số tiền kha khá cho sự thoải mái. Sự kiện chiếc đầm này khiến cho Ryan say mê là một phần thưởng tuyệt vời.

Một tiếng chuông êm ái vang lên từ computer đặt trên chiếc bàn giấy trong phòng khách, báo hiệu cho cô biết cô có một tin nhắn. Có lẽ cuối cùng Larkin đã kết nối vào internet và chương trình bẻ khóa của cô đã xâm nhập được. Ngược lại, có nhiều khả năng hơn, cô có một tin nhắn từ chị cô, người đã quyết định rằng họ sẽ có một chuyến du lịch biển bằng tàu cùng nhau trước cuối năm, và đã gởi vài tin nhắn cho việc đó.

Fail đã không lao nhanh qua phòng, mà trượt vào giày và chỉnh ngay ngắn vòng cổ bằng ngọc lục bảo, một món quà sinh nhật, phù hợp với đôi bông tai, trước khi cô đi vào phòng khách và kiểm tra laptop. Trước khi cô rời đi trong buổi tối, cô đã lập trình điện thoại iphone của cô để nhận bất kỳ thứ gì gởi đến trong lúc cô ở bên ngoài phòng. Cô không ngồi, không muốn làm nhăn chiếc đầm của cô, chỉ khom người trên bàn và mở laptop.

Trúng mánh.

Cô cười khi cô mở chương trình để cô có thể đọc những gì Larkin đã đánh máy trên computer. Cho đến lúc này, thật may mắn là cô có chương trình này, có lẽ là một mẩu tin nhắn cho mẹ hắn. Người giống như Larkin có mẹ sao?

Cô đọc thông điệp, và nụ cười của cô biến mất.

“Ryan!” Cô la lớn.

Nhận ra sự cấp bách trong giọng cô, anh chạy sang phòng khách. “Có gì sai à?”

Tim cô đập dồn dập, mạnh đến mức cô có thể cảm thấy nó; đầu gối cô đột ngột mềm nhũn. “Larkin sắp thổi bay con tàu và mọi thứ trong đó.”

“Khi nào?” Ryan hỏi hết sức thực tế, với tay lấy điện thoại của anh.

“Em không biết. Đêm nay. Em nghĩ vậy. Hắn không nói gì về thời gian, nhưng có vẻ như những bức e-mail được cài đặt để gởi đi trong một giờ, nên… không lâu sau đó, có lẽ. Hắn không muốn bất kỳ ai được cảnh báo trước.”

“Anh gọi cho những người khác. Em gọi cho Cael.”

“Sau đó thì sao?” Cô hỏi khi cô bấm số.

“Thì chúng ta sẽ cố hết sức thoát khỏi con tàu này.”

Larkin đã phải gọi Isaac sớm hơn trong buổi tối và bảo ông ta được một đêm rảnh rỗi. Người hầu phòng của hắn tỏ ra ngạc nhiên nhưng vui mừng. Frank đã gợi ý rằng Isaac nên trải qua một ít thời gian ở quầy bar của thủy thủ, có lẽ nên loanh quanh trong bồn tắm nóng nhỏ bé, ảm đạm của thủy thủ. Hắn thậm chí bảo Isaac rằng ông ấy đã thực hiện tốt công việc và xứng đáng có một cơ hội.

Sự thật là, hắn không muốn tạo cơ hội để Isaac tò mò và nhìn vào laptop và thông điệp trên đó. Chỉ duy nhất một người khác mà Larkin lo lắng về việc vào phòng hắn không được mời là Dean Mills, và từ lúc hắn ngồi đối diện với Dean, trong một thoáng, hắn không còn bận tâm về điều đó nữa.

Họ đơn độc, tại một chiếc bàn nhỏ trong quán Fog Bank. Dean đã bồn chồn, lo lắng về kế hoạch của ông chủ trong việc trốn thoát, một kế hoạch mà hắn không hoàn toàn bị mua chuộc. Thói tham lam đã giữ hắn trong sự ràng buộc xa đến nỗi như thế.

“Thư giãn đi.” Frank nói, khi hắn nhấm nháp thứ chắc chắn là ly scotch cuối cùng của hắn. “Trong đúng hai giờ nữa, sự nhộn nhịp sẽ bắt đầu.” Trong hai giờ nữa, sự nhộn nhịp đã kết thúc đối với phần lớn con người trên chiếc tàu này. Nhưng Dean không cần phải biết điều đó.

Frank đã chuẩn bị cho mỗi một thứ và cho mọi thứ. Súng của hắn – một khẩu Caliber PM40 cỡ nòng 40 ly, Dean đã cung cấp khi Frank nhấn mạnh rằng hắn cần vũ khí cho sự kiện lớn – nằm sâu dưới một túi áo. Đó là một khẩu súng nhỏ nhưng nặng, và chỗ phồng lên làm xấu đi đường nét trong trang phục của hắn. Kẻ quái nào thèm quan tâm chứ? Hắn ghét cái cảm giác khẩu súng nhét vào cạp quần hắn, và hắn luôn lo lắng chẳng may bắn phải bi hoặc mông hắn. Không giống như Dean, hắn không sở hữu một dây đeo súng qua vai. Túi áo sẽ làm điều đó. Ngồi ở đây, ngay phía trên một trong những quả bomb cháy sẽ nổ tung trong ít hơn một giờ nữa, không ai có thể thấy được chỗ phồng lên trong túi áo của hắn, bất luận cách nào.

Nhưng nếu hắn cần đến nó…

“Tôi lo lắng về Sanchez.” Dean nói bằng một giọng rất thấp.

“Đó là ai?” Frank thật sự cảm thấy không bận tâm. Việc biết mình cận kề với cái chết là một sự giải thoát nhiều hơn sợ hãi.

“Một nhân viên an ninh. Tôi thề tôi đụng độ gã này mọi lúc tôi quay nhìn quanh. Tôi cho rằng anh ta đang theo dõi tôi.”

“Đừng hoang tưởng chứ, Dean.” Frank ung dung nhấm nháp ly Scotch của hắn. “nếu anh ta làm vướng lối của anh đêm nay, hãy bắn anh ta.”

Cô nàng lẳng lơ Tiffany Master đang ngồi bên quầy bar, uống nước và cười với tay pha chế. Cô ta đã thú vị hơn khi là một sâu rượu, nhưng sự tỉnh táo không cải thiện khẩu vị của cô ta. Chiếc váy ngắn, bó sát vào da thịt, màu xanh rực rỡ mà cô ta mặc giống như được sơn vẽ lên người, và làm thế quái nào cô ta có thể đi lại được trong đôi giày đó cơ chứ? Dean đã ném nhiều hơn một cái liếc tán thưởng về hướng của cô nàng, mặc dù hắn đang lo lắng về kế hoạch đêm nay và có những thứ khác nữa trong đầu hắn. Tiffany với tay đến một chiếc ví nhỏ màu nhũ vàng cùng đồng bộ với chiếc váy và mở nó ra, kéo ra một chiếc điện thoại. hắn không nghe thấy tiếng chuông, vì cô nàng ở một khoảng cách khá xa. Cô không gây ấn tượng gì cho hắn như là loại người cài đặt điện thoại ở chế độ rung để khỏi làm phiền những người khác.

Dean đang nhìn về hướng đó lần nữa.

Frank ngả người tới trước, “Sau đêm nay, những phụ nữ giống như thế sẽ lũ lượt kéo đến với anh,” Hắn thì thào, hy vọng làm dịu nỗi sợ của Dean. “Tiền là một loại thuốc kích thích tình dục đầy sức mạnh.”

Đánh giá biểu hiện trên mặt người đàn ông, lời động viên đã làm được trò bịp.

“Cô ở đâu.” Giọng của Ryan gay gắt một cách bất thường trên điện thoại.

“Thứ lỗi nhé.” Tiffany nói, cười với người pha chế khi cô trượt khỏi chỗ ngồi và đi ra xa, tìm kiếm đôi chút riêng tư. Cô không thể chuyện trò một cách tự do, dù Ryan biết cô đang quan sát Larkin vào lúc này. “Fog Bank” Cô nói, như thể cô đang gặp gỡ bạn bè.

“Hắn có ở đó không?” Ryan hỏi.

“Có. Có việc gì thế?” Cô hỏi ngẫu nhiên, phòng khi người pha chế chú ý, dù từ một khoảng cách xa.

“Đừng nhìn hắn. Đừng phản ứng gì.”

Tiffany cứng người. Không thể là điều tốt được.

“Larkin đã lắp đặt vài quả bomb trên tàu.” Giọng của Ryan dứt khoát, cô không ngắt lời anh bằng những câu hỏi. Đây không phải cuộc gọi duy nhất anh phải thực hiện. “Chúng ta không biết có bao nhiêu quả hoặc khi nào hắn cho nổ, nhưng có vẻ là đêm nay, bởi vì hắn đã cài đặt chương trình e-mail để gởi đi một cặp thư điện tử trong khoảng bốn mươi lăm phút nữa. Chúng ta có ít nhất là khoảng thời gian bằng đó để đặt mọi thứ dưới tầm kiểm soát.”

“Cứt thật.” Cô tập trung tất cả ý chí để không quay nhìn Larkin, trừng trừng vào thứ quái vật đó. Mình có thể bắt hắn. Cô nghĩ.

Ryan biết cô quá rõ. “Đừng manh động. Cael đang gọi cho thuyền trưởng, và Sanchez đang cố kiếm một số vũ khí cho chúng ta. Vào lúc này, hãy ở bên Larkin. Tôi sẽ giữ liên lạc.”

Cuộc gọi kết thúc, và Tiffany thả điện thoại trở lại túi xách. Với tính khí của cô, cô muốn băng ngang qua phòng và siết cổ Larkin bằng đôi tay trần của cô. Nhưng cô đã không. Cô quay lại chiếc ghế quầy bar, cười với người pha chế mặc dù tim cô đập dồn dập, và chờ đợi. Bản năng sinh tồn của cô gào rú. Bomb! Bomb! Nhưng cô có thể làm cái quái quỷ gì được đây? Cô đang ở giữa đại dương mênh mông không có chốn nào để đi.

Cael không nói ngay với cô về việc sắp xảy ra, nhưng Jenner đã nghe thấy phần cuối cuộc điện đàm của anh, và cô đã biết đủ. Nhiều hơn đủ.

Bombs. Tay Larkin tâm thần đó sắp thổi tung tàu Silver Mist. Jenner nghĩ đến những người cô biết, những hành khách và thủy thủ đoàn mà cô chưa bao giờ gặp, những người bạn vừa kết giao ở đây. Những người bạn, không chỉ là người mới quen.

Nếu Cael và đội của anh không theo dõi Larkin, nếu họ không bắt cóc cô và Syd và sắp đặt sự giám sát, Larkin sẽ trót lọt với điều này. Tuy nhiên, không nhất định rằng hắn có thể không đạt được điều hắn muốn.

Cael mất đi vài phút quý báu để nói chuyện qua điện thoại với thuyền trưởng, và họ không có tới một phút để bỏ phí.

“Thuyền trưởng Lamberti, tôi là Cael Traylor. Có những trái bomb trên tàu và nó sẽ nổ tung đêm nay. Ông cần bắt đầu tiến trình di tản ngay lập tức.” Cael nghiến chặt răng khi anh nghe lời đáp của viên thuyền trưởng. “Không, đây không phải lời đe dọa đánh bomb. Nó là lời cảnh báo.” Anh nhìn Jenner. “Tốt. Bắt tôi. Khóa tôi lại. Nhưng trước khi ông làm điều đó, vui lòng đưa hành khách ra khỏi cái bẫy giết người trôi nổi này.” Anh lắng nghe một lúc lâu hơn, sự kiên nhẫn của anh bị xé toang, và sau đó anh nói ra hai từ cực kỳ quan trọng, “Frank Larkin.”

Cael gác điện thoại, và hai giây sau, một giọng nói – của thuyền trưởng – vang vọng qua hệ thống liên lạc nội bộ khắp tàu. “Đây không phải một buổi diễn tập. Vui lòng đi đến trạm tập trung của các bạn. Nhắc lại. Đây không phải buổi diễn tập.” Cael chạy vào phòng ngủ, và chộp lấy một cặp PFDs, rồi anh nắm lấy cánh tay Jenner và dẫn cô về phía cửa. “Đi đi, em yêu, em phải rời khỏi chiếc tàu này bây giờ.”

“Ý anh là chúng ta, đúng không?” Cô nói khi anh đẩy cô ra ngoài hành lang. Trái tim cô đập dồn dập. Những người ăn mặc đẹp đẽ chưa di chuyển lên khoang trên đang bắt đầu rời khỏi phòng của họ, một số mang theo PFDs, một số đi tay không và hoang mang. “Ý anh là chúng ta.”

Cô trượt ra khỏi vòng tay của Cael, và gõ vào cửa phòng của Nyna và Linda. Hy vọng thúc giục hai người phụ nữ đi cùng.

Không có tiếng trả lời, và Cael không trong tâm trạng chờ đợi. Biết điều này quan trọng như thế nào đối với cô, anh bước lui và đá vào cánh cửa mà Jenner đang gõ vào. Nó bị phá vỡ, kêu răng rắc, và đong đưa mở ra.

Cô gọi vào. Không có tín hiệu trả lời. Linda và Nyna không có ở đó. Phòng của họ trống trơn. Cael chụp lấy cô và gần như lôi cô đến cầu thang, nơi họ gia nhập cùng những người khác đang bỏ chạy. Bám chặt giống như điều tốt nhất cô có thể, cô cầu nguyện rằng hai người đó đã lên khoang trên và hướng đến sự an toàn rồi.

Còi báo động tiếp tục kêu vang; vài hành khách trong lồng cầu thang đang khóc, và một người đàn ông xô một người khác sang một bên.

“Đừng hoảng loạn.” Cael nói trong sự bình tĩnh, nhưng giọng nói cứng rắn mang đến điều tốt. Anh trao cho người đàn ông đã xô đẩy người khác một cái nhìn nói rằng anh sẽ quăng cái mông của anh ta xuống đáy cầu thang nếu anh ta không bình tĩnh lại. “Mọi người sẽ rời khỏi tàu nếu tất cả các bạn giữ bình tĩnh. Chúng ta có thời gian.” Không nhiều, nhưng một ít.

“Thời gian cho điều gì?” Một trong nhiều người đàn ông thiếu kiên nhẫn la lớn. “Anh biết điều gì mà chúng tôi không biết vậy?”

“Tôi biết rằng nếu anh cứ tiếp tục xô đẩy thì ai đó sẽ bị tổn thương.” Cael nói. Jenner muốn đá vào mông gã vì những nguyên tắc xử thế thông thường, nhưng Cael đúng. Hoảng loạn không giúp ích gì cho ai được.

Không cảnh báo, một tiểng nổ đinh tai xuất phát từ phía dưới. Chiếc tàu rúng động, tròng trành dữ dội sang một bên, và Jenner túm vào tay vịn cầu thang để khỏi ngã. Bụi và mảnh vỡ tung lên trong không trung khi cô khom người và giật mạnh đôi giày ra khỏi chân. Cô lẽ ra nên tháo bỏ đôi giày cao gót này trước khi rời khỏi phòng, nhưng việc chuyển sang đi giày chạy bộ không nằm trong đầu cô. Phía trước cô, Ginger Winningham lảo đảo và gần như ngã xuống. Chồng cô ấy, Gilber, chụp được cô; Cael cũng thế, trao tặng một bàn tay vững vàng.

Rồi anh quay người và nhìn cô với ánh mắt xanh thẳm mà cô đã trở nên yêu tha thiết. Và cô nhìn thấy trong đôi mắt đó những gì cô, và tất cả những người ở đây, ngờ vực.

Họ có thể không còn sống để rời khỏi chiếc tàu chết tiệt này.