Chương 26: Chương 26

Bí quyết để cuộc theo dõi lâu dài thành công là thích nghi, trở nên vô hình. Bằng cách đó, tình huống chiếc tàu du lịch đã sáng tạo nên vỏ bọc tuyệt hảo. Nếu bạn đang sống một cuộc đời bình thường, và duy trì việc theo dõi một nhóm người tương tự gần nơi làm việc, trên đường phố, cạnh nhà bạn, trong những nhà hàng khác nhau, bạn đương nhiên sẽ bị nghi ngờ. Về cơ bản, khi bạn đang sống cùng trong một khách sạn sang trọng, bạn được trông đợi để nhìn thấy những người tương tự ngày này qua ngày khác.

Điều đó không có nghĩa là họ không cần phải cẩn thận, làm việc luân phiên, và duy trì vỏ bọc của họ.

Cael biết thứ anh cần. Anh cần tập trung vào công việc, và đẩy người phụ nữ đang ở trong phòng tắm ra khỏi tâm trí, tránh xa khỏi anh.

Dù thích hay không thì anh và Jenner sẽ ở trên boong tối nay. Bữa tiệc hóa trang Thập Niên Hai Mươi đã được sắp xếp. Anh ghét trang phục lố lăng, cho dù chúng đi cùng một chiếc mũ phớt mềm. Vào vài lúc trong buổi tối sẽ có đấu giá người độc thân, thứ rõ ràng anh có ý định hướng đến. Đấu giá là một trong những sự kiện từ thiện, vì vậy Larkin có khả năng ở đó. Sống cùng tiệc tùng, người ta vốn như thế mà.

Tiếng gõ cửa làm Cael ngạc nhiên, nhưng khi anh nghe giọng Matt – “Phục vụ phòng, thưa cô Redwine.” – Anh thả lỏng và băng ngang qua phòng để mở cửa. Phải có điều gì đó vì anh không gọi phục vụ phòng. Cho dù Larkin ở trong phòng lúc này hắn có một người lính gác bên ngoài cửa mọi lúc, vì thế anh đã bảo Fail và Tiffany đừng đến gần.

Sự tăng cường an ninh làm anh khó hiểu. Tại sao lại là bây giờ, sau cuộc gặp ở Hilo, sau khi Larkin đã chuyển giao memory stick (thẻ nhớ)? Chắc chắn có thứ gì khác nữa, dù vậy, vào lúc này, họ vẫn chưa có chút manh mối nào. Mặt khác, cũng không quá sức để hình dung Larkin có nhiều hơn một khách hàng chờ đến lượt.

Matt tiến vào phòng cùng một chiếc khay bạc có nắp vòm được giữ thăng bằng trên một tay. “Sanchez nói chắc chắn có thứ gì đó sắp xảy ra.” Cậu nói trong một giọng thấp sau khi cánh cửa đóng lại phía sau.

“Dean Mills là trung tâm của vụ này, nhưng có vài nhân viên an ninh khác nữa, những người đã chụm đầu bàn bạc mà Sanchez cho rằng có điệu bộ ám muội.”

“Larkin?”

“Không dính líu. Sanchez nghĩ thế.”

Thật đáng ngạc nhiên. Nếu Dean Mills dính líu, làm sao Larkin lại không? Anh cần chú ý nhiều hơn vào nội bộ, nhưng điều đó sẽ không xảy ra. Nếu anh có thời gian, anh đã cài người của anh vào đội ngũ an ninh nhiều hơn, nhưng sự kiểm tra lai lịch nhân viên an ninh thậm chí còn nghiêm ngặt hơn nhiều so với thủy thủ và hầu phòng. Nếu đủ thời gian, anh có thể tiến hành, nhưng đội ngũ an ninh đã được bố trí khi nhiệm vụ này triển khai. Anh may lắm mới tìm được Sanchez. Cho đến lúc này, anh ta vững vàng như một tảng đá, và mọi thứ anh ta nói đáng tin 100%.

Matt đặt chiếc khay lên bàn ăn tối, “Lời chúc mừng đến từ người hầu phòng của ngài, thưa ngài.”

Cậu mở chiếc nắp với một cử chỉ khoa trương.

Trong lòng chiếc khay bạc phủ đầy những gói bao cao su được sắp xếp từng cái một.

Cael nhìn xuống chiếc khay. “Cái quái quỷ gì thế này?”

Không cảm xúc, Matt đáp, “Chúng được gọi là bao cao su, thưa ngài, một phương pháp phòng bệnh hữu dụng để ngăn chặn...” Cậu ngừng nói khi Cael thu hút sự chú ý của cậu, bồn chồn, và cuối cùng thú nhận, “Bridget cho rằng chúng có thể có ích.”

“Bridget, huh.”

“Thật ra, cô ấy nói nếu những thứ này không cần dùng đến trước khi kết thúc chuyến hải hành thì cô ấy sẽ ăn bộ đồng phục hầu phòng, thứ cô ấy thực sự ghét.”

Cael gương cao một tay, điều Matt nhận ra ý nghĩa nghiêm chỉnh trong yên lặng. Bây giờ.

Anh không thể có sex với Jenner, bất kể anh ham muốn nhiều đến thế nào – anh đã, chết tiệt, đã muốn điều đó nhiều đến nỗi anh chỉ suy nghĩ được chút ít về những thứ khác. Anh đã bắt cóc, đã đe dọa, và còng tay cô thường xuyên, và quan trọng là lợi dụng cô để làm những điều phải làm. Một cách hợp lý, anh biết rằng thật hết sức bệnh hoạn khi làm tình với cô dưới hoàn cảnh này. Trí óc của anh ở trong tầm kiểm soát nhưng cái vật đàn ông của anh lại có chủ ý riêng của nó. Điều cuối cùng anh cần là những thành viên trong nhóm của anh phá hoại sự tự chủ của anh. Bọn họ không phải là người cố tình nói những điều sẽ tạo ra một bức tường ngăn cách anh và điều anh mong muốn nhất. Bọn họ không phải là người buộc phải nhìn thấy sự tổn thương và giận dữ trong mắt cô.

Tiếng nước chảy trong phòng tắm ngừng lại, điều đó có nghĩa là Jenner có thể đi vào trong phòng khách trong khoảng vài phút nữa. Không nên để cô thấy anh đang đứng bên một đống bao cao su đủ loại sáng chói. Anh nhìn trừng trừng vào Matt. “Tôi được cho rằng sẽ làm cái quái quỷ gì với những thứ này?”

“Tôi cho rằng chúng vừa vặn với ...”

Lần này, tia nhìn của anh có thể cắt được cả thép.

Matt nhún vai. “Che dấu chúng hoặc bảo tôi mang chúng đi. Lệnh của anh, ông chủ.”

Trí óc của Cael biết rằng việc mang những bao cao su ra khỏi phòng là điều đúng đắn. Anh đấu tranh với bản thân thêm một cuộc cuộc chiến nữa, nhưng lần này, cái vật đàn ông của anh chiến thắng.

...

Jenner chưa bao giờ là một fan lớn của trang phục – Cô tránh xa những bữa tiệc Halloween như tránh bệnh dịch, vì lễ Halloween rất kinh dị, và không phải là một cách thức dễ chịu – nhưng bữa tiệc này là một trò vui kỳ quặc. Cô chưa bao giờ ăn mặc như thế này trước đây. Chiếc váy có đuôi màu đỏ có đính tua và chiếc mũ chuông vừa khít của cô thật sự đáng yêu và Cael ăn mặc như một kẻ cướp nóng bỏng, nóng bỏng đến mức cô không thể rời mắt khỏi anh mặc dù cô muốn hoàn toàn phớt lờ anh. Vài thứ không hề tình cờ. Trang phục đen, sơ mi đen, và cà vạt trắng trông rất tuyệt với anh, cô thậm chí còn thích cả cái mũ nữa.

Đánh giá những trang phục khác quanh cô, khi họ tha thẩn trên boong, cô quyết định cô và Cael đã gặp may. Có những bộ trang phục zoot* ác liệt với đủ mọi màu sắc, những bộ đồ Gatsby Girl kém hấp dẫn hơn váy có đuôi, và một đôi quân phục thời Thế Chiến I. Một vài chiếc đầm thiếu nữ có đuôi trong sắc độ vàng chết người thật sự nổi bật giữa đám đông, và Jenner rất mừng vì cô có mũ thay vì băng cột đầu đính lông chim đong đưa trong gió. Thậm chí còn có một cặp cô gái thuốc lá, bao gồm những thuốc lá dạng kẹo trên khay của họ; chúng tốt hơn các cô ấy.

(*Zoot suit : Kiểu trang phục nam thịnh hành vào đầu những năm 40 với quần âu xếp ly rộng, ống túm đi cùng áo khoác dài gần tới gối, độn vai rộng, ve áo rộng, nón phớt và cây ba-toong.

*Gatsby girl outfits : Kiểu trang phục đầm nữ gợi cảm thịnh hành vào những năm 20, thời trang ăn theo bộ phim Great Gatsby nổi tiếng dựa theo tiều thuyết cùng tên của tác giả F.Scot Fitzgerald người Mỹ.)

m nhạc đang chơi suốt đêm không hoàn toàn từ thập niên hai mươi, nhưng có bao nhiêu lần cô đã nghe thấy “Charleston*” và “Singin’ in the rain”? Tuy nó thật xưa, hơn thập niên hai mươi, ba mươi, và bốn mươi. Vì những bài học vũ điệu Charleston đã chấm dứt, từng nhóm đôi ở trên sàn khiêu vũ, nhưng cô và Cael chờ đợi bên lan can tàu, nơi Larkin, đang mặc trang phục kẻ cướp giống Cael dù hắn có vẻ nhếch nhác hơn là chưng diện, ở trong tầm kiểm soát của Cael.

(*Charleston : Giai điệu độc đáo của nhà soạn nhạc, nghệ sĩ piano James P.Johnson được hát bởi Elisabeth Welch, phát triển thành vũ điệu Charleston trong cộng đồng người Mỹ gốc Phi sau phổ biến thành cơn sốt trên thế giới vào những năm 20-30, tiền thân của vũ điệu Lindy hop, Roots Jazz , swing jazz. Vũ điệu có thể múa nữ solo, tập thể, múa đôi… bằng toàn bộ động tác hình thể.

*Singin’ in the rain : Bài hát trong bộ phim âm nhạc cùng tên phát hành vào năm 50s với diễn viên, đạo diễn và biên đạo múa Gene Kelly.)

Trong lúc Cael quan sát Larkin, cô quan sát Cael. Cô vẫn nổi điên với anh, nhưng việc quan sát anh vẫn có cảm giác thích thú. Cô không kể cho Fail cũng như Tiffany về điều đã xảy ra trong lúc họ bơi với ống thở. Nhưng bọn họ không phải bù nhìn, họ biết điều đã xảy ra. Tiffany bắt gặp ánh mắt cô và nhún vai. Vì tâm trạng của cô đã có phần nguôi ngoai – không nhiều, nhưng đôi chút – và mức độ bẽ bàng của cô đã hạ xuống vài bậc. Có lẽ Jenner đã có thể trải qua buổi sáng tránh xa một cơn giận không đáng kể khác.

Cô sẽ phải đi bước đầu tiên nếu cô muốn mối quan hệ giả mạo này trở thành thật, đúng không? Thôi được, cô đã làm, và có được cực khoái đầy ngoạn mục như là một kết quả, nhưng mặt khác, Cael đã rút lui khi bất kỳ người đàn ông bình thường nào khác sẽ ở trên cô giống như làm mượt trên bơ. Cô không biết liệu cô có bị khước từ thêm một lần nữa giống như vậy hay không, không quan trọng lý do của anh là gì. Nếu anh có thiện ý, thì thiện ý đó đã bị cuốn đi. Cô cần anh có thiện ý chỉ khi nào cô cần một ai khác quan tâm đến cô, thứ cô không có. Cô là một người trưởng thành. Cô có thể thực hiện những quyết định riêng của cô, dù xấu hay tốt, và chấp nhận hậu quả. Mặt khác, trong khi cô đang ao ước sải bước đến chỗ hẹn hò chênh vênh trên một cành cây, không có nghĩa là cô sẽ đặt bản thân vào nhiều sự khước từ hơn. Nếu anh không muốn cô...

Cơ thể của anh cho biết anh có muốn. Chính xác hơn, cơ thể của anh nói anh muốn sex. Có lẽ anh đã không thích cô nhiều đến thế - Chúa ơi, tại sao anh phải như thế chứ? – cho dù anh bị kích thích, anh đã không muốn làm gì với cô. Hoặc có lẽ anh đã kết hôn, hoặc bị dính líu nghiêm trọng. Tiffany sẽ không đưa chiếc bao cao su đó cho cô nếu anh đã có hôn ước, đúng không? Có lẽ. Tiffany có luật lệ riêng của cô ấy, nhưng Fail phải có quan điểm khác, và cô ấy đã không phản đối gì hết.

Thế nên, không hôn ước, không gì khác đáng kể. Hoặc anh đã phớt lờ cô để bảo vệ cô khỏi chính cô, trong trường hợp này cô phải giết anh vì đó là điều cuối cùng cô muốn, hoặc anh thật sự không muốn cô.

Chết tiệt, làm sao cô chỉ ra được sự khác biệt đây?

Cô từ bỏ việc cố gắng đánh giá tình thế và nhìn phần còn lại của nhóm. Tiffany khoa trương giống như cô đã từng như thế, trong một chiếc váy có đuôi sọc trắng đen và không có vẻ chú tâm đến cọng lông chim đang đong đưa trên đầu cô. Cô mang một chuỗi hạt dài thậm thượt và thường đu đưa chúng mỗi khi cô đùa cợt thái quá với mọi người đàn ông cô gặp trên đường đi của cô. Bộ váy kiểu Gatsby của Fail có màu vàng nâu nhạt dịu nhẹ, cũng như chiếc nón phù hợp. Ryan, dựa trên cây gậy của anh, mặc đồng phục quân nhân. Vẻ đẹp của anh ấy trong trang phục đó khiến cho Jenner ngập ngừng trong một khoảnh khắc. Anh ấy có dáng vẻ của một người lính, có lẽ anh chỉ vừa rút khỏi Thế Chiến I. Anh quá tao nhã, cô đã không nhận ra điều đó trước đây, nhưng chắc chắn có một khí chất quân nhân trong dáng vẻ của anh, bất chấp cây gậy chống.

Năm người bọn họ đang vơ vẩn cùng nhau đêm nay, cũng như đêm trước. Cô tin rằng đó là một sự rập khuôn, và Cael không thích rập khuôn. Nhìn vẻ ngoài, có nhiều thứ Cael không thích.

Larkin đang tiến về hướng của họ, và khi hắn đến gần hơn Jenner nhận ra hắn đang cười. Đó không phải một nụ cười bị kéo căng, giả tạo mà cô đã thấy ở hắn trước đây, thứ này có vẻ giống một nụ cười thực sự. Hoặc hắn trở nên tốt hơn trong việc trình diễn, hoặc có điều gì đó thật sự làm hắn thích thú. Hắn ngừng lại để chào hỏi một cặp đôi – người đàn ông trong trang phục Zoot màu xanh, người phụ nữ mặc chiếc váy xuất sắc rất giống của Fail, chỉ khác ở màu ngọc trai dịu – và trong lúc họ trò chuyện, Larkin cười như thể hắn rất hài lòng với bản thân.

Nghĩ về việc hắn hài lòng với điều gì đó tạo ra một cơn ớn lạnh trong xương sống của Jenner.

Linda Valve, đang mặc một chiếc váy có đuôi màu đen rộng hơn tới hai cỡ so với vóc người gầy guộc của bà, chen vào giữa Larkin và Jenner. Tất cả những gì Jenner có thể làm là không giật nảy người lên.

“Cô đây rồi.” Linda rạng rỡ nói. Bà đang giữ một kẹp hồ sơ, thứ chẳng ăn nhập gì với trang phục của bà. “Tôi đang kiếm hai người.” Bà cười với Cael. “Rất hợp đấy.” Và với Jenner, “và trông cô giống một con búp bê quá!”

“Nyna đâu?” Cô hỏi. Cô luôn thấy những người cùng phòng đi cùng nhau.

“Bà ấy đi lấy thức uống cùng với Buttons và Penny.” Linda nhấc kẹp hồ sơ trên tay bà. “Tôi tình nguyện giúp cuộc đấu giá người độc thân.” Bà nhìn vào Cael đầy ý nghĩa. “Tôi e rằng chúng ta không có nhiều người độc thân trên tàu.”

Anh êm ái quàng tay quanh Jenner. “Tôi đã bị chiếm giữ mất rồi.” Anh nói.

Linda thở dài. “Mọi người đàn ông trên tàu đều bị chiếm giữ, điều đó có gì lạ đâu. Để làm từ thiện thôi mà. Có lẽ Jenner sẽ bỏ giá cho anh.”

“Và rủi cô ấy không thắng thì sao, tôi sẽ làm gì đây?” Cael trêu đùa, dù anh hẳn đã biết việc Jenner không bỏ giá cho anh là một khả năng rõ ràng, khi có những thứ đã ở giữa họ.

“Vậy Nyna sẽ bỏ giá.” Lynda cười, nhưng điều đó chắc chắn đủ thật.

“Người chiến thắng với giá cao hơn sẽ có được điều gì?” Jenner hỏi. Cánh tay của Cael siết lại rất nhẹ.

“Phần còn lại của buổi tối ở cùng với người bạn độc thân của cô ấy. Bạn làm gì trong buổi tối là tùy bạn thôi.”

“Không có điều khoản nào phải tuân theo sao? Nếu anh ấy phải làm mọi thứ tôi muốn, suốt đêm... Điều đó có lẽ đáng để bỏ giá.” Cô trao cho anh một nụ cười của cá mập. “Rốt cuộc, em nên bỏ giá cho anh, cưng à.” Cô nói, “Anh không muốn biết anh đáng giá như thế nào sao?”

Linda nói. “Vậy, tôi có thể đưa anh bạn vào…”

“Không.” Anh nói dứt khoát.

Linda thất vọng, nhưng bà không bỏ cuộc. “Là một trò vui thôi mà.” Bà nói, “Vì một mục đích tốt đẹp.”

Cael nhìn quanh, một ánh chớp thất vọng trong biểu hiện của anh. Bọn họ đang lôi kéo sự chú ý, và điều đó chẳng hay ho gì. Thậm chí Larkin cũng đang nhìn về hướng của họ, tò mò, lắng nghe những trao đổi của họ với Linda. Jenner không phải một điệp viên, nhưng cô biết chẳng tốt đẹp gì khi để Larkin nhận ra Cael và cô ở trong vòng ôm cứng như thép và không có mục đích nào khác ngoài việc rút ngắn vài bước chân từ cô.

“Tiến lên đi, anh yêu.” Cô nói, rồi cô nhón chân, trao cho anh một nụ hôn nhanh, nhẹ nhàng khiến đầu cô quay cuồng, “Em sẽ tự mình làm tốt ở đây mà. Em hứa sẽ không ghen tuông nếu như ai khác mua được anh.”

Mọi người ở đó đang quan sát, đang chờ đợi. Cael nghiêng xuống và hôn vào má Jenner. Anh tỳ sát gó má thô nhám của anh vào của cô và thì thào vào tai cô, “Nào, thú thật đi, em đang âm mưu, đúng không? Đó là lời giải thích duy nhất.”

Chết tiệt anh. Cô không thể nín cười được. Tiếng cười thẳng thắn làm lắng dịu nỗi căng thẳng và lo lắng của cô. Quá nhiều cho những thứ tầm phào ngọt ngào! Cô nói, “Tin em đi”

“Làm như anh được lựa chọn ấy.” Anh lầm bầm, trước khi anh đầu hàng và đi theo sự hướng dẫn của Linda, len lỏi qua đám đông về hướng khán đài.

Thật đáng ngờ nếu Tiffany vội vã tiến đến và tham gia cùng với Jenner sau khi Cael gần như bị kéo về phía trước gian phòng, nhưng ngay khi có thể, cô ấy đẩy Jenner vào lan can tàu. “Tôi cho rằng tôi giữ cô bầu bạn trong lúc anh ấy bị chiếm giữ.”

“Không kể đến chuyện nó sẽ giữ anh ấy tránh khỏi việc tức điên vì tôi đang đứng ở đây một mình.” Jenner nói.

Tiffany nhún vai. “Ôi, đàn ông.”

Điều đó nói lên tất cả.

“Trông cô tuyệt đấy.” Jenner nói. Tiffany xoay tròn để phô trương trang phục của cô. Tóc trên trán cô tung bay, vì thế làm lay động những chiếc lông vũ buồn cười.

“Cô cũng vậy.” Tiffany ngả người dựa vào lan can và nhìn ra ngoài mặt nước. “Tôi ngạc nhiên là Cael đã không vấp vào lưỡi của anh ấy.”

Cả hai quay khỏi đám đông, đối diện với đại dương. “Tôi không nghĩ anh ấy thích thú với điều đó chút nào.”

“Tin tôi đi, anh ấy có thích đấy.”

“Anh ấy không - yêu thích, đã cưới xin, bị dính líu, đúng chứ?” Dù cho cô đã quyết định anh không, cô phải kiểm tra. Bất luận cô đã bị cuốn hút như thế nào, cô sẽ không trở thành người phá hoại gia cang nhà người khác.

“Không.” Tiffany nói không lưỡng lự. Điều đó chắc chắn nghe có vẻ giống như sự thật. “Vậy, điều gì đã xảy ra hôm nay? Cô có tiến tới không?”

“Anh ấy đã làm hội chứng Stockholm vỡ vụn rồi.” Đó là phần nhỏ nhất về điều đã xảy ra, nhưng Tiffany không cần phải biết về mọi thứ.

“Đồ chảy thây.”

“Phải.”

Cô nhận ra, phía sau họ, buổi đấu giá đã bắt đầu rồi. Họ quay lại để quan sát một nhóm đàn ông đã tập họp phía trước đám đông. Có vài thành viên thủy thủ đoàn, hai anh chàng tóc xám, một tóc vàng mà cô không biết, và Cael; không chính xác một sự trưng bày xuất sắc, dù cho Cael trông tuyệt đến phát thèm. Matt đang phải làm việc; nếu như cậu ta ở trên đó, cô hình dung cậu ta sẽ kiếm được khá tiền với vẻ cậu trai bãi biển tuyệt hảo của cậu.

Tiffany hất đầu về hướng những anh chàng độc thân, “Cô sẽ để Cael xoay trong gió ở trên đó hay sẽ cứu vớt cái mông của anh ấy vậy?”

“Tôi không lo lắng đâu. Vài kẻ ngốc sẽ bỏ giá cho anh ấy.”

Tiffany cười, và Jenner cũng vậy. Những tiềm năng khá khôi hài, cô phải thừa nhận. Nyna sẽ làm gì nếu bà ấy có được Cael cho riêng mình đêm nay?

Ngay khi hoàn thành nhiệm vụ, Linda Valve trở về bên hai cô gái. Jenner thực hiện màn giới thiệu, quan sát ánh mắt của Linda khi người phụ nữ luống tuổi nghiên cứu Tiffany cẩn thận, và dường như đã quyết định rằng dù trông cô ấy có vẻ giống chiếc máy đào vàng siêu hạng, cô ấy tạm chấp nhận được.

Vải người chỉ đơn giản là giỏi đánh giá cá tính.

“Tôi không thể tin là bà đưa được Cael lên đó.” Tiffany nói với Linda, “Đó không phải là kiểu của anh ấy.”

“Vì mục đích cao cả mà.” Linda đáp “Tôi đã bảo anh ấy sẽ không hối tiếc đã tham dự đâu.”

Một người đàn ông mặc bộ quân phục kiểu xưa đi qua, ánh mắt của Linda dõi theo sau ông. Bà run rẩy, nụ cười chợt tắt, và bà tái nhợt đi.

Lo lắng, Jenner tập trung vào người phụ nữ già, đặt tay lên cánh tay bà. “Bà có sao không?”

“Tôi ổn.” Linda đặt tay bà trên tay Jenner, siết chặt, “Tôi chỉ vừa ao ước rằng họ không tính đến những người lính trong trang phục của đêm nay.”

“Tôi thích đàn ông mặc quân phục.” Tiffany nói, và Jenner nhìn theo hướng của cô ấy. Từ những gì Jenner biết, thì Tiffany thích người đàn ông trong áo choàng của phòng thí nghiệm hơn. Tuy nhiên, cô ấy đang diễn một vai kịch, và có lẽ điều này là một phần của chúng.

“Tôi cũng vậy.” Linda buồn bã nói. “Chồng tôi là một người lính. Chiến trường Vietnam. Wayne chết khi tôi mười tám, chỉ đôi tháng sau khi chúng tôi kết hôn. Anh ấy mới mười chín tuổi.”

Cơn ớn lạnh trườn trên cánh tay của Jenner. Nụ cười thoải mái của Tiffany tàn lụi.

Vẻ mặt của Linda mơ màng và đau đớn. “Wayne luôn hiện diện trong tôi, anh ấy là duy nhất. Tôi chưa bao giờ tái hôn, chưa bao giờ quên được cái chết của anh ấy. Chúng tôi chỉ vừa lấy nhau được vài tháng, không phải nhiều năm, và có những lúc tôi cảm thấy giống như đang chết chìm vì nó quá đỗi bất công đến không ngờ…”

Tiffany đặt bàn tay vỗ về trên bờ vai Linda. “Tôi rất tiếc. Điều đó thật cuốn hút.”

“Tôi chưa bao giờ nói về điều này.” Linda lau nước mắt. “Để làm gì chứ?”

“Vì thỉnh thoảng nó cũng giúp khuây khỏa.” Jenner nói. “Bà có thể tâm sự với chúng tôi, bất kỳ lúc nào bà muốn.”

“Tôi tin rằng tôi có thể.” Linda cố cười, dù không được tốt lắm. “Ngay khi chúng ta rời khỏi chiếc tàu này, chúng ta có thể không gặp lại nhau nữa . Còn ai tốt hơn để thú nhận bằng một người xa lạ cơ chứ?”

“Chúng ta hầu như không phải người xa lạ, không còn nữa.”

“Đó là sự thật.” Linda thở dài. “Thật ra cũng không có gì nhiều để tâm sự. Tôi yêu Wayne bằng tất cả trái tim, anh ấy chết, và suốt từ khi đó đến nay, tôi chìm đắm trong một loại lao tù, chỉ đợi chờ ngày được đoàn tụ cùng anh ấy.”

“Không.” Tiffany dữ dội nói, rồi cô ấy giảm cường độ xuống đôi chút. “Đừng nói như thế. Cuộc đời của bà còn dài mà, bà nên tận hưởng mỗi ngày.”

“Tôi đã làm thế. Tôi có một cuộc sống thú vị.”

“Bộ quân phục đã làm bà bối rối. Điều đó hoàn toàn có thể hiều được.” Jenner nói.

“Hôm nay, vài thứ có vẻ ngoài gợi nhớ. Tôi đã mơ thấy Wayne đêm qua.” Bà nói thêm, “Chúa ơi, rất nhiều năm rồi tôi mới lại mơ thấy anh ấy theo cách đó. Cô biết đấy, vài người cho rằng họ đã thật sự quên người yêu dấu đã khuất của họ trông như thế nào, hoặc giọng của anh ấy nghe ra sao. Tôi không bao giờ quên. Không bao giờ.” Bà giũ sạch vẻ sầu muộn. “Những cô gái trẻ không muốn nghe một bà già kể lể đâu.”

Cuộc trò chuyện của họ bị ngắt quãng bởi tiếng ồn ào vỡ òa đột ngột của đám đông quanh họ, và họ nhận ra một trong những quý ông tóc xám đã được mua bởi một quý bà, người đang nhảy lên khán đài để đưa anh ta đi.

“Có lẽ bà nên mua cho mình một người đàn ông trong đêm.” Tiffany gợi ý.

Linda buông một tiếng cưới nhẹ, và với giọng rất dịu dàng bà nói, “Điều đó không bao giờ được thực hiện đâu.”