“Anh dẫn em đi đâu vậy?” Jenner ở gần một khúc quanh gắt, cố gắng theo kịp Cael khi anh di chuyển với nhịp bước thật nhanh xuống một hành lang dài, hoang vắng. Anh nắm bàn tay cô, điều đó có vẻ tốt hơn cú nắm cứng như thép như thường lệ trên cánh tay cô nếu họ lướt qua ai đó. Cho đến lúc này, họ chưa gặp ai.
Khi anh nhận ra cô phải chật vật để theo kịp, anh thu ngắn sải chân – chỉ một chút nhưng đủ trao cho cô một cơ hội. “Tôi có những thứ để làm chiều nay. Em sẽ ở cùng Fail trong một thời gian.
“Anh muốn nói cô ấy sẽ ngồi với em.” Cứ như chăm sóc em bé ấy. Cô không thích điều đó chút nào.
Trong khi cô sẵn sàng có nhiều hơn một cơ hội thoát khỏi Cael Traylor, cô lại không biết Fail. Cô biết về sự giả trang, nhưng có khả năng Fai đã, giống như Cael, là người có hai tính cách : một công khai, một riêng tư. Người phụ nữ công khai thì ưu tú, bình thản, yên lặng và có vẻ ngoài ân cần. Fail riêng tư thì như thế nào? Cô phải tìm ra.
Cael gõ cửa, cửa mở, và họ được dẫn vào bên trong. Điều đầu tiên Jenner lưu ý là Fail không ở một mình. Tiffany cũng ở đó, đang ngồi trên một chiếc sofa màu xanh, đôi chân dài bắt chéo, quan sát tất cả trừ những con dao đang được phóng đi. Cả hai phụ nữ đều ăn mặc bình thường, cũng như Jenner. Trang phục của họ được may đo đắt tiền và cổ điển, dù là chiếc đầm mùa hè sặc sỡ của Tiffany.
Nhớ lại điều Syd đã nói về căn phòng cô ấy đã chọn cho họ - nhiều màu xanh và hai phòng ngủ - Jenner tự hỏi liệu đây có phải là căn phòng cô và Syd sẽ đang ở nếu mọi thứ không trở thành đống phân dơi điên khùng hay không. Với tất cả những điều cô đã biết, có cả trăm phòng giống như phòng này, nhưng cô nghi ngờ điều đó, bởi vì cô khá chắc chắn cô nhớ Syd đã nói những căn phòng được thiết kế từng cái một.
“Hai giờ.” Cael nói đơn giản, và anh bỏ Jenner ở lại một mình với những người phụ nữ đang nhìn chằm chằm vào cô như thể cô là con vi trùng dưới kính hiển vi.
Cô không thích ở trong tình thế này, và lưng cô vươn thẳng, “Gì vậy. Các cô chưa bao giờ thấy tù nhân bị bắt cóc, bị hăm dọa, cực kỳ hợp tác, ở gần như vậy trước đây hay sao?”
Tiffany cười, đó là một nụ cười thành thật, hơi khàn một chút, không giống tiếng cười the thé mà cô ấy làm bộ trước công chúng một chút nào.
Fail duy trì sự điềm tĩnh của cô. “Chúng tôi chỉ đang làm nhiệm vụ của chúng tôi thôi. Cô muốn uống gì không?”
“Không, cám ơn.”
“Ngồi xuống đi, và để bản thân thư giãn.”
Cho đến lúc này, Fail riêng tư giống Fail công chúng rất nhiều. Jenner băn khoăn không biết điều đó sẽ kéo dài trong bao lâu. Cô chọn một chiếc ghế ở vị trí đặt lưng cô quay vào tường. “Cô vẫn luôn lịch thiệp như thế với người cô bắt cóc sao?”
Hai người phụ nữ nhìn lẫn nhau, với một sự liên lạc đầy ý nghĩa và yên lặng, và Jenner có cảm giác giống như một người nhiều chuyện, một người nhiều chuyện bất đắc dĩ, nhưng vẫn … Những người phụ nữ này, đội này thật thân thiết. Cô là người ngoài cuộc, nhưng chết tiệt, cô đâu yêu cầu có mặt ở đây.
Tiffany nói. “Đối với chúng tôi, đây là lần đầu tiên. Việc bắt cóc không chính xác là SOP.”
(*SOP : Stanndard Operating Procedure – Quy trình hoạt động tiêu chuẩn – thuật ngữ quân sự.)
“Nhưng tất cả các người có ý định làm bất cứ điều gì phải làm để có được điều các người muốn.”
“Phải.” Fail đáp, điềm tĩnh, nhưng tin chắc. “Cô sẽ phải nhớ kỹ điều đó cho đến khi việc này qua đi và kết thúc. Cô có chắc là cô không muốn một tách trà không?”
Jenner nhìn từ người phụ nữ này qua người kia, và khiến bản thân cô nhớ ra rằng, giống như Cael, họ là những người chuyên nghiệp. Và tận tụy đối với bất cứ điều gì họ đang thực hiện. Cô nghi ngờ mỗi người trong bọn họ đều có thể ngăn chặn cực kỳ nhanh chóng với bất kỳ sự kháng cự nào mà cô đưa ra, điều cô sẽ không làm. Cô không muốn bị cắt mất đặc quyền gọi điện thoại của cô.
Cô ngả người ra sau một chút, dịu xuống. “Thật ra, tôi muốn một tách trà nóng.”
Fail cười, giống như bất kỳ nữ gia chủ dễ thương nào khác. “Dĩ nhiên. Còn Tiffany?”
“Sao không? Có lẽ chúng ta cũng có thể kiếm một ít sanwich dưa chuột nữa.” Cô thêm vào cùng với một nụ cười nhăn nhở thoảng chút xấu xa.
Tiffany là một trong những phụ nữ bộc lộ rõ bản năng tình dục. Cô tuyệt đẹp, có tầm vóc, kỳ lạ, và cách cô di chuyển thu hút một cách vô thức. Ngồi ở đó, quan sát cô ấy, Jenner không thể làm được gì ngoại trừ tự hỏi liệu Cael và Tiffany có bao giờ… Không, cô không muốn biết điều đó. Cô cảm thấy sức nóng đang thiêu đốt đôi gò má cô. Như thể cô quan tâm đến người Cael ngủ cùng! Vậy đấy, những ngày này anh ngủ cùng cô, theo nghĩa đen, nhưng sự việc ‘không chính xác ngủ cùng cô’ sượt qua tâm trí cô khi cô tự hỏi về anh và Tiffany.
Fail đặt phục vụ phòng : Trà nóng, cùng với trái cây và một số bánh ngọt. Rồi cô nói thêm khách của cô muốn một ít sanwich dưa chuột, và khi chúng không có trong thực đơn, cô rất biết ơn nếu điều đó trở nên có thể được.
Khi Fail gác điện thoại, Tiffany nói, “Cô nên yêu cầu một anh chàng mang hàng đến có mái tóc vàng và đáng yêu nữa.”
Fail không cười khi cô đáp. “Nếu Matt đang làm nhiệm vụ phân phối chiều nay, cậu ấy sẽ chú ý bên ngoài căn phòng của chúng ta. Với tất cả những gì tôi biết, cậu ấy ở trên boong.”
“Anh chàng đáng thương, cậu ta và Bridget phải chịu đựng những công việc tầm thường trong nhiệm vụ này.” Tiffany nghiên cứu những móng tay dài của cô, “Không gian sống của các thủy thủ trên tàu chắc chắn không đàng hoàng bằng những căn phòng, và họ còn có những người chung phòng để đối phó. Dĩ nhiên, loại bia bảy mươi lăm xu ở quầy bar của thủy thủ có thể gây ra vài sự phiền phức, nhưng Matt đã cất dấu bất kỳ thiết bị nào cậu không muốn những người bạn chung phòng thóc mách ở trong phòng của cô hoặc của tôi, tôi cho rằng cậu ấy và Briget phải tắm cùng với điện thoại của họ.”
“Tiffany!” Fail nói bằng giọng khiển trách, liếc về phía Jenner.
“Đâu có giống như cô ấy hoàn toàn không biết gì.” Tiffany nói, và quay người nhìn thẳng vào Jenner. “Cô là một người lính thật sự đấy, Redwine.”
Làm như cô được lựa chọn ấy. Jenner đón nhận ánh mắt của cô ấy một cách bình thản. “Hôn mông tôi ấy.”
Có một sự nổ bùng tiếng cười từ cả hai người phụ nữ, và khi điều đó trôi qua, Tiffany nói thêm. “Cứt thật. Tôi thích cô.”
Cael lắng nghe lần nữa băng thu âm từ cuộc gặp gỡ ngắn ngủi trong buổi chiều giữa Larkin và Kwan, da anh sởn gai ốc khi anh nghe EMP từ vành môi cũa gã Bắc Hàn. Anh đã nói chuyện với đầu mối liên lạc với chính phủ của anh vài lần, qua điện thoại được bảo mật. Những mật vụ trên đảo không hề bỏ phí thời gian nào để tiếp tục theo dõi Kwan, đổi phiên cho Fail và Ryan để họ có thể trở lại tàu và gánh vác nhiệm vụ của họ ở đây. Những mật vụ trên đảo vẫn đang theo sau Kwan suốt đêm, hắn vẫn ở trong tầm kiểm soát, và ngay khi đúng người ở đúng chỗ, hắn sẽ bị tống giam.
Mặc dù họ đã xác định được một đầu mối, nhiệm vụ vẫn chưa xong. Cho đến khi họ phát hiện ra người phản bội còn lại của thỏa thuận có khả năng là người bán hàng, một người chuyển thông tin khác. Một trong những bức hình của Fail nhận dạng mục tiêu thông qua từ Larkin đến Kwan giống như một cuộc săn đuổi giả. Có khả năng FBI sẽ truy tìm nguyên gốc của nó, nhưng nếu không, chúng chỉ dẫn đến Frank Larkin.
Biết chính xác điều Larkin đang làm, Cael cảm thấy một sự khinh miệt mới mẻ và sâu tận xương dành cho người đàn ông mà anh đang điều tra. Một vũ khí EMP (ElectroMagnetic Pulse weapon) tiên tiến nằm trong những bàn tay lầm lạc sẽ là một nỗi kinh hoàng cho toàn thể thế giới. Anh không biết nhiều về xung điện từ, chỉ biết rằng nó vận hành sự tàn phá bằng điện từ. Thế giới hiện đại được điều khiển bằng computer. Phát triển một phương thức hiệu quả làm ngừng những computer đó, và tất cả địa ngục sẽ phá vỡ sự buông lỏng. Một EMP không phải là thứ giết người – trừ phi những người đó tình cờ ở trong một chiếc máy bay đột ngột bị mất kiểm soát vì tất cả những vi mạch của nó đã bị thiêu cháy – nhưng hết sức chắc chắn, loại công nghệ đó không phải là thứ mà anh muốn chúng nằm trong sự chi phối của một quốc gia đểu giả.
Cael cũng đề cập với đầu mối liên lạc của anh tại D.C* về việc anh nghi ngờ Larkin che dấu điều gì khác nữa, có thể là gian lận, trong hành vi. Không có bằng chứng nào, chỉ là cách đối thoại kỳ quặc nghe lén được và một linh cảm khó chịu về thứ gì đó rất không đúng.
(*D.C : District of Columbia – Đặc khu Columbia, tên gọi của thành phố Washington, hay Washington D.C, hay đơn giản chỉ là D.C là một đặc khu liên bang, không phụ thuộc vào bất cứ tiểu bang nào, hoạt động giống như thủ đô của một quốc gia.)
“Tiếp tục điều tra hắn.” Đầu mối tiếp xúc của anh nói, “Anh cần làm để phòng xa, cho đến khi chúng ta tìm ra ai là kẻ bán công nghệ. Nếu anh gặp bất kỳ trở ngại nào, hãy vượt qua nó, và tôi sẽ chuyển thông tin đến đúng người.”
Chưa đến hai giờ sau khi anh rời khỏi Jenner, Cael gõ cửa phòng của Fail và Ryan, sẵn sàng nhận lại gánh nặng của anh. Trước khi cửa mở, anh nghe những tiếng cười vỡ òa khiến da anh sởn gai ốc. Điều gì đó không đúng. Giờ này, con chồn bé nhỏ đang phá rối gì nữa đây?
Fail mở cửa và anh nhanh nhẹn lách vào bên trong, ánh mắt anh tập trung vào Jenner. Anh chỉ cảm thấy an toàn khi anh biết chính xác nơi cô ở và điều cô đang làm. Vào lúc đó, cô và Tiffany đang ngồi cạnh nhau trên ghế sofa, cười với nhau. Họ quay đầu về phía anh, nụ cười của Jenner phai tàn nhanh chóng. Có thứ gì đó trong mắt cô…
Anh lờ đi, mặc dù mọi bản năng trong anh trở nên cảnh giác, “Ryan chưa về sao?”
“Chưa.” Fail trả lời, “Sau khi chơi golf, anh ấy và thuyền trưởng sẽ uống một chút. Anh ấy sẽ trở về ngay.”
Anh hất đầu về phía sofa, “Điều gì xảy ra với hai người đó?”
Nụ cười của Fail có cả hài hước và thích thú. “Có vẻ như họ có nhiều điểm chung.”
Lạy Chúa trên cao. Cael không thể che dấu nỗi kinh hoàng trong biểu hiện của anh. Mọi người đàn ông trên tàu nên cảm thấy tinh hoàn bị rút lên cao trong nỗi sợ hãi. Anh biết anh đã như thế.
Jenner đứng dậy và đến bên anh không đợi nhắc nhở. Bất chấp tinh hoàn của anh đang làm gì, anh thích điều đó. Anh thích nhìn cô tiến lại gần, anh thích cảm giác mọi thứ trong anh trở nên cảnh giác.
“Đã đến lúc gọi cho Syd.” Cô nói.
Anh kiểm tra đồng hồ đeo tay. Thật vậy, đã hơi trễ một chút rồi.
“Tôi không muốn gọi trễ quá, cô ấy sẽ lo lắng.”
“Lạy Trời cho con tin không bị quấy rầy.”
Cô hít vào. Anh không thể chọc tức cô với lời bình luận đó. “Và sau đó, kế hoạch cho buổi tối là gì? Ăn tối? Xem biểu diễn? Hát Karaoke?”
“Không karaoke.” Anh nói dứt khoát.
“Tôi tán thành điều đó.” Tiffany nói. “Tin tôi đi. Tiếng hát của Cael không phải là điều tuyệt vời đâu.”
Anh liếc một cái nhìn lạnh lẽo, cảnh cáo vào cô ấy qua vai của Jenner, về tất cả những điều tốt đẹp đó. Tiff chỉ vẫy tay về hướng của anh. “Thật đó, ông chủ, anh nên trao cho cô ấy một buổi tối tốt đẹp. Tôi nghe rằng hôm nay cô ấy đã làm rất tuyệt.”
“Cô ấy không có bất kỳ lựa chọn nào.” Nhưng cô có. Cô đã hợp tác và đã thực hiện chính xác điều anh muốn cô làm. Hôm nay Jenner đã đạt được sự theo dõi của mật thám.
“Một tay guitar địa phương sẽ biểu diễn tối nay.” Fail nói. “Anh ta được biết là rất tuyệt. Ryan và tôi sẽ ở đó.”
“Tôi cũng sẽ ở đó.” Tiffany nói.
“Vậy thì chẳng có lý do gì để chúng ta đi, nếu mọi người khác đều ở đó thì lấy ai tiếp tục theo dõi Larkin” Jenner tạo nên một âm thanh chế nhạo. “Tôi thật sự háo hức chờ mong một tối khác bị còng vào ghế trong khi tên ngốc nhà anh loanh quanh bên laptop. Không phải đó là điều mà mọi phụ nữ đều mơ tưởng đến khi cô ta đặt chỗ cho một chuyến hải hành hay sao?”
Một nụ cười dãn ra trên gương mặt Tiffany. Uh, oh. Cael nghĩ, cô ấy đã kiếm được đồng đảng. “Tôi có ý này, Cael, anh có thể ở lại trong phòng và làm việc, trong khi Jenner và tôi đi dạo quanh trên boong.”
“Chắc chắn là thế rồi.” Anh đáp mà không lưỡng lự.
“Tôi có thể giữ cô ấy ở trong tầm kiểm soát.” Tiffany nói, và anh phải thừa nhận, đó là sự thật. Đến một hậu vệ cũng sẽ rất khó khăn để qua mặt cô ấy. Jenner không có lấy một cơ hội.
Tuy nhiên… “Xét đến sự nổi tiếng của cô và kịch bản mà chúng ta đã biểu diễn, cô không nghĩ nó có vẻ kỳ lạ khi hai người đột ngột trở thành bạn bè hay sao?”
Tiffany hất tóc ra sau lưng. “Tôi đã ít uống hơn nhiều trong đôi ngày qua. Một lời xin lỗi tỉnh táo, đôi chút cảm thông giữa phụ nữ với nhau về một gã đàn ông ti tiện nào đó, và bingo, chúng tôi ngay lập tức là BFFs.”
(* BFFs : Best Forever Friends – Những người bạn tốt mãi mãi.)
Điều đó nghe có vẻ giống như một mô tả về địa ngục.
Anh nhìn xuống Jenner, người đang mang một nụ cười nửa miệng tự mãn. Cô đã biết rất rõ là anh sẽ không để cô và Tiffany được thả lỏng trong một cộng đồng vô tội. Anh có thể giữ cô bị khóa trong phòng, nhưng anh sẽ không làm điều đó. Anh thở dài và chịu thua, ngoại trừ…
“Không karaoke.”
…
Dean Mills quan sát Larkin từ xa khi người thuê gã đi xuyên qua một quầy bar đông đúc. Khá sớm trong ngày cho một trong những ly Ghostwater chết tiệt đó, nhưng Larkin đã nhấm nháp một ly khi hắn đi loanh quanh. Larkin luôn luôn quanh co và khó dự đoán, nhưng trước công chúng hắn ra vẻ ngọt ngào và sành điệu đến mức lừa gạt được nhiều kẻ rất thông minh. Lúc này hắn không làm điều đó, nhưng hắn nên như vậy. Thay vì thế, hắn có vẻ trượt dài, từng ngày, từng giờ.
Dean hiểu lý do tại sao gã và những người khác đồng ý tham gia vụ cướp, thứ sẽ diễn ra chỉ một vài ngay trong lúc họ ở trên biển, nhưng Larkin sẽ thu được lợi ích gì? Hắn nói hắn đang gặp vấn đề về tài chính – không phải với mọi người chứ? – Nhưng đối với người có địa vị như Larkin, điều đó có thể xoay sở bằng cách thoát khỏi những khoản vay, dàn xếp lại các vụ đầu tư và những thỏa thuận tài chính, và bán một hoặc hai căn nhà lớn đến ngu ngốc đó đi. Thật ra, hắn có thể kiếm được vài sự thỏa mãn trong việc cướp bóc từ những người mà hắn khinh miệt, nhưng với kế hoạch như đã thỏa thuận, có vẻ hắn bị mất mát nhiều hơn hắn thu lợi. Larkin nói hắn có những món nợ không ngừng gia tăng và muốn thoát khỏi tất cả chúng, những người đó sẽ nghĩ hắn đã chết khi con tàu bị đắm, nhưng với nhiều điện thoại, laptop đến thế, và một số lượng thủy thủ khổng lồ cùng với những thiết bị thông tin liên lạc mới nhất, có vẻ hợp lý để giả định rằng ai đó sẽ tìm được những cái tên của những kẻ có liên quan trước khi những quả bom phát nổ.
Có lẽ đó là một hoặc hai chi tiết mà Larkin đã không chia sẻ, một vài loại kế hoạch riêng biệt. Điều đó đúng y tính cách của gã khốn.
Sự việc với Tucker và miếng bánh mì sớm hôm nay đã khiến răng của Dean nghiến lại, và hắn không thể xua đi hình ảnh Larkin ấn mẩu bánh mì vào mặt Tucker và ra lệnh anh ta phải ăn. Rõ ràng Larkin nghi ngờ thức ăn bị tẩm độc, điều chẳng khôn ngoan một chút nào.
Làm cộng sự trong một kế hoạch phạm tội cần phải sáng suốt. Một kẻ mất trí cuồng loạn trong đội không làm gia tăng cơ hội của họ để thực hiện nhiệm vụ và xóa dấu vết – nếu họ có thể gọi việc thiêu hủy và đánh đắm con tàu và giết toàn bộ những người giàu có là “xóa dấu vết”.
Điều Dean muốn rất đơn giản : Gã muốn tiền. hắn đã mệt mỏi với việc thực thi mệnh lệnh từ những gã khốn như Larkin. Với số tiền cướp được từ mẻ lưới này, hắn sẽ đến Nam Mỹ sinh sống.
Hành vi gần đây của Larkin khiến hắn lo lắng, nhưng đã quá trễ để thay đổi kế hoạch. Những trái bom đã được lắp đặt, cơ cấu kích nổ ở trong những bàn tay tin cậy. Nhưng chết tiệt, hắn cần an lòng khi điều đó đã qua đi và hắn đang rời khỏi cái bẫy giết người khốn kiếp này.
…
Khi họ trở về phòng, Jenner ngạc nhiên nhìn người đàn ông vẫn còn đứng ở cửa phòng của Larkin. Tuyệt thật. Bình thường không có ai trong hành lang, nhưng lúc này, có vẻ như ai đó sẽ luôn nhận ra việc đến và đi của họ. Cô không thích điều đó và cô hình dung Cael thậm chí còn ít thích hơn.
Vào phòng, họ nhận ra Bridget ở đó, quần áo dành cho buổi tối nằm gọn gàng trên giường, bộ lễ phục của anh, chiếc đầm không dây màu đen của cô, điều đó có nghĩa hoặc là Fail, hoặc Tiffany đã gọi điện báo cho cô ấy biết về kế hoạch cho buổi tối rồi.
Nhiều giờ sau, họ đi lên boong, ngọn gió đêm dịu mát thú vị, vòng ôm của Cael nhẹ nhàng trên cánh tay cô như thể anh không còn cảm thấy cần thiết phải kềm giữ cô nữa. Jenner cảm thấy bản thân thư giãn khi cô nghe tay guitar trình diễn một tiết mục buồn mênh mang của một giai điệu cổ điển mà cô không biết tên. Những bản nhạc nối tiếp nhau, vài sự đánh nhịp, vài sự hấp dẫn của công việc kỳ diệu thực hiện trên những sợi dây đàn, khác hơn sự du dương. Bất chấp những năm tháng sống ở Palm Beach, cô không biết nhiều về nhạc cổ điển bởi vì cô tránh xa nhạc giao hưởng. Trao cho cô bài kiểm tra về Bon Jovi* và cô đạt điểm tối đa trong mọi lần thi. Hỏi cô rằng giai điệu đang biều diễn được viết bởi Bach* hoặc Beethoven* hoặc vài anh chàng đã chết từ tám đời nào khác, cô sẽ thất bại thảm hại.
(* Bon Jovi là một ban nhạc hard rock ở Mỹ. Được thành lập và lấy tên ban nhạc theo ca sĩ hát chính là Jon Bon Jovi, nhóm đã đạt được nhiều thành công lớn vào thập niên 1980.
- Johann Sebastian Bach : Nhạc sĩ sống ở thế kỷ 18, được công nhận là nhà soạn nhạc vĩ đại của thế giới vào đầu thế kỷ 19 theo phong cách Baroque.
*Ludwig van Beethoven : Nhà soạn nhạc vĩ đại người Đức sống ở Áo vào thế kỷ 19 có ảnh hưởng rộng rãi trong các trường phái âm nhạc cổ điển.)
Nhưng cô thích những bản nhạc này. Toàn bộ thời gian là điều kỳ diệu. m nhạc, gió mát, và người đàn ông bên cánh tay cô. Dù cô chưa bao giờ thừa nhận với Cael, hay bất kỳ ai khác, anh là một phần quan trọng của chương trình đã khiến cho giây phút này trở thành đặc biệt.
Tay guitar ngồi trong một cái ghế được đặt trên một chiếc bục nhỏ, nhô lên cao; và người lắng nghe ngồi trong những chiếc ghế được sắp xếp khéo léo gần sân khấu hoặc đi tha thẩn. Cô và Cael đứng ngay phía sau đám đông, để cho những sự chú ý lạc khỏi họ. Đó là một buổi tối trang trọng đối với phần lớn mọi người : lễ phục, và đầm dạ hội, nữ trang và giày cao. Cael đẹp tuyệt, dù không bao giờ cô nói cho anh biết cô nhận ra điều đó. Có điều gì đó thật đặc biệt về người đàn ông mạnh mẽ trong bộ lễ phục. Cô cố gắng lờ đi điều đó, nhưng thật chẳng dễ dàng gì.
Người nhạc sĩ kết thúc phần biểu diễn của anh ta bằng một bản nhạc có nhịp nhanh đến mức không thể tin là nó được thể hiện trên một chiếc đàn dây. Jenner thấy mình nín thở khi anh ta kết thúc, và rồi, giống như những người khác, cô vỗ tay hoan hô nồng nhiệt. Cô nhìn lướt qua Cael, người giống như cô, hiểu rõ giá trị âm nhạc. Có lẽ anh thật sự vui vì anh đã nhượng bộ và đưa cô đến buổi trình diễn.
Đột ngột, cô cảm thấy cơ thể anh hơi cứng lại một chút, và anh mắt anh chuyển đến một ai khác ngay phía sau cô, mặt khác, cô bị bất ngờ khi cảm thấy một cái vỗ nhẹ trên vai. Giữ nguyên nụ cười, cô quay lại và đối mặt với một phụ nữ có vẻ thân thiện.
“Chessie.” Cô nói, cố ra vẻ thích thú, điều đó được giúp đỡ bằng việc cô thật sự thích người phụ nữ. “Thật vui được gặp cô ở đây.”
Chessie Fox và chồng cô, Mike, không phải là bạn thân của Jenner. Họ hơn cô cả chục tuổi và đặt hết tâm trí vào những hoạt động của đám trẻ nhà họ nhiều hơn hoạt động từ thiện mà cô và Syd ôm đồm, nhưng thỉnh thoảng họ cũng cùng hoạt động trong một quỹ đạo tương tự.
Chessie đang mặc một chiếc áo dạ hội màu hồng đến mức kêu thét lên “có tiền không nhất thiết có khả năng thưởng thức tốt”, nhưng những viên kim cương lấp lánh trên tai bà và phần còn lại trên bộ ngực đồ sộ của bà thì đủ thật. Mái tóc vàng của bà được chuẩn bị đơn giản, và được xịt keo cho ngay ngắn; làn gió chở theo hơi nước không làm gợn lên nổi một sợi nhỏ. Bộ lễ phục của Mike đắt tiền và được may đo theo thân hình thanh mảnh của ông. Họ là những người tử tế đã sống một cuộc sống như họ muốn và không bận tâm đến điều gì khác.
Jenner giới thiệu Cael với gia đình Fox, và anh vẫn quyến rũ như thường lệ. Anh có thể tỏ ra quyến rũ với mọi người trừ cô, hình như thế. Anh tươi cười, bắt tay Mike, rồi đặt một cánh tay thoải mái quanh eo Jenner. Chỉ cách đây đôi ngày, trái tim cô sẽ đổ dồn trong tình huống này, bị ép buộc phải giả vờ trong vai diễn này, nhưng đêm nay, điều này có vẻ đủ tự nhiên.
“Tôi sẽ nói rằng tôi ngạc nhiên vì có thể gặp cô sớm như vậy.” Chessie nói, mỉm cười. “Tôi tốn hết ba ngày đầu tiên trên giường, ói mửa, rồi đôi ngày cuối cùng cố gắng đi loanh quanh. Con tàu này được tin là có kết cấu cực kỳ vững chắc và ổn định, nhưng cô không thể chứng minh điều đó với tôi được đâu.”
“Tôi hy vọng bà không còn say sóng nữa.” Jenner nói. Cô đã lo lắng về bản thân cô, nhưng cô đâu chỉ gặp rắc rối thoáng qua. Bên cạnh cô, Cael và Mike đang trò chuyện về thể thao, hoặc việc đầu tư, hoặc chính trị. Cô quay khỏi họ, nhiều như Mike có thể quay đi khỏi cô và Chessie. Cael, dù vậy, sẽ quan tâm đến mọi từ cô nói.
“Không, lúc này tôi ổn rồi. Tôi tấn công một cửa hàng quà tặng và mua dự trữ Dramamine* và gừng, và chiếc vòng tay từ tính này có vẻ hữu ích.” Bả chỉ vào một vòng tay nhỏ, đơn sơ, đang thít chặt cổ tay bà. “Cho đến lúc này, nó tuyệt.”
(*Dramamine hay còn gọi là Dimenhydrinat là một loại thuốc chống buồn nôn, chóng mặt khi chuyển động.)
“Tôi rất mừng. Việc đau ốm trong kỳ nghỉ là điều thật tệ.”
Chessie rạng rỡ, “Thật tuyệt khi gặp được người quen biết ở đây. Tôi nhận ra vài gương mặt quen thuộc, nhưng tôi thật sự không biết hầu hết người tôi nghĩ chúng tôi biết.”
“Tôi hiểu ý bà.” Cô ngạc nhiên với bản thân về vài người cô được cho rằng cô thật sự biết như thế nào.
“Sydney đâu?” Ánh mắt của Chessie quét qua khu vực lân cận.
“Không. Syd bị bệnh bởi một loại siêu vi trùng tiêu hóa trước khi chúng ta nhổ neo. Tôi vừa mới nói chuyện với cô ấy cách đây không lâu. Cô ấy đã cảm thấy tốt hơn, nhưng cô ấy cho rằng cô ấy chưa hoàn toàn qua khỏi.”
“Tôi tin rằng cô ấy buồn khi phải bỏ lỡ chuyến hải hành này.” Chessie tiếp tục với vẻ thân thiện. “Hai bạn có muốn tham gia bữa tối với chúng tôi không?”
Jenner cười. “Cám ơn, nhưng chúng tôi đã có kế hoạch với vài người bạn rồi.” Cô quay sang Cael, biểu hiện của anh không một chút thay đổi. “Đã đến lúc phải đi chưa?”
Cael nhìn đồng hồ. “Chúng ta đã trễ vài phút rồi.”
Gia đình Fox nói lời tạm biệt và Jenner hứa hẹn sẽ ăn tối cùng họ vào một dịp khác. Khi họ đi về phía nhà hàng, Cael nói êm ái, “Em đã xoay sở rất tốt.”
“Em có thể là người biết lý lẽ.” Cô nói.
Câu trả lời của anh là một âm thanh kỳ lạ, ngắn gọn, bị bóp nghẹt trầm sâu trong cổ họng anh.
Cô thấy Fail và Ryan ở phía đối diện của căn phòng, Ryan trong bộ lễ phục , dựa trên cậy gậy chống của anh ấy, Fail trong chiếc đầm dạ hội màu đồng thiếc lộng lẫy nhẹ nhàng ôm sát những cong tuyệt mỹ của cô. Họ là một cặp tuyệt vời cùng một vẻ tinh tế thoải mái dễ chịu. Nếu cô không biết tốt hơn, dù có nằm mơ cô cũng không nghĩ họ chính xác không phải là người mà họ tỏ ra.
Buổi tối không chỉ toàn sự vui đùa và trò chơi. Frank Larkin cũng ở đó, cùng với vệ sĩ chó săn của hắn kề cận… nhưng không quá gần. Cô không thích cách Larkin nhìn vào những hành khách. Ngay cả khi hắn nói chuyện với họ, mỉm cười với vẻ bề ngoài cùng một trong số họ, vẫn có thứ gì đó xa cách. Hắn khiến cho việc chọn phe trở nên dễ dàng.
Có thứ gì đó sai lạc với hắn, cô nghĩ, và tự hỏi tại sao không ai trong số những người hắn nói chuyện có vẻ nhận ra điều đó. Hắn dường như xấu đi trước mắt cô, và đang càng lúc càng bồn chồn khi thời gian trôi qua. Trang phục của hắn, trong khi được cắt may đắt tiền và được chế tạo từ những vật liệu cao cấp, lại không hoàn toàn thích hợp với hắn. Hắn có vẻ bị sụt cân, và không bận tâm đến việc mua quần áo mới hay sửa lại những đồ cũ cho phù hợp. Thật không khôn ngoan cho ai đó vì những rắc rối mà trang phục đó gây ra với vị trí đứng đầu của ông ta.
Mọi người khác trong chuyến hải hành đều có người đi cùng: bạn bè, người hôn phối, tình nhân… trừ Cael. Nhưng Larkin chỉ đi một mình. Hắn không chỉ có một phòng lớn cho bản thân và thực hiện chuyến du lịch dài hai tuần mà không có đến một người bạn đi cùng, hắn còn giữ tất cả những người khác tránh xa hắn.
Ngay cả khi hắn thực hiện những cuộc chuyện trò nhỏ, đi bộ xuyên qua đám đông, đóng vai nhà tổ chức tốt bụng, hắn vẫn tách biệt và cô đơn. Điều đó thật buồn bã, có phần nào nhếch nhác.
Cô và Cael nói chuyện với Fail và Ryan chỉ trong một khoảng thời gian ngắn khi Tiffany gia nhập vào nhóm. Cô ấy mặc một chiếc váy đen cực ngắn và bó sát đến nỗi chỉ để lại chút ít cho trí tưởng tượng, và đôi giày gót cao năm inch khiến cô cao ngang tầm Cael; bằng cách nào cô có thể bước đi trong đôi giày đó là điều bí ẩn đối với Jenner. Tuy không hẳn tất cả mọi người đều chứng kiến màn trình diễn của Tiffany vào đêm đầu tiên ra khơi của họ, nhưng ít ra phần lớn đã nghe về chúng. Tất cả sự chú ý đổ dồn về nhóm nhỏ của họ khi cô ấy quay nhìn Jenner.
“Tôi nợ cô một lời xin lỗi.” Cô ấy nói, giọng cô điềm tĩnh và ở âm vực bình thường, vì vậy một số người sẽ nghe thấy nhưng không có vẻ như cô đang thực hiện một cuộc trình diễn. Nụ cười mà cô phô bày thật sáng chói. “Cô sẽ vui khi biết tôi đã bỏ rượu trong suốt chuyến hải hành này, và bất kỳ lúc nào tôi thấy một ly Ghostwater lần nữa, thì nó vẫn là quá sớm.” Nụ cười trở nên dịu đi. “Tôi không thích trở thành kẻ say sưa.”
Cô ấy thậm chí gật đầu với Cael, mặc dù thái độ của cô ra vẻ khinh miệt nhiều hơn. “Tôi rất tiếc. Tôi vui là chuyến hải hành đang diễn ra tốt đẹp với anh, dù tôi đã làm điều tốt nhất của tôi để gây ra một cảnh hỗn độn.”
Anh gật đầu một cách lịch thiệp, không nói gì, và kéo Jenner lại gần hơn chút nữa. Cái nhìn anh chiếu vào Tiffany có vẻ nhẹ nhõm, rõ ràng hơn, nghi ngờ. Điều đó có phải là một phần trong tiết mục, hay anh thật sự bị ngạc nhiên với diễn tiến này?
Tiffany quay sự chú ý của cô trở lại Jenner. “Một lần nữa, tôi thật sự xin lỗi vì đã đẩy cô vào sự kiện xúc động của tôi. Và liệu tôi có được lượng thứ chăng?”
“Dĩ nhiên rồi.”
Tiffany đưa bàn tay cô ra cho một cái bắt tay. Jenner nắm lấy bàn tay đó, và cảm thấy một thứ được ấn vào lòng bàn tay cô. Thứ gì đó nhỏ, hình vuông … một miếng giấy ghi chú chăng? Khi cái bắt tay đã qua, Jenner đợi vài giây trước khi lén lút liếc vào thứ cô đang giữ. Trái tim cô nảy lên tận cổ họng. Miệng cô khô khốc.
Nó không phải mảnh giấy ghi chú, mà là một cái bao cao su bọc giấy nhựa.