Khi Diệp Mặc tỉnh lại đã là hơn 12h đêm, hắn đột nhiên cảm thấy trong lòng mình có thêm một người. Mặc dù không có ánh điện nhưng thần thức của Diệp Mặc vẫn nhìn đến người đó không ngờ là Vân Băng.
Trước khi Diệp Mặc hôn mê lần thứ hai, hoặc nói trước khi ngủ mị đi lần thứ hai hắn có ý thức, biết hắn đang ở nhà Vân Băng. Cho nên mới đóng khả năng phục hồi ngũ thức. Bởi vì nếu không làm vậy sẽ để lại di chứng rất lớn. Thậm chí sẽ dẫn đến hắn vĩnh viễn không thể thăng cấp luyện khí tầng 3. Hắn cũng cảm thấy lạ mặc dù nằm bên cạnh hắn là một mỹ nữ nhưng công pháp của hắn không có quấy rối mình. Hắn vẫn không hiểu vì sao tối đó “ Thiên Ma Quyết” này lại nổi loạn như vậy, nhưng bây giờ một chút động tĩnh cũng chả thấy.
Sau khi phát hiện Vân Băng, hắn cũng không để ý lắm, thậm chí đến một câu nói cũng không có cách nào nói, liền nhập vào trạng thái tu luyện phục hồi. Hắn cũng không biết mình nhập vào đóng ngũ thức này mất bao lâu. Nhưng không ngờ lúc hắn tỉnh dậy, Vân Băng vẫn ngủ trong lòng hắn.
Tuy nhiên Diệp Mặc rất nhanh hiểu ra, Vân Băng nhất định là muốn dựa vào giường một lúc, nhưng không ngờ lại ngủ quên mất, buổi tối lại hơi lạnh nên theo bản năng cô chui vào chăn. Chỉ cần nhìn áo trên người cô vẫn chưa cởi ra là biết, xem ra hai tối nay cô ngủ không được ngon giấc.
Tuy rằng Diệp Mặc biết Vân Băng ngày hôm qua cứu hắn nhưng hắn lại không rõ vì sao lúc rạng sáng Vân Băng lại tìm thấy hắn. Hơn nữa quan hệ giữa hắn và Vân Băng cũng không tốt, thậm chí Vân Băng còn có chút căm ghét hắn. Nhưng tại sao Vân Băng lại muốn cứu hắn đây?
Diệp Mặc kéo chăn ra muốn đi xuống, nhưng không ngờ Vân Băng lại ôm hắn chặt đến như vậy. Không biết vì sao Diệp Mặc thấy khuôn mặt mệt mỏi đó lại không đành lòng quấy rối cô, hắn để cho Vân Băng ôm tiếp mà ngủ.
Suy nghỉ lại chuyện tối hôm đó hắn quá khinh địch rồi, Diệp Mặc mặc dù biết thân thủ của hắn ở đây cũng không phải cao nhất, nhưng khi gặp đối thủ chân chính, hắn vẫn có chút giật mình, dù sao ở đây cũng không phải tu chân giới.
Diệp Mặc kiểm tra một chút vết thương của mình, xương tay bị gãy hắn đã tự mình trị khỏi, vết thương sau lưng cũng được Vân Băng không biết dùng thuốc gì thoa một lớp, công thêm chân khí trị thương của hắn, hiện tại về cơ bản đã khỏi hẳn.
Nhìn lại y phục trên người, áo sơ mi có kiểu dáng lạ lạ, Diệp Mặc thậm chí còn hoài nghi đây là áo của Vân Băng. Diệp Mặc cũng lười gỡ tay Vân Băng ra, chỉ là hơi xẩu hổ cởi áo sơ mi ra. Hắn bỗng nhớ tới cái túi của hắn, không biết Vân Băng có mang túi của hắn về không, muốn biết tất cả đồ của hắn đều còn trong túi.
Tiền và quần áo của hắn, còn có giấy tờ chứng nhận, thậm chí rất nhiều dược liệu đều trong túi. Thật ra những cái đó cũng không phải quan trọng, quan trọng nhất là mầm giống cỏ Ngân Tâm, nếu mất thì coi như xong luôn, huống hồ còn là một đoạn Tử Tâm Đẳng.
Nghĩ đến đây, Diệp Mặc vội nhìn quanh một vòng, ngay lập tức lòng hắn trùng xuống, hắn không thấy túi của hắn trong phòng, như vậy Vân Băng không có mang về. Hắn bây giờ không có quần áo. Vân Băng không mang túi của hắn về, hắn thậm chí ngay cả một phân tiền cũng không có.
Không thấy túi, Diệp Mặc thậm chí ngay lập tức muốn chạy đi tìm, dù gì đi nữa những thứ trong túi đối với hắn rất rất quan trọng. Tuy nhiên trước hết, hắn cần hỏi Vân Băng một chút.
Không để ý Vân Băng vẫn còn đang ngủ say nữa, hắn lập tức lay lay Vân Băng.
- A
Vân Băng bị Diệp Mặc lay tỉnh, lập tức kinh hoàng a lên một tiếng, tuy nhiên ngay lập tức cô biết là Diệp Mặc, vội lấy tay che miệng, lúc cô bỏ tay ra mới thấy tay mình đang ôm người hắn Vân Băng đỏ mặt, hơi xấu hổ bò dậy nói:
- Cậu tỉnh rồi?
Diệp Mặc gật đầu
- Ừ, cảm ơn cô đã cứu tôi, tôi muốn hỏi cô có cầm túi của tôi về không?
- Túi?
Vân Băng nhíu nhíu mày, đêm qua lúc cô kéo hắn lên xe, dường như trong tay hắn còn cầm một cái gì đó, cô cũng không nhìn kỹ, chỉ nhét vào xe, không biết có phải là cái túi của Diệp Mặc không. Nếu như Diệp Mặc vừa mới tỉnh đã hỏi cái túi đó, chứng tỏ nó rất quan trọng đối với hắn.
Vân Băng lập tức mở đèn giường lên, thấy Diệp Mặc cau mày ngồi bên cạnh, trong lòng cô chợt rung động, cô lại nhớ hắn cung cô vào đêm đó, nhưng nhìn Diệp Mặc chả quan tâm gì đến chuyện hôm đó. Đêm hôm khuya khoắt hai người ngồi song song ở đầu giường, hơn nữa Diệp Mặc còn không mặc áo, bộ dạng cau mày, quả thật giống một đôi vợ chồng.
Cô chợt nhớ tới bài văn xuôi, là ai viết cô quên mất, trong đó có một cảnh: “Người chồng nửa đêm ngồi dậy, cầm điếu thuốc châm, hít một hơi, chân mày hắn càng nhíu lại, tôi biết hắn vì tiền đóng học phí ngày mai của đứa nhỏ…”
Đứa nhỏ? Vân Băng chợt nhớ tới Đình Đình, gia đình đó thật độc ác, mấy năm rồi không mình gặp Đình Đình một chút. Lại nghỉ đến cái thai trong bụng hắn lòng cô như thắt lại.
- Cô làm sao vậy?
Diệp Mặc có chút ngạc nhiên nhìn sắc mặt Vân Băng thất thần, tuy nhiên không chờ Vân Băng trả lời, hắn lại hỏi:
- À, cô nghĩ ra cái túi đặt ở đâu chưa?
- A…
Vân Băng lấy lại tinh thần, cô không ngờ mình lại thất thần, vội vàng nói:
- Tôi nhớ có cầm thứ gì đó ném vào trong xe, không biết có phải là túi của anh không, lúc đó hơi gấp gáp nên quên mất, bây giờ tôi vào xe tìm xem.
Nói xong liền bước xuống đi ra ngoài.
Diệp Mặc vội vàng nói:
- Đợi một chút, hay là để tôi đi. Cô nói cho tôi biết xe ở đâu là được rồi.
Vân Băng lo lắng vội vàng lắc đầu nói:
- Anh nhất định không được đi ra ngoài, hiện giờ bên ngoài khắp nơi đều truy nã anh, anh bây giờ ra ngoài khác nào để người ta bắt.
- Cô biết tôi làm gì?
Diệp Mặc nhìn Vân Băng kinh ngạc, trong lòng nghĩ mình giết Tống Thiếu Đàm, làm sao cô biết?
Vân Băng tức giận Diệp Mặc lấy một cái, nói:
- Ngày hôm qua lúc rạng sáng, trong một tòa biệt thự ở Ninh Hải bị giết sáu người, anh đừng nói anh không biết. Tôi vừa mới ra ngoài tìm anh, trên đường đã gặp anh rồi. Diệp Mặc, không phải tôi nói anh, anh đã là người trưởng thành rồi, giết người anh cũng có thể làm sao? Sao anh không động não một chút, kích động là ma quỷ. Tôi không biết anh sau này sẽ như thế nào, nhưng tôi lại có thể biết sau này anh chắc chắn phải sống trong sự trốn chạy, tôi biết gia tộc họ nguy hiểm đến mức nào, nếu anh chết rồi cái…
Nói đến đây Vân Băng chợt nhớ đến cái thai, cái thai không thể không có cha được, cô không mong muốn đứa bé sinh ra lại mất đi người cha của mình, nhưng cô không nói ra được. Cô không biết vì sao. Tuy rằng cô rất nặng lời trong tường câu nói, nhưng mỗi câu lại chứa muôn vằn nỗi lo lắng Diệp Mặc. Không để ý đến lời nói của Vân Băng, chỉ hỏi:
- Làm sao cô biết là tôi giết? Tại sao cô lại đi tìm tôi? Cô tìm tôi làm gì? Còn nữa, cô làm sao biết tôi ở đâu?
Nghe Diệp Mặc hỏi, trên mặt Vân Băng lộ ra chút áy náy
- Diệp Mặc, rất xin lỗi, tôi tìm anh là để xin lỗi. Hôm đó tôi biết anh vì cứu tôi. Hôm qua sở dĩ tôi đi tìm anh là vì ở bss của trường đại học kỹ thuật Ninh Hải tôi phát hiện một Sư Ảnh rất giống anh, tôi chuẩn bị đến đại học khoa học kỹ thuật Ninh Hải thì gặp anh.
- Rất giống tôi?
Diệp Mặc trong lòng nghĩ lúc đó đã dùng chân khí che phủ mặt rồi, lúc chụp ảnh không rõ mới đúng, sao Vân Băng lại biết.
- Tôi thấy người đấy có dáng na ná giống anh, mới xem lại, anh nói cho tôi, anh có phải Sư Ảnh không?
Vân Băng nói tới đây dường như đã quên những việc khác.
Diệp Mặc gật gật đầu, thừa nhận mình chính là Sư Ảnh, trong lòng cũng đã rõ vì sao Vân Băng lại cứu hắn, không gây phiền phức cho hắn, thì ra là tấm thẻ nhớ đó
- Cô đã biết tôi là tội phạm giết người, sao cô không sợ? Lẽ nào cô gặp tất cả tội phạm giết người đều bình tĩnh và tự nhiên như vậy sao?
Diệp Mặc đột nhiên hỏi.
Vân Băng trong lòng đột nhiên cười to, ngươi dám giết ta, lúc đó không biết ngươi hối hận biết bao nhiêu lần.
Vân Băng tự tin không chút do dự lắc đầu nói:
- Tôi chỉ là lo lắng cho anh mà thôi