Chương 7: Thuê phòng trọ

- Mấy người đi đi, tôi sẽ không bán đồ ấy người, người này ở đây ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi.

Diệp Mặc chỉ vào Uông Bằng nói với Tô Tĩnh Văn

Tô Tĩnh Văn mấy năm nay lo lắng cho bệnh của mẹ không còn chút tinh thần nào, đã mất hết hy vọng với bệnh viện, nghe một đại sư nói mẹ rất có thể bị trúng tà rồi, chỉ cần mua pháp khí trừ tà, sau đó trừ khử tà khí, thì mẹ có thể tỉnh lại. Nhưng cô mua bao nhiêu pháp khí, mà mẹ vẫn không tỉnh lại, bây giờ có người nói bùa của hắn có thể khiến ẹ tỉnh lại, cô làm sao có thể bỏ qua.

Chính là người trước mắt này lừa cô, tuy nhiên cũng chỉ là mấy vạn đồng mà thôi, mấy vạn đồng đối với Tô gia nhà cô mà nói thực sự không đáng là gì. Chỉ cần có một tia hy vọng, cô sẽ không từ bỏ. Mặc dù sâu trong lòng cô cũng biết, những lời nói của người này thì đến 99% là giả, nhưng cô vẫn muốn thử xem.

Bây giờ nghe Diệp Mặc nói như vậy, cô làm sao có thể không lo lắng, vội vàng nói với Diệp Mặc:

- Xin lỗi, đại sư, tôi với người này không có quan hệ gì.

Nói xong Tô Tĩnh Văn lạnh lùng liếc nhìn Uông Bằng nói:

- Uông công tử, mời anh cứ tự nhiên, nhưng xin anh đừng đi theo sau tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.

Uông Bằng nghe xong những lời này của Tô Tĩnh Văn, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Diệp Mặc, trong lòng đã coi Diệp Mặc là kẻ tàn phế, lần sau tôi nhất định sẽ gọi người đến đánh gãy tay chân của kẻ không biết điều này.

Tuy nhiên Tô Tĩnh Văn đã nói như vậy, y cũng không còn mặt mũi nào tiếp tục ở lại đây, chỉ có thể ủ rũ quay người rời khỏi.

Diệp Mặc thấy ánh mắt của Uông Bằng, đương nhiên biết tên này muốn làm gì, tuy nhiên mấy ngày nay hắn chỉ là làm một cuộc làm ăn, xong việc sẽ lập tức rời khỏi, đâu có lo những chuyện khác. Hơn nữa, căn bản hắn cũng không sợ tên Uông Bằng này.

- ‘Thanh thần phù’ của anh ở đây tôi đều mua, tất cả bao nhiêu tiền.

Thấy Uông Bằng đã đi xa, Tô Tĩnh Văn vội vàng nói.

Diệp Mặc cầm lấy hai tờ ‘Thanh thần phù’ nói:

- Tấm bua này là tác phẩm mà tôi dốc hết tâm sức, đương nhiên sẽ không có nhiều, chỉ có hai tờ thôi. Cô chỉ cần dùng một tờ là được, còn tờ kia nếu không dùng hết, có thể dùng hộp ngọc bảo quản, bình thường 10 năm sẽ không có vấn đề gì, hai tờ tổng cộng ba mươi ngàn.

Nói xong Diệp Mặc cầm lấy hai tờ ‘Thanh thần phù’ đưa cho Tô Tĩnh Văn .

Tô Tĩnh Văn cầm lấy hai lá bùa, sau đó lấy tấm chi phiếu 50 nghìn đưa cho Diệp Mặc. Diệp Mặc không phải là người thích chiếm tiện nghi của người khác, bèn lấy ra một tấm 'Bùa hộ mệnh' và một tấm 'Hỏa Cầu phù' đưa cho Tô Tĩnh Văn nói:

- Nếu là 50 nghìn, hai tờ này cũng sẽ đưa cho cô là đủ.

- Tấm ‘Bùa hộ mệnh’ này khi cô quay về làm một cái túi thơm treo bên người, còn về ‘Hỏa Cầu phù’ là dùng để phòng thân, khi gặp bẻ bắt cóc hãy trực tiếp ném về phái hắn và nói một câu ‘lâm’ là được.

Thấy Diệp Mặc không muốn chiếm tiện nghi của mình, trong lòng Tô Tĩnh Như càng có hy vọng với hai tấm bùa này, nhìn thế nào cũng không thấy được tên Diệp Mặc này có thể là kẻ lừa gạt. Nghe thấy Diệp Mặc nói, vội vàng hỏi

- Đại sư, không biết ‘Thanh thần phù’ này dùng như thế nào?

Diệp Mặc cầm lấy chi phiếu nói:

- Đều giống nhau, cũng là ném vào người bệnh, sau đó nói một chữ ‘lâm’ là được.

- Vậy, không biết quý danh của đại sư, không biết có thể đi cùng tôi đến xem bệnh ẹ của tôi, tôi có thể trả gấp đôi tiền cho đại sưu.

Sau khi cầm được ‘Thanh thần phù’, Tô Tĩnh Như cảm thấy tâm trạng bực bội của mình dần lắng xuống, hơn nữa thoạt nhìn giống như một lá bùa, còn có chút tác dụng. Càng có lòng tin với Diệp Mặc, lúc này cô mới nghĩ ra là mời Diệp Mặc về.

Diệp Mặc đương nhiên sẽ không đi cùng Tô Tĩnh Văn, chỉ là khoát tay nói:

- Tôi không cần đi, lá bùa này khẳng định có thể cứu người.

Tô Tĩnh Văn và cô gái tên là Tiểu Việt kia thấy Diệp Mặc không đồng ý đi cùng mình, chỉ có thể cầm hai lá bùa quay về thử xem.

Diệp Mặc thấy hai cô rời khỏi, khẩn trương thu dọn đồ nghề, đi ngân hàng rút tiền, hiện tại hắn cần tiền gấp, hắn cũng không muốn cứ đi ăn bám của Vương Dĩnh mặc dù hắn biết cô rất quan tâm hắn.

- Chị Văn, người này đeo kính râm lớn, hơn nữa mặt mũi đều không thấy rõ lắm, lời nói của Uông Bằng cũng có chút đạo lý, em nghĩ hắn rất có thể là một tên lừa gạt.

Tuy rằng biết rõ Diệp Mặc là một tên lừa gạt, nhưng cô gái Tiểu Việt vẫn là uyển chuyển nói.

Tô Tĩnh Văn thở dài, cô làm sao không biết Diệp Mặc là kẻ lừa đảo, nhưng cho dù biết hắn là kẻ lừa đảo, cô cũng nhất định phải thử một lần, bởi vì cô không muốn bỏ qua bất cứ cách nào có thể làm ẹ tỉnh lại, rõ ràng biết là bị lừa cũng phải thử một lần.

Thấy Tô Tĩnh Văn thở dài, cũng không nói gì, vệ sĩ Tiểu Việt dường như biết cách nghĩ của cô, thần sắc có chút ảm đạm, cũng không nói thêm cái gì.

Diệp Mặc lấy được 50 nghìn, việc đầu tiên chính là đi tìm chỗ để ở, bởi vì bây giờ hắn cần một ít dược liệu để luyện chế một ít nước thuốc, trong trường học rất không thuận tiện. Vẫn là đi thuê một căn phòng rẻ một chút, mặc dù trong ký túc mấy tháng cũng không thấy bóng dáng mấy sinh viên còn lại, nhưng đồ đạc của hắn đều thuộc về cơ mật, cũng không muốn bị bại lộ như vậy.

Chỉ cần có tiền, ở Ninh Hải tìm một căn phòng để thuê mặc dù rất dễ, nhưng căn phòng mà làm Diệp Mặc hài lòng thì lại rất ít. Bởi vì hắn cần nơi để ở không những phải im lặng, hơn nữa môi trường tốt nhất phải tươi mát, thậm chí còn phải có một nơi mỗi ngày có thể luyện võ. Hắn lập tức về lại kí túc xá. Về đến nơi hắn thấy Vương Dĩnh đang nấu cơm, sở dỉ hắn muốn tranh thủ đi về vào khoảng giờ trưa này vì Vương Dĩnh trưa nào cũng qua nấu cơm cho hắn. Gặp Diệp Mặc về đến Vương Dĩnh nở nụ cười ngọt ngào: “ Diệp Mặc, người trở về”. Diệp Mặc đi đến phòng bếp, nói: “Dĩnh Nhi, ngươi rửa rau, giữa trưa ta tới cho ngươi nhóm làm ăn một bữa !”

Vương Dĩnh bất ngờ nói: “Diệp ca, ngươi biết nấu ăn sao!” Diệp Mặc mỉm cười nói: “Không có cái gì không được , ta thích, hơn nữa ngươi không đến thời điểm, ta cũng thường xuyên chính mình nấu ăn !” Nói, liền ghim lên tạp dề, nhóm lửa hỏa lô, đem Vương Dĩnh tắm xong đồ ăn phóng tới trong nồi.

Diệp Mặc tài nấu nướng kỳ thực cũng không tệ lắm, rất nhiều đồ ăn là hắn tại đại lục Ngân Nguyệt hắn đã từng nấu qua, ít nhất tay nghề của hắn ngay cả trên trái đất này cũng khó co ai sánh bằng, thường thường ăn một lần người khác làm , là hắn có thể lấy ra một cái cửa nói tới.

Cơm trưa rất nhanh làm tốt, Diệp Mặc trước hầm tốt rõ ràng bổ lạnh canh gà, tràn đầy một bàn, lộ ra phá lệ phong phú.

Vừa ăn Vương Dĩnh lại lấy chân đá Diệp Mặc nói:

“ Ngươi tốt lắm. Nấu ăn ngon như vậy mà mỗi ngày cứ để ta nấu. ngươi không thấy đau lòng ta sao”. Diệp Mặc nở nụ cười hạnh phúc hôn lấy trán nàng nói: “ Tốt mỗi ngày đều cho ngươi nấu” “ haha”… “ không hồ nháo nữa ăn cơm thôi”

Cơm nước xong hắn ôm Vương Dĩnh lên giường tâm sự:

“ Dĩnh nhi, hiện tại ta muốn chuyển nhà” Vương Dĩnh bất ngờ hỏi: “ Sao vậy ở đây không tốt sao”

Diệp Mặc ôm cô nói: “ ừ, ở đây có nhiều cái bất tiện quá. Anh muốn phát triển bản thân, với ở riêng chúng ta có thể ở gần nhau nhiều hơn.” Vương Dĩnh tán thành với ý kiến của hắn, ở đây cô luôn thấp thỏm như người ăn trộm bây giờ nghe Diệp Mặc nói vậy cô rất thích.

“ Vậy anh tìm được chỗ ở chưa?”.

Diệp Mặc nói: “Chưa. Chiều nay anh sẽ đi kiếm”. “Có cần em đi cũng không”. Tính cô tuy trẻ con nhưng rất quan tâm hắn: “Không cần đâu có gì khó khăn anh sẽ nói với em”...

Rồi Diệp Mặc lấy trong túi ra hai lá bùa đưa cho Vương Dĩnh và căn dặn: “Hai cái lá bùa này hãy dãy giữ bên mình, tấm “ Hỏa phù” này khi gặp sự cố nguy hiểm đến tính mạng em vức ra và nói chữ “Lâm”. Vương Dĩnh nhìn hai lá bùa và thấy sự trịnh trọng trong đôi mắt Diệp Mặc cô biết hắn không nói dối, cô nhận lấy hai lá bùa cất giữ cận thận, giống như của hồi môn của chồng vậy. Tuy Diệp Mặc thấy sự tin tưởng tuyệt đối của cô nhưng hắn vẫn cho cô một chút an tâm hắn kéo cô đứng dậy chạy phòng đi ra khu sau kí túc xá ném lá “ hỏa phù” vào ngôi nhà bỏ hoang nói chữ “lâm” lập tức tấm bùa như quả mìn nổ mạnh nhưng không nghe tiếng gì nhưng sức công pháp là cô thấy sợ hãi ngôi nhà bỏ hoang xụp đỗ ngay trước mắt. Vương Dĩnh bất ngờ nhìn hắn miệng to như quả trứng gà lắp bắp không nói nên lời. Diệp Mặc ôm lấy cô hôn lên đôi môi đỏ mọng, Vương Dĩnh không từ chối cô tiếp nhận chiếc lưỡi của tình nhân đầy sự yêu thương, hai phút sau Diệp Mặc mới thả cô ra và nói: “ Đừng hỏi, hãy tin anh. Hãy biết em có anh là được”. Nghe Diệp Mặc nói xong cô mĩm cười hạnh phúc. Về lại kí túc xá hai người ôm nhau ngủ. Lúc Diệp Mặc tĩnh dậy hắn thấy cô đã đi, “chắc lại để mình ngủ đây mà”.

Hắn hiện tại đang tu luyện môn võ “Âm Dương Công” này, tuy tốc độ tu luyện đã nhanh hơn lúc mới chuyển sinh mà hắn tu luyện những công pháp kia, nhưng hắn vẫn cảm thấy như vậy chưa đủ, Diệp Mặc cần có một biện pháp tự bảo vệ mình mới được, hắn còn muốn bảo vệ Vương Dĩnh và tìm lấy vị sư phụ hắn nữa.

Khu Ninh Độ và đại học Ninh Hải ở nơi Diệp Mặc đang học vừa đúng là đầu Nam đuôi Bắc, mặc dù là trong thành phố, nhưng cách nhau lại khoảng chừng ba mươi dặm, khi Diệp Mặc tìm thấy Ninh Độ thì trời cũng đã gần tối rồi.

Sở dĩ muốn tìm một nơi xa chỗ mình ở, có hai nguyên nhân, thứ nhất là do hắn không muốn lai lịch của mình bị người trong trường biết, thứ hai là hắn hy vọng, sau này đi đến trường đều phải chạy bộ, như vậy có thể rèn luyện thân pháp của hắn.

Đang lúc Diệp Mặc cho rằng hôm nay chắc là không tìm thấy chỗ ở, thì một căn nhà nhỏ tỏa ra linh khí nhàn nhạt hiện ra trước mặt hắn. Khiến Diệp Mặc vô cùng bất ngờ chính là, ngôi nhà nhỏ này không ngờ đang dán chữ ‘có phòng cho thuê’.

Vẫn chưa đi vào tiểu viện, Diệp Mặc đã quyết định trọ ở đây, không vì cái gì khác, chính là bởi vì linh khí rất đây rất tốt với hắn.

- Cậu tìm ai?

Cửa tiểu viện mà Diệp Mặc đang gõ bị mở ra, nói chuyện là người phụ nữ hơn 50 tuổi, nói xong còn đang quan sát Diệp Mặc.

Diệp Mặc lại quên mất trả lời người phụ nữ này, bởi vì hắn nhìn thấy trong sân không ngờ có một gốc cây ‘Ngân Tâm thảo’ khó trách có linh khí tỏa ra, mặc dù có loai dược liệu này, nhưng chỉ có cái gốc mà thôi, quả thực là quá ít. ‘Ngân Tâm thảo’ có thể là linh dược chủ yếu luyện chế tụ khí đan, làm sao trong một nơi linh khí bần cùng lại có?

Diệp Mặc đè nén kích động trong lòng, đối mặt nhìn bác gái đang nhìn mình có chút kỳ quái, vội vàng nói:

- Cô à, cháu nhìn thấy ở đây có phòng cho thuê, cháu muốn thuê phòng.

Nghe thấy lời nói của Diệp Mặc, bác gái này cuối cùng cũng hiểu ra, thì ra là thuê phòng, vội vàng cho Diệp Mặc vào nhà.

Sau khi nói chuyện, Diệp Mặc mới biết, thì ra cái nhà này có hai phòng đông tây, còn có một phòng khách, chủ nhà thì không muốn ai thuê phòng khách. Phòng phía tây đã có một người khách trọ đi rồi, Phía Đông vốn dĩ là chủ nhà ở, nhưng bây giờ chủ nhà phải đi đến chỗ con ở khu Ninh Bắc, liền muốn cho thuê khu phía Đông, vừa lúc gặp được Diệp Mặc.

Khiến bác gái không ngờ đến là, bà báo là 1100 một tháng, người này thoạt nhìn cũng không phải là người có tiền, nhưng cũng không nói gì, trực tiếp thanh toán một năm tiền thuê nhà.