Chương 31: Hương Diễm Đột Phá

Diệp Mặc trong lòng có chút do dự, lợi dụng lúc người ta gặp nguy. Nhưng hắn cũng chịu không nổi rồi. Công pháp này nguy hiểm quá. Hơn nữa một khi Vân Băng tỉnh lại, mình căn bản không biết làm sao giải thích? Nhưng dưới tình huống này, ngoại trừ cách đó ra, căn bản không còn biện pháp nào khác.

Cơ thể Vân Băng chỉ còn lại bộ đồ lót mỏng manh. Diệp Mặc trong lòng đã định, mất một chút sức cởi áo trong của Vân Băng, để lộ ra đôi đào tiên tuyệt đẹp... Hắn không ngờ cơ thể cô đẹp đến vậy. Chỉ ở phía dưới là còn nội y. Hắn tiếp tục nhìn xuống dưới, tiểu đoản khố lộ ra cặp chân ngọc trắng bạch như tuyết, mịn màng như lụa, khiến Diệp Mặc không thở nổi.

Tiếp tục cởi tiểu đoản khố đã ướt đẫm, đôi chân ngọc hoàn mỹ không tỳ vết từng chút từng chút hiện ra trước mắt. Không chỉ có chân, còn có đồn bộ tròn trịa săn chắc, chiếc eo thon nhỏ mượt mà, khối tam giác đen sẫm ẩn hiện phía dưới bao trùm lấy chiếc rãnh nhỏ cực kỳ dụ nhân. Diệp Mặc áp tay lên lên chiếc mu nhỏ láng mịn, mới phát hiện nơi này đã nhầy nhụa, ướt át vô cùng. Diệp Mặc ánh mắt rốt cục cũng chuyển tới nơi thần bí nhất của nữ nhân, lập tức hắn cảm thấy nhịp tim và hơi thở như ngừng lại.

Vân Băng so với Vương Dĩnh thì thành thục hơn, vì thế cũng hấp dẫn hơn, có lẽ ba năm nữa Vương Dĩnh mới có thể vượt qua Vân Băng, thế nhưng bây giờ mà nói, Vân Băng khí chất tuyệt đối là vô cùng thành thục, cũng vô cùng mê người, chắc cũng tại vì cô đã có con.

Diệp Mặc ngừng một chút lấy lại tinh thần, cũng không có vội cởi y phục. Hắn cúi xuống hôn Vân Băng, cảm thấy môi nàng có chút lạnh, nhưng rất mềm, rất trơn. Vân Băng cũng nhiệt tình hôn lại, đôi môi hai người cuộn lại lưỡi của Vân Băng giống như tìm kiếm một nữa của mình vậy... Diệp Mặc duỗi tay ra, chậm rãi vuốt ve bộ ngực nàng. Cảm giác thật thoải mái, vừa mềm, vừa đàn hồi, giống như ấn xuống hai quả cầu da, so với bộ ngực của Vương Dĩnh thì càng thêm nhục cảm. Diệp Mặc vô cùng kích động, vừa nắn vừa xoa, vừa vò vừa miết. So với Vân Băng thì Vương Dĩnh vẫn còn một khoảng chênh lệch, ít nhất trên phương diện phát dục thành thục, thì Vân Băng đã là đào tiên chín ngẫu, đặc biệt mê người.

Cứ sờ như vậy, khiến Diệp Mặc bắt đầu kích động. Hắn lập tức cởi nốt y phục của Vân Băng. Diệp Mặc nhìn tới ngây ngốc, miệng lẩm bẩm:

- Thật đẹp, ai thấy mà không muốn ăn." Nói rồi hai tay lại áp tới, tiếp tục nhào nặn. Trực tiếp chạm vào da thịt so với cách một lớp y phục hoàn toàn không giống nhau. Diệp Mặc cảm giác bàn tay trơn tuột, vừa láng mịn, lại vừa thoải mái, thật sự là mê người đến chết.

Diệp Mặc thấy vuốt ve vẫn chưa đủ, qua một hồi, hắn lại hé miệng ngậm lấy nhũ đầu, tham lam mút nút như trẻ con bú sữa. Vân Băng dãy dụa hương thụ. Loại cảm giác thâu hương này, càng khiến cho dục hỏa của hắn đốt người, vô cùng kích thích.

Lúc này hai mắt Diệp Mặc đã đỏ bừng, ánh mắt tràn đầy dục vọng. Hắn không còn là Diệp Mặc của thường ngày, mà đã trở thành một tên gia hỏa mang theo vài phần thú tính phải nói đúng hơn là công pháp quá thú tính.

Đắm chìm trong dục vọng, Diệp Mặc rất nhanh đã lột sạch Vân Băng. Mỹ nữ lõa lồ, mị lực đạt tới đỉnh điểm, dục vọng của Diệp Mặc cũng theo đó mà trở thành cực đại. Hắn không kịp nhìn nhiều, lập tức đem đôi chân ngọc cảu nàng tách ra.

Diệp Mặc gấp gáp đưa tay vuốt ve cặp đùi mỹ nữ, cảm giác thích thú căn bản không cần phải nói. Rất nhanh, bàn tay đã tiến tới địa phương trọng yếu. Diệp Mặc gảy gảy nơi đó, thật mềm, thật nóng, nước cũng thật nhiều, hơn nữa còn thoang thoảng mùi hương, không hề khó ngửi chút nào. Từa hồ trong ấp áp mang theo một chút tinh vị cùng hương khí.

Ngửi chưa đủ, Diệp Mặc đột nhiên lại muốn nếm thử. Vì vậy tách hai chân nàng ra rộng hơn, kéo một chân gác lên cao, sau đó há miệng, hướng thẳng chiếc rãnh nhỏ hôn tới. Hắn say sưa mút nút, khiến Vân Băng rên hừ hừ, hiển nhiên trong cơn dục vọng nàng cảm nhận được khoái cảm.

Bộ dáng rất vũ mị, rất mê nhân. Không cần phải nói, chính cử động của Diệp Mặc đã khiến nàng thay đổi như vậy. Nhìn lại song nhũ, so với khi nãy tựa hồ cũng lớn hơn. Toàn thân trắng nõn cũng dần biến thành ửng hồng, lộ rõ vẻ phong tình nữ nhân.

Vân Băng rên như vậy khiến Diệp Mặc càng thêm hưng phấn, khác xa với bộ dáng lạnh lùng của hắn khi đối đãi với Tô Tĩnh Văn và Khuynh Tuyết, hắn bây giờ giống như một người khác vậy. Hắn ngẩng đầu lên nhìn, thấy nàng chìm đám trong dục vọng, khuôn mặt nàng bây giờ đẹp hơn khi nào hết. Hắn không dám lãng phí thời gian, lập tức đưa lên Cự Long. Cực phẩm, gân xanh nổi lên, như quần long bàn trụ (rồng quấn quanh cột). Hơn nữa, đầu hướng lên trời, giống như đại pháo sắp khai hỏa vậy.

Diệp Mặc hướng về nhục thể thơm ngát, nói:

- Vân Băng..,. Đừng trách tôi… Nói ra lời này, Diệp Mặc cảm thấy an tâm hơn một chút, lúc này mới nhoài người đè lên người Vân Băng.

Diệp Mặc cảm thấy thật sảng khoái, so với nằm trên nệm bông còn thích hơn nhiều. Nhẹ nhàng đâm vào, đã cảm giác được sự co bóp của Vân Băng, đến nổ cự long hắn như nghẹt thở. Hắn dừng lại một chút, sau đó dùng sức đâm mạnh, đã cắm vào tận cùng. Chỉ nghe Vân Băng rên rỉ một tiếng, mày nhíu lại, bộ dáng rất đau đớn.

Vân Băng bây giờ như quên hết mọi thứ chỉ muốn cho Diệp Mặc thỏa mãn mình. Diệp Mặc cảm giác tiểu đệ đệ bị nhục động bao lấy, khoái cảm không cần phải nói. Nơi đó vừa mềm, vừa khít, dâm thủy tràn trề, làm cho hắn tâm hồn như phiêu đãng. Sảng khoái tới mức Diệp Mặc nhắm chặt hai mắt, nhịn không được ngửa đầu lên hét một tràng dài; trông thấy nửa tấm sa khố dưới thân Vân Băng bị nhuộm đỏ hồng, không khỏi áy náy Diệp Mặc biết rằng không phải Vân Băng còn trinh mà cư long của hắn to quá khiên nàng đổ máu.

“A…” Tuy đau đớn nhưng nhờ cảm giác của xuân dược khiến cho Vân Băng bớt đau thêm vào đó là cảm giác sung sướng.

Không chỉ Vân Băng, Diệp Mặc cũng cảm nhận được “ cô bé “ của Vân Băng ôm ấp cự long của hắn, cảm giác mềm mại và chật hẹp đó lên tới cực điểm xém chút nữa hắn đã phun trào.

Diệp Mặc hít sâu một hơi, sau đó theo bản năng tiếp tục chuyển động, tiến xất tiến xuất, càng lúc càng nhanh. Vân Băng thân thể bị Diệp Mặc thúc đẩy, làm cho cặp nhũ phong lắc lư lắc lư, cực kỳ hấp dẫn, Diệp Mặc nhìn vô cùng đã mắt, nhịn không được đưa tay nắm lấy, một bên vuốt ve, một bên nắn bóp. Cảm giác thật khó có thể nói thành lời, nhưng đại khái là rất thích thú.

Cứ như vậy không biết qua bao lâu, đổi bao nhiêu tư thế Diệp Mặc cứ miệt mài ra vào trong nhục động của Vân Băng. Cự long không ngừng ra vào trong động huyệt đỏ tươi, kèm theo đó làm dâm thủy. Vân Băng không ngừng phát tao rên rỉ…

Hắn không biết Vân băng lên đỉnh bao nhiêu lần rồi, Diệp Mặc cảm giác cự long cũng săp không chống đỡ nỗi, lấy hết sức lực đâm thẳng vào Vân Băng từng đợt tinh khí nóng hổi khiến Vân Băng lên đỉnh một lần nữa sau đó ngất đi.

Sau khi Diệp Mặc đen tinh hoa bắn thẳng vào nội thể Vân Băng, hắn khoan khoái ngả người về phía sau, nằm yên không nhúc nhích. Hai mắt vẫn khép chặt, tận hưởng dư vị còn sót lại, hắn cảm thấy mình so với thần tiên còn sung sướng hơn vạn lần.

Đột nhiên cơ thể hắn chấn động linh khí tại đan điền chuyển động không ngừng hắn biết hắn sắp đột phá liền ngồi dậy lập tức tiến nhập vào tu luyện. Một giờ qua đi ổn định lại chân khí, thành công tấn cấp hắn không ngờ một đêm với Vân Băng mà lại thu được nhiều lợi ích đến như vậy. Chưa kịp vui mừng Diệp Mặc lại nhận thấy một luồng chân khí nóng sung kích vao trong đan điền của hắn. Diệp Mặc biết tai họa lại ập đến. Vừa lúc Vân Băng tỉnh dậy thấy mình với Diệp Mặc trần như nhộng. Chủng bị hét lên ai ngờ bờ môi của mình lại bị hắn hôn lấy. Lần này Vân Băng tỉnh táo cảm nhận hết tất cả sung sướng từ Diệp Mặc mang lại. Không biết qua bao lâu hai người mệt rã rời ôm nhau mà ngủ..