Chương 3: Công pháp Nghịch thiên

Sau này còn nhiều cơ hội báo đáp mà Diệp Mặc thầm nghĩ, bỏ qua cuộc đối thoại khi nãy với Vương Dĩnh, Diệp Mặc lại về trường học, hiện tại ngoài trường học, hắn chẳng có chỗ nào để đi, hắn vẫn chưa quen cuộc sống nơi đây. Hơn nữa ở trường dù sao cũng có thể học thêm chút ít, nơi này nguyên khí đất trời không dày đặc, dường như trong trường học vẫn khá hơn chút ít.

Sau tiết học cuối cùng, hắn không đến chỗ cô giáo dạy Anh ngữ, với hắn mà nói, điểm học là cao hay là không điểm không có gì khác nhau, không cần thiết phải đi nghe một người phụ nữ nói dông dài. Hơn nữa, tuy hắn không tu luyện nhưng trí nhớ vô cùng tốt, nếu muốn học gì thì đi thẳng đến thư viện là được rồi.

Những ngày tiếp theo, Diệp Mặc trừ việc đến thư viện, thỉnh thoảng mới đến những lớp học mình thích, còn việc hắn trốn học nhiều, không lấy được giấy chứng nhận học vị, hắn vốn đã không quan tâm.

Ký túc xá vốn có bốn người, nhưng có một ông anh mỗi ngày đều ở phòng chơi game, còn có một người thuê phòng bên ngoài cùng bạn gái sống cuộc sống vợ chồng, người còn lại nhà ở nội thành, Diệp Mặc cũng thường xuyên tu luyện ở vườn cây nhỏ trong sân trường cả đêm, vì vậy ký túc xá thường xuyên không có người. Nhưng nếu nói ở ký túc xá nhiều nhất, thật ra lại vẫn là Diệp Mặc, hắn mỗi ngày đều về ngủ một giấc, thời gian còn lại thì tu luyện.

Tuy rằng biết rõ ở đây tu luyện không có kết quả gì, dù có tu luyện đến chết chắc cũng chẳng luyện được cái gì cơ bản, nhưng thói quen lâu nay khiến hắn ngoài việc tu luyện ra cũng chẳng còn việc gì khác để làm. Trí nhớ phi thường của hắn, những gì hắn thích, nhìn một lần là có thể nhớ kỹ, giúp hắn tiết kiệm được rất nhiều thời gian.

Diệp Mặc vốn cẩn thận từ kiếp trước, đi đến nơi lạ lẫm như thế này lại càng thêm cẩn thận. Nhưng vì việc thư tình lần trước, hắn vẫn bị tặng một cái biệt danh, gọi là “Tình nhân dưới giường”. Dù sao thì Diệp Mặc cũng sẽ không thèm để ý tới, cứ coi như bình thường.

Lúc mới bắt đầu, rất nhiều người thấy hắn vẫn có thể bình thản như cũ đi lại ở căn tin và thư viện, cảm thấy hắn da mặt rất dày. Nhưng thời gian lâu dần, cũng không ai chú ý đến nữa, giống như hắn vốn chỉ là một giọt nước mưa bình thường trong biển rộng, không có gì khác lạ.

Hôm nay chủ nhật hắn không đi học cũng không ra thư viện mà ở trong phòng tu luyện, sở dĩ Diệp Mặc không đi ra ngoài tu luyện vì hắn biết ông anh bạn cùng phòng của hắn đã đi về quê rồi, mà nếu có quay lại đột ngột thì tai Diệp Mặc vẫn thính hơn người thường. Trong lúc tu luyện thì hắn nhớ mình có được một cuốn công pháp lúc xuyên không qua thế giới này mà có được, Diệp Mặc muốn xem thử cuốn công pháp này như thế nào, lục lại kí ức một chuỗi dòng chữ ẫn chứ tinh hoa một cách lạ kì: ” Hạ âm nãi long huyệt sở tại, kinh thiên bách niên linh khí ngưng luyện, dĩ nhiên kết thành huyền châu, tập trung tinh hoa của thiên địa. Cụ hữu đoạt thiên địa tạo hóa chi công cũng bởi vì như thế, thực ra ẩn chướng tinh hoa của thiên địa, chỉ có những con người phi thường mới có thể cảm thụ, thiên địa chi chánh, ngự lục khí chi biện, dĩ du vu vô cùng… Từng dòng chữ cứ liên tục hiện lên. Lúc hắn không để ý thì một cỗ nhiệt lưu từ bên ngoài đi vào trong cơ thể Diệp Mặc, cơ thể hắn nóng một cách lạ thường nhưng những dòng tinh hoa như có ma lực hấp dẫn hắn vậy quên ngày quên đêm. Cơ thể hắn đã tự động tu luyện mà hắn không biết. Diệp Mặc chỉ cảm thấy lúc này toàn thân nhẹ nhõm như bay lên khỏi mặt đất, tựa như đằng vân giá vũ, đột nhiên hắn thấy quanh người lạnh lẽo, tựa như đang rơi vào nơi sâu nhất trong bích hải, có những đàn cá dữ đang bởi lượn. Lo lắng hoảng hốt, nhưng trên người lại vô cùng nóng. Một vòng chu thiên, hai vòng, ba vòng đến bao nhiêu vòng Diệp Mặc cũng không nhớ. Đột nhiên trong thức hải ầm một tiếng, cơ thể thay đổi một cách lạ kì, hắn biết mình đã lên luyện khí tầng một.

Gần hai tháng qua đi Diệp Mặc tu luyện vẫn chưa thể nào lên được một tầng vậy mà hôm nay chỉ trong vòng năm giờ đồng hồ hắn lại đột phá luyện kí tầng một, không ngờ công pháp tu chân này quá nghịch thiên, ngay cả còn khi ở trên Đại lục Lạc Nguyệt thiên tài nghịch thiên mấy cũng phải ba ngày mới lên luyện khí tầng một, nhưng ngay lúc này hắn rất lo lắng vì cơ thể Diệp Mặc cần được xoa nguội đi, cơ thể hắn bây giờ rất nóng, cảm xúc dục vọng nguyên thủy bắt đầu tuôn ra từ cơ thể hắn. Trong hai tháng nay ngoại trừ Vương Dĩnh mỗi tuần luôn mang đến tiền cho hắn mua một ít dược liệu nấu canh thì cũng chả ai đến thăm Diệp Mặc, hắn rất cảm động về điều đó, nếu như Diệp Mặc tu luyện đến khi phá toái rời đi mảnh thiên địa này thì Vương Dĩnh là người đầu tiên hắn mang đi và báo đáp, ít nhất hắn cũng sẽ giúp nàng tu luyện. Diệp Mặc không biết hạ hỏa như thế nào thì đột nhiên từ của phát ra tiếng kêu gọi của một thiếu nữ:

-Diệp Mặc em đến thăm anh đây!!!

Diệp Mặc hoảng hốt vì biết cô gái đó lại đến thăm hắn. Diệp Mặc thầm than sao lại vào ngay lúc này. Hắn biết cơ thể hắn đã chịu không nổi nếu không hạ hỏa thì hắn chỉ có bạo thể mà thôi. Nhưng Vương Dĩnh là một cô gái tốt hắn không muốn nàng hủy trên tay hắn, Diệp Mặc đành im lặng hắn muốn tìm cách tự kiềm chế dục hỏa trên người hắn. Đột nhiên cửa mở, Diệp Mặc quên một việc là do 2 tháng nay Vương Dĩnh tuần nào cũng thăm hắn nên Diệp Mặc đưa cô luôn một cái chìa khóa để mở cửa. Cô giống như người bảo mẫu cho Diệp Mặc vậy. Vương Dĩnh đi vào một mùi hương rất thơm, ngọt dịu từ căn phòng xông vào mũi cô. Đột nhiên cô thấy Diệp Mặc đỏ cả người, cô tưởng hắn bị đau ân cần chạy lại hỏi thăm:

- Diệp Mặc anh không sao chứ. Sao người anh nóng vậy, có phải bị sốt không hay để em đưa anh đi bệnh viện.

Hắn hoảng hốt vì Vương Dĩnh ôm cánh tay, hắn cảm nhận thấy sự săn chắc của hai cặp hồng đào đó: “ Anh không sao, chỉ thấy hơi mệt’”…

Diệp Mặc nhìn lên thân thể cô gái, hắn biết cơ thể hắn đã không chịu nổi, Diệp Mặc muốn ôm thân hình chớm nở, thân hình hoài xuân của cô gái đó. Lấy hết sự tĩnh táo còn một chút hắn đẩy cánh tay cô ra, nhưng vì đẩy quá mạnh làm Vưỡng Dĩnh té đi. Diệp Mặc hoảng hốt đi lại đỡ cô lên:

-Vương Dĩnh em không sao chứ.

Vương Dĩnh hơi chút giận không biết vì sao Diệp Mặc lại như vậy đối với mình. Từ ngày nhìn thấy ánh mắt đầy sự âu yếm đó của hắn, cô bắt đầu mê luyến hắn mỗi ngày đều nhớ đến hắn ngay cả khi trong mơ khuôn mặt hắn luôn hiễn hữu mỗi đêm, Vương Dĩnh biết mình đã thích Diệp Mặc. Cô rất muốn mỗi ngày đều được gặp Diệp Mặc nhưng sợ mọi người soi mói, nên mỗi tuần cô lại đến thăm, cho tiền, mua đồ ăn cho hắn. Nhưng hôm nay hành động kì lạ của Diệp Mặc làm cho Vương Dĩnh đau lòng. Đang muốn chất vấn hắn thì đột nhiên đôi môi mềm mại của cô bị hôn lấy trong sự ngỡ ngàng. Diệp Mặc hôn Vương Dĩnh rất lâu. Hắn mê luyến đôi môi của cô, mặc cho sự ngăn cản đầy bất lực của nàng. Dục vọng xâm chiếm nhưng lại chứa 1 tia thanh tỉnh đủ để hắn nhận biết sự việc trước mặt. Hắn không muốn chỉ ở môi của nàng. Chiếc lưỡi của Diệp Mặc bắt đầu xâm nhập vào lưỡi cô, sự mềm mại, mùi hương của môi cô làm Diệp Mặc càng thêm phấn khích, Vưỡng Dĩnh bất lực dù chống cự như thế nào cũng không được, chiếc lưỡi của hắn lại kích thích dục vọng của cô. Đôi bàn tay hắn chiếm lấy cặp đào thanh xuân của thiếu nữ...