Chương 22: Lời mời

- Diệp Mặc, tôi muốn nhờ cậu giúp một việc.

Giọng điệu của Tô Tĩnh Văn dường như hơi ngượng ngùng.

Diệp Mặc tự nhủ mình biết ngay mà, nhưng ấn tượng của hắn với Tô Tĩnh Văn không xấu. Từ lần đầu tiên hắn thấy cô ấy khẩn thiết cứu mẹ thì đã biết người phụ nữ này là người đáng được giúp đỡ. Hơn nữa tuy là lần trước bản thân cũng do cô ấy mà bị vào đồn nhưng cô ấy cũng là có ý tốt.

- Chị nói đi, nếu có thể giúp được, thời gian không dài thì tôi nhất định sẽ giúp. Có thể giúp đỡ một người đẹp là vinh hạnh của tôi.

Diệp Mặc cười nói.

- Thực ra, Diệp Mặc, cậu cười trông rất đẹp trai, cậu nên cười nhiều vào.

Tô Tĩnh Văn bỗng nhiên thốt ra một câu chả liên quan đến vấn đề.

Diệp Mặc ngây ra một lát, tuy hắn rất rõ con người và sự tình ở đây nhưng trong sâu thẳm vẫn có chút đề phòng. Lại cộng thêm việc sau khi bị vào đồn, sự đề phòng này lại tăng thêm một bậc. Hắn cảm thấy thực lực của bản thân quá thấp, sở dĩ có sự đề phòng này là vì sợ lai lịch của mình bị tiết lộ, đem đến nguy hại ình. Vì thế bình thường hắn giao tiếp với người ta đều có chút lạnh lùng.

Bây giờ nghe Tô Tĩnh Văn nói thế, hắn cảm thấy mình có chút cẩn thận quá mức. Chỉ cần bí mật của bản thân không bị tiết lộ thì bình thường cũng không cần thiết cẩn thận như thế.

- Diệp Mặc, thực ra chị có nghe qua chuyện của cậu…

Tô Tĩnh Văn vừa nói đến đây thì dừng lại, lặng lẽ quan sát sắc mặt của Diệp Mặc, thấy vẫn bình thường thì mới an tâm nói tiếp:

- Chị có một đứa em gái ở Ninh Đại, nó tên là Tô Mi, chị nghe tin về cậu qua nó.

- Có phải cậu với Tô Mi có chút hiểu nhầm đúng không. Tính Tô Mi có chút kiêu ngạo, nó thực ra không xấu.

- Thôi, mà tôi nghe đồn Cái đó, cái đó… của cậu

Tô Tĩnh Văn nói “cái đó” hồi lâu mà vẫn không nói ra nửa câu sau.

Thực ra Tô Mi nói sự không biết điều của Diệp Mặc cho Tô Tĩnh Văn thì cô ấy cũng chả thèm nghe. Tô Mị là người như thế nào cô ấy cũng không rõ lắm. Sở dĩ cô ta nhắc đến việc của Tô Mị là muốn bảo Diệp Mặc đừng tự trách bản thân. Cô ấy còn định nói cô ấy quen một người rất giỏi, thậm chí người thực vật cũng có thể chữa khỏi được. Nếu tìm được người này, không chừng Diệp Mặc cũng có thể chữa khỏi.

Nhưng những lời này không nói ra, cho dù cô ấy có quen Diệp Mặc nhưng cũng chưa thân đến mức mà cái gì cũng nói, họ chỉ là bạn bình thường mà thôi. Huống hồ những lời đó, để một người con gái nói ra thì vẫn luôn có chút ngại ngùng.

Diệp Mặc hiểu ý của Tô Tĩnh Văn, nếu cô ấy đã là chị của Tô Mị thì rõ ràng cô ấy biết chuyện của mình. Cô ấy nói không nên lời cũng là chuyện bình thường. Hắn khoát khoát tay ngăn Tô Tĩnh Văn nói:

- Thực ra tôi rất vui mà, không có gì là không thoải mái cả. Chị yên tâm đi, nhưng vẫn cám ơn sự quan tâm của chị. Được rồi, bây giờ chị nói chị cần tôi giúp gì đi.

Mặt Tô Tĩnh Văn hơi hửng đỏ, trong lòng tự nhủ, từ biểu hiện của Diệp Mặc, anh ấy chả quan tâm đến cái gì đó. Chả nhẽ anh ta lại rộng rãi như vậy sao, không hề để ý đến những cái này?

Nhưng Tô Tĩnh Văn lại âm thầm quyết định, một khi gặp cái người bán bùa kia, rồi mới hỏi anh ta có phải có thể mua một tấm bùa trị liệu cho Diệp Mặc không.

Cô tuy quen biết Diệp Mặc không lâu, nhưng cô ở cùng Diệp Mặc lại cảm giác rất thoải mái. Hơn nữa Diệp Mặc không những trông sáng sủa, làm người cũng rất phóng khoáng, khiến cô ấy không hề cảm thấy bị áp lực. Đây cũng là nguyên nhân cô muốn giúp Diệp Mặc.

- Hôm nay là sinh nhật chị, vì lí do gia đình, mấy năm rồi chị không đón sinh nhật một cách vui vẻ. Chị muốn mời em tham dự tiệc sinh nhật của chị. Không biết em có thể nhận lời không.

Vẫn còn một câu Tô Tĩnh Văn chưa nói ra, chính là lúc sinh nhật, cô ấy cần một bạn nhảy nhưng lại chưa tìm được người thích hợp, mà để người đơn thuần như Diệp Mặc giúp thì đúng là rất chuẩn.

Diệp Mặc ngây ra, trong lòng dấy lên chút ấm áp. Tô Tĩnh Văn rõ ràng biết mình là đứa con bị bỏ rơi của nhà họ Diệp nhưng vẫn mời hắn. Rõ ràng trong lòng cô giống với suy nghĩ của Thi Tu, chỉ là tự mình biến mình thành một người bạn, không hề có một nhân tố nào khác ở bên trong.

- Đương nhiên là đồng ý, cám ơn chị đã mời tôi tham gia sinh nhật của chị. Tối nhất định sẽ đến.

Diệp Mặc vui vẻ nhận lời.

Tô Tĩnh Văn lấy ra một tấm thiệp đưa cho Diệp Mặc, nói:

- Đến lúc đó thì em không đến gọi anh nữa nhé, tối nay sáu giờ ở câu lạc bộ câu tư nhân Ngư Vãn, bên trên có ghi địa chỉ. Em phải đến sân bay đón bạn, tối gặp nhé.

Diệp Mặc nhìn chiếc Mercedes Benz của Tô Tĩnh Văn biến mất, trong lòng lại đang nghĩ tham dự tiệc sinh nhật của Tô Tĩnh Văn thì nên tặng quà gì đây, cũng không thể đi tay không được.

Trên người có ít tiền, nhưng Diệp Mặc cũng không phải đồ ngốc, chút tiền này còn phải giữ lại để dùng.

Cuối cùng Diệp Mặc mua một khối ngọc ở chợ, một khối vô cùng bình thường để làm vòng tay pháp khí. Tuy là nói vòng tay nhưng bên trên chỉ có sáu viên ngọc như đậu Hà Lan. Ngọc mua về được mài thành hình tròn, làm thành vòng ngự pháp khí. Tuy cái này chả có cấp bậc nào cả nhưng ở đây vẫn có thể đề phòng một số công kích đơn giản.

Chỉ có điều cái vòng tay này chỉ có sáu viên ngọc châu tròn. Mỗi một lần phòng ngự sẽ hư hao một viên ngọc châu. Hình dáng không phải đặc biệt tinh mĩ nhưng lại được ở sự thực dụng.

Sở dĩ chỉ mài sáu viên, một là vì Diệp Mặc chỉ tốn hơn ba trăm đồng, hai là vì thực lực bây giờ của Diệp Mặc chỉ có thể hoàn thành sáu viên nhưng có lẽ Tô Tĩnh Văn cả đời này cũng chả dùng hết một viên trong số đó.

Đối với loại người có tiền như Tô Tĩnh Văn này, ngọc mấy trăm đồng đối với cô ấy mà nói thì không đáng nhắc đến. Diệp Mặc mà tặng vòng taynày thì có chút khó coi, cô ấy cũng chưa chắc đã đeo nhưng chả cần biết cô ấy có đeo hay không, Diệp Mặc cũng sẽ không nói đây là một vòng tay pháp khí.

Nãy cúp học xong cũng đã trưa rồi hắn đứng đợi Vương Dĩnh ra để đi ăn cơm. Vừa đứng tầm vãi phút Diệp Mặc đã thấy Vương Dĩnh, cô ấy thật đẹp thầm suy nghĩ. Diệp Mặc kêu cô:

- Vương Dĩnh…

Cô thấy hắn chạy đến cười tươi:

- Diệp Mặc. Anh đợi em hả?

Nắm tay cô đi tới quán cơm: “ Ừ. Đợi em đi ăn cơm cùng anh cho vui.”

Ăn xong hai người về lại trường, Diệp Mặc nắm tay Vương Dĩnh hỏi: “ Diệp Lăng dạo này khỏe không?”

-“ Cô ấy khỏe, nhưng mà em của anh nhìn ra hai chúng ta có vấn đề” Vương Dĩnh cười nói.

Diệp Mặc vui vẻ nói: “Nhìn ra thì sao, vợ của anh ai dám nói”.

-Hừ. Ai là vợ của ngươi… Nói thì nói nhưng trong lòng Vương Dĩnh rất hạnh phúc. Đưa Vương Dĩnh về lại trường xong hắn cũng về nhà.

Quay lại chỗ ở, Hứa Vi vẫn chưa về, Diệp Mặc sửa sang lại hoa cỏ của mình. Nhiều nhất thì vẫn còn một tháng, hạt của “Ngân Tâm Thảo” có thể thu hoạch rồi.

Sau khi làm xong những cái này, Diệp Mặc mới yên tâm đi đến câu lạc bộ tư nhân Ngư Vãn.

Trong sân bay Ninh Hải.

Tô Tĩnh Văn mới nhìn thấy Lý Mộ Mai, nhưng bên cạnh Lý Mộ Mai lại có một người con gái vô cùng đẹp. Thậm chí còn có một cảm giác linh hoạt hơn cô. Người con gái này là ai? Trông lại thanh lịch, thoát tục như thế này? Nếu không phải trên mặt gợi chút u buồn, Tô Tĩnh Văn còn tưởng đây là tiên tử không ăn khói lửa nhân gian.

Không những Tô Tĩnh Văn, mà rất nhiều người ở sân bay đều bị Ninh Khinh Tuyết thu hút. Nhưng lúc Tô Tĩnh Văn đi đến, lại có ánh mắt của nhiều người nhìn vào cô, hai người con gái thật là xinh đẹp. So sánh thì Lý Mộ Mai diện mạo không xấu cũng chỉ có thể coi là bình thường thôi.

- Tĩnh Văn, sinh nhật vui vẻ nhá, tớ đặc biệt chạy về để chúc mừng sinh nhật cậu đấy, hihi!

Lý Mộ Mai từ xa đã thấy Tô Tĩnh Văn đi đến, bắt đầu gọi.

- Mộ Mai, cậu có thể đến Ninh Hải, tớ thật sự rất là vui, đây là…

Tô Tĩnh Văn lập tức kéo tay Lý Mộ Mai, nói một cách hào hứng.

- Tĩnh Văn, xin chào, tôi là chị họ của Mộ Mai, Ninh Khinh Tuyết, chúc mừng sinh nhật.

Ninh Khinh Tuyết khẽ mỉm cười nói

- Cảm ơn, hoá ra chị là Khinh Tuyết à, đúng là xinh quá, chả trách là đệ nhất mĩ nữ Bắc Kinh, em cũng có chút động lòng rồi…

Tô Tĩnh Văn không nghĩ người con gái trước mặt là Ninh Khinh Tuyết nhưng cô thấy biểu hiện của Ninh Khinh Tuyết có chút ảm đạm, lập tức nghĩ đến Diệp Mặc, lập tức im mồm.

Lý Mộ Mai dường như nhận ra có chút nhạt nhẽo, liền vội vàng nói:

- Tĩnh Văn, Khinh Tuyết, hai người xem bây giờ có rất nhiều người đang nhìn chúng ta, chúng ta mau đi thôi.